“Khoảng cách là bao xa để chia đôi hai trái tim trật nhịp?”
“Đi chậm thôi!”
Tôi níu áo Kim, chầm chậm bước theo nó từng bước một lên những bậc cầu thang cổ kính. Nhưng dường như đã hiểu câu nói của tôi mang hàm ý khác, Kim thoáng nhăn mày hỏi lại:
“Sao thế? Có chuyện buồn thì phải gặp mọi người cho khuây khỏa chứ.”
“À không!” – Tôi thoáng cười – “Chỉ là…tao đang nhớ lại lần đầu tiên theo mày đến đây thôi, chúng ta cũng đi thế này này…”
Tôi vừa nói vừa thoáng nghĩ về một kỉ niệm đã qua của mình và đứa bạn thân. Dường như cứ sau một thời gian không đến phòng tập, tôi lại có những cảm giác rất lạ khi đặt chân lên những bậc cầu thang này. Tôi không tin vào những thứ gọi là định mệnh, nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như tất cả đều là sự sắp đặt của ông trời, để cho tôi gặp mọi người, gặp anh.
“Chào buổi sáng, các tình yêu!”
Đẩy cửa phòng tập bước vào, Kim oang oang nói. Tôi đứng ngẩn người ra trong chốc lát, sao bỗng dưng cảm thấy quen thuộc thế? Chẳng phải trong lần đầu cùng Kim đến đây, tôi cũng đã nghe thấy nó nói như vậy hay sao?
Và còn nữa…
“Đến muộn!”
Ngồi ở cuối phòng, anh Khánh hắng giọng trách cứ. Anh lườm Kim, gương mặt như thể bất bình lắm trước sự vô tổ chức thường thấy từ nó vậy. Phải rồi, ngày trước, đây cũng là câu nói đầu tiên tôi của anh mà tôi nghe thấy.
Vẫn như mọi lần, Kim cười toe khoe cái răng khểnh đáng yêu của nó, bất chấp giọng điệu không mấy dễ chịu gì từ phía anh Khánh:
“Hì hì, em cùng Linh qua thăm chị Nguyệt, muộn có tí thôi mà.”
Sau câu nói của Kim, mọi người đồng loạt quay sang nhìn tôi. Bọn họ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi bình thường, nhưng sao tâm trạng tôi hôm nay cứ lơ ngơ mà có cảm giác như thời gian đang quay ngược trở lại nhỉ? Có phải vậy không chứ, sao mà mọi thứ lại thân quen đến như vậy?
“Ai đây? Ai đây?” – Hoàng chạy lại khoác vai tôi – “Cuối cùng cũng nhớ bọn em quá không chịu được hả?”
“Ừ.” – Kim xen ngang – “Chị dắt nó đến tham gia cuộc thi cùng mình.”
“Mày hâm à?” – Tôi lừ mắt nhìn Kim – “Tao không biết…nhảy…”
Giọng tôi vô thức nhỏ dần. Nhớ trước đây, khi tôi xấu hổ tìm cách đính chính lại sự thật sau câu nói dối trắng trợn của Kim, cũng chính là lúc anh xuất hiện trong cuộc đời tôi. Hừm, đúng là một sự xuất hiện rất ồn ào. Tôi đã từng nghĩ nụ cười đó, giọng nói đó,… đều là cách anh dùng để bắt chuyện với mọi người, chứ chẳng thể nào hình dung là anh cố tình gây chú ý với mình.
Đưa mắt nhìn quanh phòng, tôi hoang mang cố gắng tìm kiếm một hình dáng thân thuộc. Tôi ở đây, mọi người đều ở đây, như ngày đầu tiên vậy. Chỉ là không có anh. Vắng người yêu bên cạnh thì thường xuyên xuất hiện những cảm giác tủi thân thường trực như vậy à? Anh không chỉ ở xa tôi, mà còn đang giận tôi nữa, phải chứ? Từ sau khi Quân cúp điện thoại chiều qua, tôi vẫn mòn mỏi chờ một cú điện thoại từ anh, nhưng không có. Bản thân tôi cũng muốn gọi lại cho anh, vậy mà không có đủ can đảm. Tôi hiểu, anh đang giận mình vì điều gì.
“Hai đứa đến rồi thì ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói.”
Anh Khánh đặt nhẹ tay lên vai tôi, khiến tôi thoáng giật mình bừng tỉnh. Có vẻ như anh đã nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của tôi hiện tại, khi mà tôi cứ không ngừng đưa mắt nhìn quanh phòng một cách ngốc nghếch và vô vọng. Anh Khánh vẫn như vậy, vẫn là một người anh cả, luôn quan tâm và chăm sóc đến các em của mình.
Tôi lục ᴆục ngồi xuống cạnh My. Con bé quay sang nhìn tôi, bỗng dưng nhoẻn miệng cười thật khó hiểu. Sao tôi lại có cảm giác rằng My đang động viên và an ủi mình sau chuyện xảy ra ngày hôm qua nhỉ? Ý tôi là chuyện anh Dương đã chủ động thay đổi ralationship. Mọi người đều đã biết, ắt hẳn là như thế.
“Cuộc thi tới, Dương và Ly không tham gia.”
“Cái gì?”
Tôi vội đưa mắt nhìn anh Khánh đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn thể nhanh bằng tiếng “hét” đầy bất bình của Kim, nó vừa khiến anh Việt ngồi cạnh phải giật mình vì phản ứng quá khích đó.
“Em ngồi yên đi.”
“Yên là yên thế nào? Lí do là gì? Ở trong Hồ Chí Minh vui quá nên không muốn về thi nữa chứ gì?”
Kim tiếp tục làm ầm lên, dù cho anh Việt đã cố tìm cách ngăn cản nó lại. Việc làm của anh luôn là thừa thãi đối với đứa con gái nóng nảy như Kim, dù rằng nó là người yêu của anh đi chăng nữa. Nhưng lần này dường như cái nhíu mày của anh Việt cũng có đôi chút tác dụng, khi nhờ nó mà Kim đã chịu nhỏ giọng lại, nó không quên nhìn lướt qua tôi, ánh mắt thoáng chút ân hận vì đã lỡ lời nói thẳng tuột ra điều chỉ nên thắc mắc ở trong tâm trí.
“Vì lịch diễn nên có lẽ hai người đó không về được.”
Anh Khánh từ tốn nói, giọng điệu phảng phất một chút gì đó không hài lòng. Chỉ là tôi không hiểu, điều khiến anh phật ý là thái độ trẻ con của Kim, hay là do thông tin mà từ chính miệng anh nói ra nữa.
Tôi liếc nhìn Hoàng sau khi tinh ý nhận ra tiếng thở dài rất khẽ của nó. Vì một lí do nào đấy mà Hoàng đã thân thiết với Ly hơn trước rất nhiều, liệu thông tin này nó có biết từ trước hay không, hay cũng như tôi, chỉ vừa được nghe từ miệng anh Khánh? Nhưng dù sao thì cái thái độ không vui vẻ của Hoàng cũng khiến tôi không thể không chú ý.
Hoàng có tình cảm với Ly, phải không?
“Diễn cái quái gì mà diễn?”
Hoàng làu bàu, khiến cho tôi ngây ra một chút trước câu nói đầy bất ngờ đó. Dường như thằng nhóc vẫn đang cố tỏ ra mình không hề ưa Ly một chút nào trước mặt mọi người trong nhóm thì phải.
“Anh đừng hẹp hòi như vậy nữa.” – Trước thái độ của Hoàng, Uyên cũng đành nhẹ giọng khuyên can, dù rằng nhìn mặt cũng có thể dễ dàng nhận ra Uyên cũng chẳng vui vẻ gì khi nghe được tin này cả.
“Anh Dương gọi điện cho anh ạ?”
Sau một hồi im lặng trước phản ứng của Hoàng, tôi cũng quyết định lên tiếng để hỏi anh Khánh. Giọng tôi đều đều, cố không bộc lộ cảm xúc của mình ra trước mặt mọi người. Điều đó cũng chẳng khó khăn gì, bởi không biết từ khi nào, tôi đã quen với việc đeo chiếc mặt nạ bình thản lên trên mặt mình rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, anh Khánh cũng đành gật đầu thừa nhận. Tôi khẽ lắc đầu, nói bằng giọng tỉnh bơ, dù rằng ruột gan lúc này bỗng dưng bứt rứt khó tả.
“Anh ấy chẳng buồn nói gì cho em nghe cả.”
Câu nói của tôi khiến cho mọi người đồng loạt im lặng, đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ ái ngại. Tôi không cố ý làm cho mọi người khó xử, chỉ là lời nói vụt ra khỏi đầu tôi nhanh hơn tôi nghĩ. Nhận ra sai lầm của mình, tôi cười cầu hòa:
“Hai người đó không tham gia thì phải làm sao hả anh? Không lẽ bỏ tiết mục đấy đi hả?”
“À…” – Anh Khánh giật mình trước sự thay đổi biểu cảm chóng mặt của tôi – “…Anh đang định để người khác thay vào.”
“Em! Em nhảy!”
Kim ngay lập tức chen vào khi anh Khánh vừa dứt lời như thể sợ ai đó ςướק mất quyền lợi của mình. Vậy mà đáp lại ánh mắt và gương mặt đầy hào hứng của nó, anh Khánh chỉ khẽ lắc đầu từ chối:
“Em theo hai tiết mục rồi, đừng tham thế chứ!”
“Cho em thi đi, em hứa sẽ mang vinh quang về cho “đất nước” mà.”
“Không được. Anh bàn qua với Việt rồi và đương nhiên là nó không đồng ý cho em tham gia.” – Anh Khánh lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn Trâm – “Trâm, em tham gia được chứ?”
“Em tham gia? Với ai?”
“Hoàng?”
“Không, em không nhảy đâu!” – Hoàng lắc đầu nguầy nguậy – “Tại sao lại bắt em trở thành người thay thế????”
“Em nói linh tinh cái gì thế?”
“Anh Dương không tham gia thì mới đến lượt em là sao?”
Tôi và mọi người đều tròn xoe mắt trước câu nói của Hoàng. Giọng nói của nó không có chút gì là đùa giỡn cả, ngược lại, có một chút gì đó giận dỗi và cả tự ái. Hoàng vốn dĩ chẳng bao giờ để ý những chuyện nhỏ nhặt này, trái lời anh Khánh càng tuyệt đối không, vậy sao bỗng dưng hôm nay lại như vậy cơ chứ?
“Em cảm thấy như vậy?” – Anh Khánh chau mày trước thái độ của Hoàng – “Em không thấy anh đang hỏi ý kiến của em sao?”
“Hỏi ý kiến gì cơ chứ? Anh đang ra lệnh cho em thì đúng hơn. Anh biết trước giờ em có bao giờ dám làm trái ý của anh đâu cơ chứ.”
“Em đang bất mãn với những quyết định của anh thì phải? Vậy sao trước giờ em không nói thẳng ra?”
“Anh là trưởng nhóm, em nói gì được? Người duy nhất có thể bắt anh đổi ý là anh Dương thôi. Còn em có là cái gì để anh phải nghe theo ý em đâu cơ chứ?”
“Hoàng! Em biết mình đang nói linh tinh gì không hả?”
Tôi giật tay áo Hoàng, khi lần đầu tiên chứng kiến nó ăn nói như một kẻ mất lí trí. Chuyện vốn chẳng có gì to tát cả, chỉ là cả nhóm muốn tìm người để lấp vào chỗ trống mà anh Dương và Ly bỏ lại thôi mà. Tôi cũng thừa nhận là giọng điệu của anh Khánh có đôi chút ra lệnh, nhưng ở trong nhóm lâu ngày rồi, ắt hẳn Hoàng cũng phải hiểu đó là cách ăn nói của anh, chứ không phải do anh cố ý áp đặt mọi chuyện. Tôi vẫn không thể hiểu nổi lí do gì khiến Hoàng bỗng dưng trở nên cáu gắt đến như thế?
“Linh tinh cái gì cơ chứ?” – Hoàng giật tay ra khỏi tôi – “Em chỉ nói sự thật mà thôi: thiếu anh Dương, mọi người mới chịu nhớ đến em, phải chứ?”
“Em đừng có nhắc đến anh Dương nữa!” – Tôi gắt. Bỗng dưng tôi bị cuốn vào cuộc cãi nhau vô cùng vớ vẩn này của Hoàng là sao?
“Đến cả chị cũng cấm em nữa à? Chị không muốn em thế chỗ anh Dương đâu, đúng không? Vậy thì chị nói gì với anh Khánh đi, em không muốn tham gia!”
“Được. Vậy thì bỏ đi!”
Anh Khánh nói vọng theo bằng giọng điệu giận dữ khi mà Hoàng quay lưng bỏ ra khỏi phòng tập. Không khí hiện tại chùng hẳn xuống, ngoài anh Việt đứng dậy đuổi theo Hoàng thì tất cả mọi người trong phòng tập đều im lặng nhìn anh Khánh. Tôi tin không chỉ mình mình, mà bất kỳ ai lúc này nhìn thấy vẻ mặt của anh đều sẽ không biết phải lên tiếng như thế nào.
Tôi đưa mắt sang Kim, nhưng một đứa bình thường bạo dạn như nó cũng chỉ lắc đầu đáp lại. Chúng tôi không biết phải nói giúp cho Hoàng thế nào khi từ trước tới giờ, thằng bé chưa từng trở nên bướng bỉnh một cách trẻ con như thế.
Tôi nhìn thấy Uyên len lén kéo tay áo của My, ra hiệu cho My hãy nói gì đó giúp anh Khánh nguôi giận, tôi biết My cũng muốn làm như thế, nhưng biểu cảm lạnh ngắt của anh làm cho My bối rối thực sự. Cuối cùng, con bé cũng đành đi về phía Khánh rồi ngồi xuống trước mặt anh.
“Anh ơi.” – My rụt rè gọi, nó không dám nhìn thẳng vào anh Khánh như thể lo sợ cơn giận dữ của anh sẽ trút lên mình.
Anh Khánh im lặng một lúc, có lẽ những lời phản đối của Hoàng lúc nãy khiến anh thấy hụt hẫng, bởi trước giờ Hoàng chưa bao giờ cãi lại anh mà. Tôi nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập một nỗi thất vọng lẫn nghi hoặc, trong lòng cũng bất giác thấy nặng nề. Dù vậy, tôi không cho rằng Hoàng đáng trách, vì trong sâu thẳm, tôi cảm nhận sự bướng bỉnh đó của Hoàng cũng giống như bản thân tôi đối với anh Dương vậy.
“Hay để em thay cho anh Dương nhé?” – Tuấn bất ngờ đề nghị, nhìn vẻ ngạc nhiên của Uyên, tôi đoán có lẽ Tuấn chỉ vừa mới nghĩ ra cách giải quyết ấy trong tức thì mà thôi.
“Phải đó anh, cuộc thi bắt buộc mỗi nhóm phải trình diễn ba bài, hơn nữa chúng ta không đủ thời gian để biên đạo tiết mục mới đâu. Hoàng không chịu thì anh để Tuấn thay đi, hay anh Việt cũng được.”
Kim cố gắng thuyết phục trưởng nhóm, thậm chí lôi cả anh Việt vào khi mà anh không có mặt ở đây. Những gì Kim nói hoàn toàn đúng, mọi người đều hiểu là nếu bỏ tiết mục “Trouble Maker”, thì chỉ với hai tiết mục còn lại, nhóm thậm chí không có đủ điểm để vào vòng trong, đừng nói đến thắng được DMC. Hơn nữa, từ đầu, Khánh đã cố ý xếp “Trouble Maker” làm tiết mục “đinh” sau cùng, nên mới chọn anh Dương và Ly để tạo nên một màn kết ngoạn mục. Nếu bây giờ bỏ tiết mục ấy đi, thì thời gian hơn nửa tháng là không đủ để thay thế bằng một bài nhảy khác.
“Chính vì thời gian không đủ nên anh mới chọn Hoàng. Trong nhóm, Hoàng là người học thuộc các bước nhảy nhanh nhất, còn Trâm, em từng tập qua bài này, anh đã nghĩ chỉ có em và Hoàng là thích hợp để thay thế cho Ly, Dương…”
Anh Khánh giải thích một cách mệt mỏi, hẳn là khi anh Dương và Ly rút khỏi cuộc thi, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi hiểu rõ anh mong muốn đạt được chiến thắng trong cuộc thi này như thế nào, và có lẽ việc anh Dương không thể cùng tham gia cũng làm cho anh buồn không kém nỗi buồn của tôi đâu.
“Chúng ta đã cố gắng rất nhiều vì cuộc thi, giờ phải cố thêm chút nữa cũng có sao đâu, anh Khánh, “Trouble Maker” cứ giao cho em và Tuấn đi, bọn em sẽ cố gắng thể hiện nó một cách hoàn hảo.” – Trâm tiến lại vỗ vào cánh tay của trưởng nhóm, trên môi mỉm cười điềm tĩnh. Tôi không rõ Trâm chỉ giả vờ hay thật sự tin tưởng vào khả năng chiến thắng, nhưng ít ra, sự bình tĩnh của Trâm khiến cho không khí trở nên lắng dịu đi rất nhiều.
Vừa lúc đó, anh Việt trở lại phòng tập, cùng với Hoàng. Thằng bé đứng trước mặt chúng tôi, lộ ra vẻ ngập ngừng. Nhưng dựa vào sắc mặt của anh Việt, mọi người đoán hẳn là anh đã khuyên được Hoàng nên mới có thể lôi Hoàng quay lại.
“Em sẽ nhảy “Trouble Maker”, cùng với Trâm, đúng không?” – Hoàng hỏi một cách cộc lốc, nhưng giọng điệu đã nhượng bộ và nhẫn nại hơn.
“Phải.”
Anh Khánh cũng trả lời bằng một câu ngắn gọn không kém, cũng không buồn phân trần gì thêm. Đúng là con trai khi giận lên thì đều bướng bỉnh và cố chấp y như nhau cả. Tôi thầm nghĩ phải chi, Hoàng nghe được lời giải thích của anh Khánh lúc nãy thì đã hiểu được lý do anh chọn nó. Anh Khánh thực sự đánh giá cao và tin tưởng vào khả năng của Hoàng, chứ không phải chỉ xem Hoàng như một người thay thế cho anh Dương, cũng không vì chẳng còn ai nên mới chọn Hoàng như thằng bé nghĩ.
“Vậy tập thôi.” – Tôi nghe thấy Hoàng hừ bằng mũi, y hệt như một đứa trẻ đã chịu thua nhưng vẫn còn ấm ức. Bên cạnh Kim, anh Việt lắc đầu trước ánh nhìn đầy thắc mắc “Anh đã làm điều đó như thế nào?” của mọi người. Có lẽ anh cho rằng bây giờ không phải là lúc thích hợp để giải thích cặn kẽ chuyện này.
“Trâm, lại đây hướng dẫn cho em!” – Tiếng nhạc “Trouble Maker” vang lên từ điện thoại của Hoàng, thằng bé lớn tiếng gọi người sẽ nhảy cùng với nó. Trâm hơi ngây ra một chút, rồi cũng vui vẻ chạy tới chỗ Hoàng, mọi chuyện cứ như thế này, chẳng phải đã ổn thỏa hay sao.
“Ừ, tập thôi, mà này, đoạn đầu không phải vào như thế!”
Rốt cuộc, mọi người trong phòng tập cũng có thể thở phào, tôi quay sang nhìn anh Khánh, thấy gương mặt anh đã giãn ra và khóe miệng hơi cong lên. Anh cố tình xoa đầu My, giả vờ như mình cười là để dỗ dành con bé.
“Sợ không?”
“Dạ có.”
“Anh xin lỗi.”
“Không sao mà anh.”
Xen lẫn vào cuộc trò chuyện của anh Khánh và My, đằng sau tôi, Kim cũng đang vỗ vai anh Việt bồm bộp để tán thưởng. Haizz, hai người đó nhìn thế nào cũng thấy giống hai tên bạn thân hơn là một cặp đôi.
Tôi đứng dậy gom đống vỏ bim bim mà mọi người vứt bừa bãi ra sàn tập để đứng lên đi vứt. Đây không phải là công việc của tôi, bản thân tôi cũng không thích thú chút nào với việc phải đi dọn hậu quả của người khác. Nhưng thà đứng lên đi vứt đồ còn hơn là phải ngồi một cách lạc lõng như thế này. Nói sao nhỉ? Tôi cảm thấy có một chút chạnh lòng trước sự ân cần của anh Khánh dành cho My, một chút ghen tị với không khí vui vẻ giữa Kim và anh Việt. Uyên cũng vừa kéo Tuấn ra một góc phòng tập để ôn lại tiết mục của cả hai. Tuy đang đứng cách cả hai đứa một khoảng khá xa, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng Uyên cao ✓út trêu chọc Hoàng và Trâm khi bọn họ nhảy trật nhịp.
Tại sao trước đây, tôi chưa từng để ý đến không gian trong phòng tập lại sinh động đến vậy, và bản thân tôi giống như một chiếc đồng hồ lệch nhịp, trở thành người duy nhất đứng lạc khỏi guồng quay.
Tôi vô thức thở hắt ra, bởi khi còn chưa có ai để yêu, việc vô tình chứng kiến những cảnh này cũng không khiến tôi bận lòng mấy. Vậy mà bây giờ khi người yêu ở xa, giận dỗi nhau vì những lí do không đáng có nhưng cũng không thể giải thích nổi, thì tôi lại cảm thấy khó khăn đến lạ. Nhìn quanh tôi lúc này, ai nấy cũng đang đều bận rộn với công việc riêng của mình. Tôi cũng muốn được tập luyện như họ cho tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút mà không được.
.
.
.
“Êu Thiên Thần, rảnh không?”
Giọng nói của Quân vang lên oang oang qua điện thoại khi mà tôi đang cùng Trâm xuống lấy xe để ra về. Bây giờ là mười hai rưỡi trưa, ngoài việc ăn thì bận gì vào giờ này kể ra cũng hơi kì cục. Nghĩ là vậy, tôi đành nói sự thật cho Quân, dù rằng cũng có chút nghi ngờ cậu ta sẽ lại lôi mình đi đâu có.
“Rảnh.”
“Hôm nay ở rạp Kim Mã có off Big Bang, đi xem cùng tôi đi.”
“Bây giờ à?”
“Ừ. Qua đây luôn đi nhé.”
“Thôi, cậu rủ người khác đi. Tôi đang đi cùng bạn rồi.”
“Kim à? Không sao, tôi có ba vé mà. Bảo Kim đèo qua đây luôn nhé. Tầm một giờ là bắt đầu rồi đấy. Cấm cãi.”
Quân nói liến thoắng rồi cúp máy, mặc cho tôi vẫn cứng họng không biết phải từ chối sao trước lời rủ rê sát giờ này nữa. Tôi quay sang nhìn Trâm, dường như cô bạn đang cố nín cười khi nhìn vào gương mặt méo xệch của tôi. Trâm lên tiếng hỏi trong khi tôi đang loay hoay đội mũ bảo hiểm:
“Quân à?”
“Bà có muốn đi off Big bang không?” – Tôi đánh trống lảng bằng cách hỏi sang việc khác.
“Bây giờ à?”
“Ừ, ở rạp Kim Mã.”
“Quân rủ bà chứ có rủ tôi đâu.”
Trâm vừa nói vừa giấu nụ cười ẩn ý. Nụ cười hiện tại của cô bạn khiến tôi đọc ra là Trâm đang có ý nói về mối quan hệ giữa tôi và Quân. Hiểu mà, hiểu mà! Chỉ là việc phải cắt đứt tình bạn với Quân chỉ vì dị nghị của nhiều người, tôi thấy không đáng khi mà tôi biết rằng giữa chúng tôi chẳng có cái gì xảy ra cả.
Tôi tóm lấy tay Trâm khẽ đung đưa như thể lấy lòng:
“Quân bảo rủ cả bà mà.”
“Bà đi với Quân cũng có sao đâu.”
“Nhưng Quân bảo rủ cả bà thật mà. Bà không đi tôi cũng không đi đâu.”
“Đừng nhõng nhẽo với tôi như thế, tôi không dễ mềm lòng như anh Dương đâu.” – Trâm cười như thể trách cứ tôi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đấy, như thể vừa nói phải điều không nên, Trâm ngay lập tức hướng sang chuyện khác – “Tôi đi với bà cũng được thôi, nhưng mà phải cho tôi ăn gì đã.”
“Quân bảo tầm một giờ bắt đầu rồi, hay mình đi đường rồi mua đồ ăn nhé.”
“Ừ cũng được. Vậy đi luôn đi.”
Nghe Trâm nói vậy, tôi nhanh chóng trèo lên xe của cô bạn. Đứng kì kèo nãy giờ cũng mất đến năm phút rồi, lại còn đi mua đồ ăn nữa, không biết có đến kịp giờ không. Tôi biết là đến muộn thì vẫn được vào thôi, nhưng để người khác phải chờ đợi cũng không hay ho gì cho lắm. Hơn nữa, lần off đầu tiên của S.I.U tôi đã sát giờ mới đến rồi, chưa được thưởng thức cái không khí trước giờ diễn nó thế nào, đúng là số trời mà!
Chúng tôi đi qua Felling Tea mua ba phần sanwich và cả trà sữa. Một cho tôi, một cho Trâm, và một cho Quân. Thực ra tôi đã chủ động mua mà không buồn hỏi xem Quân có cần hay không bởi lẽ tôi thầm nghĩ lúc này cậu ta vẫn đang trong giai đoạn khó khăn về kinh tế, giúp đỡ cho bạn bè những việc nhỏ nhặt thế này, tôi làm được. Trâm cũng không thắc mắc gì về việc mua nhiều hơn dự tính của tôi, có lẽ bản thân cô bạn cũng hiểu được rằng tôi mua cho cả Quân, song tôi cũng không muốn trình bày thêm về vấn đề này nữa.
Tôi cùng Trâm gửi xe rồi lại gần cửa ra vào, nơi Quân đang đứng chờ. Lúc này hầu hết mọi người đều đã vào trong rạp, chỉ còn số ít người đứng ngoài chờ bạn bè, như Quân chẳng hạn. Quân không cằn nhằn về chuyện chúng tôi đến quá giờ, có lẽ vì cậu ta muốn giữ thể diện trước mặt một cô gái xinh đẹp như Trâm, có thể lắm chứ.
“Xin lỗi nhé, tại mình đi nhầm đường.”
Trâm lên tiếng khi mà Quân dù không nói trực tiếp ra, song ánh mắt cậu ta dành cho tôi vẫn như thể đe dọa vì tôi đã khiến cậu ta phải đứng ngoài nắng chờ mình như vậy. Gạt đi lời xin lỗi của Trâm, Quân cố giấu đi giọng điệu gắt gỏng của mình:
“Không sao, cũng vừa bắt đầu thôi.”
“Đừng có xị mặt ra như thế.” – Tôi làu bàu, dù rằng mình là người có lỗi – “Tôi có mua đồ ăn cho cậu mà.”
“Đừng có lấy đồ ăn ra mà dụ tôi. Chỉ vì cậu đến muộn mà tôi bị người ta lôi ra chụp ảnh liên tục. Cậu nghĩ gì khi mà để một người nổi tiếng như tôi lang thang ngoài này hả?”