Đang đi nó cảm thấy hơi chóng mặt, đi được vài bước thì bầu trời bỗng tối sập lại, nó cảm giác thế rồi bất tỉnh nhân sự, Thiên Hoàng thấy vậy hoảng lên, kêu mãi nó cũng hok cử động gì hết, ko biết làm gì cậu ta liền xốc nó lên lưng chạy hối hả về nhà người dân một đoạn đường khá xa nhưng hok biết động lực nào khiến chàng ta đủ sức đễ cõng nó tới nơi nữa? Đến nơi làm mọi người trong nhà cũng hốt hoảng, liền đỡ nó lên giường:
- có chuyện gì vậy cháu? - một bác hỏi
- dạ cháu cũng hok hỉu nữa ạ, đang đi thì cô ấy...ngất lịm đi nên cháu pải cõng về đây đấy ạ. - T. Hoàng vừa nói vừa thở
- vậy ak, chắc là do mệt quá nên thế, thôi cháu ngồi nghĩ đi chứ cõng thế cũng đuối sức rồi, để bác đi nấu cho nó nồi cháo, ăn vô rồi khỏe lại ngay ấy mà. - một bác gái nói
- dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ. - T . Hoàng lễ pép
- ui cảm ơn gì chứ, các cháuvô đây giúp mọi người thế này mọi người vui lắm cảm ơn còn chứ hết mà, tí đó đáng là bao. - một bác khác lại bảo. T . Hoàng cười trừ, nụ cười đó giống của một đứa trẻ lém lỉnh, nếu ai nói cậu ta là một người lạnh lùng kiêu ngạo thì chắc người dân ở đây hok ai tin được đâu.
Cậu nhìn mặt nó trắng bạch, tay lạnh ngắt, mặt hok một chút máu, cậu thầm ngĩ
- hok biết cậu ta có bệnh gì hok muk hay sỉu thế nhỉ? sao lúc nào cậu ta cũng làm người khác pải lo lắng thế hok biết! mà sao mình lại quan tâm cậu ta chứ? đang ngĩ vu vơ thì Diễm Hồng về vừa bước tới đầu hẻm thấy T . Hoàng đã vội hỏi:
- sao cậu lại bỏ về thế kia? cậu có thấy Kiều My đâu hok? con nhỏ này có chuyện gì hok mà biến đi đâu mất tiêu, quay mặt lại đã hok thấy rồi, hok biết nó có bị lạc đâu hok nữa, lỡ nó.......bị lạc thì biết làm sao? ui cái con này thật là! - nó làm một tua lun làm cho T . Hoàng kịp tả lời đành để nó nói hết rồi mới lên tiếng.
- cậu ta nằm trong kia kìa! - vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó cậu ta chỉ tay vào trong phòng.
- sao cơ? cậu ta bị làm sao? sao lại thế này.- D. hồng chạy vào thấy con bạn nằm bất tỉnh hoảng hốt hỏi dồn dập nhưng T. hoàng đã đi ra ngoài từ lâu rồi.
T. hoàng vừa tới cổng đã biij Gia Kiệt chặn hỏi:
- cậu có thấy My đâu hok? - hỏi vẻ lo lắng
- trong kia kìa! - nói rồi T. Hoàng bỏ đi
Gia kiệt chạy vào như vui mừng vì tìm thấy nó nhưng khi vào thì:
- cậu ấy sao zậy? có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế? - cậu ta trở lại vẻ lo lắng
- mình hok biết nữa, về thì thấy thế này nek, hỏi T. hoàng thì cậu ta đi mất rồi. - D. Hồng
Gia Kiệt định chạy đi tìm T. hoàng để hỏi cho rõ nhưng bác gái đến:
- nó bị ngất khi đang đi, thế thằng bạn nó cõng về tận đây đó. ủa cậu ta đi đâu rồi? - Đúng lúc mọi người về thấy thế cũng hơi bùn nhưng tìm được nó rồi chứ hok thì...chuyện lớn rồi.
- thế giờ cô ấy sao rồi ạ? - Gia Kiệt
- ko sao đâu, chắc do mệt quá nên mới thế,bát đang nấu cháo để lát nữa tỉnh dậy ăn bát cháo là khỏe lại liền ak, các cháu đừng lo, ko biết cậu nảy là gì với nó mà lo lắng dữ lắm, cõng quảng đường xa về tới đây đó. - bác gái nói vẻ như ko biết gì càng làm cho Gia Kiệt thêm sốc.
- vậy để cháu giúp bác. - F. Hồng
- cháu giúp nữa! - Huy Hoàng
- uk được rồi. bác gái nhận ra và cười. vì có nấu nồi cháo thôi cần gì nhiều thế chứ, cậu ta nói là giúp chứ thật ra muốn ở bên D. Hông lâu ấy mà, hồi sáng giờ 2 đứa cứ líu la liu rít ak, hehehe.
- vậy Gia Kiệt ở lại chăm sóc My nha! - D. Hồng giao nhiệm vụ quan trọng này cho cậu ta
- bảo Khang nữa đó, cứ lo nt với em yêu hoài đi.- Huy Hoàng lên giọng
Còn mọi người thì về trại chuẩn bị rồi cùng nhau xuống bếp chuẩn bị ăn trưa.
Bây giờ trong đầu Gia Kiệt như rối tung lên vì ghen, nhiều câu hỏi đặt ra nào là tại sao T. hoàng lại cõng nó về?, tại sao lúc nào nó gặp nguy thì cũng là T. hoàng chứ hok pải cậu? , tại sao T. Hoàng lại lo lắng cho nó zạ? và cũng tại sao nó hay sỉu thế?.....cậu nhìn nó mà đau lòng.