Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 56

Tác giả: Chiêu Hạ

Thánh Chỉ
Kinh thành cách Hoa Điền Bắc hơn một ngàn dặm đường, đi đường bộ nhanh hơn đi đường thủy, nhưng lại không dễ đi bằng đường thủy, trèo đèo lội suối, lại còn đi qua mấy đỉnh núi xốc nảy. Trên đường, Mặc Ngưng Sơ bị tốc độ cưỡi ngựa của Mặc Liên Thành xóc nảy gần ૮ɦếƭ, rừng hoang núi sâu, cũng không có cơ hội dừng lại nấu đồ ăn, chỉ có thể ăn trái cây rừng, uống nước suối. Cuối cùng lúc rạng đông đã đến được kinh thành, Mặc Ngưng Sơ còn cho rằng mình đã đến thiên quốc.
Người của Mặc gia từ sớm đã chờ ở ngoài thành, chuẩn bị cỗ kiệu đến đón, đại thiếu gia Mặc gia là Mặc Chuẩn Du ti chức Thái Phó, kiêm chủ bộ của Thường Lục Viện chọn lựa khoa cử, hiện giờ chính là giữa kỳ thi khoa cử, hắn không thể phân thân được, vì thế chỉ có Tam thiếu gia Mặc Lưu Vân trông mong ngóng chờ, đã lâu không gặp muội muội, tột cùng nhớ nhung, thấy Mặc Liên Thành điều khiển xe ngựa chạy tới, trong lòng vui mừng, lại chỉ thấy từ trên xe ngựa một tiểu cô nương bước xuống, sắt mặt tái mét giống quỷ, phấp phới lắc lư, gầy yếu rơi xuống.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ bị Tam ca quỷ khóc sói gào trên đường bắt trở về đại viện Mặc gia, cỗ kiệu mềm mại tuy tốt hơn xe ngựa, nhưng cũng lại bị xóc nảy, từ hôm qua nàng đã ăn không nổi thứ gì, lại bị 2 lần xóc nảy như vậy, rốt cuộc hai mắt trợn ngược, bi thảm ngất đi.
............
Sau khi trở về, Mặc Ngưng Sơ liền phát sốt, sắc mặt trắng xanh chỉ có đôi má nho nhỏ vì bệnh mà đỏ ửng, ngã xuống giường đáng thương, bộ dạng tiều tụy mảnh mai, dường như cả hít thở cũng khó khăn.
Vì thế nhị thiếu Mặc gia Mặc Liên Thành bị tập thể trên dưới Mặc gia khinh bỉ, nhưng hắn chỉ mím chặt môi không phản bác, sắc mặt âm trầm, mới vừa về đại viện, liền gấp rút đến thư phòng phụ thân, cửa đóng chặt, không gian áp lực.
Mà sau khi Mặc Liên Thành bước ra khỏi thư phòng, Mặc phụ Mặc Huyền cũng có vẻ mặt áp lực, thêm bệnh tình của Mặc Ngưng Sơ, tất cả vui sướng của đại viện Mặc gia liền trở thành mây đen dày đặc sấm chớp liên miên, mọi thứ đều phải thật cẩn thận.
Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, dày vò hơn mười loại dược, nhưng hiệu quả lại chậm chạp, Mặc Ngưng Sơ vẫn chưa hồi phục. Chủ mẫu Mặc gia Vân Cẩm phu nhân khóc sướt mướt, mỗi ngày khóc lóc bi thương vì con gái mệnh khổ, lúc trước đưa Mặc Ngưng Sơ đi Lê Thành, bà đã phản đối kịch liệt, bây giờ không dễ gì mới quay về, lại bị bệnh không dậy nỗi.
Mặc Ngưng Sơ kỳ thật rất muốn nói, chỉ là bị vất vả quá độ trên đường, lại còn bị "chà đạp" trong một đêm say rượu, nàng chỉ bị cảm mạo dẫn đến nhiễm trùng phổi, cảm mạo thông thường dùng thuốc có thể hạ sốt, nhưng nàng quá mệt mỏi, mệt đến không có sức mở miệng. Mà ngoại trừ Tiểu Mỹ, người của Mặc gia cũng thay phiên canh giữ 12 canh giờ, nàng không có cách nào lén trao đổi với Tiểu Mỹ, người bên ngoài nhìn nàng là một người không học vấn không nghề nghiệp, lại còn ham chơi, đột nhiên trở nên thông minh vô cùng, chỉ sợ dọa bọn họ.
Có thể nàng thật là sắp ૮ɦếƭ rồi, thủ cung sa không có, cái người hủy đi thủ cung sa cũng không thấy.
Lân Xuyên, ngươi đúng là một tên hỗn đản không hơn không kém.
Mặc Ngưng Sơ hỗn loạn mắng hắn triệt để, lại không chịu được nên mê man đi. Mấy ngày ngã bệnh hoài không hết, đột nhiên nửa đêm tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi, bên giường, có ba người đang ngủ gục, một người là Tiểu Mỹ, hai người khác là do mẫu thân phái tới hầu hạ. Bọn họ luôn luôn lo lắng Tiểu Mỹ bị câm điếc, không thể chăm sóc chu toàn, có lẽ ai cũng không biết được, những năm tháng kia, Tiểu Mỹ đối với nàng là một nhân vật quan trọng biết bao nhiêu.
Cánh môi nàng tím tái khô nứt mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, dùng tay sờ sờ tóc Tiểu Mỹ, lại đem thảm lông Tiểu Mỹ làm rớt đắp lại.
Mà Mặc Ngưng Sơ cũng phát hiện, viên chu sa trên cánh tay mình cũng rơi xuống, muốn đi tìm cái hộp ngọc kia chấm lại một lần nữa, nhớ tới lúc trở về nàng bỏ hộp ngọc vào trong bao, Tiểu Mỹ luôn cất hà bao của nàng vào ngăn thứ 3 tủ quần áo, nàng ngẩng đầu nhìn ra xa, đột nhiên phát hiện cái tủ gỗ kia cách nàng rất xa.
.... Tại sao phòng của nàng lại biến thành lớn như vậy?
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, hơi thở cũng dịu đi, tóm lấy quần áo bên cạnh phủ lên mình, bước xuống đất, vòng qua những người gia nhân đang ngủ, nhẹ nhàng giống như âm hồn.
Ánh sáng nhạt trong phòng chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng, thái dương còn đọng một lớp mồ hôi mỏng. Bởi vì suy yếu nên toàn thân nàng đều không có sức, cố gắng chống đỡ đến ngăn tủ phía trước, quả nhiên nhìn vào bên trong liền thấy cái hộp nhỏ kia, màu xanh ngọc sáng loáng, nhiệt độ lạnh lẽo, giống như ngón tay của Lân Xuyên, luôn luôn không có nhiệt độ gì.
Mặc Ngưng Sơ mỉm cười, lại phát hiện tất cả chỉ là ký ức thôi, họ tính toán chạy đến Hoa Điền Bắc, lại ngoài dự đoán trêu chọc một nam nhân, rồi sau đó nam nhân kia cũng như mây khói thoảng qua, đến nhanh, cũng đi nhanh.
Gặp được hắn có thể xem là một chuyện tình mỹ lệ, ít nhất hắn cho nàng dũng khí buông xuống Du Tử Tu, chỉ như buông một tảng đá ra, rồi lại giống như mang một tảng đá khác đập vào chân mình, Lân Xuyên là tảng đá lớn đập vào chân, nhưng sau khi hắn đập nát chân nàng lại liền rời khỏi cuộc sống của nàng, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.
Cũng không biết hắn có phát hiện nàng đã rời khỏi Hoa Điền Bắc không? Đã đi đến đế đô cách trở xa xôi?
Cũng không biết hắn có tìm nàng hay không?
Mặc Ngưng Sơ thở dài, cái này giống như tình một đêm của hoa quỳnh trong tưởng tượng của nàng yên lặng hơn rất nhiều. Không khí trong phòng khiến nàng cảm thấy phiền muộn, lung la lung lay bước đến cạnh cửa, cầm chặt chiếc hộp nhỏ bước ra cửa phòng, ngón tay nàng tái mét, hơi thở lành lạnh, nhịn xuống nhẹ ho khan. Đêm nay sáng hơn mọi khi, bầu trời ngân hà đầy sao giống như đan một tấm màn cho đên khuya.
Nàng ngơ ngác nhìn trời, như một con rùa chậm chạp di chuyển đến phía trước.
Cho dù nàng muốn chạy đi, tại đêm khuya yên tĩnh này cũng không có bất cứ ai quấy rối. Bất tri bất giác, lại đi đến thư phòng phụ thân, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, tương phản với bốn phía cô tịch.
"Chỉ sợ hoàng thượng đã phát hiện ra sự tồn tại của Du Tử Tu... Phụ thân, Xuyên Hạ thịnh thế đã bắt đầu phồn vinh chân chính, chúng ta thật sự vẫn còn tuân thủ cái ước định kia sao?" Dừng một chút, nam tử thở dài "Huống hồ, bây giờ Tiểu Sơ cũng bị đưa vào cung, thật sự không có vấn đề sao?"
Mặc Ngưng Sơ thất thần, tiếng nói đó đúng là của Nhị ca Mặc Liên Thành.
"Hoàng thượng rời triều cả tháng, chỉ sợ đã sớm phát hiện, giấy gói không nổi lửa, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, Mặc gia chỉ cần làm xong bổn phận là được." Tiếp theo chính là thanh âm già nua của Mặc Huyền: "Về phần tiểu Sơ, nữ tử Mặc gia nhất định phải hầu hạ bên Đế Vương, ta cũng không cảm thấy không ổn."
"Nhưng. . . ."
"Thành nhi, ta biết ngươi thương tiểu muội muội. Bình thường tính tình nàng thờ ơ lười biếng, ta đưa nàng đến Lê thành cũng là vì tôi luyện tâm trí, để cho nàng có thể độc lập, hiện tại nàng đã cập kê, không còn là đứa bé, gả cho người ta, thì phải xem phu là lớn nhất, nối dõi tông đường, khai chi tán diệp cho hoàng gia, đây mới là chuyện người Mặc gia phải làm."
Mặc Ngưng Sơ kinh hãi.
Nàng quả thật không cách nào tưởng tượng hình dạng một lão nam nhân bỉ ổi nhào về phía nàng. . . . . Khai chi tán diệp… ngũ mã phanh thây nàng còn tốt hơn.
"Phụ thân, nhưng bởi vì tiểu muội thờ ơ lười biếng, thâm cung tường viện chúng ta không thể giúp được nàng, người bên trong đều có tâm cơ, tiểu muội ngây thơ tinh khiết, sợ rằng không địch lại, sẽ bị khi dễ. . . . ."
"Dễ dàng bị người đánh bại như thế, làm sao có thể là nữ nhi của Mặc Huyền ta?" Nghiêm phụ kiêu nữ, từ sự kiêu ngạo về ba huynh đệ, ông cảm thấy tiểu nữ nhi Mặc Ngưng Sơ sẽ không thể kém cạnh.
Vì vậy khiến Mặc Liên Thành trầm mặc.
Bên ngoài gió lớn, lỗ tai của hắn cực kỳ bén nhạy, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ tựa hồ có thanh âm y phục bị thổi lật, hắn đứng dậy kéo cửa sổ ra một khe hở, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, bóng đêm vắng vẻ, cũng không có gì khả nghi.
Thanh âm Mặc Huyền vang lên ở phía sau: "Đêm đã trễ, ngày mai ta còn cần vào triều, con cũng phải sớm trở về biên cương, bảo vệ quốc gia, nơi đó mới là chỗ của con."
Nến đỏ trong cửa sổ bị gió từ khe hở thổi vào vụt sáng vụt tắt, Mặc Liên Thành gật đầu.
Mà Mặc Ngưng Sơ mới vừa bị gió thổi ngã xuống đất, đúng lúc được núi giả che lại không bị ai phát hiện đang xoa cái ௱ôЛƓ té bị thương, ngồi dậy, thân thể nàng bây giờ gió thổi cũng gục, thân thể yếu đuối như vậy làm cho nàng cảm thấy rối rắm.
Phụ thân và nhị ca chắc đã nói chuyện xong rồi, nàng đang chuẩn bị lặng lẽ trở về, thanh âm trầm thấp lại vang lên một lần nữa của phụ thân chợt nổ tung trong óc nàng, khiến nàng thật lâu không cách nào hồi hồn: "Về Du Tử Tu, dưới tình huống bất đắc dĩ, tánh mạng của hắn. . . chỉ có thể đưa hai tay dâng lên."
Gió tựa hồ càng thổi càng lớn, Mặc Ngưng Sơ mơ hồ hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
. . . . . Đều là lỗi của Mặc gia các ngươi!
. . . . . Ngươi có biết tại sao Du đại ca ưu tú như vậy lại phải bị vùi lấp ở trong rừng đào này không?
. . . . . Ngươi có biết, ngươi đã mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái hay không? Lấy ngươi? ! Lấy ngươi để cho hắn chờ bị ngươi hại ૮ɦếƭ à! !
Những lời đó không ngừng vang lên ở bên tai, tay chân nàng lạnh như băng, núp ở sau núi giả, giống như cứng lại.
*****************************
Ngày hôm sau, bệnh của Mặc Ngưng Sơ tái phát, nằm ở trên giường cơ hồ hôn mê bất tỉnh, đại phu đến xem, cũng chỉ nói là ban đêm bị lạnh mới có thể khiến bệnh tình ác hóa, nhưng buổi tối mấy gã sai vặt đều trăm miệng một lời nói tiểu thư căn bản không có ra cửa, bên trong phòng ấm áp, cửa sổ cũng đóng chặt, không thể nào bị gió thổi lạnh.
Trừ Tiểu Mỹ, khi nhìn thấy Mặc Ngưng Sơ nắm chặt cái hộp ngọc trong tay, liền dần dần sáng tỏ. Hộp ngọc được nàng tự tay bỏ vào trong ngăn kéo, trừ Mặc Ngưng Sơ tự đi lấy, không thể nào đến trong tay của nàng. Tiểu thư nhất định là tự chạy ra ngoài, cho nên mới sốt cao hơn.
Nàng cũng nóng nảy, nhưng cố tình lúc này, có người muốn tới cửa bới móc.
Thiên kim của Hộ bộ thượng thư Phong gia - Phong Nhược Lan cùng một đội ngũ hào hoa om sòm một đường đi tới, lấy nguyên do "thăm bệnh" đến thăm Mặc Ngưng Sơ, nhưng lại có dụng ý khác, ai cũng biết nàng để ý chính là nhị thiếu Mặc gia uy phong lẫm liệt.
Mặc gia tổng cộng có ba huynh đệ, đại thiếu Mặc gia Mặc Chuẩn Du là ứng cử viên yêu thích của hoàng muội bệ hạ, ai dám đi tranh? Mà tam công tử Mặc Lưu Vân lại phong lưu thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ còn dư lại một nhân tài là nhị công tử, tuổi còn trẻ, đã là chiến tướng đắc ý nhất của Hộ Quốc đại tướng quân, ngọc thụ lâm phong, không biết mê ૮ɦếƭ bao nhiêu thiếu nữ tuổi trẻ khi hộ tống tân hoàng lên đại điển đăng cơ ngày đó. Chỉ là nhị thiếu hàng năm ở quan ngoại, lần này thật vất vả bắt được cơ hội, vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua.
"Liên thành ca ca, nghe nói Ngưng Sơ muội muội bị bệnh, ta cố ý dẫn theo danh y tới thăm muội muội, những thứ này đều là thuốc bổ thượng hạng, Ngưng Sơ muội muội uống, nhất định sẽ mau khỏe." Mỹ nhân nũng nịu thở dài hành lễ, hiển nhiên biết Mặc Liên Thành thương yêu nhất tiểu muội muội này, "tha thiết" quan tâm trong giọng nói cũng có thể làm cho chân mày Mặc Liên Thành hơi giãn ra.
Phong Nhược Lan lại nói: "Nghe nói muội muội sẽ phải vào cung, thật ra trước khi băng hà tiên hoàng đã để lại di chiếu chỉ định tỷ tỷ ta vào cung hầu hạ tân hoàng, cho đến hiện nay người đã là Nhu Tuyết Quý Phi nương nương, nhất định sẽ giúp đỡ chăm sóc cho Ngưng Sơ muội muội."
Lúc này Mặc Liên Thành mới lên tiếng: "Vậy làm phiền Phong cô nương rồi."
Phong Nhược Lang cười duyên, giống như những lời này là "ta muốn lấy nàng." êm tai dễ nghe. Mặc Ngưng Sơ nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường lớn sau tấm bình phong, chỉ cảm thấy bên tai ầm ĩ om sòm không ngừng, tâm tình vốn uất ức, không khỏi phiền muộn nói: "Nhảm nhí. . . ."
Sắc mặt Phong Nhược Lan lập tức thay đổi, nhưng không tiện phát tác, miễn cưỡng duy trì tư thái đại gia khuê tú, tiếp tục cười duyên: "A. . . . . Ngưng Sơ muội muội, muội đã tỉnh sao?".
Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Mặc Liên Thành, khi hắn ngầm cho phép, mới chập chờn bước đi vào bình phong, "Ta là Nhược Lan tỷ tỷ của muội, lúc nhỏ đã gặp, muội còn nhớ rõ không? Đã lâu không gặp, muội muội thật là càng ngày càng đáng yêu. . . ."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc mở ra hai mắt, ánh mắt đen nhánh thâm thúy như hàn đàm, lạnh như băng.
Sắc mặt nàng tái nhợt vô cùng, nhưng lại càng mịn màng hơn trước, óng ánh trong suốt như sương đọng. Nàng mím môi, trên môi không có chút huyết sắc nào, nhưng bị nàng cố tình nhìn chăm chú, vẫn sẽ có cảm giác làm cho người khác hít thở không thông, bức bách người ta không còn thần trí.
Phong Nhược Lan run rẩy, hồi lâu mới lúng túng cười ra tiếng: "Thân thể muội muội không thoải mái, là tỷ tỷ suy tính không chu toàn, đường đột. . . . ."
Nàng hướng phía ngoài vẫy vẫy tay, một nam nhân râu ria đeo hòm thuốc lập tức khom người đi lên, bởi vì ngại Mặc Liên Thành, ông ta chỉ dám chờ đợi ở bên ngoài bình phong.
"Đây là danh y ta tìm được ở phương Bắc, bệnh cũ của gia phụ cũng nhờ ông ta trị, nghe nói muội muội bệnh lâu không khỏi, ta rất là lo lắng, nếu đại phu bình thường không có khả năng, cũng không ngại thử một lần."
Phong Nhược Lan quay đầu lại dò xét nhìn Mặc Liên Thành, khóe môi nhếch là một đường cong xinh đẹp: "Liên thành ca ca, huynh nói được chứ?"
Mặc Ngưng Sơ muốn há mồm bảo nữ nhân òm sòm này cút ra ngoài, nhưng vừa há miệng cổ họng lại khô khốc, khàn khàn đau đớn.
Bệnh của nàng thật sự là rất nặng, ngay cả đầu óc cũng là mơ mơ màng màng không tỉnh táo.
Trước khi nhắm mắt lại ngủ, suy nghĩ của nàng đã không còn rõ ràng, những đầu mối và lời nói quấn lại với nhau, khiến cho nàng vô cùng sợ hãi. Người quan trọng bên cạnh thay đổi từng chút từng chút một, đột nhiên phải trở lại thế giới xa lạ bên ngoài khiến cho nàng cảm thấy đầy bất an, nàng trốn tránh quá nhiều năm,tới bây giờ lại phải đối mặt, mới phát hiện ra mình căn bản không cách nào tiếp nhận.
Lông mi của nàng run rẩy, lại nhắm hai mắt lại.
Mặc Liên Thành mím môi nhìn tiểu muội trên giường, chân mày lại dần dần nhíu lại.
Sức khỏe tiểu muội như vậy cũng không được, những đại phu mời tới mấy ngày qua đều là lũ vô dụng, sáng sớm đại ca đã vào hoàng cung cầu xin bệ hạ cho ngự y xuất cung chữa trị thay tiểu muội, nhưng bây giờ cũng không có tin tức, có lẽ Hồ y này có chút bản lãnh, cuối cùng mím môi gật đầu một cái.
Phong Nhược Lan mừng rỡ, vội vàng bảo nha hoàn cận thân mời Hồ y đi vào, mà Hồ y là nam nhân, theo lễ nghi không thể gặp mặt, Phong Nhược Lan liền tự thân tự lực thả màn tơ xuống cho Mặc Ngưng Sơ, tiến hành cách màn chẩn mạch.
Tiểu Mỹ ở một bên nhìn chằm chằm, cảm thấy nữ nhân này thật cổ quái, Hồ y này thật cổ quái, mặc dù nói không ra bọn họ rốt cuộc cổ quái chỗ nào, nhưng có thể cảm thấy bọn họ không có đơn giản như vậy.
Nụ cười của Phong Nhược Lan không thay đổi, biết Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm nàng, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: "Ai nha, nha hoàn cận thân của Ngưng Sơ muội muội vẫn là như thế đáng yêu, nếu ta nhớ không lầm là Tiểu Mỹ cô nương?" Nàng quay đầu, ở địa phương Mặc Liên Thành không thấy được, nụ cười thay đổi lạnh như băng đầy khinh bỉ: "Hồ Nhân đại phu ta mang tới cũng có thể giúp ngươi xem một chút, có hay không trị được bệnh câm của ngươi?"
Lời nói của nàng mang theo gai nhọn, cười nhạo Tiểu Mỹ là một người khuyết tật.
Mặc Ngưng Sơ nổi giận mở mắt ra trừng nàng, muốn giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, nhưng Phong Nhược Lan đã nhanh hơn một bước đỡ lấy nàng, nhấc lên tấm màn, khóe môi nhếch cười: "Ngưng Sơ muội muội muốn ngồi dậy sao? Cũng tốt, mấy người các ngươi đứng ngốc ở đó làm cái gì?"
Chỉ nghe một tiếng kêu, ba nha hoàn lập tức xông tới, đều là người Phong Nhược Lan mang tới, họ kính cẩn nghe theo, nhún nhường, ân cần phục vụ, Mặc Liên Thành cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nha hoàn trong mắt hắn tựa hồ đều giống nhau, không phân rõ diện mạo. Tiểu Mỹ quá mập, hơn nữa còn là người câm, hành động chậm chạp, rốt cuộc không bén nhạy bằng những tiểu nha hoàn này.
Không gian trong bình phong vốn cũng không lớn, mấy tiểu nha hoàn vừa để đệm dựa cho Mặc Ngưng Sơ, vừa đắp chăn cho Mặc Ngưng Sơ, trong lúc không để lại dấu vết, Tiểu Mỹ đã bị đè ép mấy cái, thiếu chút nữa liền bị gạt lui ra khỏi bình phong, không vào được bên trong.
"Ngưng Sơ muội muội, đừng sợ, chỉ là bắt mạch, không đau." Phong Nhược Lan vẫn cười khanh khách, sức lực trên tay ngược lại rất là lớn, nắm cổ tay Mặc Ngưng Sơ, lôi ra khỏi màn tơ, đặt ở trên nệm êm Hồ y chuẩn bị.
Mặc Ngưng Sơ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhưng cổ họng căn bản nói không ra lời, trên người cơ hồ cũng không có hơi sức, hư mềm mệt mỏi, muốn cự tuyệt với ca ca, nhưng Phong Nhược Lan lại bảo tiểu nha hoàn của nàng chắn lại tầm mắt, còn cách một tầng màn tơ, Mặc Liên Thành căn bản không nhìn rõ nét mặt của nàng.
Hồ y chẩn mạch, thần sắc nặng nề, Mặc Liên Thành lập tức cau mày hỏi: "Như thế nào?"
Hồ Nhân lắc đầu một cái, sau đó lấy ra mấy cây ngân châm, huyên thuyên nói liên tiếp tiếng Hồ với Mặc Liên Thành, Mặc Liên Thành nghe không hiểu, Phong Nhược Lan lập tức đứng dậy dịch: "Đại phu đang nói, Ngưng Sơ muội muội bệnh rất nặng, có khí nén xông vào ngũ tạng lục phủ, cho nên mới có thể không tốt được, nếu cứ tiếp tục vậy, sợ rằng. . . . ." Nàng nhíu lông mày lá liễu, còn đáng thương hơn Mặc Ngưng Sơ: "Sợ rằng, bệnh đã đến thời kỳ cuối, không có thuốc nào cứu được."
Sắc mặt Mặc Liên Thành trắng xanh tái mét, Phong Nhược Lan lại nói: "Hồ y biết châm pháp, có thể từ cánh tay châm vào, đả thông huyết mạch, chỉ là phương pháp như vậy sẽ phải vén tay áo của Ngưng Sơ muội muội lên, không biết có mạo phạm Ngưng Sơ muội muội không?"
Mặc Liên Thành nặng nề thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trán có gân xanh giựt giựt: "Làm phiền."
Phong Nhược Lan nở nụ cười, xoay người liền muốn đi giúp Mặc Ngưng Sơ vén tay áo.
Mặc Ngưng Sơ lập tức rụt về phía sau, nhưng Phong Nhược Lan sao chịu buông tha, nắm cổ tay Mặc Ngưng Sơ dần dần dùng lực, thanh âm vẫn ôn hòa: "Ngoan, Ngưng Sơ muội muội, nghe lời, Hồ y người nói, chỉ cần ghim một châm trên cổ tay, loại trừ khí ứ bên trong cơ thể muội, muội sẽ lập tức khỏe lại."
Mặc Ngưng Sơ cơ hồ cười lạnh.
Hồ y?
Mới vừa rồi nam nhân kia nói ra một đống lộn xộn lung tung, một chữ nàng cũng nghe không hiểu, ngôn ngữ phía Bắc Trường Thành thật ra thì tương tự với tiếng Tạng, sự khác biệt cũng không lớn, nàng học hết sức nhanh chóng. Khi ở Lê thành nàng từng có mấy bằng hữu đến từ phía Bắc Trường Thành, mà bây giờ, lời Hồ y này nói ra lại không có quy luật chút nào, rõ ràng chỉ là thuận miệng nói lung tung, muốn nhìn cổ tay? Rõ ràng có dụng ý khác!
Phong Nhược Lan dùng sức giữ chặt nàng, nắm tay áo của nàng liền muốn kéo lên trên ——
Ánh mắt Mặc Ngưng Sơ sâu lạnh, hàm răng hung hăng cắn chặt, mượn đau đớn răng môi ᴆụng nhau, khiến thân thể giật một cái, nâng tay trái vẫn còn đang nắm cái hộp nhỏ ném vào mặt Phong Nhược Lan, hộp ngọc ᴆụng vào trán nữ nhân kia, khiến nàng lập tức đau thét chói tai mà buông lỏng tay ra, nắp hộp bởi vì bị ᴆụng mở, chu sa bên trong rơi xuống như tiên nữ rải hoa, khiến cả phòng đỏ ửng.
Mặc Liên Thành cả kinh, liền vội vàng tiến lên xem, làm như không thấy Phong Nhược Lan đang khóc, trực tiếp vén màn che, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt tức giận như thú nhỏ của Mặc Ngưng Sơ, lập tức kinh sợ.
Mà đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một hồi xôn xao, tiếng bước chân chỉnh tề chạy thẳng tới tiểu các, gã sai vặt lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, thở không ra hơi báo cáo với Mặc Liên Thành: "Nhị, Nhị gia. . . . . Rất nhiều. . . . . Rất nhiều. . . . . Người. . . . ."
—— Trong khi gã sai vặt đang bẩm báo trong phòng, lúc này bên ngoài cửa phòng đội ngũ đã sắp hàng chỉnh tề đứng ở cửa, đây rõ ràng là một đội Ngự Lâm Quân hoàng thành chỉnh tề, một đội thật dài, khí thế nghiêm nghị, khiến cho những người hầu trong phủ đi qua đều sợ hãi không dám cử động.
Người cầm đầu là một công công mập, tay hắn cầm một quyển lụa màu vàng sáng đi tới, bước vào cửa phòng, giơ quyển lụa qua đỉnh đầu, nghiêng người nhìn bên trong phòng, sau đó dùng một giọng nói õn ẽn như vịt đực lớn tiếng nói: "Thánh chỉ đến! ! ! Thiên kim Tể Tướng Mặc phủ Mặc Ngưng Sơ tiếp chỉ! !"
Bên trong nhà một mảnh kinh sợ, sau khi yên tĩnh, chính là một mảnh luống cuống tay chân dập đầu quỳ xuống đất, Phong Nhược Lan cắn răng, hết sức không cam lòng dùng khóe mắt liếc nhìn Mặc Ngưng Sơ trên giường, theo mọi người cùng nhau quỳ xuống. Nàng ngàn tính vạn tính, lại không có tính đến thời điểm này thánh chỉ lại đột nhiên tới.
Sâu trong viện Mặc mẫu cũng bị gọi đến, trừ bỏ đại thiếu gia tiến cung, tam thiếu gia đi ra ngoài tìm thuốc cho tiểu muội mình, cùng với Mặc phụ còn chưa từ trong triều trở về , tất cả gia quyến lớn nhỏ trong phủ cũng đã cùng nhau quỳ gối ngoài cửa, cùng với Ngự Lâm quân mặc chiến giáp bằng tơ bạc, đứng thẳng tắp thành hai hàng dài hai bên, khiến cho cảnh tưởng lúc này tăng thêm phần hoành tráng.
Mặc Liên Thành mím môi, nhạy bén không có bỏ qua ý lạnh lóe lên giữa lông mày Phong Nhược Lan, trong lòng trầm xuống, đưa tay đi đỡ tiểu muội đứng dậy, lại nghe công công đột nhiên cười, nói: "Mặc Tướng quân, Bệ Hạ có chỉ, Ngưng phi nương nương miễn lễ, không phải quỳ."
Phía dưới lại là một mảnh xôn xao, kinh hãi là câu Ngưng phi nương nương này, ồn ào chính là ân tứ miễn quỳ này.
Mặc Ngưng Sơ còn chưa vào cung, nhưng đã được ân sủng như vậy, Phong Nhược Lan cắn môi dưới càng chặt hơn, trong mắt chợt lóe qua ghen tỵ rồi biến mất.
Nhưng biểu tình của Mặc Liên Thành không có gì thay đổi, hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó đem Mặc Ngưng Sơ đỡ ngồi dậy, dùng nệm êm để cho nàng an ổn dựa vào, chính mình là vén áo choàng quì xuống đất.
Tất cả mọi người đến đông đủ, công công mới chậm rãi đem trù quyển màu vàng sáng chói kia mở ra, rõ ràng đằng hắng âm, hắng giọng nói: " Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Thiên kim Mặc Ngưng Sơ của phủ Tể Tướng, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, Thanh Linh lệ chất, thục thận họ Thành, Nhu Gia duy tắc, sâu sắc an ủi tâm trẫm, hiện lập tức sắc phong làm Hoa Ngưng giai nhân, ban thưởng Ngưng Lộ Cung, lập tức vào cung, vinh thừa thánh sủng, khâm thử! !"
Từng chữ từng câu chậm chạp dài dòng, câu chữ giống như chuỗi ngọc bị đứt đánh rơi trên mặt đất, mỗi một câu đều làm cho tất cả những người quỳ trên mặt đất suy nghĩ lộn xộn, đều là tư vị kinh phiên bất đồng.
Sắc mặt Mặc Liên Thành hơi tái, thấp đầu chạm lên cái hộp ngọc hình vuông lăn xuống trên mặt đất, hoa văn phía trên được điêu khắc trông rất sống động, mà một chữ "Lân" ở góc lại làm cho hắn đem tình cảnh ngày đó hiện rõ mồn một trước mắt.
Ở một ngày cuối cùng tại Hoa Điền Bắc , người nam nhân kia ngồi ở trước giường Tiểu Sơ, đưa mắt nhìn chăm chú. . . . .
Đế Vương hỉ nộ vô thường này, không người nào có thể đem hắn nhìn được thấu đáo, nhưng cũng là bởi vì hắn từ trên cao nhìn xuống, làm cho không người nào có thể xem hiểu, cho nên hắn mới sẽ khiến người tự nhiên thần phục, ở trước mặt của hắn, đề không nổi nửa phần kiêu ngạo.
. . . . ." Nếu ngày mai liền muốn lên đường, vậy liền đừng làm cho trẫm đợi quá lâu."
. . . . ." Về phần ngươi tối nay nhìn thấy gì, gặp được người nào. . . . . Đều đừng nói cho nàng biết."
. . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . .
. . . . ." Ca ca, người kia là muội dùng một thỏi vàng mướn đến, hắn đưa muội tới Hoa Điền Bắc, tiền liền về hắn. . . . ."
. . . . ." Hắn chỉ là phối hợp muội diễn trò thôi. . . . ."
. . . . . . . . .
. . . . ." Ái phi mang theo trẫm bỏ trốn, trẫm chỉ là cảm thấy thú vị, liền đưa nàng tới. . . . ."
. . . . .
Ngón tay Mặc Liên Thành nắm thành quyền lại chặt thêm một chút, ngón giữa cơ hồ đã trắng bệch.
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Thanh âm của mọi người ở bầu trời trạch viện Mặc gia nặng nề vang lên, tâm tình bên trong phức tạp, xen lẫn vào nhau, cũng ở trong lòng Mặc Ngưng Sơ ᴆụng ra tiếng vang vô cùng nặng nề, thanh âm dập đầu này, giống như là dây cung đứt gãy ở tim nàng, đuôi dây cung đâm vào trong da của nàng, thương thật sâu.
Trước khi còn chưa vào cung, đã có người đến dò xét nàng.
Mà ở trước khi chưa vào cung, liền nảy ra một thánh chỉ như vậy.
Nàng nghĩ cho dù là vào trong thâm cung, cũng mong muốn an toàn núp ở trong góc, lại bị một cái thánh chỉ như vậy từng phát từng phát phá nát, nàng ngay cả không cần nghĩ cũng có thể dự liệu, về sau sẽ là sóng gió mãnh liệt cỡ nào.
Không có thủ cung sa, còn có vô số kẻ địch ẩn núp, con đường phía trước của nàng thật đúng là nhấp nhô rối rắm.
"Vậy thì mời Ngưng phi nương nương thu thập một chút, liền theo tiểu nhân vào cung thôi, đại kiệu đã ở cửa phủ Mặc Tướng chờ, tiểu nhân xin đợi nương nương đại giá." Công công khẽ cong thân, ý cười liên tục.
Mặc mẫu lập tức có chút sợ: "Thân thể tiểu nữ hiện tại sợ rằng. . . . ."
Công công cười lắc lắc đầu,"nhưng là Bệ Hạ ra lệnh, đem Ngưng phi nương nương lập tức tiếp vào cung, nếu để cho Bệ Hạ đợi lâu, ai cũng không được tha thứ, hơn nữa Bệ Hạ ân sủng như thế, đây cũng là phúc khí của Ngưng phi nương nương ."
Mặc mẫu vẫn lo lắng như cũ, "Nhưng Mặc Huyền còn chưa hạ triều trở lại, hai ca ca của đứa nhỏ này hiện tại cũng không ở trong nhà, lần cuối cùng gặp mặt này. . . . ."
"Phu nhân, đây chính là vào cung, chính là việc Đại Hỷ, huống chi tể tướng đại nhân thân ở chức vị quan trọng, mấy vị thiếu gia đều là tài kinh thế hiển như vậy, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Hơn nữa nếu là nương nương được Bệ Hạ thích, này muốn trở về thăm nhà cũng là sẽ được chấp thuận ." Công công lời nói hàm súc, đem hàm nghĩa bên trong cũng điểm ra rõ ràng.
Mặc mẫu mím môi chốc lát, lấy xuống vòng ngọc phỉ thúy thuần sắc trên tay , đưa tới trong tay của hắn," vậy tiểu nữ làm phiền công công rồi, thu thập một chút sẽ liền theo công công vào cung, xin công công ngài chờ bên ngoài."
Mặc Ngưng Sơ nhìn thấy mẫu thân mình tóc đã lâm râm hoa tiêu, là phu nhân phủ Tể Tướng tôn quý còn phải cùng một cái thái giám bồi cười, lập tức mũi chua sót, hốc mắt ửng đỏ, thật lâu mới nhịn xuống được.
Đám người giải tán, công công xin đi phòng khách uống trà ngồi chờ, Ngự Lâm quân vẫn như cũ ở tại cửa ra vào coi chừng, giống như sợ nàng trốn chạy.
Phong Nhược Lan bị Mặc Liên Thành không chút khách khí đuổi đi, cái mũi của nàng lúc này đầy bụi, trên mặt còn là treo đầy Chu Sa nhếch nhác, cũng không còn có thể lưu lại, lúc đến như thế nào lúc đi liền như thế ấy, mang theo nha hoàn cùng gia đinh rời đi như bay.
Trong phòng, chỉ còn lại có mấy nữ nhân quyến.
Mặc mẫu tự tay thay quần áo cho Mặc Ngưng Sơ, chọn một cái màu đỏ có chút vui mừng, thay nàng mặc lên, khi tay bà ᴆụng vào trên cơ thể gầy yếu cơ hồ lõm xuống của nàng, không khỏi lại nước mắt lưng tròng, nhắc đi nhắc lại thân thể đứa nhỏ này còn chưa có tốt lên, còn chưa theo bà được bao nhiêu ngày, hiện tại lại sắp phải đi rồi.
Vẫn là Tiểu Mỹ thay Mặc Ngưng Sơ mặc quần áo chỉnh tề, ở áo đỏ diễm lệ , sắc mặt của nàng có chút tái nhợt ghê người, đôi môi điểm đỏ thẫm, vẽ chút son phấn xem ra mới hơi mượt mà.
Mặc mẫu nén lệ, bà tựa hồ lại già đi thêm một chút, run tay cầm một cây lược gỗ, nhẹ nhàng đọc: "một chải tóc đến cùng, hai chải tóc đến đuôi, ba chải đầu bạc cùng lông mày. . . . . bốn chải tóc. . . . . Con cháu đầy. . . . . . . . . ." Bà cơ hồ sắp khóc không thành tiếng. Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với mẫu thân mình, ách giọng nói thật lâu mới phun ra mấy chữ: " . . . . .Mẫu thân. . . . Không có việc gì. . . . .".
Trong phòng vang lên tiếng nức nở, Mặc mẫu rưng rưng gật đầu.
Tóc Mặc Ngưng Sơ dài như thác nước phủ ở đầu vai, giống như tơ lụa thượng hạng. Mặc mẫu lại thở dài, cây lược gỗ trượt xuống một bên, trong lời nói không giấu được sầu bi "Sơ Nhi, từ nhỏ con đã ham chơi càn quấy, tài nghệ thi thư cũng không thể so sánh với các nữ tử khác, vì vậy ta rất lo lắng... Ta từng thương nghị qua với phụ thân con, căn bản con không thích hợp với cuộc sống trong cung, nhưng con có lẽ không biết, phụ thân con chính là một ông già cố chấp... Cái gì mà con gái Mặc gia nên phụng dưỡng bên cạnh đế vương..." Bà thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều "Sơ Nhi, vào cung, phải bảo hộ thân mình cho tốt, đừng tranh giành với người khác...Ta không hi vọng gì, chỉ hi vọng con khỏe mạnh..."
Nói qua nói lại, lại nhịn không được rơi lệ.
Mặc Ngưng Sơ gian nan đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, Mặc mẫu cầm tay nhỏ bé của nàng, nhìn nàng tươi cười như nũng nịu, ngược lại bất đắc dĩ dịu dàng nói "Ta biết con không sợ trời không sợ đất, nhưng hoàng cung không phải nhà của mình, giơ tay nhấc chân đều phải chú ý, người ở trong cung.... Học tập nữ công cho thật giỏi, làm nhiều chuyện phụ nữ nên làm, nếu có thể, thừa dịp bệ hạ sủng ái, sinh một đứa con... Mẫu bằng tử quý, Sơ Nhi, dưới gối bệ hạ còn chưa có con nối dõi, cho nên bất kể là công chúa hay hoàng tử, con đều có thể bình an cả đời."
Vì thế, khóe môi Mặc Ngưng Sơ run rẩy.
Nước miếng trong họng nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, làm cho nàng bị sặc đến mức ho khan ૮ɦếƭ đi sống lại, Mặc mẫu phát hoảng, vội vàng dùng tay vuốt lưng cho nàng, bọn nha hoàn cuống quýt đưa nước đến, nàng ho một trận thật lâu mới bình phục lại.
Mặc Ngưng Sơ vì sặc nên mắt đầy lệ, khiến Mặc mẫu càng thương cảm "Con ta số khổ mà..."
Đích thực là số khổ.
Mặc Ngương Sơ suy nghĩ rối rắm.
Sớm biết nàng là táng thân biển lửa, cũng không cần "mẫu bằng tử quý" để bảo toàn bản thân.
Mặc mẫu một bên đau lòng, đáng ra phải cho Mặc Ngưng Sơ học nhiều thứ để sống yên trong cung, một bên nhắc đi nhắc lại hoàng muội của bệ hạ ái mộ đại ca Mặc Chuẩn Du của nàng, cho nên nếu có chuyện gì có thể tìm nàng ta để xin giúp đỡ.
Trên tóc gắn một cái trang sức bươm bướm xinh đẹp, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tỉ mỉ của Mặc Ngưng Sơ, bà tháo xuống một cây trâm màu đỏ, cắm giữa tóc Mặc Ngưng Sơ "Chuyện xảy ra quá vội vàng, ngay cả giá y cho con cũng khâu thiếu một linh điểu, con cũng không thể mặc lên, chờ ngày hoàng thượng ban thưởng đại hôn cho con, ta lại nhờ người đưa vào trong cung."
Mặc Ngưng Sơ cười hì hì, gật đầu thuận theo.
Ai cũng biết, hoàng thượng phái người đến đón, trực tiếp bỏ qua lễ nghi đại hôn... Như vậy "vinh hạnh đặc biệt" chỉ sợ muốn bổ sung lại quá trình đó, cũng là khó càng thêm khó.
Tuy rằng nàng không mấy quan tâm đến, nhưng lại đau lòng vì mẫu thân may giá y, trong lòng thấy khó chịu, muốn biểu hiện ra dáng vẻ xinh đẹp vui vẻ nhất, chỉ là nhếch khóe môi thôi cũng khiến nàng tốn hao hết sức lực.
Biết rõ rành rành đây là chuyện sớm muộn, thời điểm cũng thật đến, ở một góc nào đó trong lòng vẫn hơi hơi mất mát.
Vì người nào đó đang chiếm giữ một vị trí không hề nhỏ trong trái tim nàng, khiến cho hiện thời trong lòng nàng trống rỗng một mảnh.
.........................
Mà ngoài Mặc phủ.
Ở một góc phố cách đó không xa.
Mọi người xôn xao nghị luận việc Ngự Lâm quân thình lình xuất hiện, bên trong còn truyền ra tin tức phong phi. Mà ở trong một góc khuất không người để ý, có một bóng người đứng đó toàn thân đều cứng ngắc, ngón tay dường như sắp Ϧóþ nát một thứ gì đó.
"Du đại ca, huynh không thể qua đó, nơi đó có rất nhiều Ngự Lâm quân. Nếu như bây giờ huynh bị bại lộ, không chỉ có Mặc gia, ngay cả quân đội Hoàng thành cũng sẽ truy nã huynh khắp thiên hạ... Như vậy sẽ không còn cơ hội cho huynh xoay chuyển."
Bên cạnh là một người con gái áo tím nhíu mày đứng trước mặt hắn, ngăn cản không cho hắn tiến lên phía trước.
"Huynh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Nữ tử gằn từng chữ, tiếng nói trầm trọng, vô hình lôi kéo hắn.
Bóng dáng hắn run rẩy buông xuôi.
Mặt của nữ tử kia dịu xuống, vươn tay ôm lấy hắn "Du đại ca, chúng ta đi... đi gặp người kia..."
------------
Cỗ kiệu dừng ở trước cửa phòng Mặc Ngưng Sơ.
Lưu tô kim đỉnh xa hoa, mành kiệu còn thêu những đường vân màu vàng xinh đẹp, đây là tượng trưng cho địa vị hoàng gia cao quý.
Mặc Ngưng Sơ được người dìu đi lên, nói là dìu đi, kỳ thực là bị ôm lên... Căn bản là chân nàng không cử động nổi, may mắn là sức Tiểu Mỹ mạnh, mà nàng vốn gầy yếu vô cùng, nên mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Gió mát lướt qua mặt, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào trên khuôn mặt bạch ngọc của nàng, phát ra mội tia lưu ly.
Mặc mẫu nhắm mắt theo đuôi đoàn người đưa tiễn, nước mắt nhỏ xuống trên đất, màn sa màu đỏ nhẹ bay, trang sức châu ngọc lung linh trên tóc phát ra tiếng leng keng.
"Cầm lấy cái này." Mặc Liên Thành đi đến, yên lặng đưa cho Mặc Ngưng Sơ đồ vật giấu trong áo khoác, nàng cúi đầu nhìn, hiển nhiên là cái hộp ngọc thạch Lân Xuyên đưa cho nàng, trên góc hộp còn dính một ít chu sa.
Nàng hơi có chút ngẩn người, Mặc Liên Thành đã vỗ vỗ bờ vai nàng, dùng thanh âm nghiêm túc hơn mỗi ngày "Tiểu Sơ, chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tin tưởng bất cứ ai."
Công công ở bên cạnh thúc giục "Thỉnh Ngưng phi nương nương lên kiệu"
Mặc Liên Thành lui xuống, Mặc Ngưng Sơ hoàn hồn, quay đầu mờ mịt nhìn hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại một đôi mắt đen nhìn nàng. Nàng nghẹn ngào xúc động, bất chợt có hai tiểu cung nữ xinh đẹp đỡ tay nàng, nàng đành phải nhẹ nhàng khoa tay múa chân với Tiểu Mỹ: nhớ lập gia đình.
Tiểu Mỹ lập tức lắc đầu tràn đầy nước mắt, gắt gao lôi kéo tay Mặc Ngưng Sơ không đồng ý.
Công công nhìn Tiểu Mỹ nửa ngày, đột nhiên bước lên trước nói "Vị này hẳn là Tiểu Mỹ cô nương hầu hạ bên cạnh Ngưng phi nương nương?" Hoàng thượng có nói qua, dáng người nàng tròn giống như bò sữa, buộc một cái nơ con bướm trên cái mặt bánh bao... là nàng rồi.
Trên mặt Tiểu Mỹ vẫn còn ngân ngấn lệ, gật gật đầu nhìn hắn.
"Hoàng thượng ân chuẩn, Ngưng phi nương nương có thể mang theo nàng."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.
Tiểu Mỹ một bên lại nhảy lên cao ba trượng, cao hứng phấn chấn đẩy hai tiểu mỹ nữ thướt tha ra, dìu Mặc Ngưng Sơ lên cỗ kiệu, vênh váo tự đắc đứng vào đội cung nữ, cũng không thèm để ý người khác đang nhìn ngó... Loại nhìn ngó này, từ nhỏ Tiểu Mỹ đã quen rồi, cũng coi như không.
"Khởi kiệu --"
Tiếng vang phá không gian, đội ngũ lưu loát bắt đầu xuất phát theo sau kiệu Mặc Ngưng Sơ, xuất phát về nơi cao nhất hoàng thành.
Mặc Ngưng Sơ mê man, trên đường nàng luôn nghĩ vì sao hoàng thượng có thể biết đến tên Tiểu Mỹ tỳ nữ bên cạnh nàng? Vì sao ca ca lại đem hộp ngọc của Lân Xuyên đưa cho nàng?...
Cuối cùng vẫn là không thể nghĩ ra đáp án.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc