Hắn Chưa Bao Giờ Là Người Thích Mở MiệngMột cái giường thấp phong cách cổ xưa được đặt ở trong phòng, trên đó có nệm nhung êm ái, Lân Xuyên mím môi ngồi dựa trên ghế chủ, Công tử Tịch hữu lễ ngồi phía đối diện, nữ nhân đi theo cũng lập tức ngồi ở bên cạnh hắn, cử chỉ tao nhã, mỗi câu đều thỏa đáng giữ lễ, môi đỏ mọng, đầy tự tin.
Thường Tự tiến lên châm trà, Mặc Ngưng Sơ lại đứng một bên cực kỳ do dự không biết có nên trốn chạy ngay lập tức hay không, thì đột nhiên Lân Xuyên vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào vị trí bên cạnh mình. Mùi hương nam tử trong lành thơm mát phả vào mặt, dường như mới tắm không lâu, trong hơi ẩm còn có mùi bạc hà thoang thoảng. Mặc Ngưng Sơ có chút ngây người, trên vai đã xuất hiện thêm một bộ móng vuốt, lù lù nằm yên ở đó như tuyên cáo lãnh địa của hắn, không khỏi khiến nàng vùng vẫy một chút.
Công tử Tịch khẽ ngẩn người, lập tức lễ phép cười rộ "Tiểu Sơ, đã lâu không gặp, người cũng xinh đẹp lên rồi, chờ một thời gian, ngươi nhất định khuynh thành... Đây là công chúa Vi Lộ của Mỗ quốc, lần này đi đến Xuyên Hạ để du lịch và học hỏi, thuận tiện cảm thụ sự thịnh thế huy hoàng của Xuyên Hạ chúng ta. Vị này chính là..." Ánh mắt của hắn từ Mặc Ngưng Sơ chuyển qua Lân Xuyên, đối với nam tử có khí chất khác người thường này có chút xúc động tán thưởng.
Chỉ là nước nhỏ, lại còn đi du lịch học hỏi? Rõ ràng là muốn đi trói buộc nam nhân.
Vị công chúa điện hạ trong truyền thuyết kia xuất hiện, nhưng Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn không có tâm tư đi nghiên cứu này nọ, nàng vô cùng băn khoăn, cái người đang ôm chặt nàng lại yên tĩnh như nước hồ thu, hơi ấm lại như bàn là, nặng nề thấm qua lụa mỏng truyền đế đốt nàng đến kinh hồn táng đảm. Đối diện với tầm mắt bốn phương tám hướng, nàng đành phải kiên trì chống đỡ "Vị công tử này, lúc nãy ta đã nói rồi, ngươi nhận lầm, ta không phải Tiểu Sơ của ngài, tên của ta là Tiểu Đào Tử..."
Công tử Tịch cố chấp lắc đầu. "Làm sao ta nhận lầm được? Tiểu Sơ, ta gặp ngươi lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng gương mặt này không có một chút thay đổi, ta đã từng vẽ một bức tranh nhỏ cho ngươi, bởi vì lúc đó ngươi còn quá nhỏ, nên ta chủ trương thay ngươi vẽ lớn thêm vài tuổi, bức tranh đó với ngươi bây giờ giống nhau như đúc." Ngừng một chút, vô cùng chắc chắn cười nói "Ta chưa bao giờ nhận lầm người."
Mặc Ngưng Sơ gần như muốn lật bàn la lớn: ngươi nhận lầm người rồi. Ngươi là nhận lầm người. Cả nhà ngươi đều nhận lầm người.
Đang lúc tức giận, lại bị một luồng sức mạnh đột nhiên túm lại, nàng không phòng bị nên bị dán sát vào trên người Lân Xuyên. Trong tầm mắt đầy ngạc nhiên xung quanh, con ngươi đen của Lân mỹ nhân thâm thúy nheo lại, chống nửa đầu, nhìn người đối diện gằn từng chữ "Ngươi nhận lầm!"
Hắn chưa bao giờ là người thích mở miệng nói chuyện.
Nhưng khi mở miệng, sẽ khiến cho bốn phía đột nhiên yên tĩnh, mang theo âm thanh không thể nghi ngờ, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho người khác không thể phản bác.
Công tử Tịch ngây người, còn muốn nói điều gì, đã thấy nam tử kia chậm rãi cúi đầu, đôi môi xinh đẹp hôn lên tóc Mặc Ngưng Sơ, này môi man mát lành lạnh lại sinh ra một lực hấp dẫn đòi mạng người.
Mặc Ngưng Sơ hóa đá, suy nghĩ bên trong hoàn toàn hỗn độn, nhìn đôi môi mỏng trước mặt chậm rãi mở ra "Nàng là vị hôn thê của ta, nàng nói rồi, nàng không biết ngươi"