VIỄN CHÍ
Sớm ngày hôm sau, tôi lại bắt đầu theo tấm lòng nhiệt tình, bưng nước ấm đến trước cửa phòng Tử Thần, nhẹ nhàng gõ cửa, chờ anh bảo vào đi. Lại không ngờ đích thân Tử Thần ra mở! Trong nắng ban mai, anh nở nụ cười, nhìn tôi. Tôi cười bảo: “Thiếu gia, mời ngài rửa mặt.” Tử Thần vươn tay lấy chậu nước, tôi vội nói: “Thiếu gia, cứ để tôi làm đi. Bây giờ có tôi rồi thì thiếu gia cứ ra sức dùng đi, nếu không thì tôi làm sao dám an tâm nhận tiền lương.”
Tử Thần cười, không giành với tôi nữa. Tôi đưa khăn mặt tới, anh lại không nhận, chẳng lẽ muốn để tôi lau hộ à? Tôi nheo mắt, tuy là giả dạng làm chân giúp việc, nhưng dù gì thì cũng là thiếu nữ, chuyện thân cận thế này quả thật không làm nổi, mặt tôi ửng đỏ. Trong mắt Tử Thần lóe vài tia giễu cợt, cười nói: “Sao chưa lau đi, không phải nói tôi phải ra sức dùng cậu sao?”Tôi đành nhẫn, run tay định chạm lên má anh, nhưng Tử Thần bỗng đỏ mặt, nhanh chóng lấy lại cái khăn tự mình lau. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, haha, thì ra thiếu gia nhà này cũng biết trêu người khác.
Tôi vòng ra phòng ngủ sau bình phong, giúp anh dọn giường, phát hiện cái chăn đã xếp một nửa trên giường, xem ra là vừa rồi nghe tiếng gõ cửa, nên đi mở cửa giúp tôi. Thật ra anh chỉ cần nói một tiếng vào đi là được rồi, không cần phải đích thân ra mở. Chiếc chăn trên giường vẫn còn mang hơi ấm, mặt trên màu xanh, mặt trong màu trắng, tỏa ra một cỗ nam khí, ngón tay tôi thoáng run, xếp chăn mền gọn gàng xong, vuốt khăn trải giường, sau đó bước ra bình phong, Tử Thần đang sắp xếp lại án thư.
Tôi đi tới nói: “Thiếu gia, cứ để tôi làm.”
Dọn xong cái bàn sách, tôi cầm lấy một cái khăn đi lau bụi trên giá sách, thật ra trên giá rất sạch, có điều tôi nhận tiền công, thành ra cũng muốn làm việc đàng hoàng. Tôi nghiêm túc chăm chỉ phủi đi mớ bụi trong tưởng tượng, phát hiện trên giá đầy sách, nào là kinh sử tử tập, binh pháp, lại còn có du kí, sách tranh, vân vân, trong lòng mừng thầm, sau này lúc rảnh rỗi, có thể đi theo để đọc rồi.
“Trong phòng của ngài có nhiều sách ghê ha.” Tôi kìm lòng không đặng lời cảm khái tỏ vẻ thèm thuồng lộ liễu, ai cha, quả nhiên dòng dõi thư hương không phải là cái danh hão.
“Đều là của ông ngoại và cha tôi để lại.” Tử Thần ở sau thản nhiên đáp.
Tôi cứ lau từ từ, mãi đến khi lau chùi hết ba mặt giá sách mới phát hiện Tử Thần đằng sau nãy giờ lặng yên không hề có tiếng động, không lẽ đã đi rồi, vậy thì bước chân cũng nhẹ quá chừng, đến nỗi tôi là yêu tinh mà chẳng hề phát hiện ra. Tôi quay đầu nhìn, anh đang chăm chú vào tôi, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ à, tôi cười bảo: “Thiếu gia, ngài nên đi dùng bữa sáng đi!” Tử Thần khẽ động, tựa như đã tỉnh táo đôi chút, nâng chân bước ra tiền sảnh.
Tôi vào bếp ăn sáng, trở lại thư phòng, Tử Thần nói: “Hợp Hoan, hôm nay cùng tôi lên núi lấy nước suối nhé.” Tôi có chút khó hiểu, trong nhà có nước giếng dùng vẫn được mà, Tử Thần như đã đoán ra thắc mắc của tôi, cười bảo: “Ngày mai là Hội đấu trà, trà của trà trang nhà ta cần dùng nước suối để pha.” Tôi giật mình, thời gian trôi qua nhanh thật, thế là lại đến ngày hội đấu trà thường niên.
Tôi cùng Tử Thần đón những tia nắng ban mai đầu tiên, đi thẳng lên núi, dọc đường nở đầy hoa đỗ quyên, kiều diễm đến say lòng người. Tôi xem đến mê mẩn, không kiềm lòng nổi dừng chân, một lúc sau mới bừng tỉnh thì phải hiện Tử Thần đang nhìn mình, nhưng sao ánh mắt kia lại giống như khi tôi ngắm đỗ quyên vậy? Chẳng lẽ tôi ngắm hoa đến hoa mắt rồi sao? Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn Tử Thần lần nữa, anh đã chuyển tầm mắt lên hoa đỗ quyên, quả nhiên chỉ là do bị hoa mắt mà, tôi cười nhạt. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Thiếu gia, hình như hội đấu trà những năm gần đây đều là Thấm Tâm trà trang đứng nhất hả?” Tử Thần cười, có chút đắc ý. Tôi hỏi tiếp: “Nước suối này thích hợp vậy mà, sao các trà trang khác lại không đi lấy về dùng nhỉ?” Tử Thần nói: “Dùng nước suối pha trà là tốt nhất, trong sách về trà có ghi chép lại, nhưng lên núi lấy nước rất phiền toái, các trà trang khác cảm thấy hương vị khi dùng nước giếng pha trà cũng chẳng kém bao nhiêu, cho nên cũng bỏ bớt việc.”
“Vậy ra vị trà do trên núi pha ra cũng sẽ giống nhau sao? Thế thì làm sao thuyết phục hội đấu trà được?”
Tử Thần phóng mắt nhìn ra xa vườn trà đáp: “Cùng là trà nhưng cũng phân ra trên núi cao hay đồng bằng, trên núi thì lại chia thành hướng có nắng hay râm, xào trà cũng phải tùy độ nóng, phương pháp riêng, người hiểu biết khắc sẽ có thể nhận ra khác biệt. Hơn nữa đấu trà cùng lắm chỉ là một loại lạc thú, huống hồ tôi thấy tiết Tư Mộ mới là chuyện chính.” Nói xong, Từ Thần không nén nổi nụ cười.
Tôi cũng cảm thấy vậy, hội đấu trà này chỉ như là phần mở đầu thôi, tiết Tư Mộ mới là phần chính.
Đi hơn nửa canh giờ mới đến được suối Cam Lộ, anh đứng bên mép, bỏ bình xuống, lẳng lặng ngồi chờ nước đầy, có chút đăm chiêu.
Hồi lâu sau, Tử Thần quay đầu vẫy tay, tôi tiến đến gần thêm một chút, ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn dòng suối chảy róc rách, nhẹ giọng nói: “Tôi không ngại việc hằng năm tới suối Cam Lộ lấy nước về pha trà, kì thật cũng chẳng hề để tâm đến cái ngôi vị đệ nhất kia, chẳng qua nghĩ nếu tới đây thì người phẩm sẽ có thể có cơ hội được thưởng thức hương vị thơm ngon của trà Vân Vụ.” Tôi im lặng lắng nghe, không nói chen lời nào. Tử Thần trầm mặc một lúc, lại tiếp: “Thuở bé tôi ở kinh thành, ông ngoại rất thích uống trà, nên thường có môn sinh tặng ông nào Mao Phong của Hoàng Sơn, hay trà Long Tĩnh của Tây Hồ, tôi thật lại nghĩ rằng hương vị của trà Vân Vụ núi Kì Bàn nơi đây chẳng thua kém chút nào. Tiếc là không hề có tiếng tăm.”
“Nếu lần này tôi thi đậu, mẹ sẽ đồng ý để tôi được làm những việc mình thích, đến lúc đó sẽ mời các văn nhân mặc khách cùng những họa sĩ tài giỏi đương thời cùng đến đây cùng phẩm trà ngắm cảnh, làm ra những áng thơ hay, vẽ nên những tác phẩm xuất sắc, qua lời truyền tụng, trà Vân Vụ của núi Kì Bàn có lẽ cũng có thể nối danh thiên hạ.” Tôi lặng yên nhìn nửa bên mặt của Tử Thần, âm thầm khâm phục tư tưởng của anh, đáng tiếc mẹ anh thì… Tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Phu nhân lại mong ngài ra làm quan.”
Tử Thần lắc đầu đáp: “Mẹ không phải nhất định muốn tôi ra làm quan, thi cử cũng chỉ vì cố chấp thôi.”
Tôi không hiểu, không phải muốn ra làm quan thì tại sao phải nhất định tham gia thi cử?
Tử Thần nhìn tôi, nói: “Cha tôi trước đây tham gia thi hương được giải Nguyên (thủ khoa, Trạng Nguyên), vốn cả nhà đón mừng, lại bị kẻ thù của ông ngoại vu khống, bảo ông đã tiết lộ đề thi. Hoàng thượng tuy không tin hoàn toàn, nhưng có ý nghi ngờ, miễn chức của ông, cha bị khiển trách, vĩnh viễn không nhận người.” Tử Thần nói đến đây, trầm giọng hẳn: “Cha một thân ngạo khí, xem việc này là chuyện vô cùng nhục nhã, chẳng lâu sau người qua đời. mẹ trải qua chuyện này luôn buồn bực sầu khổ, sau khi ông ngoại qua đời thì tính cách của bà càng thêm thay đổi, một lòng muốn tôi ứng thí để chính minh sự trong sạch cho cả nhà Hướng gia và ông ngoại. Những chuyện ăn không nói có, bỏ đá xuống giếng kia, tôi đối với chuyện thi cử và làm quan không hề có chút hứng thú.”
Thì ra Hướng mẫu cố chấp đến vậy là vì chuyện như thế, nhưng mà cố chấp thì sao nào, người ૮ɦếƭ thì không thể sống lại, mà kẻ sống chẳng thể thoải mái, hai bên cùng chịu đau khổ. Tôi thở dài, cùng là một chuyện, Tử Thần có thể nhìn ra lối thoát, Hướng mẫu vẫn chấp mê.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà họ Hướng, gã sai vặt như tôi cũng vẫn là không nên xen vào, tôi cúi đầu không đáp, trong lòng thương xót thay cho Tử Thần, anh lại một người con rất có hiểu, chỉ sợ dù không tình nguyện nhưng cũng phải hoàn thành.
Tử Thần nhìn ra phía xa vườn trà, chầm chậm nói: “Thấm Tâm trà trang này là sản nghiệp của nhà tôi, lúc còn nhỏ vẫn ở kinh thành, đến khi ông ngoại bị cách chức mới cùng cha quay về nơi đây. Tôi rất thích, năm đó luôn cùng cha vẽ tranh phong cảnh.”
Tiếng nước chảy như tiếng đàn trầm thấp, mùi cỏ mới trộn lẫn hương hoa kì lạ nào đó, tôi nhìn Tử thần, những sợi tóc và tà áo phất phơ trong gió núi, nghĩ đến anh thân bất do kỉ, không biết tại sao, trong lòng có chút xao động.
Tử thần nghiêng đầu cười với tôi, ánh mắt rất sáng, nói: “Hợp Hoan, cậu tin rằng sẽ có ngày trà Vân Vụ sẽ trở thành danh trà chứ?”
Tôi mỉm cười gật đầu, trong lòng bình lặng đáp: “Đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức giúp ngài rồi.”
Tử Thần đứng dậy, đưa tay kéo tôi, tuy hơi run nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào trong tay anh. Tử Thần hơi dùng lực, tôi liền đứng lên, bỗng nhận ra anh cao hơn tôi rất nhiều, dáng người dong dỏng cao, khí thế nam tử hùng hổ bức người. Tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng nhìn xuống quần áo của mình, nhanh chóng thản nhiên trở lại xuống núi.
Lúc đi qua đài ngắm sao, Tử Thần chỉ tay nói: “Lúc mới đến núi Kì Bàn, tôi có từng cùng mẹ đến đây.” Tôi mỉm cười, thầm nói, may mắn là anh đã từng tới đây.
Xuống núi, Tử Thần liền đi chuẩn bị cho hội trà ngày mai, tôi muốn giúp, nhưng lại chỉ tổ vướng tay, nhàn rỗi không việc làm, lại ngủ gục trên bàn.
Tỉnh ngủ đã là lúc lên đèn, tôi lật đật bật dậy, nhưng phát hiện vừa có một cái áo rơi từ trên người mình xuống, nhặt lên xem thử, ra là ngoại sam của Tử Thần. Tôi hơi thấy xấu hổ, đi làm hạ nhân mà lại được đối xử thế này, thật không đúng phận. Vội cả đi ra ngoài tìm Tử Thần, định bụng phải lấy công chuộc tội mới được.
Tiếc là tấm lòng này không có chỗ dùng, Tử Thần đã ăn cơm xong, lại còn đuổi tôi đi ngủ, nói là hôm nay tôi leo núi đã mệt lắm rồi, nên đi nghỉ sớm. Tôi nghe xong chỉ càng thêm xấu hổ, đành gục đầu ủ rũ trở về phòng.
DIỄM NGỘ
Tuy rằng đã từng coi hội đấu trà một lần nhưng lần này vẫn rất hấp dẫn, bởi vì tôi rất muốn xem tiết Tư Mộ có xuất hiện người trong lòng của Tử Thần hay không, nghĩ đến đó thôi mà cứ phấn khích mãi không dứt, suốt dọc đường cứ mím chặt môi, sợ bọn người Tử Thần, Lưu quản gia hỏi tôi cười chuyện gì.
Hội đấu trà hai năm liền đều là Thấm Tâm trà trang đứng nhất, vinh quang năm nay cũng không thoát khỏi tầm tay, hơn nữa, các trà trang khác đều rất tâm phục khẩu phục. Tôi nhìn Tử Thần, vẫn vẻ mặt bình tĩnh, chẳng chút bất ngờ. Lại đưa mắt nhìn đánh giá xung quanh, nhớ năm trước đều là các vị trung niên đứng theo dõi, nay lại có rất nhiều người thanh niên trẻ, các thiếu nữ cũng đến khá đông. Hoa hồng liễu xanh trông rất đẹp, tôi cúi đầu nhìn cái áo ngắn màu xám của mình, thở dài một hơi, đến khi Tử Thần quay đầu nhìn, vội cười lấp liếm: “Ái chà, cuối cùng chúng ta cũng chiến thắng, hồi nãy tôi hồi hộp lắm cơ.” Tử Thần cười không nói, kéo tay áo tôi rời khỏi trà lâu.
Trên phố người qua kẻ lại, cực kì phồn hoa. Có rất nhiều nữ tử trẻ trung áo xống rực rỡ, vẻ mặt tươi tắn như sắc xuân đi bên cạnh, con gái như tôi, vẫn còn tính biếng nhác khi xuân sang, như mây khoe sắc thế nên không thể không động tâm, lưu luyến mãi thôi. Đột nhiên Tử Thần huơ tay trước mặt, tôi quay đầu nhìn, thấy Tử Thần vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, chỉnh lại vạt áo, tôi nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” (ý Hợp Hoan muốn bảo thấy gái đẹp thì quân tử như em ấy ham thích là chuyện đương nhiên) Tử Thần không đáp, khóe miệng có chút ý cười, tôi nhìn gương mặt mũi thanh tú tuấn nhã của anh, tò mò khó thể dằn xuống, không nhịn được bèn hỏi: “Thiếu gia, anh không thích các cô nương xinh đẹp sao, người như thiếu gia, còn có cô gái nào không muốn chứ?” Tử Thần cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười không trả lời. Tôi thở dài, anh quả thật rất kín miệng.
Thật ra trên đường đi, tôi còn phát hiện ra những thiếu nữ liếc trộm anh không ít, nhìn sang Tử Thần, đôi mắt vẫn không hề liếc dọc ngang, bèn kéo áo anh chỉ điểm. Tử Thần đỏ mặt đi càng nhanh. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi bộ dạng đỏ mặt kia trông rất dễ thương.
Đang đi, bỗng có một tiểu cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt cười cười với tôi, còn ngượng ngùng nhét vào tay tôi một tờ giấy. Tôi nhìn theo bóng lưng của nàng, tim nảy lên một cái, đập thật mạnh. Gì chứ, cô nàng nhìn trúng tôi rồi sao, run run tay mở mảnh giấy nho nhỏ kia, trên đó chỉ viết: Vân Kiều nhất hội. (Xin được gặp một lần ở Vân Kiều). Trong lòng tôi thoáng hoang mang, xét về quần áo hay khí chất, bên cạnh tôi là một vị phiên phiên công tử, sao lại để ý đến một gã sai vặt như tôi nhỉ, quả thật đúng như câu kia: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nha! Trong lòng thấy khoái chí. Tuy là thân nữ tử nhưng nếu có người để ý thì vẫn cảm thấy vui lắm. Lần đầu tiên trong đời được bày tỏ sự ái mộ trực tiếp như vậy, đúng là làm người ta hưng phấn. Khuôn mặt tôi lộ vẻ hào hứng, cười hì hì hỏi Tử Thần: “Vân Kiều là ở đâu vậy?”
Tử Thần mở to mắt nhìn tôi, hỏi: “Cậu còn muốn đi thật sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, nếu tôi không đi, không phải nàng ta sẽ rất thương tâm sao, tiết Tư Mộ này vốn là nam nữ gặp gỡ, cơ hội tốt để bày tỏ tình cảm thương nhớ cho nhau nghe, thiếu gia ngài không coi trọng, nhưng tiểu nhân như tôi trông còn không được đây này.” Tôi bĩu môi, kéo Tử Thần muốn để anh chỉ đường.
Tử Thần bất đắc dĩ nhìn tôi, sau đó thuận tay chỉ về phía trước đáp: “Là cái cầu nhỏ phía trước kìa.” Tôi nhìn theo, gần vậy à, có thể thấy lờ mờ nhân ảnh của tiểu cô nương ban nãy đang đứng chờ ở đầu cầu nhìn về phía này, tôi mừng như điên nói: “Thiếu gia, ngài ở đây chờ tôi nha, tôi đi một chút rồi quay lại ngay.” Nói xong, liền co chân chạy đi, trên đường còn cười thầm.
Tiểu cô nương vừa thấy, đỏ mặt nhìn tôi một cái rồi vội cúi đầu, tôi hận không nói được với cô nàng tôi cũng là nữ tử, không cần e lệ rụt rè chi đâu. Rốt cuộc nàng ta cũng ngẩng đầu, khẻ mấp máy môi, nói: “Tôi là nha đầu của nhà Lưu Viên Ngoại, mời tiểu ca đến đây là vì có chuyện muốn nhờ.” Nói xong lại đưa ra một đĩnh bạc. Tôi ngẩn người, tâm trạng đang từ trên mây rớt thẳng xuống đất, từ từ nhớ lại, Vân Kiều nhất hội là ý này sao. Cái này gọi là vô công không thể hưởng lộc, đĩnh bạc này tôi cũng không có gan nhận. Nàng tiếp: “Ở hội đấu trà, tiểu thư nhà tôi đã luôn để ý đến công tử, từng cho người đến đề thân, nhưng lại bị Hướng gia cự tuyệt. Tiểu thư nhà tôi cầm kì thư họa chẳng gì không tinh, lại còn xinh đẹp đoan trang, chả biết sao vẫn bị từ chối, luôn không cam lòng. Cho nên, muốn có thể được một lần tình cờ gặp gỡ với Hướng công tử, nếu có thể nhất kiến chung tình, thì chính là công lao của tiểu ca.” Tôi nghe mà có chút mờ mịt, hỏi: “Công lao của tôi?” “Nghĩa là, chỉ cần tiểu ca đưa công tử đi đến hướng tây cầu Vân Kiều, vừa vặn gặp tiểu thư nhà tôi, lúc đó tiểu ca nói bên tai công tử một câu: đây chính là tiểu thư nhà Lưu Viên Ngoại, thì bạc này là của tiểu ca ngay.” Nói xong, đỏ mặt nhét bạc vào tay tôi, xoay người rời đi.
Đúng là một chậu nước lạnh! Tôi nhìn đĩnh bạc trong tay, lạnh ngắt, quả thật đúng là đa tình xưa nay chỉ lưu hận. Tôi từ từ quay về phía Tử Thần, anh có vẻ hỏi thăm, tôi nhìn bạc trong tay, ngại ngùng không muốn nói là do tôi tự đa tình, thấp giọng trả lời: “Nàng ấy nói y phục tôi cũ nát, muốn tôi đi mua mới.“ Tử Thần nhìn tôi từ trên xuống, nhịn không được cười bảo: “Nàng ta quả thật rất có tình ý với cậu.” Tôi cười hà hà, lập tức nghĩ thông, nếu cô nàng có tình ý với tôi, thì thế mới là phiền toái lớn. May mắn, may mắn thay. Có điều, đã mở lời, thì tôi cũng không thể để cô ta bị thất vọng. Tôi nhìn Tử Thần, tấm lòng giúp đỡ người khác hừng hực nổi sóng, liền kéo anh hướng về phía cầu Vân Kiều mà đi.
Tử Thần nhìn tôi khó hiểu, tôi cười đáp: “Thiếu gia, hồi nãy tôi bị ngớ ngẩn mất rồi, sao lại có thể lấy bạc của nữ tử người ta chứ, thiếu gia đi cùng với tôi để trả bạc lại cho nàng đi.” Thế là Tử Thần đành phải cùng tôi đi về phía tây.
Chỉ cần đi ba mươi lăm bước chân, quả nhiên liền thấy tiểu nha đầu vừa gặp ban nãy cùng một nữ tử thướt tha bước tới. Tôi tỉ mỉ xem xét vị tiểu thư kia, nha đầu nói nàng xinh đẹp đoan trang quả nhiên không phải giả, trên khuôn mặt vẫn còn ba phần ngượng ngập đáng yêu, kiều diễm tựa hoa đỗ quyên trên núi. Sánh cùng Tử Thần sao, tôi quay đầu nhìn lại anh, quả đúng là một đôi như ngọc. Khát khao làm mối của tôi rục rịch ngóc đầu dậy, vội vàng kéo Tử Thần ra đón, đưa bạc cho tiểu nha đầu kia, nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, tấm lòng này tại hạ xin nhận.” Sau đó nháy mắt, đoán chừng tiểu nha đầu kia cũng hiểu được ý của tôi, một mặt vừa e thẹn nhưng cũng vừa rất mừng rỡ. Nhìn tiểu thư nhà nàng đang ngắm Tử Thần, như hận trong mắt không có sơi dây thừng trói chặt hai người lại với nhau. Tôi quay đầu, muốn xem vẻ nhất kiến chung tình, giật mình thôn thốt của Tử Thần, khi nhìn lại đúng là chấn động, anh khi không lại nhìn cây liễu ven đường. Tôi giận đến suýt ngất, hai con mắt sáng như sao kia không ngắm người đẹp mà lại trông liễu rũ sao? Thật là không có mắt, khiến bản thụ tinh hận đến đau răng. Tôi nhìn ánh mắt ngượng ngùng chờ đợi của vị tiểu thư kia lần nữa, tinh thần hiệp nghĩa bênh vực kẻ yếu nhảy ra. Chỉ toàn chọc tôi lên mà thôi, hừ. Tôi lén niệm một cái quyết lên chân của Lưu tiểu thư, khiến cả người bị nghiêng, ngã vào trong vòng tay của Tử Thần, tôi đắc ý cười: Để anh có cơ hội được ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, nhớ mà cảm kích tôi đấy. Không để tôi cười hết, Lưu tiểu thư đã ngã phịch xuống đất, Tử Thần lại lui về sau hai bước, dậm đúng vào chân tôi! Tôi hét aa một tiếng thật to, không phải là đau, mà do giận!
Tôi và nha đầu kia vội vàng chạy tới lính quýnh nâng Lưu tiểu thư dậy. Lưu tiểu thư đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, đứng dậy rời đi. Tôi nhìn bóng lưng xinh đẹp thướt tha kia rời đi, trong lòng cảm thấy thương tiếc, quay đầu nhìn Tử Thần, thật là đáng ghét. Tông giọng của tôi bỗng nhiên cũng lên cao: “Thiếu gia, sao anh thấy tiểu thư kia té vậy mà cũng không đỡ? Ngay cả kẻ dưới như tôi mà cũng biết hiểu chuyện thương hương tiếc ngọc, thiếu gia cũng thật quá là…” Tôi vốn định trách mắng anh một trận, nhưng chợt nhớ mình hiện nay chỉ là chân sai vặt, tông giọng hạ thấp, lời nói cũng nuốt lại.
Tử Thần vẻ vô tội, ôn tồn bảo: “Không phải tôi có ý định tránh đi, thật sự là không cố ý.” Tôi nhìn ánh mắt bình thản của anh, đúng là giận điên được. Dọc đường đi tôi có chút buồn bực không vui, rút cuộc cũng là tâm không đủ sâu, không thể giấu được chuyện này, dứt khoát đem hết chuyện ‘diễm ngộ’ từ đâu mà ra kể hết cho Tử Thần. Đầu tiên anh sửng sốt, rồi đỏ mặt, sau đó lại bắt đầu cười tôi. Tôi có chút phiền não, hung hăng nói: “Chẳng lẽ tiểu nhân không thể có ai thích sao?” Tử Thần ngưng cười, nhìn tôi một cái rồi hạ giọng ôn tồn: “Tất nhiên là có người thích, nhưng không phải là nàng ta.” Tôi lười tranh luận cùng anh, hỏi thêm: “Lưu tiểu thư kia có điểm nào không tốt, vì sao anh lại cự tuyệt?” Tử Thần trả lời: “Là mẹ đã từ chối, bà một lòng muốn đậu tiến sĩ, kết thân với nhà quan lại trong kinh thành, đương nhiên không định thân cho tôi ở trong huyện Gia Dương này.” Tôi chợt hiểu rõ, hèn chi anh năm nay đã gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn thành thành thật thật không có chuyện văn thơ trăng gió gì. Tôi thở dài thật mạnh, xem ra nhiệt tâm làm mối của tôi thế là bị dập tắp hoàn toàn. Tử Thần ngừng chân, dừng lại một chút, khe khẽ nói: “Nếu tôi đã thích, thì sẽ mặc kệ dẫu nàng là người ở đâu.” Tôi thở dài, quên đi, chuyện này của anh tôi không quản nữa. Tử Thần nhìn tôi thở dài hai cái liên tiếp, đột nhiên ra vẻ vui mừng, liếc thêm một cái, rồi nhanh chóng đảo mắt.