Có thể được mời đến dự bữa tiệc của nhà họ Giang là chuyện đáng để khoe nhất trong giới thượng lưu.
Sáng sớm, Chu Ân Ninh cố hết sức xách giỏ trúc đựng tiểu Ái ngồi trên xe riêng của nhà đi đến biệt thự của nhà họ Giang.
“Tiểu Ái, em nặng quá, em nên giảm cân thôi....”.
Nhìn chằm chằm tòa nhà hoa lệ bên ngoài xây bằng đá hoa cương của nhà họ Giang, Ân Ninh nhíu mày, lẩm bẩm với “con thú nhỏ” mà cô yêu thích.
“Tiểu thư Ân Ninh?”.
Ân Ninh vừa mới xuống xe thì có một quản gia tầm trung niên đi ra ngoài cửa lớn đón cô. Rõ ràng ông đã theo dõi từ camera của cổng chính, biết được Ân Ninh đã đến.
“Chào ông, quản gia”. Ân Ninh lễ phép cúi người chào.
“Cô khỏe không, tiểu thư Ân Ninh, đã lâu không gặp rồi”. Quản gia Giang cười ha ha.
Sau đó ánh mắt của ông nhìn đến giỏ trúc trên tay Ân Ninh. “A, đây là.... Đã lâu không thấy Tiểu Ái”, khóe miệng ông hơi co quắp.
“Đúng vậy”. Ân Ninh nở nụ cười, “Tiểu Ái, quản gia Giang vẫn còn nhớ đến em! Phải lẽ phép, mau ra chào quản gia Giang nào”.
Cô chuẩn bị đưa tay vào trong giỏ trúc, “ôm” Tiểu Ái ra, quản gia Giang đột nhiên giống như bị điện giật, cả người bắn ra cách xa ba mét. “Không, không cần! Ha ha”. Ông không tự chủ được, dùng tay áo lau mồ hôi, vội vàng cười. “Tôi vẫn hiểu trong lòng mà, không làm phiền đến tiểu Ái”.
“Oh”. Ân Ninh cúi đầu cười trộm.
Tất nhiên là cô biết quản gia Giang rất sợ Tiểu Ái.
Không chỉ quản gia Giang, ngoại trừ cha mẹ, mọi người đều có phản ứng như thế khi nhìn thấy Tiểu Ái.
Thật ra thì rắn là một động vật rất nhát người, sống với thái độ “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Ân Ninh thật sự không hiểu tại sao con người lại sợ loại “động vật nhỏ” “thiện lương” này.
“Tiểu thư Ân Ninh, phòng của cô ở tầng hai.....”.
“Tôi biết mà, sau khi lên tầng rẽ trái, căn phòng thứ hai từ dưới lên, đúng không?”.
“Đúng vậy! Cô có thể tự lên chứ tiểu thư Ân Ninh?”.
“Có thể”.
“Thật tốt quá, tiểu thư Ân Ninh, cô đúng là một tiểu thư tốt, ha ha”. Quản gia Giang đưa tay lau mồ hôi.
Ân Ninh cố hết sức xách tiểu Ái, chấp nhận đi vào biệt thự rộng lớn của nhà họ Giang, leo lên tầng hai. Tất cả người giúp việc đều rối rít tránh đi.
Không ai nguyện ý giúp cô, vả lại, chỉ cần có tiểu Ái ở đây, mọi người đều nghĩ cô là quái thai.
“Đến rồi Tiểu Ái, bây giờ chúng ta là khách, em phải ngoan ngoãn một chút....”.
Ân Ninh mở cửa phòng, còn chưa kịp phản ứng thì bị hình ảnh trước mắt dọa.
“Đáng ghét!”.
Trên giường, một người phụ nữ toàn thân trần trụi hét ầm lên. “Tiểu quỷ ở đâu ra vậy, mau tránh ra!”.
“Cô gái, cô nói chuyện khách khí một chút, tiểu Ái không phải là tiểu quỷ...”. Ân Ninh đứng ở cửa phòng nhíu mày lầu bầu.
“Cái gì “Tiểu Ái”! Tôi đang nói cô..., tiểu quỷ!”. Một người phụ nữ tóc xoăn, kéo cái chăn, thét lê với Ân Ninh....
“Ah?”.
Ân Ninh sững sờ ở cửa, cho đến khi cô nhìn thấy một người đàn ông trần trụi, không quan tâm ngồi trên giường, ánh mắt xem trò vui, nhìn mình chế nhạo... Tim của cô suýt nữa thì ngừng đập.
Ân Ninh cảm giác giỏ trúc trên tay rơi xuống, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười, cảm giác như chân mình sắp nhũn ra.... cô có thể sẽ bất tỉnh.
“A!”.
Đột nhiên người phụ nữ kêu lên, giọng bén nhọn suýt đâm thủng màng nhĩ Ân Ninh.
“Tiểu Ái? Em đi đâu....”.
Ân Ninh yếu ớt, không nhấc chân lên đuổi theo Tiểu Ái được. Với lại, cô không dám bước vào trong phòng...
“Cứu, cứu mạng.... rắn.....!”.
Tiểu Ái không coi ai ra gì, một chút “nhạc đệm”, nhẹ nhàng trườn vào bên trong gian phòng có sàn nhà đá cẩm thạch, gọn gàng “vọt” vào trong căn phòng hảo hạng có, duy nhất một cái giường lớn kingsize. “A......A.....”.
Người phụ nữ ôm lấy cái chăn, nhếch nhác nhảy ra khỏi giường, sau đó xông ra khỏi cửa... chạy nhanh sau một giây.
Kỳ lạ là, đột nhiên tiểu Ái dừng lại trước mặt người đàn ông.
Hai chân Ân Ninh run lên, trong đầu cô như có một con ruồi đang ong ong vang dội....
“Này, không có ai nói với cô, nhìn chằm chằm người đàn ông Tʀầռ tʀʊồռɢ không phải là hành động đúng à?”.
Tay trái chống đầu, Hắc Diệu Đường nhếch môi, lười biếng nằm trên giường, tay phải vuốt ve “con rắn nhỏ”, tùy ý răn dạy “tiểu quỷ”.
“Tôi... tôi.....”.
Cổ họng Ân Ninh thấy đắng chát, khô ráo, khàn khàn.
“Cô là người giúp việc?”. Hắc Diệu Đường lật người, hỏi.
Anh thấy sau lưng “tiểu quỷ” không có người giúp việc nên mới đoán như vậy.
“.....”. Ân Ninh như đứa ngốc nhìn anh chằm chằm, trơ mắt nhìn tiểu Ái được anh ta vuốt ve, ngoan ngoan giống như “côn trùng nhỏ”.
Hắc Diệu Đường nhìn cô gái lắp ba lắp bắp, không nhìn được nhướn mày. Cô ấy có làn da tái nhợt, đôi mắt to như mắt thỏ, đeo cái kính đen to xấu xí, tóc buộc thành hai bím đuôi sam, còn trên người là áo sơ mi caro và quần jean. Không những không nhìn ra được số tuổi chứ đừng nói đến vị phụ nữ trên người.
Nói đơn giản, người phụ nữ như thế này, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ. Đó là “Thảm không nỡ nhìn”.
Thảo nào Nina lại nói cô là “tiểu quỷ”.
“Này, tôi đói bụng, có gì ăn hay không?”. Anh hỏi.
Cái tên A Giới đúng là không có trình độ. Mời anh đến biệt thự ăn mừng vậy mà cả biệt thự vắng ngắt làm cho anh từ sau khi về nước đều nhàm chán chỉ ngồi ngáp.
“Có, có....”.
Cô nhớ, hình như cô còn đặt hành lý ở tầng dưới, trong rương tích trữ cả một rương mỳ ăn liền.
“Vậy thì mang lên. Nhanh một chút, tôi sắp đói ૮ɦếƭ rồi!”. Hắc Diệu đưuòng lật người, bắt được cái đuôi con rắn xanh, nằm hình chữ đại (大).
Tiểu Ái lại khéo léo, quấn quanh cánh tay bên chắc của Hắc Diệu Đường.
Ân Ninh đỏ cả mặt, ngơ ngác sững sờ ở cửa, nhìn chằm chằm nửa người dưới của anh.... Người này... Rốt cuộc anh có biết xấu hổ không?
Một giây sau, cô quay người thật nhanh, vọt xuống dưới tầng... suýt nữa thì lăn xuống cầu thang của nhà họ Giang.
Trước khi Ân Ninh đến biệt thự, cô cũng không biết thật ra Giang Giới chưa về đến Đài Loan.
Ngày Ân Ninh đến biệt thự, cô cũng không đi nhầm phòng. Nhưng mà căn phòng ngủ thứ hai từ dưới lên trong trí nhớ của cô đã thông với căn phòng cuối cùng, hiện tại Hắc Diệu Đường đang ở đó.
Nói cách khác, nếu như khi phòng chưa được thông thì căn phòng của cô phải là căn phòng thứ ba.
Mà căn phòng của cô đang ở cách phòng ngủ của Hắc Diệu Đường một cái tường, hai phòng có chung một ban công.
Trước mắt, khách khứa đến ở căn biệt thự này ngoài cô và Hắc Diệu Đường, còn có một đống oanh oanh yến yến đi lại.
Mỗi buổi tối, Ân Ninh đều có thể nghe giọng nói đùa cợt của những người phụ nữ truyền từ cửa sổ sát đất ở ban công vào trong phòng.
Đến buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Ân Ninh không nhịn được đi ra ban công, dò xét động tĩnh của phòng anh.
Ân Ninh giống như tiểu tặc, nhẹ nhàng đi ra ban công, núp ở ngoài cửa, dòm ngó người đàn ông và người phụ nữ bê trong rèm cửa... “Kỳ quái, rõ ràng là nghe thấy âm thanh, tại sao lại không thấy người....”. Ân Ninh tự lẩm bẩm.
“Này, cô đang nhìn gì đấy?”. Giọng đàn ông vang lên sau lưng Ân Ninh.
“Đương nhiên là chuyện hay rồi.... A.....a”.
“A, a... Cô thấy quỷ à?”. Hắc Diệu Đường nhìn cô rất kỳ lạ, ép cô vào góc tường.
Ân Ninh kinh sợ nhìn anh chằm chằm. Tại sao anh lại ở ban công?
“Sao thế? Lưỡi bị mèo ăn à?”. Anh đùa giỡn nói, hai tay đè vào tường, chặn đường lui của cô.
“Anh… Anh… Anh… Không phải anh đang ở trong phòng sao?”.
“Tôi… Tôi… Tôi… Tại sao tôi lại phải ở trong phòng?”. Anh học cô nói cà lăm.
Ân Ninh nhìn anh chằm chằm, một lúc vẫn không nói gì.
“Sao thế, cô bé muốn nhìn trộm cái gì?”. Anh nghiêng người, mặt cúi gần lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thỏ.
“Tôi đã hai mươi tuổi lẻ ba tháng”. Cô không phục nói.
“A?”. Anh nhếch môi. “Vậy thì cô có thể làm được chuyện kia rồi phải không?”.
“Chuyện gì?”. Cô ngơ ngác hỏi.
“Chuyện này….”.
Cái miệng của anh gần sát….! Ân Ninh dùng sức quay mặt đi, bởi vì thay đổi góc lớn nên cái trán của cô đập mạnh vào tường.
“Đau quá….”.
Vẻ mặt cô như đưa đám, xoa xoa cái trán đang sưng lên.
“Ngốc!”. Anh cười lớn.
“Tại sao lại mắng tôi ngốc?”. Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười lớn, cô nghĩ thầm: Không phải do anh ta à?
“Không phải ngốc thì là cái gì?”. Anh cười cười, vén rèm đi vào trong phòng.
“Người phụ nữ đó đâu?”. Ân Ninh đi vào trong phòng, nhìn xung quanh.
“Người phụ nữ đó?”. Anh rót một ly rượu, liếc mắt nhìn.
“Chính là người phụ nữ vừa rồi trong phòng anh, còn nói rất lớn”. Cô mở phòng tắm, cửa tủ treo quần áo, cẩn thận kiểm tra một lần, giống như là người vợ đi bắt kẻ thông dâm vậy.
“Sao thế? Cô có hứng thú với cô ấy à?”. Anh trêu cô.
Ân Ninh sưng mặt. “Không, tôi chỉ cảm thấy mỗi tối đều rất ồn ào”.
“Ở đây có rất nhiều phòng, cô ở một căn phòng khác là được”.
“Tôi không muốn”. Cô đáp lại rất nhanh.
Anh nhếch mày.
“Bởi vì tôi quen ở đây rồi! Phòng của anh và của tôi vốn là hai phòng tách biệt!”. Cô giải thích.
Anh bĩu môi. “Vậy thì buổi tối cô ngủ với tôi!”. Anh đùa cô.
Ân Ninh quay mặt đi chỗ khác, nói lảng sang chuyện khác. “Có phải anh có thói quen nhất định phải có người ngủ cùng không?”.
“Không phải”. Anh nhìn cô.
Cô nghi ngờ nhìn anh, trên mặt viết: Tôi không tin.
“Phải sửa là, tôi có thói quen có phụ nữ ngủ cùng tôi”. Anh nhếch môi.
“Đây không phải là một loại bệnh à?”. Cô tò mò hỏi anh.
Anh trợn mắt nhìn cô.
“Tôi nói thật, về mặt tâm lý học, đây là một chứng bệnh….”.
“Này, tôi muốn ngủ…..”. Anh đuổi cô.
“Chờ một chút! Anh đang uống cái gì, tôi cũng muốn uống”.
“Muộn lắm rồi!”. Anh đứng trước mặt cô, khoanh tay trước иgự¢ cảnh cáo.
Hai ngày trước anh mới biết, tiểu quỷ cũng là khách ở đây.
“Vậy thì nói chuyện phiếm với tôi, dù sao anh cũng không ngủ”. Cô đứng ở trong phòng anh, không muốn đi.
Anh nhún nhún vai. “Cô tên là gì? Tôi không thể lúc nào cũng gọi cô “này” được”.
“Tôi… Tôi là Tiểu Ninh”.
Anh không có phản ứng gì, Ân Ninh cố ý hỏi anh. “Vậy còn anh?”.
“Hắc Diệu Đường”. Anh nói đơn giản, ngắn gọn, lười giải thích.
“Vậy tôi có thể gọi anh là A Đường được không?”.
“Tùy cô”.
Cô cười hỏi anh. “A Đường, anh ở đây bao lâu?”.
“Làm gì?”.
“Có người quen ở đây, tôi sẽ không thấy chán”.
“Sau lễ mừng tôi sẽ đi”.
“Lễ mừng gì?”.
“Cô không biết à?”. Anh hỏi.
Ân Ninh lắc đầu.
“Nói chung là đợi mấy ngày nữa A Giới về thì mới chơi”.
“Oh….”. Cô nghĩ, cô ở đây nhưng không được mời.
“Có muốn đi hay không?”. Đột nhiên anh hỏi cô.
Ân Ninh do dự một chút. “Tôi có thể đi không?”.
Cúi đầu, tâm cô thấy thấp thỏm. Cái “lễ mừng” đó không biết sẽ có những người nào đến, sẽ có người nhận ra cô.
“Tất nhiên có thể”. Anh nhếch môi cười, nụ cười bí hiểm. “Được rồi, vậy coi như cô là bạn gái của tôi”.
Ân Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, suýt thì bị trật cổ. “Bạn gái?”. Cô nuốt nước miếng một cái, cảm giác khó khăn.
“Ừ, cô có nguyện ý không?”.
“Được, nhưng mà tôi không có y phục nào cả….”. Mặt cô nóng lên, dường như không có cách thở được.
“Không sao cả, mặc tùy tiện là được rồi”. Anh nói.
“Oh....”.
“Này, tôi đói bụng”. Anh vẫn quen gọi cô “này”.
“Tôi nấu mỳ tôm cho anh ăn”. Ân Ninh trả lời ngay.
“Được. Tôi muốn ăn vị chua”.
“Chờ tôi ba phút là được”.
Cô chạy xuống tầng, thuận tiện mang vài gói đồ ăn vặt từ trong phòng mình.
Lúc ở trong phòng bếp đun nước nóng, Ân Ninh nhìn chằm chằm nồi nước nóng ngẩn người.... Thật ra cô rất muốn hỏi anh, có phải anh chỉ thích người phụ nữ “quanh co khúc khuỷu” hay không?
“Không trách được anh thích nhỏ....”. Cô đậy nắp bát mỳ ăn liền.
Không! Cô ở đây rất chán, cô chỉ vui vì có anh ở đây cùng cô... chỉ vậy thôi!