Chu Mộ Tu đuổi tới bên ngoài hành lang, thấy Bộ Hành đang đứng khoanh tay chờ anh.
Chu Mộ Tu bật cười, “Làm sao thấy anh lại chạy vậy?”
“Anh thử nói xem tại sao?”
Bộ Hành liếc anh một cái, thấy đầu kia hành lang có người đi đến, không chút đắn đo vội quay người đi vào một phòng họp trống, rút ghế ra và ngồi xuống.
Chu Mộ Tu theo vào, đóng cửa lại, mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô cái muỗng để bên trong.
Bộ Hành ngồi xuống, thong thả ung dung mà ăn.
“Vừa rồi em vội gì thế? Chờ tận nửa ngày không thấy em lên.”
Chu Mộ Tu cũng kéo ghế ngồi cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ tóc dài ở sau lưng cô, dùng ánh mắt vô cùng săn sóc đưa mấy lọn tóc rũ xuống lên sau tai cô.
Bộ Hành trong lòng buồn cười, người này buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa đã thích thú với kiểu tóc của cô, chính cô cũng cảm thấy nó thật đẹp, chỉ có điều buộc lên có chút phiền phức.
“Sao?”
Chu Mộ Tu thấy cô không nói gì, lại vê vê vành tai cô.
Bộ Hành lúc này mới nhớ tới câu hỏi của anh, trả lời: “Vốn dĩ em định đi lên, vừa lúc nhân viên mua sắm lại đến xác nhận nguyên liệu.”
Bộ Hành chợt nhớ ra, hỏi: “Trác Chu và nhà họ Từ có giao dịch kinh doanh à?”
Chu Mộ Tu suy nghĩ một lát, “Từ Chính Vi sao?”
Bộ Hành gật đầu.
Chu Mộ Tu cũng không hỏi cô vì vấn đề gì mà hỏi cái này, nói đúng sự thật, “Trước đây, một phần ba nguyên liệu của Trác Chu do xưởng của Từ Chính Vi cung ứng.”
Bộ Hành chợt hiểu ra, thảo nào tên Vu Tiểu Sơn kia lại làm việc ở bộ phận mua sắm của Trác Chu, nhất định việc này có liên quan đến Từ Chính Vi.
Cô chủ động nói: “Em thấy có người có quan hệ với Từ Chính Vi làm ở bộ phận mua sắm.”
Chu Mộ Tu đương nhiên không thể biết hết nhân viên trong công ty, huống chi đây cũng chỉ là một nhân viên mua sắm bình thường.
Anh hiểu ngay ý của Bộ Hành, “Em nghi ngờ Từ Chính Vi sắp xếp người vào phòng mua sắm?”
“Hôm nay em vô tình thấy nên tò mò hỏi một chút thôi.”
Bộ Hành biết, nếu do Từ Chính Vi sắp xếp vào thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần người tên Vu Tiêu Sơn kia làm đúng nguyên tắc, có trách nhiệm thì cũng không có gì đáng trách.
Chu Mộ Tu nói về Từ gia, “Ông ngoại anh và bố của Từ Chính Vi có vài chục năm kết nghĩa huynh đệ, giúp Từ gia mở nhà máy dệt, để cung ứng nguyên liệu cho Trác Chu, Từ gia theo đó kinh tế cũng đi lên, hai năm trước mở thêm nhà máy da.”
Bộ Hành hiểu rõ, nói như vậy Từ gia chính xác dựa lưng vào cây đại thụ Trác Chu mới không phải lo lắng về kinh tế.
Nhưng tại sao Từ Chính Vi không đem Vu Tiêu Sơn làm việc trong xưởng của mình, mà lại đem anh ta đến Trác Chu?
Nếu hai nhà có quan hệ thân thiết, lại qua nhiều năm hợp tác như vậy, thì sao phải lén lút đưa người của mình vào bộ phận mua sắm của Trác Chu.
Chu Mộ Tu giải đáp thắc mắc của cô, “Từ năm ngoái, Trác Chu đặt hàng của Từ gia ngày một giảm, Từ Chính Vi chắc vì lý do đó mới sắp xếp người đến đây.”
“Sao lại ngày càng giảm? Chất lượng nguyên liệu bên đó thế nào?”
“Thật ra, sau nhiều năm hợp tác như vậy, Từ gia cung cấp nguyên liệu không có sai sót gì lớn, nói chung chất lượng cũng ở dạng vừa vừa. Hơn nữa mấy năm gần đây, giá của nhà ông ta cao hơn so với các sản phẩm đồng loại trên thị trường. Có nhiều nhà cung ứng chủ động tìm đến Trác Chu, chất lượng tốt hơn hẳn, giá cả lại còn thấp hơn so với nhà ông ta, đơn đặt hàng tự nhiên sẽ ít đi thôi.”
Với tính cách của Chu Mộ Tu, anh muốn trực tiếp chấm dứt hợp tác với Từ gia, trước đó anh cũng đã nói chuyện này với ông ngoại, ông chỉ nói đó là số tiền nhỏ, để cho Từ gia một miếng ăn.
Ông ngoại sau đó còn tự mình nói chuyện với Từ Chính Vi, Từ Chính Vi cũng là người bình thường, ông ta dung túng cho người phía dưới ỷ vào mối quan hệ giữa Trác Chu và Từ gia tự tiện nâng giá cao lên để kiếm lời, sau đó những người đó cũng chỉnh sửa giá lại, như năm ngoái giá cả cũng giảm xuống.
“Theo anh giám đốc mua sắm có biết Từ Chính Vi sắp xếp người nhà vào không?”
Chu Mộ Tu cười, “Đương nhiên biết chứ. Giám đốc mua sắm là Vương Minh, ông ta và Từ Chính Vi giao dịch với nhau nhiều năm như vậy, có thể không có lợi ích từ Từ Chính Vi sao?”
Bộ Hành kinh ngạc, “Vậy vì sao lại không sa thải ông ta?”
“Hành Hành, nước quá trong ắt không có cá. Cho dù quản lý doanh nghiệp có tốt đến đâu, cũng không thể không có những kẻ tham nhũng, hoa hồng của bộ phận mua sắm thì ở công ty nào cũng có.”
“Chẳng lẽ để mặc kệ những người đó ở giữa hưởng lợi sao?”
“Đương nhiên không được, nếu mặc kệ, bọn họ ngày càng tham lam thì sao. Giày có khâu kiểm tra chi phí, mà trước đó cũng có công đoạn hạch toán nguyên liệu. Công ty có nhân viên chuyên về phân tích giá nguyên vật liệu trên thị trường, để làm ra một dự toán cơ bản. Nếu chi phí nguyên vật liệu đó ở trong phạm vi dự toán, nếu bộ phận mua sắm còn có thể kiếm được hoa hồng, thì người đó thật sự có bản lĩnh, công ty khuyến khích sự giảm giá đó thông qua khả năng của anh ta, tránh lén lén lút lút, đó cũng là một dạng của khích lệ tích cực.”
Chu Mộ Tu sờ sờ tóc cô, nói: “Vương Minh tuy rằng có chút tật xấu, nhưng vẫn là người có năng lực. Ông ta trong phạm vi dự toán vẫn có thể có được hoa hồng, lại đảm bảo chất lượng nguyên vật liệu, sao phải cho ông ta nghỉ việc?”
Bộ Hành không khỏi gật đầu, cô hôm nay học được không ít.
Cô ăn không hết, còn thừa một chút, múc một thìa đưa lên miệng Chu Mộ Tu.
Chu Mộ Tu nuốt xuống, nhíu mày, “Quá ngọt.”
“Em cảm thấy vừa mà, tại anh không thích ăn đồ ngọt thôi.”
Bộ Hành lại múc thêm một thìa cho anh, anh vẫn ngoan ngoãn ăn.
“Từ từ.”
Chu Mộ Tu giữ lấy tay cô.
“Làm sao vậy?”
Bộ Hành nhìn anh.
Chu Mộ Tu chỉ vào khóe miệng cô, “Bị dính kìa!”
“Đâu?”
Bộ Hành liếm liếm khóe miệng, “Em không mang theo khăn giấy.”
“Không phải ở đó.”
Nói, Chu Mộ Tu đưa người về phía cô, thấp thấp người mà nói: “Để anh giúp em.”
Bộ Hành còn chưa kịp có phản ứng, anh đã hôn cô, còn liếm liếm khóe miệng cô.
Bộ Hành cười khẽ, vòng tay đánh nhẹ một cái vào lưng anh, người này, vừa rồi cố ý lừa cô.
Chu Mộ Tu không dám giữ đầu cô, sợ mất dáng tóc mà anh yêu thích, chỉ một tay giữ gáy cô.
Vừa mới ăn tổ yến xong, hai người đều cảm thấy nụ hôn rất ngọt ngào.
Chu Mộ Tu cảm thấy không đã ghiền, bế cô lên đùi mình, để cô sát vào người anh, hôn thật sâu.
Bộ Hành nhịn không được “Ưm” một tiếng, đã có chút không kìm nén được.
Chu Mộ Tu đắc ý dừng lại nhìn cô cười, ôm cô đứng lên, chậm rãi đặt cô lên trên bàn họp.
Tay chống gần hai chân cô, giọng khàn khàn, “Hành Hành, cái bàn này có vẻ tốt, chúng ta thử xem sao nhé!”
Bộ Hành nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, nhịn không được xoay mặt nhìn mặt bàn, chuyện này ở đây thì lớn mật quá!
Đang suy nghĩ, Chu Mộ Tu lại hôn cô, không nhẹ nhàng như lúc trước, mà hung hăng hơn.
Anh hôn tai cô, cổ cô, kéo cổ áo cô ra.
“Từ từ,” Bộ Hành đột nhiên nhớ tới cái gì, ngửa đầu, “Trong phòng này có camera không?”
Chu Mộ Tu thở hổn hển, miệng dừng lại trên vai cô, lẩm bẩm khẳng định: “Không có.”
Đôi tay bắt đầu di chuyển khắp người cô, dừng lại ở nơi nào đó nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Bộ Hành đã cảm giác được sự tự chủ của chính mình trong một giây liền bị sụp đổ, đôi tay vô thức mà ôm sát eo anh.
Chu Mộ Tu duỗi tay muốn ϲởí áօ cô.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Bộ Hành kinh sợ, Chu Mộ Tu vẫn không thay đổi, giữ cổ cô không cho cô nhìn xung quanh.
“Ai ở bên trong vậy?”
Bên ngoài có một cô gái đang nói chuyện: “Sao lại thế này? Tiểu Lữ, chúng ta không phải đã báo bốn giờ chiều sẽ phải dùng phòng họp số ba rồi sao?”
Bộ Hành nhận ra giọng nói của quản lý nhóm thiết kế đồ họa, trong lòng luống cuống, sợ ngay sau đó cửa sẽ được đẩy ra.
“Đúng vậy! Sao lại bị người khác chiếm dụng rồi?”
Là giọng của Tiểu Lữ nói.
Bộ Hành nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi Chu Mộ Tu: “Anh khóa cửa rồi sao?”
Chu Mộ Tu khóe miệng lộ ra ý cười, “Đương nhiên!”
Bộ Hành lúc này mới thở ra một hơi dài, lại nghĩ, người này ngay từ đầu vào phòng đã có ý xấu, bằng không sao lại phải khóa trái cửa làm gì?
Không khỏi nhỏ giọng mắng hắn: “Xấu xa!”
Chu Mộ Tu cười xuề xòa, thanh âm có chút không kiêng nể gì.
Bộ Hành cuống quít che miệng anh lại, hung dữ trừng mắt với anh.
“Cốc cốc cốc!”
Quả nhiên, bên ngoài có người gõ cửa, còn vặn tay cầm.
