Có chui ngay ra không thì bảo?“Kính coong”
- “Cho hỏi đây có phải nhà của Vũ Hoài An không?”
- “Vâng đúng rồi ạ.”
- “Chúng tôi đến từ cuộc thi Espresso Genius. Chúc mừng em, em đã tiếp tục lọt vào vòng trong, lọt top 20. Đây là giấy thông báo. Một tuần sau là vòng bán kết chọn ra top 10 rồi nhé, chúc em thành công ^^”
Tờ giấy thông báo đỏ cứng được gửi đến nhà, tôi đã lọt top 20 trong cuộc thi pha chế cà phê, thế nhưng tôi lại chẳng vui tí nào. Đến giờ phút này, tôi chẳng có tâm trí đâu mà thi nữa. Nghe nói một tuần nữa lễ đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên sẽ được tổ chức lại...
Tôi đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho Huy. Cũng như mọi khi, tôi đến và mang theo các loại sáp thơm và tinh dầu, những bài hát nhẹ nhàng mà cậu ấy thích, kể cho cậu ấy nghe những chuyện linh tinh ở trường, ở nhà của tôi,... với một hy vong là cậu ấy sẽ tỉnh dậy. Và vẫn như mọi khi, Huy cứ nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Còn giờ thì tôi phải về nhà thôi, sắp đến giờ người nhà Huy đến thăm rồi, chắc hẳn họ không muốn ᴆụng mặt tôi chút nào dù không biết tôi đã gây ra chuyện gì cho Huy, chẳng ai biết vì sao Huy lại bị ra thế này trừ mười một người và đội vệ sĩ có mặt hôm đó. Vì thế họ tưởng chúng tôi rủ nhau đi chơi gì đấy, chẳng may Huy bị ngã từ trên cao nên mới phải nằm viện, đấy là lời kể của Bảo Linh. Mẹ Huy dù không tin lắm nhưng chẳng có cách nào moi ra được sự thật, vì thế mà bà ấy không muốn nhìn mặt những người bạn “xấu” đã rủ Huy đi chơi chỗ không an toàn, khiến Huy bị ra như vậy, và tất nhiên trong đó có tôi. Không chỉ mẹ Huy đâu, đến cả trường cũng lạnh nhạt với ngũ long công chúa lừng lẫy một thời, họ cho rằng sự việc xảy ra với Huy là tại chúng tôi. Tôi cảm thấy mình đầy tội lỗi, rõ ràng là do tôi gây ra nhưng lại làm liên lụy đến cả hội. Việt Anh thì không có vấn đề gì nhiều, vì trước giờ cậu ấy luôn để lại hình ảnh đẹp trong mắt mọi người. Bây giờ tôi còn không muốn đến trường nữa, tôi không chịu được sự kì thị của mọi người đối với mình. Tôi đang rất đau đầu, rất đau đầu...
Tối qua, dì Huệ lại bị đau dạ dày phải vào bệnh viện, tôi lo lắm, nhưng chẳng biết làm cách nào, dì không chịu nghe lời tôi. Hôm nay cơm tối chỉ có hai chị em - tôi và Jun.
Hây ya, ăn gì bây giờ ta? Dù biết là tài nghệ nấu nướng của tôi nó không được ổn lắm, nhưng mua thức ăn sẵn ở ngoài vừa đắt vừa ít vừa không đảm bảo, thôi thì đành tự nấu vậy, may là sáng nay dì Huệ đi chợ mua đồ ăn cho cả tuần, không thì tôi cũng chẳng biết mua bán gì ngoài chợ, người ta chặt chém kinh lắm.
Xem nào, trong tủ lạnh có thịt bò này, thịt gà này, trứng này, rau cải này, rau su su này,... a cái này được - thịt kho đóng hộp ^^ Chỉ cần hâm nóng lên là xong, khỏi phải nấu. Tôi sẽ làm thêm món cải xào bò, gì nữa nhỉ? Trứng chiên, xong bữa! ^o^
Thịt bò đã thái mỏng sẵn rồi, chỉ cần rửa, cho vào xào, cho rau vào cùng nữa. Còn trứng đập ra bát, nêm gia vị và quậy lên. Tôi đã học được cách đập trứng không bị rơi vỏ vào trong từ sư phụ cá sấu... Ầy, lại thế rồi, mắt ơi, xin mày, đừng rơi nước nữa. tao không muốn lại sưng mắt lên đâu. Đôi bắt bướng bỉnh này, tao nói mày không chịu nghe hả? Ngừng ngay!
- “Chị An, chị khóc à?”
- “Hả? Không, chị có khóc đâu, ra ngoài chơi đi.”
- “Nếu chị không biết chiên trứng thì để em làm cho, đừng khóc.”
0_o
==”
- “Chị đã bảo ra ngoài đi mà, chị biết chiên!”
- “Hừ, không biết làm còn mắng người ta.”
- “Jun!! >< Trả 乃ún lại cho tôi!! Chưa ૮ɦếƭ vì đau dạ dày chắc tôi cũng ૮ɦếƭ vì tức mất!” 0_o - “^^ hì hì, bác sĩ này hay nhỉ?” - “Hay cái gì mà hay? Loại người này mà cũng làm bác sĩ á, lương y để đâu hết rồi, còn dám ngang nhiên ςướק đồ ăn của bệnh nhân nữa. Quá đáng!!” - “Tại chú ấy lo dì ăn vào bệnh dạ dày càng nặng thôi mà.” - “Lo cái gì mà lo. Hắn tiếc mấy chục mua bữa tối nên tranh thủ moi móc của bệnh nhân chứ tốt đẹp gì. Bực mình!” - “Thôi mà dì, bọn con mua bao nhiêu đồ ăn cho dì rồi này... Mà dì thuộc cả họ tên của bác sĩ cơ à?” - “Từ mấy lần trước vào bệnh viện, thằng bác sĩ này đã hay nói mát dì rồi, con bảo thế có tức không chứ! Thế nên dì nhớ cả họ cả tên để mà... rủa ==” - “Dì ác quá =.= Thôi dì ăn đi này. Từ giờ con không phải lo dì ăn đồ linh tinh ở đây nữa, vì đã có bác sĩ Trần Minh Đức rồi mà ^_^” - “HOÀI AN!! ><”
*chạy*
*
* *
7 giờ tối, chẳng có việc gì làm, tôi... dọn dẹp lại phòng mình ==”
Đừng có há hốc mồm ngạc nhiên như thế, tôi cũng là người có ý thức mà, chỉ có điều bây giờ nó mới thức dậy sau giấc ngủ dài thôi.
Mở tủ quần áo ra, như mọi khi, chúng xô vào tôi vồn vã như cún thấy chủ về nhà. Ngồi gấp lại đống quần áo hết mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong. Tiếp theo là cái giường đầy những rác, nhìn đến rùng mình, tôi không hiểu sao mình có thể nằm trên cái giường như thế này suốt mấy tỉ năm nay. Cũng tại cái giường này mà tôi phải phục tùng một người, đấy là lần đầu tiên trong đời tôi phải phục tùng ==” Còn cái bàn học và tủ sách là xong, hai chỗ này không tốn quá nhiều công sức vì nó đã khá gọn gàng rồi. Đúng như lời hắn nói, có ᴆụng đến sách vở bao giờ đâu lại chả gọn ==” À quên, còn cái tủ thuốc trong góc, dù khá gọn gàng nhưng không ᴆụng đến bao giờ nên bụi bặm lắm, phải lau lại, khá nhất thì bây giờ tôi biết trong phòng mình có một cái tủ tuốc, nhờ công của hắn đấy =0= ...
Trời ơi, Hoàng Minh, Hoàng Minh, sao cậu cứ xuất hiện trong đầu tôi vậy? Cậu có chui ra ngay không thì bảo? Tôi đã cố không nghĩ đến cậu rồi, nhưng sao cậu cứ lò cái mặt đáng ghét ra vậy? Có cút ngay ra khỏi đầu tôi không thì bảo? Cút ngay, cút!
Vẫn không cút ==”
Được rồi, vậy cậu cứ ở đó đi, tôi đi ngủ. Đã bảo là tôi đi ngủ rồi mà, cậu cứ ở đó làm sao tôi ngủ được? Không cho tôi ngủ chứ gì? Được, vậy tôi không ngủ nữa!
Ngồi dậy nhìn lại kiệt tác của mình, căn phòng gọn gàng thật. Chuyện, mấy tiếng đồng hồ của tôi là phải thế này chứ. Hoàng Minh suốt ngày chê phòng tôi bừa bộn, giờ thì hết rồi nhá, để xem chê vào đâu.
Chán, tôi ngồi tự kỉ gấp máy bay giấy. Bay đi này, bay đi này... Ủa? Tờ giấy này...
Hình như đây là đống tài liệu tôi thu thập được để điều tra về ông Long và vụ án của ba ôi, bây giờ nó thành máy bay giấy hết rồi ==” Nhặt lại từng cái máy bay, tôi mở ra và miết lại cho phẳng. Đây đều là những bằng chứng, tài liệu quan trọng mà tôi phải liều mình mới lấy được, chẳng lẽ chỉ để gấp máy bay thôi à?
Đắn đo một hồi, tôi quyết định sắp xếp lại những giấy tờ này. Phải, ngày mai tôi sẽ đến công an thành phố để kiện ông ta, không thể để ba tôi ra đi như thế được. Lần này tôi phải hành động thật nhanh, dứt khoát, cẩn thận và bất ngờ như vậy tỉ lệ sống sẽ cao hơn. Đặc biệt là không thể để ai biết được chuyện này, tôi không muốn làm liên lụy đến bất kì ai nữa. Vương Trí Long, ông sẽ phải trả giá!