Tiểu Phú Bà - Chương 83

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Trước khi Hứa Thành gọi điện thoại một tiếng, Chu Mộ Tu và Bộ Hành mới vừa ăn cơm xong, nắm tay nhau nhàn rỗi đi dạo lang thang khu quảng trường.
Đi đến một khúc ngoặt, Bộ Hành lơ đãng nhìn thấy một ngôi nhà và cửa hiệu cắt tóc rất cá tính, có tên “Phòng làm tóc của Tony”, không khỏi vui vẻ.
Cô nhíu mày nhìn Chu Mộ Tu, trêu đùa: “Tony lão sư, em muốn vào kia cắt tóc.”
Chu Mộ Tu hướng nhìn vào trong liếc mắt một cái, bĩu môi, “Không rảnh, lần sau đi.”
“Em nghe nói tay nghề ở đây rất tuyệt, chúng ta đi vào chờ đi.”
Bộ Hành lôi kéo anh đi vào trong.
Chu Mộ Tu chân lại giống như không muốn bước.
Bộ Hành cố ý nhìn vào trong vài lần, chỉ vào hình một người con trai cao to đẹp trai ở gần cửa, khinh hỉ hỏi: “Người đẹp trai kia thật giống với Tô Tinh Dương?”
Chu Mộ Tu nheo mắt, ngữ khí có điểm nghi ngờ, “Ai?”
“Một minh tinh tuấn tú có thâm niên,” Bộ Hành như là không thấy được sự khó chịu của anh, vẻ mặt mê muội, “Khi học đại học em đã thích anh ta, diễn quá xuất sắc, ai, nói anh cũng không biết đâu.”
Nói xong cũng mặc kệ anh, nghẹn cười đưa lưng về phía anh đẩy cửa bước vào.
Chu Mộ Tu nhìn, không thể không thừa nhận, cái tên râu ria xồm xoàm này xác thật cũng có vẻ đẹp trai. Nhưng từ khi nào cô lại thích một tên như thế này?
Trong lòng thầm hận, không tình nguyện mà bước theo cô.
Một cậu trợ lý trẻ môi hồng răng trắng, nhiệt tình: “Hoan nghênh, thật rất vinh dự! Hai người ai muốn cắt tóc vậy ạ?”
Bộ Hành chỉ vào chính mình.
“Vâng. Xin hỏi chị có thẻ VIP không ạ?”
“Chị không.”
Bộ Hành đây là lần đầu tiên đến.
“Chị có muốn yêu cầu nhà tạo mẫu tóc nào không?”
Bộ Hành chỉ vào vị đại thúc giống nam minh tinh vừa rồi, “Anh ấy đi.”
“Vâng, chị ngồi đây chờ một lát, Tony lão sư đang còn có khách.”
Bộ Hành trong lòng buồn cười, hóa ra chính ông ấy là Tony lão sư!
Gật gật đầu, cô đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn Tony đại thúc, trêu ghẹo Chu Mộ Tu ngồi bên cạnh.
“Hóa ra Tony lão sư lại đẹp trai như vậy.”
Chu Mộ Tu không cao hứng mà quay mặt cô, “Đừng làm loạn nữa.”
Bộ Hành trong lòng buồn cười, ghé sát vào tai anh an ủi: “Tony ca ca của em vẫn là đẹp trai nhất.”
“Hay đừng cắt tóc nữa.”
Chu Mộ Tu làm bộ muốn kéo cô đứng dậy.
Bộ Hành ngồi bất động, đầy ý tứ nói: “Hoa thì còn có hoa thơm hoa dại, thịt cá ăn nhiều rồi cũng phải thay đổi khẩu vị chứ!”
Chu Mộ Tu liếc nhìn Tony đại thúc, khinh thường: “Trông già rồi!”
Bộ Hành sờ sờ cằm, cố ý nói ngược lại anh, “Em lại thấy rất quyến rũ.”
Chu Mộ Tu tức khắc mặt tối sầm lại, không thèm để ý đến cô nữa, lấy tạp chí ngồi xem.
Bộ Hành cười thầm.
Cô cũng không biết từ khi nào mình lại có sở thích trêu ghẹo vị Chu tiên sinh này, nhìn anh bộ dáng tức tối cô lại thấy sung sướng.
Một lát sau, Bộ Hành xem tạp chí tóc đẹp, hỏi Chu Mộ Tu đang giận dỗi ngồi yên tĩnh cạnh đó: “Kiểu tóc này thế nào?”
Chu Mộ Tu xoay mặt nhìn một cái, “Chẳng ra gì.”
Bộ Hành nhụt chí, lại tìm một kiểu yêu thích khác, hỏi: “Kiểu này thì sao?”
“Quá bình thường.”
“Kiểu này?”
“Khi ăn canh tóc sẽ rớt xuống bát canh mất.”
Chu tiên sinh thanh âm càng ngày càng lạnh lùng.
Bộ Hành không nói gì, lại chỉ vào một kiểu: “Kiểu này tóc ngắn ăn canh không sợ vướng nhỉ?”
Chu tiên sinh ghét bỏ, “Không hợp với em.”
“Thế em hợp với kiểu nào?”
“Giống như bây giờ.”
Bộ Hành khép lại tạp chí, “Chán.”
Chu tiên sinh hừ lạnh một tiếng, lại quay mặt qua đi.
Lúc này, Tony đại thúc cắt tóc cho khách sắp xong, cậu trợ lý trẻ đưa Bộ Hành đi gội đầu.
Chu Mộ Tu vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không nhúc nhích.
Để Bộ Hành nằm thoải mái, cậu trợ lý trẻ mở vòi nước ra, nhiệt tình mà nói chuyện phiếm cùng Bộ Hành.
Nói chuyện đến mức quên cả mình, nhất thời tay gãi mạnh hơn trước.
Bộ Hành kêu lên một tiếng, nói: “Phiền em nhẹ tay một chút.”
Cậu trợ lý trẻ cũng ý thức được, vội nói: “Xin lỗi, tại em không để……”
Chữ “Ý” còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nghe thấy bên cạnh toát ra hai chữ lạnh như băng: “Tránh ra.”
Cậu thanh niên tay run lên, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh xem cậu như không tồn tại mà chen tới, cậu lập tức phản xạ có điều kiện mà tránh ra.
Vì thế, Chu Mộ Tu gội đầu cho Bộ Hành, tuy nói trên mặt vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng động tác tay lại mềm mại đúng chỗ.
Bộ Hành thư thái, có chút mơ màng sắp ngủ.
Chu Mộ Tu đỡ cô ngồi dậy, rồi đưa khăn cho cô, Bộ Hành buồn cười mà nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Tony ca ca.”
Chu Mộ Tu biểu tình lạnh lùng, nhưng trong lòng lại không thể không quan tâm đến cô.
Gội đầu sạch sẽ, ngồi vào vị trí cắt tóc, Tony đại thúc nhìn Bộ Hành qua gương, “Mặt em cắt tóc ngắn nhất định sẽ rất đẹp, có chút năng động, phần mái sẽ có cảm giác nhẹ nhàng điệu đà. Da em trắng như vậy, anh sẽ nhuộm cho em màu nâu cao cấp như thanh mộc, chẳng chắn sẽ rất kinh diễm.”
Vừa nói, Tony lão sư cầm quyển tạp chí, tìm đến một trang, “Chính là kiểu này. Có phải rất đẹp không?”
Bộ Hành liếc nhìn một cái, thật là có chút ấn tượng. Nhưng cũng đẹp, chỉ là hơi ngắn một chút.
Chu Mộ Tu cũng nhìn theo, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Bộ Hành cố ý xoay mặt hỏi anh, “Em nhuộm màu này có đẹp không?”
Chu Mộ Tu nhìn chằm chằm bản mẫu trong tạp chí rối rắm một lúc lâu, vắt hết óc rốt cuộc cũng tìm được một lý do thích hợp, gian nan mà nói: “Hành Hành, chúng ta còn phải tổ chức hôn lễ.”
Bộ Hành ngẫm lại cũng thấy đúng, hôn lễ mà để kiểu tóc này cũng có chút kỳ quái.
Hứa Thành lúc này gọi điện thoại đến.
Câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Tôn Vĩ Minh bỏ trốn rồi!”
Bộ Hành sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.
Giây tiếp theo, cô vội vàng hỏi: “Từ khi nào vậy?”
Chu Mộ Tu cũng không biết có chuyện gì, nhìn cô sắc mặt thay đổi, tay đặt trên lưng cô trấn an.
Hứa Thành trả lời: “Sáng nay công nhân đi làm mới phát hiện ra. Đoán chừng bỏ trốn đêm qua, máy móc thiết bị cũng bị chở đi. Công nhân nói ông ta đã nợ lương bốn năm tháng rồi, Tiểu Triệu nói ông ta còn vay lãi bên ngoài.”
Đây có thể là lý do chính, chứ Tôn Vĩ Minh không thể vì nợ mấy tháng tiền lương của công nhân mà lại chạy trốn.
Bộ Hành hỏi: “Tiểu Triệu lúc trước không nói gì sao?”
“Tiểu Triệu nói, chuyện nợ lương công nhân Tôn Vĩ Minh đã cảnh cáo không cho cô ta nói, ông ta bỏ trốn sáng nay cô ta cũng mới biết.”
“Lúc trước không phải đã sản xuất hàng rồi sao? Tiểu Triệu không phải luôn chụp tiến độ cho anh xem.”
“Tôi hiện tại đang ở xưởng, hàng hóa xác thật cũng làm được một ít, Tiểu Triệu báo cho tôi thành phẩm cũng khoảng trên dưới sáu trăm đôi, dùng nguyên liệu có sẵn trong kho để làm.”
Hứa Thành tự trách mình: “Chuyện đến nước này cũng không thể thoái tác tội của tôi, nếu ngày đầu tiên tôi đến đây thì đã khác rồi.”
Bộ Hành trầm giọng nói: “Việc này trách nhiệm là của tôi. Bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho ai, trước hết phải nghĩ cách để xử lý những việc kế tiếp.”
“Tính toán lại cũng chỉ còn mười hai ngày nữa để sản xuất hàng, hai nghìn bốn trăm đôi, nếu tìm xưởng khác còn phải chờ xác nhận hàng mẫu đạt thì mới cho sản xuất, muốn hoàn thành là việc không thể. Bộ Hành, hoạt động lần này e là phải hủy, chờ chúng ta chuẩn bị đủ hàng về sau sẽ tìm cơ hội khác.”
Bộ Hành suy nghĩ một chút, “Không được. Một lần thông qua xét duyệt để được đấu giá tốn quá nhiều thời gian, không làm thì quá đáng tiếc. Hơn nữa hoạt động này đã thông báo cho các khách hàng quen thuộc, các công ty đồng sự cũng rất tích cực để chuẩn bị, nếu hủy bỏ, quá uổng phí tài nguyên công ty.”
Hứa Thành lui mà cầu, “Hay là chúng ta chỉ bán hai nghìn sáu trăm đôi?”
Bộ Hành xoa Ϧóþ ấn đường, “Để tôi suy nghĩ. Anh lập tức đem sáu trăm đôi kia vận chuyển về, khởi tố Tôn Vĩ Minh cũng không phải vội, chờ xong hoạt động lần này chúng ta sẽ tính.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tắt điện thoại.
Bộ Hành lâm vào trầm tư, thật ra những việc như thế này, cô nóng vội cũng không giải quyết được việc gì.
Từ sau lần đặt hàng trước, cô hay Hứa Thành cũng không ai đi qua Gia Viên để thăm dò, chỉ đặt hàng qua điện thoại cùng bưu kiện để ký đơn đặt hàng, hiện tại ngẫm lại cũng là sai sót lớn.
Tổn thất về tiền đặt cọc cũng không phải là nhiều, mặc kệ có đòi được hay không cũng phải kiện Tôn Vĩ Minh, nhưng trước mắt quan trọng nhất không phải chuyện này. Mà là muốn tham gia hoạt động đúng hạn, hai nghìn bốn trăm đôi kia phải xử lý như thế nào.
Cô bây giờ có thể tìm được một xưởng khác để hợp tác, nhưng đây là kiểu dáng mới cần phải xác nhận vẽ mẫu thiết kế, phải tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa làm nhanh có ai đảm bảo sẽ không xuất hiện vấn đề gì về chất lượng không.
Đơn hàng này rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, đến số lượng tiêu thụ sản phẩm sau này của công ty.
Lúc này cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Chu Mộ Tu.
“Mộ Tu, anh giúp em một chuyện.”
Chu Mộ Tu nghe những lời cô nói với Hứa Thành cũng có thể đoán ra chuyện gì, ánh mắt nhu hòa mà cổ vũ, “Được. Em định làm thế nào?”
Bộ Hành trong lòng suy nghĩ, nói thẳng: “Em định yêu cầu xưởng giày của Bella giúp em làm một lô hàng, cứ theo trình tự bình thường để ký hợp đồng.”
“Ừ.” Chu Mộ Tu cũng nghĩ không khác suy nghĩ của anh, “Cụ thể em có yêu cầu gì?”
“Trong mười hai ngày nữa phải làm xong hai nghìn bốn trăm đôi, kiểu dáng không khó, nguyên liệu là loại tốt nhất trên thị trường, yêu cầu đảm bảo chất lượng.”
Mười hai ngày, hai nghìn bốn trăm đôi đối với một xưởng sản xuất lớn như của Bella thì không thành vấn đề, nhưng trước mắt nhà xưởng các tuyến rất bận, các tuyến sản xuất đều tập trung làm hàng cho mùa thu, đồng thời còn điều ba tuyến làm đơn đặt hàng của nước ngoài.
Bộ Hành biết tình hình sản xuất của xưởng sản xuất, có chút lo lắng, nếu Bella không làm được, cô cũng chỉ có thể từ bỏ hoạt động lần này.
Chu Mộ Tu suy tư vài giây, ngữ khí nhẹ nhàng, “Đừng lo lắng.”
Ngay sau đó lấy di động ra, gọi điện thoại cho xưởng trưởng giày Bella Dương Minh.
Trực tiếp đề cập vấn đề: “Xếp chèn vào một đơn, từ ngày mai bắt đầu tính, làm trong mười hai ngày. Dựa theo tiêu chuẩn của Bella để làm. Có vấn đề gì không?”
Dương Minh là người lần trước trong cuộc họp chính là người đưa ra vấn đề về thêu thùa, tuy rằng khó tính nhưng cũng là người khôn khéo, nếu không sao có thể làm được xưởng trưởng Bella mười năm.
Đơn đặt hàng này chính Tiểu Chu tổng đưa đến, hơn nữa chi tiết yêu cầu được nói rõ ràng, Dương Minh lập tức biết không thể từ chối. Anh ta ở trong lòng tính toán một chút, giảm bớt thời gian làm đơn đặt hàng của nước ngoài một chút, đem hàng thu của Bella làm sau, công nhân sẽ thêm hai ca, kết luận lại vẫn có thể làm.
Nhưng lời nói thì không dễ dàng như vậy, ở trước mặt ông chủ kể khó kể khổ một lúc, rồi Dương Minh vỗ иgự¢ bảo đảm: “Nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Chu Mộ Tu sao không biết kịch bản của anh ta, vẫn tỏ thái độ hào phóng, “Đơn này hoàn thành, công ty sẽ cho xưởng của anh tăng lương.”
Dương Minh vội nói: “Tôi thay mặt mọi người cảm ơn Chu tổng!”
“Kiểu giày một lúc nữa sẽ có người mang qua cho anh, tốt nhất hôm nay anh nhận đi là vừa.”
Dương Minh vội nói: “Vâng, Chu tổng anh yên tâm.”
Chu Mộ Tu cúp điện thoại.
Bộ Hành lúc này biểu tình thả lỏng, đứng lên, “Đi thôi, đưa em đi lấy mẫu giày.”
Chu Mộ Tu ấn bả vai cô xuống, “Nửa giờ nữa vẫn kịp, em không phải muốn cắt tóc sao?”
Bộ hành còn tâm tư nào nữa ở đây mà cắt tóc, vì thế chỉ để Tony lão sư cắt mấy cm tóc mất hai mươi phút, thấy tóc mới cắt và tóc cũ không có gì khác nhau.
Chu Mộ Tu trong lòng thầm nghĩ, may có cuộc điện thoại của Hứa Thành mới giữ được tóc dài của vợ anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc