Lão bản đem lá thư để lên bàn, nói: "đây cũng là câu đố."
Mặc Ngưng Sơ kích động xé phong thư ra, đập vào mặt cũng là một cỗ mùi thơm quyến rũ, nhưng hỗn tạp của hoa đào, tất cả rất rõ ràng.
Nàng cũng không có phát hiện, tất cả lực chú ý đều tập trung trên chữ viết, nhưng cũng tại một khắc kia, thần sắc của nàng chợt trở nên mê ly và hoảng hốt, ngón tay cứng ngắc đem tờ giấy xé thành nhiều mảng nhỏ.
Nạp Lan Lân nheo mắt, giọng nói vẫn không thay đổi: "Trái đào nhỏ, nàng đoán ra rồi sao?"
Mặc Ngưng Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt to đen nhánh giống như không nhìn thấy đáy, chậm rãi lắc đầu một cái, kinh ngạc nói: "ta. . . . . Muốn đi nhà cầu."
Đôi mắt của Nạp Lan Lân không nháy dù chỉ một cái, cứ nhìn chằm chằm loạt hành động kỳ quái của Mặc Ngưng Sơ, hắn dùng ngón tay bốc lên một mảnh vụn, rồi ngửi ngửi mùi hương trên đó, đột nhiên lộ ra một nụ cười, dắt tay của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Được."
Sau đó quay lại, nụ cười cũng tắt ngầm, nhìn về phía của lão bản đang nở nụ cười gian tà.
Lão bản run lên, đôi mắt chứa đầy sự nguy hiểm, như thể muốn nói: người nào dám đối địch với ta, người đó sẽ không nhận được kết quả tốt. . . . . Nhưng rõ ràng đôi mắt của người trước mặt cũng đang viết mấy câu đó.
Mà mấy người sau lưng Nạp Lan Lân lại đang lặng lẽ tiến lên đem tiệm của lão bản phá vỡ, rồi kéo lão bản đi.
Cả quá trình lặng yên không một tiếng động, không có dư thừa một tia khác thường, Mặc Ngưng Sơ vẫn trong tình trạng khó chịu, mắt vô hồn, điều duy nhất nàng hy vọng đó là ——" đi nhà cầu" .
Nàng bị cầm tay, dắt đi về phía trước, trong lòng đang tồn tại bóng hình của một nam tử áo lông trắng thướt tha, dưới ngọn đèn mờ, phiêu dật đến lãng du, giống như là tiên giáng thế, xinh đẹp đến thiếu chân thật.
Cách nơi đó không xa, nàng thấy có rất nhiều cây đào chuyển động, có rất nhiều người vận chuyển trang sức đến nơi đó…
Khi Nạp Lan Lân đi tới bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, thì những người kia lập tức lui ra, rồi cung kính khom người chào Nạp Lan Lân, sau đó biến mất trong bóng tối.
Vì vậy Nạp Lan Lân liền bị một nhóm người nhìn chầm chầm, tay hắn lôi kéo trái đào nhỏ, cũng không muốn thả chậm tốc độ của mình khi đã đứng trước nhà cầu, mà hắn cũng đi vào theo nàng.
"Ngoan, đi nhà cầu."
Bên trong truyền đến một loạt âm thanh rít lên vì xấu hổ.
Gió xuân thổi đến, làm cho người ta ảo tưởng tiếng la thét chỉ là một giọng nói dịu dàng, khiến tốn. Ở cách không xa có vài bóng đen ôm hận cắn tay áo, oán hận nói: " a a a! Thậm chí ngay cả đi nhà cầu cũng đi theo! Không biết xấu hổ! ! !"
"Thật vất vả khiến mẫu thân tự thôi miên mình, chẳng lẽ người giảo hoạt như phụ thân lại ngăn cản!! Đáng ghét!!"
"Không có quan hệ! ! Hội hoa đăng vẫn còn rất dài! !" Kèm theo âm thanh cắn răng nghiến lợi.
"Ừ!"
"Nhất định phải tách bọn họ ra! !"
Một nhóm người bàn luận xôn xao, một âm mưu mới lại vì vậy mà ra đời!
*
Mùi thơm ngào ngạt thổi qua, Mặc Ngưng Sơ khôi phục thần trí, nhìn về phía trước, có chút buồn bực nhìn chung quanh, rõ ràng là nàng đang làm bài thi nào, vì sao tự dưng lại ‘trôi’ đến nơi này.
Nạp Lan Lân cúi đầu, cười đưa một cái hộp đến иgự¢ nàng, vừa mở ra, thì đã nhìn thấy chiếc trâm hoa đào mà nàng muốn.
"Biểu hiện vừa rồi của nàng rất tốt."
Hắn nói xong, nở một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói cứ như quyến rũ tâm hồn, khiến nàng càng thêm kinh ngạc. Tay hắn nâng trâm ngọc lên, nhẹ nhàng đừng tại 乃úi tóc của Mặc Ngưng Sơ.
"Rất đẹp." Hắn cười nhẹ, dắt lấy tay của nàng, tiếp tục đi dạo khắp nơi.
Đoạn đường này hình như càng thêm vui vẻ, hắn đầy hy vọng.
Tại hội Hoa Đăng có một chiếc cầu đá được kết rất nhiều Ⱡồ₦g đèn, truyền thuyết đó là cầu Tam Sinh, hai người hữu duyên đi lên cầu, cùng nhau thả lại một chiếc hoa đăng, nếu hoa đăng ấy không tắt, liền có thể nhớ lại ba kiếp trước của mình.
Mặc Ngưng Sơ rất muốn thử, lại thấy bên chân cầu có một người ngồi, khoác áo choàng, bên cạnh là một cây cờ, treo "Thần Toán Tử" màu trắng, nó mãi tung bay theo gió
"Vị cô nương này, vẻ mặt của cô tương đối hiếm thấy, là mệnh đại phú đại qúy, mi tâm thanh tú, vừa cười đã như hoa đào nở, chính là Đào Hoa Tiên Tử chuyển thế, số mệnh hết sức tốt đẹp!" Tay Thần Toán Tử vuốt hàm râu dài, tầm mắt rơi vào Nạp Lan Lân, người đang đứng sau lưng Mặc Ngưng Sơ, nhưng chỉ là một cái, liền run rẩy, co rút thành một cục, giống như là gặp ma vậy, cơ thể không ngừng run lên: "Này, này. . . . ."
Lông mày Nạp Lan Lân nhíu lại, mặt không đổi sắc, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo như băng giờ lại như nước hồ thu, giống như là tùy lúc có khả năng đem cái người hưu nói vượn kia bỏ xuống sông.
Thần Toán Tử lui về phía sau một chút, đầu vùi vào trong áo choàng, không dám nhìn tới ánh mắt của Nạp Lan Lân, chỉ nhắm mắt đưa ngón tay chỉ vào Mặc Ngưng Sơ, tay run cầm cập, trong giọng nói chứa ba phần sợ hãi: "Vị tiểu thư này, xin nghe tôi nói một lời, vị công tử này là Sát Tinh chuyển thế, sát khí rất nặng, mà lúc này ánh trăng là chí âm, cô nương lại là tiên trên cao, ngay lúc này, không nên đi cùng hắn!! Chỉ thêm tai bay vạ gió! ! !" Ông dừng một chút, nghĩ đến những câu vừa nói, thân thể không tự chủ được mà co quắp lại: "Chỉ là, cũng không phải là không giải được, vào những ngày âm chí mỗi tháng không thấy mặt, những thứ tai nạn liền tự nhiên có thể hóa giải, ta có thể cho vị công tử này một bùa chú, đeo ở trên người, liền rơi sát khí xuống! ! !"
Câu muốn nói đã nói ra.
Đáp lại chỉ là một cơn gió lạnh.
Thần Toán Tử không khỏi mở mắt vén áo choàng lên, lại thấy hai người trước mặt đã sớm đi xa, đang đứng ở giữa cầu Tam Sinh, chuẩn bị đặt chiếc đèn hoa đăng của mình xuống.
Hai mắt Thần Toán Tử đẫm lệ, những giọt nước mắt rơi thành viên châu nhỏ. Dầu gì hắn cũng đã nói rất nhiều, thế mà hai người không thèm dừng lại nghe vài câu
Ông được gọi là Thần Toán Tử, nổi danh với tên “thầy tướng số”, những lời đồn kia không ngoa. Chỉ là thu tiền tài của người khác, nên muốn đem hết sức tách bọn họ ra. Hôm nay mềm không được, thì chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.
Ông cắn răng, vì năm lăm phân tiền xem bói, chân ông lướt như bay, đột nhiên hướng về phía gương mặt của Mặc Ngưng Sơ mà đánh, dù gì cũng phải tách bọn họ ra
Nạp Lan Lân không để lại dấu vết, đem Mặc Ngưng Sơ kéo vào trong иgự¢, tay áo còn lại quét qua một trận gió lạnh, đá một người văng đi xa, chỉ nghe "tụm" một tiếng, nước dưới hồ bắn lên tung tóe
Mặc Ngưng Sơ nháy mắt: "Âm thanh mới vừa rồi là gì vậy?"
"Không có." Nạp Lan Lân mỉm cười vỗ vỗ đầu của nàng, hoa đăng trong tay đã được hắn dùng kinh công che lại nên không rơi xuống đất
Ánh nến lóe lên khỏi ngọn đèn nhỏ lênh đênh trên mặt hồ, nó cứ cháy bập bùng, Mặc Ngưng Sơ đem toàn lực chú ý tập trung ở trên mặt nước, nhưng mặt hồ phẳng lặng chẳng có động tỉnh gì cả, đừng nói đến hình ảnh của ba kiếp trước, mặt nước đen như mực, đến bóng của mình còn không thấy nữa.
Nàng có chút nhục chí, Nạp Lan Lân cười an ủi nàng: "Đều là lời đồn đãi, chỉ nên coi thả đèn hoa là thú vui thôi."
Mặc Ngưng Sơ liền mỉm cười: "Ừ."
Mất mác chỉ là tạm thời.
Nàng ngẩng đầu nhìn quán kịch cách đó không xa, đứng đây nhìn lại, những hình ảnh nho nhỏ chập chờn dưới ánh nến vô cùng vui nhộn, động tác rất sinh động, dưới những vợ kịch là tiếng người hát người ca, đàn dương cầm, đàn tranh cùng nhau hòa tấu, ở xa xa dưới bầu trời là niềm vui sướng hân hoan.
Nàng lập tức bị những hình ảnh đó hấp dẫn, lôi kéo Nạp Lan Lân đi qua, Nạp Lan Lân mím môi cười mà không lên tiếng, cứ để nàng nhích tới nhích lui, chỉ là, khi ánh mắt của hắn liếc mặt hồ, lại đột nhiên sửng sốt.
Tên mặt hồ tĩnh lặng đang xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.
Đầu tiên là một thiếu nữ áo trắng, thướt tha duyên dáng đứng dưới gốc cây đào, rồi nhanh chóng tan biến, xuyên qua cửa ma quái, lọt vào trong иgự¢ một người đàn ông.
Tiếp theo vẫn là một thiếu nữ, nhưng vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, nàng đi ra khỏi một bệnh viện, bên người là một nam tử mặc áo dài trắng
Những hình ảnh kia lập lòe rồi biến mất, nhanh đến nổi hắn không còn kịp phân biệt tất cả những chuyện đó là chuyện gì nữa, giống như tất cả chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Nhưng hắn lại nhận ra được người trong tấm ảnh là ai, đó chính là hắn cùng trái đào nhỏ.
Dù chỉ thoáng qua một lần, nhưng những hình ảnh kia lại giống như khắc sâu trong đầu hắn, giống như kiếp trước và tương lai đang ở trước mắt, trí nhớ hắn trở nên rõ ràng, thậm chí, hắn giống như có thể nhớ lại tất cả, đoạn thời gian hắn sống ở địa ngục, được gọi là "Minh Vương" .
Thì ra là thế, vô luận thân phận biến hóa thế nào, nhưng hắn vẫn bên cạnh nàng.
"Sao vậy?" Mặc Ngưng Sơ thấy ánh mắt hắn nhìn xuống mặt hồ, cũng thò đầu ra, nhìn xuống bên dưới, nơi đó, chỉ có bóng phản chiếu của hai người bọn họ, nàng không khỏi cười ha ha: "Chàng còn nói ta ấm đầu, rõ ràng chàng cũng rất quan tâm đến lời đồn đãi kia, chỉ là, tất cả không phải là thật, những thần quỷ kia nói gì cũng chả tin được! Chúng ta xem kịch đi! Ít nhất còn có thể nhìn thấy một cái kết vĩ đại! !"
Nạp Lan Lân thu hồi tầm mắt, cười "Ừ" một câu.
Liền ôm nàng lên, tâm tình vui vẻ hướng về phía chỗ đang đóng kịch.
Mà dưới cầu.
Thần Toán Tử bị ướt dầm dề bò từ đáy hồ lên, hắt xì mấy cái.
Nhưng vừa đi lên bờ một bước, lại bị người ta lấy sức lực đẩy xuống hồ, phía trên truyền đến mấy câu chửi vì tức giận: "Phế vật!"
"Lại dám nói mẫu thân có tai bay vạ gió!"
"Sao mà to gan như vậy, sao dám khiêu khích với phụ thân ta, làm điều thừa!"
"Thật không có mà!"
"Cũng không biết Mặc Li cữu cữu chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Có lẽ đã xong."
"Mà ta cảm thấy, thời khắc mấu chốt, còn cần chúng ta quấn quít chặt lấy mới hữu hiệu. . . . ."
"Không có tiền đồ. . . . ."
Mấy tiếng thảo luận non nớt càng lúc càng xa.
Thần Toán Tử lệ rơi đầy mặt một lần nữa bò lên bờ, hắn trêu ai ghẹo ai? Ồ, ồ, ồ, ồ
Chuyện tình cảm ướƭ áƭ đến Thiên Lôi cũng phải khóc, ước chừng thiên kim tiểu thư nhà nào đó gặp một thư sinh quyến rũ thì ѕєχ vui vẻ đến với nhau, làm sao người đời lại nỡ lòng chia cắt, thiếu nữ đi trên đường, thiếu chút nữa đã ôm bóng hình người nam nhân mình yêu đi vào cõi ૮ɦếƭ, cũng may là đoạn kết hai người vượt qua ngàn khó khăn vạn hiểm nguy để đến với nhau.
Đàn tỳ bà réo rắc đi qua những đoạn quanh co gập ghềnh đến lúc cao trào, bi ai, kịch tính, rồi khi nữ chính chuẩn bị đi tìm cái ૮ɦếƭ, thì mọi người bên dưới khóc ồ lên.
Mặc Ngưng Sơ cũng khó kìm được đôi mắt đẫm lệ, bởi vì không cẩn thận nhớ ra chuyện kiếp trước mình rất thích xem phim thần tượng, năm đó cũng từng khóc đến đứt từng đoạn ruột.
Thút tha thút thít một hồi lâu, nàng lấy tất cả nước mắt nước mũi vùi vào ống tay áo của Nạp Lan Lân, vốn tưởng rằng kịch đến đó đã kết thúc, lại thấy phía sau đèn màu, lặng lẽ xuất hiện một đóa hoa đào làm bằng giấy, tiếp theo là hai đóa, ba đóa, vô số đóa, những đóa hoa nhỏ bay giữa không trung, như ẩn như hiện, khiến Mặc Ngưng Sơ nhìn không chớp mắt, còn những người bên dưới thì rít lên vì sợ hãi, họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, vốn muốn rời chỗ ngồi, lập tức ngồi trở lại, thậm chí còn thêm rất nhiều người đứng lại xem
Chậm rãi, chậm rãi, từ từ… hoa đào nhỏ bay lên, mang theo một thiếu nữ xinh đẹp, sau lưng không có gậy trúc điều khiển, phong thái uyển chuyển đứng giữa cơn mưa hoa, nhẹ nhàng đứng nghiêm. Hòa vào đó là tiếng nhạc đang vang, tiếng Tiêu được thổi du dương, còn cả đàn Không(1) và đàn Cầm.
(1) đàn Không (loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây
Một chuỗi hình ảnh tiếp theo được diễn ra, trưởng đoàn vui vẻ đi lên, mỉm cười nói: "Trong hội hoa đăng lần này, đoàn kịch của chúng tôi đã chuẩn bị một vở kịch đặc biệt, cũng giống như mọi người thấy, tiểu nữ nhân xinh đẹp này là bảo vật của đoàn, và bây giờ, tôi sẽ chọn thêm một người nữa ở bên dưới lên, tự mình chơi đùa với cô gái nhỏ, muốn điều khiển như thế nào cũng được. . . . ."
Khi những lời này được nói ra, bên dưới liền truyền đến một trận bàn bạc nho nhỏ.
Khóe môi Nạp Lan Lân ngoắc ngoắc vài cái, có một sự khinh bỉ đang được che giấu bên trong
Mặc Ngưng Sơ có chút nôn nóng muốn thử, mà bộ dáng của nàng lại như tiên nữ làm người ta phải chú ý, trưởng đoàn lập tức dùng một vẻ mặt "hết sức ngẫu nhiên" chú ý tới nàng, đem một nụ cười thân thiện đi tới trước mặt nàng, thâm tình nói: "Vị tiểu thư này, có nguyện ý đến thử nghiệm đầu tiên hay không? Động tác không khó, hết sức dễ dàng."
Mặc Ngưng Sơ cơ hồ sẽ gật đầu nhận lời mời ngay, nhưng đột nhiên, một cái bóng lướt qua nàng, đứng lên: "Nàng ấy không làm được, chỉ là, ta rất có hứng thú."
Vì vậy, Nạp Lan Lân mỉm cười, trước mắt bao người đi lên đài, trong tươi cười lộ ra một tia nguy hiểm.
Đóa phía sau, thấy một nam nhân xinh đẹp đến, mọi người bên dưới càng xôn xao, bao cô gái rối rít bế nguyệt tu luyện, bao nam tử rối rít ghen tỵ.
"Nhưng, nhưng vị công tử này, đây chính là cô gái. . . . ." Trưởng Đoàn tiến lên một bước, muốn ngăn cản.
Đáng tiếc là vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lân Lan thì ngậm miệng lại, đâm lao thì theo lao, trưởng đoàn ngoan ngoãn lùi bước ra sau, mang theo ba phần run rẩy, bỏ lại một câu "Công…. công tử xin mời đi theo ta", sau đó lệ rơi đầy mặt lùi ra phái sau.
Phía sau đài, một vị nam nhân mang theo mặt nạ ngồi đó, hắn vuốt men sứ trên thân trà đậm, vốn còn chờ đợi thì thấy Nạp Lan Lân tiến vào, tay run lên, nước trong chén cũng rơi xuống đất.
Hắn cau mày, tức giận nói: "Tại sao là ngươi!"
"Chẳng lẽ ngươi biết ta?" Nạp Lan Lân nhìn về mặt hắn, giọng nói không chút cảm xúc.
Người nam nhân đang đeo mặt nạ bỗng dưng ý thức được mình, hừ hừ quay đầu đi, nói: "Vị công tử này, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, công chúa hoa đào chính là một cô gái còn trinh nguyên, ngươi là một nam nhi, làm sao có thể đảm nhiệm."
"Không thử một lần, làm sao biết có thể thắng hay không?" Tròng mắt Nạp Lan Lân rủ xuống, ngón tay quen thuộc cầm cây gậy trúc lên, múa vài đường đơn giản, tùy tiện múa qua múa lại, nhìn người nam tử đang đeo mặt nạ bên cạnh một chút, bên cạnh còn có vài đôi giày vải của đứa bé, lông mày chau lại, ngôn ngữ nói ra vô cùng khiêu khích: "Chẳng lẽ ngươi sợ?"
Người nam nhân đeo mặt nạ sửng sốt, con ngươi toát ra hỏa khí, tay nắm chặt, liền đi ra phía sau, đoàn trưởng thấy thế, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, phất tay ý bảo các ban tử(*) chuẩn bị, người bị buột lên cành đào với vô số sợi dây nhỏ, do treo ở trên nóc sân khấu nên người phụ trách bắt đầu múa. Từng dãy đèn Ⱡồ₦g sáng lên, mang theo những sắc màu ௱ôЛƓ lung.
* Ban tử: là ban nhạc, đoàn nhạc công
Thân hình cao lớn, vai nam chính ra sân, dừng chân ở dưới tán hoa đào, gật đầu, khiến cho thợ chế tác không ngừng thở than.
Mà lời bộc bạch cũng vang lên: Ngày xuân ấm áp, một thư sinh đi lên kinh thi, dọc đường bị cảnh đẹp hấp dẫn, quyết định ngồi nghỉ ở một gốc cây hoa đào, không cẩn thận, bắt gặp một công chúa hoa đào, vừa nhìn thấy thì đã yêu.
Mà lúc này, cũng là lúc Nạp Lan Lân ra sân.
Hắn khẽ cười, khống chế cây gậy trúc, khiến người bên trong di chuyển một cách ngẫu nhiên, như cố ý giẫm lên chân nam nhân đeo mặt nạ, hơn nữa còn cố ý để người phát ra thanh âm, lạnh lẽo nói: “Không cẩn thận đạp trúng thứ gì đó, hãy để ta xem đó là thứ gì!”
Mọi người phía dưới đều không nghĩ được việc một người nam nhân cao quý thế mà lại giả trang thành con gái, Mặc Ngưng Sơ cũng bị phu quân mình làm cho cười lăn lộn.
Người đàn ông đeo mặt nạ ôm hận cắn răng, muốn cởi bộ đồ đang mặc trên người ra, vậy mà Nạp Lan Lân cực khỏe mạnh, chỉ hơi giật giật một tí, người kia đã không chịu nổi, hắn nổi giận, đang muốn phát tác, lại bắt gặp gò má lạnh nhạt của Nạp Lan Lân, trong bụng lập tức lạnh băng, thầm nghĩ thiếu chút đã mắc bẫy của hắn, hít một hơi thật sâu, trong lòng nghĩ ra một dịu kế, đè lửa giận xuống, loay hoay cây gậy trúc, cố gắng để cho vở kịch tiếp tục.
Đèn màn sáng lên, ngón tay công tử anh tuấn giơ lên, hết sức mập mờ ve vuốt công chúa hoa đào giẫm lên bàn chân nhỏ của cô: “Tiểu thư xinh đẹp, giẫm lên chân ngọc như thế, đặt trong lòng ta, càng như giẫm vào lòng ta!!! Cũng không biết, ngươi có bị thân thể cường tráng của ta làm cho bị thương không, hãy để cho ta cởi giày vớ xuống, xem một chút”
Động tác kia hợp với âm thanh buồn nôn, rốt cuộc lại để cho Nạp Lan Lân hết sức chán ghét từ “công tử" trên người của tên kia, chỉ là, cũng không có quên vì từ "công tử" ấy mà đạp thêm mấy cái, mới xoay người dừng dưới tán hoa đào, phất tay áo múa qua múa lại, che môi cười: “vị công tử này cũng thật là biết nói đùa, chân của bản công chúa không phải cái dân thường có thể sờ? Không biết tự lượng sức mình.”
Ở phía dưới mặt nạ, khóe miệng rụt rụt, nói tiếp: “Nhưng vừa rồi Ⱡồ₦g иgự¢ của công chúa điện hạ đập rất mạnh, chẳng phải là cũng muốn ôm ấp yêu thương sao?”
“Đây chẳng qua là bản thân công tử đa tình, nghĩ quá nhiều”
“Công chúa điện hạ cần gì xấu hổ?”
“Đó là bởi vì ngươi chẳng biết xấu hổ, chỉ biết dây dưa không rõ ràng”
“. . . . .”
Nhất thời, chiến hỏa bay tán loạn, người phía dưới chưa từng xem một vở kịch nào mà rối rắm như thế, so với quá khứ triền miên rối rít nỗi buồn ly biệt bay phất phơ, tiết mục này còn đẹp mắt hơn nhiều, người người cũng mở to đôi mắt để nhìn, vẫn không quên dùng sức vỗ tay ủng hộ.
Mà đoàn trưởng cũng bị tiết mục hỗn loạn hoàn toàn không dựa theo kịch bản này khiến cho nóng giận, những kích thích sáng tác trong quá trình diễn ngày hắn còn trẻ nhanh chóng trở về, nhất là với người “thư sinh” ngang ngạnh, hắn hắng giọng mở miệng đọc lời bộc bạch: Công chúa hoa đào và thư sinh không đánh sẽ không yêu, ở hai người cùng nhau vừa đánh vừa yêu, đang chuẩn bị bên nhau cả đời, công chúa hoa đào lại bị phụ hoàng của nàng bắt trở về, hai người đành phải chia tay! Khi thư sinh chịu rất nhiều cực nhọc vạn hiểm nguy đến được vương quốc Hoa Đào thì mới hay tin công chúa hoa đào đã lập gia đình.
Nạp Lan Lân chợt nhíu mày, bị kịch cẩu huyết làm cho có chút nhớ nhung muốn bỏ rơi vở kịch, nhưng nếu là có thể để cho vợ mình cười nhiều một tiếng, dùng đám tiểu tử thúi này tiêu khiển, thì chuyến đi này không tệ.
Hình ảnh giật mình chuyển, hoang mạc kéo đến, có vẻ ảm đạm thê lương.
Nam nhân đeo mặt nạ hừ lạnh, lần này, hắn chiếm cứ vị trí đầu tiên, nói: “Công chúa à, ngươi là người bạc tình, một khắc trước còn cùng ta tình chàng ý thi*p, hôm nay lại bay tán loạn, ruồng bỏ ta đi, ngươi quả thật không phải người!”
“Đương nhiên ta không phải là người, ta là Đào Hoa Tiên Tử, cái người này chỉ gian ngoan, không yêu con lừa ngu ngốc.”
Lời vừa nói ra liền khiến Mặc Ngưng Sơ mơ tưởng việc nếu mình thay địa vị người kia chắc chắn nàng sẽ khóc
“Ta tốt bụng cứu ngươi, vì sao ngươi ác ngôn như thế?”
“Cứu ta?” Công chúa vẩy tay ra, đột nhiên đánh thẳng vào mặt công tử, khiến cho bên dưới trở nên ồn ào: “Nếu như ngươi muốn cứu ta, liền cách xa ta, ta sớm đã có người tương thân tương ái(*) rồi, hơn nữa, ta sớm đã cùng hắn lặng lẽ nở hoa kết trái, đã có đứa bé, hôm nay, rốt cuộc muốn tu chánh quả, quang minh chánh đại lập gia đình. . . . .”
* Tương thân tương ái có nghĩa là người thân cận, thân thiết (chồng) đó ạ
Đoàn trưởng lau mồ hôi lạnh, ngăn cơn sóng dữ, lên tiếng nói: Công chúa hoa đào vì bảo vệ an nguy cho công tử, không tiếc dùng lời nói dối để lừa gạt hắn!! Công chúa diễn rất thật, thư sinh tin lời nói dối của nàng, đem theo cõi lòng tan nát ra đi, lại không cẩn thận biết được chân tướng từ một người dân sống gần đó, biết công chúa vẫn luôn yêu hắn!! Hắn lập tức chạy như bay về, chỉ vì tìm đến người mình yêu! ! ! !
A! Haizzzz sao cứ yêu nhau là có ngược luyến vậy! ! !
Mặc Ngưng Sơ nhìn khí thế ngất trời, sau lưng lại đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, bụm miệng kéo nàng về phía sau, nàng liều mạng giãy giụa, bên tai lại là tiếng của một cô gái: "Đừng động, cẩn thận ta Gi*t ૮ɦếƭ bốn đứa bé! !"
Nàng sửng sốt, trước mắt đã rơi xuống một cái túi màu hồng phấn, đây là chiếc túi nàng thêu cho nữ nhi! !
Mặc Ngưng Sơ liếc mắt nhìn người đàn ông bên trên, cuối cùng trầm mặt, môi hơi nhếch không hề phản kháng nữa, mặc cho cô gái mang theo mình rời khỏi đoàn kịch.
"Ngươi chính là Mặc Ngưng Sơ?" Giọng nói của một cô gái vang lên, nơi này cách khá xa chỗ xem kịch, nàng đem Mặc Ngưng Sơ nhét vào dưới một thân cây, mở to đôi mắt nhìn xuống: "Dáng dấp rất đẹp mắt."
Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn không hiểu, mượn ánh sáng của đèn Ⱡồ₦g hai bên đường phố, nàng mới nhìn rõ gương mặt của người đối diện.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú, hai con mắt to tròn như con nai, đen như mực, trên gương mặt xinh đẹp có sự mềm mại đáng yêu, thân hình đẫy đà, đẹp đẽ, trâm hoa trên đầu cũng rất đẹp, nhìn ra được đây là một cô gái biết chăm sóc vẻ ngoài.
Nhìn như đã gặp ở đâu, nhưng Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn không nhớ nổi việc mình đã gặp cô nương này ở đâu, năm năm này, nàng thấy được chỉ có Kỳ Kỳ và Tiểu Mỹ, có Nạp Lan Lân ở bên cạnh, thì việc ra khỏi sơn trang càng ít, chứ đừng nói đến việc gây thù.
Chỉ là nếu như vì Nạp Lan Lân, vậy thì chưa đủ kỳ quái. . . . . Cái Đại Ma Vương hỗn đảng đó, coi như đi bộ cũng có thể khuấy động trời đất.
"Ngươi muốn như thế nào?"Mặc Ngưng Sơ đứng lên, nhìn thẳng vào cô nương đôi diện,"con của ta đang ở đâu?"
Cô gái vẫn không ngừng nhìn người của nàng, thậm chí dứt khoát lách người vòng qua Mặc Ngưng Sơ "Bọn họ thật sự là con ngươi? Ngươi thật sự có con? Cái người nhỏ thế này làm sao có con được?"
Trán Mặc Ngưng Sơ xuất hiện đầy vạch đen: "Đến tột cùng ngươi muốn nói cái gì?"
"Xem ra ngươi rất trẻ tuổi." Cô gái thoải mái thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình, quang minh chánh đại nói ra tên mình: "Ta tên là Trà Nghiền."
Người bị bắt cóc được khen ngợi chính xác không phải là một điều vui sướng, nhưng đối phương đã khen nàng như vậy rồi, nàng cũng muốn nói lại vài câu dễ nghe.
Vì vậy Mặc Ngưng Sơ nói: "Ngươi. . . . . Ngươi cũng trẻ tuổi, giống như tiểu cô nương vừa đến tuổi cặp kê. Gặp lại ngươi, ta lại nhớ đến Kỳ Kỳ đáng yêu đang ở nhà. . . . ."
"Choang"
Đao kiếm trong tay Trà Nghiền rơi xuống mặt đất.
Nhỏ! Nàng ghét nhất là người khác bảo mình là tiểu cô nương! Đặc biệt còn so sánh nàng với những cô nương đang tiểu cập kê!!!.
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, còn lên tiếng nói: "Nhưng trước tiên ngươi có thể cho ta về nhà nhìn Kỳ Kỳ một chút không?"
"Quả nhiên ngươi rất lợi hại. . . . ." Trà Nghiền đứng ở trong góc chỗ tối yên lặng nhớ chuyện cũ.
Mặc Ngưng Sơ đang muốn đem lấy hư ảo để kéo nàng ra xa, lại thấy Trà Nghiền đột nhiên quay đầu lại, chợt xông đến trước mặt nàng: "Ta muốn cùng ngươi quyết phân thắng bại!!!"
Hơn nữa, với diện mạo hiện nay ‘không phải ngươi ૮ɦếƭ chính là ta ૮ɦếƭ’ kiên cường quyết tâm.
Mặc Ngưng Sơ co quắp, này…..này, người kia có đang nói thật lòng không
"Nếu là ngươi thắng ta, ta liền để cho ngươi gặp bốn đứa con của ngươi, nếu ngươi thua. . . . ." Trà Nghiền mím môi, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia hoài nghi: "Ngươi, ngươi không cho phép đến gần phu quân của ta, dù nửa bước!"