Mục Đích Đến Lê ThànhÁnh sáng nhạt ban sớm chiếu xuống, chiếu vào người nào đó đầu đau đớn muốn vỡ ra vì say rượu. Trong nháy mắt đáng thương vặn người thành một chữ Xuyên thật to, xanh cả mặt, há miệng, chỉ có thế phát ra một tiếng rên bất lực đau khổ.
Đã nói không nên dính vào rượu, kiếp trước cũng bởi vì một ly rượu mà dẫn tới thở không nổi suýt nữa ૮ɦếƭ đi, hiện tại so với ૮ɦếƭ còn thống khổ hơn.
Mặc Ngưng Sơ cau mày mở to mắt, lại phát hiện trần nhà trên đầu lay động, không gian bốn phía nhỏ hơn khách điếm nhiều, xung quanh tựa như.... một chiếc xe ngựa.
Nàng bị ý nghĩ của chính mình làm kinh ngạc, đêm qua trong ác mộng, dường như bị yêu nghiệt bổ nhào vào, lại còn bị yêu nghiệt gặm tới gặm lui. Mãi một lúc sau, nàng mới phát hiện trên người mình có một cánh tay thon dài vắt ngang qua, gác qua cái rốn mềm mại của nàng, lại còn là tư thế nghiêng người ôm nàng, nàng lại một lần nữa há hốc bất động.
Không... Không phải mộng...
Run lẩy bẩy, toàn thân chấn động như bị sét đánh khét.
Đánh giá tứ phía, nàng thật sự đang ở trong xe ngựa, bố trí xa xỉ, bên trong rộng rãi, chăn êm nệm ấm, cái gì cần có đều có, mà màn xe ngẫu nhiên bị gió thổi lên, có thể thấy được rừng cây sơn dã đang chạy qua.
Không chỉ có không phải nằm mơ, nàng đang trên đường "bị" bôn tẩu bỏ trốn...
Lông mi Mặc Ngưng Sơ vặn vẹo, ngàn lần không được tự nhiên, vặn mình xê dịch xích ra, lại xê dịch...
"Tiểu Đào Tử" Người phía sau cuối cùng cũng phát ra một giọng nói khàn khàn \'Đừng lộn xộn"
Hơi thở nóng ẩm phả vào phía sau cổ nàng, Mặc Ngưng Sơ từng tấc da thịt trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, người đã bị đặt dưới một thân hình thon dài, hai cánh tay chống ở hai bên má nàng, thoáng cúi người, mang theo một hương trà thoang thoảng, gương mặt nam nhân gần mặt nàng trong gang tấc.
Mặc Ngưng Sơ hóa đá, tim đập rất nhanh, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của hắn sáng quắc, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hơi thở gần như thế, phảng phất, lúc ẩn lúc hiện, nhiệt độ cơ thể qua lớp áo mỏng tỏa ra, nàng cho rằng hắn muốn hôn nàng, lấy một cái khăn che lại trên miệng mình, đôi mắt đen lúng liếng như sói con muốn trở nên hung ác, nhưng nàng không biết như vậy chỉ khiến cho người khác càng muốn tiến lên giày vò.
Đúng thật là một tiểu yêu tinh.
Lân Xuyên nhìn nàng đăm đắm, cuối cùng vùi mặt vào tóc nàng. Nhẹ nhàng hừ một tiếng, không hành động tiếp.
Ngoài mành xe ngựa, cũng đúng lúc vang lên tiếng của Thường Tự "Gia, đã đến địa phận của Lê Sơn."
Mặc Ngưng Sơ thất thần, bọn họ vẫn chưa ra khỏi thành.
Lê Thành có Lê Sơn, truyền thuyết Lê Sơn có yêu quái ăn thịt người, nhưng nàng đã từng một mình thám hiểm qua, nơi này ngoại trừ một vài tàn tích cho thấy có trận ngũ hành bát quái , và một căn nhà đá rách nát ra, cái gì cũng không có.
Đối với người thông thường, ngũ hành bát quái này đúng là cực kỳ khó khăn.
Mặc Ngưng Sơ trong mắt dấy lên tinh ranh, chỉ cần có thể dừng lại ở chỗ này, nàng có thể nghĩ ra biện pháp đào tẩu.
Lân Xuyên dừng lại một chút, chậm rãi nhấc người rời khỏi Mặc Ngưng Sơ, giúp nàng sửa sang lại cổ áo hỗn độn, mới đi xuống xe ngựa, nheo mắt đánh giá xung quanh. Phía trước là sương mù dày đặt, lượn lờ xung quanh, cách xa mười bước, cái gì cũng nhìn không ra.
Xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài màn xe truyền đến lời yêu nghiệt nam nhân phân phó cho trung khuyển quân: "Ngươi ở lại đây, người đó không thích người thừa thãi."
Thường Tự cuối đầu tuân mệnh, đem ngựa cột tại một gốc cây to, bắt đầu chuẩn bị đốt lên củi lửa để làm dấu hiệu cho chủ tử quay về, đây cũng là Vân vụ trận dùng để ngăn người ngoài, chủ tử tới Lê Thành, là muốn tìm người ở trên núi này.
Trong lúc Mặc Ngưng Sơ trong lòng tính toán làm sao để thoát khỏi tên lính quỷ quái này, thì màn xe ngựa bị xốc lên, bàn tay trắng ngần của Lân Xuyên cầm tay cổ tay nhỏ bé yếu ớt của nàng, lôi nàng ra ngoài "Đi thôi."
"Làm gì?" Mặc Ngưng Sơ luống cuống.
"Đương nhiên là cùng đi với ta."
"Nhưng, nhưng ta cũng là người dư thừa" Mặc Ngưng Sơ run rẩy mở to mắt.
".... Ngoan, đừng ầm ĩ." Lân mỹ nhân túm lấy tiểu bạch thỏ thất kinh bước đi vào mây mù.