Giao DịchMột bóng dáng chậm rãi tiến vào một quán trà bên trong đế đô thành.
Mà trước đây không lâu, Mặc Ngưng Sơ vừa mới tra ra quán trà này có quan hệ với tư nghiệp của Cửu vương gia.
Người nọ đặt một viên hổ phách lên chỗ chưởng quầy, liền lập tức được nghênh đón vào một gian phòng bố trí bí mật trong biệt viện, mở ra cơ quan, hắn xác định bốn bề vắng lặng, mới chậm rãi đi xuống mật thất dưới sàn nhà.
Cửa đá vừa đóng, một cánh tay trắng noãn liền vươn tới từ đằng sau, vòng qua eo của hắn, kéo hắn về phía sau và dán chặt vào lưng hắn.
"Buông ra." Giọng nói nói của nam tử vô cùng giận dữ, lạnh lùng vươn tay, lôi cánh tay đang đặt ở eo mình ra, quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn người sau lưng kia trong mật thất vô cùng tăm tối.
"Ánh mắt tương đối làm cho người ta hoài niệm a. . . . . Lưu Vân." Người sau lưng cúi đầu nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch, giống như một con hồ ly vô cùng giảo hoạt, nhưng hai mắt lóe sáng hàn quang, giống như một con sói hung ác tham lam, chờ lúc kẻ địch buông lỏng cảnh giác, lại nhào tới, xé nát kẻ địch.
Mà nụ cười kia càng hòa ái thân mật, thường thường thủ đoạn càng hèn hạ đáng xấu hổ.
Người này, quả thật chính là một hình mẫu tốt nhất.
"Cửu vương gia, điều ngươi giao ước với ta, dường như đã vượt ranh giới rồi."Mặc Lưu Vân tái mặt lại, quả thật khác nhau một trời một vực với hình tượng một công tử phong lưu phóng khoáng cười nói thường ngày.
"Trong nhà có tốt không?"Nạp Lan Ngôn không thèm để ý tí nào đến thái độ của hắn, hỏi một câu đầy ngụ ý.
Vẻ mặt Mặc Lưu Vân càng lạnh thêm một phần, sâu trong đôi mắt đã đóng băng lại: "Quả nhiên là ngươi."
"Lưu Vân, ngươi đang trách Bổn vương sao? Nếu không làm như vậy, làm sao có thể nhắc nhở ngươi, tài vật chảy vào mấy chỗ sản nghiệp ở đế đô kia đã không được như xưa? Lưu Vân, thập nhị đệ đệ ngu ngốc kia đã mất địa vị chủ đạo của việc buôn muối qua sông, ngươi cũng muốn như bọn họ, trì trệ không tiến, kéo Bổn vương lui về sau sao?"
Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng có thâm ý khác: "Lưu Vân, có phải ngươi đã nhanh quên mất Bổn vương rồi hay không. . . . ." Ngón tay như bạch ngọc của y chậm rãi lướt qua cổ áo của hắn, lại thoáng đi xuống, dừng lại ở Ⱡồ₦g иgự¢ căng thẳng của hắn: “Ngươi đã từng ủy thân dưới người bổn vương, cầu xin Bổn vương muốn ngươi đấy. . . . ."
"Cửu vương gia quá khen, một cái chuyện xưa cũ đã lâu như vậy, ngài còn nhớ rõ ràng như thế." Mặc Lưu Vân lạnh lùng dùng một tay đẩy tay của hắn ra, trên mặt vẫn không hề gợn sóng như cũ, giống như là đã ૮ɦếƭ đi.
Nếu có thể, hắn sẽ tự mình Gi*t nam nhân trước mắt này!
Lúc nhắm mắt lại mỗi đêm, trong cơn ác mộng hắn lại nhớ lại cái ngày chịu khuất nhục, xua đi không được, dây dưa như ma quỷ!
Nhưng nếu không phải là bởi vì mẫu thân. . . . . Nếu không phải. . . . .
Nạp Lan Ngôn cười: "Nhưng Bổn vương nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt ẩn nhẫn lại quật cường của ngươi, thật sự đáng yêu hơn đám tiểu sủng vật ta nuôi rất nhiều. . . . ." Y chăm chú nhìn hắn, tựa như đang thưởng thức một con mồi tuyệt mỹ: " Bổn vương đúng là rất nhớ lúc ngươi không lưu loát lấy lòng ta rồi. . . . ."
Trên khuôn mặt không chút sóng gió của Mặc Lưu Vân rốt cuộc xuất hiện một vết nứt vỡ vụn, hắn ngẩng đầu lên, xương tay đã Ϧóþ ken két vang dội, lửa giận ở trong mắt xông thật nhanh, giống như ngay sau khi hoàn toàn giận dữ, sẽ mạnh mẽ đánh tan trói buộc của huyết dịch, dùng một quyền nghiền nát nam nhân trước mắt!
"Quá hung ác cũng không hay."Nạp Lan Ngôn nhún nhún vai. "Bổn vương cũng không thích tiểu sủng vật cắn người, Bổn vương thích thuận theo, thông minh, a. . . . . Hài tử giống như tiểu muội muội Mặc Ngưng Sơ của ngươi vậy."
"Rầm!"
Vách tường sau lưng Nạp Lan Ngôn, đã bị một quả đấm nặng nề đánh xuống, hòn đá bể nát chậm rãi rơi xuống từ bốn phía, mà ở vị trí trung tâm, còn có vết máu lưu lại từ trên mu bàn tay sau khi hắn đấm mạnh,.
"Cửu vương gia, chuyện ngươi nói, ta nhất nhất làm theo, vì sao ngươi còn lần lượt làm tổn thương người nhà ta? Đây chính là cái ngươi gọi là giao dịch công bằng?"Hắn cực kì giận dữ, giọng nói cơ hồ gằn từng chữ ở bên tai Nạp Lan Ngôn, Mặc Lưu Vân chậm rãi thu hồi quả đấm, một giọt máu chảy xuống trên mặt đất, tràn ra thành một đóa sen huyết sắc tươi đẹp.
"Ta chưa bao giờ nói qua hai chữ công bằng."Nạp Lan Ngôn cười cười: "Từ khi mới bắt đầu, ngươi đã không tư cách nói điều kiện với ta, nếu như ngươi không muốn cho tất cả mọi người biết, mẫu thân ngươi đã từng. . . . ."
"Câm miệng! !" Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, chưởng phong ác liệt đánh xuống, Nạp Lan Ngôn mỉm cười dời đi mấy bước, tránh được.
"Muốn nói điều kiện với Bổn vương, vậy thì trước đó ngươi làm tốt bổn phận của ngươi đi."Nạp Lan Ngôn rất vô tội nói.
"Ngươi đừng mơ tưởng lại dùng mẫu thân uy Hi*p ta!"Mặc Lưu Vân lạnh lùng nói.
"Nha. . . . ." Giọng điệu của Nạp Lan Ngôn có chút giống như cao lên, mang theo giảo hoạt của hồ ly nói: "Vậy xem ra, Bổn vương không giữ được Lưu Vân rồi, ngươi cũng nên đi đi, hai nơi sản nghiệp của Mặc gia các ngươi ở đế đô kia ngươi cũng lấy lại thôi, Bổn vương thấy ngươi tức giận như thế, quả thật không dễ chịu, hôm nay không có chuyện gì có thể trói buộc ngươi, ngươi được thả tự do, yêu làm cái gì thì làm đi, cũng không biết Mặc lão phu nhân có thể chống đỡ được không, khi mà danh viện ở đế đô đưa bà vào hàng ngũ đề tài tán gẫu sau khi ăn xong, gặp phải đủ loại chỉ trỏ sau lưng, mắt lạnh quét qua, các quý phụ đế đô, mỗi một người đều mắt cao hơn đầu, hết sức coi trọng xuất thân. . . . ."
Mặc Lưu Vân nhíu chặt lông mày thật sâu, ánh mắt sắc bén như kiếm, gắt gao chỉ vào Nạp Lan Ngôn, hận không thể lập tức xé nát bộ mặt hèn hạ của y.
Mẫu thân hắn là nhị phu nhân Mặc gia, chính thê Mặc gia là tiểu thư danh môn dịu dàng hết sức có tu dưỡng, lúc sinh nhị ca Mặc Liên Thành, bị chẩn đoán lầm là không thể sinh con, thân thể yếu đuối, mới cho người tìm ở Giang Nam một nữ tử có tướng mạo phúc khí bổ sung vào hậu viện, mà cái người kia, chính là mẫu thân của hắn.
Sau khi sinh hạ hắn, chính thê Mặc gia lại kỳ tích mang thai một đứa bé, mà cái kỳ tích đó, chính là Mặc Ngưng Sơ.
Đáng tiếc bà lại bởi vì bệnh mà qua đời không lâu sau đó, mẫu thân lại mang thai Mặc Li, Mặc Huyền cũng không lấy vợ thêm nữa.
Mà trước kia mẫu thân chỉ nói với bên ngoài là tú nương Giang Nam, nhưng thật ra thì trước đó nữa, lúc còn nhỏ bà bị bán vào thanh lâu, tuy rằng là bởi vì tuổi quá nhỏ, còn không bị người vấy bẩn, hơn nữa bởi vì hầu hạ một vị cô nương bị đại quan nhìn trúng, thấy bà lanh lợi, thuận tiện mang theo làm nha hoàn hồi môn.
Sau đó cô nương kia ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, bà cũng bị đuổi ra ngoài, lưu lạc ở Giang Nam, mới làm tú nương.
Cũng không biết Nạp Lan Ngôn nghe được tin tức từ nơi nào, còn dẫn theo nhân chứng cùng chứng cớ, ép người ta á khẩu không trả lời được.
Mẫu thân lớn tuổi, ở đế đô đều là miệng chó ăn thịt người, coi như phụ thân không ngại, chỉ sợ mẫu thân cũng không chịu nổi cười nhạo như vậy. Nhưng cũng là bởi vì hắn lo lắng như thế, mới từ hai năm trước khi bị Nạp Lan Ngôn uy Hi*p —— sau đó liên tiếp rơi vào quỷ kế hắn bày ra!
Mặc Lưu Vân hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng nói: "Cửu vương gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?" Nạp Lan Ngôn giống như tiếc hận mà lắc đầu, vỗ vỗ vai hắn: "Lưu Vân, ngươi nên biết, thật ra thì ngươi đã sớm không có đường lui, hai nơi sản nghiệp của Mặc gia mà ngươi quản lý đã sớm bị ta dùng vào việc mờ ám, nếu như bệ hạ tra được, không riêng gì ta, Mặc gia các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan. . . . . Hà khắc giữ lại một phần ba thuế thu được mỗi năm của Xuyên Hạ, lại dùng số tiền lấy được đó phân ra chia cho bao nhiêu sản nghiệp ở đế đô, làm cho khoản ‘ thuế thu ’ này hoàn toàn biến mất. . . . . Ngươi đoán xem, tội như vậy lớn đến đâu?"
Đồng tội với mưu phản, Gi*t sạch toàn bộ cửu tộc có liên quan.
Sắc mặt Mặc Lưu Vân lập tức trở nên tái nhợt, nếu không phải là hắn khinh thường, bị y lừa gạt, nói rằng chỉ mượn dùng các khoản phòng thu chi để vờ nâng cao lợi tức, sẽ không tổn hại một phân một hào đến chế y điếm của mẫu thân, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy mà đồng ý dùng một nơi sản nghiệp đổi lấy một lời hứa vô sỉ.
Rồi sau đó Nạp Lan Ngôn trăm phương ngàn kế thu một tửu lâu khác của hắn đưa về dưới trướng, nam nhân này, giống như là một ao đầm sâu không thấy đáy, từ lúc hắn tìm tới mình là đã bị hắn kéo xuống từng chút từng chút một!
Mấy năm nay, chính mình vẫn luôn duy trì hình tượng hoa hoa công tử, không thèm đếm xỉa tới chính sự một chút nào, chính là sợ cái u ác tính này sẽ vươn xúc tu tới càng nhiều chỗ hơn —— thật không nghĩ đến, y kéo hắn xuống địa ngục, đã đủ để hủy diệt cả Mặc gia!
Hôm nay lâm vào đại họa, hắn vốn định trước tiên thẳng thắn thương nghị với phụ thân, nhưng lại không ngờ tới thời khắc mấu chốt, phụ thân trúng độc, còn thiếu chút nữa ૮ɦếƭ đi!
Mà bên cạnh tiểu Sơ vô duyên vô cớ có nhiều ảnh vệ như vậy, vô cùng có khả năng là người giám thị của bệ hạ ở bên người nàng, lần này nàng trở về Mặc gia, sợ rằng tâm tư của bệ hạ chẳng phải đơn giản!
"Lưu Vân a, Bổn vương ghét nhất miễn cưỡng người khác."Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cười: "Nhưng vẻ mặt không tình nguyện của ngươi, lại làm Bổn vương hết sức luyến tiếc."
"Điều kiện của ngươi." Mặc Lưu Vân hít sâu một hơi: "Làm sao mới bằng lòng xóa hoàn toàn quá khứ của mẫu thân, thôi lợi dụng hai nơi sản nghiệp kia?"
"Muốn nghe điều kiện của ta, ngươi cũng phải biểu hiện một chút thành ý của ngươi chứ?" Nạp Lan Ngôn khẽ dựa vào giường, thần thái lười biếng hệt như một con mèo cao quý,"Bổn vương ở nơi địa phương âm u này đợi ngươi bao nhiêu lâu, cả người vô cùng mệt mỏi đau đớn, ngươi cũng nên nghĩ phương pháp làm cho ta vui vẻ một chút chứ?"
Mặc Lưu Vân hung hăng nắm hai đấm lại.
Đây chính là Nạp Lan Ngôn, nam nhân đáng ghét còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, chọn chính xác chỗ trí mạng của kẻ địch, nhằm lúc kẻ địch buông lỏng cảnh giác, sau đó không lưu tình nhào tới cắn.
"Tới đây, Lưu Vân."Nạp Lan Ngôn cười vẫy vẫy tay.
Trong con ngươi đen nhánh của Mặc Lưu Vân lóe lên sát khí đằng đằng, quả đấm nắm quá chặt, tới mức móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay. HiFd.
"Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Lưu Vân."Nạp Lan Ngôn nửa chống đầu, mỉm cười nhìn hắn: "Kiên nhẫn của Bổn vương rất ít."
Mặc Lưu Vân cắn răng: "Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng rằng ngươi sẽ buông tay? !"
"Từ trước đến nay Bổn vương luôn là người giữ lời hứa a." Nạp Lan Ngôn gỡ một khối ngọc bội từ bên hông xuống, vứt lên trên bàn,"Chỉ cần cầm cái này đi chế y phường của mẫu thân ngươi, tự nhiên sẽ có người giúp ngươi xử lý tốt tất cả, không lưu lại chút dấu vết nào, trương mục mất đi cũng sẽ tan thành mây khói, mỗi người từng tham dự cũng sẽ không lưu, tựa như chưa bao giờ tồn tại, cho dù có người phát hiện, cũng sẽ không có chứng cớ. . . . . Mà về văn thư xuất sinh của mẫu thân ngươi. . . . ." Hắn móc ra một xấp giấy từ trong иgự¢, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt như chim ưng của Mặc Lưu Vân, mở ra cho hắn xem, lại giơ tay lên, đặt chúng trên ngọn nến, để cho hắn nhìn chúng bùng cháy vặn vẹo trong ngọn lửa, cuối cùng hóa thành tro bụi.
"Như thế nào? Hài lòng chưa? Mà tất cả những người biết mẫu thân ngươi năm đó, ta có thể phái tử sĩ trừ đi toàn bộ. . . . . Chỉ cần. . . . ." Nạp Lan Ngôn cười: "Phải xem đến tột cùng ngươi có thể lấy lòng Bổn vương, ngoan ngoãn nghe Bổn vương lời nói hay không. . . . ."
Bước chân cứng ngắc của Mặc Lưu Vân rốt cuộc triệt để dao động.
Hắn hít một hơi thật sâu, từng chỗ huyết dịch sôi lên là hắn lần lượt bị khuất nhục chà đạp, thậm chí hắn nghĩ lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội, nhưng tên ma quỷ kia lại cảnh cáo hắn, nếu hắn ૮ɦếƭ, Mặc gia cũng xong rồi!
Hắn gian nan tiến lên hai bước, Nạp Lan Ngôn ngẩng đầu bất mãn nhìn hắn: "Lưu Vân, ngươi đứng rất cao, ngươi muốn Bổn vương cứ ngửa đầu nhìn ngươi như vậy sao?"
Nắm đấm của Mặc Lưu Vân siết chặt lại buông ra, hắn chậm rãi quỳ một chân xuống, để tầm mắt mình song song với y.
"Rất tốt."Khóe miệng Nạp Lan Ngôn cong lên một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi đến gần hắn.
Vẻ mặt Mặc Lưu Vân tràn đầy mâu thuẫn, con ngươi lạnh lẽo hung hăng nhìn chằm chằm y.
"Đừng lo lắng, hiện tại, chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi." Ngón tay của Nạp Lan Ngôn nắm đường cong đẹp đẽ trên cái cằm của hắn, giống như một con dã thú kiếm ăn, không tiếng động kéo hắn về phía mình, hơi thở nguy hiểm của nam nhân chậm rãi tới gần. Mặc Lưu Vân hết sức kiềm chế kích động muốn một đao Gi*t ૮ɦếƭ y, dùng đau đớn trên bàn tay để xem nhẹ cảm giác trên làn môi, cắn chặt hàm răng, không chịu nhượng bộ nhiều hơn.
"Lưu Vân a, ngươi không nói ra, Bổn vương đã chú ý chỗ khác rồi." Trong tay hắn không biết từ khi nào có thêm một cây sáo dài, lười biếng giữ ở ngón giữa, trượt xuống theo đường cong của vòng eo dẻo dai của hắn, cho đến vị trí giữa hai chân nơi hắn quỳ một chân xuống, cách lớp y phục che phủ lên trên, đến một chỗ không có tý phản ứng nào, mới ý vị sâu xa dừng lại, nụ cười bên khóe môi mang theo một tia tà khí: "Như thế nào?"
Cả người Mặc Lưu Vân càng cứng ngắc hơn.
Vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì khuất nhục mà con ngươi đen như mực càng âm trầm hơn.
Hắn nhất định phải tiếp tục hủy diệt chứng cứ của một nơi sản nghiệp bị lợi dụng khác. . . . . Cũng phải tiêu diệt toàn bộ những người tổn thương mẫu thân. . . . . Coi như tên ma quỷ với lúm đồng tiền vĩnh viễn hút không đủ máu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Kìm chế đôi môi run rẩy, rốt cuộc buông lỏng hàm răng.
Cái lưỡi bị khơi lên một cách lạnh lùng, Mặc Lưu Vân chịu đựng miệng lưỡi bị giày xéo, giống như một loại chiếm đoạt rút sạch cả linh hồn, hờ hững mặc cho y tàn sát bừa bãi đôi môi của mình.
Mà ngay lúc không khí giống như bị bó đuốc thiêu cháy, đột nhiên một cái cửa hông của thông đạo khác trong mật thất chậm rãi mở ra, một cái bóng chậm rãi đi vào, lập tức bay tới nói một chút gì đó bên tai Nạp Lan Ngôn, sắc mặt y lập tức biến đổi, buông xiềng xích trong tay, Mặc Lưu Vân lập tức muốn đứng lên lui về phía sau, không đề phòng lại bị y dùng một tay ôm lại, kéo đến gần chỗ y hơn.
"Lưu Vân a. . . . . Hôm nay tới đây thôi. . . . ." Nạp Lan Ngôn híp mắt, trong mắt chứa ý lạnh, y chậm rãi tiến lên trước, nói bên tai hắn: " Bổn vương muốn ngươi đi làm một chuyện, con cá công tử Tịch kia khư khư cố chấp không chịu cắn câu, ngươi đã biết rõ sự việc, vậy thì đi giúp đi, nhắc nhở cái đầu đần độn kia một chút. . . . . Làm cho tốt, Bổn vương sẽ có thưởng. . . . ."