Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 92

Tác giả: Chiêu Hạ

Một con sói bị nhịn ăn đã lâu ngày, cho dù chỉ bị trêu chọc một chút cũng dễ dàng bừng cháy, ngọn lửa kia không ngừng dâng cao, làm cả hai không có cách nào dừng lại.
Mặc Ngưng Sơ bị đặt tại trên giường một lần, dù đã bị ăn rất nhiều lần, thân thể của nàng vẫn giống như em bé, rất mịn màn mềm mại, mặc cho hắn cứ đùa bỡn thì dáng vẻ tuyệt mỹ giống như yêu tinh kia. Làm cho hắn càng bị mê hoặc, nhớ lại những xúc cảm mơ màn khi uống rượu say, những tia sáng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể nõn nà của nàng, những dấu hôn đỏ như những cánh hoa được phủ lên trên cơ thể nàng, trông sống động như thật.
Mà nàng ấy chính là một món ăn hội tụ đầy mỹ vị tuyệt vời nhất chỉ làm cho hắn chỉ muốn ăn nàng sạch sẽ, không chừa một giọt.
Không cần phân phó Hỉ công công chuẩn bị nước nóng để tắm, Nạp Lan Lân dùng khăn trải giường quấn người nàng lại, ôm thẳng đến mật đạo ở Ngưng Lộ Cung.
Mặc Ngưng Sơ mềm nhũn nằm ở trong иgự¢ của hắn, bất thình lình bị nhiệt tình của hắn ép tới mức không còn chút sức lực nào, không ngừng yêu cầu làm cả người nàng dính đầy mùi của hắn, đi qua hành lang âm u, tiến về gian phòng khá quen thuộc kia, ánh mắt vừa nhìn vào trong liền "đau lòng khi nhìn thấy nơi đây", mấy ngày nay cứ bị dồn nén trong đầu mãi, nét mặt cùng lời nói của hắn cứ luôn rất dứt khoát, đem nhốt nàng ở trong lòng tre này mà không hề quan tâm đến, khi đưa được nàng trở về, lại muốn giam giữ nàng nữa sao?
Lấy tay xoay đầu sư tử trong hồ tắm một cái, một dòng nước ấm áp từ miệng sư tử liền chảy ra, từ tử lắp đầy hồ tắm, hắn ôm nàng chậm rãi bước vào trong làng nước ấm.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện, nàng đang rầu rĩ không vui, liền dùng nước vỗ vào trên mặt của nàng: "Quả đào ngốc nghếch".
Nàng thấy rất khó chịu liền quay đầu đi, mặc cho nước trong hồ cứ nâng nàng lên, nghĩ đến chuyện bị hắn giam giữ trong suốt mấy ngày nay, kết quả bị hắn dụ dỗ có một chút, liền bị ăn sạch chẳng còn lại gì, nàng liền buồn bã: "Ta đúng là đứa ngốc, lại bị ngươi lường gạt nữa rồi! Khốn kiếp! Cầm thú!".
Hắn khẽ mỉm cười, từ phía sau dán sát vào nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thay nàng lau thân thể: "Ngươi lại ăn nói lung tung rồi, làm sao có người gạt được quả đào này chứ."
Mặc Ngưng Sơ nghẹn đỏ bừng cả mặt, liền hất bàn tay hắn ra, né sang một góc mà nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi hãy tránh ra! Nếu như ngươi muốn giam giữ ta nữa........ Mãi mãi về sau ngươi đừng mong gặp lại ta nữa!".
Vì muốn nàng được hết giận, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, hai cánh tay chống lên thành hồ cúi đầu nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ muốn chạy trốn, thì phát hiện mình đang đứng ở tại trong góc hồ không còn đường lui, khóc không ra nước mắt, liền ngẩng đầu lên trừng hắn: "Cút đi, đồ lưu manh!".
Chân mày của hắn rốt cục cũng giật giật, thích thú nhìn chằm chằm vào nàng: "Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đúng là càng ngày càng sắc bén........."
Mặc Ngưng Sơ lập tức cong môi lên nhe răng ra, bày tỏ nàng muốn cắn xé hắn, thôi thúc muốn đi cắn xé hắn, cắn xé hắn.
"Cho nàng cắn đó." Hắn duỗi bàn tay ra thăm dò vào trong miệng của nàng.
Nàng ngẩn người.
Ngay sau đó mới phát hiện hành động như vậy là "đưa tới cửa", động tác này ẩn chứa bao nhiêu là sắc tình!
Ngón tay xâm nhập tới đầu lưỡi nàng, động tác của hắn vô cùng mờ ám, di chuyển qua lại làm cho nàng nói không thành tiếng, khóc cũng không được - nàng nổi giận, vốn định chỉ làm dáng một chút, cuối cùng trực tiếp há mồm hung hăng cắn xuống, động tác của hắn liền ngừng lại, trên mặt tràn ngập vui sướng, im lặng nhìn nàng, nhìn quả đảo nhỏ của mình biến thành quả đào biết cắn người.
Mặc Ngưng Sơ cắn một cái rất mạnh, làm cho hắn càng thêm bị kích thích mà nóng bừng lên, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào cổ họng của nàng, nàng hơi hốt hoảng, vội vàng nhả ra.
Ngón tay trắng nõn kia, bị cắn mất một mảng da thịt, vết máu ở chỗ dấu răng cứ chảy ra làm cho người nhìn thấy đều phải khi*p sợ, nàng chột dạ mím môi: "Ngươi, ai kêu ngươi đùa bỡn ta!".
".........Hết giận chưa?" Hắn khẽ cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ vẫn cứ thở phì phò: "Ta không cần ngươi thương hại ta! Ngươi đã không tin ta có thể trợ giúp ngươi, ૮ɦếƭ sống đòi nhốt ta ở nơi này, mà ngươi, ngươi cũng không thèm đến hỏi han ta thế nào!".
"Ai nói ta muốn nhốt nàng?" Giọng điệu của hắn vẫn như cũ, nghe rất muốn bị ăn đòn, nhưng cũng khiến cho người ta phải giật mình.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn tựa hồ không rõ hắn vừa mới nói gì.
"Nàng rất thông minh, quả đào nhỏ" Hắn lại nói, chậm rãi đi tới ôm lấy nàng: "Nhưng mà nàng cũng rất kiêu ngạo và tự phụ, luôn nghĩ rằng chuyện gì thì nàng cũng có thể làm được....... Chỉ chút kích động đã bất chấp hậu quả, mà tính khí của nàng đúng là quá nỏng nảy, mới bị người khác chọc tức liền rơi vào bẫy rập, lại còn thích làm chuyện ngu ngốc, đúng ngốc trong ngốc....."
Nghe đến đó, Mặc Ngưng Sơ vừa còn mừng rỡ thì trong nháy mắt thần sắc lại hạ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hắn, cả một chữ cũng nói không ra.
"May là nàng cũng rất thông minh, mặc dù luôn làm chuyện rất ngốc nghếch, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành, tiêu tai giải nạn, mấy chuyện này chẳng qua là mở đầu, dù những người đó muốn hợp lại đấu với ta thì cũng coi như mất cả chì lẫn chài...... Nhưng giờ không giống nhau, nàng có hiểu không?"
Nàng giật mình, lông mi run lên một cái.
"Ta sợ..... Bởi nàng chính là một quả đào nhỏ hoang dã, cứ luôn rời khỏi ta mà đi, ngộ nhỡ lúc nàng bỏ đi, bị người khác bắt mất, thì ta phải đi đâu để tìm nàng đây?" Hắn cúi đầu nói nhỏ vào bên tai nàng, rành rành là muốn trêu chọc mình mà. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè nặng, có chút thở không nổi.
Hắn chợt cười to, lưng tựa vào đá cẩm thạch trong hồ nước nóng, đem nàng kéo vào trong иgự¢: "Nếu không có nàng, ta đã đem Mặc gia diệt trừ tận gốc, bất kể là vô tội thì vẫn phải ૮ɦếƭ, tất cả đều phải sung quân để giảm bớt phiền toái khi bị người khác uy Hi*p"
Miệng không nói gì. Nàng trừng hắn: "Ngươi sao có thể xem mạng người như cỏ rác chứ?".
"Quan lại chỉ biết bao che cho nhau, vốn đã hợp thành một khối, Tể tướng không ngã thì cả đám người bọn họ vĩnh viễn không bao giờ suy yếu, ta là một đế vương phải lo cho cả giang sơn, sao có thể chỉ cứ nghĩ vì nàng là người của Mặc gia?".
Nàng im lặng.
Thanh âm có hơi nhỏ, lại không được tự nhiên từ trong miệng của nàng tràn ra: "Ta quan trọng như vậy sao?".
"Nàng nói xem?"
"Ngươi cũng có thể xem như không có ta mà......."
"Có là có, không có là không có, làm sao có thể coi như không có?" Hắn mỉm cười liếc nàng: "Ta muốn nàng phải nợ ta, nợ đến cả đời cũng không trả hết được".
"............." Đúng là nam nhân hẹp hòi!
"Theo như kế hoạch ban đầu, chuyện này cũng không khó khăn lắm....... Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có người không chỉ muốn tấn công nàng, mà còn đang muốn tấn công vào ta". Nạp Lan Lân cười khổ một cái: "Có lẽ nếu như ta đủ ác độc, cứ xem như cái gì cũng không biết, phiền toái cũng sẽ không nhiều đến vậy".
Mọi chân tướng đều đã được nói rõ ra, Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc liền ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Cũng không còn đề phòng hắn nữa, liền duỗi tay ra, đem đầu của nàng đặt cố định ở trước иgự¢ của hắn, da mặt dính sát vào Ⱡồ₦g иgự¢, cùng dòng nước ấm và làn da nóng bỏng trơn mịn kia đang đốt cháy gương mặt của nàng, lại không để cho nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mặt hắn.
Mặc Ngưng Sơ bị hắn ôm chặt đến không thở nổi, dùng móng cào lấy hắn: "Ngươi, ngươi muốn mưu sát... ưm ưm......".
"Chúng ta sẽ đặt ra ba quy ước". Đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn giật giật, khó phân biệt được suy nghĩ thật sự trông ánh mắt của hắn.
Mặc Ngưng Sơ cố đạp nước, làm cho bọt nước văng khắp nơi, cố gắng giãy giụa, nhưng hắn cứ ôm chặt nàng dán chặt vào trên người mình: "Nếu nàng muốn biết rõ chân tướng, phải tuân thủ nguyên tắc của ta, nếu nàng làm trái ta sẽ giam cầm nàng cả đời, không bao giờ thả nàng ra ngoài, cũng không lo lắng cho người Mặc gia nữa, nàng biết rõ ta nói được là làm được".
Dừng một chút, hắn mỉm cười dịu dàng, thanh âm cũng đặc biệt mềm mại: "Quả đào nhỏ, nàng có bằng lòng không?".
Mặc Ngưng Sơ sắp bị hắn làm ngẹt ૮ɦếƭ, chỉ biết mãnh liệt gật đầu, rốt cục hắn cũng buông lỏng ra một chút, để cho nàng có thể tự do hô hấp.
"Tốt lắm, tí nữa theo ta đến thư phòng viết ra quy ước, dùng máu ấn lên, lấy tính mạng của người nhà nàng ra thề, nếu làm trái nàng sẽ bị bạn bè xa lánh, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, chỉ có vậy ta mới bằng lòng tin tưởng nàng." Hắn vẫn ung dung sờ sờ mái tóc đen của nàng, đối với một quả đào xấu xa thích đi lừa gạt người khác, thì phương pháp này là hữu hiệu nhất: "Nàng có đồng ý không?".
Mặc Ngưng Sơ cố kìm nén nước mắt, xoay qua chỗ khác yên lặng gật đầu, hu hu, xem như hắn lợi hại!
Lau sạch những vấy bẩn trên người, hắn thuận tay cầm lấy mảnh lụa trắng quấn quanh thân thể nàng, lại lấy một cái khăn nhung quấn chặt nàng lại, thỏa thuận xem như đã xong, trực tiếp rẽ vào mật đạo, hướng về phía thư phòng.
Thật may trong Ngưng Lộ cung không có người nào, dù trên người không còn mảnh vải che thân thì cũng không có ai nhìn thấy được.
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy rất rối rắm khi nhìn giấy và 乃út mực chỉnh tề ở trước mặt, biết hắn muốn làm thật, không khỏi hơi hoảng hốt, tên nam nhân xấu xa này không biết sẽ đưa ra điều kiện quái quỷ nào đây: "Ngươi, ngươi không thể mượn gió bẻ măng nha!".
Nạp Lan Lân im lặng chốc lát, vẻ mặt dường như muốn nói ------ thật ra nàng ấy đã nhắc nhở ta ------ một thứ rất thú vị.
Mặc Ngưng Sơ run rẩy, hắn đi tới đem 乃út lông thấm vào trong mực, trải tờ giấy thật thẳng ra, để cho nàng chuẩn bị xong tư thế, cười cười: "Ngoan, ta nói một câu nàng viết một câu nha".
Mặc Ngưng Sơ cầm chặt 乃út trong tay, mà run rẩy, vất vả lắm mới ngồi vững vàng, vừa mới bắt đầu cử động 乃út, dưới ௱ôЛƓ lại thấy lạnh, người nam nhân ở phía sau liền dán tới, nhẹ nhàng tháo chiếc khăn nhung bọc trên người nàng ra, nắm lấy hông của nàng để cho nàng chống đỡ ở trên bàn, đôi môi mỏng xinh đẹp che phủ ở bên tai của nàng, tựa như đang cười : "Câu thứ nhất: Ta, là tam tiểu thư của Tể Tướng Mặc phủ, Mặc Ngưng Sơ, đồng ý tuân thủ mọi thoả thuận dưới đây vô điều kiện ….”
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu nhìn móng vuốt của hắn đang bao trùm trên иgự¢ của mình, đang muốn phát điên lại bị tên xấu xa này Ϧóþ một cái: " …….Mau viết".
Nàng run rẩy, hắn liền đổi sang nhéo đỉnh phấn hồng của nàng, ngón tay vuốt nhẹ ở bên ngoài, lại cắn vành tai khiến cho nàng không ngừng run rẩy, luồng khí nóng liền chạy dọc qua: " Viết đi, quả đào nhỏ?".
"Cái này, ta làm sao có thể viết được chứ?".
"Không viết à?" Ngón tay hắn lại tiếp tục dò tìm xuống dưới, luồn vào trong khe hở ở giữa nơi u mật nói: "Lúc này mặt trời đã lên cao, ta vốn dĩ nên ở trên đại điện lâm triều, giúp nàng giải quyết vụ án của tam công tử Mặc gia Mặc Lưu Vân đã ᴆục khoét kim ngân (đa phần là ngân lượng dung nạp cho hoàng gia), còn cắt chức quan Tể Tướng của phụ thân nàng, còn có…… chuyện Nhị ca của nàng Mặc Liên Thành, bị Cửu vương gia lôi kéo làm chuyện xấu, cùng nhau tiêu diệt Thập nhị vương gia……. Bản thân nàng nên hiểu rõ, tất cả chuyện này sẽ có hậu quả thế nào".
Lời của hắn nói ra rất nhẹ nhàng, vừa mập mờ lại xen lẫn nghiêm túc, khiến cho nàng phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, toàn thân run rẩy toàn thân không ngừng tập kích khiến da đầu run lên.
-------- Hắn cố ý!
Mặc Ngưng Sơ rối rắm cắn chặt hàm răng, hắn lại tiếp tục thúc dục ở bên tai nàng nói: "Quần thần chắc sẽ rất vui sướng vì cả nhà Mặc gia nàng đều gặp họa, đặc biệt là nàng, tiểu yêu tinh à, vì nàng đã đoạt đi tất cả sự sủng ái của mọi nữ nhân trong hậu cung đều muốn có này, bọn họ đều rất ghen tỵ, ghen tỵ nàng muốn ૮ɦếƭ đi được, tức giận khi ta không chịu lập tức hạ thánh chỉ, đem vật nhỏ này ban cho cái ૮ɦếƭ đấy……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc