Làm được nửa đề, Quý Nhượng nhận được tin nhắn của học sinh nhất khối: Bạn học Quý, tôi vừa tan học, cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi dẫn cậu đi mua sách tham khảo.
Quý Nhượng trả lời cậu: Không cần, đã mua xong rồi.
Anh lấy di động chụp câu mình đang làm qua: Mẹ nó, ý này rốt cuộc là ý gì vậy?
Tin nhắn của Ngô Duệ cách năm phút mới nhắn qua: Câu này cậu có thể suy nghĩ từ hai khía cạnh, khía cạnh thứ nhất là nghĩa gốc mà câu thơ này truyền đạt. “Xin hãy đưa những ý ૮ɦếƭ của ta. Qua vũ trụ, như lá khô đòi sống lại!” Nhà thơ qua câu thơ muốn bày tỏ niềm hi vọng được hồi sinh, nói rõ là thế giới bấy giờ khó khăn, không có hi vọng. Khía cạnh khác chính là tín hiệu thế kỉ thứ mười chín, cậu liên tưởng đến tình hình thế giới phương tây trong thế kỉ thứ mười chín, đáp án sẽ xuất hiện.
Một đoạn nhắn dài toàn chữ khiến cho Quý Nhượng choáng váng, đọc đến cuối cùng, cậu ta lại không thèm nói đáp án, để cho mình tự suy nghĩ!
Quý Nhượng nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể đọc lại nội dung trong đoạn chữ mà Ngô Duệ nhắn, kết hợp với các đáp án, nghi hoặc hỏi: Chọn C?
Ngô Duệ: Đúng rồi, sau này khi giải bài tập cứ như thế mà phân tích, cậu sẽ phát hiện ra đáp án của mỗi câu đều hiện ra rõ ràng.
Quý Nhượng ngại nói với cậu ta mình chọn C thật ra là đoán bừa.
Dù sao đi nữa đại ca mới học một tiết lịch sử không biết thế giới phương tây vào thế kỉ thứ mười chín rốt cuộc là như thế nào.
Thế nhưng, sự phân tích của Ngô Duệ đã dẫn dắt cho anh, lúc làm bài liền biết phải suy luận từ đâu.
Tỉ lệ xác suất khoanh bừa được nâng lên một chút.
Đại ca dốc hết chất xám làm xong bài trắc nghiệm, Thích Ánh đã làm xong toàn bộ bài tập. Cô nhìn thiếu niên ngồi đối diện đang khổ não suy nghĩ, liền cầm bánh kem black forest mà mình chưa ăn xong vừa ăn vừa chờ anh.
Dáng vẻ thiếu niên nhíu mày trầm tư, hệt như tướng quân năm đó ngồi trong phòng sách đọc binh thư.
Những kẻ ăn chơi trác táng danh môn thế gia bị ném đến luyện binh trong doanh trại vẫn luôn chọc tức chàng. Chàng thường thở dài, làm sao dám để nghìn dặm lãnh thổ giao vào trong tay của những kẻ bất tài vô dụng được chứ.
Lúc đó cô không hiểu, chớp mắt nói: “Có tướng quân ở đây rồi.”
Có tướng quân ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ được vạn dặm núi sông.
Chàng buồn cười xoa đầu cô: “Ngốc, ta lại không phải là thần tiên.”
Chàng không phải là thần tiên, sẽ có một ngày phải ૮ɦếƭ.
Chỉ là không ai ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy, đột ngột đến thế.
Đó là năm thứ năm cô đến phủ tướng quân, ma ma bên người từ chỗ quản gia nhận được thư, vui mừng chạy đến báo cho cô biết, tướng quân lại đánh thắng trận, không bao lâu sẽ về triều.
Tướng quân năm ngoái rời kinh vào mùa thu, hơn một năm không trở về.
Cô vui mừng không thôi, cùng trên dưới trong phủ quét dọn khắp phủ tướng quân. Lại gần đến cuối năm, mua về không ít các loại hoa đăng treo bên cửa, đến cả vườn hoa cũng tân trang, trồng sơn trà, tịch mai nở hoa vào mùa đông.
Ma ma còn thay cô đến cẩm tú phường may áo váy, áo choàng mới. Chiếc áo choàng màu đỏ tươi, vô cùng nổi bật, khác hoàn toàn với phong cách ăn mặc thường ngày của cô, ma ma lại nói, nay trong kinh đang thịnh hành màu này, da cô trắng, mặc màu đỏ sẽ rất đẹp, chào đón tướng quân về nhà, nhất định phải vui vẻ cát tường mới tốt.
Tướng quân lúc nhỏ tang mẹ, thiếu niên tang cha, hằng năm chinh chiến, phủ đệ trong kinh chẳng qua có hai ba nô bộc già canh gác. Từ sau khi Thích Ánh vào, mới liên tục có thêm nha hoàn, bà ✓ú, nhiều người nên không khí cũng náo nhiệt hơn.
Nghĩ đến lúc chàng về kinh nhìn thấy khung cảnh chúc mừng tươi vui này, hẳn sẽ rất vui.
Cô liền đồng ý.
Chẳng bao lâu, lại có tin khẩn từ trong cung truyền đến, hôm ấy, hoàng đế bế triều.
Nghĩ đến lúc đó, tin tướng quân tử trận đã truyền vào trong kinh rồi.
Nhưng không ai nói cho cô biết.
Có lẽ cảm thấy cô chỉ là một thi*p thị hèn mọn, không danh không phận, không đáng nhắc đến.
Cô cứ thế bẻ đầu ngón tay chờ đợi, cuối cùng chờ được đến ngày đại quân về triều. Hôm đó, năm mới bắt đầu, cô mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi, chờ được linh cữu của tướng quân.
Những hoa giấy cô tự tay dán lên song cửa, Ⱡồ₦g đèn đích thân treo lên, lại đích thân cô gỡ xuống, đổi thành cờ tang trắng.
Cô ϲởí áօ choàng đỏ ra, gấp ngay ngắn, đặt lên giường, thay váy trắng, vắt dây lên trần nhà.
Khi ấy, mặt trời vẫn rất sáng sủa.
Khi nhắm mắt, vẫn có thể nhìn thấy ánh vàng.
……
Thích Ánh dụi mắt.
Trong rủi có may, cô có thể lần nữa gặp được chàng, những lời hứa không kịp nói ra, năm mới không ai cùng chàng trải qua, lần này, đều có thể từng chút một thực hiện, bù đắp tất cả.
Quý Nhượng không biết cô gái nhỏ đối diện đã lặng lẽ khóc một trận, anh vẫn đang chiến đấu với bài tập.
Trắc nghiệm có thể khoanh bừa, nhưng những câu hỏi lớn đằng sau phải lật sách mới làm được. Lúc đưa tay cầm sách giáo khoa, bỗng nhớ ra khi nãy Thích Ánh làm bài không ᴆụng đến sách.
Thế mà anh còn giở sách không phải là rất rác rưởi sao?
Đại ca không muốn nhìn thẳng thân phận học dốt của mình chỉ đành gắng gượng làm tiếp.
Câu tiếp theo cũng không biết, rất tốt.
Sách núi có đường anh không đi, biển học vô bờ anh không thuyền.
Hoành phi: Tay nải của thần tượng quá nặng.
Quý Nhượng đưa mắt nhìn ra cửa, sắc trời đã dần tối, anh lấy cớ dọn dẹp sách vở, lấy di động gõ chữ đưa cho cô nhìn: Trời sắp tối rồi, về nhà thôi.
Cô không cần anh đưa về, lo lắng sẽ làm mất thời gian của anh, dù sao đi nữa chỗ anh ở và nhà cô là hai hướng đi ngược nhau. Quý Nhượng đã chấp nhận ‘sự thật’ là cô chê bai chiếc xe mô tô của anh, trong lòng không vui nhưng gương mặt không thể hiện ra, đưa cô đến trạm xe buýt.
Lúc này đã không còn đông nữa, lúc xe đến vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Anh đưa cặp cho cô, bảo: “Đi đi.”
Thích Ánh hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Không biết có phải là vì gió thổi hay không, đôi mắt cô hơi đỏ, ánh mắt nhìn anh vừa dịu dàng vừa bịn rịn.
Quý Nhượng bị ánh mắt ấy nhìn đến cõi lòng nảy sinh ra cảm giác tê dại không tên, phì cười hỏi: “Sao? Không nỡ xa ông đây à?”
Xe buýt đằng sau đến gần, mở cửa xe.
Thích Ánh đột nhiên kiễng chân ôm anh.
Quý Nhượng chỉ cảm thấy trong lòng mình chạm phải một vật vừa mềm vừa thơm, còn chưa kịp phản ứng, Thích Ánh đã nhận lấy cặp của mình, xoay người chạy lên xe buýt.
Gió đêm xoay quanh người anh, cuốn đi hương thơm ngọt ngào còn lưu lại.
Xe buýt bắt đầu chuyển động, Thích Ánh ngồi bên cửa sổ, vẫy tay cười với anh.
Đại ca lúc này mới phản ứng lại hóa thành người gỗ.
Trêu người khác xong liền bỏ chạy là học của ai vậy?!
Không được, anh đã bị cô chiếm tiện nghi hai lần rồi, lần sau mình nhất định phải chủ động một chút, phải chiếm lại!
Hôm sau đến trường, Ngô Duệ nhân lúc vẫn chưa vào giờ tự học sáng chạy sang lớp 11/9 tìm Quý Nhượng. Học sinh nhất khối xuất hiện ở đây, lập tức thu hút ánh nhìn xung quanh, vài nam sinh hư hỏng vui đùa chặn cậu lại “Này, không phải là học sinh nhất khối sao, sao lại hạ mình chạy đến chỗ bọn tôi vậy?”
Ngô Duệ nói: “Tôi đến tìm Quý Nhượng.”
Cả đám người cười ầm lên: “Ôi đệch, thằng mọt sách này còn muốn tìm anh Nhượng, sợ là ngứa da muốn ăn đòn?”
Quý Nhượng từ sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Ông đây thấy mày đang ngứa da muốn ăn đòn.”
Họ vừa nhìn thấy anh, bị dọa đến rụt cổ lại, vội vàng chạy đi, Ngô Duệ bỗng nảy sinh ra một loại cảm giác được đầu gấu của trường che chở, nghĩ lại vẫn còn chút kích động.
Cậu cố gắng áp chế sự kích động, đưa quyển vở cho anh: “Bạn học Quý, đây là kế hoạch mà tối qua tôi căn cứ vào tình hình của cậu mà làm ra, cậu xem thử trước đi, buổi trưa ăn xong cơm tôi sẽ đến tìm cậu, nói chi tiết cho cậu.”
Quý Nhượng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Ngô Duệ ngượng ngùng xua tay: “Điều nên làm mà, cậu cũng không phải không đưa tiền cho tôi.”
Ngô Duệ gật đầu, xoay người chạy đi. Quý Nhượng cầm vở về chỗ mình, xung quanh đều là ánh mắt tò mò nhìn anh giở trang đầu tiên.
Chỉ thấy trên đó có năm chữ lớn cứng rắn hữu lực:
[Mục tiêu của Quý Nhượng.]
Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Kế hoạch học tập bốn tuần.
Quý Nhượng:???
Mẹ nó, học sinh nhất khối là nhóc con lớp tám à?