Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử - Chương 02

Tác giả: Quán Trang Cà Phê

Thế Giới Thứ Hai

–[Thế giới công lược thứ hai bắt đầu. Nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng; làm Vân Diệp thống khổ]
[Chúc bạn chơi vui vẻ]
Tại rất nhiều thời điểm, chất lượng tốt xấu của quần áo quyết định tâm tình của con người.
Bởi vậy hiện tại, tâm tình của Ngô Khiết Tào cực kỳ không tốt.
Vải thô ráp chất lượng thấp đang không ngừng ma sát vào da cô, cảm giác có thứ gì đó dính vào vải mà gạt mãi không hết, thậm chí còn tản ra cái mùi kinh khủng rẻ tiền. Thứ mùi này khiến cho cô cảm thấy ghê tởm.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi. Vì thế cô cúi đầu thoáng nhìn qua váy ngắn trên người, rồi lại ngẩng lên tiếp tục kẻ mắt.
“Rốt cuộc chị có đang nghe em nói hay không?”
乃út kẻ mắt chệch lên một nét, Ngô Khiết Tào lấy tay lau lau khóe mắt: “Chị vẫn đang nghe, cậu cứ tiếp tục.”
“Chị không nên tới chỗ đó làm việc.”
Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc, chỉ có bàn tay khẽ run lên một chút, vẫn không để ý tới cậu thiếu niên đang nói không ngừng; cô cầm lên một tờ khăn giấy, cẩn thận lau vết chì kẻ mắt bị nhoen ra.
“Nơi đó không phải nơi cậu có thể đến.”
“A? Vậy em có thể đến đâu đây?”
Thiếu niên cảm thấy khó khăn, dứt khoát nhắm mắt lại:“Bạn học của em từng nói, nữ tiếp viên ở chỗ đó …… đều phải bán thân.”
Tựa như bất chợt nhấn phải một nốt nhạc trầm, thân thể Ngô Khiết Tào lập tức cứng ngắc. Thật lâu sau, cô khẽ chuốt lông mi, nhìn khuôn mặt trong gương của mình mở miệng; chỉ có lên tiếng, cô mới phát hiện ra giọng nói của bản thân có bao nhiêu khô khốc: “Chị không bán thân.”
“Ý em không phải như vậy!”
“Không”. Ngô Khiết Tào nghiêng người quay đầu qua, mặt đối mặt với cậu thiếu niên: “Ý cậu chính là như thế.”
“Ngô Hạ Nhàn, có phải cậu cảm thấy công việc của chị khiến cậu mất mặt đúng không? Mà cũng không đúng, bạn học của cậu còn chưa biết đến công việc của chị cơ mà.”
“Chị, chị đừng như vậy.” Sự bi thương trong đôi mắt của Ngô Khiết Tào khiến Ngô Hạ Nhàn cuống quít, cậu vội bước lên nắm lấy tay cô.
Ngô Khiết Tào gạt tay của em trai mình ra, nhanh chóng vơ lấy cái ví rẻ tiền trên mặt bàn, xoay người bước ra ngoài.
Cô lưu loát mở cửa phòng, dừng lại nhưng không quay đầu nói với Ngô Hạ Nhàn: “Con đường chị có thể đi, chỉ có mỗi con đường này thôi. Ngô Hạ Nhàn, chị biết cậu không không thể quen với những tháng ngày kham khổ sau khi bố mẹ qua đời, nhưng cậu vẫn còn đang đi học, ít nhất chị cũng phải kiếm được tiền sinh hoạt phí cho cậu.”
Ngô Khiết Tào bất chợt xoay người, chỉ tay vào vách tường, mở to mắt đối diện với em trai: “Chẳng lẽ cậu có thể chịu đựng được loại phòng ở như thế này sao? Ngô thiếu gia.”
Đây là căn phòng cho thuê đã cũ nát; vật dụng cũ kỹ, mục nát không biết phải làm như thế nào. Gia tộc phá sản, bố mẹ thậm chí còn không thể để lại một gian phòng nhỏ cho bọn họ.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng sập lại.
Ngô Hạ Nhàn đứng sững tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng làm cách nào cũng không nhấc nổi chân.
Cậu rất muốn nói với cô: Không phải cậu sợ mất mặt, mà chỉ là lo lắng chỗ tạp nham đó không phù hợp với người chị gái xinh đẹp hiền lành trong lòng cậu .
Ngô Hạ Nhàn muốn biểu hiện sự quan tâm, lại chẳng hiểu tại sao lời nói ra khỏi miệng lại thay đổi ý nghĩa như vậy.
Nhưng người chị gái cậu muốn quan tâm đã đi xa rồi, một chút hơi thở cũng không lưu lại.
Ngô Hạ Nhàn rối rắm cắn cắn môi dưới.
——— —————————-
Tiếng nhạc sàn ầm ĩ đánh thẳng vào lỗ tai, kích thích mạnh tới thần kinh. Ánh đèn đẹp mắt, lấp lóe chiếu lên sàn nhảy. Cả nam lẫn nữ đứng giữa sàn nhảy vặn vẹo thân thể, áp sát lấy nhau mà nhảy không ngừng.
Đều là khách quen ở đây, chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau là có thể hiểu được ý của đối phương.
Nếu nhìn thuận mắt thì lập tức kết thành cặp chạy lấy người; còn về phần sau đó làm cái gì thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Nếu nhìn không vừa mắt thì cũng chẳng cần hành động gì nhiều. Trực tiếp dời tầm mắt tìm kiếm mục tiêu kế tiếp là được.
Đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố B, ở trong này, cả nam lẫn nữ đều dỡ lớp ngụy trang xuống, chỉ còn lại xa hoa lãng phí đã khắc vào trong xương.
Giống như thường ngày, Ngô Khiết Tào đi xuyên qua sàn nhảy, vừa tới quầy bar đã nghe được một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Aiz, sao bây giờ em mới đến?”
Ngô Khiết Tào cười làm lành: “Chị Trương, hôm nay có chút việc nên em tới muộn.”
“Chị có quản em có chuyện gì hay không đâu.” Chị Trương kéo lấy cánh tay cô, chỉ chỉ về một hướng rồi nói: “Này, có thấy không? Anh chàng đẹp trai kia kìa.”
Đưa ánh mắt qua, Ngô Khiết Tào nhìn thấy một người đàn ông đang nhàn nhã gác chân, cũng là mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
“Có thấy.” Cô nói.
“Người đó là Vân thiếu, khá giàu có, hơn nữa tính tình cũng không tệ. Chị biết hoàn cảnh hiện giờ của em, nếu em có thể mời được anh ta mua rượu thì nhất định có thể bán được giá cao đấy!”
Chị Trương cứng rắn nhét vào tay cô hai chai rượu, Ngô Khiết Tào bước hai bước, quay đầu, chân thành nói:“Cám ơn chị.”
Chị Trương không trả lời, nhưng thật ra vẫn luôn cảm thông với cô gái tốt bụng gặp khó khăn này. Chỉ có điều chị không biết, đó chính là cô gái tốt bụng kia, trên đường mang rượu đến, mặt không đổi sắc kéo vạt áo xuống thấp, lộ ra khe rãnh tuyết trắng mê người.
Khi Ngô Khiết Tào bước tới trước mặt Vân Diệp, anh chẳng quan tâm tới việc các anh em xung quanh đang ôm ấp mỹ nhân trong иgự¢, chỉ ngồi lặng lẽ nghịch di động trong tay, thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng. Ngô Khiết Tào đoán là anh đang nói chuyện với bạn gái.
Đây là một trong những điều cần kiêng kị nhất. Một tiểu tam thông minh thì không nên xuất hiện ở trước mặt kim chủ khi anh ta đang nghĩ tới người phụ nữ khác.
Vì thế cô ngọt ngào mở miệng: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn mua rượu hay không?”
Vân Diệp không trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Tiên sinh?”
“Vân Diệp thật có diễm phúc nha,” Người đàn ông bên cạnh đang ôm mỹ nữ mở miệng: “Sao cậu có thể không quan tâm tới người ta được cơ chứ?”
Một người đàn ông khác hứng thú bỏ một quả nho vào miệng, lên tiếng: “Không phải cậu ta đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc hay sao?”
“Aiz ~~~~~ mỹ nữ, mỹ nữ, em đừng để ý đến cái tên đầu gỗ đó làm gì. Lại đây, tới chỗ anh này.”
“Dáng người cũng được lắm.”
Không để ý tới những người ồn ào xung quanh, tựa như không hề cảm thấy xấu hổ, Ngô Khiết Tào vẫn giữ vững nụ cười lấy lòng như trước, hướng thẳng về phía mục tiêu: “Tiên sinh.”
“Rượu của tôi chất lượng rất tốt đó,”
“Cút.” Rốt cuộc Vân Diệp cũng ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là hình ảnh một cô gái trang điểm thật đậm, trang phục táo bạo rất vừa người. Thoạt nhìn quả thực không tệ, trọng điểm là lớp son phấn thật dày kia khiến cho người ta nhìn không rõ dung mạo của cô.
Có vẻ như nhìn không rõ dung mạo, nhưng không phải nhất định ai cũng thế.
Bởi vậy Vân Diệp nhận ra cô gái này, anh thử gọi: “Ngô Khiết Tào?”
Xung quanh lập tức xôn xao.
“Ồ, quen biết nhau à?”
“Cậu không từ chối nữa rồi?”
“Không phải đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc ư? Vân Diệp, cậu đây là……”
Vân Diệp không trả lời, anh chỉ nhìn cô gái một tháng trước vẫn còn tâm cao khí ngạo không chịu cúi đầu kia, lại hô một tiếng “Ngô Khiết Tào.”
Cảm nhận được âm điệu khẳng định trong giọng nói của đối phương, Ngô Khiết Tào vẫn mạnh miệng không muốn thừa nhận:“Tôi không biết người này. Tiên sinh, nếu anh không muốn mua rượu thì tôi xin phép.”
Nói xong, ngay cả liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên sofa cô cũng không dám, lập tức cúi đầu xoay người bước đi.
“Đại tiểu thư của nhà họ Ngô khi nào lại nghèo túng tới mức này?”
Bước chân của Ngô Khiết Tào không hề thay đổi.
“Tôi có thể giúp em.”
Nghe được câu nói đó, Ngô Khiết Tào mới dừng lại quay đầu, nhìn người đàn ông đang cách mình một đoạn kia.
Anh còn thật sự nói: “Tôi sẽ tận lực giúp em.”
Không thể phủ nhận, Ngô Khiết Tào đã động tâm, sau vài giây trầm mặc, cô đồng ý: “Đợi tôi hết giờ làm, anh ở chỗ này chờ tôi.”
Chú ý tới những ánh mắt trêu chọc của bạn bè Vân Diệp xung quanh. Cô bổ sung thêm: “Chỉ có hai người chúng ta.”
Nói xong, cũng chẳng để ý tới nét mặt của Vân Diệp, bước nhanh tới trước mặt một người đàn ông ngồi ở bàn khác. Chuẩn bị lại khuôn mặt hòa nhã một lần nữa, cô ngọt ngào lên tiếng: “Tiên sinh, ngài muốn uống thêm rượu không?”
Cuối cùng Ngô Khiết Tào cũng có thể bán được rượu, cái giá phải trả chính là phải ngồi tiếp rượu, uống say như ૮ɦếƭ.
Vân Diệp chỉ có thể ôm cô lên xe.
Mở máy điều hòa, Vân Diệp khoanh hai tay trước иgự¢, lẳng lặng nhìn Ngô Khiết Tào đỏ bừng hai má vì say rượu.
Sau đó, anh mở một chai nước khoáng, bất ngờ đổ nước xuống đỉnh đầu cô.
“Này! Anh có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không?” Ngô Khiết Tào bị nước lạnh dội xuống kinh ngạc mở to mắt, giơ tay gạt chai nước ra.
“Đã tỉnh chưa?”
“……Rồi.”
“Có thể bắt đầu nói chuyện. Em muốn tôi giúp em như thế nào?”
Ngô Khiết Tào không nói gì. Cô cúi đầu gạy gạy móng tay, toàn tâm toàn ý, giống như đang thực hiện một chuyện rất quan trọng.
Nhưng Vân Diệp lại chú ý tới chân cô đang run nhè nhẹ.
“Em đang lo lắng.”
“Lo lắng cái gì? Nực cười.”
“Nếu tôi không đến, em sẽ vẫn ở nơi này tiếp rượu?”
“Tiếp rượu thì làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả nữ tiếp viên đều làm cái trò kia?”
Vân Diệp lẳng lặng nhìn cô. Cho dù Ngô Khiết Tào cật lực che giấu, anh vẫn có thể nhận ra được sự thống khổ trên nét mặt của cô.
Vân Diệp đành phải nói sang chuyện khác: “Lúc trước chúng ta còn vì một con mèo đồ chơi mà cãi nhau mãi.”
Ngô Khiết Tào hỏi lại: “Chuyện khi nào?”
“Không nhớ rõ, chỉ nhớ là khi còn rất nhỏ thôi.”
Ngô Khiết Tào im lặng một chút. Một lúc sau mới mở miệng: “Lúc đó, Ngô thị còn chưa phá sản, ba mẹ tôi cũng không có tự sát.”
“Em không nên làm việc ở chỗ này.”
“Đừng có nói mấy lời giả tạo như vậy!” Ngô Khiết Tào nắm chặt lấy vạt váy, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch, “Vậy anh nói xem tôi có thể làm được gì bây giờ? Một người không tốt nghiệp đại học thì có thể làm được cái gì?”
“Vân thiếu! Anh không biết hoàn cảnh của tôi hiện giờ thì xin anh đừng nói chuyện theo kiểu đạo đức giả như vậy đi.”
“Đúng là còn những việc khác nữa, như người dọn vệ sinh, tẩy bồn cầu…… Nhưng những việc đó thu nhập được bao nhiêu? Ngô Hạ Nhàn còn đang chờ tôi nuôi đấy.”
“Nói thế nào đi nữa thì nó cũng là em trai của tôi. Tôi không thể hoàn tất việc học, thì nhất định sẽ cho nó học hành đàng hoàng!”
“Vậy chỉ có ba con đường thôi, một là làm gái gọi, hai là làm nữ tiếp viên, cuối cùng là được bao dưỡng. Tôi tuyệt đối không để chính mình sa đọa vào con đường thứ nhất được.”
Ngô Khiết Tào ngẩng đầu, nhìn Vân Diệp châm chọc: “Hiện tại anh không muốn cho tôi đi tiếp rượu, sao hả, anh muốn bao dưỡng tôi à? Anh? Bao dưỡng? Nực cười……”
Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói cái gì, anh thật không ngờ một phút tâm huyết dâng trào đi quản chuyện của người khác của bản thân lại dẫn đến hậu quả này.
Vừa vặn di động của Vân Diệp vang lên. Anh thuận thế thoát ra khỏi cục diện xấu hổ hiện tại, ấn nút nghe điện thoại.
“Alo.”
“Anh…… đang ở quán bar.”
“…… Ngồi cùng với mấy người Mẫn Nam.”
“Ừm.”
Sau khi tắt điện thoại lại là một đoạn trầm mặc.
Thật lâu sau, Vân Diệp dường như hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Được, tôi bao dưỡng em.”
–[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng.
Điểm đạt được: 500 điểm.]
[ Số điểm hiện có của người chơi: 2500 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Ở rất nhiều thời điểm có thể dùng đến những lời dạy của người xưa. Ví dụ như phép khích tướng.
Ngây thơ, e dè có thể được coi là đáng yêu, nhưng thật ra lời nói quá e dè thì vĩnh viễn sẽ không đạt được mục đích . Bởi vậy, vào thời khắc mấu chốt phải biết bỏ qua rụt rè, sử dụng phép khích tướng.
Làm ít mà đạt được nhiều.
Đồng thời, phải dẫn kim chủ rơi vào một hoàn cảnh khiến cho anh ta không thể không nói dối bạn gái/ vợ. Phải biết rằng, nói dối là bước đầu của sự phản bội.
Đàn ông ấy mà, chỉ cần có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai. Càng ngày nói dối sẽ càng nhiều, nhiều đến mức về sau không thể không chia tay, như vậy với tư cách là tiểu tam, mục đích của chúng ta đã đạt được.
Tôi chỉ hướng dẫn thêm mà thôi, tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Ngô Khiết Tào bước đến một gian phòng.
Đây là một gian phòng cô chưa bao giờ tới.
Bên trong chỉ có một màu trắng, trống trải đến dọa người; càng nhìn càng không có điểm đích, lại càng không có cái gọi là vách tường hay những thứ khác.
Đây mà là một gian phòng sao? Ngay cả vách tường cũng không có, Ngô Khiết Tào hoài nghi. Nhưng tiềm thức mơ hồ lại nói cho cô biết nó đúng là một căn phòng.
Thật kỳ lạ, trong lòng cô không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, mà chân của cô cũng bắt đầu thoát khỏi khống chế mà bước đi.
Chỉ cần bước thẳng về hướng này thì nhất định có thể đi ra ngoài, Ngô Khiết Tào nghĩ. Vì vậy, cô bước không ngừng nghỉ, đi liên tục tới mức cũng không biết là mình đã đi được bao lâu.
Đột nhiên, bốn phía truyền đến một giọng nói, giọng nói đó không biết phát ra từ nơi nào. Ngô Khiết Tào đứng tại chỗ run rẩy không thôi.
“Loại người như cô nên đi ૮ɦếƭ đi!”
“Khiết Tào, tha thứ cho anh.”
“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”
“Khiết Tào… Anh thật sự xin lỗi.”
“Mẹ…”
“Khiết Tào…”
“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”
“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”
“Khiết Tào, con thuộc về anh.”
“Mẹ… Đừng đi.”
“Sao mà cô vẫn chưa thấy rõ sự thật chứ?”
“Anh không để để em và cô ấy gặp mặt được. Cô ấy thiện lương như vậy, nhất định sẽ không chủ động tìm em… . Con thuộc về anh, ly hôn đi.”
“Tôi chính là tiểu tam đấy, thì sao nào? Ngô Khiết Tào, có bản lĩnh thì cô cũng làm vậy đi, giành lấy chồng của cô về.”
Những hình ảnh trước mắt không ngừng thay đổi.
Sự áy náy, xấu hổ hiện trên khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn của người đàn ông. Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ kiều diễm. Chuyển qua chuyển lại, chuyển tới chuyển lui trước mặt Ngô Khiết Tào.
Ngô Khiết Tào chỉ nhìn thấy môi của bọn họ đang động đậy, tiếng nói truyền tới bên tai không dứt. Cô không muốn nghe, không muốn nghe!
Đây đều là những lời đã khắc sâu vào trong lòng Ngô Khiết Tào, quá khứ bị đánh thức liên tục ђàภђ ђạ thần kinh của cô. Ngô Khiết Tào không nhịn được ôm chặt lấy đầu, từ từ ngồi xổm xuống. Cô siết chặt mái tóc được bảo dưỡng tỉ mỉ mỗi ngày, đau đớn mãnh liệt cũng không thức tỉnh được thần trí: “Đừng nói! Đừng nói, đừng nói nữa!”
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt không biết từ phương hướng nào truyền đến bên tai: “Mẹ…”
“Mẹ… Cứu con!” Tiếng nói trẻ con chợt chuyển sang vội vàng: “Mẹ… Mẹ không cứu con, con sẽ đi đó.”
Đây là con của cô! Con của cô!
Ngô Khiết Tào lập tức mở to hai mắt, muốn đứng dậy tìm người đang gọi cô.
Đứng nguyên tại chỗ nhìn từ trái sang phải, từ phải qua trái. Không có, không có, không có! ! Chỗ nào cũng không có con của cô!
Ở đâu đây? Ngô Khiết Tào lớn tiếng gào thét: “Con đang ở đâu?”
“Đừng rời khỏi mẹ! Đừng mà!”
Trong nháy mắt, trời long đất lở. Toàn bộ khung cảnh trước mắt bắt đầu vỡ tan, màu trắng xung quanh dần biến thành hư vô. Ngô Khiết Tào thấy dưới chân mình xuất hiện một cái hố, một sức hút thật lớn đang kéo cô xuống đó. Cảm giác không trọng lực mãnh liệt gần như khiến cô muốn nôn ra. Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy trời đất không ngừng quay cuồng.
Nhưng cô còn nhớ rõ mình vẫn chưa tìm được bé con, Ngô Khiết Tào không thể làm gì khác hơn là gập người gắng sức hô lớn: “Đừng đi mà.”
Cô sắp ૮ɦếƭ sao?
Nhất định là cô sắp ૮ɦếƭ rồi!
“Này, Ngô Khiết Tào, tỉnh lại.”
“Tỉnh lại đi!”
Chậm rãi mở hai mắt ra, ý thức của Ngô Khiết Tào vẫn còn mơ hồ. Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Gặp ác mộng sao? Là ác mộng gì vậy? Em không ngừng kêu Đừng đi mà, đừng đi mà.”
Thu lại tầm mắt, Ngô Khiết Tào chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang trái. Thấy khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng hiện lên trong bóng đêm, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình: “Ừm. Gặp ác mộng.”
“…”
“Em nằm mơ nhớ lại cảnh tưởng ba mẹ em nhảy lầu.” Giờ phút này, bộ dạng Ngô Khiết Tào vô cùng yếu ớt, gần như lúc nào cũng có thể khóc òa lên.”Thật là đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.” Cô nói.
Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói gì để an ủi người phụ nữ yếu đuối hiện giờ. Cho dù đèn ngủ đầu giường chỉ phát ra ánh sáng mờ mịt, nhưng sự yếu ớt của cô lại hiện lên rõ ràng. Cảm xúc chân thật đó không thể là giả được.
Vậy nên anh có cảm giác đáy lòng mình dâng lên một sự đồng cảm khác lạ, có lẽ là sự đồng tình đi. Vân Diệp cúi gần lại khuôn mặt của Ngô Khiết Tào, hạ xuống một nụ hôn.
“Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta ở chung một chỗ?”
“Ngày thứ tư.”
“Phản ứng nhanh đấy.”
“… Bởi vì em thích anh, đã thích từ rất lâu rồi. Em chỉ đợi được ở bên cạnh anh thôi.”
Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt, người phụ nữ trước mắt chân thành lại xinh đẹp đánh thẳng vào nội tâm anh.
Không biết nhìn nhau sau bao lâu, anh mở miệng: “… Vẫn còn rất sớm. Đi ngủ đi, lần này sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm: “Nhớ là anh ở bên cạnh em.”
“Ừm, anh cũng ngủ đi.”
Hôn lên đôi mắt, nhìn người bên cạnh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Vân Diệp tự tay tắt đèn trên tủ đầu giường.
“Tạch” một tiếng, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngô Khiết Tào mở to mắt.
Thế giới không có ánh sáng thật kinh khủng, khắp nơi chỉ là một màu đen, thậm chí ánh mắt còn không tìm được một mục tiêu để nhìn. Màu đen tựa như một hố đen sâu thẳm, chỉ muốn hút con người vào trong nó.
—— [ Một tiểu tam tiêu chuẩn không nên mềm yếu vì quá khứ ]
Đúng vậy, tôi biết.
Ngô Khiết Tào hướng về phía hư không trả lời: Cho nên Ngô Khiết Tào của quá khứ đã sớm không còn tồn tại, người phụ nữ yếu đuối không đấu lại nổi một tiểu tam cấp thấp đó đã ૮ɦếƭ rồi.
Hiện tại, cô là một Tiểu Tam —— Tiểu Tam mạnh nhất lịch sử!
Người đàn ông có ý chí kiên định thế nào thì cũng không thể thoát nổi cám dỗ, đàn ông chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bất kể là đàn ông ngoài mặt nghiêm túc tới cỡ nào, thì bản chất hoa tâm từ trong xương cũng không hề bị ăn mòn.
Nói ví dụ ngay như Vân Diệp hiện giờ, trước mặt người khác thì ra sức nói mình yêu “tình yêu đích thực” nhiều đến mức nào, vì cô ấy mà thủ thân như ngọc; vậy cái người đang nằm trên giường của một người phụ nữ khác lúc này là ai? Người mà mới đầu cũng chỉ chu cấp tiền, nhưng sau đó lại không cự tuyệt ám hiệu hai người ở chung của cô là ai?
Nực cười.
Chờ tiếng hít thở của Vân Diệp dần dần ổn định, Ngô Khiết Tào cười lạnh với lấy điện thoại di động ở bên cạnh, cảm nhận ánh sáng màn hình hắt lên trên mặt.
Mở ra tin nháp đã gõ sẵn từ trước, ấn nút gửi đi.
Như vậy chuyện nên làm hôm nay cũng đã làm xong, Ngô Khiết Tào nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên thật cao.
Ngô Khiết Tào vươn tay sang phía bên kia giường, một động tác đơn giản nhưng cô làm lại toát lên vẻ biếng nhác mà đáng yêu. Cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại của đệm giường, cô nhíu mày.
Vân Diệp không còn ở đây nữa. Vậy hôm nay diễn cho ai xem đây?
Cũng tốt, có những khi cố ý dàn dựng cũng không có hiệu quả bằng vô tình bắt gặp.
Lấy tay chống lên nửa người, Ngô Khiết Tào thò đầu ra nhìn đồng hồ báo thức, động tác hiện giờ hoàn toàn không còn vẻ biếng nhác, kiều mị khi nãy nữa.
8: 27. Cô ta cũng sắp tới rồi.
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 30 phút 27 giây ]
Chậm chạp rời giường thay quần áo, bình thản đánh răng rửa mặt, còn đặc biệt nhàn hạ thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Chính vì vậy mà khi Đinh Hà Yên vô cùng lo lắng chạy tới chỗ này thì cô vẫn còn ở trước bàn ăn vày vò cái bánh bao.
Đầu cũng không ngẩng, Ngô Khiết Tào liếc mắt nhìn diện mạo tình địch một cái lại tiếp tục động tác trên tay, thờ ơ nói: “Tôi cũng biết cô có chìa khóa ở đây mà.”
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 4 phút 18 giây ]
Dường như là bị thái độ của Ngô Khiết Tào chọc giận, Đinh Hà Yên cũng không đáp lời, trực tiếp vứt túi lên bàn ăn, chất vấn: “Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”
Ngô Khiết Tào hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào: “Cho tới bây giờ người không biết xấu hổ là bạn trai của cô.”
“Cô đúng là không biết thẹn!” Đinh Hà Yên hừ lạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn rồi ném nó xuống trước mặt Ngô Khiết Tào. Giống như đối với cô ta thứ đó là cái gì bẩn thỉu vậy.
Ngô Khiết Tào đặt bánh bao xuống, phủi sạch tay mới cầm di động lên xem.
Không ngoài dự đoán, trên màn hình là một tấm ảnh, đây là hình cô nhân cơ hội chụp được ngày hôm trước. Trong hình là một nam một nữ, nam đang ngủ, nữ nhìn về phía camera, cười đến đắc ý. Nếu chỉ là một bức hình lộ mặt thì không nói làm gì, nhưng vấn đề là người đàn ông trong đó là Vân Diệp, mà cổ áo của người phụ nữ bên cạnh lại trễ sâu xuống, lộ ra bả vai, phối hợp với nụ cười mỉm hả hê, hư hỏng.
“Không phải nó rất bình thường à?”
“Cô giả bộ không biết mệt sao? ! Hay là mắc chứng mất trí nhớ rồi? Đừng nói với tôi câu nói dưới tấm hình kia không phải do cô viết.”
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên màn hình cảm ứng, một hàng chữ dần dần hiện trước tầm mắt: “Đoán xem tôi đang ở đâu nào. P/s: Cho cô một lời khuyên, ngay tại thời điểm này mà đi tìm người đàn ông đó là cách làm ngu xuẩn nhất.
“Ừ, là do tôi viết. Cô thật nghe lời.”
“Hả?” Đinh Hà Yên bị chọc giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn một cái, dường như không hề cảm thấy đau đớn, cô ta nói: “Nếu cô đã dám làm như thế thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc ngồi một chỗ im hơi lặng tiếng sao? Chỉ cần tôi đưa tin nhắn này cho anh ấy xem thì cô coi như xong rồi.”
“Ừm, cô không ngu. Cho nên tôi cũng không thể ngu được.”
Đặt lại di động vào chỗ cũ, Ngô Khiết Tào ung dung cắn một miếng bánh bao, rồi mới nói: “Điện thoại di động của tôi đã mất vào hai ngày trước —— mặc kệ cô có tin hay không, anh ấy tin là được rồi. Cho nên chỉ cần cô đem tin nhắn này cho anh ấy xem, thì đó chính là vở kịch do cô bày ra, tự biên tự diễn thôi.”
Chậm rãi đưa mặt lại gần đôi mắt đang trợn to của Đinh Hà Yên, Ngô Khiết Tào nhả ra từng chữ: “Cảm ơn, cảm ơn cô giúp tôi.”
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 1 phút 10 giây ]
“Loại người như cô nên đi ૮ɦếƭ đi!”
“Tôi đã bày ra rõ ràng như vậy, sao cô vẫn chưa nhìn thấy rõ sự thật chứ?”
“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”
“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”
“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”
Những lời đã cắm sâu vào trong trái tim này, Ngô Khiết Tào chủ động vạch lại đoạn ký ức kia, nhắc lại từng câu thật hoàn hảo.
“Chát”
Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, sau đó chính là đau đớn bỏng rát truyền đến từ da mặt, duy trì tư thế mặt bị đánh hất sang một bên, cô không hề nhìn Đinh Hà Yên đang giận dữ đến run rẩy.
Thời gian vừa đúng, trò hay bắt đầu.
Cánh cửa được mở ra.
Vân Diệp đứng ở cửa, nhìn hai người phụ nữ đang nháo loạn bên trong.
Đinh Hà Yên nhìn chằm chằm Vân Diệp gắt gao, im lặng tố cáo sự phản bội của anh.
Mà Ngô Khiết Tào thì chỉ lẳng lặng nhìn người vừa tới, tay vẫn còn đặt trên má phải vừa bị đánh.
Sau một hồi, nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, dáng vẻ quả thực là điềm đạm, đáng thương.
—— [ Chi phí dịch vụ nhắc nhở thời gian lần này là 100 điểm. Cám ơn đã sử dụng ]
[ Tổng điểm còn lại: 2400 điểm ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ ]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Bất kỳ người nào cũng có thể trở thành chiến sĩ chiến đấu vì tình yêu, đặc biệt là tiểu tam.
Không phải tiểu tam không có tôn nghiêm, vậy nên cũng không cần thiết phải chơi trò trốn tìm cùng với vợ cả. Muốn tìm người có lỗi thì phải là lỗi của người đàn ông, chỉ cần biểu đạt rõ ràng vấn đề này là được rồi.
Điều cần nhất là tại thời điểm thích hợp phải kích thích để vợ cả bộc phát hết ra, làm cho Kim chủ thấy được một mặt xấu xa của cô ta.
Tôi chỉ lựa chọn đúng thời gian làm đúng chuyện mà thôi —— Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Vân Diệp nhìn hai người phụ nữ đang diễn trò trước mặt, không biết nên nói mở đầu thế nào, thậm chí anh còn không biết mình nên nói giúp ai.
Thật đúng là một tình huống cẩu huyết.
Nhưng Đinh Hà Yên lại phản ứng rất nhanh. Cô ta quay đầu nhìn cô gái vẫn đang duy trì tư thế bị đánh, hừ lạnh:“Cô diễn kịch giỏi đấy. Sao hả? Cô cho rằng gọi anh ấy tới đây để bảo vệ cô sẽ khiến tôi nản lòng hết hy vọng, sau đó cô có thể giành chiến thắng ư?”
Ngô Khiết Tào cúi đầu mờ mịt, khàn khàn nói:“Không phải.”
“À ~” Bộ dạng Đinh Hà Yên như bừng tỉnh đại ngộ, một tay chống nạnh một tay vuốt cằm,“Nói như vậy là do tôi hiểu lầm cô? Chẳng lẽ cô chỉ muốn gọi anh ấy đến để nhìn thấy tôi đánh cô mà thôi?”
“Không phải tôi gọi anh ấy đến.”
“Cô nương à, cô xem tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy! Mà quên, bộ dạng cả ✓ú lấp miệng em vừa nãy của cô đâu rồi nhỉ? Là ai nói tôi nên đi ૮ɦếƭ đi hả?”
“Cô đừng nhục mạ tôi!” Rốt cuộc Ngô Khiết Tào cũng ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đang phẫn nộ trước mặt, thoáng chốc nước mắt liền chảy ra.
Cô nói: “Tôi biết, từ trước tới nay tiểu tam chỉ là loại người hạ lưu. Cô nghĩ tôi muốn trở thành người như vậy sao?”
“Được rồi, cả hai đừng nói nữa.” Nơi này cũng chỉ có Vân Diệp được coi như còn bình tĩnh, anh đến gần hai người phụ nữ đang giương cung bạt kiếm, cố gắng nhịn xuống ý muốn quan sát tình hình của Ngô Khiết Tào, nhẹ nhàng trấn an bạn gái: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Hất tay của Vân Diệp ra, Đinh Hà Yên cao giọng kêu lên, dường như muốn cả thế giới đều nghe thấy: “Tiểu tam đã tới tận cửa muốn soán vị rồi, vợ cả là em chẳng lẽ phải dâng lên vị trí nhường cho cô ta sao? Em rất muốn xem xem cô ta làm tiểu tam là do có ẩn tình khó nói gì?”
Vân Diệp không quan tâm bạn gái muốn cái gì, anh nhanh chóng cầm lấy túi xách và di động trên mặt bàn lên: “Đi thôi.”
“Em không đi! Vân Diệp, anh cho rằng hôm nay anh sẽ không có việc gì à? Anh nghe cho rõ đây, ngày nào anh còn chưa giải quyết dứt điểm với cô ta thì ngày đó chúng ta không thể hòa hợp được! Anh còn để ý tới con tiểu tam này phải không? Hai người bọn em nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng.”
Thật ra, Đinh Hà Yên là một cô gái chân thật, lòng dạ thẳng thắn, rất ghét gặp phải những người phụ nữ giả tạo, thích làm ra vẻ; mà hiển nhiên ở trong mắt cô ta, Ngô Khiết Tào chính là loại người như thế.
Gia đình Đinh Hà Yên cũng không giàu có gì, kinh tế chỉ thường thường bậc trung. Sống dưới sự bảo vệ của cha mẹ hai mươi mấy năm chưa từng kết giao cùng bạn trai, bởi vậy sau khi thực sự có người yêu liền dốc hết lòng hết dạ mà yêu. Huống hồ, người bạn trai này lại vĩ đại đến mức khiến cho người ta ghen tị — giống như truyện cổ tích giữa đời thường vậy, cuộc sống tốt đẹp đến thế có vẻ không được chân thật.
Vì thế Đinh Hà Yên lại càng thêm quý trọng tình yêu này, cô ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc tình yêu xuất hiện tạp chất, huống chi lại là kẻ thứ ba?
Vấn đề là, phụ nữ vĩnh viễn không hiểu được tâm lý của đàn ông, Đinh Hà Yên càng như vậy thì lại càng làm hao mòn tính kiên nhẫn của đàn ông, từng chút từng chút một, cho tới lúc kiên nhẫn không còn.
Cô ta mắc câu.
Ngô Khiết Tào lạnh lùng nhìn Đinh Hà Yên rơi vào cạm bẫy.
Bạn gái hoạt bát, đáng yêu bày ra dáng vẻ người đàn bà chanh chua, chửi đông đổng; sắc mặt Vân Diệp dần dần có chút khó coi.
“Anh và cô ấy không có gì cả.”
“Anh gạt em!”
“Không phải, thật sự không có gì mà. Đi thôi, chẳng phải em muốn nói chuyện với anh sao?” Khi nói những lời này, Vân Diệp có hơi sợ không dám nhìn vẻ mặt của Ngô Khiết Tào.
Anh cũng biết lời nói đơn giản mà trực tiếp vĩnh viễn khiến con người bị tổn thương nhất.
Vì nó đơn giản, nên quá dễ hiểu, khiến cho người ta một chút không gian ảo tưởng, lừa dối bản thân cũng không có.
Vì nó trực tiếp, nên rất kiên định, giống như đánh người ta rơi vào hầm băng, thậm chí Ngô Khiết Tào còn không cảm giác được một chút độ ấm nào. Vẻ mặt của cô ung dung bình thản, chỉ có đôi môi là nhẹ nhàng run rẩy.
Đinh Hà Yên cảm thấy thái độ của Vân Diệp đã thể hiện rõ ràng lập trường của anh. Vân Diệp tuyệt đối vẫn đứng bên cạnh cô ta.
Đinh Hà Yên nhận lại túi xách của mình, nhìn Ngô Khiết Tào cười đắc ý: “Còn nỗi khổ tâm của cô đâu, vẫn không nói ra được à?”
“Bớt nói đi một chút.”
“Em phải nói, là anh sai trước! Bộ mặt thật sự của cô ta anh đâu có biết! Để em nói cho anh nghe.”
Tuy nói như vậy nhưng Ngô Khiết Tào chú ý thấy thái độ của Đinh Hà Yên đã dần dịu đi.
Thế này thì không được rồi.
Ngô Khiết Tào mở miệng, bỏ thêm dầu vào lửa: “Tôi thực sự yêu anh ấy! Mười lăm năm cuộc đời lúc trước của Vân Diệp đều có mặt của tôi, dựa vào cái gì hiện tại tôi phải rời khỏi cuộc sống của anh ấy?”
“Tôi không phải tiểu tam! Thực sự không phải! Nếu có ai đó là tiểu tam thì người đó chính là cô, chính cô mới là kẻ thứ ba can dự vào cuộc sống của chúng tôi!”
“Mẹ kiếp, con trà xanh biểu này diễn trò đến nghiện rồi đi? Hôm nay tao không đánh ૮ɦếƭ mày thì tao không phải họ Đinh!”
Quả nhiên Đinh Hà Yên lập tức kích động lao lên, Vân Diệp không thể không dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng của cô ta, vừa lôi vừa túm, kéo ra ngoài.
“Buông ra!”.
“Anh buông ra cho em!”
Không để ý tới bạn gái cố sống cố ૮ɦếƭ giãy dụa, Vân Diệp tranh thủ liếc mắt nhìn thoáng qua Ngô Khiết Tào, cũng coi như là cảnh cáo.
Nhưng vừa chạm đến ánh mắt của cô thì anh tức khắc dời tầm mắt đi. Ánh mắt đó chứa vô vàn bi thương, Vân Diệp không biết phải đối mặt như thế nào.
Chạm phải ánh mắt đau xót giống như mất đi tất cả mọi thứ, Vân Diệp mới nhớ ra Ngô Khiết Tào đã mất cha mẹ, cô không thể chịu nổi nếu mất thêm cái gì nữa.
Vân Diệp lại càng thêm áy náy…..
Nhìn bóng dáng hai người qua khỏi cửa phòng, Ngô Khiết Tào toàn thân vô lực, thuận theo bàn trà ngã ngồi xuống đất, vội lấy tay che miệng ngăn từng tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Nghe thấy tiếng vang phía sau, Vân Diệp run run nắm chặt hai tay, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mãi đến khi chắc chắn hai người kia đã đi xa, Ngô Khiết Tào mới buông bàn tay phải che miệng ra, khóe môi gợi lên một độ cong xinh đẹp.
Lấy điện thoại di động ra, cô thuần thục ấn một dãy số.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng tiếng nói phát ra lại nức nở nghẹn ngào, bi thương đau xót …..
“Alo? Ngô Hạ Nhàn.”.
“Chị… chị không sao cả.”
“Thật mà. Hôm nay… cậu ăn cơm cùng với chị đi.”
“Ừm, bây giờ… chị… đến đó đây.”
————–
Trong không khí quanh quẩn hương café thơm ngát, không biết là hương café khiến cho không khí thêm say mê hay là không khí làm cho hương café thêm nồng nàn. Từng tốp năm ba người ngồi một bàn, hoặc bàn chuyện, hoặc hẹn hò, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc tự nhiên thanh thản.
Không thể nghi ngờ đây là một quán café có khung cảnh vô cùng tốt, mà một quán café như vậy thì chị em nhà họ Ngô hiện giờ đang nghèo túng quả thật không thể vào nổi.
Ngô Hạ Nhàn lạnh mặt nhìn chị gái rút ra một tấm thẻ đặt lên trên bàn, rồi đẩy về phía cậu.
“Tiền này chị lấy ở đâu?”
“Chuyện đó em đừng quan tâm, cứ học cho thật tốt là được rồi.”
“Chị không nói cho em biết tiền này ở đâu ra thì em tuyệt đối sẽ không dùng.” Ngô Hạ Nhàn cố chấp mở miệng, giống như một con nhím xù đầy gai.
Có lẽ là nhận ra nguyên nhân của bầu không khí căng thẳng hiện giờ, Ngô Khiết Tào mỉm cười trêu chọc: “Yên tâm đi, không phải là tiền bán thân đâu.”
Nụ cười này nhìn rất giả tạo.
Nhìn ở dưới bất kỳ góc độ nào thì nụ cười tưởng chừng như hoàn mỹ kia đều tản ra sự yếu ớt, ánh mắt sưng đỏ đã biểu lộ ra tất cả.
Ngô Hạ Nhàn không nói gì nữa, cậu dựa lưng vào bức tường phía sau, nhìn thẳng vào Ngô Khiết Tào —– cậu chờ một câu trả lời hợp lý.
Tiếng nhạc thanh nhã không ngừng truyền vào tai, đem tầm mắt dời về phía người đánh đàn cô độc, Ngô Khiết Tào nói: “Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
Ngô Hạ Nhàn vẫn duy trì tư thế, không lên tiếng.
“Thằng nhóc này, sao lại ngoan cố như vậy?”
…….
“Tốt xấu gì chị cũng là chị của cậu mà.”
…….
“………………”
…….
Bồi bàn đã đi qua đi lại hai lượt, hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Ngô Khiết Tào bưng lên tách café đã lạnh, nhưng không uống, chỉ nhìn mặt nước café trong tách vì động tác của cô mà dao động: “Là của Vân Diệp.”
“Vân Diệp?”
“Ừm, chắc cậu vẫn còn nhớ, mới trước đây cậu rất thích theo sau anh ấy chạy tới chạy lui.”
“…… Vì sao anh ấy lại cho chị tiền?”
Gần như trong nháy mắt, một giọt nước mắt rơi vào trong tách café. Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng trả lời: “Hiện tại chị là …… bạn gái của anh ấy.”
“Là bạn gái thì sẽ cho tiền?”
“Sao không thể cho tiền bạn gái?”
“Vậy chị khóc cái gì?”
“Chị không khóc! Cậu đoán mò vớ vẩn gì chứ?”
Đây quả thực là lời nói dối kém cỏi nhất!
Bọng mắt sưng lên, chóp mũi đỏ ửng, không che giấu nổi ánh mắt trốn tránh, thương tâm…… Có quá nhiều sơ hở để vạch trần lời nói dối, nhưng ngay tại lúc này Ngô Hạ Nhàn lại do dự không muốn làm rõ mọi chuyện.
“Ting… Ting… Ting…” Màn hình di động trên mặt bàn đột nhiên sáng lên, đây rõ ràng là chiếc điện thoại “đã bị mất” kia của Ngô Khiết Tào.
Cô chậm rãi mở tin nhắn ra xem: Tốt nhất em nên giải thích một chút về việc gửi tấm ảnh chụp kia cho anh.
Là Vân Diệp gửi đến.
Cô nhanh chóng gửi tin trả lời: Em sẽ giải thích.
Đinh Hà Yên quả nhiên nghe lời giống như cún con —– nếu cô ta không đem ảnh chụp đưa cho kim chủ xem thì mới khiến cho Ngô Khiết Tào phiền lòng đấy.
Thật đúng là một chú cún nhỏ nghe lời mà.
Tận mắt nhìn thấy chị gái chỉ vì nhận được một tin nhắn nhỏ mà tươi cười ngọt ngào, Ngô Hạ Nhàn cũng bưng cafe lên: “Là tin nhắn của anh Vân Diệp?”
Ngô Khiết Tào vẫn cười thật hạnh phúc: “Ừ.”
Uống một hơi cạn sạch café, Ngô Hạ Nhàn xách ba lô đứng dậy: “Em đi đây, nếu chị đã lựa chọn, thì….. tự giải quyết cho tốt.”
Thân ảnh cao lớn quay người rời đi.
Ngô Khiết Tào nhìn theo bóng dáng kia, thuần túy cảm khái một câu: “Hạ Nhàn cũng đã trưởng thành rồi.”
Ngô Hạ Nhàn tăng nhanh bước chân.
Ngô Khiết Tào ngồi lại một mình cũng không cảm thấy cô đơn.
Theo giai điệu uyển chuyện nhẹ nhàng của tiếng nhạc, cô ấn số gọi điện thoại, giọng nói nức nở: “Alo? Toàn soạn báo XL phải không?”
“Tôi muốn cung cấp cho các anh một tư liệu thực tế, có liên quan đến một tiểu tam vô sỉ!”
“Anh có thể gọi tôi là …… cô Đinh.”
“Người phụ nữ kia không cần che giấu đâu, cô ta tên là Ngô Khiết Tào.”
“Được, bây giờ tôi bắt đầu kể đây.”
“Cô ta là một nữ tiếp viên bán rượu, hơn nữa……”.
………….
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Còn lại chỉ có một sự kiện làm theo kịch bản diễn nữa mà thôi.
Cuộc sống của mỗi người chính là một kịch bản, bởi vì nó rất đơn giản, mà thậm chí còn không có tính khiêu chiến nào, không phải sao?
–[ Nhiệm vụ ẩn: Khiến cho Đinh Hà Yên và Vân Diệp không thể tiếp tục, hoàn thành được 60%]
[ Mong người chơi không ngừng cố gắng ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ ]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Cho dù thế giới này có tuyệt chủng “mèo ăn vụng thịt” thì cũng không thể không có “đàn ông ăn vụng thịt”.
Mà đàn ông thường có một đặc điểm chung, đó là —– thích người phụ nữ giống như chim nhỏ nép vào người.
Nhưng trên thực tế, thỉnh thoảng vẫn có những loại phụ nữ có thể đánh bại loại “chim nhỏ nép vào người” đó.
Ví dụ như, phụ nữ xấu xa đến tận xương nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ, hồn nhiên. Kể cả chỉ là nhất thời diễn trò thì đàn ông vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Bởi vì được loại phụ nữ này yêu đến sâu đậm, cảm giác kích thích mang lại không hề nhỏ một chút nào.
Đương nhiên, nếu không xấu xa đến tận xương thì xây dựng một chút giả dối cũng được.
Chỉ là trong lúc vô ý tôi phát giác ra đạo lý này mà thôi —— Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
(*) Chú thích: Trà xanh biểu là loại phụ nữ chuyên giả vờ thanh thuần, vô hại, kỳ thực rất có dã tâm, chuyên ςướק bạn trai của người khác
Không cùng Ngô Hạ Nhàn ăn cơm nên Ngô Khiết Tào cũng thấy nhàm chán, đứng dậy quay về ngôi biệt thự được dùng làm “Kim ốc tàng kiều” kia, định nghỉ ngơi dưỡng sức sau một cuộc chiến dịch.
(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
Cô luôn tin tình trường cũng như chiến trường.
Khi Ngô Khiết Tào về đến biệt thự mới phát hiện ra xe của Vân Diệp đã sớm đỗ ở trong vườn hoa.
Anh đến nhanh hơn so với dự đoán.
Lấy gương trang điểm luôn luôn đặt ở trong ví ra, Ngô Khiết Tào nhìn vào khuôn mặt trong gương, xác định nó đã đủ tiều tụy, sau đó mới lững thững trên đôi giày cao gót bước vào bên trong.
Tiếp đó, khi mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vân Diệp thì thuần thục bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
So với sự kinh ngạc của Ngô Khiết Tào, Vân Diệp chỉ mím chặt môi, thân hình thon dài đứng im không nhúc nhích nhìn cô.
Sự luống cuống ngắn ngủi qua đi, Ngô Khiết Tào dần bình tĩnh trở lại.
“Em không nghĩ anh lại tới đây sớm như vậy,” Cô nói,“Thất thần cái gì? Hiện tại cũng đã đến giờ dùng bữa, chắc dì Lâm đã tới rồi.”
Nói xong, cũng không nhìn nét mặt của Vân Diệp, cô tự rướn cổ lên, hướng về phía phòng bếp la lớn: “Dì Lâm! Dì Lâm ơi? Đã làm cơm chưa vậy? Tôi đói bụng rồi!”
“Anh đã cho bà ấy về nhà.”
“Sao lại thế? Vậy trưa nay chúng ta sẽ ăn cái gì đây?”
“Ngô Khiết Tào……”
“Em thích anh gọi em là Khiết Tào,” Vội vàng cắt ngang lời Vân Diệp, Ngô Khiết Tào ngọt ngào cười: “Em nhớ trước đây anh vẫn gọi em như vậy mà.”
Không biết từ khi nào, mắt của cô đã thoáng lóng lánh nước: “Dù mục đích của anh tới đây sớm như vậy để làm cái gì, cũng không quan tâm anh muốn hỏi em cái gì, chúng ta cứ ăn cơm trưa trước đã, có được không?”
Ba chữ cuối cùng dĩ nhiên là tràn đầy sự khẩn cầu cùng hèn mọn, tựa như chim hải âu bị thương nhìn ra biển lớn mong mỏi nhưng không tài nào bay lên được.
Vân Diệp không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt cô vào lúc này.
Vì thế nét mặt anh bình tĩnh như ngầm đồng ý hành động của Ngô Khiết Tào.
Chậm rãi đi vào phòng bếp.
Chậm rãi nấu mì.
Chậm rãi bưng lên.
Chậm rãi ăn hết.
……
Mãi đến khi Ngô Khiết Tào không thể tìm ra chuyện có thể làm được nữa, thì rốt cuộc hai người mới mặt đối mặt ngồi nói chuyện với nhau.
Cuộc đối thoại bắt đầu.
Vân Diệp giao mười ngón tay vào nhau: “Anh cho em cơ hội giải thích về chuyện ảnh chụp.”
“Không cần giải thích. Nó đúng như điều anh đang nghĩ.” Thời khắc này, Ngô Khiết Tào hoàn toàn quyết đoán.
“…… Vì sao?”
“Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì tiền rồi, nhà họ Ngô nghèo túng, em không thể quen với những ngày nghèo khổ không có tiền. Ngay cả công việc tiếp viên nữ bán rượu em cũng đã làm, còn có gì em không thể làm nữa chứ?”
Vẻ mặt Vân Diệp châm chọc :“Anh còn tưởng em sẽ diễn trò một chút, không ngờ ngay cả một câu biện hộ cũng không có.”
“Như vậy……” Ngô Khiết Tào nhấc bình hoa nhỏ lên, đặt ở trong tay ngắm nghía: “Nếu em nói đó là vì em yêu anh thì anh sẽ tin em sao?”
Vân Diệp không lên tiếng trả lời, anh vẫn duy trì động tác mười ngón tay giao nhau, dùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả mọi thứ nhìn chằm chằm cô.
Ngô Khiết Tào đột nhiên bật cười: “Dù sao anh cũng đã không tin em, em chả có gì để giải thích.”
“Đinh Hà Yên nói không sai, em chính là loại phụ nữ đó. Vậy nên anh không cần hỏi nhiều làm gì, cứ đưa tiền cho em là được.”
Quả nhiên chỉ có đối mặt tiền thì mới thực sự nhìn rõ bản chất.
Tuy rằng trực giác nói cho Vân Diệp biết sự thật không phải như thế, nhưng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, anh mở miệng nói: “Ngôi biệt thự này cho em.”
Cầm lấy chìa khóa xe, Vân Diệp không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là thất vọng hay bi thương, “Coi như anh bỏ tiền ra mua bài học này đi.”
Nhìn Ngô Khiết Tào đang ngẩng cao đầu một cái thật sâu, Vân Diệp xoay người bước đi.
Cho đến khi mở cửa xe, Ngô Khiết Tào mới đuổi tới, tiếng thở dốc dồn dập khiến Vân Diệp quay đầu.
Đúng là Ngô Khiết đang chạy tới đây, thậm chí còn chưa kịp xỏ giầy. Cô giang tay ôm chầm lấy Vân Diệp, dùng lực lớn đến mức làm thắt lưng Vân Diệp đập vào thân xe.
Nhưng đầu sỏ gây chuyện là Ngô Khiết Tào vẫn không quan tâm, chỉ không ngừng vùi đầu vào sâu trong иgự¢ anh.
Tiếng khóc nức nở như âm thanh vải dệt chất lượng cao bị xé bỏ nghe có vẻ ௱ôЛƓ lung: “Đừng đi mà, Vân Diệp, đừng đi mà!”
“Em nói cơm nước xong rồi nói chuyện chính là muốn ở bên anh lâu hơn một chút……”
“Mấy câu vừa rồi chỉ là giận dỗi thôi, sao anh nghe không hiểu được chứ?”
“Em không ở bên anh vì tiền! Thật mà …… Anh biết rõ từ nhỏ em đã thích anh rồi mà!”
“Ngày đó ở quán bar em đã nhận ra anh ngay từ đầu, nhưng lại sợ anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em.”
“Em yêu anh…… Vân Diệp, em yêu anh!!”
Cả người vẫn dựa sát vào thân xe, Diệp cười lạnh: “Thật xin lỗi, nhưng tôi không tin.”
Đột nhiên nghe được câu nói tuyên án vô cùng tàn khốc, Ngô Khiết Tào toàn thân cứng ngắc.
Cô không thể tin ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh của Vân Diệp.
Đôi môi mỏng kia còn tiếp tục nói cới cô những lời tàn nhẫn hơn: “Ngay từ đầu tôi chỉ muốn cùng cô chơi đùa một chút mà thôi. Hơn nữa tôi sắp đi thành phố L công tác, chuyến bay chiều hôm nay.”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian cùng cô chơi tiếp rồi.”
Đây mới thực sự là một kích phủ đầu.
Trên mặt vương đầy nước mắt chưa khô, Ngô Khiết Tào ngơ ngác để mặc kim chủ tiền nhiệm đẩy sang một bên.
Mãi đến khi tiếng khởi động xe vang lên. Cô mới hoàn hồn trở lại, đau đớn gào thét đến tê tâm liệt phế: “Em gửi tấm ảnh chụp kia là muốn cô ta rời khỏi anh!”
“Thật đó! Em chỉ muốn cô ta rời khỏi anh! Em thừa nhận……”
Dùng sức lau nước mắt trên khuôn mặt, giờ phút này giọng nói của Ngô Khiết Tào bình tĩnh đến đáng sợ: “Em thừa nhận, em là một người phụ nữ tồi tệ. Nhưng……”
Chân ga bị giẫm mạnh, chiếc xe có tính năng nổi trội lập tức phóng vụt đi.
Một câu “em yêu anh” nhẹ nhàng cũng tiêu tán ở trong gió.
Bên trong xe, Vân Diệp cố gắng duy trì kiên nhẫn nói chuyện qua tai nghe: “Vừa rồi em đều nghe thấy phải không? Anh và cô ấy thực sự không có chuyện gì, khả năng tìm hiểu tin tức của anh trai em có vần đề rồi……”
“Ừ, được.”
Cúp điện thoại, tay chậm rãi chậm rãi xoa иgự¢ – nơi Ngô Khiết Tào vừa mới vùi mặt vào. Chỗ đó dường như vẫn còn lưu lại nước mắt, cảm giác nóng rực khiến cho anh cảm thấy phỏng tay.
Vân Diệp chậm rãi xiết chặt chỗ vải dệt trước иgự¢.
Lý trí nói cho anh biết, tốt nhất anh và Ngô Khiết Tào nên tạm thời tránh đứng trên đầu sóng ngọn gió, chờ việc này qua đi, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết. Bọn họ có thể tự quyết định việc sống chung với nhau rồi .
Nhưng sự tình lại không thuận lợi giống như anh tưởng.
Còn chưa kịp trở về thành phố B, Vân Diệp đã nhận được một quà tặng bất ngờ.
Đó chính là chào đón anh không phải là nụ cười xinh đẹp của tình nhân, mà là một bồn máu tươi đỏ thẫm.
Hộp thư thông báo có email mới, cho rằng nó liên quan đến công việc nên anh vẫn bình thản xem hết văn kiện, sau đó mới tiện tay mở ra xem.
Cả bồn tắm lớn, màu máu đỏ sậm gần như biến đen hoàn toàn xâm chiếm tầm mắt.
Trong màn hình, Ngô Khiết Tào nằm ở giữa bồn tắm đầy máu, yếu ớt: “Thời điểm anh nhìn thấy cái này chắc em cũng đã ૮ɦếƭ.”
“Mà…… ૮ɦếƭ rồi thật ra cũng tốt.” Dường như Ngô Khiết Tào nghĩ tới cái gì, ánh mắt không có tiêu cự.
Tầm mắt cô xa xăm :“૮ɦếƭ rồi thì có thể đoàn tụ cùng với ba mẹ. À, còn cả Hạ Nhàn nữa.”
“Anh còn nhớ Hạ Nhàn không? Chính là Ngô Hạ Nhàn, em trai của em, trước kia còn bé nó rất thích chạy tới chạy lui đi theo anh.”
Ngô Khiết Tào nhìn chằm chằm màn hình, giống như muốn xuyên thấu qua màn hình nhìn thẳng vào Vân Diệp, giọng nói của cô tràn đầy ác ý không che giấu: “Vân Diệp, nó cũng đã ૮ɦếƭ rồi.”
“Em từng nghĩ mất đi ba mẹ là mất đi tất cả, cũng đã từng nghĩ mất đi anh em sẽ không sống nổi. Nhưng em sai rồi.”
“Việc thực sự khiến em không thể sống chính là người em trai sống nương tựa với mình đã ૮ɦếƭ.”
Thần sắc Ngô Khiết Tào trắng bệch: “Nó vì em mà ૮ɦếƭ.”
Nhìn chằm chằm vào màn hình, cô lặp lại: “Vì em mà ૮ɦếƭ. Chính là ngày hôm qua, Tòa soạn báo XL đăng lên tin tức của Đinh Hà Yên — có liên quan đến người phụ nữ vô sỉ làm tiểu tam, mà tiểu tam kia…… vô sỉ đến mức ςướק bạn trai của người khác mà còn cảm thấy đúng lý hợp tình, còn có thể lấy cái cớ tình yêu đích thực để uy Hi*p tới vợ cả.”
“Xem này. Em vẫn còn giữ lại đấy.” Ngô Khiết Tào cố gắng đưa trang báo tới gần sát màn hình, làm cho cái tiêu đề vô cùng nổi bật “Không thể tin nổi! Thành phố B xuất hiện một tiểu tam vô sỉ nhất từ trước tời nay!—Sự thật về ‘trà xanh biểu’” được máy quay ghi lại vô cùng rõ ràng.
“Thật trùng hợp, cô ta cũng tên là Ngô Khiết Tào.”
Sức lực đã gần cạn kiệt, giọng nói của cô càng lúc càng yếu: “Sau đó Hạ Nhàn liên hệ tới tòa soạn báo đó. Thật ngoan, còn biết phải bảo vệ chị gái.”
“Nhưng trên đường nó lại bị xe đâm ૮ɦếƭ.”
“Nó mới có 17 tuổi!” Ngô Khiết Tào lặp lại : “17 tuổi, cái tuổi thật đẹp. Khi ở độ tuổi đó em chỉ biết ngây ngốc nhớ đến anh, nhưng nó lại biết bảo vệ cho em.”
“Cho dù chị gái của nó không đáng được như thế.”
“Cô Đinh Hà Yên kia……”
“…… Em ……”
Tựa hồ không muốn nghĩ đến cô ta, Ngô Khiết Tào đột nhiên bình tĩnh trở lại, giơ cao cổ tay đang chảy máu đầm đìa: “Thật ra tự sát rất đau, anh biết em sợ đau mà.”
“Thật sự rất đau.”
“Em hy vọng kiếp sau chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Vân Diệp……”
“Em mệt quá.”
“Em hận anh.”
Trên màn hình, tất cả động tác của Ngô Khiết Tào đều dừng lại.
Môi của Vân Diệp đã sớm bị cắn đến tóe máu, nước mắt tích tụ bao nhiêu năm qua chưa từng chảy ra dường như để dành hết cho giờ khắc này.
Anh run run vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình lạnh như băng trước mặt, nước mắt làm hình ảnh trở nên mơ hồ, khiến cho anh không thể nhìn thấy gì hết.
Mãi đến khi Vân Diệp phát hiện ra môi của Ngô Khiết Tào vẫn còn động đậy,
Ghé sát lại gần loa, anh nghe được thanh âm yếu ớt ௱ôЛƓ lung:“…… Em yêu anh.”
Nước mắt như mưa, Vân Diệp khóc không kiềm chế nổi.
————–
Giữa bồn nước, làn da vốn trắng noãn của Ngô Khiết Tào không còn một tia huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, một cánh tay đặt ở thành bể, tay còn lại đặt yên vị trên bụng cô.
Trông giống như chỉ không cẩn thận ngủ quên ở trong bồn tắm mà thôi.
Vân Diệp run run vươn tay, hy vọng muốn tìm thấy một hơi thở.
Nhưng không có, dưới cánh mũi mỏng manh không có một luồng khí nào.
Thân thể Ngô Khiết Tào không còn động nữa, chỉ có làn váy nhiễm máu nhìn không ra màu sắc cũ phập phồng cao thấp theo gợn nước.
Cô đã ૮ɦếƭ. Không phải trò đùa nghịch, kể cả có dùng hết biện pháp tra tấn Đinh Hà Yên, cô cũng không thể quay về.
Thật sự không phải là đùa giỡn……
Trong thoáng chốc, dường như anh nghe thấy tiếng kêu gào cầu khẩn của cô ngày hôm đó: “Đừng đi mà……”
“Đừng đi mà, em yêu anh!”
Vân Diệp chậm rãi quỳ xuống cạnh bồn tắm, dịu dàng đặt một nụ hôn trên đôi môi đã trở nên xấu xí.
“Anh cũng yêu em.” Anh nói.
–[ Thế giới công lược thứ hai đã hoàn thành. Nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng ~ đã hoàn thành ~
Làm Vân Diệp thống khổ ~ đã hoàn thành ~
Nhiệm vụ ẩn: Khiến cho Vân Diệp và Đinh Hà Yên không thể quay về với nhau ~ mức độ hoàn thành: 100%]
[ Điểm cộng của nhiệm vụ lần này: 2500 điểm.
Khấu trừ thời gian nhắc nhở: 100 điểm.
Tạo thêm Ngô Hạ Nhàn cùng trí nhớ nhân tạo: 600 điểm.
Tổng điểm: 3800 điểm ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Có rất nhiều cô gái thích ảo tưởng về cái ૮ɦếƭ đẹp như thế này, kỳ thật việc này không chỉ thỏa mãn ảo tưởng của phái nữ, mà ở phương diện nào đó tôi cũng áp dụng nó cho phái nam.
Tuy rằng nghe không đáng tin cậy, nhưng nó cũng giống như việc Trương Ái Linh đã nói hoa hồng nhung và hoa hồng bạch.
Người đàn ông nào cũng đều có cơ hội lựa chọn giữa hoa hồng bạch và hoa hồng nhung.
Cưới một bông hồng đỏ, ngày tháng trôi đi, màu đỏ đó giống như xác con muỗi bị đập ૮ɦếƭ dính trên tường, trắng là màu ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Còn cưới hoa hồng trắng, màu trắng đó giống như một hạt cơm dính chặt trên áo, đỏ là một nốt ruồi son trên tim.
Tôi chỉ đem lý luận đó cải biên một chút mà thôi, bởi vì so với cái gọi là “Không chiếm được” thì cái ૮ɦếƭ mới là tiếc nuối lớn nhất. Vì thế Đinh Hà Yên đã biến thành một hột cơm hay con muỗi ૮ɦếƭ rồi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc