Tiểu thư Cappuccino – Chương 29

Tác giả: Jin

Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Thời gian trôi nhanh thật, chưa gì đã đến Tết. Trường tôi cho nghỉ Tết mười hai ngày. Nên hôm nay tôi cùng dì Huệ đi sắm Tết, còn ba ở nhà dọn dẹp trang hoàng nhà cửa. Nhà tôi ngược đời thế đấy, Tết nhất đến nơi rồi mà con gái vẫn long nhong đi chơi, để mọi chuyện ở nhà cho ba lo tất tần tật. Kể cả từ hồi xưa, khi mẹ tôi còn sống, ba vẫn chăm lo chu toàn cho cả công việc lẫn gia đình, còn mẹ thì long nhong làm pha chế cà phê ở tiệm, chán lại về làm nũng ba. Nói tóm lại là nhà tôi rất coi trọng phụ nữ, nói chính xác hơn thì đây là chế độ nữ quyền =v=
Hôm nay Linh, Trang và Hà Anh cũng rủ tôi đi mua quần áo Tết, nhưng tôi bảo đi cùng dì Huệ rồi, thế là bọn nó đòi bám càng đi cùng. Thu và Quỳnh không đi, hai đưa này không hứng thú mấy vụ thời trang làm đẹp lắm.
- “Cháu chào cô!!” - Ba con giời ngoác mồm ra chào dì tôi, rồi tí tởn chém gió với Jun. Haizz, cứ thấy zai đẹp là sán vào, đến thằng bé sáu tuổi cũng không tha. (Bé Jun là con trai dì Huệ, bạn nào không nhớ thì đọc lại “Chương 8: Đồ nhiều chuyện” nhé).
Tiến thẳng tới Tràng Tiền Plaza, chúng tôi tung tăng ngó nghiêng như kiểu chưa vào đây bao giờ ý. Dì Huệ chọn được sợi dây chuyền đẹp lắm, với mấy đôi guốc khủng bố cực xì teen nhé. Ba đứa kia cứ tấm tắc khen mắt thẩm mĩ của dì Huệ, làm dì sướng phổng mũi, mua mỗi đứa cái váy. Thu Trang mắt sáng quắc nhìn mấy cái váy ren, trong khi Hà Anh và Bảo Linh đang cãi nhau về việc sịp thỏ và sịp gấu cái nào đẹp hơn. Cuối cùng cả thỏ và gấu đều có tên trong hóa đơn. Jun sướng nhé, được các chị chọn underwear cho thế này cơ mà.
Rời khỏi Plaza với năm túi đồ to ụ, chúng tôi tiếp tục đến Vi . Mục tiêu đầu tiên là siêu thị tầng ba. Bây giờ là 9 giờ 30 phút, dạ dày đã xử lí hết bát phở bữa sáng, nên chúng tôi cần vào đây nạp năng lượng. Tiện đây, dì Huệ nhặt cả đống bánh kẹo vào xe đẩy, mua ăn mấy ngày Tết luôn. Màn kết thúc là ra sảnh ngoài ăn gà rán. Yummy >v< - “An!!” Ầy, ai lại phá đám khi ta đang tác nghiệp thế? Quay ra sau với cái mồm vẫn phồng to vì nhai gà, tôi thấy Việt Anh. Hơ hơ, tại sao hôm nay tôi lại gọi tên thật của hắn nhỉ, tại tôi thích gọi bằng tên “đầu vàng” hơn cái tên milu, nhưng giờ thành đầu nâu rồi. Việt Anh chạy vèo vèo ra bàn chúng tôi, ngoác mồm chào dì, rồi gọi ngay đĩa cơm gà, rất chi là tự nhiên. Hắn cũng đi sắm Tết cơ đấy. Bình thường tôi thấy con trai không thích đi mua sắm cùng gia đình cho lắm. - “Việt Anh, con không về à?” - “Thôi bố mẹ về trước đi, con đói quá, con ngồi ăn đã.” - “Cái thằng này!” Việt Anh cứ nhăn nhăn nhở nhở nói chuyện với dì tôi. Dì Huệ thì cứ tít cả mắt lên, vừa nói vừa cười. Haizz, dì chỉ được cái giống mẹ tôi thôi, thấy zai đẹp là tớn lên không biết đâu là đất đâu là trời nữa. Báo hại đến đời tôi cũng bị ảnh hưởng không ít =v= Thế còn những nhân vật còn lại? Họ đang cắm cúi và rất ư là hạnh phúc với phần ăn của mình, đến nỗi có thêm người vào ngồi cùng bàn ăn cũng không biết. Bó tay lũ này. ***** Cái khoảnh khắc tôi chờ đợi hằng năm cũng đã đến rồi đây. 23 giờ 50 phút rồi, chỉ còn 10 phút nữa thôi là giao thừa. Tôi mặc cái váy đỏ dì Huệ mua cho, cùng ba, dì Huệ và Jun ra đường xem pháo hoa. Đường phố đông vui thật! Và cũng như mọi năm, chúng tôi cùng nhau đếm ngược thời khắc sang năm mới, tôi dù lớn rồi nhưng vẫn háo hức lắm. Jun thì khỏi phải nói, phấn khích nhảy chồm chồm lên, la hét ầm ĩ, đáng bị xếp vào thành phần quá khích. - “10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1!” “Bùm…!!” - “CHÚC MỪNG NĂM MỚI!! ^o^” Pháo hoa bắn lên rực trời với đủ màu sắc. Ngay lập tức, điện thoại của tôi rung tít mù vì tin nhắn. Đấy, năm nào tôi cũng chỉ chờ lúc này thôi, cái thời khắc được mở mấy chục tin nhắn chúc Tết ra, đọc không xuể, tôi thích cảm giác này lắm ý >v< Và cũng như mọi năm, tôi soạn sẵn một cái tin, rồi chờ đúng 0 giờ là gửi đi mấy chục người. Cơ mà có khi 10 phút sau nó mới báo gửi xong, tại nhiều người gửi quá, nghẽn mạng luôn. Xong vụ chúc tụng, tôi leo ngay lên facebook, ha ha, toàn ảnh pháo hoa vừa chụp. Ấy gì đây? Một bức ảnh… chụp tôi vừa được post lên, có tag tên tôi, người post là MINH’z – là cá sấu mà. Tôi lập tức quay ngang quay dọc, ngó nghiêng xung quanh, nhưng chẳng thấy có khuôn mặt quen thuộc tôi đang cần tìm. Tên này lẩn nhanh thật. Tôi nhìn lại bức ảnh vừa được post, bức ảnh chụp lúc tôi đang ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa cười toe toét, ánh sáng từ đền đường và pháo hoa hắt lên khuôn mặt trông cứ như ảnh nghệ thuật ý. Công nhận cá sấu có khiếu chụp ảnh. Hắn mà nghe được điều này chắc vênh với tôi cả tháng mất, phải sửa lại là tôi xinh sẵn rồi, chụp ở góc độ nào cũng đẹp, làm rạng rỡ cả bức ảnh! ***** Mồng một Tết trôi qua ảm đạm, vì chỉ có ba, tôi, dì Huệ và thằng Jun chúc Tết nhau ==” Thì họ hàng ở hết trong Nam rồi còn đâu, ba lại chỉ được nghỉ ít ngày nên không vào đấy ăn Tết được, chỉ loanh quanh nhà mấy đồng nghiệp mới ở Hà Nội thôi. Mồng hai cũng chán không kém. Chưa có Tết nào chán như năm nay. Hai ngày Tết toàn ngủ trương thây đến 12 giờ mới dậy. Ăn trưa xong lại xem TV, lên mạng đọc mấy cái linh tinh, chán lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn xong lại xem TV, xem TV xong lại ngủ,… ==” Hôm nay là mồng ba Tết, tôi vẫn lăn lộn trên giường với giấc mơ đi công viên cùng Chư Bát Giới, thì tiếng chào hỏi ầm ĩ dưới nhà đã kéo tôi khỏi giường dù bây giờ mới có 8 giờ sáng. Duy bước vào nhà với một túi quà to tướng. Ha ha, cuối cùng cũng có người đến chúc Tết ^v^ - “Cháu chào bác. Năm mới cháu chúc bác và An sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.” - “Ừ. Con cũng thế nhé. Ngồi đi Duy.” Từ hồi Duy về nước mới đến nhà tôi có ba lần, mà hai lần không có ba ở nhà. Ba tôi quý Duy như con ý, lúc nào cũng thích Duy sang nhà chơi. Duy nói chuyện với ba tôi cũng hợp nữa cơ, thành ra hai người cứ nói chuyện với nhau, còn tôi cứ ngồi… vặt quất ==” “Kính coong.” - “Để con mở cho.” - “CHÚC MỪNG NĂM MỚI HOÀI AN!! ^^” - “Ơ… mọi người sang sao không gọi trước?” - “Thế này mới vui chứ. Cháu chào bác ạ!” Hai ngày Tết chán ơi là chán chẳng có ma nào đến, đến mồng ba thì thi nhau đột kích nhà tôi. Làm tôi sướng ơi là sướng >v<
- “Ơ, Duy cũng ở đây à?”
- “Chào mọi người.”
- “Bạn của An nhiều ghê nhỉ? Xếp hàng bác mừng tuổi cho nào.”
Rồi chúng nó xếp thành hàng thẳng tắp như tập thể dục ở trường. Đứa nào cũng cười tít mắt. Hôm nay chúng nó quyết định ăn cơm nhà tôi luôn, vui thế!
Mấy kiều nữ hôm nay được dịp trổ tài nấu nướng. Tôi chơi với bọn này cũng lâu lâu rồi mà chưa ăn đồ bọn nó nâu bao giờ, mong là không bị làm sao T_T
Rồi mỗi đứa một tay. Thu làm bếp trưởng vì nó giỏi khoản này nhất. Trang với Hà Anh gọt mãi không xong hai quả dưa chuột. Linh được giao nhiệm vụ rửa rau sống. Còn Quỳnh đứng rán nem phụ cho Thu. Đầu vàng cứ loi choi đòi vào nấu cùng nhưng mà tôi cương quyết không cho. Vụ lần trước có mình tôi chịu khổ là đủ rồi, không thể để mọi người khổ cùng nhau được.
Hôm nay nhá, milu đã nhuộm lại tóc màu vàng, cá sấu cũng cắt kiểu tóc dựng như trước, điều này khiến tôi rất vừa mắt. Họ lại trở lại là chính họ, không giống ai cả. Rất tốt!
Không hiểu những kiều nữ của tôi làm gì trong bếp mà cứ nghe loảng xoảng rùng hết cả mình. Thấy tình hình có vẻ không ổn, cá sấu đi vào bếp xem thế nào, tôi cũng lon ton vào theo. Ôi mẹ ơi đây có còn gọi là cái bếp được nữa không? T_T
Rồi năm kiều nữ bị đuổi hết ra ngoài, cá sấu đích thân vào bếp. Cá sấu mà vào bếp thì tôi yên tâm là được ăn ngon rồi. Từ phòng khách, cả hoàng tử và Duy cũng vào bếp dọn tàn trường và cùng cá sấu nấu nướng, đầu vàng cứ lanh chanh đòi làm mãi nên được giao cho nhiệm vụ bóc tỏi.
Mọi thứ xong xuôi vào 11 giờ 45 phút. Cả nhà trố mắt nhìn các tác phẩm ẩm thực lần lượt được bê ra bàn ăn. Không thể tin nổi những thức ăn này được làm từ bàn tay của những người con trai, mà lại còn là các đại thiếu gia đình đám nữa. Món nào cũng ngon, cũng đẹp, cũng thơm nức mũi. Ba tôi cũng phải đơ một hồi rồi tấm tắc khen, làm bốn mĩ nam được dịp sướng phổng mũi. Nhà tôi nó ngược đời chẳng nói làm gì, nhưng mà hình như những ai bước vào nhà tôi cũng bị ngược đời theo. Ai đời trong nhà có sáu đứa con gái lại để bốn thằng con trai vào bếp bao giờ không? Chế độ nữ quyền lên ngôi đã áp đảo mọi tầng lớp =v=
Vậy là hôm nay tôi được ăn một bữa ra trò, như đi ăn nhà hàng. Bữa ăn dường như ngon hơn rất nhiều khi có tiếng cười của đông người. Điều khiến tôi vui nhất là Duy nói chuyện với các bạn tôi rất vui vẻ ấm áp, chứ không lạnh lùng như mọi khi, khiến các kiều nữ cứ cười tít cả mắt. Bọn cá sấu, hoàng tử, đầu vàng cũng không nhìn Duy kiểu gườm gườm nữa, thậm chí còn bá vai bá cổ chêu nhau cơ.
Kết thúc bữa ăn, lại là bốn đấng nam nhi hào kiệt vào bếp rửa bát. Tiếng loảng xoảng bát đĩa đau cả đầu, may không vỡ cái nào.
Buổi chiều, chúng tôi kéo nhau đi chúc Tết các nhà, đến nhà từng đứa một. Đầu tiên đến nhà Bảo Linh trước, nó là chủ tịch mà, phải ưu tiên. Sau đó cứ theo thứ tự nhà xa nhà gần mà sang. Trạm cuối của chúng tôi là nhà đầu vàng, giải quyết nốt vấn nạn bữa tối. Đến nhà nào cũng ăn một tí, uống một tí, thế mà đến nhà đầu vàng vẫn ăn uống quậy phá tưng bừng được. Bố mẹ của đầu vàng chiều con lắm, nên cứ để cả lũ quậy phá, thỉnh thoảng còn vào phá cùng nữa.
Đến tối muộn, lại là bốn người: cá sấu, đầu vàng, hoàng tử, và Duy đưa tôi về nhà. Hà hà, tôi như kiểu công chúa được về sĩ theo xung quanh bảo vệ ý, hay ghê. Trên đường về, tôi mở túi xách của mình ra kiểm doanh. Tôi thu hoạch được rất nhiều lì xì nhá! Đầu vàng kém tôi có tí xíu mà cũng tị, chành chọe tôi cả đoạn đường, xong hưởng đủ cốc từ cá sấu, cái tội nói nhiều. May thế hôm nay cá sấu hâm hâm lại về phe tôi, còn thằng bạn chí cốt của tôi chỉ vừa đi vừa cười, chẳng bênh tôi gì cả. Xí, tôi ghét cho biết mặt.
*****
Mấy ngày nghỉ Tết sau đấy, tôi liên tục đi chơi với cả lớp, vui dã man. Tôi nghĩ lại rồi, đây là cái Tết vui nhất từ trước đến giờ ^o^
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc