Rõ ràng là bà chủ mà ăn vẫn phải trả tiền.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ vô cùng bất bình. Đúng lúc này, trong tửu lâu truyền đến tiếng quát lớn: " Vụ Tịch, ngươi đứng lại cho bản công chúa! ! !"
. . . . . Vụ Tịch.
Vụ Tịch!
Nghe cái tên đó, Mặc Ngưng Sơ đang muốn giơ chân tìm chỗ trốn , lại không đề phòng người kia lướt như gió ra khỏi tửu lâu, đi về phía nàng ——! ! !
Dưới đáy lòng Mặc Ngưng Sơ rên lên một tiếng.
Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì bước đi. . . . . Sau đó đi qua nàng.
". . . . ."
Ngay khi Mặc Ngưng Sơ thở phào một hơi, một nữ nhân đuổi theo từ trong lầu ra hét to: “Ngươi bước một bước nữa thử xem? !"
Công tử Tịch không để ý tới nàng ta mà đi thật nhanh.
Nàng ta lảo đảo đuổi theo, kết quả không có nhìn đường, kêu thảm một tiếng liền nặng nề té xuống đất. Mỹ nhân ngã xuống, làm mọi người xôn xao, không kiêng nể gì trách cứ công tử Tịch.
Vì vậy thân hình kia rốt cuộc dừng lại.
" Tại sao ngươi lại độc ác như vậy? Muốn bỏ lại một mình ta? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không?" Hai mắt nữ tử rưng rưng, vô cùng đáng thương.
Mọi người lại ồn ào một trận, ngón tay công tử Tịch nắm thành quyền, vẫn đưa lưng về phía nàng ta, mím môi không nói lời nào.
Nhưng đến đây Mặc Ngưng Sơ nhận ra, nữ nhân kia chính là công chúa kiêu căng tự đại của cái nước chim không thèm ỉa phân mà nàng gặp trên sông từ Hoa Điền Bắc đến Lê thành—— Vi Lộ! ! !
Trong lòng nàng lạnh lạnh, không muốn trên địa bàn của mình gặp phải nhiều cố nhân như vậy. Mà hai người bọn họ đã chung ᴆụng lâu như vậy, lại vẫn còn ở trạng thái dây dưa không rõ, thật là làm cho người ta quá sốt ruột.
Mặc Ngưng Sơ vốn định len lén chuồn đi, tiếc rằng đám người vây xem càng ngày càng nhiều, làm nàng chen chúc bên trong, không làm sao ra được. Tình hình như thế Thu Nguyệt cũng không thể đột nhiên xuất hiện mà cứu thoát nàng. Nàng chỉ có thể yên lặng rơi lệ giữa đám người, xem miễn phí vũ đài của đôi nam nữ si tình này, không sao cảm thấy giải trí nổi.
"Công chúa điện hạ, ta chỉ là một kẻ áo vải, mà ngài là công chúa xinh đẹp nhất Ô Siếp quốc, thân thể thiên kim, không thể ủy thân cho ta được." Giọng nói của công tử Tịch nhàn nhạt, lại có thể đại khái nói rõ ra "tình tiết chuyện xưa", làm những người xem đang suy đoán lung tung bừng hiểu. Thì ra là công chúa nước láng giềng dây dưa gắt gao, nhưng thân phận địa vị cách xa, khiến cho mỹ nhân vô phúc hưởng thụ, thật sự là đáng tiếc, mà mỹ nhân nước láng giềng lớn mật hơn rất nhiều so với nữ tử Xuyên Hạ, làm cho người ta mới lạ không thôi, nghị luận ầm ĩ.
Vi Lộ công chúa gắt gao cắn răng, nói: "Ta cùng ngươi đến Lê thành, đi tìm cái gọi là nữ tử ngươi yêu thương, nhưng cho tới bây giờ ngươi cũng không tìm được nàng. Ngươi âm thầm phái người đưa ta về Ô Siếp quốc, rồi ngươi lại một đi không trở lại, ta chờ ngươi lâu như vậy, vì sao ngươi cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái?" .
"Xin lỗi."Công tử Tịch lạnh nhạt rũ con mắt xuống, bên trong là sắc lạnh vô cùng: "Xin công chúa tự trọng."
Vi Lộ dần dần nức nở lớn hơn, cuối cùng biến thành gào khóc, đứng dậy từ dưới đất, ba hai bước đi tới trước mặt của công tử Tịch, bỗng chốc ôm lấy hắn!
Mọi người đã ồn ào càng thêm ầm ĩ, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, giống như là xem diễn trò, bao vây toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Mặc Ngưng Sơ bị chen đến choáng váng đầu óc, lại nghe công tử Tịch vô cùng lạnh lùng tách ngón tay của nàng kia ra, gằn từng chữ một: " Bởi vì ngươi cố ý phóng trận hỏa kia, thiếu chút nữa khiến tiểu Sơ vùi thân trong biển lửa, còn hãm hại đổ hết trách nhiệm lên người nàng. . . . . Sau chuyện này, ta liền không nữa giữ ngươi ở bên cạnh mình nữa, ngươi đường đường công chúa của một nước, lại so đo với một tiểu cô nương, lòng dạ như vậy, làm cho không ai không sợ hãi."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.
Trận hỏa kia?
Là do công chúa cái nước chim không thèm ỉa phân kia đốt sao? ! ! ! !
Cũng bởi vì nàng ta, thiếu chút nữa nàng chìm trong biển lửa, Lân Xuyên cũng vì vậy mà bị trọng thương, nên hắn mới mua lại cả tòa tửu lâu —— để nàng làm bà chủ. Thì ra, thủ phạm hủy hoại tửu lâu khi chính là nàng ta!
Khó trách khi lửa cháy, nàng ta còn kêu thảm thiết hơn bất cứ ai, nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì hơn ai hết.
Mặc dù không biết các tình tiết, nhưng công tử Tịch nói ra trước mặt dân chúng như vậy, cũng đã không cố kỵ mặt mũi của Vi Lộ. Theo như lời nói, nhất định có căn cứ của hắn.
"Không, không phải là ta!" Sắc mặt Vi Lộ trắng bệch.
Sau đó, Công tử Tịch cũng không muốn giải thích gì nữa, gỡ mấy ngón tay của nàng ta đang vòng quanh hắn ra, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta: " Vi lộ công chúa, xin ngài trở lại Ô Siếp quốc của ngài, nơi này là Xuyên Hạ, đế đô không phải là nơi ngài có thể càn rỡ."
Một người bị khi dễ cho dù hiền lành thì khi tức giận lên quả nhiên vô cùng khủng bố a.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm. Lúc này, xem ra Vi lộ hết sức đáng thương, nàng cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thê thảm thêm một chút nữa. Ít nhất, nàng ta thật lòng thích công tử Tịch , bị người mình thương cự tuyệt ngay dưới con mắt mọi người, chỉ sợ là nàng đã phát điên đến muốn tự tử.
Vi Lộ khóc lớn lên: " Ngay cả ý chỉ phụ hoàng đưa cho ngươi mà ngươi cũng không cần sao?"
"Hôm nay ta đã là thần tử của Xuyên Hạ, tự nhiên chỉ nghe thánh chỉ của bệ hạ anh minh sáng suốt của Xuyên Hạ."
"Vậy ngay cả cái điều kiện mà Xuyên Hạ Vương Gia của ngươi kia đưa ra ngươi cũng không cần sao? ! ! !"Nàng ta nghẹn ngào gào thét, nhưng lại không biết vừa hô lên khiến cho không ít người đang ẩn nấp phải chấn động.
Sắc mặt của Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo. Mấy thị vệ bên cạnh Vi lộ đã phát hiện công chúa nhà mình đang nói những lời ngu xuẩn, lập tức lôi kéo nàng muốn rời đi, mà công tử Tịch cũng không muốn nói chuyện nhiều, trực tiếp đi về hướng ngược lại, nhưng ngay khi lướt qua Mặc Ngưng Sơ thì đột nhiên ngừng lại , nghiêng đầu phát hiện nàng.
Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt, đang muốn tránh đi.
"Triệu. . . . . Mộc?" Hắn ngẩn người, ngay sau đó mím môi, lôi kéo nàng cùng nhau chạy ra khỏi đám người.
Nhân vật nam nữ chính của vở kịch rối rít rời đi, những người đi theo bàn tán cũng thấy không còn gì mới lạ, tản ra như đàn chim bay đi, trở về lấy cái chuyện thú vị này làm đề tài trà dư tửu hậu. (là đề tài để tám chuyện ấy ^^)
Mặc Ngưng Sơ bị kéo đi qua vài con đường, vội vàng hấp tấp muốn hất hắn ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn, vô luận thế nào cũng không thoát ra nổi, bị kéo đi một mạch như một con diều giấy, bay bay đến chân không chạm đất, rốt cuộc thì nàng không nhịn được hét lớn: "Viện sĩ đại nhân! Ngài làm cái gì vậy? Tiểu sinh là nam tử, nam tử! Bị người ta nhìn thấy, tiểu sinh phải làm sao! Tiểu sinh còn chưa lập gia đình như bông hoa nở đẹp thế này! Ngài không, không cần như vậy ——"
Tay hắn cứng đờ, giống như bị bỏng mà vội vàng buông ra, mới phát hiện mình quá mức thất lễ, quay đầu thấp giọng nói: " . . . . . Xin lỗi. . . . . Hù dọa ngươi."
Sắc mặt Công tử Tịch hơi khẽ biến xấu, tựa hồ còn bị chuyện của Vi Lộ công chúa ảnh hưởng, khí thế lẫm liệt còn chưa thối lui, khí lạnh bao quanh cả người. Vì để cho mình nhìn như không hung ác, hắn miễn cưỡng cười một cái, nói với Mặc Ngưng Sơ: "Triệu Mộc quân, ban nãy để ngươi chê cười rồi."
Mặc Ngưng Sơ lui về phía sau mấy bước, khóe miệng co giật, cung kính khom người với hắn, cười khan nói: "Viện sĩ đại nhân, trong nhà mỗi người đều có một quyển kinh khó niệm, huống chi ngài chính trực, trẻ tuổi lại lỗi lạc, tài hoa phong lưu, làm các nữ tử khuê các mặt đỏ tim đập ngưỡng mộ ngài không thôi là chuyện hết sức bình thường. Ngài thấy sắc không động, thấy phú quý không ham, thật sự làm cho người ta bội phục không thôi."
Công tử Tịch dường như nở nụ cười, mím môi, ánh mắt lại rơi trên mặt của nàng.
Nàng bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, sợ hãi khách sáo nói: "Viện sĩ đại nhân, trong nhà tiểu sinh còn có chuyện, nếu ngài không có phân phó gì khác, tiểu sinh liền đi trước, cáo từ.".
Vái chào tùy tiện một cái liền xoay người rời đi, nhưng hắn đúng là âm hồn bất tán bám theo sau nàng, nàng cũng không dám quay đầu lại, rối rắm chỉ muốn một đường chạy trở về đại viện của mình, nhưng hắn lại vô cùng không nguyện ý, đột nhiên gọi nàng lại: "Xin chờ một chút. . . . . Triệu Mộc quân. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ thật muốn chạy nhanh như làn khói tan đi, nhưng hiện tại nàng là Triệu Mộc, cho dù bây giờ nàng chạy được rồi, công tử Tịch cũng có thể đi Thái Khanh phủ chặn nàng. Nếu làm lớn chuyện lên thì không có nửa văn tiền chỗ tốt nào cho nàng cả.
Nhắm mắt chậm rãi xoay người, trong lòng chột dạ: "Viện sĩ đại nhân, ngài. . . . . Ngài còn có phân phó gì?"
Công tử Tịch nhìn nàng, giống như hơi suy tư một chút: "Triệu Mộc, trước kia chúng ta . . . . . Đã từng gặp qua sao?"
Mặc Ngưng Sơ cười khổ: "Viện sĩ đại nhân ngài cũng thật là biết nói đùa, tất nhiên tiểu sinh gặp qua viện sĩ đại nhân. Trong Thường Lục viện, còn ai không biết tên ngài? Tiểu sinh chỉ là chính là một người mới tấn chức tuần quan của Thái Khanh phủ, tài hoa bình thường, viện sĩ đại nhân tự nhiên không có bao nhiêu ấn tượng với tiểu sinh, nhưng nói gặp qua, sợ là thấy vô số lần rồi!"
Công tử Tịch sửng sốt, giống như là bừng tỉnh ngộ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lộ liễu của mình, cười xin lỗi một tiếng: "Là ta đa tâm rồi. . . . . Triệu Mộc, chậm trễ ngươi rồi, ngươi đi đi. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước, dừng lại, quay đầu lại thở dài, có chút ý tứ khuyên giải nói: "Viện sĩ đại nhân, tiểu sinh nghe qua rất nhiều tin đồn về ngài. Mà thôi tiểu sinh xem ra, ngài tài hoa xuất chúng, nhưng cũng không thích hợp với danh lợi nơi quan trường này, ngài là Tán Tiên Tiêu Dao (*) cần gì phải làm khó mình chìm trong thế tục này. Nghe nói ngài tìm người phổ ra đoạn sau của khúc U Liên phú nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì. Thật ra thì ngài cần gì chứ, lấy năng lực của ngài, muốn phổ ra khúc nhạc tốt hơn là hoàn toàn không có khó khăn gì. Chỉ là chấp nhất ở trước mắt, sẽ không thấy được tương lai, dừng bước không tiến, chỉ trói buộc ngài mà thôi. Quá chấp nhất cũng không phải là chuyện tốt, ngài là Thần Tiên công tử làm cho người ta kính ngưỡng ao ước, ngài nên đứng xa hơn, cao hơn, trở nên xuất sắc hơn! Đoạn sau khúc U Liên phú căn bản không đáng nhắc tới! Ngài hoàn toàn không cần để ý!"
(*): ý nói anh ấy như thần tiên sống tiêu dao. Tán tiên là những người tu tiên nhưng không phi thăng thành công nên ở lại dưới trần ^^
Nàng nói xong, cung kính hành lễ với công tử Tịch một cái rồi mới xoay người cố gắng làm mình trấn định rời đi.
Đi chưa được vài bước, dường như phía sau truyền đến tiếng cười của hắn: "Cám ơn."
Nàng chột dạ chạy đi.
Nàng cho là như vậy sẽ làm cho hắn nghĩ thông suốt, sẽ làm hắn buông xuống những thứ truy đuổi như âm hồn bất tán kia, sẽ làm hắn sẽ không nhìn gà hoá cuốc mà bất luận ai cũng nhìn chằm chằm. . . . . Nhưng dường như nàng sai lầm rồi, nàng tận tình khuyên bảo như thế, dường như cũng không làm cơn ác mộng kết thúc, dường như, chỉ là một mở đầu khóc không ra nước mắt khác. . . . . Mà thôi.
—————— tiểu Hạ phân cách tuyến ——————
Mặc Ngưng Sơ trở lại Ngưng Lộ cung, Tiểu Mỹ vội vàng thay cho y phục toàn thân cho nàng, lại bưng nước sạch tới cho nàng rửa mặt.
Từ cái ngày Mặc Ngưng Sơ ngày bắt đầu bị giam cầm kia, nàng liền bị bắt đi học thuật chế địch, để cho nàng hoàn toàn lợi dụng việc nàng không có một tí sức lực nào, đơn giản có thể giúp Mặc Ngưng Sơ một tay khi gặp nguy hiểm một chút, mà không đến mức hai tay trói gà không chặt, bị người ta túm lấy cái chân đau.
Mà đặc biệt dạy dỗ nàng là Thường Tự mặt đen.
Phần lớn thời gian Thường Tự bảo vệ bên người Nạp Lan Lân, trừ lúc chủ tử nghỉ ngơi thì hắn mới rảnh rỗi , mà lúc này phần lớn đã là buổi tối. Tiểu Mỹ cũng không phải quá thông minh, một động tác cần phải dạy lại nhiều lần, Mặc Ngưng Sơ thường thường cười nhạo nàng, này rõ ràng chính là quá trình bồi dưỡng gian tình, tay cầm tay, vai kề vai, ban đêm ái muội cọ sát lẫn nhau, quả thật chính là củi khô ᴆụng phải lửa mạnh, một ngày nào đó, sẽ cháy rừng rực, không cách nào ngăn trở! !
Trước kia Tiểu Mỹ là nữ nhân ngay cả chạy bộ cũng không muốn kiên trì, hiện giờ bị té đến mặt mũi bầm dập cũng không khóc không ồn ào, ngược lại ngây ngô cười.
Đoán chừng chuyện tốt sắp tới rồi, ngày đẩy nha đầu này ra ngoài đã sắp tới rồi!
Còn ư ư "tiểu thư, bệ hạ phân phó, nếu như ngài trở lại liền trực tiếp đi tẩm điện của ngài ấy,, nghe nói, phương pháp giải cổ độc Miêu Cương đã có một chút manh mối, đã cho người đến thúc giục nhiều lần rồi. . . . . " Tiểu Mỹ khoa tay múa chân nói.
Mặc Ngưng Sơ vui mừng: "Thật sao?"
Cũng không còn suy nghĩ nhiều, vội vàng theo mật đạo chạy tới tẩm điện của Nạp Lan Lân.
Tiểu Mỹ đứng tại chỗ, trong tay còn cầm áo choàng của quân nhân mà nàng vừa mới thay ra, hơi lo lắng, nàng còn chưa kịp cho nói cho chủ tử, lúc bệ hạ tới thúc giục, dường như không quá vui mừng, mặt xanh mét, giống như là người nào thiếu hắn mấy vạn lượng vàng vậy, làm cho người ta rất sợ nha.
Chẳng lẽ là chủ tử lại gây họa ở bên ngoài?
Tiểu Mỹ không khỏi run lên, tiểu thư nha, người cần phải đứng mà trở lại nha. . . . .
Bên trong tẩm điện lộng lẫy, một quả đào mới vừa đi vào, lập tức phát hiện bầu không khí là không thích hợp.
So sánh tâm không. Hơi thở lạnh lẽo, quanh quẩn ở trên không cung điện nguy nga hùng vĩ, khiến mấy con Cự Long lượn vòng ở trên cột đá xem ra trông rất sống động, giống như vật sống người gây sự —— giống như nam nhân lười biếng nửa nằm bừa bãi ở trên giường êm, có một loại hơi thở không khỏi nguy hiểm.
"Đã trở về? "Hắn cười nói, khóe môi mân ra một cái ưu nhã đường vòng cung, giống như là muốn đem người sống lột sạch sẽ lành lạnh đường cong.
Mặc Ngưng Sơ run lên, lập tức hắc hắc cười làm lành đổi chủ đề: "Nghe nói, Triêu Xuyên huynh ngươi tìm được phương pháp giải cổ của Miêu Cương rồi hả ?"
Nạp Lan Lân không chút cử động, từ trên tháp chậm rãi đi xuống, tiến lên một bước bắt được cánh tay thật nhỏ của nàng: "Cái này đợi bàn lại..." Dừng một chút, đem nàng ôm cả vào trong lòng, xoay người đến trên sập ngồi, giống như là ôm một con mèo nuôi trong nhà, vừa thuận mao vừa kích thích nàng: "Chúng ta trước xem một xuất diễn trò, tốt không?"
". . . . ." Nàng có thể nói không được sao.
Nạp Lan Lân đã miễn cưỡng kêu: "Các ngươi, ra ngoài."
Vì vậy, hai người hết sức không tình nguyện thập phần không được tự nhiên bóng dáng đứng ở trước mặt bọn họ, Nạp Lan Lân chỉ chỉ Thu Nguyệt: "Ngươi, bắt tay hắn lại."
Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa phun ra, bởi vì một người khác, chính là Bạch Trạch!
Bạch Trạch vẻ mặt tráng sĩ một đi không trở lại, cứng ngắc lại khuất nhục muốn đi thừa nhận một con Nhân yêu "thân mật khăng khít" bắt tay cổ tay, vẫn còn muốn dưới con mắt hắn hung thần ác sát, muốn đem động tác ghê tởm như vậy ở trước mặt chủ tử biểu thi công việc linh hoạt “Hiện!”
Nạp Lan Lân lại nói: "Kéo hắn đi về phía trước mấy bước. . . . ." Khóe môi khẽ câu, cười hết sức hiền hòa: "Phải giống như công tử Tịch bình thường dịu dàng."
"Phốc. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ không bình tĩnh, rối rắm vô cùng quay đầu nhìn hắn, gò má tuấn mĩ dưới bóng tối có vẻ vô cùng thâm thúy .
Thu Nguyệt gian nan di chuyển Bạch Trạch đi về phía trước mấy bước, trong lúc đem cổ tay hắn bắt kẽo kẹt kẽo kẹt vang dội, tỏ vẻ tính của mình "dịu dàng vô cùng."
Bạch Trạch đau đến tốn hơi thừa lời, nhưng buồn bực với không có mệnh lệnh, không cách nào phản kháng, đôi con ngươi trừng đen nhánh đen nhánh, ánh lửa nhấp nháy.
Mặc dù không khí có chút không bình thường, chỉ là này cũng cùng Mặc Ngưng Sơ muốn hất ra công tử Tịch nhưng không cách nào thành công, tiết mục hết sức phù hợp.
Nạp Lan Lân miễn cưỡng hài lòng xuống, hướng về phía Bạch Trạch nói: "Móng vuốt của ngươi lui về phía sau co lại một phần, giữ chặt cổ tay hắn nơi ba phần học vị, để cho hắn nửa tay tê dại, buông ra đối với ngươi trói buộc, đồng thời với cái nà, hướng trên bắp chân hắn đá mạnh xuống, khi hắn phản kháng hoặc là quỳ xuống trong nháy mắt, từ hông rút đao ra chống đỡ lên cổ của hắn, nếu là không có lưỡi dao, liền dùng móng tay khảm vào hắn cổ dưới ba tấc, dùng sức một trảo ——" .
Bạch Trạch đã nhanh chóng trả thù Thu Nguyệt ngược đãi, sảng khoái tinh thần ấn hắn đến trên mặt đất, chỉ là ba tấc dưới ngón tay không có thật đi vào, chiêu này hung ác vô cùng, nhẹ thì vĩnh viễn phế võ công, nặng thì đưa người vào chỗ ૮ɦếƭ, này liên tiếp động tác xuống, nếu là thuần thục, đặc biệt là đối với gần người, vả lại phòng bị không lớn, tuyệt đối bách phát bách trúng!
Nhưng trong bọn họ, thích hợp nhẹ như vậy liền không phí sức chiêu thức của người, tựa hồ cũng chỉ có một ——
Nạp Lan Lân khẽ mỉm cười, vuốt vuốt Mặc Ngưng Sơ phát,"Quả đào nhỏ, về sau gặp phải tình huống như thế, sẽ phải làm giống như vậy, hiểu không hả ?"
". . . . ."Mặc Ngưng Sơ nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Thu Nguyệt đứng dậy từ dưới đất, nhe răng nhếch miệng, vung tay vung chân làm bộ muốn lôi kéo Bạch Trạch đi bên ngoài hung hăng đánh một trận, Nạp Lan Lân phất tay một cái: "Nội thị doanh luận võ đài, chớ làm hư cây cột."
Trong nháy mắt, hai đạo bóng dáng đã như gió bình thường biến mất ở trước mắt.
"Chàng để cho bọn họ đánh nhau? !" Mặc Ngưng Sơ nhảy dựng lên, kinh ngạc nói.
"Đây là niềm vui thú của bọn hắn.” Trên mặt trái viết ‘ tiểu ’ trên má phải viết ‘ tức ’ nam nhân sâu kín cười, nhìn mặt quả đào trước mắt không ngừng kéo dài, thật lòng an ủi nói: " . . . . . Chúng ta đều là như vậy tới được, trước kia, thắng là có thể sống, thua tiếp theo nghĩa là ૮ɦếƭ. . . . . Hôm nay bọn họ như vậy, chỉ là niềm vui thú."
Hắn cười vô cùng thích ý, nhưng Mặc Ngưng Sơ lại tựa hồ như thấy được gương mặt một thế giới nàng chưa bao giờ thấy qua, tràn đầy tử vong cùng hắc ám, tàn khốc không chịu nổi, và cần bao nhiêu khả năng mới có thể đem quá khứ đen tối như vậy nhìn như vân đạm phong kinh.