Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca - Chương 115

Tác giả: Xuân Đao Hàn

Chương 115: Phiên ngoại 17: Tình yêu dân quốc tươi đẹp
Thời điểm đại thiếu gia Quý Nhượng của Quý gia du học bên Anh Quốc trong nhà đã định sẵn một mối hôn sự cho anh, còn gửi điện báo thông báo cho anh: Du học về nước đính hôn.
Quý đại thiếu gia từ bé đã muốn gì được nấy, vô pháp vô thiên, nổi danh trong mười dặm tây dương đùng đùng nổi giận, chém đinh chặt sắt gửi điện báo về nhà: Quý Nhượng anh, lần này dù ૮ɦếƭ, có nhảy xuống du thuyền cũng tuyệt đối không cưới người con gái không quen biết!
Ông nội của anh, đại tư bản nổi tiếng của Bến Thượng Hải, được người người cung kính gọi một tiếng "Quý lão", lão gia tử tâm bình khí hòa trả lời anh: Không cưới thì đừng quay về, về rồi nhất định phải cưới, có bản lĩnh thì cả đời ở Anh Quốc đi.
Mẹ Quý lo lắng đứng bên cạnh hỏi lão gia tử: "Bố kích thích thằng bé như thế, nếu nó thật sự không về thì sao đây?"
Quý lão gia tử cười lạnh lùng: "Tính của thằng bé ngươi còn không hiểu sao, ta thấy không đến bảy ngày, chúng ta có thể nhìn thấy tiểu tử thối này rồi."
Nếu không làm sao có thể có câu không ai hiểu con bằng cha, không ai hiểu cháu bằng ông.
Quý Nhượng lúc này quả nhiên đã khí thế hùng hổ lên thuyền về nước.
Ông nội trước giờ luôn thương yêu anh lại nói ra câu "không cưới thì đừng về", nghe xem, đó là lời mà ông nội có thể nói ra sao?! Chỉ vì một người ngoài, đến cả cháu trai bảo bối cũng không cần nữa sao!
Anh ngược lại phải về xem là cô gái mê hoặc của nhà nào lại được ông nội đối đãi như thế!
Về nước cùng còn có bạn học của anh, đều là thiếu gia ăn chơi có tiếng của Thượng Hải, du học vài năm lại tiếp thu không ít tư tưởng mới giáo dục mới, càng thêm phóng lãng hơn, cả ngày treo cải cách phản đối đổi mới bên miệng, không nhìn nổi hành vi của các phe phái cũ trong nước.
Nghe nói Quý Nhượng bị đính hôn, bọn họ vừa vui vẻ thấy người gặp họa vừa mồm năm miệng mười đưa ra chủ ý:
- "Cậu cứ sống ૮ɦếƭ không chịu cưới, chẳng lẽ họ còn đánh ngất cậu đi bái đường hay sao?"
- "Nghe nói những phụ nữ trong trạch viện xưa vẫn còn bó chân đấy, xương chân bị gãy ngay giữa, chậc chậc, vừa nghĩ liền thấy đau."
- "A Nhượng cậu nghìn vạn lần đừng thỏa hiệp, nếu đôi chân đó để trần, cậu chắc chắn sẽ mơ ác mộng!"
- "Tôi nói, cậu phải dẫn bạn gái về, tiền trảm hậu tấu!"
Quý Nhượng đứng trên boong tàu, nhìn mặt biển xanh thẳm vô tận, nắm chặt nắm đấm, kiên quyết nói: "Cải cách, bắt đầu từ việc phản đối hôn ước kiểu cũ! Lần này, tớ tuyệt đối không thỏa hiệp!"
Hôm về nước, Thượng Hải mưa to.
Quý gia đưa xe đến đón, con trai của người làm vườn theo Quý Nhượng từ bé đến lớn hưng phấn giúp anh mang hành lý lên xe, sau khi ngồi lên xe, vành mắt cậu đỏ hoe: "Thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng về rồi à, Phúc Quý rất nhớ cậu."
Quý Nhượng vô cùng buồn bực: "Ngừng ngừng ngừng, nói cho ta biết lai lịch của cô gái kia là thế nào?"
Phúc Quý không hổ là từ nhỏ đã bên cạnh anh, lập tức hiểu anh đang nói ai: "Cậu nói Thích tiểu thư? Cô ấy là con gái nhỏ của Thích gia, thiếu gia cậu biết Thích gia không? Có tiếng trong trung y quán, Thích lão tiên sinh được xưng là Hoa Đà tái thế! Đầu năm lão gia bệnh phong thấp rất nặng, đau đến không thể xuống giường, đến bệnh viện truyền nước cũng không khỏi! Sau này Thích lão gia tử dẫn theo Thích tiểu thư ở Quý công quán một tháng, ngày đêm cẩn thận chăm sóc, lão gia mới xem như khỏe lại."
Quý Nhượng thật sự không thể tưởng tượng: "Vì chuyện này mà ông nội đem ta bán đi sao?!"
"Không phải đâu ạ, là ân nhân cứu mạng, huống hồ mọi người ở công quán đều quý Thích tiểu thư, cô ấy thật ra là người rất tốt..."
Còn chưa nói xong, cậu liền bị Quý Nhượng bực bội đấm một đấm: "Cô ta tốt cái rắm! Ngươi im miệng cho ta!"
Chiếc xe trong cơn mưa tầm tã chạy về Quý công quán, vừa đến trước cửa, liền có hạ nhân đứng đợi mở cửa sắt, hai chiếc xe màu vàng đậu bên cạnh. Quý Nhượng nhìn cơn mưa to ngoài cửa kính đến xuất thần, đầu tiên là nhìn thấy một chiếc ô hoa màu xanh, vải dù căng ra trong mưa, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trên xe nhảy xuống.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đôi giày vải trắng thêu hương, mái tóc dài ngoan ngoãn buông xuống, bên cổ rũ xuống hai bím tóc nhỏ, gương mặt thanh lệ, đôi mắt như sao trăng.
Cô một tay cầm ô, một tay ôm lấy một chiếc túi lớn, giày vải trắng giẫm lên vũng nước đọng, chạy bước nhỏ vào trong.
Cho đến khi bóng lưng cô biến mất trong cơn mưa, Quý Nhượng mới phản ứng lại, quay đầu hỏi Phúc Quý: "Kia là ai?"
Phúc Quý nhìn một lượt không nhìn thấy gì cả, tùy tiện đáp: "Có thể là nha hoàn trong công quán ạ."
Xe chạy vào trong, Quý Nhượng không đợi Phúc Quý mở ô, bước bước lớn vào trong. Quý phu nhân sớm đã đứng trước cửa đợi, anh đã đi du học vài năm, Quý phu nhân vừa nhìn thấy anh liền ôm anh khóc, người trong công quán đều đến cả rồi, chỉ không thấy mỗi lão gia tử.
Đặt xong hành lý, an ủi xong mẫu thân, Quý Nhượng nhấp một ngụm trà nóng hỏi: "Ông nội đâu ạ?"
Quý phu nhân nói: "Mấy hôm nay trời mưa, bệnh phong thấp của ông nội lại tái phát, đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Quý Nhượng nhíu mày: "Ông ấy uống thuốc chưa?"
"Uống rồi, thuốc trước kia đều đã uống hết rồi, nhưng mà tiểu cô nương của Thích gia hôm nay lại đến đưa thuốc đến, đang nấu đấy." Quý phu nhân nói xong, nhìn Quý Nhượng thoáng biến sắc mặt, vội đến kéo tay anh an ủi: "Con đừng vội phản đối, gặp người trước rồi hẵng nói nhé. Bọn ta sẽ không hại con, cô con gái nhỏ của Thích gia là một cô nương tốt, con nếu cùng cô ấy..."
Quý Nhượng gạt tay bà ra, đứng bật dậy, không vui hét lên: "Cô gái dù tốt hơn con cũng không thích! Dù sao con sẽ không đồng ý mối hôn sự này! Cuộc đời của con sẽ không để cho người khác làm chủ, không cần mọi người sắp xếp!"
Vừa hét xong, lầu hai liền truyền đến một giọng nói vô cùng khỏe khoắn: "Ra ngoài du học vài năm liền cho rằng mình là đại diện của thời đại mới hay sao? Với những chuyện hỗn trướng ngươi làm trong những năm nay, để Ánh Ánh gả cho ngươi, ta vẫn cảm thấy là hời cho ngươi đấy!"
Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn, Quý lão gia tử ngồi trên xe lăn, sắc mặt giận dữ hận sắt không rèn thành thiếc. Mà bên cạnh ông, có một tiểu cô nương vẻ mặt vô cùng không tự nhiên.
Váy áo màu phấn nước, 乃úi tóc ngoan ngoãn, đôi giày vải màu trắng.
Là thiếu nữ mà anh nhìn thấy trong cơn mưa to.
Quý Nhượng đang vốn muốn cãi một trận to ba trăm hiệp với ông nội mình hệt như bị nghẹn họng, không nói chữ nào.
Quý phu nhân vội đứng dậy: "A Nhượng vừa về, Ánh Ánh cũng ở đây, thôi chúng ta đừng ầm ĩ nữa. Bố, sao bố lại thức rồi? Ánh Ánh, thuốc của ông nội đã nấu xong chưa cháu?"
Thiếu nữ đẩy xe lăn gật đầu, giọng mềm mại: "Đang nấu rồi ạ, đợi nấu thêm một tiếng nữa là được rồi. Tiệm thuốc vẫn rất bận rộn, cháu phải quay về thôi."
Cho đến khi thiếu nữ rời khỏi công quán, Quý Nhượng vẫn chưa hoàn hồn lại.
Quý lão gia tử xuống lầu, dạy dỗ anh nửa ngày, anh lại không phản bác một câu, vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, không biết đang nghĩ gì.
Lão gia tử nhìn thấy dáng vẻ của anh, còn cho rằng mình mắng quá dữ dội, rốt cuộc vẫn đau lòng cháu trai này, cuối cùng đành nhẹ giọng, chân thành nói: "Ánh Ánh là cô nương tốt như thế, dù cầm Ⱡồ₦g đèn cũng không tìm ra, ông nội gấp gáp định hôn ước cho ngươi không phải vì sợ bị người khác giành mất sao! Nếu ngươi đã về rồi, thế thì ít qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu đi, đi tìm Ánh Ánh nhiều một chút, nói không chừng như thế ngươi sẽ thích con bé thì sao?”
Sắc mặt Quý Nhượng thoắt trắng thoắt xanh, cuối cùng không nói lời nào, quay về phòng mình.
Quý phu nhân đau lòng nhìn bóng lưng chán chường của anh: “Lần này A Nhượng hình như chịu đả kích không nhỏ. Bố, hay là thôi đi...”
Quý lão gia tử nặng nề thở dài, nửa ngày mới nói: “Xem thế nào đã. Nếu nó thật sự không đồng ý, ta cũng không thể ấn đầu nó ép cưới. Huống hồ bên Thích gia, thấy đức hạnh này của nó, cũng sẽ không gả con gái đến đây.”
Lúc này ở Thích gia, Thích Ánh đang cầm phương thuốc giúp bố Thích bốc thuốc, bước lên thang nói: “Hôm nay con gặp đại thiếu gia của Quý gia rồi.”
Bố Thích lập tức ném cái cân nhỏ xuống, đi đến hỏi: “Thế nào?”
Thích Ánh kéo kệ thuốc, lấy một nhúm đông thanh: “Giống hệt như lời đồn, tính cách ngang bướng, tính tình nóng nảy. Bố, con thấy anh ta rất không tình nguyện mối hôn sự này, con cũng không thích loại người như anh ta, chi bằng thôi đi.”
Bố Thích nhíu mày: “Chuyện hôn nhân há phải trò đùa! Ta đã cùng Quý lão tiên sinh hứa hẹn, sẽ không thể trở mặt.” Ông dừng chút, thở dài lại nói: “Ánh Ánh, nay cả Thượng Hải đều hô hào bỏ cũ đón mới, con có biết, trung y giờ cũng nằm trong cái cũ? Thích gia chúng ta, giờ cũng đã sa cơ thất thế, nếu không thể tìm cho con một gia đình chồng nương nhờ được, ta sau này xuống dưới làm sao đối mặt với mẹ con đây?”
Thích Ánh im lặng một lúc, xoay người: “Nếu anh ta cố chấp không chịu lấy con thì sao đây?”
Bố Thích thở dài khoát tay: “Thế thì thôi vậy. Vi phụ sẽ tìm một nhà hôn sự tốt cho con.”
Thích Ánh cong mắt, ngoan ngoãn cười.
Mưa to kéo dài suốt ba ngày, sau khi ngừng mưa, Quý lão gia tử liền đuổi Quý Nhượng nằm mốc trong phòng như xác ૮ɦếƭ ra ngoài, bảo anh đến tiệm thuốc Thích gia hẹn Thích Ánh đi chơi.
Quý Nhượng mấy hôm nay vẫn luôn ở trong phòng giao chiến với bản thân, lại không ngủ ngon, cả người đều sắp thành tinh thần phân liệt rồi. Lúc ra cửa anh bị ánh nắng chói mắt chiếu vào, liền cảm thấy choáng, suýt nữa đứng không vững.
Anh không dám lái xe, bảo tài xế đưa anh đến tiệm thuốc.
Lúc chiếc xe chạy được nửa đường, Quý Nhượng nhìn thấy Thích Ánh mua hoa ở tiệm hoa ven đường.
Anh bảo tài xế dừng lại, chỉnh chỉnh cổ áo, vuốt vuốt tóc, anh hắng giọng một cái rồi mới mở cửa xe đi qua đó.
Thích Ánh đang ngồi xổm trong một đống hoa tươi chọn đi chọn lại, hôm nay cô mặc áo trắng váy xanh, cả người vô cùng thanh lệ, Quý Nhượng đứng đằng sau lưng cô, không biết phải chào hỏi thế nào liền đứng đó đợi, đợi đến mười phút sau, Thích Ánh vẫn không phát hiện ra anh.
Quý Nhượng không chịu được nữa, bất mãn hỏi: “Cô chọn hoa gì, cần chọn lâu như thế sao?”
Thích Ánh quay đầu nhìn anh, ngây người vài giây, mới lộ ra nụ cười lịch sự, đứng dậy chào hỏi: “Quý thiếu gia, sao anh lại ở đây?”
Quý Nhượng hắng giọng, lại tiếp tục hắng hắng giọng, nửa ngày anh mới phun ra bốn chữ: “Tôi đến mua hoa.”
Thích Ánh cười, cầm lấy hoa mình chọn, đi đến bên kia thanh toán, muốn bước ra ngoài.
Quý Nhượng vội vã: “Này, cô không có gì để nói với tôi sao?”
Cô gái nhỏ dừng bước, quay đầu nhìn, chuồn chuồn trên khuyên tai lay động trong không trung, tựa như vỗ cánh bay đi, cô đánh giá anh vài cái, giọng vừa mềm vừa ngọt: “Quý thiếu gia, vành mắt của anh xanh đen, môi không có huyết sắc, tinh thần kiệt quệ, là điểm hình của tì vị khí không đủ, tôi khuyên anh nên đi khám.”
Nói xong, cô ôm bó hoa bước ra ngoài cửa.
Quý Nhượng: “???”
Ôi, tức quá, tức đến sắp ngất rồi.
Quý Nhượng chần chừ nửa ngày mới cất bước đuổi theo.
Thích Ánh đã đi đến góc đường, thấy anh đuổi theo, cô không dừng bước, chỉ nhìn hoa tươi trong lòng, khẽ nói: “Quý thiếu gia, tôi biết anh muốn nói gì. Anh cứ yên tâm, tôi cũng không muốn thành thân cùng anh, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, bọn họ thấy thái độ của chúng ta kiên quyết, sẽ không ép buộc nữa đâu.”
Quý Nhượng ngây người, lập tức bất mãn hỏi: “Cô không muốn gả cho tôi sao? Cô dựa vào gì mà không muốn gả cho tôi? Tôi có điểm nào không xứng với cô chứ?!”
Thích Ánh: “...”
Người này không chỉ tính tình tệ, tính cách xấu xa mà còn không nói đạo lý nữa!
Quý đại thiếu gia nhìn cô gái nhỏ giận dỗi rời đi, Quý đại thiếu gia không biết mình đã làm sai gì.
Mấy hôm sau chơi polo với bạn bè, bạn bè nói với anh: “Hôm đó tớ trong học phủ nhìn thấy vị hôn thê kia của cậu. Tớ còn đặc biệt nhìn thử, chân của cô ấy không nhỏ!”
Quý Nhượng một gậy đánh người kia từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.
Hôm sau, anh liền chạy đến học phủ.
Lúc tìm được Thích Ánh, cô đang đi cùng một chàng trai mặc áo kiểu Trung Sơn, đeo kính, nói nói cười cười. Quý Nhượng núp sau thân cây, nhìn thấy quyển giáo trình tiếng anh trong tay chàng trai, lúc hai người đi đến bên cạnh, anh nghe thấy chàng trai nói: “Would you like have dinner with me?”
Đôi mắt dịu dàng của thiếu nữ mở rất to, khóe môi cười thẹn thùng: “Em...Em nghe không hiểu.”
Chàng trai cười nói: “Không sao, em mới bắt đầu học 26 chữ cái, từ từ, anh sẽ dạy em.”
Cô ngoan ngoãn nói: “Ừ, cảm ơn anh đồng ý dạy em.”
Hai người cười nói đi xa, Quý Nhượng sau thân cây sắp tức ૮ɦếƭ.
Học tiếng anh gì chứ!!! Tiếng anh có gì hay để học chứ!!! Là người Trung Quốc nói tiếng trung!!!
Thích Ánh đến khi chiều mới về, lúc cô đi vào trong ngõ, nhìn thấy đại thiếu da mặc trang phục tây dương đang cầm sách ngồi bên bậc thang.
Hoàng hôn rơi xuống, chiếu lên nửa gương mặt nhìn nghiêng của anh, mang theo vài phần lười nhác lại vô cùng tuấn lãng.
Thấy cô về, anh lập tức đứng dậy, vẻ mặt lười nhác cũng thu về, trông vô cùng nghiêm túc. Thích Ánh do dự đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Quý thiếu gia, anh đợi tôi sao?”
Quý Nhượng đưa quyển sách cho cô.
Là một quyển từ điển tiếng anh.
Thích Ánh nghi hoặc nhìn anh.
Anh hơi hất cằm, gương mặt ngạo mạn, ánh mắt lại có chút lơ đãng, cố ý tự nhiên nói: “Nghe nói cô đang học tiếng anh?”
Thích Ánh gật đầu hỏi: “Sao anh biết?”
Quý đại thiếu gia không kiên nhẫn khoát tay: “Điều này không quan trọng!” Anh trừng cô vài cái, lộ rõ vài phần hung dữ: “Cô tìm gã thầy giáo gì vậy? Phát âm không chuẩn chút nào!”
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi quen biết anh ấy, anh ấy là bệnh nhân của bố tôi.”
Quý Nhượng lập tức đắc ý nói: “Bây giờ cô cũng quen tôi, tôi dạy cô.”
Cô gái nhỏ cả mặt nghi ngờ: “Anh?”
Đại thiếu gia nhảy dựng lên: “Cô đừng có xem thường! Tôi du học nước ngoài về đấy!”
Thích Ánh vốn cảm thấy tiếp xúc với nam tử không hay lắm, nhưng vị đại thiếu gia trước mắt giữ thân phận là vị hôn phu của cô, đương nhiên có thể tự do tiếp xúc.
Cô nghĩ ngợi một chút liền đồng ý.
Quý Nhượng vô cùng đắc ý.
Từ sau hôm đó, mỗi tuần Thích Ánh đều trích ra ba ngày đến Quý công quán để học tiếng anh với Quý Nhượng. Cô từ nhỏ chưa từng đi học qua, biết chữ đều là do bố dạy, những thứ được đọc đều là tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con. Trước đây cô cùng bạn bè đi xem một bộ phim điện ảnh nước ngoài, rất có hứng thú với văn hóa phẩm nước ngoài, nên mới muốn học tiếng anh, để có thể đọc hiểu những tác phẩm ấy.
Trong phòng sách của Quý Nhượng có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng.
Mỗi ngày cô đều vừa học vừa xem, nhưng lại không biết vị Quý thiếu gia vì dạy cho cô mỗi ngày đều phải thức khuya ôn luyện tiếng anh.
Mẹ nó, đều trách thời niên thiếu quá ham chơi.
Nhưng may là du học vài năm, kiến thức nền vẫn có, lúc anh dùng khẩu âm tiêu chuẩn để đọc những cây trong sách Thích Ánh đang đọc, cô đều không tiếc lời khen ngợi: “Wow, anh lợi hại quá.”
Thức đêm cũng đáng lắm!
Nhưng thật ra với danh tiếng của Thích gia, bên cạnh Thích Ánh không thiếu người theo đuổi.
Tuy hai nhà đã định hôn ước, nhưng mọi người đều biết vị thiếu gia lông bông của Quý gia không đồng ý mối hôn sự này, sớm muộn cũng sẽ không thành. Những thanh niên có ý với Thích Ánh vẫn thường lấy cớ xem bệnh để đến cửa tạo cảm giác tồn tại.
Sau khi Quý Nhượng biết được, mỗi sáng ngủ nướng cũng không ngủ nữa, sáng sớm chạy đến tiệm thuốc, xách ghế ngồi trước cửa, hễ phàm là chàng trai trẻ tuổi, anh đều chặn người ta không cho vào.
Danh tiếng thiếu gia của anh nổi tiếng bên ngoài, mọi người đều e dè anh, cũng không dám cố tình bước vào, vì thế anh đã đuổi đi không ít bệnh nhân của bố Thích.
Bố Thích: “...”
Thích Ánh: “...”
Cô gọi anh đến hậu viện, sắp tức hỏng mà chất vấn anh: “Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?”
Quý đại thiếu gia vô cùng bình tĩnh: “Quyền lợi vị hôn phu của tôi.”
Thích Ánh: “...” Cô thật sự không thể hiểu nổi, “Không phải anh không đồng ý hôn sự này sao? Bây giờ anh lại làm cái gì vậy? Anh không đồng ý cưới tôi, bây giờ lại ầm ĩ thành thế này, là muốn tôi không tìm được nhà nào tốt nữa sao? Sao anh lại xấu xa như thế!”
Đại thiếu gia tức đến phun máu, anh vốn cho rằng mình đã biểu hiện quá rõ ràng rồi, thế nhưng anh lại không muốn tự vả mặt mình, dù sao đi nữa anh từng chỉ lên trời thề nói sẽ không cưới cô, bây giờ lại...Anh nghẹn họng, muốn dùng hành động để chứng minh, kết quả lại bị cô hiểu lầm thành thế này.
Quý Nhượng nhảy dựng lên: “Tôi chính là xấu xa như thế đấy! Bây giờ mới phát hiện ra tôi xấu xa vậy sao! Tôi chính là muốn cô không gả đi được! Trừ tôi ra ai cũng không dám cưới cô!”
Thích Ánh bị người này chọc giận đến nói không nên lời.
Cô đóng cửa ba ngày không thèm để ý đến anh.
Quý Nhượng sau khi giận một đêm liền hết giận, hôm sau lại chạy đến tiệm thuốc. Cửa phòng Thích Ánh vẫn luôn không chịu mở, cho đến ngày thứ ba, chàng trai nhà bên tặng một chú cún con đến.
Chó nhà anh ta sinh cún con, nên tặng một con cho Thích Ánh nuôi.
Quý Nhượng trốn sau cửa viện nhìn thấy dáng vẻ cô ôm cún con cười cười nói nói với chàng trai kia, lại nghĩ đến sắc mặt của cô, thật sự là tức điên.
Trong đêm hôm ấy, anh nhân lúc Thích gia đều đã ngủ say, ôm một chú cún con trèo tường vào, đổi đi con cún ấy.
Sáng hôm sau, Thích Ánh chuẩn bị cho cún ăn, cún của mình sao đổi thành màu khác rồi???
Quý Nhượng ở trong vườn tưới hoa như không có việc gì: “Có sao? Không phải màu này à? Cố thể là cún con rụng lông nên nhạt màu.”
Thích Ánh giận đến trừng mắt: "Tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Đại thiếu gia mặt dày sát lại gần: “Tôi mua hai tấm vé xem phim, là bộ tác phẩm nước ngoài mà em thích chuyển thể thành phim, cùng đi xem không?”
Thích Ánh: “Không thích! Không đi!”
Quý Nhượng: “Tôi mua hồ lô đường cho em ăn.”
Thích Ánh: “...Vị sơn trà ư?”
Sau đó, Quý Nhượng và Thích Ánh kết hôn.
Những người đợi Quý thiếu gia từ hôn đều sững sờ.
Đám bạn ban đầu thấy anh thề thốt không cưới đều cười nhạo anh, Quý đại thiếu gia vô cùng hùng hồn: “Nhà văn vĩ đại của nước Nga Vozkiy Wolski từng nói, tình yêu chớp mắt liền trôi qua, phải dũng cảm nắm bắt tình yêu, trải nghiệm tình yêu, ôm lấy tình yêu.”
Các anh em nghe xong đều ngây người.
Sau khi về nhà, Thích Ánh tìm sách trong phòng sách của Quý Nhượng cũng không tìm ra nhà văn người Nga vĩ đại mà anh nói.
Cô chạy đến tìm Quý Nhượng: “Tác phẩm của Vozkiy Wolski mà anh nói, có thể cho em xem thử không?”
Quý Nhượng kéo ngăn kéo ra, rất mặt dày lấy thư tình mình viết ra: “Cho em."
Thích Ánh: “...”
Sau đó cô mới biết, anh nói là: Bản thân tôi Wolski*.
(* Chơi chữ. Nguyên văn tên tác giả Vozkiy Wolski 沃·兹几·沃夫斯基, mà Bản thân tôi Wolski 我·自己·沃夫斯基. Âm đọc của hai từ này na ná giống nhau)
Đây chính là kẻ ăn chơi lêu lỏng, học không thành tài!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc