“Trời! Làm sao cậu biết tôi sẽ mua đồ tẩm bổ cho cậu?”
- “Hơ. Cái gì tôi chẳng biết!”
Đấy. Cái hắn lại vênh thượng lên rồi. Nhìn ghét thật!
Nhưng mà… làm gì được. Hắn siêu, hắn có quyền.
Cơ mà nhìn vào bụng cá sấu, tôi cũng thấy “muôn phần xót xa”. Bụng dạ thế kia thì ăn uống được gì nữa? Tôi cảm giác như chỉ cần hơi no một tí, bụng hơi căng một tí là vết chém kia sẽ bị bục ra ==”
Hơ hơ. Nếu là tôi, tôi thà ૮ɦếƭ quách đi cho xing. Không dược ăn uống thoải mái thì cuộc sống còn nghĩa lí gì?
- “Thế cậu có định đi lấy đồ ăn về cho tôi không đây? Hay để tôi phải dùng biện pháp mạnh?”
- “Thôi được rồi, để tôi ra ngoài mua cho cậu túi khác.”
- “KHÔNG ĐƯỢC!!!”
- “Sao không?”
- “Tôi không thích.”
- “Sao không thích?”
- “Đã bảo không thích là không thích! Hỏi nhiều thế nhỉ? Tôi không thích đồ cậu mua cho tôi bị đứa khác ăn mất!”
- “Phiền phức >”< “
- “Còn không mau đi.”
- “Thôi mà. Đừng bắt tôi sang nhà Huy nữa. Xin cậu đấy.”
- “… Sao thế? Tôi tưởng cậu thích H… thích chơi với Huy cơ mà!”
- “Haizzz, hỏi nhiều. Nói chung là đừng bắt tôi sang đấy là ddwuojc. Nhaaaaaaaaaa!!”
- “… Cậu hết thích Huy rồi hả?... Ý tôi là, cậu không thích chơi với Huy nữa hả?”
- “Không hẳn. Nhưng mà đại loại là thế. Mà cậu lắm chuyện từ hooifnafo thế ???”
- “Hề hề, không có gì Thế nhưng mà cậu phải mua đồ ăn cho tôi nhiều gấp đôi hai thằng kia cơ nhé!”
Mặt cá sấu tự dưng “phởn” hẳn lên. Cái đồ được voi đòi Hai Bà Trưng, khó ưa thế!
Nhưng mà… tôi vẫn làm theo _
Dù sao thì cá sấu cũng bị thương nặng hơn hẳn Huy và đầu vàng mà.