Hoàng tử thứ tư- “Ai thế rùa?”
- “Bạn cậu à?”
- “Đừng bảo đây là bạn trai cậu nhá…”
- “…..”
- “An. Tớ này. Còn nhớ tớ chứ?”
- “… M… ma… MAAAAAAAAA!!!!”
Sợ quá! Tôi nhảy dựng lên núp sau lưng ba người kia, mặt xám ngoét. Sao cậu aayslaji “hiện về” giờ này? Mặc dù sáng nay tôi có ước giá mà có cậu thì sinh nhật sẽ vui hơn, nhưng bây giờ cậu “hiện về” thật khiến tôi lạnh toát sống lưng.
- “Cậu là ai?”
Trời! Cá sấu không sợ ma à? Còn hỏi ma là ai nữa!
- “An, đừng sợ. Tớ không phải ma mà. Nhìn kĩ đi. Tớ có đủ mặt mũi tay chân, người tớ rất ấm. An. Đừng sợ.”
- “An, An không sao chứ?”
- “Là người thật đấy An ạ, tớ sờ thử rồi!”
- “…..”
Đầu tôi ù ù, không còn nghe được âm thanh gì nữa. Mọi thứ hiện về rõ mồn một như vừa mới xảy ra.
<< - “Duy. Cậu đâu rồi? Đừng trốn tớ nữa, tớ xin lỗi. Duy, cậu ra đi mà. Duy. Duyyyyyyyyyy!!” Tôi đã khóc rất nhiều. Đến mức khuỵu ngã không còn chút sức lực. Mẹ tôi và mẹ Duy là bạn rất thân của nhau, nên tôi và Duy chơi với nhau từ nhỏ. Ba năm trước, gia đình Duy quyết định sang Thụy Sĩ sống với ông bà nội. Khi đó mẹ tôi và mẹ Duy lại đang giận dỗi nhau chuyện gì đó, nên chúng tôi không dám đi chơi công khai nữa. Ngày cuối cùng Duy ở Việt Nam, chúng tôi đã tự ý rủ nhau đi chơi núi. Buổi đi chơi rất vui cho đến 4 giờ chiều. Tôi còn nhớ rất rõ khi đó chúng tôi ngồi gần bờ núi, cãi nhau về chuyện mẹ Duy và mẹ tôi ai là người đúng, ai là người sai. Cả hai đều ương ngạnh và đều bênh vực mẹ mình nên cuộc xung đột trở nên căng thẳng. Tôi tức quá gào lên với Duy là tôi ghét cậu ấy, sau đó bỏ đi. Nhưng chỉ được một đoạn, tôi nghe thấy có tiếng như thứ gì đó bị rơi từ trên cao xuống nên hoảng hốt chạy về phía bờ núi. Không có Duy, không có ai cả. Tôi cố gắng hét lớn gọi tên Duy, mong sao cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi dù là với gương mặt đáng ghét cũng được. Nhưng chẳng có ai xuất hiện, tôi chỉ nhìn thấy một chiếc dép của Duy ở ngay mép bờ dốc. Và tôi chắc chắn cậu ấy đã bị ngã xuống núi rồi. Tôi sợ vô cùng, hét lên trong tuyệt vọng. Tôi ước là lúc đấy không cãi nhau với Duy, không bỏ đi chỗ khác. Hôm nay là ngày cuối cùng Duy ở đây rồi mà tôi và cậu ấy còn cãi nhau. Thấy tôi khóc lóc về nhà, mẹ hỏi chuyện và vô cùng hoảng hốt. Bà không bận tâm đến vụ cãi nhau nữa mà gọi điện ngay ẹ Duy hỏi chuyện, nhưng cô ấy không bắt máy. Mẹ tôi chạy sang nhà Duy thì chẳng còn ai ở nhà. Sau đó, tôi bị mắng một trận lên bờ xuống ruộng, hai mẹ con cùng khóc sướt mướt. Sau đó một thời gian, tôi mới nguồi nỗi buồn mất mát thì đến lượt mẹ tôi ra đi. Bà bị bệnh ung thư dạ dày từ lâu rồi nhưng không cho ai biết. Nỗi đau đớn nhân đôi, tôi gần như gục ngã trước cuộc đời. Chỉ còn ba luôn ở bên cạnh, giúp tôi đứng dậy và lại mỉm cười như lúc này. >>
WWW.KenhTruyen24h.Com ( Thích Truyện . VN)- “An…”
- “Duy, có thật là cậu… còn sống?”
- “Tớ đây. An!”
- “Cậu là Duy! Cậu là Hoàng Nhật Duy!”
- “Ừ. Duy đây!”
- “Hức… oaaaaaaa u u hu hu hu hu …. Hức… hức…”
Tôi xúc động lao đến ôm chầm lấy Duy, nước mắt giàn giụa. Tôi nhớ Duy. Ấm thật, đúng là Duy rồi, cậu ấy là người! Duy! Duy! Duy!
Và Duy cũng vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của tôi (so với cậu ấy), ghì siết, đến mức ngạt thở.
- “Đúng là cậu thật rồi!”
Tôi quá đỗi vui mừng, phấn khích vừa ôm Duy vừa nhảy tưng tưng trước cổng nhà.
- “E hèm!”
Ối, quên mất. Ở đây còn có ba người nữa.
- “Xin lỗi, tại tôi vui quá.”
- “An… Ai vậy?” - Milu e dè hỏi, giọng có vẻ khó chịu. Ê, đừng bảo cậu lại thích Duy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhé.
- “À, đây là Duy, là bạn cực kì thân của tôi, thân từ hồi nhỏ cơ ^^”
- “Thân.. đến mức nào?”
- “Thì là thân đến mức “cực kì” đấy.”
- “Chào các cậu. Tôi là bạn của Hoài An.”
- “Bạn gì mà thân ghê vậy ==”
- Ờ thì bọn tôi là bạn thân mà. À đúng rồi Duy, tại sao cậu còn sống?”
- “Ukm, vào nhà rồi nói, ngoài này lạnh lắm.”
- “Ờ nhỉ quên ^^”
- “Thế bạn của cậu…”
- “Bọn tôi cũng vào.”
- “Ờ, bọn này cũng vào, ba Hoài An không có nhà, chỉ có mình An và cậu trong nhà buổi tối sao được.”
- “Haizz, tôi là bạn thân của An rồi mà.”
- “Biết đâu được đấy.”
- “Nhiều lời. Vào nhà đi.”