Chúng Ta Cùng Nhau Bỏ Trốn Đi!Sắc xuân ấm áp, vui vẻ.
Lê Thành luôn rất náo nhiệt, mọi người nhốn nháo trên phố, tiếng hét của người bán hàng không ngừng vang bên tai, hoa điện thành vũ, nơi nơi đều là sắc Lâm Lang.
Đây là trung tâm mua bán phía tây của hoàng triều Xuyên Hạ, mặc dù có chút thua kém kinh thành hưng thịnh, nhưng lại là nơi giao thương của các con sông, vì thế nơi đây cũng được xem là một trung tâm buôn bán sầm uất.
Mà trong dòng người qua lại, một cái đầu xe ngựa Lưu Tô Kim Đỉnh sang trọng xuất hiện, xe ngựa bốn người đánh hai người ngồi trước, hai người ngồi sau vững vàng mà chậm rãi lướt đi trên đường, gió nhẹ thổi qua làm bay lên bức màn bên sườn xe, ánh sáng lọt qua màn vải nhung chiếu vào một dáng hình tuyệt mỹ, ưu nhã mà cao quý, dung mạo anh tuấn khiến cho người người thầm than thở, hai tay tự nhiên siết chặt lúc nào không hay biết.
Nhưng vẻ đẹp như vậy chỉ có thể ngắm nhìn trong nháy mắt, gió nhẹ đi qua, màn nhung liền rủ xuống, che lại nốt ruồi hình giọt lệ như ẩn như hiện trên mắt trái người trong xe kia, thanh nhạt mà lạnh lẽo.
"Gia, chim bồ câu gửi thư từ Đế đô, mong ngài hồi kinh." Bên cạnh cổ xe, một người đàn ông mặc áo xanh cung kính vuốt cằm nói, thanh âm không lớn, vừa vặn chỉ có thể cho người trong kiệu nghe rõ.
Đáp lại là trầm mặc ngắn ngủi.
Mà sự trầm lặng như vậy thật làm cho trong lòng người ta thấp thỏm, trong lúc nam nhân áo xanh toát ra mồ hôi lạnh, cuối cùng, người kia cũng mở miệng "Thường Tự, ta ra ngoài đã bao nhiêu ngày rồi?"
Giọng nói hơi trầm xuống, cũng rất sạch sẽ, mang theo từ tính nhàn nhạt, thanh âm hoàn mỹ, thong thả nhả chữ, không một chút dài dòng dư thừa.
"Hồi Gia, đã hơn một tháng rồi."
Thường Tự cẩn thận đáp lời, đây là lần Gia ra ngoài lâu nhất, lại cứ trì hoãn không muốn về kinh, sợ là bọn thái gia đã bắt đầu nhức đầu, vị kia một mình chống đỡ ở đế đô e là cũng không chống được bao lâu.
"Phải không?" Người trong xe không nóng nảy chút nào, hơi có chút cất cao âm điệu cho thấy tâm tình người này đang vui vẻ bất ngờ.
Thường Tự vĩnh viễn không đoán ra được rốt cuộc suy nghĩ của chủ tử là gì, nhưng xét về thân phận lại không dám nhiều lời, chỉ sợ rước họa vào thân, tự mình ђàภђ ђạ chính mình.
Tiếp tục đi về phía trước một chút, xe ngựa liền dừng lại ở tửu lâu tốt nhất Xuyên Thành, người đánh xe cung kính vén màng, ngay tức khắc Thường Tự chạy đến nơi đặt chân xe ngựa, một chân quỳ xuống, một đôi giày gấm đen tơ vàng đặt vào lòng bàn tay hắn đang giơ lên,xem tay hắn như bậc thang mà chậm rãi từ trên xe đi xuống.
Quần áo nhung màu ấm, tay áo rủ xuống, tóc đen như mực buông xõa, một dãy bạch ngọc phỉ thúy kết lại thắt ngang lưng, càng tôn lên ngũ quan tinh tế của hắn, dưới sắc xuân ấm áp, nhìn có vẻ càng thêm lấp lánh chói chang.
Mới vừa bước xuống đất, nam tử khẽ mím môi mỏng cũng đã khiến cho các cô gái vô tình đi ngang mê mẩn bàn tán.
Tiểu nhị vừa thấy trong lòng liền biết là một vị khách quý, đang muốn khom lưng cười nịnh đi đến nghênh đón, cách đó không xa liền truyền đến một trận xôn xao, tiếng người huyên náo, la hét ầm ĩ không dứt.
Nam tử cũng nghiêng mặt nhìn theo, đôi mắt sáng chỉ thấy một màu hồng nhanh như chớp vọt tới bên này, khí thế hung mãnh, phía sau còn có gia đinh ra sức truy đuổi, chạy như điên trên đường, mắt thấy đang chạy về hướng này, người đi đường gặp phải đều đã cười to dừng lại chờ xem kịch vui.
Thường Tự bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lập tức bước ra chắn trước mặt nam tử, lưỡi đao nắm chặt trong tay, đôi mắt cảnh giác, nếu phát hiện có gì nguy hiểm liền một đao diệt trừ, màu hồng nhạt kia đang bận rộn chạy trốn, liếc qua thấy hắn sát khí đằng đằng đột nhiên vạn phần hưng phấn lớn tiếng kêu "A!!!!!"
.....Hả ?
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng với tiếng kêu, màu hồng kia cũng hấp tấp bay nhanh qua ôm chặt lấy cánh tay Thường Tự, không nhìn đến đám người náo loạn đuổi theo sau lưng, nhanh chóng lấy thỏi vàng trong ống tay áo bỏ vào tay hắn, cố làm ra vẻ thâm tình nói "Thâи áι! Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!"