Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Chương 55

Tác giả: Munnie & Catine

“Về cẩn thận nhé!”
Tôi khẽ cười, vẫy tay chào tạm biệt Quân và Trâm khi cả ba vừa dừng xe trước cửa nhà tôi. Cơn mưa ngày hôm nay đến và đi bất chợt, vậy nên chúng tôi lại tranh thủ quãng thời gian còn sót lại của buổi chiều để tiếp tục tập luyện. Và cuối cùng thì cũng có thể trở về nhà sau khi kết thúc một ngày dài.
“Bà ở nhà một mình hả Linh?”
Trâm hỏi, giọng điệu có đôi chút dè dặt. Có lẽ không chỉ Trâm mà những người trong nhóm cũng đã biết chuyện của Ly, cũng biết cả việc bố tôi cùng Ly vào Hồ Chí Minh nữa.
Nhìn về ngôi nhà thân yêu theo ánh mắt của Trâm, tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Bố tôi mới đi ngày hôm qua thôi, và cảm giác đêm đầu tiên ở nhà một mình cũng thật khác. Trước đây tôi cũng nhiều lần phải ở nhà một mình vì bố mẹ đi vắng, nhưng so với lần này, không hiểu sao tôi cảm thấy mọi thứ dường như trở nên khác đi. Rất nhiều.
“Sợ ma không?” – Trâm tiếp tục hỏi, bảy phần lo lắng, ba phần trêu chọc.
“Không.” – Tôi cũng đáp lại cô bạn bằng một nụ cười tươi.
“Linh?!”
Tôi hơi giật mình khi nghe thấy giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên sau lưng mình. Ngẩn người ra trong chốc lát, dưới ánh sáng mờ ảo của những cột đèn đường, tôi mãi mới chịu nhận ra đó là bác tổ trưởng dân phố. Tôi lễ phép cúi chào bác, Trâm và Quân cũng vậy, hai người họ vẫn chưa có ý rời đi.
“Bố cháu vẫn chưa về à?”
“Vâng ạ.”
“Ừ, nghe bác dặn này: gần đây khu mình có trộm, đã có ba nhà đêm đi ngủ bị mất đồ rồi. Cháu ở nhà một mình thì nên khóa cửa cẩn thận, nhất lại là con gái nữa.”
“Ơ dạ.”
“Vậy nhé, bác đi qua nhắc nhở những gia đình khác nữa. Chào các cháu.”
“Cháu chào bác ạ.”
Tôi nhìn theo bóng dáng gầy gò của bác tổ trưởng dân phố, thoáng chút sợ sệt trước thông tin mà mình vừa nghe được. Không phải chứ, không sớm không muộn, sao lại tò tò xuất hiện vào đúng lúc này – cái lúc mà tôi hoàn toàn không thể nhờ vả hay trông đợi bất kì ai có thể ở bên mình. Bố, mẹ, anh Dương, Kim,… Haizz, đúng là những chuyện không may luôn xảy ra cùng một thời điểm, muốn dồn người ta vào đường cùng mà!
“Hai người về đi. Tôi vào nhà đây!” – Quay sang nhìn Quân và Trâm, tôi thoáng nhếch miệng cười gượng gạo.
“Không sao chứ?” – Quân hỏi, ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng.
“Không. Muộn rồi, về đi!”
“Ừ.”
Thoáng chút lưỡng lự, song cuối cùng hai người đó cũng gật đầu và rời khỏi. Tôi quay lưng bước vào nhà, uể oải đẩy cánh cổng sắt nặng chịch, tiếng kêu ken két của đống sắt vụn này khiến tôi thoáng nhăn mặt khó chịu.
Tôi dựng xe, khóa cửa cẩn thận, quay vào nhà để tắm rửa sau một ngày “phơi mặt” ngoài đường, cảm thấy thật sự dễ chịu. Đứng dưới vòi sen, cảm giác thoải mái khiến tôi cũng chẳng buồn bận tâm đến vấn đề trộm ςướק mà bác tổ trưởng vừa nhắc đến nữa. Cửa thì dù sao cũng khóa kĩ rồi, sống ૮ɦếƭ có số, tôi chẳng muốn bận tâm thêm nữa.
Tắm gội xong xuôi, tôi lê bước ra khỏi phòng tắm, thả người xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách. Có lẽ tối nay nên ngủ ở đây.
Chán thật, những lần bố mẹ đi vắng, buộc tôi phải ở nhà một mình, Kim đều qua ngủ chung với tôi, sau đó hai đứa sẽ thường buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển đến gần sáng mới chợp mắt. Bây giờ thì có lẽ tôi không gọi cho Kim được rồi. Không phải vì nó giận tôi như một số người trong nhóm, chỉ đơn giản là tôi không muốn khiến Kim phải khó xử mà thôi.
Chán, càng nghĩ lại càng thấy chán! Nghĩ nhiều quá thật không hay ho chút nào, vậy mà tôi lại là cái đứa suy nghĩ nhiều. Mỗi lần đặt lưng xuống giường, tôi đều phải trằn trọc đến cả tiếng đồng hồ mới có thể ngủ được, ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Tôi có nên gọi cho Trâm để nói chuyện linh tinh không nhỉ? Mà thôi, giờ này chắc cô bạn mới về đến nhà, còn phải làm đủ việc nữa, chẳng có thời gian mà ngồi nói chuyện linh tinh với tôi đâu.
Hay là gọi cho Quân?...
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào chiếc điện thoại trong tay mình, những câu nói của Quân chiều nay lại vô tình hiện lên trong đầu. Khó hiểu thật đấy! Chẳng phải đã nói là bạn tốt sao, vậy mà rốt cuộc… Tôi kể ra cũng vô tâm thật, chẳng bao giờ chịu để ý đến Quân, đến tất cả những gì cậu ấy đã làm cho tôi. Tôi không thắc mắc vì lí do Quân thích mình, khi mà tình cảm của con người có thể đến không vì bất cứ nguyên do gì cả, chỉ là điều đó khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Liệu có phải anh Dương đã biết điều đấy nên luôn khó chịu khi biết tôi đi cùng Quân, còn cậu ấy thì tỏ ra ghét anh ra mặt? Haizz, chịu thôi, chuyện tình cảm thật khó nghĩ!
Kính coong.
Tôi hơi nhổm dậy khi nghe thấy tiếng chuông cửa. Trộm? À không, trộm có bao giờ bấm chuông, lại nghĩ không thông nữa rồi! Nhưng cũng gần mười giờ rồi mà, khách khứa hay thu tiền các loại cũng không nên đến vào giờ này chứ? Bạn tôi thì chắc cũng chẳng phải, mọi người hay gọi điện trước khi đến rồi còn cao su cả tiếng đồng hồ cơ… Nói chung, nhân vật ngoài cửa lúc này có vẻ mờ ám! Hmm, lẽ ra trước đây tôi phải ủng hộ bố trong chuyện mua chó giữ mà mới đúng chứ.
Xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà hình quả dâu to tướng, tôi chậm rãi bật đèn sân, dò tìm chìa khóa ra mở cửa. A, lẽ ra phải hỏi xem ai đấy rồi mới mở cửa chứ, vậy mà tôi lại láu táu mở cửa trước, để rồi khi nhìn thấy bóng người đứng trước nhà mình, lại vội vã đóng lại, cũng chưa kịp quan sát xem đấy là ai nữa.
“Ai_”
Tôi tự động nuốt trôi thắc mắc của mình, bỗng dưng cảm thấy dáng người mình vừa nhìn thấy vô cùng quen thuộc. Để mặc chùm chìa khóa vừa rơi xuống sàn đá lạnh ngắt, tôi chần chừ mở cửa, có cảm giác trái tim mình đang đập mạnh, rõ ràng là mong chờ vào một điều gì đó vô cùng mãnh liệt.
Người con trai đứng trước mặt tôi dáng người cao lớn, áo sơ mi dài tay sẫm màu, mái tóc nâu vàng nổi bật dưới ánh đèn đường, ánh mắt cười chứa đầy sự yêu thương…
Ai thế này?
Bàn tay to lớn của anh toan vươn tới, mặc cho gương mặt tôi lúc này chắc chắn hiện rõ đầy vẻ ngỡ ngàng. Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào hình ảnh trước mặt mình, nội tâm nửa kinh ngạc, nửa vui mừng, nửa hoài nghi,…
Và trước khi bàn tay đó chạm tới gần mình, tôi đã nhanh chóng lắc đầu, quay lưng bỏ về phía cánh cửa, khẽ đưa tay lên cốc nhẹ vào đầu mình:
“Ảo giác!”
Tôi cúi người nhặt chùm chìa khóa dưới chân, mặc kệ đôi bàn tay kia như đang đóng băng giữa không trung. Nhớ một ai đó quá nhiều, nghĩ về ai đó quá nhiều dễ sinh ra ảo ảnh. Thôi bỏ đi, tôi nghĩ mình nên đi ngủ, bằng mọi giá phải ngủ để thoát khỏi cái tình trạng bệnh hoạn đáng ghét này.
“Này! Em làm gì thế hả?”
Giọng nói thảng thốt của ai đó vang lên khi tôi đang loay hoay đóng cánh cửa sắt lại. Tôi nhìn chăm chú vào bàn tay đang chắn ngang giữa hai cánh cửa, nhằm ngăn tôi đóng nó lại, bàn tay có một vết sẹo nhỏ, hậu quả để lại từ cú “đo đường” hôm đi casting phim. Tôi mặc kệ giọng nói vừa vang lên trong tâm trí, vẫn mê mẩn nhìn bàn tay trước mặt. Hay thật, ảo ảnh mà cũng giống người thật quá! Tôi cười cười, vô thức đưa tay mình chạm vào bàn tay to lớn ấy. Kể ra thì cũng quá lâu không được nắm tay anh rồi còn gì? Ơ… Bàn tay này ấm ấm, không phải ảo giác thì không mang lại cảm giác gì hay sao?
Chẳng lẽ…
“Nhóc! Em ngủ mê à?”
Đẩy mạnh cánh cửa sắt ra, cái ảo giác mà tôi vừa gọi tên đang hiện diện trước mặt tôi rõ mồn một.
Là anh, là anh thật mà!
“Anh Dương…”
“Anh mới đi ít hôm mà em đã quên mặt anh rồi à?”
“Anh thật ạ?” – Tôi vẫn không chớp mắt, tiếp tục dành cho anh câu hỏi ngây ngô.
“…Ừ.”
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh vừa về.”
Đến lúc này, tôi mới chịu nhìn xuống đống hành lí đang vứt chỏng chơ dưới chân anh. Anh về rồi? Anh vừa từ sân bay qua thẳng đây mà không về nhà sao? Có nhầm lẫn gì không? Ảo ảnh của tôi, nay là thật.
Tôi vẫn nhìn anh chăm chú, thoáng sợ hãi rằng chỉ cần mình chớp mắt thôi, sẽ không còn thấy anh hiện diện trước mặt nữa. Không có chuyện đó đâu, anh về rồi mà, anh thật sự về rồi.
“Em…ôm anh được chứ?”
Tôi rụt rè lên tiếng, khiến cho người đối diện thoáng bất ngờ trước đề nghị của mình. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, một nụ cười quen thuộc thoáng hiện lên trên gương mặt. Anh gật đầu, vòng tay dang rộng ra, ôm chặt lấy tôi, chứ không phải là tôi ôm anh như lời đề nghị nữa. Tôi vùi mặt vào cổ áo anh, khịt khịt mũi, cố gắng tìm kiếm kiếm mùi hương nam tính đặc trưng. Tôi không nằm mơ, người con trai mà tôi luôn chờ mong bấy lâu nay, rốt cuộc đã trở về. Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ độc có sự vui mừng ngự trị.
“Sao anh về mà không báo trước?” – Tôi ngước nhìn anh, song vẫn nhất quyết không chịu buông tay.
“Muốn làm em bất ngờ thôi mà.”
“Vậy ạ?” – Tôi cười, cảm động trước câu nói của anh.
“Anh vào nhà được chứ?”
“À vâng.”
Tôi gật đầu, thoáng bối rối khi bản thân mình vì quá vui mừng mà vô ý để anh đứng ngoài này, anh mới về Hà Nội mà đã vội vã tới đây gặp tôi, tôi nên mời anh vào nhà nghỉ ngơi mới phải. Buông tay ra khỏi anh, tôi loay hoay xách giúp anh một túi hành lí rồi bước vào nhà.
Ngồi đối diện trước mặt anh, tôi thích thú ngắm nhìn gương mặt quen thuộc mà mình không được thấy trong suốt quãng thời gian qua. Sài Gòn đã khiến anh gầy và đen hơn trước. Nhưng kệ, đối với tôi, anh chưa bao giờ xa lạ cả.
“Anh uống gì không?”
“Không, đừng coi anh là khách.”
“Dạ.” – Tôi gật đầu, lại cười.
Cảm giác của tôi lúc này là sao vậy nhỉ? Mới ban nãy còn buồn chán, bực bội, vậy mà trước sự trở về đầy bất ngờ này, tôi lại cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thậm chí biết bao sự kiện khó khăn, mệt mỏi trong thời gian qua đến giờ phút này tôi cũng hoàn toàn quên tiệt, khóe môi cứ tự động giãn ra khi nhìn sâu vào trong đôi mắt người con trai kia. Tôi đã mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi.
“Sao em cười suốt thế?”
“Em vui.” – Tôi bình thản trả lời, nhanh chóng nhận thấy vẻ mặt ngốc nghếch của mình hiện lên trong mắt anh. Kệ, lúc này tôi chẳng buồn quan tâm đến điều ấy nữa.
Anh cũng cười theo tôi, gương mặt đẹp trai của anh không rõ từ bao giờ đã trở nên ngốc nghếch đối với tôi rồi. Dù sao thì anh cũng đã trở về. Không còn khoảng cách giữa hai miền Nam – Bắc, tôi cũng không cần lo ngại về những bất đồng xảy ra như khi chúng tôi không ở gần nhau nữa. Sự trở về của anh thật sự khiến tôi cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.
“Em ở nhà một mình ổn chứ?” – Anh dịu dàng hỏi, nụ cười đã tan biến.
“Sao lại hỏi như vậy, em đâu phải trẻ con.” – Tôi giả vờ chống cằm, tỏ vẻ không vừa ý nhưng lại không thể giấu được cảm giác ngọt ngào đang lan toả trong tim mình. Chỉ có sự quan tâm của anh mới không đặt lên vai tôi bất kỳ gánh nặng nào, tôi đã quen và yêu cái cách được anh lo lắng và nghĩ về như thế.
“Thật không?”
“Thật.”
“Thật không?”
“Thật ạ.”
“Thật không?”
Anh cứng đầu hỏi tôi đến lần thứ ba, sao thế nhỉ? Tôi trâng mắt nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười. Trong khi đó, anh cũng nhìn thẳng vào mắt tôi, bộ dạng rất nghiêm trọng. Quả thật tôi rất ít khi thấy anh như vậy, lúc này, vẻ cố chấp của anh khiến tôi nghĩ đến Quân, nhưng cảm giác của tôi đối với anh rất khác.
“Anh hỏi em là...”
“Em không ổn, không ổn tí nào hết.” – Tôi áp hai tay mình vào má anh, cố gắng nhịn cười để nói cho trọn vẹn – “Anh đi Hồ Chí Minh, bố cũng đi, em ở nhà một mình nên cũng sắp ૮ɦếƭ vì cô đơn rồi, mà anh thì lúc nào cũng ở trong đầu em, anh nói xem em có ổn không?”
Khi nghe tôi nói xong, cánh tay anh vừa giơ lên định gỡ tay tôi bỗng ngưng lại, rồi bất chợt, anh giữ lấy cổ tay tôi, khiến tôi phải giữ nguyên tư thế ôm lấy khuôn mặt anh. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã phì cười.
“Em…không trả lời đúng câu anh muốn hỏi, nhưng anh thích cách trả lời này.”
Tôi không biết có phải bản thân mình quá đơn giản hay không, nhưng mỗi khi đối diện với nụ cười của anh, lòng tôi luôn trở nên nhẹ hẫng. Tôi đã từng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, có nhiều nỗi nghi ngờ, cũng có rất nhiều lần tủi thân, vậy mà khi anh đang ở đây, ngay bên cạnh tôi thi tôi lại chỉ muốn níu giữ sự vui vẻ kia mãi mãi.
Cũng đừng ai đó hỏi rằng tôi đã tha thứ cho anh hay chưa, tôi chỉ biết, mình đã chọn để tin tưởng anh mà thôi.
“Gì vậy?”
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh vươn lại gần mình. Dù vậy, tôi vẫn một mực ngồi yên, cái ý nghĩ muốn ngắm anh bù cho những ngày không thể khiến tôi lười biếng chẳng muốn động đậy. À, ra là anh chạm vào chiếc dây chuyền trên cổ tôi, món quà sinh nhật anh tặng trước khi rời Hà Nội.
“Này nhóc,…anh khóa facebook rồi.”
“Dạ, em biết.”
Tôi lại cười, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Ngồi đối diện với anh, được nhìn thấy anh sau từng ấy quãng thời gian xa cách, tôi không thể nào kiềm chế nổi cảm giác vui sướng của bản thân. Nói chung là lúc này tôi rất hạnh phúc, nên dù anh có đang vô tình hoặc cố ý khơi dậy chuyện liên quan đến Ly, tôi cũng chẳng để tâm.
“Trên facbook bây giờ, ừm, có một vài người khá rảnh rỗi…” – Anh tiếp tục nói, cho dù thái độ của tôi rõ ràng là không hề tập trung – “…có một số bình luận không hay…về em, nên anh quyết định khóa lại.”
Đôi mắt tôi mở to, nhìn về phía anh đầy vẻ ngây ngốc. Thật ra, chính thái độ ấp úng của anh khiến tôi chú ý, chứ không phải là nội dung câu nói. Vậy nên lúc này, sau một hồi lơ đãng, tôi đang phải vắt óc ra để nhớ lại xem anh vừa nói gì với mình. Bình luận trên Facebook anh về tôi?... Nếu là biết đến tôi, thì chắc là do mối quan hệ giữa tôi với anh rồi, nhưng dù vậy, cách đây ít lâu anh cũng đã gỡ ralationship xuống rồi mà… Hmm, khoảng thời gian đó anh tập trung đóng phim, còn tôi… Không phải bọn họ có những bình luận liên quan đến Quân đó chứ? Tôi cũng phải thừa nhận dạo này chúng tôi hay đi chung, nhưng đó là vì cuộc thi, ngoài tôi ra còn có cả Trâm nữa mà.
“Anh à, em_”
“Linh! Bà làm gì mà để cổng_”
Tôi và anh đồng thời hướng mắt về phía cửa ra vào, khi vừa có ai đó vừa chạy sộc vào nhà, lớn tiếng gọi tên tôi bằng giọng điệu hớt hải. Là Trâm, đi theo sau cô bạn còn có cả Quân nữa. Bốn chúng tôi tròn mắt nhìn nhau, hoàn toàn cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của đối phương.
“Ơ, anh Dương?” – Trâm mấp máy môi hệt như cái máy, cô bạn nhìn anh Dương từ đầu tới chân, sự ngạc nhiên chưa hề biến mất.
“Sao hai người lại ở đây?” – Tôi hỏi, khi người con trai ngồi cạnh mình vẫn đang ngồi thần người ra vì quá bất ngờ.
“A… Nghe bảo khu nhà bà có trộm nên không yên tâm, bọn tôi mua đồ ăn rồi quay lại với bà.” – Trâm trả lời tôi, rồi lại ngay lập tức nhìn sang phía anh Dương –“Nhưng mà… anh vừa về ạ?”
“Ừ em.”
“Có anh Dương ở đây rồi, chúng ta về thôi.”
Quân nhìn thẳng về phía tôi và anh Dương, chậm rãi nói. Cậu ta khiến Trâm lóng ngóng không biết nên xử lí sao, mãi một lúc lâu sau mới gục gặc đầu và đặt túi đồ ăn xuống bàn. Trong khi đó, anh mắt của Quân vẫn không di chuyển. Người đang ngồi bên cạnh tôi lúc này, cũng không hề rời mắt khỏi cậu ta. Và không khí trong nhà lúc này thật sự không thoải mái chút nào.
Giữa hai người đó, dường như luôn luôn có một mối quan hệ, có một khúc mắc mà chẳng thể nào hóa giải được. Trước đây tôi cứ ngỡ bọn họ trở nên như vậy là vì chị Quỳnh Chi, nhưng cho đến tận bây giờ, mối quan hệ giữa hai người cũng không tốt đẹp lên chút nào. Giữa hai người bọn họ đều có tính trẻ con, luôn coi bản thân là số một, nhưng có lẽ đấy cũng không phải là lí do dẫn đến mối quan hệ hiện tại. Tôi không biết nữa, nhưng mối liên hệ giữa họ, ngoại trừ Quỳnh Chi ra, thì chỉ còn tôi. Phải rồi, Quân nói thích tôi mà. Cứ thế này thì đến bao giờ mới có thể hóa giải được đây?
“Này người đẹp, có định về không đây?”
Đến giờ Quân mới chịu nhìn sang Trâm, khi cô bạn đang đứng ngây ra giữa nhà mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Một người thông minh như Trâm, tôi nghĩ không phải cô bạn không hiểu, chỉ là không biết phải ứng phó với tình huống khó xử này ra sao mà thôi.
“Vậy anh Dương…ngủ lại đây ạ?”
Câu hỏi không hiểu vô tình hay cố ý của Trâm khiến cho tôi và anh giật bắn mình. Chúng tôi đồng loạt nhìn Trâm như thể shock trước câu hỏi “vô tội” ấy, rồi mới chịu quay sang nhìn nhau. Anh hắng giọng, cố giữ cho giọng mình tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Nhà em…có trộm là sao?”
“À…bác tổ trưởng bảo khu nhà em mấy ngày nay có trộm, vậy nên khóa cửa cẩn thận ấy mà.”
“Phải đó.” – Trâm đứng gật đầu phụ họa – “Em định qua ngủ với Linh, nhưng có anh ở đây rồi thì em đi về.”
“Khoan! Bà đứng lại!” – Tôi chạy vội theo tóm áo Trâm khi cô bạn đang quay lưng đẩy Quân ra ngoài – “Bà ở lại với tôi.”
“Hơ, tôi? Ở lại làm gì?”
“Bà bảo qua ngủ với tôi còn gì?”
“Vậy còn anh Dương?”
“_”
“…À. Vậy em ở lại với Linh đi.” – Anh Dương cũng ra hiệu cho Trâm – “Anh cũng phải về nhà cất đồ nữa.”
“Vậy để em đèo anh về.”
Quân miễn cưỡng lên tiếng, khi cậu thấy bọn tôi cứ đùn đẩy cho nhau về cái việc vớ vẩn này. Vớ vẩn thật ấy chứ, chỉ vì một câu nói của Trâm khiến cho mọi người trở nên khó xử. Cái này chắc chắn là cố ý rồi, tôi không tin Trâm lại ngơ ngơ giống như My đâu.
“Hai người để hai đứa con gái bọn em ở lại ạ? Vậy trộm vào cũng chẳng khác gì đâu?” – Trâm dường như vẫn không chịu buông tha.
“…Vậy em muốn sao?”
“Anh với Quân ngủ ở đây đi, ý em là ở phòng khách này này, trộm vào còn biết đường ứng phó. Ừm ừm, anh Dương mới về chắc chưa ăn gì, bọn em có mua đồ ăn đấy, anh ăn rồi nghỉ đi. Em với Linh đi ngủ đây.”
Ba người chúng tôi há hốc mồm trước màn biên kịch của Trâm, nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai lên tiếng phản đối. Mà cũng chẳng để mọi người kịp phản đối, Trâm đã vội vã kéo tay tôi đi về phòng ngủ.

“A, phòng gì mà thơm quá đi!”
Sau khi tắm gội chán chê, Trâm trong bộ pyjama Doraemon của tôi thả phịch người xuống giường và hét lên đầy vẻ phấn khích. Tôi vớ lấy chiếc gối ôm, cảm thấy kì lạ trước bộ dạng thoải mái của cô bạn.
“Phòng bà không giống vậy sao?”
“Không. Phòng tôi toàn mùi màu vẽ.”
Trâm nói rồi cười tít mắt, có vẻ như rất vui vẻ khi nhắc đến điều ấy. Tôi thì ngược lại. Đến giờ phút này, tôi vẫn cảm thấy tiếc khi Trâm từ bỏ ước mơ Mỹ thuật Công nghiệp của mình và chuẩn bị đến Mĩ định cư vào một ngày không xa. Ngày đó, có lẽ cũng sắp đến rồi. Vậy mà giờ đây, tôi với Trâm đang trở nên thân hơn, tôi thật sự không muốn cái ngày đấy đến một chút nào cả.
“Mà tôi hỏi bà, lúc nãy bà nói linh tinh gì thế hả?”
“Linh tinh? Cái gì linh tinh cơ?”
“Sao tự nhiên bảo anh Dương ở lại?”
“Thì cho bà đỡ sợ còn gì.”
“…Nhưng bà ở đây với tôi rồi, sao còn bắt cả hai người đấy ở lại nữa?”
“Bọn họ có chuyện cần nói.”
“Chuyện gì cơ?”
“Ai biết, linh cảm thế.”
“Trên đường về cũng có thể nói mà.”
“Thời gian không nhiều bằng. Trời ạ, bà đúng là ngốc thật hả?”
“Ừm.”
Tôi trả lời bâng quơ, rồi bắt đầu nằm lăn ra giường. Nếu theo lời của Trâm thì hai người kia có chuyện cần phải nói. Tôi không biết chuyện đấy là gì, có liên quan đến mình hay không, nhưng mà thật sự thì tôi…rất muốn nghe. Chuyện tôi tham gia cuộc thi giúp Quân, sẽ tới lúc tôi phải nói cho anh Dương thôi, chẳng thể nào giấu mãi được, nhưng tôi lo rằng anh sẽ biết bởi chính miệng Quân nói, mà cậu ấy thì có bao giờ nói được điều gì dễ nghe tới tai anh đâu cơ chứ. Quân vốn không ưa anh Dương, vậy nên rất có thể cậu sẽ lại lôi những chuyện không hay ho gì ra để nói anh, đơn cử như chuyện liên quan đến Ly. Càng nghĩ càng thấy lo thật đấy. Lo cho cảm giác của anh hơn cả việc anh sẽ giận tôi.
“Trâm này, bà sắp đi chưa?”
Gạt mớ suy nghĩ hỗn độn sang một bên, tôi nghiêng đầu hỏi Trâm khi thấy cô bạn đang chăm chú nghịch chiếc đồng hồ để bàn có hình thù kì lạ của tôi. Trâm đặt nó xuống giường, trả lời bằng giọng điệu không mấy tập trung.
“Cũng sắp rồi.”
“…Sắp là bao giờ?”
“Tôi nghĩ là…không kịp đêm chung kết đâu.”
“Không thể…hoãn lại sao?”
“Thật ra thì tôi đã hoãn tới tận bây giờ rồi. Nói thật nhé, bố mẹ tôi qua bên đấy được một tuần rồi. Sau khi sắp xếp xong việc riêng, tôi sẽ qua.”
Tôi nhìn Trâm, nhận thấy đôi mắt cô bạn đang long lanh, ẩn chứa một nỗi buồn khó che đậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy, thật ra, tôi rất ít khi chịu nghĩ về chuyện của Trâm. Dù rằng dạo này hay đi cùng nhau, nhưng tôi thật sự rất hời hợt trong việc hỏi thăm về chuyện gia đình cô bạn. Không phải tôi không quan tâm, chỉ là cứ mỗi khi nghĩ tới, cái suy nghĩ Trâm chuẩn bị đi xa lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Đến giờ phút này, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng để nói lời tạm biệt.
“Việc riêng?”
“Ừ, tôi muốn biết nhóm mình có qua được vòng loại hay không. Chờ đến đêm chung kết thì tôi không chờ được, vậy nên có chiến thắng thì cũng không thể chia vui cùng mọi người. Vì thế tôi muốn ở bên mọi người lúc đấy.”
“Nhưng mà…”
“Tôi hiểu.” – Trâm cắt lời – “Hai chúng ta giờ phút này không dễ dàng gì để đối mặt với mọi người, nhưng gia đình mà, vẫn có những lúc các thành viên giận nhau, nhưng chúng ta vẫn là một.”
Trâm cười khi nhìn vào gương mặt ngố tệ của tôi. Lúc nào cũng vậy, Trâm luôn đoán ra được ý nghĩ của tôi dù cho tôi chưa nói thành lời. Tôi biết so sánh là thừa thãi, nhưng quả thật so với Kim, so với cả tôi thì Trâm trưởng thành hơn rất nhiều.
“Chúng ta sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài.”
Tôi cười nhẹ, tự động lảng tránh cái nhìn của cô bạn. Sẽ bao lâu nữa đây, một năm, năm nay, hay mười năm nữa,… chúng tôi mới có thể gặp lại nhau? Và khi đó, liệu chúng tôi còn có thể thân thiết như bây giờ?
“Tôi sẽ giữ liên lạc với mọi người.”
“…Bà thật sự muốn đi à?”
“Có ai muốn rời xa gia đình của mình không?”
Tôi hơi ngẩn người ra trước câu nói đấy, mãi một lúc sau mới có thể hiểu những gì Trâm muốn diễn đạt. S.I.U là gia đình thứ hai của tất cả mọi người. Rời xa nó, không một ai nỡ, không một ai muốn cả. Tuy nhiên, Trâm cũng còn gia đình thật của cô bạn nữa, còn bố mẹ, liệu có thể bỏ lại được không?
“Tôi thật sự không muốn đi, không muốn chút nào.” – Trâm nói tiếp, dường như có tiếng thở dài vang lên khe khẽ - “Nhiều lần tôi nghĩ về chuyện của My, về cái ngày biết tin nó đi du học. Tôi tự hỏi, liệu khi mình đi rồi, mọi người có dành nhiều tình cảm cho tôi như đã dành cho My hay không?”
“Bà nghĩ gì lạ vậy? Chẳng phải vừa nói chúng ta là một gia đình sao?”
“Nhưng cũng có quyền ganh tị chứ, chỉ một chút thôi. Giá mà khi tôi đi, có người giữ tôi ở lại như anh Khánh giữ My; giá mà tôi có người để thường xuyên giận dỗi như bà với anh Dương; giá mà tôi có một người luôn chiều chuộng như anh Việt đối với Kim; giá mà tôi có người yêu mình hơn cả mạng sống như Tuấn yêu Uyên,… Giá mà… Haizz…”
Tôi ồ lên vỡ lẽ trước lời giải thích của Trâm. Mong muốn được yêu thương là khát khao của mỗi con người, chẳng thể trách cứ ai cả.
“Nhưng nhiều khi…một mình cũng tốt.”
“Bà lại có chuyện gì sao?”
“Không.” – Tôi lắc đầu. Tôi không muốn nghĩ bất cứ điều gì vào lúc này cả, khi mà anh đã trở về - “Sẽ có ngày, người thật sự dành cho bà sẽ xuất hiện thôi.”
“Ha ha, tôi chỉ ganh tị một chút thôi, chứ không mong có bây giờ.” – Trâm cười rộ lên, nhưng cũng rất nhanh sau đó, giọng cô bạn trầm hẳn xuống – “Qua kia rồi…tôi sẽ nhớ mọi người lắm.”
Trâm vừa nói vừa ngước nhìn tấm ảnh S.I.U chụp chung hôm đi biển mà tôi treo ở đầu giường. Trâm im lặng, tôi cũng vậy, dường như cả hai chúng tôi đều đang nhớ lại những gì đã trải qua. Thật đáng tiếc, thời gian vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại. Bằng không, tôi thật sự mong được sống mãi trong cái giây phút ấy, khi mà chỉ có tiếng cười và niềm vui, không có những bất hòa, cãi vã, không có những cuộc chia li.
Tôi với tay ôm lấy Trâm vào lòng sau vài giây thoáng ngạc nhiên trước những giọt nước mắt của cô bạn. Trâm là một người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng đến hôm nay, có lẽ tôi khá may mắn khi được cô bạn tin tưởng mà giãi bày suy nghĩ với mình. Tôi vỗ nhẹ lên tóc Trâm, cố ngăn bản thân không khóc theo cô bạn.
“Chúng ta sẽ gặp lại mà.”
“Tôi nhất định sẽ quay về để gặp mọi người.”
Phải rồi, dù có ở đâu đi chăng nữa, chúng tôi nhất định sẽ quay về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc