Có lẽ trường học cảm thấy mỗi giai đoạn đều động viên học sinh lớp 12 đến hội trường là quá phiền phức thế là dứt khoát biến thành hình thức tuyên truyền trong lớp học, cứ nửa tháng một lần cũng chuyển thành ba đến năm ngày một lần.
Ma âm quanh quẩn không dứt bên tai muốn bơm động lực một cách triệt để.
Thế là giọng nói ma quỷ đinh tai nhức óc của Kim Luân Pháp Vương trở thành kí ức khắc sâu nhất trong lòng các học sinh trong 100 ngày căng thẳng này.
Nói lớp 12 là thời gian cấp bách, phải dùng hết sức để học tập nhưng thật ra cũng có rất nhiều chuyện lung tung phải làm, nào là đăng ký thông tin dự thi, nào phải kiểm tra hồ sơ, còn phải kiểm tra sức khỏe.
Đối với học sinh mà nói, chỉ cần không ở trong lớp học thì chính là giây phút thoải mái, tranh thủ nhàn rỗi.
Khoảng tháng ba, nhà trường sắp xếp kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thành phố, học sinh rất lâu không được nghỉ bỗng có một loại cảm giác như bị giam lâu ngày bỗng dưng được kéo ra hóng gió, mọi người đều kích động không thôi.
Lúc đến bệnh viện thành phố, các lớp đều bắt đầu chia nhau theo các hạng mục khác nhau tiến hành kiểm tra, để không cần xếp hàng chờ đợi, nhanh chóng về trường học.
Lớp 12/9 kiểm tra đo mắt trước, trong lớp có vài học sinh thị lực rất tốt, hai mắt đều 10/10, đến cả bác sĩ cũng có chút ngạc nhiên, học sinh đã trải qua sự tàn phá của lớp 12 sao vẫn có thể có thị lực tốt như thế chứ? Bác sĩ kiểm tra mở mí mắt của học sinh để xem có phải đã mang kính áp tròng hay không.
Khuất Đại Tráng ở đằng sau bảo: “Thấy không? Đây chính là người không thích học hành, thị lực mới tốt như thế, nếu như ngày ngày thức khuya đọc sách giải đề, sao có thể bảo dưỡng thị lực tốt như vậy được!”
Cậu cả mặt sùng bái nhìn Quý Nhượng: “Giống như anh Nhượng của chúng ta, hai mắt 500 độ*, thật sự là cận đến Thái Sơn, là tấm gương học tập đáng noi theo.”
Kết quả thi lực của Quý Nhượng đều dưới 100 độ, vô cùng ưu tú, Khuất Đại Tráng ngược lại cận 300 độ.”
(* Đơn vị đo mắt của Trung Quốc.
Mở rộng thêm: Mắt của người bình thường nằm trong khoảng 50 độ)
Cậu không dám tin: “Tại sao vậy?! Tại sao tao cận thị nặng như thế mà học hành vẫn có nhiêu đó?!”
Lưu Hải Dương đá cậu: “Thằng ngu, mày cận thị vì chơi game, đừng lấy học hành để gánh họa.”
Nói như thế hình như cũng đúng.
Quý Nhượng từ lúc không chơi game, hai năm nay thị lực hình như tốt hơn, số độ cũng giảm đi một chút, ước chừng tiệm mắt kính trước kia cũng đã đo cao hơn rồi.
Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.
Từ khoa mắt đi ra, trên hành lang khắp nơi đều là học sinh cầm sổ khám sức khỏe, xung quanh ồn ào, xem kiểm tra sức khỏe thành một chuyến giao lưu vậy. Quý Nhượng phải đến khoa nội, lúc anh rẽ qua góc nhìn thấy Thích Ánh đang ngồi trên ghế ấn lấy cánh tay.
Cô hẳn là vừa lấy máu xong, ngón tay ấn lấy bông gòn trên cánh tay, sắc mặt hơi tái nhợt, cô cụp mắt ngồi ngây ra.
Quý Nhượng đi đến ngồi xổm trước mặt cô, xoa xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Đau lắm sao?”
Thích Ánh lúc này mới nhìn anh, cô cong mắt cười: “Không đau.” Sau đó lại mím môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là hơi choáng.”
Lấy máu phải để rỗng dạ dày, có lẽ cô bị tuột đường huyết rồi.
Quý Nhượng cười, đưa tay vào trong túi quần sau đó cuộn chặt thành nắm đấm chìa ra trước mặt cô: “Em đoán xem trong tay anh là gì?”
Cô vui vẻ nói: “Kẹo dâu!”
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Quý Nhượng xòe tay ra: “Đoán đúng rồi, nhận được một viên kẹo.” Anh bóc giấy gói kẹo màu hồng ra, “Em mở miệng đi.”
Cô ngoan ngoãn há miệng.
Quý Nhượng bỏ kẹo vào trong miệng cô, khoảnh khắc đầu ngón tay anh chạm vào răng cô, ngón tay bất giác hơi run lên. Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em ăn kẹo đi, ăn xong sẽ không choáng nữa.”
Cô ngậm trong miệng, vị ngọt của dâu từ từ tràn ra, đôi môi cũng trở nên phấn nộn khiến người ta không nhịn được muốn âu yếm.
Quý Nhượng đang suy nghĩ lung tung, Khuất Đại Tráng cầm sổ kiểm tra từ hành lang bên kia chạy đến, giống như phát hiện ra châu lục mới vậy, cả mặt cậu kích động nói: “Ôi đệch anh Nhượng! Lát nữa phải ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ! Đến cả ҨЦầЛ ŁóŤ cũng cởi sạch! Hôm qua anh tắm đã thay ҨЦầЛ ŁóŤ chưa?”
Quý Nhượng: “???”
Trên gò má của cô gái nhỏ đang ăn kẹo bỗng ửng đỏ đáng nghi, cô cụp mắt nhìn sang chỗ khác.
Quý Nhượng đứng dậy, mặt không biểu cảm xoay người: “Mày qua đây.”
Khuất Đại Tráng ngốc nghếch chạy đến: “Sao vậy?”
Sau đó cậu bị Quý Nhượng ấn lên góc tường đánh một trận tơi bời, suýt nữa phải Tʀầռ tʀʊồռɢ trên hành lang.
Lúc đi đến khoa ngoại kiểm tra, các nam sinh đứng đợi bên ngoài đều cười thần bí, đến gần nghe thấy họ đang bàn tán lớn nhỏ, thỉnh thoảng lại lộ ra tiếng cười thô bỉ.
Kết quả khiến họ thất vọng rồi.
Lúc kiểm tra căn bản không cần □□.
Quý Nhượng thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn sang Khuất Đại Tráng, cậu ta có vẻ vẫn có chút tiếc nuối???
Từ phòng lấy máu ra, mọi người đều rên la choáng váng đói bụng, vội vàng chạy đi ăn sáng. Quý Nhượng vừa ra ngoài liền nhìn thấy Thích Ánh ngoan ngoãn đứng bên ngoài cầm túi thức ăn đợi anh.
Cô đã cùng Nhạc Lê ăn sáng xong, còn mua cho anh một phần, “Em mua cho anh hai bánh bao thịt cùng một ly sữa đậu nành, có đủ không?”
Học sinh lớp 12/9 ngửi thấy mùi thơm đều ngưỡng mộ đến hít sâu một hơi.
Khuất Đại Tráng nói: “Sắp rồi, sắp tốt nghiệp rồi, rất nhanh sẽ không cần phải ăn tô cẩu lương này nữa.”
Lưu Khánh Hoa đi trên hành lang, đứng trước cầu thang nhìn thấy màn này của các học sinh, cô nhíu mày nói với Lưu Nghiêu bên cạnh: “Đó là học sinh của lớp thầy và Thích Ánh của lớp tôi chăng? Hai người họ sao trông có vẻ không đúng lắm.”
Lưu Nghiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Có chỗ nào không đúng chứ? Khá bình thường mà, bạn học giúp đỡ nhau thôi.” Ông chính trực nói: “Chúng ta làm giáo viên, phải khoan dung một chút, đừng nghi thần nghi quỷ, tránh để học sinh áp lực.”
Lưu Khánh Hoa dường như có điều nghĩ ngợi gật đầu.
Lưu Nghiêu xoay người, gương mặt vui mừng cảm thán như kiểu lợn nhà mình ăn được cải trắng nhỏ nhà người khác vậy.
Trên đời không có sự thay đổi cùng cố gắng một cách vô duyên vô cớ.
Có được một người đáng để mình trở nên tốt hơn, đó là một thanh xuân tươi đẹp biết mấy.
Mùa hè theo đó mà đến gần, thời gian đếm ngược từ hai chữ số cuối cùng biến thành một chữ số.
Trước kì thi đại học, nhà trường tổ chức hoạt động tập thể cuối cùng – chụp ảnh tốt nghiệp.
Nhưng mọi người đều uể oải.
Dù sao đi nữa mặc đồng phục cột tóc đứng trước dãy nhà làm bối cảnh để chụp vẫn tốt hơn ảnh chụp tốt nghiệp, cho nên mọi người đều không hề mong đợi gì cả.
Chụp ảnh không biết chỉnh ảnh hay sao!
Đối với người không ăn ảnh mà nói thật sự là một thảm họa!
Đến giai đoạn cuối cùng, chủ nhiệm các lớp lại không căng thẳng như trước đó, bình tĩnh an ủi học sinh: “Thả lỏng tâm thái, lấy thực lực của mình thi là được. Năm nay các em đã trải qua các kì thi lớn nhỏ rồi, lần này cũng giống như trước đây vậy, không có gì khác cả.”
Nhưng cũng có giáo viên theo kiểu khích lệ như Lưu Nghiêu của lớp 12/9: “Các em! Thắng hay thua là ở một trận này! Lúc kiểm tra thật sự đã đến rồi! Lấy hết toàn bộ thực lực ra, chứng minh cho mọi người thấy em chính là người cừ nhất!”
Ông nhìn các gương mặt quen thuộc bên dưới, nghĩ đến ba năm cùng nhau, cùng sự cố gắng của mọi người trong cả năm nay không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng: “Các em, trong lòng thầy, mỗi người các em đều rất ưu tú. Thầy tin, sau này các em cũng có thể tiếp tục ưu tú như thế! Đến bây giờ, thầy cũng không thể giúp được gì cho các em nữa, chỉ có thể chúc những câu các em khoanh lụi đều đúng hết, đi thôi, chinh phục kì thi đại học!”
Ngày 6 tháng 6, các thí sinh đến địa điểm thi nhìn phòng thi trước một ngày.
Nếu không nói là duyên trời định thì sao Quý Nhượng và Thích Ánh lại thi cùng một phòng chứ.
Đương nhiên, nếu trong đoạn nhân duyên này có thể quét đi viên phân chuột Khuất Đại Tráng ra ngoài thì hoàn mỹ rồi.
Khuất Đại Tráng thật sự kích động đến khóc mất: “Trời ạ! Tôi lại thi cùng phòng với hai người! Hãy để ánh sáng của học bá bao phủ lấy tôi đi! Lần này tôi chắc chắn có thể đến Bắc Đại tìm Ngô Duệ rồi!”
Quý Nhượng: “Cút đi, ánh sáng học bá của tao không hề muốn bao phủ mày một chút nào cả.”
Quý Nhượng và Thích Ánh cùng một dãy, Thích Ánh ngồi ở vị trí đầu tiên, Quý Nhượng ngồi ở vị trí cuối cùng.
Lúc ngồi xuống, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của cô.
Cô thật sự là tiểu phúc tinh của anh, dù là lúc này, cô vẫn có thể xuất hiện trong tầm mắt của anh, cho anh hi vọng và ánh sáng.
Đợi tất cả thí sinh trong phòng đều đã ngồi vào chỗ, Khuất Đại Tráng phát hiện ra thí sinh ngồi trước mặt cậu mặc chiếc áo thun in toàn hình đầu chó.
Đầu chó kia còn là loại nhếch môi cười tà mị kiểu trừng ai người đó sẽ mang thai vậy.
Khuất Đại Tráng mắt to trừng mắt nhỏ với đầu chó sau lưng học sinh kia.
Hai giáo viên gác thi bước vào trong lớp, sau khi tự giới thiệu xong liền thông báo những điều cần chú ý cho kì thi ngày mai. Cần phải đem gì, không được đem gì, đến sớm nhất là mấy giờ, trễ nhất là mấy giờ, tất cả đều nói rõ mồn một cho mọi người nghe.
Nói xong, giáo viên gác thi hỏi: “Các em còn có vấn đề gì không?”
Khuất Đại Tráng ngồi ở giữa, cả mặt nghiêm túc giơ tay.
Giáo viên nhìn cậu: “Bạn học này, em có câu hỏi nào sao?”
Khuất Đại Tráng đứng lên, chỉ thí sinh ngồi trước cậu, gương mặt phẫn nộ nói: “Thưa thầy! Em muốn khiếu nại bạn học ngồi trước mình, đầu chó trên áo cậu ta cứ trừng em, khiến em bị phân tâm nghiêm trọng!”
Học sinh ngồi đằng trước: “???”
Giáo viên gác thi: “???”
Quý Nhượng cùng Thích Ánh: “...”
Không, chúng tôi không biết thằng khờ này.
Dưới vẻ mặt oán giận của Khuất Đại Tráng, cuối cùng giáo viên gác thi thỏa hiệp, ông nói với thí sinh mặc áo thun đầu chó kia: “Bạn học, ngày mai đi thi em đừng mặc áo này nữa.”
Thí sinh đầu chó: “...”
Thật sự là vô cùng tuyệt vọng*.
(*Nguyên văn: 日了狗了: là một loại chửi tục, lúc người ta gặp phải lúc suy sụp, như biểu cảm bị ‘đau trứng’, kiểu vô cùng tuyệt vọng...)