"Hoàng huynh a, nếu là nghĩ thông suốt, hãy tới tìm ta, không phải chỉ là một cái nữ nhân thôi, muội muội ruột thịt mà duy nhất của ngươi —— Tử Uyển, nàng đã đói bụng bốn ngày rồi, ta còn chưa kịp cho nàng chuẩn bị thức ăn. . . . ."
Hắn đưa lưng về phía người phía sau cửa, thanh âm càng lúc càng xa, mà hắn ví như Sài Lang nụ cười bí ẩn ở trong gió thật thấp, hắn sẽ không kết thúc, cho dù muốn kết thúc, cũng muốn đoạt đi nữ nhân làm cho người ta hâm mộ muốn hủy diệt hạnh phúc.
———— tiểu Hạ giọt tuyến phân cách —
Du Thiền sắc mặt đen nhánh nằm ở trên giường.
Mặc Ngưng Sơ cùng Tiểu Mỹ cẩn thận nâng nàng rửa mặt một phen, lộ ra dưới sợi tóc hỗn loạn này, mặt mũi điềm tĩnh ưu nhã.
Gương mặt thon gầy lõm xuống, nhưng không có mất đi thanh nhã phong cách.
Nếu là lui lại một ít năm nữa, đem nếp nhăn vuốt lên, nàng nhất định là một người giống Hoa Bách Hợp bình thường cao thượng xinh đẹp.
Ngự y tiến vào một nhóm lại một nhóm, lúc ra ngoài, cũng chỉ là lắc đầu bày tỏ trở về lực Vô Thiên. Mặc Ngưng Sơ vì nàng chẩn mạch, những vết thương kinh hãi kia đập vào mắt giăng khắp nơi, coi như không có trúng độc, muốn thừa nhận ngược đãi như vậy sợ rằng đã sớm không chịu nổi mà ૮ɦếƭ đi.
Nàng tỉnh lại lần thứ nhất, hốt hoảng muốn tìm kiếm bóng dáng Tử Uyển, nhưng dính dấp vết thương, lại hôn mê đi.
Nạp Lan Lân vẫn đứng bên cạnh cửa, cũng không nguyện ý đi vào, coi như Mặc Ngưng Sơ đi ra lôi kéo hắn, hắn cũng cố chấp là không nguyện ý hoạt động nửa bước.
"Nàng cần thuốc giải, còn cần điều trị tốt, vết thương đã lây, thậm chí dạ dày đã bắt đầu ra máu, gan tổn hại nghiêm trọng, thương nặng như vậy, ta cũng vậy chỉ có nắm chặc hai phần có thể cứu về." Mặc Ngưng Sơ thấy sắc mặt hắn không tốt, lại cố gắng hòa hoãn nói: "Ánh mắt của Tử Uyển cũng thật giống nàng, cực đẹp."
Thật sự có. " . . . . ." Nạp Lan Lân vẫn như cũ không nói lời nào.
Lông mày hắn bị đống kết ở bên trong thu Phong Sương, có vẻ hình dáng hắn khắc sâu hơn.
Mặc Ngưng Sơ lại khuyên nhủ: "Mặc kệ nàng là người nào, chàng gặp một lần, cũng không có cái gì tổn thất, huống chi, có lẽ trước kia thật có cái gì hiểu lầm, nếu nàng thật là mẫu thân của chàng, cứ như vậy buông tay nhân gian rồi, về sau hối hận, lại thật sự cái gì cũng đã trễ rồi, ta không muốn chàng lại có bất kỳ tiếc nuối. . . . ." .
Lông mi Nạp Lan Lân rốt cuộc run rẩy, bàn tay hawns bao quát, đem Mặc Ngưng Sơ ôm vào trong иgự¢, mắt nhìn địa phương xa xôi, con ngươi thâm thúy: "Đang lúc không có tìm được Tử Uyển, ta sẽ không thấy nàng. . . . . Mà nàng, cũng đừng mơ tưởng trao đổi chủ ý gì, nếu không, ta không biết, ta sẽ làm ra chuyện tình gì."
Mặc Ngưng Sơ nằm ở trong иgự¢ Nạp Lan Lân, muốn dùng lý lẽ để nói cho hắn hiểu: “Nhưng nếu như không tìm được Tử Uyển thì sao? Người bình thường chỉ có thể nhịn ăn nhịn uống tối đa được bảy ngày. Tử Uyển vốn được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, trừ phi là có ý niệm sống sót vô cùng mãnh liệt thì nàng mới có thể chống đỡ không để cho tình trạng đi xuống. Nhưng nếu qua hôm nay mà vẫn không tìm thấy Tử Uyển thì chúng ta phải làm thế nào?”
Lời vừa dứt, lông mi Nạp Lan Lân nặng nề run rẩy một chút.
Hắn đem cằm đặt trên đỉnh đầu Mặc ngưng Sơ, đôi mắt thâm trầm như màn đêm khẽ nhắm lại.
Màu đen của tóc và màu trắng như tuyết của làn da, phối hợp với hai gò má của hắn trở nên tươi đẹp lạ thường, như là làn gió lướt qua bốn phía. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới mở mắt, nói ra mấy tiếng mà ngay cả bản thân hắn cũng không xác định được: “Nhất định sẽ tìm được”.
“Vậy thì là khi nào? Coi như chàng nắm được tất cả đại cuộc, đem những nhân tố làm nền móng Xuyên Hạ dao động trừ khử đi, nhưng lại để mất đi người thân đã nhiều năm sống nương tựa cùng với mình thì kết quả ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa”. Mặc Ngưng Sơ tiếp tục nói: “Huống chi, ta cũng thông minh lanh lợi, loại chuyện đàm phán như vậy, ta có thể làm tốt hơn so với bất kì ai. Hiện tại thời gian đã không còn, Nạp lan Ngôn là người giảo hoạt như vậy, nhất định đã chuẩn bị xong mọi chuyện một cách chu đáo, coi như chúng ta có năng lực đem đế đô đảo lộn lên cũng không thể chắc chắn tìm được Tử Uyển còn sống.”
Dừng lại một lát, cảm thấy được một luồng hơi thở thịnh nộ Mặc ngưng Sơ bèn cẩn thận thăm dò sắc mặt của hắn, nhận thấy bước đầu làm như thế cũng không sai biệt lắm mới nói thẳng vào vấn đề chính: “Cho nên để cho ta cùng đi gặp Nạp Lan Ngôn nói chuyện nhất định là không có vấn đề gì”.
Nạp lan Lân không chút do dự mà cự tuyệt thẳng “không được.”
“…….”
Muốn thuyết phục nam nhân có ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy thật là không dễ dàng gì. Cũng vì chuyện đã trở nên vô cùng cấp bách, nếu không tìm được Tử Uyển hắn sẽ vô cùng khổ sở tự trách chính mình. Chẳng lẽ hắn còn muốn tích luỹ áp lực thành núi nhân lúc hoạ vô đơn chí mà chém một đao sao?
“Lân, đây là phương pháp tốt nhất”
“Đối với ta mà nói đây cũng là phương pháp hết sức ngu xuẩn”
“……..”
Mặc Ngưng Sơ còn đang muốn nói nhưng quan quân nội thị đã chạy tới, nhìn thấy “điểm mộc” bị ôm vào trong иgự¢ thì lập tức kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã vội khôi phục lại được dáng vẻ nghiêm nghị, khom người lấy tay trình lên quân báo: “Bệ hạ, đây là tin chiến thắng được truyền tới từ tiền tuyến Bạch Lộc Nguyên”
Nạp Lan Lân nhận lấy, mắt phượng nhàn nhạt lướt qua câu chữ phía trên, rõ ràng là tin chiến thắng nhưng Mặc Ngưng Sơ lại không thấy hắn có một chút biểu hiện vui vẻ nào.
Nhón chân lên muốn nhìn cho rõ hơn nhưng Nạp Lan Lân cũng đã đem thu lại tin chiến thắng cầm ở trên tay, lạnh nhạt nói: “nhị ca nàng đã lập được công lớn, hắn âm thầm làm suy yếu thủ lĩnh quân địch, khiến cho kẻ địch bị thương nặng, đối phương đã lui về Bạch Lộc Nguyên, muốn đánh bại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”
“Thật sao?” Mặc Ngưng Sơ vô cùng phấn khích, mấy ngày liên tiếp nhận được toàn tin xấu đây coi như là tin tức tốt duy nhất nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt của Nạp Lan Lân, nàng không nhịn được đành hỏi: “Nhị ca lập được chiến công nhưng vì sao chàng lại không chút vui vẻ thế?”
“Không có” Nạp Lan Lân lướt nhẹ ngón tay qua mái tóc đen của nàng, giọng điệu không nhanh không chậm: “Chẳng qua là ta cảm thấy ca ca của nàng rất lợi hại, cho dù là ở bên trong doanh trại địch cũng có thể thành thạo trảm tướng Gi*t địch…”
“Đó là chuyện đương nhiên, ca ca của ta là người lợi hại nhất” Mặc ngưng Sơ đùa cợt nói “Không có ca ca ta thì làm sao làm được chuyện đại sự, lần trước ta bảo Ảnh vệ báo tin bình an cho huynh ấy, lần này huynh ấy nhất định toàn lực ứng phó trảm tướng Gi*t địch, lấy công chuộc tội ! ! !”
Con mắt Nạp Lan Lân lóe lên, hắn mấp máy môi, đem ánh mắt tối tăm giấu đi, nhẹ nhàng nói: “ừ”
Lúc từng giây từng phút đang trôi qua, cũng là thời gian khảo nghiệm đối với sinh mệnh của Tử Uyển.
Cuối cùng Nạp Lan Lân một mình đi đến thiên lao giam giữ Nạp Lan Ngôn, đi xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo, giống như ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo và tràn ngập lo lắng.
“Hoàng huynh, ngươi đã thay đổi chủ ý rồi sao?” Trong thiên lao, tiếng cười vang lên hết sức ngông cuồng.
Nạp Lan Ngôn ngồi xếp bằng trên sàn nhà lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt lấp lánh giống như đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc cực kỳ tuyệt mỹ. Giờ phút này hắn rốt cục không cần che giấu Dụς ∀ọηg trong lòng mình, cũng không cần tiếp tục che đậy dã tâm tham lam, giống như loại tảo biển bình thường cứ thế bành trướng ra.
Đã không còn bất cứ điều gì có thể uy Hi*p được hắn, trừ sinh mệnh của mình ra, còn có người khiến hắn tràn ngập điên cuồng và lưu luyến si mê.
Người duy nhất khiến hắn có thể mềm lòng là mẫu phi đã không còn ở đây, hắn đã mất đi tất cả, nhưng dù có như thế hắn cũng sẽ không thua.
Nạp Lan Ngôn ngẩng thật cao đầu lên, con ngươi như cặp đuốc không chút nào sợ hãi Nạp Lan Lân, ngược lại đôi mắt xinh đẹp nhìn còn có một chút say mê tỉ mỉ quan sát ngũ quan đẹp đẽ của hắn, mỗi lần nhìn đều dùng ánh mắt không có bất kỳ sự tôn trọng nào.
“Tử Uyển ở đâu?” Nạp Lan Lân chán ghét ánh mắt của hắn, Tuyết Kiếm trong tay áo như là cảm nhận được hắn đang giận đến tái người, mơ hồ kêu gào muốn được xuất hiện, kết quả là tầm mắt không chút kiêng kị một đao này.
“Tử Uyển à?” Nạp Lan Ngôn cười cười “Ta vô cùng muốn biết, ở trong lòng Hoàng huynh, Tử Uyển hay là quả đào nhỏ ai mới là người quan trọng hơn.”
Sắc mặt Nạp Lan Lân chưa từng biến đổi một chút nào, chỉ là Nạp Lan Ngôn nhìn thấy, khi mình nói ra ba chữ “Quả đào nhỏ” kia, trong con ngươi xinh đẹp của hắn thoáng qua một tia âm vụ, từ ngữ chuyên dụng này khiến hắn tức giận sao?
Nạp Lan Ngôn mỉm cười: “Làm người thì không thể quá tham lam, Hoàng Huynh à, ngài vừa muốn bảo vệ giang sơn Xuyên Hạ, lại muốn người thân bên cạnh mình được bình an, còn muốn lấy được nữ nhân mà mình yêu thích…. Làm một đế vương, vừa muốn tuyệt tình cũng lại muốn đa tình, mệt mỏi như vậy, chỉ e là không cẩn thận thì cái gì cũng sẽ mất đi….”
Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp: “Không bằng chúng ta làm một giao dịch, ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi biết một chút đầu mối về Tử Uyển, còn nếu Hoàng huynh nguyện ý hi sinh nhiều hơn chút nữa, ta nghĩ ta rất có khả năng bởi vì vui vẻ quá mức mà nói cho ngươi biết chỗ hiện nay của Tử Uyển.”
Bầu không khí nhất thời ngừng lại.
Nạp Lan Ngôn vặn vẹo uốn éo đầu vai bị thương, rất vô tội nghiêng đầu “Không muốn sao?”
Đáp án là rất rõ ràng.
Nạp Lan Lân mím môi, con mắt vừa sắc bén lại lạnh lẽo, tầm mắt dừng ở đỉnh đầu nam nhân trong Ⱡồ₦g sắt, Dụς ∀ọηg mãnh liệt muốn chém xuống một đao.
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười, đối với cái ૮ɦếƭ không hề sợ hãi, cũng không như người thường lùi bước trước Đế vương, hắn càng uể oải, từ mặt đất lạnh lẽo chậm rãi đứng lên, đi tới gần song sắt, đưa ngón tay lên chạm vào, híp mắt cười cười nhìn ca ca mình: “Hoàng huynh, cùng giống nhau đều là người thân của ngươi, vì sao ngươi lại luôn đối xử với ta như vậy? Ta ở bên cạnh ngươi đợi chờ ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ngươi ngay cả một câu quan tâm cũng keo kiệt không nói…. Ta biết, ngươi không quan tâm đến hậu cung, vì thế ta cho là ngươi và ta giống nhau vốn chỉ yêu thích nam nhân, ta nhận thấy, nếu ta chờ đợi thì sẽ có kết quả…. Nhưng lại không có nghĩ đến, ta yêu ca ca mình nhưng ngươi lại vì một nữ nhân khác mà thủ thân như ngọc!”.