“Có ai trong đấy không? Còn khóa trái cửa nữa chứ. Tôi nghe bên trong có tiếng người đang cười.”
Ngữ khí của người quản lý hình như có chút không kiên nhẫn.
Tiểu Lữ nói: “Quản lý Tính, bên kia vẫn còn phòng họp trống, chúng ta sang đó đi!”
“Không được! Tôi đang bực mình đây, tôi muốn xem ai đã chiếm dụng phòng họp của người khác mà còn không hé răng lấy nửa lời!”
Quản lý thiết kế đồ họa rất nóng tính mà đập cửa.
“Có chuyện gì thế?”
Trong phòng truyền ra một giọng nam trầm, vừa nghe liền biết người ở trong cũng đang không vui.
Người quản lý đang đập cửa bỗng dừng tay, mắt nhìn Tiểu Lữ bên cạnh.
Tiểu Lữ thanh âm có chút chột dạ mà nói nhỏ, “Ai vậy ạ?”
Mọi người bình thường rất ít có cơ hội gặp Chu Mộ Tu, đối với giọng nói của anh cũng không quen thuộc mấy, nhưng ngay cả khi họ nghe qua một hai lần, mọi người cũng sẽ có ấn tượng.
Hai người nhìn nhau và nhận ra.
Lúc nãy không phải Tiểu Chu tổng đến văn phòng lớn, rồi chạy theo chủ nhiệm Bộ sao? Có thể hai người chạy đến phòng họp này.
Cũng không kịp suy nghĩ hai người khóa cửa bên trong làm cái gì, quản lý thiết kế đồ họa vội làm bộ lẩm bẩm lầu bầu: “Ồ, chúng ta nhầm phòng, không phải phòng họp này.”
Nói xong chạy nhanh kéo Tiểu Lữ đi.
Chu Mộ Tu vẫn định tiếp tục, Bộ Hành đầu óc lúc này đã tỉnh táo lại, tìm lý do cự tuyệt anh, “Không được, em không nghĩ sẽ ở trên bàn đâu.”
Chu Mộ Tu biết hôm nay không được, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Anh dừng động tác, cúi người rúc đầu vào иgự¢ cô, hít một thật sâu nói: “Lần sau đến phòng anh, được không?”
Bộ Hành không để ý đến anh, chỉnh lại quần áo của mình, cầm di động soi gương, sửa lại tóc.
Chu Mộ Tu đứng trước mặt cô, ảo não mà thở dài.
Bộ Hành liếc nhìn anh, “Nếu không ra nhanh, trong công ty mọi người đều biết anh và em ở trong phòng họp lén lút không biết làm gì đấy!”
Chu Mộ Tu nghe cô nói rất đúng cười, “Cho nên chúng ta nhanh chóng đi đăng ký kết hôn đi, xem ai còn dám nói chúng ta lén lút?”
Tuy rằng anh rất thích cái từ “Lén lút” này.
Bộ Hành suy tư, “ Vẫn nên gặp người nhà anh trước.”
Đó là vấn đề về lễ nghi và sự tôn trọng.
Chu Mộ Tu vội nói: “Ngày mai luôn được không?”
Bộ Hành gật đầu, “Được, sau giờ làm việc đưa em đi mua chút quà nhé!”
Trưa ngày hôm sau.
Hai người xuất phát, đi Trác gia.
Hai người đến Trác gia, Bộ Hành có chút kinh ngạc, một nhà người đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nhìn Chu Mộ Tu liếc mắt một cái, không phải nói gặp mặt người lớn trong nhà sao? Sao lại như đánh trận thế này?
Chu Mộ Tu siết chặt ngón tay cô, trong lòng cũng không khỏi oán trách, đúng là mọi người không chê náo nhiệt, bình thường không phải rất bận sao? Hôm nay vẫn trong giờ làm việc, đã chạy đến đây từ lúc nào rồi? Ánh mắt còn không kiềm chế lại, dọa vợ anh sợ chạy mất dép!
Mọi người rốt cuộc đã nhìn thấy mặt cô Bộ, có người lập tức nói: “Tới rồi, tới rồi! Chú Chung, mau dọn cơm, con sắp ૮ɦếƭ đói rồi!”
Trác lão gia nghe động tĩnh bên ngoài, đi từ thư phòng ra, bên cạnh là Chu Vi Khang.
Trác Nghiêu cũng từ phòng bếp ra tới, nhìn Bộ Hành thân thiết mà cười cười.
“Mộ Tu, còn đứng làm cái gì? Mau ngồi xuống nào.”
Bộ Hành mỉm cười nói: “Con chào dì, đây là ít quà con tặng cho dì và chú, còn có của ông ngoại nữa ạ, con hy vọng mọi người sẽ thích.”
Chu Mộ Tu xách ba chiếc túi con, nói thêm, “Mẹ, đây là do Hành Hành đích thân chọn đấy, rất tốn tâm tư.”
Trác Nghiêu lườm con trai một cái, nhận quà và đưa cho chú Chung.
Bộ Hành có chút áy náy mà nhìn mọi người, “Con không biết hôm nay có nhiều người như vậy, nên không mang theo quà ạ.”
Chu Mộ Tu nói nhẹ nhàng nói: “Không sao không sao, mọi người đến là để ăn uống thôi.”
Mọi người ra vẻ không vui, mồm năm miệng mười kêu gào lên,
“Em dâu, hôm nay chị cố ý đến đấy để xem mặt em!”
“Chị dâu, em là em họ của anh Mộ Tu!”
“Dì à, tóc dì thật dài!”
“......”
Nhất thời xưng hô từ nhiều phương hướng ập đến Bộ Hành.
Bộ Hành cũng không biết ai với ai, chỉ có thể nở nụ cười thân thiện nhất trong cuộc đời, gật đầu nhìn mọi người.
Trác Nghiêu vừa cười vừa nhìn con trai, kéo Bộ Hành giới thiệu: “Lại đây nào, đây là ông ngoại, còn đây là bố của Mộ Tu.”
Bộ Hành nhìn hai vị trưởng bối uy nghiêm trước mặt, nhẹ nhàng mà chào: “Con chào ông ngoại, chú ạ!”
Chu Vi Khang cười gật gật đầu, mới nhìn khuôn mặt có chút nghiêm khắc nhưng rồi lại trở nên ôn hòa.
Trác Khánh Uy không có biểu tình gì, đánh giá Bộ Hành một chút, mới nói: “Ngồi đi, ăn cơm thôi!”
Chu Mộ Tu và mọi người nhìn mắt nhau, cũng biết Trác lão gia có thiện cảm với cô gái này.
Mọi người vốn nghĩ rằng Trác lão gia lúc trước miễn cưỡng từ chối Từ gia, nên sẽ có ấn tượng không tốt với cô gái này, xem ra bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Mọi người đi vào nhà ăn, mười mấy người ngồi xung quanh một bàn tròn lớn.
Tất cả đều nói chuyện thân thiện với nhau, cứ như bình thường ở chung như vậy.
Bộ Hành nhìn, trong lòng thấy có chút lạ.
Cô nghĩ rằng một gia tộc như vậy, con cháu tranh giành địa vị tài sản cũng là chuyện rất bình thường.
Ngay cả nhà họ Bộ cũng như vậy, vợ chồng chú hai cũng vì gia sản mà không từ bất cử thủ đoạn nào!
Điều Bộ Hành không biết Trác gia không có chuyện như thế bởi vì những việc này sẽ tạo nên những thứ không chân chính. Bọn họ bình thường cũng sẽ nói đùa oán giận với Trác lão gia xem nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng đó đều là làm trò nói trước mặt thế thôi.
Trác Chu hai nhà hỗ trợ lẫn nhau, Chu Vi Khang nếu không có Trác Khánh Uy đầu tư tài chính khó có thể khởi nghiệp, mà Trác gia nếu không có tài cán của Chu Vi Khang cùng sự quyết đoán cũng không có Trác Chu phát triển như bây giờ.
Trác Khánh Uy luôn yêu quý đứa cháu ngoại duy nhất này, cũng bởi vì công ty có một nửa của Chu gia, nên hướng Chu Mộ Tu tiếp nhận Trác Chu.
Các anh em họ của Chu Mộ Tu một người là bác sĩ, một là giảng viên đại học, một người làm ở văn phòng chính phủ, còn có một em gái là luật sư, không có ai làm kinh doanh.
Lúc trước cũng vì để tránh cho việc tranh giành, Trác Khánh Uy cố tình đem cháu trai và cháu gái bồi dưỡng theo hướng khác, hiện giờ, bọn họ cũng rất xuất sắc ở lĩnh vực của mình.
Đây là kết quả rất vui mừng.
Tất cả mọi người nói chuyện với nhau, cũng không để quên Bộ Hành.
Bộ Hành cũng là người dễ nói chuyện, rất nhanh chóng hòa nhập vào cuộc nói chuyện.
Bình thường Chu Mộ Tu không hay nói nhiều với các huynh đệ tỷ muội, giữ hình tượng Tiểu Chu tổng trầm ổn, hôm nay trong bữa cơm từ đầu đến cuối miệng đều mang theo ý cười, ánh cũng sáng lên.
Tất cả mọi người đều nhìn ra vẻ đắc ý và vui mừng của anh, trong lòng không khỏi buồn cười.
Trác Khánh Uy đang nhìn cháu ngoại thấy anh híp mắt lại cười gắp thức ăn cho Bộ Hành, nghiêng đầu không biết nói nhỏ cái gì.
Nhìn không được thuận mắt lắm, ông tức giận nói: “Con gắp thức ăn cho cháu dâu chất cao như núi thế kia, ai mà ăn được!”
Mọi người cố gắng nuốt cơm, cười suýt nghẹn.
Bộ Hành lập tức có chút mặt đỏ.
Chu Mộ Tu lại chỉ nghe được hai chữ “Cháu dâu” kia, miệng cười càng tươi.
Ân cần gắp một đũa thức ăn đưa đến trong bát Trác Khánh Uy, “Ông ngoại, đây là món ông thích ăn nhất!”
Trác Khánh Uy ngạc nhiên, đứa cháu ngoại này rất hiếu kính với ông, nhưng đây là lần đầu tiên nó gắp thức ăn cho ông, không khỏi để ý đến Bộ Hành.
Ông chậm rãi nói: “Nghe Mộ Tu nói, con mở công ty riêng à?”
Bộ Hành hơi sửng sốt, ý thức được ông đang hỏi cô, vội nói: “Vâng, con cũng vừa mới bắt đầu thôi ạ!”
Cô cho rằng ông không vui khi cô một chân dẫm hai thuyền, từ tốn mà nói: “Con đang tính cuối năm nay xin từ chức chủ nhiệm thiết kế của Bella.”
Trác Khánh Uy bĩu môi, “Đó không phải là tổn thất lớn đối với Trác Chu sao? Ông nghe nói Kim Võ Dương và Tô Mạn Lệ khen con không hết lời, con tính toán lại xem, ở Trác Chu làm luôn đi! Người tài giỏi không phải có nhiều việc sao!”
Chu Mộ Tu rất vui, trong tâm anh, anh đương nhiên mong Bộ Hành có thể ở lại Trác Chu, vì lúc nào cũng được nhìn thấy cô.
Anh nửa đùa nửa thật đề nghị, “Tương lai anh sẽ tìm cho em một giám đốc để quản lý MOCO, còn em muốn đến công ty lúc nào cũng được!”
Trác Khánh Uy liếc anh một cái, hừ lạnh: “Còn mời giám đốc gì nữa, ông thấy con nên đi giúp cô ấy quản lý thì tốt hơn đấy!”
Chu Mộ Tu bắt đầu suy xét đề nghị này, trầm giọng nói: “Cũng không phải là không thể.”
“Cốc!”
Xung quanh mọi người cười thành tiếng.