Ngươi Muốn Đi Đâu?
Bóng đêm vô biên.
Kế bên Lê Thành là một nhánh nhỏ của sông Đại Vân, đêm xuân ở đây so với thành trì bốn bề có phần lạnh hơn, buổi sáng thời tiết quang đãng, buối tối trăng tròn chiếu sáng trên cao, ánh trăng giống như Lưu Ly, thăm thẳm chiếu xuống.
Một chàng trai ngồi trên nóc nhà, bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ sơn đỏ, điêu khắc tinh tế, bên trong có một vòng miệng nhỏ chứa đầy than củi , một bình rượu đặt ở trên, bốc lên hơi nóng nghi ngút.
"Gia, theo thuộc hạ điều tra, vị tiểu thư kia... là thiên kim Mặc Ngưng Sơ của phủ tể tướng đưa đến Lê Thành, đối tượng nàng muốn đào hôn là..." Thường Tự muốn nói rồi lại thôi, sắc mặt có chút lo lắng, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn chủ tử nhà mình, sợ chủ tử tức giận lên sẽ trực tiếp hủy đi cả tòa tửu lâu này.
Lân Xuyên nhấp một ngụm rượu, thật lâu sau không nói gì, sắc mặt bình tĩnh không sóng gió.
Một lúc lâu, chàng mới chậm rãi nói "Ta biết".
Thường Tự ngớ ra, ngược lại kinh ngạc: "Người biết? Vậy sao lại...?"
Màn đen lạnh lẽo, nhưng Tửu Vọng Lâu ở chỗ phố xá sầm uất, cách đó không xa còn có Nghênh Xuân Lâu, ngược lại có chút ồn ào.
Không chờ được câu trả lời của chủ tử, Thường Tự có chút bất đắc dĩ, hắn vĩnh viễn không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của vị gia này, chủ tử không chút do dự liền rời bỏ kinh thành, đã một tháng vẫn chưa nhìn ra tính toán gì để khởi hành trở về.
Như hiện tại, đối với cô nàng kia, hắn lại càng không đoán ra thái độ của gia đối với nàng, rõ ràng biết nàng là ai, còn muốn chính mình đi thăm dò, điều tra xong vẫn giữ bên mình như cũ, thậm chí còn là ép buộc giam cầm.
Như vậy là muốn làm gì?
Nhưng gia không nói, hắn cũng không có tư cách hỏi.
Dừng một chút, cuối cùng quyết định đổi đề tài "Gia, kinh thành lại hối thúc..."
"Ai dám hối thúc ta?" Chàng sâu xa cắt ngang hắn, con mắt dần lạnh.
Thường Tự rưng rưng nói "Không có ai." Là hắn hối thúc, không phải người của gia.
"Kênh đào hồng thủy tai ương khắp nơi, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, vẫn nhìn không rõ sao?" Giọng nói của Lân Xuyên vẫn đạm mạc như cũ, lông mi rũ thấp không rõ sắc thái, "Xuyên Hạ thịnh thế chỉ là mặt ngoài, cuối cùng sẽ có một ngày bị điều gì đó ẩn nấp nhấn chìm, phụ hoàng cho ta món đồ này, ta làm sao có thể để nó rơi vào tay người khác?"
"..." Thường Tự quỳ xuống đất, cúi đầu.
Lân Xuyên hơi nở nụ cười, khoát tay áo "Hiện giờ trên đường đi có thêm một người bầu bạn, chắc hẳn thú vị hơn rất nhiều."
"...." Thường Tự thân quỳ hơi nghiêng, thiếu chút nữa là từ trên xà nhà té xuống. Hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu "Gia, người muốn dẫn theo nàng? Nàng là ...."
"Thân phận nàng có gì quan hệ? Nếu gặp rồi, nàng muốn bỏ trốn, ta sẽ dẫn nàng bỏ trốn, nàng không muốn gả..." Lân Xuyên khẽ nhấp môi, "không muốn gả, cũng đừng mơ tưởng gả cho người khác..."
Một lần nữa không khí trở nên im lặng, áp bức kinh người.
Thường Tự còn muốn nói gì nữa, bất chợt dưới xà nhà truyền đến một vài tiếng động, hắn đang muốn tra xét rõ ràng, Lân Xuyên lại vẫy nhẹ ống tay áo, hắn liền sáng tỏ, khom người lui ra, biến mất trong màn đêm.
Lân Xuyên lúc này mới cúi đầu, nhìn theo cửa sổ dưới nhà vươn ra một cái đầu nhỏ lén lút, khóe miệng nhấc lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong tay áo một thanh kiếm mỏng hiện ra, chuôi kiếm xoáy xuống, thân kiếm hướng tới cửa sổ bò vào như rắn. Sau đó chỉ nghe một tiếng hét chói tai, Lân Xuyên thêm lực vào lòng bàn tay , đem chuôi kiếm thu lại trong nháy mắt, kiếm mỏng lúc này cuốn theo một tiểu cô nương mặt mày như ngọc trở lại trong tay chủ nhân.
Mặc Ngưng Sơ mặt trắng bệch, tám phần hoảng sợ, hai phần kinh ngạc, nhìn nam nhân kia thong thả thu hồi thanh kiếm vào trong tay áo, đầu óc không khỏi sững sờ.
Nàng còn tưởng gặp quỷ, thì ra là có người giở trò quỷ.
Nàng núp trong phòng rất lâu cũng không thấy người này tiến vào, cửa bị khóa trái nên liền theo cửa sổ trốn ra, còn chưa bắt đầu, lại thình lình xuất hiện một thanh kiếm cuốn nàng đem lên nóc nhà.
Nam tử này, thật sự là khủng bố hơn quỷ.
"Ngồi." Lân Xuyên vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Mặc Ngưng Sơ nhìn xuống dưới chân là ba tầng lầu cao đầy nguy hiểm, mới chịu bò qua, rụt lại ở nơi nóc nhà bằng phẳng, không dám động dù chỉ là một cử động nhỏ.
"Đói à?" Giọng điệu lại có một chút dịu dàng, Mặc Ngưng Sơ lắc đầu kinh dị, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi đến, nàng ăn mặc phong phanh, lạnh run.
Đang ôm chặt cánh tay, trước mắt đã đưa đến một ly rượu nóng.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đầu như có một cây cung đang căng ra bị va chạm mà hạ xuống, chân tay luống cuống đỡ lấy, do dự ba phần, vẫn là uống một hơi cạn sạch.
Rượu trắng có chút mạnh, khiến cổ họng nàng đau rát. Sau khi uống, toàn thân bắt đầu nóng lên, khí lạnh tan nhanh, ngón tay cũng bắt đầu ấm áp trở lại.
Giữa hai người dường như cũng không có gì để nói, an tĩnh ngồi ở trên nóc nhà, lắng tai nghe chợ đêm xung quanh náo nhiệt, từng dãy từng dãy đèn Ⱡồ₦g treo cao trên phố, nhìn từ xa giống như một xâu chuỗi đỏ.
Mặc Ngưng Sơ nhìn hăng say, lại cảm giác bên tai bị vuốt ve, quay đầu lại, đã thấy ngón tay trắng của Lân Xuyên đang quấn quanh lọn tóc của nàng buông xuống trên vai, tùy ý thưởng thức.
"Ngươi nghĩ muốn đi đâu? Ta mang ngươi đi." Chàng đột nhiên nói.
Ánh trăng chiếu xuống một vầng sáng đẹp đẽ trên mặt hắn, dường như bởi vì uống rượu, khiến cho nàng cảm thấy môi của hắn thêm phần ướƭ áƭ mà sáng bóng hấp dẫn, tôn lên mặt mày tinh xảo, tóc đen bay loạn trong gió, bị gió thổi cổ áo lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ᴆụng vào mắt đều khiến người khác hít thở không thông.
Mặc Ngưng Sơ nhìn có chút đờ đẫn, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, rượu trắng trong cơ thể nàng tán loạn không kiêng nể, nhiệt khí bốc lên đỉnh đầu, đôi má lại có chút nóng lên.
May mắn bóng đêm thay nàng che dấu, khiến cho người khác không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của nàng, nàng cầm chặt ly rượu nhỏ trong tay, dừng rất lâu, như dùng hết dũng khí, cuối cùng nói "Ta muốn đi... Hoa Điền Bắc."