Chương 2: Đại Tướng Quân"Họ muốn làm gì vậy?"
"Có thể muốn đem chúng ta đưa tiễn, nhưng không biết là đưa đến nơi nào."
Nữ nhân ở đây ít ra ngoài, bây giờ buộc lại dây thắt lưng mới miễn cưỡng xem như ăn mặc chỉnh tề lục tục ngo ngoe ra khỏi doanh trướng.
Khương Ngôn Ý thấy may mắn vì nguyên thân chỉ bị xé rách ngoại bào, quần áo trong đều còn lành lặn.
Nàng theo sau đám người ra khỏi doanh trại, vụng trộm dò xét hoàn cảnh chung quanh, đánh giá mức độ khả thi nếu bỏ trốn.
Giờ đã là cuối thu, nơi này thời tiết khô lạnh đến ác liệt.
Doanh trại của các nàng ngay bên cạnh quân doanh bên cạnh, nhìn quân doanh lít nha lít nhít người muốn hoa cả mắt, trong quân doanh có binh lính tuần tra, thủ vệ mười phần sâm nghiêm.
Quả nhiên là quan ngoại ngoại.
Khương Ngôn Ý chỉ có thể dùng một cái từ để hình dung địa phương quỷ quái này: Thâm sơn cùng cốc.
Bên ngoài đại doanh có một tốp quân đội mới tới, quân đội thống nhất mặc thiết giáp màu đen, nhìn giống kiến đen đi từ cửa lớn tràn vào trong, còn có lá cờ nền đen có chữ "Phong" màu đỏ phấp phới, nhìn qua thì thấy cả người ớn lạnh.
"Phong" là họ của Hoàng tộc, chẳng lẽ nam chính đến biên quan?
Khương Ngôn Ý bị ý nghĩ này dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lấy trình độ bao che khuyết điểm của nam chính, nếu hắn biết nàng tiến vào quân doanh mà còn chưa ૮ɦếƭ, có khi trực tiếp gọi tướng sĩ dưới tay chém ૮ɦếƭ nàng luôn hoặc đem nàng kéo qua, nhìn tận mắt nàng bị tướng sĩ lăng nhục chẳng hạn.
Nàng tranh thủ thời gian nhớ lại kịch bản, trong sách thời điểm chính mình vừa tự tử ૮ɦếƭ thì nam chính còn đang bận đối với nữ chính cường thủ hào đoạt mới đúng.
Nữ chính thân thể mặc dù bị nam chính chiếm cứ, nhưng trong lòng vẫn thủy chung hướng về nam phụ Lục Lâm Viễn.
Có một lần bị nam chính giày vò ngất đi miệng gọi tên tên Lục Lâm Viễn, nam chính ghen tuông quá độ liền đem Lục Lâm Viễn biếm đi quan ngoại.
Nữ chính cảm thấy là mình hại Lục Lâm Viễn nên ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đối với nam chính càng thêm lạnh lùng.
Nam chính lòng tự trọng bị tổn thương, đối với nữ chính nói không phải nàng không thể, quay đầu lại đi tìm hoàng hậu phát tiết, ai ngờ một lần liền trúng thưởng.
Nữ chính sau khi biết hoàng hậu mang thai thì khổ sở khóc lớn một trận, nhận ra mình kỳ thật sớm có tình cảm với nam chính.
Nữ chính quyết tâm chặt đứt nghiệt duyên này, nàng ta tìm cha là Khương Thượng thư tố khổ, được sự giúp đỡ của Khương Thượng thư mà giả ૮ɦếƭ thoát khỏi hoàng cung tiến về quan ngoại tìm nam phụ, dự định bồi nam phụ cả quãng đời còn lại.
Nam chính đương nhiên vô cùng tức giận, lập tức mang binh tới quan ngoại đoạt lại nữ chính...!
Dựa theo tình tiết của cái kịch bản não tàn này, Khương Ngôn Ý cảm thấy khoảng cách nam chính đến quan ngoại hẳn là còn có một đoạn thời gian nữa mới đúng.
Không biết phát sinh biến cố nên bây giờ hắn tới sớm hay là lá cờ chữ "Phong" là của một người hoàn toàn khác.
Tiểu đầu mục phụ trách mang nhóm nàng đi hiển nhiên cũng có chút bối rối.
Hắn thất thần một lúc liền lập tức hét lên: "Đuổi theo đuổi theo!"
Tiểu đầu mục phía trước dẫn đường, binh lính dưới tay hắn ở phía sau phụ trách áp giải.
Kiểu này đừng nói chạy, xoay cái đầu hướng chỗ khác nhìn một chút đều sẽ bị phát hiện.
Mấy nữ nhân trong đội ngũ thấy có quân đội đóng quân tiến vào đại doanh thì đều hoảng loạn.
Ngay cả Xuân Hương ở chỗ này thời gian lâu nhất sắc mặt đều hơi trắng bệch.
Có người nhỏ giọng hỏi nàng: "Xuân Hương tỷ, chúng ta đây là đi chỗ nào vậy?"
Xuân Hương cười lạnh một tiếng: "Mới tới nhiều binh lính như vậy, lại đem chúng ta dẫn đi, ngươi cảm thấy còn có thể là làm cái gì."
Nghe thấy lời này, tất cả nữ nhân đều trợn nhìn sắc mặt.
Quân kỹ ở Tây Châu đại doanh không đủ một trăm, đem các nàng thưởng xuống dưới khao thưởng tam quân, sói nhiều thịt ít, các nàng còn có thể sống đến sáng mai sao?
Tiểu đầu mục mang theo các nàng hướng trong quân doanh vừa đi, giống như lời Xuân Hương nói, muốn đem các nàng đưa cho những tướng sĩ mới tới vui đùa.
Không ít nữ nhân đã thấp giọng sụt sùi khóc, đợi trong doanh trại một lát thì tất cả đều ૮ɦếƭ lặng.
Có cô nương cơ linh chút nói muốn đi nhà xí liền trực tiếp bị tiểu đầu mục về một câu "Chịu đựng".
Xem ra tiểu đầu mục này đối với mánh khoé chạy trốn của các nàng rõ như lòng bàn tay.
Khương Ngôn Ý tim đập bịch bịch.
______________
Bân ngoài địa doanh Tây Châu.
Ánh nắng cuối thu cũng không quá chói mắt, một người một ngựa đứng ở phía trước đại quân, chiến mã toàn thân đen nhánh so với chiến mã bình thường cao hơn nửa cái đầu, móng ngựa không kiên nhẫn đạp mạnh mấy cái, trong mũi thở phì phì mấy cái tỏ vẻ kiệt ngạo.
Trên lưng ngựa là một người mặc giáp làm từ huyền sắt chế tạo Trọng Quang Giáp, trên vai có khắc đầu hổ hung ác nhe răng lệ khí bức người.
Hắn vừa nâng tay sờ lên yên ngựa, chiến mã vừa mới còn xao động lập tức yên tĩnh trở lại.
Gió thu không biết khi nào đã nổi lên, tóc trên đầu tùy ý buộc lên giờ đã tán lạc xuống mây sợi, để cho gương mặt từng khiến không biết bao nhiêu tiểu thư thế gia nhớ thương nhiều thêm mấy phần tự do không bị trói buộc.
Một thị vệ từ đằng xa cưỡi ngựa đến, nhanh nhẹn tung người xuống ngựa nửa quỳ dưới đất nói: "Chủ tử, kinh thành truyền đến tin tức, con trai trưởng của Lục học sĩ bị giáng chức tới Tây Châu."
Phong Sóc xì khẽ một tiếng, trong mắt lại là một mảnh tuyết nát băng tàn: "Ba ngày trước mới đưa đích nữ Khương gia tới làm doanh kỹ, hiện tại lại đem con trai trưởng Lục gia biếm tới, tiểu hoàng đế rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Dám nói đương kim thiên tử như vậy chắc cũng chỉ có người trước mắt này.
Đám thân vệ không dám đáp lời nhưng trong lòng rõ ràng, chủ tử nhà mình vừa tiếp nhận đại doanh Tây Châu, đích nữ Khương Thượng thư liền ૮ɦếƭ thảm trong quân, cái này nhất định sẽ trở thành lý do để nhóm văn thần tấu chủ tử bọn họ.
Thân vệ nói: "Quân y hôm qua mới đi nhìn xem, nói là con gái Khương gia chỉ sợ sống không nổi."
Nữ nhân này ૮ɦếƭ ở quân doanh của mình thật là phiền phức.
Phong Sóc nhăn nhăn lông mày: "Khương gia bên kia có động tĩnh gì?"
Thân vệ nói: "Trong kinh truyền ra tin tức, nói là đích nữ Khương gia ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, đã hạ táng, Khương phu nhân đau khổ vì mất ái nữ nên đã phát điên, tiểu công tử Khương gia lúc đưa tang bào tỷ thì té gãy chân."
Phong Sóc trong mắt xẹt qua một tia mỉa mai, xem ra Khương Thượng thư không có ý định nhận người con gái này, nhưng mẹ con Khương phu nhân người thì điên, người thì tàn, ngược lại là có chút ý vị sâu xa.
Hắn xì khẽ một tiếng, khó có khi phát thiện tâm: "Khi nào đích nữ Khương gia hạ táng chuẩn bị cho nàng một bộ quan tài."
Lúc còn sống thân nhân không chịu nhận, sau khi ૮ɦếƭ liền đến cái quan tài cũng không có, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, thân làm một cái thế gia quý nữ cũng thật là đáng thương.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Người được thưởng một cái quan tài Khương Ngôn Ý lúc này vẫn còn đang giả làm chim cút trong đám người.
Tiểu đầu mục mang theo các nàng bảy quẹo tám rẽ đi vào một doanh trại bốc lên khói dày đặc.
Bên ngoài doanh trại chất đống rau quả đếm không hết, có vài tướng sĩ không mặc giáp đang nhanh tay nhan chân lanh lẹ rửa rau.
Tiểu đầu mục tiến vào cửa doanh trại, trực tiếp quát một tiếng: "Lão Lý, ta tìm tới cho ngươi vài người giúp việc bếp núc!"
Giúp...!giúp việc bếp núc?
Khương Ngôn Ý cùng tất cả cô nương vừa đến đây đều ngây ngẩn cả người, sau đó chính là vui mừng.
So với việc bị ban thưởng cho mấy binh lính, bị giày vò đến sống không bằng ૮ɦếƭ, các nàng tự nhiên càng vui khi đến Hỏa Đầu doanh* hỗ trợ.
*Hỏa Đầu doanh: phòng bếp ở doanh trại.
Chỉ có Xuân Hương sắc mặt có chút xấu hổ, trước đó nàng một mực chắc chắn nói là họ muốn đem các nàng thưởng cho tướng sĩ, kết quả là tới đây phụ việc.
Tiểu đầu mục gào to xong thì thấy một lão binh mặc tạp dề bằng vải thô bước ra, trên tay còn cầm cái xẻng xào.
"Lão ca, ngươi xem như là giúp ta một đại ân rồi.
Đại tướng quân cùng mười vạn binh mã nói đến liền đến, ta bên này đều đem nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai lấy ra mới đủ cho bữa tối nhưng nhân thủ thật sự là không đủ."
Đại tướng quân?
Khương Ngôn Ý hơi nhíu lông mày, đem trái tim thả lại trong bụng, nếu không phải nam chính thì tốt rồi.
Bất quá vị Đại tướng quân ở biên quan này trong nguyên tác không có đề cập tới, chắc là một người qua đường Giáp.
"Dễ nói dễ nói, những người này ngươi cứ dùng đi, nếu vẫn thiếu người, ta lại từ trong quân doanh gọi thêm tới." Tiểu đầu mục cùng đầu bếp Lý hàn huyên xong liền mang người đi rồi.
Đầu bếp Lý còn phải về trên lò làm việc, không rảnh phân việc cho bọn Khương Ngôn Ý các nàng nên kêu đồ đệ của mình tới: "Lưu Thành, ngươi phân việc cho họ, hai trăm ngàn đại quân còn đang chờ ăn cơm đó, đến lúc đó mà đồ ăn chưa xong thì đầu chúng ta đều phải dọn nhà!"
"Có ngay!" Lưu Thành đáp ứng.
Hắn dáng người cường tráng, nhìn so với binh sĩ trong doanh còn rắn chắc hơn mấy phần, chỉ có điều ánh mắt hay đảo xung quanh, chính là cái người nhiều chủ ý.
Hắn lần lượt nhìn sang rồi phân việc cho mọi người.
Khương Ngôn Ý chú ý phàm là người có chút tư sắc thì đều được hắn phân cho việc nhàn hạ.
Xuân Hương hiển nhiên là quen biết Lưu Thành, hai người mắt đi mày lại một phen, Xuân Hương liền bị gọi đi nhóm lửa.
Nhóm lửa được xem như là việc thoải mái nhất, chỉ cần ngồi ở trên ghế đẩu canh bếp lò, nhìn khi nào lửa sắp tắt thì thêm củi là được.
Còn nhan sắc bình thường thì bị phân đi rửa rau thái thịt, nhìn thì không cực nhọc nhưng phải chuẩn bị cho hai trăm ngàn người ăn thì cổ tay chắc cũng muốn gãy.
Khương Ngôn Ý ở trong đám người sau cùng, ánh mắt Lưu Thành không nhịn được nhìn Khương Ngôn Ý mấy lần.
Xuân Hương liếc mắt liền nhìn ra ý tứ của hắn đối với Khương Ngôn Ý liền ho khan hai tiếng, lại hướng về phía Lưu Thành nháy mắt.
Lưu Thành nhìn Xuân Hương một chút, nói với đoàn người còn lại: "Các ngươi đi gọt vỏ khoai sọ đi."
Khoai sọ từ trong đất đào lên mang theo không ít bùn, đây coi như là công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất.
Xuân Hương hài lòng, trước khi đi còn cố ý nhìn qua Khương Ngôn Ý một chút, ánh mắt khinh miệt.
Khương Ngôn Ý không khách khí liếc mắt làm Xuân Hương tức đến mặt đỏ tía tai.
Khương Ngôn Ý cũng không chọn việc, nơi này không có dao bào nên gọt vỏ khoai sọ da chỉ có thể dùng dao thường vụng về gọt, cái này đối với nàng mà nói ngược lại là chuyện tốt, nàng có thể nhờ vào đó để luyện lại đao pháp.
Đao công là kiến thức cơ bản của một cái đầu bếp.
Đời trước Khương Ngôn Ý luyện đao công bằng việc xắt thịt.
Bây giờ cỗ thân thể này quen sống trong nhung lụa rồi, có một đôi tay trắng trắng mềm mềm nên thời điểm Khương Ngôn Ý cầm dao còn không quá quen thuộc, nạo chừng mười cái khoai sọ mới chậm rãi tìm về cảm giác, tốc độ gọt vỏ cũng càng lúc càng nhanh.
Mấy nữ nhân khác được phân gọt vỏ khoai sọ đều cảm thấy mình đều là bị Khương Ngôn Ý hại, thấy Khương Ngôn Ý gọt quá nhanh, đem phần khoai sọ đã gọt đều chồng đến chỗ gót chân nàng.
Mấy nàng còn bày ra vẻ an nhàn cái gì cũng không làm ngồi tán chuyện: "Xuân Hương tỷ tỷ đúng là có nhân duyên tốt."
"Xuân Hương tỷ người ta dáng dấp đẹp, ngươi nếu có dáng dấp đẹp cũng có thể vào nhóm lửa rồi."
Nói đến chuyện dung mạo, các nàng không khỏi hướng về Khương Ngôn Ý nhìn nhiều mấy lần.
Khương Ngôn Ý bề ngoài không thể chê, mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ răng trắng, dù là một bộ dạng ốm yếu cũng phá lệ làm cho người thương tiếc.
Một nữ nhân thấy Khương Ngôn Ý gọt nhanh tới mức sọt khoai đã sắp đầy sọt mà các nàng thì mới được một hai cái thì sợ bị mắng, đưa tay muốn đem khoai Khương Ngôn Ý đã gọt lấy tới, miệng còn hung ác nói: "Gọt nhanh lên, đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi cùng Xuân Hương tỷ đối nghịch, chúng ta cũng không bị liên lụy!"
Tay nàng ta đã giơ ra một nửa thì Khương Ngôn Ý đột nhiên đem dao trong tay ném ra.
Dao cắm vào trên một củ khoai sọ, cách tay của nữ nhân kia chỉ một khoảng nhỏ làm nàng ta bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Khương Ngôn Ý nâng mắt lên nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Ngươi có giỏi thì cầm thử một cái ta xem."