Kí Ức Khi Còn BéĐối với cái tên "công tử Tịch" này, Mặc Ngưng Sơ nhạy cảm đến nỗi nổi da gà.
Lúc còn nhỏ, thì không giờ phút nào không bị cái cơn ác mộng này quấn lấy, hắn tìm nàng khắp thiên hạ, cố chấp khiến người ta sợ hãi, thậm chí có một khoảng thời gian dài, tỉnh lại từ trong mộng, bởi vì trong mộng, hắn đúng là âm hồn bất tán biến thành quỷ dữ tợn, nàng chạy đến đâu, hắn đuổi kịp đến đó, chặn nàng lại hỏi, khúc nhạc đó là do ai viết. . . . . Không nói ra, hắn sẽ lột da nàng, rút gân nàng, uống máu của nàng, chém nàng thành trăm trăm nghìn nghìn mảnh! =_=|||
Vậy mà hiện giờ, hắn quả thật đúng là âm hồn bất tán xuất hiện ở khắp nơi xung quanh nàng, ở Lê thành an ổn qua thời gian mấy năm, nhưng mới vừa ra khỏi cửa, liền một lần nữa lại bị cơn ác mộng bao phủ! Nàng từ Lê thành đi Hoa Điền Bắc, hắn liền từ Hoa Điền Bắc đi Lê thành! Hiện tại, nàng vào hoàng cung, hắn dĩ nhiên cũng thành Văn trạng nguyên khoa cử!
Mặc Ngưng Sơ run lên, nói với Mặc Li: "Đệ nói tới hắn làm cái gì?"
"Ta đã sớm nghe qua danh hào của hắn, trình độ thi từ cùng âm luật của hắn được một số người truyền đi rộng rãi, bây giờ hắn đột nhiên định cư ở đế đô, hơn nữa còn bị phái đến làm lão sư của Thường Lục viện, tài hoa của hắn thật làm cho người ta bội phục." Mặc Li giống như một ông cụ non, nhưng lại phối hợp với dáng dấp lớn lên như một thiếu niên xinh đẹp, làm cho người khác bất ngờ, Mặc Ngưng Sơ kìm lại ý muốn nhào tới giày xéo hắn đang kích động, chờ nghe cái đệ đệ đáng yêu này nói chuyện.
"Mấy ngày trước đây, hắn giảng cho chúng ta về khúc U Liên phú, hơn nữa cho chúng ta chuyền tay nhau đọc U Liên phú với phần sau bản gốc của nó. . . . ." Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút: "Thủ khúc này thật sự rất êm tai, ta dùng đàn tranh gảy theo, nhưng cũng chỉ học được một chút bên ngoài, mà ta nhớ, công tử Tịch từng dừng lại trong phủ một khoảng thời gian, làm lão sư cho một mình tỷ tỷ người. . . . . Mà phần tiếp sau của U Liên phú, cũng trùng hợp là viết ra trong khoảng thời gian đó, tỷ tỷ, tỷ có từng học qua?"
Mặc Ngưng Sơ ngay lập tức lắc đầu kịch liệt.
Lông mi thật dài của Mặc Li run rẩy, gương mặt sáng long lanh dưới ánh mặt trời thoạt nhìn càng trắng nõn đến trong suốt. Thấy hắn tựa hồ rất thất vọng, Mặc Ngưng Sơ liền vội vàng tiến lên an ủi: " tiểu Li Li a, thủ khúc này không phải người nào cũng có thể luyện, tỷ tỷ ngươi bất tài vô học, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, mà công tử Tịch kia lưu lại trong phủ chừng nửa tháng thời gian như vậy, ta làm sao có thể học được cái gì cao thâm như thế? Cho dù hắn lưu lại cả đời, ta chỉ sợ cũng không học được, nếu như đệ thật sự thích thú, ngày khác để đại ca gọi hắn tới, tỉ mỉ dạy đệ, như thế nào?"
Mặc Li mím môi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Mặc Ngưng Sơ: " . . . . . Tỷ tỷ, ta nghe nói, công tử Tịch bây giờ vẫn như cũ tìm kiếm cái người phổ ra phần sau của U Liên phú, tỷ biết người nọ là ai sao?"
Mặc Ngưng Sơ bị nhìn có chút chột dạ, đưa tay vò loạn tóc mềm trên trán hắn,"Tỷ tỷ làm sao biết?"
"Ta còn tưởng rằng, người nọ chính là tỷ tỷ đấy." Ánh mắt tinh xảo của Mặc Li nhìn thấu qua cánh tay duỗi đến kia, trở nên khó bề phân biệt.
Lời của hắn rất nhẹ, lại làm cho tay Mặc Ngưng Sơ lập tức cứng ngắc, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, lại thấy hắn từ phía sau lấy ra một cái hộp gấm hình vuông nho nhỏ, tựa hồ giữ hết sức cẩn thận, rồi sau đó hắn từ từ mở ra, bên trong đúng là để mấy tờ giấy ố vàng, rõ ràng cho thấy có chút nếp gấp, rồi sau đó bị người mở ra vuốt lên, giữ gìn dáng vẻ thật tốt. HiFd.
Hắn cẩn thận lấy cái đồ vật bên trong đó ra , sau đó cực kỳ nhẹ nhàng đem nó mở ra: " đây là thứ ta tìm được lúc ta sáu tuổi, len lén chạy vào trong phòng tỷ tỷ chơi."
Ánh mắt căng thẳng của Mặc Ngưng Sơ rơi trên mặt giấy kia, đó là loại giấy thông thường của Trừng Tâm Đường, loại giấy này nàng thích dùng nhất, bởi vì mặt giấy bóng loáng, hút mực kém hơn, dùng 乃út viết chữ, cũng không dễ tràn ra. Khi nàng chuyên tâm nghiên cứu các loại phối phương, thì quen dùng lông ngỗng chấm mực, viết tỉ mỉ từng chút từng chút, mà không dùng 乃út lông giấy Tuyên Thành phiền toái.
Mà lúc này, trên mặt giấy kia viết chính là ký hiệu âm luật, có chút sắp xếp hỗn loạn, viết vội vàng, có chỗ còn bị sửa và xoá, mực tụ lại thành một đám, không có bố cục gì, giống như là bản nháp viết ngoáy.
Có thể làm cho nàng kinh ngạc, là nét chữ kia được viết tinh tế, rồng bay phượng múa —— phía trên mỗi nét 乃út nét họa, thật sự là cực kì quen thuộc.
Bởi vì, đây là của nàng.
"Lúc tỷ tỷ rời đi, ta còn quá nhỏ, nhưng lại nhớ tỷ tỷ thường thường dẫn ta đi chơi đùa khắp nơi, vẫn đem phần ăn ngon nhất để lại cho ta, đem những gì thú vị nhất tất cả đều lưu cho ta một phần. . . . . Nhưng sau khi tỷ đi rồi, phụ thân cùng các ca ca liền muốn ta lấy tư cách ‘ nam nhân ’ mà lớn lên, cũng không quan tâm quá nhiều." Mặc Li cười cười, nụ cười của hắn thật đẹp mắt, da thịt y hệt đồ sứ, lông mi thon dài cười rộ lên, liền giống như lông vũ uyển chuyển: " có một lần, ta bị phụ thân dạy dỗ, trong lòng ta khó chịu, nghĩ tới tỷ tỷ, liền len lén chạy đến phòng của tỷ ngây ngốc ở đó, trong lúc vô tình, ta phát hiện mấy cuộn giấy trong một cái khe hở nhỏ tại đế giường, đã mỏng manh ố vàng, tay chân ta vụng về, không cẩn thận kéo hư một chút. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ gắt gao nhìn chằm chằm mảnh giấy đó, nhanh chóng tìm tòi những đoạn về nó trong trí nhớ.
"Ta nhận ra 乃út tích của tỷ tỷ, mà trong cả gian phòng, cũng chỉ có một cái như vậy liên quan với tỷ tỷ, ta liền coi nó như bảo bối mà cất giữ, mỗi khi bị quở mắng, liền lấy ra coi trộm một chút, nghĩ thầm chờ có một ngày lớn lên, trở nên lớn mạnh như các ca ca, sẽ đem cái này trả lại cho tỷ. . . . ." Mặc Li dừng một chút, chậm rãi nói: " nhưng cho đến hôm đó, khi công tử Tịch đem phần sau bản gốc của U Liên phú cho truyền đọc, ta mới chợt phát hiện. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ ngưng cả thở.
". . . . . Nét 乃út phía trên cùng với rất nhiều âm luật, lại giống nhau như đúc với mấy trang giấy ta cất giấu cái kia." Thiếu niên gằn từng chữ một.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Tiểu Sơ! Tối nay ta muốn ngủ chung với ngươi!" Thanh âm của Tử Uyển vang lên, nàng chạy vào trong hậu viện, nhìn ngó khắp nơi, không khỏi buồn bực: " không phải đại mộc ngốc ấy nói, tiểu Sơ ở chỗ này sao? Cái tên đáng ૮ɦếƭ kia, lại dám gạt ta!"
Nàng dậm chân, sau đó thở phì phò tiếp tục tìm kiếm ở nơi khác.
Gió mát nhè nhẹ thổi, hậu viện tràn ngập hương thơm hoa cỏ, vài cây trúc xanh mướt mọc cao ngất thẳng đứng, trong hương thơm ngào ngạt, tràn ngập lá xanh.
Mà lúc này, phía sau núi giả Mặc Ngưng Sơ che dấu hơi thở, mà bên cạnh, còn có Mặc Li cũng bị nàng mạnh mẽ bịt miệng, đồng loạt núp vào.
Nàng thấy Tử Uyển đi xa, mới thở dài một hơi rồi buông hắn ra, sau đó chán nản rũ đầu, nàng lại sơ suất như vậy, bỏ quên chứng cứ quan trọng như thế! Nhưng một khi nàng làm việc, chuyên chú muốn ૮ɦếƭ, làm sao có thể trông nom những thứ chất thải công nghiệp kia ném đi nơi nào a a a a a. . . . .
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Là ta tò mò, lén công tử Tịnh lấy bản nhạc sao chép, sở dĩ ta giấu là vì chuyện này không quang minh chính đại gì, đó là lí do đệ phải giữ bí mật cho ta, tiểu Li, đệ không được nói ra một chữ.”
Đầu lông mày Mặc Li hơi nhíu lại: “Tỷ tỷ, công tử Tịnh giấu vật kia như bảo bối, ngay cả cho chúng ta đọc cũng chỉ trong chốc lát, còn dùng ba lần vải gấm bao lại, coi là vật bất li thân, khi đó tỷ bất quá mới tám tuổi, nếu có thể trộm được, tỷ đúng là hơn người.”
_____tiểu tử thối.
Mặc Ngưng Sơ dơ tay đè xuống thái dương, cười khan nói: “Tình cờ may mắn mà thôi, đúng thời điểm hắn không coi cái đó là của quý nữa.”
Mặc Li nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, bỗng nhiên từ sau hòn núi giả đứng lên muốn đi ra: “Nếu tỷ không chịu nói thật, ta tiện tay đem nó cho công tử Tịnh, cha thường dạy, không được nói dối, làm người phải cương trực công chính,.
ta sẽ cho công tử Tịnh biết tình hình thực tế, tin tưởng hắn sẽ rộng lượng, không so đo với tỷ….”
Ngay sau đó, cổ Mặc Li bị giữ chặt, “Rầm” một tiếng ngã về sau hòn núi giả
Trán Mặc Ngưng Sơ đầy gân xanh rối loạn: “Không được ồn ào!”
Hai mắt Mặc Li vẫn nhìn nàng không nhúc nhích, con ngươi lấp lánh như ngọc lưu ly sáng bóng, ngó nàng như một con thú nhỏ tội nghiệp.
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc chịu khuất phục: “Là ta, nhưng mà tiểu Li, cho dù là ta thì sao?”
Hai tròng mắt Mặc Li lập tức sáng: “Thật sự là tỷ tỷ?” hắn cười dạt dào vui sướng: “Ta đã nói, tỷ tỷ nhất định không phải là người không có năng lực như họ nói, tỷ tỷ của ta là người tốt nhất trên đời này.”
“Sáng tác bản nhạc đó là tốt nhất trên đời này sao?” Mặc Ngưng Sơ liếc hắn một cái: “Cho dù thông minh, nhưng không thể chiều đệ trong việc ăn uống, không thể nhất trí với chị mọi việc, không thể có phúc cùng hưởng, đồng cam cộng khổ, đệ muốn một tỷ tỷ như vậy, có ích lợi gì?” Tốt là được sao.
“Tỷ tỷ là người như vậy sao?” Khóe môi Mặc Li cong lên, hắn rất ít khi cười, nhưng khi cười rộ lên thì cũng sáng rực không gì sánh được: “Nếu như yêu mến, là quan trọng, là tôn kính thì ta sẽ không để cho việc gì hay người nào vũ nhục tỷ.”
“Không được nói cho người khác biết.” Nàng trợn mắt nhìn hắn.
Mặc Li nén cười, thật giống chú nai con đang nhảy nhót: “Không ai biết sao? Cha và các ca ca cũng không biết sao?”
“Ngươi nói sao? Tiểu tử thối.” Mặc Ngưng Sơ dùng ngón tay chỉ vào trán của hắn: “Đệ dám nói nửa chữ, tỷ liền lấy đầu của đệ xuống làm cầu đá.”
Nàng càng hung ác, hắn lại càng phát ra tiếng cười vui vẻ, đi ra từ sau hòn núi giả theo Mặc Ngưng Sơ: “Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ tinh thông âm luật như vậy, tại sao không đàn? Ra vẻ người lớn nhưng tỷ không có bộ dáng của một tiểu thư khuê các, hắn mà biết được, sẽ nhìn tỷ với cặp mắt khác xưa.”
“Tài năng không bộc lộ, cũng không phải là chuyện không tốt, có thời điểm làm bộ ngu còn tốt hơn so với tỏa hào quang rực rỡ, sống dưới cái nhìn nóng rát của mọi người, chẳng phải rất mệt sao? Lẽ nào biết âm luật thì có thể có bộ dáng tiểu thư khuê các sao?” Mặc Ngưng Sơ liếc mắt nhìn hắn, muốn đoạt lấy cái hộp trong tay hắn.
Mặc Li bỗng lui ra phái sau hai bước, lại giấu hộp gấm ở trong tay áo, cười khanh khách: “Tỷ tỷ, đây là ta nhặt được, đó là của ta, nếu đã hứa với tỷ, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ.”
Hắn đuổi theo bước chân Mặc Ngưng Sơ, cười nói: “Nếu công tử Tịnh biết người hắn tìm mấy năm nay là tỷ, nhất định sẽ hối hận muốn từ trên núi nhảy xuống, hôm nay tỷ đã tiến cung làm phi, anh rể lại là hoàng đế đương triều, hắn muốn cưới cũng không có khả năng.”
Mặc Ngưng Sơ âm trầm cười hai tiếng: “Hiện tại ngươi tin ta bỏ ngươi lại ngay hay không?”
Mặc Li tiến lên giữ chặt tay áo nàng, nhất quyết không tha: “Tỷ học đàn trong bao lâu mới lợi hại như vậy?”
“……”
“…….. Tỷ có thể dạy ta được không ?”
“……….”
“Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu chuyện đây?”
“Ngậm miệng.”
“Tỷ làm cho ta giật mình.”
“……” Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu, nhìn xuống đệ đệ thấp hơn mình nửa cái đầu bên cạnh, ánh mắt như đao, chỉ muốn chặt đầu hắn xuống làm cầu đá.
“Nhưng tỷ, ta nghe nói tỷ và công tử Tịch đánh cuộc, mới có thể khiêu khích Giao U liên……. Tóm lại tại sao tỷ lại đánh cuộc?” Mặc Li chớp chớp mắt.
“Đánh cuộc?” Mặc Ngưng Sơ giật mình, lập tức vỗ vỗ trán hắn: “Chuyện lâu như vậy, ai còn nhớ rõ.”
Ký ức liền bị lôi kéo, như thủy triều chảy qua, kết quả nàng sai lầm rồi mới đi khiêu khích công tử Tịch, tại sao lại tự mình chuốc lấy phiền toái, nàng cố nhớ lại những mẩu chuyện vụn vặt trước kia.
…………………..
“Ta và ngươi đánh cuộc, nhất định công tử Tịnh thua.”
“Tiền đặt cược là một con đường đầy hoa đào.”
“Ngươi đánh cuộc hay không đánh cuộc.”
……………………
Cảnh tượng chợ phiên náo nhiệt, công tử Tịnh Giao U liên được người dân đế đô truyền dạy miệng.
Không ngờ đã là nhiều năm về trước.
Ngạo khí tồn tại ở kiếp trước vẫn chưa hoàn toàn được trút bỏ, nàng còn chưa có thói quen bày tỏ “một chút tài năng” đối với người quanh mình, kết quả kiềm chế đến cực hạn, đủ để cho kiêu ngạo trong lòng nàng cháy lan ra khắp đồng cỏ.
Mà lúc đó Mặc Ngưng Sơ tâm cao khí ngạo, không có để ý nhiều như vậy, bây giờ nhớ lại, trong đầu tựa như tìm được bóng dáng mơ hồ quá mức thông thường, làm cho người ta nhớ không rõ ràng, chỉ cảm thấy đau đầu.
Trừ sự nhợt nhạt đó, khe khẽ bên tai nàng, là lời trả lời giống như thanh âm dây đàn.
“Ta cá là…”
………………..
…………………
Mặc Ngưng Sơ như đi vào hồi ức, Tiểu Mỹ đã trở lại, khoa tay múa chân lại khoa tay múa chân với nàng, đó là nói với nàng, vài vị công tử đã đi tìm bọn họ, bữa tối đã chuẩn bị, nếu chờ lâu, coi chừng lão gia lại tức giận.
Nàng bỗng nhiên lôi kéo đệ đệ, cùng Tiểu Mỹ chạy tới chính sảnh, nhưng không chú ý tới, tại góc rẽ tường phía sau, có một bóng dáng màu tím đã đứng ở nơi đó thật lâu, làn môi dần dần nhếch lên.
Đêm lạnh như nước.
“Bệ hạ.” Thường Tự nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Dừng một chút, rồi lặng yên đi lên phía trước, phủ thêm một tấm chăn mỏng lên người đàn ông trong Ngự thư phòng, lại bưng lên một chén canh nấm tuyết nấu đường phèn, nhẹ nhàng đặt ở trên góc bàn viết.
Nạp Lan Lân đang dùng tay chống trước trán, bóng tối như thác nước buông xuống, mà hai mắt hắn khép hờ, tựa như đang ngủ.
Thường Tự chuẩn bị bỏ xuống canh nấm tuyết rồi rời khỏi, nhưng dường như lại động đến cái người đang ngủ kia, lông mi của hắn nhẹ nhàng run rẩy, liền mở ra một đôi con mắt đen nhánh sâu xa.
Thường Tự đang chuẩn bị khom người thỉnh cầu hắn hồi tẩm điện nghỉ ngơi, cũng không phòng chống lại đôi đồng tử xinh đẹp của hắn, một ánh mắt rõ ràng sâu xa không nhúc nhích vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh nến trong đêm hắt lên mặt của hắn, che đậy một tầng mịt mù, ánh lửa nháy động trong con ngươi mắt như yêu tinh, càng thêm yêu hoặc động lòng người.
Thường Tự một khắc sửng sốt, vị chủ tử cao cao tại thượng kia đột nhiên nhếch môi với hắn, nhợt nhạt cười, con ngươi mắt lóng lánh trong sáng.
“Bệ, bệ hạ?!” Thường Tự sợ hãi nhảy dựng lên, ngơ ngác theo dõi nụ cười tươi khó có được của hắn, như gặp được hiện tượng quý hiếm.
Một tiếng bệ hạ cuối cùng cũng vang lên trong tai Nạp Lan Lân, hai tròng mắt nhẹ nhàng lay động, ௱ôЛƓ lung nhìn, khi thấy rõ người trước mặt, ôn nhu trong giây lát mất đi, chỉ còn lại đôi mắt tối đen như mực: “Ngươi tại sao lại ở trong này?”
Thường Tự rưng rưng, hắn cũng vì sinh tồn a………
Dừng một chút, lại lo lắng hỏi: “Bệ hạ, người vừa mới…….”
“……. Không có gì.” Nạp Lan Lân đã thu về nụ cười, cầm lên một bản tấu chương chưa xem xong: “Chỉ là mơ thấy một chút chuyện thú vị…… Nếu không có việc gì, ngươi lui ra đi.”
“………” Rất muốn hỏi điều gì thú vị khiến bệ hạ có nét mặt cười tươi như vậy?
Thường Tự nói: “Về chuyện của Tử Uyển điện hạ, không cần thuộc hạ phái người thỉnh nàng trở về sao?”
“Vậy theo ý ngươi, liền đi đi.” Nạp Lan Lân lười biếng tựa lưng vào long ỷ, tà tà liếc mắt về phía hắn: “Nha đầu kia tính tình ra sao ngươi không phải không biết, năm đó mẫu phi ૮ɦếƭ, nàng bị đả kích rất lớn, nên càng trái tính trái nết, Mặc gia Mặc Chuẩn Du lại có khả năng quản nàng, tìm ngày dứt khoát ban hôn, tùy ý nàng đi.”
Thường Tự vẫn lo ngại: “Bệ hạ, công chúa Tử Uyển đã ba lần đi Kiến Ninh cung, thật sự là có chút quái dị.”
Ánh mắt Nạp Lan Lân khẽ trầm, chậm rãi nói: “Nàng vẫn hoài nghi Ninh thái hậu đã sát hại mẫu phi, vẫn chú ý đến tận bây giờ.” Hắn cười nhàn nhạt: “Dù sao nàng cũng là muội muội của trẫm, mấy năm nay vội vàng củng cố tình hình trính trị, nàng thua thiệt nhiều, trẫm cũng không có nhiều tư cách quản nàng, mà nàng vẫn luôn là người đơn giản, thích là thích, không thích là không thích, nàng khuất phục đi Từ Ninh cung,là nàng đã có tính toán…..”
Thường Tự vuốt cằm: “Vâng.”
Cùng ngày đó, có một cô gái nhỏ như quả đào ngồi sau đàn tranh, đôi tay múa như bướm lượn, mây bay nước chảy, tao nhã như trà, rực rỡ như mặt trời.
Ký ức như một lưỡi đao khắc vào trong đầu, có hai chuyện tình cả đời khó quên, nhưng là vui vẻ, một, mỗi lần nhớ tới lúc giao thoa, nóng bỏng in dấu trong lòng, hương vị không nói lên lời.
______________ tiểu Hạ nhỏ giọt phân cách tuyến ____________
Mặc Ngưng Sơ nhìn một chút thời gian, nghĩ muốn đi tìm cha nói chuyện, mà Mộc Li cứ dính lấy bên người, muốn nàng nói cho hắn biết chuyện học âm luật, dẫn đến các ca ca cười nhạo nàng.
Tiểu Sơ trong mắt bọn họ là một kẻ kém cỏi, ngu ngốc, Mặc Li tuổi còn nhỏ lại thông minh hơn người, ở học viện các sư phụ rất yêu thích, nếu bàn về trình độ, sợ rằng hắn đã vượt qua Mặc Ngưng Sơ lười biếng, ngang tàng.
Mặc Chuẩn Du ở bên nói: “Tiểu Li, ngày mai đệ còn phải đến học viện tư thục, nếu đến muộn đệ sẽ bị phạt.”
“Ngày mai ta nghỉ bệnh, dù sao đại ca là viện trưởng, ta đã sớm cho biết, cho dù muốn phạt sau này hãy phạt, tỷ tỷ không dễ dàng trở về, chỉ ở hai ngày lại đi, đại ca không nhân tiện nghỉ ngơi hai ngày sao?” Mặc Li cầm tay áo Mặc Ngưng Sơ, lông mày khêu nhẹ, thiếu niên cuồng ngạo lại tỏ ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Dứt lời lại muốn lôi kéo Mặc Ngưng Sơ đến nơi an tĩnh, thảo luận một chút về chuyện “âm luật”, lại nói nếu nàng không đồng ý, sẽ lập tức đem chuyện hắn biết vạch trần ra hết.
Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt bị lôi kéo đi, mọi người lại một phen cười nhẹ.
Mặc Chuẩn Du nhìn bọn họ đi xa, không khỏi thở dài khe khẽ, đứa nhỏ Mặc Li kia thường ngày tích chữ như vàng, ông cụ non, hôn nay xem ra cũng chỉ là một đứa bé con.
“Đầu gỗ ngốc, tiểu Sơ trước kia cũng như vậy.” Đột nhiên bên người truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Mặc Chuẩn Du hơi sững sờ, quay đầu, đứng bên cạnh là một nữ tử toàn thân màu tím, hắn thối lui hai bước, khom người nói: “Tử Uyên điện hạ.”
Tử Uyên vẫn buồn bực thái độ vô cùng cung kính của hắn, bỗng nhiên cau mày nói: “Ngươi làm gì sợ ta như vậy?”
“Quân thần có khác, Tử Uyên điện hạ có gì cứ việc phân phó, Tể Tướng phủ không bằng hoàng cung, nếu lễ nghi không có chu đáo, xin diện hạ thứ lỗi.”
Mặt Tử Uyên tức đến trắng bệch, cắn chặt hàm răng nói: “Tôt cho cái quân thần có khác.”
Mặc Chuẩn Du cúi mặt xuống, mím môi trầm mặc.
“Ta đây nói, nếu tiểu Sơ của các ngươi bị điều tra ra, con người đã thay đổi, bây giờ nàng một thân tài hoa, bản lĩnh tột cùng, ngươi sẽ như thế nào?” Tử Uyên tức giận đến dậm chân.
“Tiểu Sơ đó là tiểu Sơ, làm ca ca sao có thể không biết, trong cung công chúa điện hạ là người đầu tiên chiếu cố cho tiểu muội, ta vô cùng cảm kích, nếu bây giờ có hiểu lầm gì với tiểu Sơ, xin kịp thời cởi bỏ…”
Thanh âm Mặc Chuẩn Du căng thẳng, vội vàng che chở cho uy nghiêm muội muội.
Tử Uyên sắc mặt hiển nhiên nói: “Ta lo lắng ngươi, lo cho Mặc gia mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi, thật sự là tiểu Sơ, ta sẽ thay ngươi bảo vệ, nếu không phải…..” nàng dừng một chút, cười chua chát “Mặc gia các ngươi, danh phong phủ kìn nhà, lúc bị nhổ tận gốc…. Đừng hối hận.”