Tiểu Phú Bà - Chương 71

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Chu Vi Khang cùng Trác Nghiêu nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
Đặc biệt là Chu Vi Khang, vẫn luôn là người cha nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn đối với con trai lấy yêu cầu của người thừa kế để bồi dưỡng, con trai ở trước mặt ông cũng luôn đứng đắn nghiêm túc.
Ông chưa thấy Chu Mộ Tu như vậy bao giờ, quả thực như một người khác.
Trước đây Trác Nghiêu thỉnh thoảng còn than vãn trước mặt con trai, lo lắng có phải do công việc quá áp lực nên không có hứng thú với nữ nhân. Bà cũng có chút lo lắng, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn chưa có mảnh tình vắt vai, cũng chưa thấy anh quan tâm đến cô gái nào.
Hiện tại xem ra, con trai bà không phải không có hứng thú với nữ nhân, chỉ chưa gặp đúng người mà thôi.
Hôm nay anh đâu có nửa điểm lạnh lùng, đùa cợt hận không thể móc tim ra cho Bộ Hành.
Bộ Hành trước đó bị em họ Chu Mộ Tu lôi kéo nói chuyện phiếm, ai ngờ vừa quay đầu lại liền thấy Chu Mộ Tu gắp nhiều đồ ăn đến trong bát cô, còn tranh công cười cười với cô, “Đều là những món em thích ăn.”
Nên mới có cảnh ông ngoại dỗi với anh.
Lúc sau, Chu Mộ Tu lại lo Bộ Hành ăn không hết, lại lén lút lấy thấy thức ăn trong bát của cô sang bát của anh.
Anh cho rằng mọi người không để ý, thật ra trên bàn ai cũng nhìn thấy, trong lòng buồn cười nhưng lại có chút ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều biết Chu Mộ Tu có thói ở sạch, nhưng lại ăn đồ ở trong bát Bộ Hành đang ăn dở.
Hôm nay Chu Mộ Tu làm người khác mở rộng tầm mắt.
Anh họ không khỏi trêu chọc nói: “Mộ Tu, có phải em bị ai đánh tráo không?”
Anh họ thứ hai cũng nói: “Qua bao năm như vậy, Mộ Tu hôm nay nói nhiều nhất ấy nhỉ! Cười cũng nhiều, còn chưa có ý định dừng lại.”
Mọi người tạm thời chưa quen với việc đó.
Ngay cả Bộ Hành cũng suy nghĩ, anh từ khi mới quen và bây giờ thật như hai người khác nhau.
Em họ tò mò hỏi Bộ Hành: “Chị dâu, hai người quen nhau thế nào vậy?”
“Quen ở một nhà hàng ăn.”
Bộ Hành hồi tưởng một chút, nói thêm: “Khi đó anh ấy đi xem mắt.”
“Ôi trời!” Em họ cảm thấy hứng thú hỏi: “Lần đầu tiên gặp đã trúng tiếng sét ái tình rồi sao? Anh chị ai theo đuổi ai?”
Bộ Hành thừa nhận: “Chị theo đuổi anh ấy.”
“Thật vậy sao?” Em họ bán tín bán nghi.
“Thật mà,” Bộ Hành cong khóe miệng, nói thật: “Bởi vì nhìn anh ấy rất đẹp trai, nên chị chủ động đến gần.”
Em họ lại cho rằng Bộ Hành nói đùa, cô cảm thấy Bộ Hành tuy hiền lành, nhưng cũng thuộc dạng lạnh lùng, không chủ động đến để làm quen với người xa lạ trong nhà hàng ăn được.
Chu Mộ Tu cười, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, anh lúc ấy chỉ cho rằng cô là một người vô duyên và hoang đường, không nghĩ tới sẽ ở bên nhau như vậy.
Ăn cơm xong, các cô dì chú bác huynh đệ tỷ muội đều biết ý mà về trước, chỉ còn lại Trác lão gia, vợ chồng Chu Vi Khang và vợ chồng trẻ Chu Mộ Tu.
Mọi người đều ngồi ở sô pha uống trà.
Chu Mộ Tu cầm quà như mở ra, “Mẹ, đây là nước hoa Hành Hành mua cho mẹ, mẹ thử xem mùi gì này?’
Trác Nghiêu mở gói quà ra, vặn nắp phun ra một chút trên cổ tay, gật đầu, “Là mùi hoa trà, mẹ rất thích.”
Bà biết, nhất định là con trai đã nói cho Bộ Hành bà thích hoa trà, lọ nước hoa này thật sự bà rất thích.
Chu Mộ Tu lấy lòng mà nói: “Ba, đây là trà Thái Bình Hầu Khôi, làm từ cây trà hoang dại có lịch sử hơn hai trăm năm, ba thử uống xem, cảm nhận xem trà này có gì khác biệt không nhé!”
Chu Vi Khang cầm hộp trà cẩn thận, chưa cần mở nắp hộp còn có thể ngửi thấy mùi hương của lá trà, vui sướng hỏi: “Đây không phải là loại trà đã được đấu giá ở quốc lễ trà hồi tháng trước đây sao?”
Chu Mộ Tu gật đầu, đắc ý nói: “Là Hành Hành mua......”
Bộ Hành liếc mắt nhìn Chu Mộ Tu, nói xen vào, từ tốn nói: “Bình trà này là do Mộ Tu mua được từ một người bạn cách đây không lâu ạ. Con nghe nói chú rất thích loại Thái Bình Hầu Khôi, con hôm qua cũng đến cửa hàng tìm mua, nhưng so với loại này thật thua xa.”
Chu Vi Khang trên mặt lộ ra ý cười, âm thầm gật đầu.
Trác Nghiêu oán trách mà liếc liếc mắt nhìn con trai.
Bình trà này, thật là Chu Mộ Tu mua trước đó cách đây không lâu, vốn cũng định tặng cho ba, vừa lúc Bộ Hành gặp mặt lại có tác dụng, ai ngờ bị Bộ Hành vạch trần.
Trác Khánh Uy ngồi yên nãy giờ, chủ động hỏi: “Thế quà của ông đâu?”
Bộ Hành lấy ra hộp quà, nhẹ nhàng nói: “Ông ngoại, Mộ Tu nói ông rất thích chơi cờ, nên con đã chọn một bộ cờ bằng mã não, cũng không có gì quý giá, nhưng dáng vẻ rất khéo léo.”
Trác Khánh Uy “Ừ!” một tiếng, “Để ông xem xem.”
Bộ Hành mở ra, có hai hộp cờ trắng đen.
Trác Khánh Uy ngồi thẳng lên, duỗi tay cầm vài viên lên xem.
Các quân cờ mã não không phải là loại tốt nhất các loại cờ, thật ra cũng không có gì quý hiếm, lại còn có khuyết điểm là kích thước, độ dày, màu sắc không đều.
Ông lại mở hộp cờ trắng nhìn, quân cờ trong hộp này rất đẹp, cảm giác rất đồng đều, không có tạp sắc, hơn nữa được đánh bóng ở cùng mức độ, thật sự đáng quý.
Cái này vừa thấy chính là sự tài hoa khéo léo của người thợ.
Ông nói với chú Chung, “Đến thư phòng mang bàn cờ đến đây, tôi sẽ chơi với Mộ Tu một ván.”
Chú Chung vừa cười vừa đi.
Chu Mộ Tu tự nhiên trong lòng vui mừng, duỗi tay nhéo nhéo ngón tay Bộ Hành.
Bộ Hành cũng nhẹ nhàng siết tay anh như đáp lại, ngay sau đó rút tay ra, biết hôm nay chính mình đã qua cửa.
Chu Vi Khang biết lão gia hôm nay rất vui, nói với Trác Nghiêu: “Em đi pha một bình Thái Bình Hầu Khôi đi, anh và ba thử loại mới này xem sao.”
Trác Khánh Uy cũng cảm thấy hứng thú, vội nói: “Đúng đúng, để ta đây đỡ nhìn thèm.”
Chu Vi Khang cười, “Ba, không phải ba thích nhất Bích Loa Xuân sao?”
Trác Khánh Uy trừng mắt, “Nghe các con nói ngon như vậy, ba nếm thử không được sao?”
Trác Nghiêu cười cười, đứng dậy, “Ngay cả con không thích uống trà cũng muốn nếm thử, để con đi pha, ai cũng có phần.”
Chú Chung đem bàn cờ đến, Chu Mộ Tu và Trác Khánh Uy đều lau tay sạch sẽ, một người cầm quân trắng, một người cầm quân đen, bắt đầu chơi cờ.
Mọi người theo dõi trận chiến, nhất thời không ai nói chuyện.
Sau một hồi, Trác Nghiêu bưng trà đi tới.
Hương trà lan tỏa, có mùi hoa lan, mọi người đều nếm thử.
Ở đây Chu Vi Khang là người hiểu về trà Thái Bình Hầu Khôi nhất, rất hưởng thụ mà uống chậm rãi, tán thưởng, “Quả nhiên là cực phẩm, mới uống có vị mát, dư vị ngọt lành.”
Trác Khánh Uy cũng tự đáy lòng gật đầu, “Đây là loại Thái Bình Hầu Khôi ngon nhất mà ông đã từng uống.”
Chu Mộ Tu cười nói: “Để con tìm rồi biếu ông một bình.”
“Không cần đâu, khi nào ông muốn uống sẽ lấy của ba con, thuy thoảng thay đổi khẩu vị thôi chứ ông vẫn thích Bích Loa Xuân nhất.”
Chu Vi Khang hiếm khi đùa giờ cũng nói, “Kể cũng hơi tiếc, nếu không con sẽ mua cho ba hai cân Bích Loa Xuân nhé?”
Lão gia nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ vào con rể nói: “Keo kiệt từ đây mà ra chứ đâu!”
Mọi người lập tức cười rộ lên, vui vẻ hòa thuận.
Bộ Hành hiện tại tự tin, nhẹ nhàng, lần trước trong cuộc họp báo cô đã gặp qua Trác Khánh Uy một lần, ông ngoại thoạt nhìn cao lớn uy nghiêm, cũng không phải người có dáng vẻ thân thiện.
Chu Vi Khang càng không cần nói, là một trong những doanh nghiệp nổi tiếng thành công, lợi hại chỗ nào thì có thể tưởng tượng được.
Cô vốn suy nghĩ sẽ “Kính trọng” với người nhà Chu Mộ Tu, chưa từng nghĩ đến “Thân thiết”, nhưng lúc này suy nghĩ đó đã có chút thay đổi.
Trác Khánh Uy đưa một quân cờ xuống, hỏi: “Nha đầu biết chơi cờ không?”
Bộ Hành cầm tách trà, lắc đầu, “Con không biết chơi.”
“Khi nào rảnh bảo Mộ Tu dạy cho, chơi cờ rất thú vị đấy!”
Bộ Hành nói vâng.
Chu Mộ Tu định nói, thấy cô ngoan ngoãn lại có chút vui vẻ, xoay mặt nhìn cô, cố ý phá đám, “Lần trước anh dạy em, em không học còn gì? Cố ý trả lời để ông ngoại vui chứ gì!”
Trác Khánh Uy hừ nhẹ một tiếng, “Hôm nay có các anh em của con ở đây, ông chưa nói! Con không danh không phận cứ ở trong nhà bạn gái, ăn không uống không nhà người ta thế còn ra thể thống gì! Không nhanh mà đi đăng ký kết hôn đi!”
Chu Mộ Tu cứng họng, giải thích: “Con không phải dẫn bạn gái về ông xem trước sao, sau đó mới đi đăng ký kết hôn!”
Mắt lại nhìn Bộ Hành, như kiểu nói ngầm, em còn không nhanh đối phó với anh, cho anh danh phận!
Bộ Hành đang bối rối trước lời nói của ông ngoại, đâu có để ý đến anh.
Trác Nghiêu lúc này nói: “Hành Hành, con muốn khi nào làm hôn lễ? Có yêu cầu gì đối với hôn lễ không?”
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, mang về nhà ra mắt cũng tốt, có người thế anh giục cưới.
Bộ Hành cũng không ngại ngùng, suy nghĩ rồi nói: “Con không có người nhà, cũng không có người lớn dạy dỗ, hôn lễ nhiều chuyện phức tạp và liên quan đến
phong tục tập quán, con cũng không hiểu lắm. Còn định hỏi ý kiến dì, nên dì nói gì con nghe theo ạ!”
Trác Nghiêu nghe cô nói như vậy rất vui vẻ.
Trác Khánh Uy nói chen vào: “A Nghiêu, việc này do em toàn quyền quyết định, một cô gái nhỏ trong gia đình như vậy, kết hôn vẫn là lần đầu, có thể biết được cái gì?”
Bộ Hành ngoan ngoãn mà gật đầu.
Chu Mộ Tu ngó liếc mắt cô một cái, trong lòng oán thán, cô thật biết khó dễ với anh, ở trước mặt ông ngoại không dễ bảo chút nào.
Bộ Hành biết anh đang nghĩ cái gì, xoay mặt trộm liếc xéo anh một cái.
Anh hôm nay giống như một chú cún nhỏ trở về địa bàn của mình, khoe khoang thật sự.
Xong một ván cờ, Trác Khánh Uy nói chú Chung lấy đến một cái hộp, nói với Bộ Hành: “Đây là quà bà ngoại Mộ Tu để lại cho cháu dâu, con xem như đây là lễ gặp mặt đi!”
Bộ Hành thấy một hộp đầy trang sức châu báu, có chút e dè không dám nhận, nhìn người đối diện Trác Nghiêu.
Trác Nghiêu thân thiết gật gật đầu, “Con nhận đi, đây là tâm ý của bà ngoại đấy.”
Bộ Hành cung kính mà nhận, chân thành nói: “Con cảm ơn ông ngoại, bà ngoại ạ!”
“Bà ngoại có rất nhiều trang sức, ông dựa theo truyền thống để làm thôi.”
Rồi Trác Nghiêu lấy lì xì chuẩn bị trước đó đưa cho Bộ Hành.
Chu Vi Khang cũng đưa bao lì xì cho cô.
Chu Mộ Tu sợ Bộ Hành ngượng, duỗi tay nhận lấy.
Trác Khánh Uy hôm nay dỗi cháu hết lần này đến lần khác, chụp lấy tay anh, “Sao con nhanh tay thế, đó là dành cho cháu dâu!”
Chu Mộ Tu buồn rầu mà thu tay về, anh lớn bằng này rồi trừ lần trước lấy chén trà đập anh, thì đây là lần thứ hai ông động thủ với anh.
Đây là chuyện gì thế không biết.
Trác Khánh Uy nghĩ thầm, không phải lần trước nó vì Bộ Hành mà lần đầu làm đau nó, ông lúc ấy thật sự rất giận, nhưng từ đấy về sau thấy cháu ngoại như thay đổi tính cách, lời nói cũng nhiều, người cũng thoáng tính không ít, đặc biệt đối với ông càng thêm gần gũi, ông trong lòng cũng rất vui.
Bộ Hành đắc ý mà nhìn mặt Chu Mộ Tu buồn thiu, duỗi tay nhận bao lì xì ba mẹ chồng tương lai, cười nói: “Con cảm ơn!”
Trác Khánh Uy vui vẻ như nhớ ra chuyện gì: “Chú Chung, lấy chìa khóa nhà bên Tân Thành lại đây.”
Trác Nghiêu và Chu Vi Khang nhìn nhau, lần trước nghe ông thuận miệng nói qua một lần, tưởng ông nói đùa, đều có chút ngạc nhiên.
Chú Chung rất nhanh cầm chìa khóa đến.
Trác Khánh Uy đưa cho Chu Mộ Tu, “Nhà ở Tân Thành rất thích hợp cho người trẻ như các con ở, xung quanh rất náo nhiệt, đi đâu cũng rất tiện. Nếu các con thích trang trí thành hôn phòng cũng được, nếu không thích thì tùy các con xử lý.”
Lại quay đầu nói với chú Chung: “Chú sắp xếp thời gian cùng nha đầu này đi làm thủ tục sang tên.”
Chú Chung như đã biết điều đó, thần sắc bình tĩnh thấp giọng nói: “Vâng.”
Vợ chồng Trác Nghiêu có chút ngạc nhiên, xem ra lão gia đối với cháu dâu vừa ý thật sự.
Bộ Hành trong lòng kinh ngạc, nhà bên Tân Thành gấp đôi với giá nhà cô đang ở, thấp cũng đến sáu nghìn vạn.
Lễ gặp mặt này quá nặng.
Chu Mộ Tu đem chìa khóa ông mới đưa đặt trực tiếp vào tay Bộ Hành, ra vẻ không cao hứng, “Anh còn tưởng ông ngoại cho anh, thật quá bất công!”
Trác Khánh Uy cười mắng: “Tiểu tử thúi, những cái đó con còn thiếu so với huynh đệ tỷ muội của con sao? Mà cháu dâu không phải vợ con à!”
Sau đó tỏ ra ghét bỏ mà nói: “Ông thấy con cũng thoải mái chơi cờ với ông, không phải buổi chiều còn có việc sao? Mang cháu dâu quay lại công ty đi. Vi Khang đến đây chơi một ván nào!”
Chu Vi Khang mỉm cười với con trai mình.
Chu Mộ Tu vội vàng đứng dậy, để Chu Vi Khang ngồi xuống.
Lại ngồi thêm một lúc, hai người đứng dậy, Trác Nghiêu tiễn hai con lên xe.
Chu Mộ Tu vừa lên xe liền muốn hôn hôn Bộ Hành, thấy mẹ đang nhìn đành phải khởi động xe.
Chờ đến khi trên đường quay trở về công ty, Chu Mộ Tu thừa dịp chờ đèn đỏ, xoay mặt thơm vào mặt Bộ Hành thật mạnh, không đầu không đuôi nói một câu: “Vợ anh tuyệt quá!”
Bộ Hành được anh tán thưởng, cười cười trêu anh, “Tuyệt chỗ nào? Người tình Tây Thi trong mắt anh hả?”
“Không đúng.”
“Sao?”
“Vợ anh so với Tây Thi còn đẹp hơn.”
Bộ Hành nhịn không được vươn hai ngón tay véo má anh, cười mắng, “Chu tiên sinh, ông có thể tôn trọng sự thật một chút được không? Anh không ngại nhưng em ngại!”
Đèn xanh sáng, Chu Mộ Tu nhấn nhẹ ga, đương nhiên mà nói:
“Vậy em làm quen dần đi là vừa, đời này anh sẽ còn nói cho em nghe nhiều.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc