THI ĐẬU
Trời thu hợp lòng người, hoa quế thoang thoảng hương.
Đã có kết quả thi Hương, quả nhiên Tử Thần đã đậu, tuy rằng không phải thủ khoa, nhưng cũng trong thứ hạng đầu. Hướng mẫu mừng đến nỗi không khép được miệng, tôi chưa từng thấy bà vui như vậy bao giờ, ban đầu còn không thích ứng được. Thật ra, bà cười như gió xuân, rất động lòng người, tướng mạo của Tử Thần đa phần cũng được truyền từ bà. Tiếc ngày thường nghiêm mặt, thật uổng cho dung mạo xinh đẹp.
Như thể chuyện đậu kì thi đã được dự liệu từ trước, nghe tin anh chỉ cười nhạt, hồi lâu lại cười thật sâu. Tôi hơi hồ đồ, không biết là thế nào. Gần đây anh thường hay ngồi một chỗ suy nghĩ, tôi đoán chắc là nghĩ đến hội đấu trà, chuyện ấy luôn là tâm nguyện của anh, Hướng mẫu cũng đồng ý sau khi anh đậu rồi thì có thể làm chuyện mình thích, cuối cùng Tử Thần cũng có thể được thả lỏng, tự do khoái hoạt, tôi nhớ đến nụ cười của anh, chỉ mong mỗi ngày anh đều cười, tôi cũng có thể ven hồ hưởng ánh trăng mà được ngắm cảnh đẹp.
Sáng hôm nọ, bỗng nhiên Tử Thần kéo tôi, nói: “Hợp Hoan, tôi muốn bàn với mẹ một chuyện, em đi với tôi.”
Tôi ngẩn người, thật ra không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt hân hoan và thần bí của Tử Thần, không đành lòng từ chối. Đến tiền sảnh, Hướng mẫu vừa dâng hương, tụng kinh xong, đang ngồi uống trà.
Tử Thần cười bước tới, ngồi cạnh Hướng mẫu, rồi lại quay đầu nhìn tôi cười,
Hôm nay coi như Hướng mẫu đã ân cần hơn ngày thường, đúng là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái. Tử Thần hơi hồi hộp, vô cùng khẩn thiết cầu xin Hướng mẫu: “Mẹ, con có chuyện muốn xin mẹ.”
“Ồ?”
Tử Thần ngừng một chút, như thể rất khó mở lời, do dự rồi nói: “Năm nay con đã hai mươi, thiết nghĩ, mong nhờ mẹ làm chủ, cùng con đón dâu.” Giọng Tử Thần càng lúc càng thấp, nói xong lời cuối, tôi nghe mà mặt đỏ lựng, mà Tử Thần nói ra cũng đỏ bừng cả mặt. Hướng mẫu giật nảy mình, đặt chén trà xuống, hỏi: “Tử Thần, sao đột nhiên con lại nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ đã chọn người thích hợp rồi sao?”
Tử Thần gật đầu, sau đó lên giọng: “Con và cô ấy tình ý tương hợp, chỉ chờ qua kì thi sẽ xin mẹ thành toàn.”
Hướng mẫu càng sửng sốt: “Từ lúc nào mà con có người trong lòng rồi, sao mẹ chẳng hề hay biết? Mấy ngày này con đều ở nhà vất vả học tập, cũng không thường có khách xa đế, chẳng lẽ là trong tiết Tư Mộ lần trước?”
Tử Thần lắc đầu, tôi bên cạnh lúng túng mãi thôi, Tử Thần và mẹ nhắc đến chuyện này, nhưng cứ khăng khăng để tôi bên cạnh.
Hướng mẫu lại hỏi: “Là tiểu thư nhà nào? Con có biết, bây giờ đã là thân phận cử nhân, nếu chịu tiến thêm một bước, đậu tiến sĩ, tiểu thư trong kinh thành còn nhiều hơn, cần gì đính hôn trong cái huyện Gia Dương nhỏ xíu này?”
Tử Thần vừa nghe liền hơi nôn nóng, nói: “Mẹ, cô ấy không phải tiểu thư gì cả, con cũng không cần cô ấy có thân phận gia thế gì, chỉ cần một người tâm đầu ý hợp, bầu bạn cả đời.”
Hướng mẫu nhìn Tử Thần, hỏi: “Rốt cuộc đó là con gái nhà ai?”
Tử Thần đi đến cạnh tôi, tôi hơi sững sờ, tim đập như sấm, ánh mắt anh bình tĩnh, nắm chặt tay tôi, sau đó nhẹ nhàng mở chiếc mũ trên đầu, rút trâm, mái tóc dài đen nhánh xổ ra, trái tim tôi như bị Ϧóþ chặt trong lòng bàn tay, chặt đến phát run.
Hướng mẫu kinh ngạc đứng phắt dậy, bất ngờ nhìn tôi, trong mắt hiện vẻ sửng sốt, tán thưởng, cả vẻ lạnh lẽo như băng, thêm tia oán hận.
Nháy mặt lòng tôi lạnh đi, hết thảy đều không ngoài dự liệu.
Tử Thần nắm chặt tay tôi, khẽ run, muốn rút ra, nhưng anh không thả, Hướng mẫu nhìn tay của tôi và anh, hừ lạnh, nói: “Tử Thần, con đọc nhiều sách như vậy, đậu cử nhân, còn chuyện như vậy sao?”
Tử Thần thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Mẹ, không phải mẹ từng bảo sau khi con đậu rồi, sẽ để con làm chuyện mình thích sao?”
Hướng mẫu bưng chén trà lên, không nhìn tôi và Tử Thần nữa, lạnh lẽo nói: “Lúc đó ta không ngờ xảy ra chuyện này, các con đi xuống đi, sau này Hợp Hoan sẽ đi theo mẹ, chuyện cưới xin đương nhiên mẹ cũng sẽ lo cho con.”
Ngón tay của Tử Thần hơi run, giọng nói của nóng nảy: “Mẹ, đời này không phải cô ấy thì con không cưới ai cả!”
Hướng mẫu nghe vậy dằn mạnh chén trà, nước trà bắn tung tóe trên bàn, giọng bà run run: “Anh muốn để người ta cười nhạo sao? Chẳng qua nó chỉ là con hầu, sao xứng với anh được, anh không biết tự trọng như vậy, uổng công mẹ dạy dỗ, nếu anh không muốn mẹ tức ૮ɦếƭ, thì đừng có nhắc lại chuyện này.”
Tôi thở dài, cực kì tỉnh táo, quả nhiên bà không dễ dàng đồng ý. Chỉ là Tử Thần, vẫn không hiểu rõ tình tình của mẹ mình, vẫn mơ mộng hão huyền. Tôi kéo tay Tử Thần, nói: “Phu nhân, tôi không dám vọng tưởng, cứ để tôi khuyên nhủ thiếu gia.” Tử Thần còn muốn tranh luận, tôi kéo anh lui ra, tâm sự anh nặng nề suốt đường đi, im lặng không nói. Ngược lại tôi thản nhiên tiếp nhận, đã sớm nghĩ đến kết cục này từ lâu.
ĐIỀU KIỆN
Trở về thư phòng Tử Thần buồn bực mãi không vui, mày ủ mày chau, tôi chịu đựng mất mát khuyên nhủ anh, anh không hề có ý cười, chỉ nhìn tôi thật sâu, rất không cam lòng. Tôi đành cười khổ bảo: “Em chỉ mong được ở cùng chàng chung một nơi, chẳng cầu nhiều hơn.”
Mắt Tử Thần ánh lên, nhìn tôi: “Nhưng tôi muốn nhiều hơn.” Tôi cúi đầu không biết nói gì hơn. Tử Thần ngây người ngồi một mình lúc lâu, đột nhiên lại đứng dậy đi tìm Hướng mẫu, tôi nhìn bóng lưng của anh, nói thầm trong lòng: Tử Thần, cuối cùng anh vẫn không hiểu, anh tuy rằng là con trai là bà, nhưng lại gánh vác nhiều, không thể làm theo ý mình.
Tử Thần vừa đi được một lúc, tôi đang ngồi nghĩ miên man, không ngờ nhanh đến thế, Tống mụ dẫn theo mấy người ra sân sau, bảo là phu nhân phân phó đưa tôi đến ở Trự Hòa tự tạm!
Tôi nhìn sắc mặt của Tống mụ, một bộ khinh thường và chán ghét, trong nháy mắt kích thích thói kiêu ngạo trong lòng, rất muốn cưỡi gió, bỏ đi. Nhưng nghĩ đến Tử Thần, từ từ kiềm chế sự ngạo mạn kia, nén giận, đi theo bọn họ, rời khỏi Thấm Tâm trà trang.
Tống mụ đứng ngay trước cửa, lạnh lùng nhìn tôi: “Bộ dáng đúng là như thứ yêu tinh, mê hoặc thiếu gia.”
Bà ta tuy không biết tôi là yêu tinh, nhưng khinh bỉ coi tôi là giống yêu chuyên đi dụ dỗ, tôi hừ lạnh trong lòng, tôi chính là yêu tinh, nhưng không hề có ý nghĩ hại người, cũng không làm chuyện xấu, làm người hay cây, đều là ý của trời, may mắn được là người mà có thể nhiếc móc người ta chẳng may làm yêu sao? Ủy khuất và phẫn nộ sục sôi trong lòng, nhưng lại nuốt xuống, chỉ vì Tử Thần mà thôi.
Tống mụ xếp tôi ở trong thiền phòng của Phù Vân sư thái, thì ra Phù Vân sư thái chính là chủ của Thái Bạch.
Tôi cũng không có gì bất an, ngược lại tâm lý đã bình tĩnh hơn, rời khỏi Thấm Tâm trà trang, không phải thấy vẻ căm hận của Hướng mẫu và thống khổ của Tử Thần, đối với tôi lại là chuyện tốt. Tống mụ cười tít mắt với Phù Vân sư thái: “Đây là con hầu nhà chúng tôi, tại sức khỏe không tốt, phu nhân lo cho nó, để nó tới đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mong sư thái chăm sóc một chút, đợi khi nào khỏe hơn, sẽ đưa về sau.” Phù Vân sư thái vội nói: “Phu nhân đúng là người lương thiện, kẻ dưới mà cũng săn sóc đến thế. Phu nhân luôn bố thí cho chùa, chuyện nhỏ này đương nhiên hãy cứ yên tâm.” Phù Vân sư thái quay đầu nhìn tôi, vẻ kinh ngạc thoáng qua, sau đó hòa ái, cười bảo: “Thì ra là một tiểu cô nương, chẳng trách hôm đó Thái Bạch ưu ái cô như thế.” Tôi nghe xong dở khóc dở cười, tôi chẳng ham sự ưu ái đó đâu. Cứ lờ tôi luôn là tốt nhất.
Tống mụ rồi đi cùng những người khác, trước khi đi còn ghé vào tai tôi, hung tợn nói: “Ngoan ngoãn mà chờ đi!”
Tôi nhìn bọn họ rời đi, thở phào một cái, cuối cùng có thể thanh tĩnh tự do. Nhưng trong lòng có gì đó thật trống vắng, hoang mang lo sợ.
Phù Vân sư thái thấy tôi thất thần, khẽ mỉm cười, đưa tôi một quyển kinh Phật, bảo: “Tiểu cô nương, lòng yên tĩnh vạn sự rõ ràng, cứ nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới khỏe mạnh.”
Tôi nhận quyển kinh Phật, chậm rãi đọc, dần dần thần trí thanh tỉnh. Trong lòng tĩnh lặng như hồ sâu, chẳng gợn sóng.
Mấy ngày sau, không biết Tử Thần ra sao, nhàn rỗi tâm lại loạn, ở trong thiền phòng bắt đầu tĩnh tu. Không phải tôi không muốn nhớ, nhưng nghĩ thái độ kiên quyết của Hướng mẫu như thế, lại thêm tôi và Tử Thần người yêu khác biệt, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng quyết định đè nén nỗi nhớ và ảo tưởng, xem nó như một giấc mộng, một tình kiếp mà thôi.
Hoàn toàn không ngờ, đến ngày thứ tư, một cái kiệu đưa Hướng mẫu tới.
Bà vào thiền phòng, quan sát tôi một hồi, thấy tôi không có vẻ thương tâm muốn ૮ɦếƭ hay đau khổ làm ầm lên nên tựa hồ rất ngạc nhiên, tôi im lặng lạnh nhạt nhìn bà, cúi người thi lễ một cái. Bà ta nhíu mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hồi lâu sau, cuối cùng cũng bỏ dáng vẻ kia, giọng hơi hiền hòa, bảo: “Cô, trở lại gặp Tử Thần đi.”
Tôi vừa nghe đến Tử Thần, trái tim bình tĩnh bất ngờ dậy sóng, mơ hồ có một dự cảm xấu, hồi hộp hỏi lại: “Tử Thần thế nào rồi?”
Hướng mẫu nghe tôi gọi thẳng tên Tử Thần, hình như rất không vừa lòng, nhưng rút cuộc cũng nhịn, đáp: “Mấy ngày nay nó không hề ăn cơm, muốn gặp cô.”
Tôi nghe vậy, đau đớn trong lòng. Tử Thần, sao chàng lại ngốc đến thế? Tôi quýnh lên, nước mắt trào ra, không nhìn rõ gương mặt của Hướng mẫu. Có lẽ do thấy nước mắt tôi, nên bà cũng hơi cảm động, nhẹ giọng bảo: “Cô cũng biết, gia thế nhà chúng ta như vậy, với cô, chênh lệch quá nhiều. Nếu cô muốn tốt cho Tử Thần, chi bằng, khuyên nó một chút, để nó tiếp tục tham gia thi, nó thông minh lại trẻ như thế, cô nỡ lòng nào để nó lãng phí ở một huyện Gia Dương nho nhỏ thế này?”
Tôi không muốn tiếp chuyện của bà, nghĩ thầm: Chàng muốn thế nào thì thế ấy, hà cớ gì bà lại cứ sắp xếp cho chàng? Bà là mẹ của chàng thì sao chứ? Bà có suy nghĩ của mình, còn chàng cũng có ý định riêng, sao lại khổ sở ép buộc, không thể bỏ qua như thế?
Nhưng, dù bà có thế nào, thì cũng là mẹ của Tử Thần, dù một bụng tức giận, tôi cũng chỉ có thể chọn cách trầm mặc không đáp.
Hướng mẫu thấy tôi không đồng ý với mong mỏi của mình, nói thêm: “Cũng không phải ta không đồng ý chuyện hai người, chỉ là không muốn Tử Thần bị ràng buộc vì cô, không phải bênh vực con trai, nhưng với khả năng và học vấn của nó như thế, há có thể ở dưới người khác? Làm lỡ chuyện của nó như vậy, sau này ta biết ăn nói thế nào với cha nó đây? Nếu nó có thể đậu tiến sĩ, ta cũng không ngăn cản chuyện cô và nó nữa, dù không thể thành chính thất, cũng là người nhà họ Hướng.”
Thì ra, bà thêm vào điều kiện thỏa hiệp như thế. Tôi thấu hiểu, chẳng hề có chút gì cảm kích với cái gọi là lòng tốt của bà, vốn tôi không cần những danh phận như vậy, suy nghĩ mấy ngày nay lại khiến tôi có lí trí hơn về những chuyện tương lai, cho nên không có vẻ gì là mang ơn đội nghĩa, lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ mong được gặp Tử Thần một lát, những chuyện khác, Tử Thần có chủ kiến riêng của mình, tôi không muốn áp đặt, cũng chẳng muốn gượng ép chàng.”
Hướng mẫu hơi sửng sốt, có lẽ bà cho rằng nhả ra cái tương lai cho tôi như thế, tôi nên cảm động đến rơi lệ mới đúng, không ngờ lại chẳng màng, khiến bà rất thất vọng.