Tiểu Phú Bà - Chương 62

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Sáng thứ sáu, mọi người tập trung ở công ty, Bella tổng cộng có hai mươi người vừa đủ một xe, xe được công ty hỗ trợ.
Địa điểm do Bộ Hành tìm, từ sau buổi đặt hàng, cô đã nhắc với Tô Mạn Lệ muốn tổ chức hoạt động dã ngoại, Tô Mạn Lệ lập tức đồng ý. Cô đã từng nói mời mọi người đi Nam Phụng để tự hái hoa quả, lần này đúng là một cơ hội tốt.
Vì thế cô đã liên lạc với người môi giới bất động sản tên Tiểu Lưu, Tiểu Lưu làm việc rất đáng tin cậy, tự mình đi khảo sát rồi chụp ảnh gửi cho cô xem.
Cô và Tô Mạn Lệ xem qua, đều nhất trí cao.
Địa điểm đến là một biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình, nói chính xác hơn đây giống như một nông trại.
Xe đi hơn một giờ thì đến nơi, mọi người đi ra từ bãi đỗ xe, đi qua một vườn cây ăn trái xanh tươi rộng lớn và một cây cầu bằng đá dài, bốn phía đều thấy đủ loại nông sản, rau cỏ, cách đó không xa còn có được vây quanh bởi hàng rào các loại cây lâu năm.
Không khí tươi mát, tầm nhìn thoáng đãng, mọi người ở trên xe còn có vẻ buồn tẻ, hiện giờ ai cũng vui vẻ, phấn chấn lên.
Khi mọi người đi bộ đến sân rộng của khu biệt thự, “Wow” kinh ngạc, cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
Tôn Hiểu Hiểu rất kích động, hưng phấn mà nói: “Nơi này thật tuyệt!”
Chu Dung Dung chạy đến bên hồ bơi, có điểm nóng lòng muốn thử, giả bộ tư thế nhảy cầu, làm mọi người không nhịn được cười.
Bộ Hành đối với sự giới thiệu của Tiểu Lưu rất thực vừa lòng, cảnh thật ở đây còn đẹp hơn so với những bức ảnh anh ta chụp.
Cô hy vọng thông qua hoạt động lần này sẽ xóa bỏ khoảng cách của mọi người với nhau, lãnh đạo và nhân viên giảm bớt mâu thuẫn, tăng cường sự gắn kết.
Năng lực của mỗi người rất nhỏ, ngay cả cô cũng không thể làm được tất cả mọi việc. Đối với một công ty mà nói, không thể phủ nhận tầm quan trọng của làm việc nhóm, mọi nỗ lực hướng về một chỗ, công việc sẽ hiệu quả hơn.
Đặc biệt cô sau này còn muốn dẫn dắt nhóm mình ít nhất hai mùa nữa, mặt khác đây cũng là một bài học để cô lãnh đạo MOCO trong tương lai. Cho nên, cô nghĩ những hoạt động tập thể như thế này là điều tất yếu.
Mọi người đi dần vào trong biệt thự, bắt đầu tham quan.
Tô Mạn Lệ cũng rất hứng thú mà nhìn bao quát cả nhà, lúc sau gọi mọi người lại.
Trước mặt mọi người cô cười nói với Bộ Hành: “Chị hôm nay đến đây chủ yếu để hưởng thụ, em lên kế hoạch đi, nói như thế nào chị và mọi người sẽ làm thế ấy.”
Bộ Hành thể hiện thái độ hối hận, “Em cũng đang định nói đợt này em sẽ lười biếng, gửi gắm hết cho chị Mạn Lệ đấy!”
Tô Mạn Lệ từ đáy lòng nói: “Em là người ở Nam Phụng, cũng có thể coi như là chủ nhà, chị và mọi người đều là khách, nghe theo chủ là điều đương nhiên.”
Triệu Văn xoa xoa tay, “Đúng vậy, Bộ Hành cô nhanh lên kế hoạch đi! Chúng tôi ngồi không yên được nữa rồi!”
Tất cả mọi người đều hưởng ứng.
Thật ra lúc trước nói muốn đi dã ngoại, có vài người đã phát bực vì chiếm mất ngày nghỉ của họ, không muốn tham gia. Nhưng bây giờ mọi người đang ở nơi bình thường không có được, hít thở không khí trong lành, đặc biệt vừa rồi tham quan biệt thự, điều kiện rất tốt, còn có các trò chơi, đây chính là một chuyến nghỉ ngơi tuyệt vời, mọi người lập tức mỗi người một lời cảm xúc dần tăng lên.
Bộ Hành vỗ vỗ tay, “Như vậy đi! Chúng ta phân phòng trước, để mọi người hãy cất hành lý, còn mang đồ gì theo thì tùy mỗi người.”
“Được!”
“Chúng ta có tổng cộng hai mươi người, mười bốn nữ và sáu nam. Tầng dưới bên trái có một phòng cực lớn, trong đó có một chiếc giường rất lớn, sáu nam ở chung với nhau trong phòng đó, có được không ạ?”
Điền Quân là người hướng ngoại nhất trong sáu người con trai, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bên cạnh đó có phòng bi-a, phòng cờ, bên phải còn có karaoke, còn ai quan tâm đến việc ngủ đâu cơ chứ!”
Mọi người sôi nổi lên.
Bộ Hành cười, “Trên tầng có bảy phòng, vừa đủ cho hai người một phòng, mọi người tự do chọn bạn cùng phòng, có ai có ý kiến khác không?”
“Không có!”
“Được, bây giờ là chín rưỡi”, Bộ Hành mắt nhìn đồng hồ, “Cho mọi người mười phút, lên tầng chọn phòng, ainđến trước được chọn trước. Mười phút sau tập trung xuống dưới, nam giới do Phạm Văn Hiên phụ trách, tự do chọn lựa, bắt gà vịt ngan ngỗng, hoặc câu cá, ăn trưa trông cậy hết vào mọi người. Nhóm nữ của thời trang trẻ em do Viên tỷ phụ trách, đi ra vườn ngắt rau, giày trẻ em bên này chúng ta đi hái trái cây. Đến mười giờ năm mươi trở lại đây, bắt đầu làm cơm trưa.”
Cô nhướng mày cười, “Làm đồ ăn cho bữa trưa, tổ thời trang trẻ em và tổ giày trẻ em có muốn thi không? Chị Mạn Lệ và một người trong nông trại sẽ làm giám khảo. Nhóm nào thua sẽ bị phạt, hình thức phạt do đội thắng quyết định. Cho nên, mọi người ở nhà có bản lĩnh gì, nấu gì ngon, ngàn vạn lần xin đừng bủn xỉn, hãy thể hiện ra hết!”
Nghe xong, mọi người đều phấn chấn và khẩn trương nóng lòng muốn thi đấu.
“Ok!” Trước mắt Bộ Hành rất vừa lòng với sự hào hứng tham gia của mọi người, dùng giọng trịnh trọng đùa với mọi người: “Thưa các vị nữ sĩ và các tiên sinh, mời mọi người bắt đầu hành động!”
Các cô gái quả nhiên vui cười ồn ào đi lên hướng tầng trên để giành phòng.
Phạm Văn Hiên dẫn các nhóm nam giới đi ra cửa, bắt đầu đi câu cá bắt gà.
Dưới tầng chỉ còn Tô Mạn Lệ và Bộ Hành.
Hai người ngồi trên sô pha, Tô Mạn Lệ cắt dưa ở trên bàn, chậm rãi ăn.
“Ồ, dưa rất ngọt, quả nhiên trái cây ở Nam Phụng vẫn là ngon nhất. Mai chị phải mua một ít đem về mới được!” Tô Mạn lệ tán thưởng, đưa cho Bộ Hành một miếng.
“Cảm ơn chị.” Bộ Hành duỗi tay nhận, cắn một miếng.
Thật sự rất ngọt, nó làm cô nhớ đến những trái dưa ở trong vườn ông bà nội khi cô còn bé.
“Bộ Hành, lần trước em nói không làm lâu dài ở Trác Chu, nghĩa là sao vậy?”
Tô Mạn Lệ ngẩng đầu nhìn cô, “Em biết đấy, sau này nếu em lấy Chu tổng, em quản lý toàn bộ trung tâm thiết kế cũng không phải việc gì khó.”
Bộ Hành cười, “Em muốn xây dựng thương hiệu cho riêng mình.”
Tô Mạn Lệ suy tư gì đó, cô ấy nói vậy ý muốn chính mình làm bà chủ sao?
Cũng đúng, cô ấy có tài, lại quyết đoán, thêm nữa hiện giờ lại có Tiểu Chu tổng làm hậu thuẫn cho cô ấy, tại sao lại không gây dựng thương hiệu cho mình kia chứ?
Tô Mạn Lệ hoàn toàn yên lòng, thân thiết mà nói: “Chúng ta cũng lên tầng đi, không biết lũ nha đầu kia để lại phòng nào cho chúng ta!”
“Vâng.”
Bộ Hành đứng lên.
Chờ mọi người chọn phòng ra tới, mọi người chia tổ bắt đầu hành động.
Hái rau và hái quả không mất nhiều thời gian, nên mọi người vừa làm việc vừa chụp ảnh.
Thời tiết của tháng sáu, mặc dù có ánh nắng, nhưng ở đây cây cối nhiều, tầm mắt lại không có các tòa nhà cao tầng, cây xanh như một hồ nước nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, khiến cho không khí rất mát mẻ.
Chỉ chớp mắt đã đến 10 giờ năm mươi phút.
Mọi người trở lại biệt thự với đầy chiến lợi phẩm.
Nhóm nam giới câu được hai con cá, bắt một con gà và một con vịt, nhờ người trong nông trại làm thịt.
Rửa rau, rửa trái cây, mọi người ngay ngắn trật tự mà bận rộn.
Phòng bếp có hai cái bếp, mỗi tổ một cái, ai nấu ăn tốt thì lần lượt đi vào nấu.
Chỉ trong chốc lại, nhóm giày trẻ em đã gặp bất lợi hơn so với nhóm thời trang trẻ em.
Bộ Hành nấu ăn cũng không phải giỏi lắm, thế nhưng cũng coi như nhân vật chủ lực, Triệu Văn nấu ăn tốt hơn so với cô, còn ba người kia đối với nấu nướng thì dốt đặc cán mai.
Chủ lực của thời trang trẻ em lại là một vị nam giới, thấy anh cắt rau đã thấy là một tay già đời, khi nói chuyện mới biết gia đình anh có cửa hàng cơm, anh từ nhỏ đã hỗ trợ cho bộ phận nhà bếp.
Bộ Hành đã lâu không nấu ăn, hôm nay cô làm món gà cùng địa tam tiên, nếm nếm, tỏ vẻ hài lòng.
Lâu lâu mới làm đồ ăn, cô chụp một bức ảnh gửi cho Chu Mộ Tu, viết: Em làm.
Chu Mộ Tu đang họp, nhìn đến WeChat gửi một bức ảnh, trong lòng tức khắc cảm thấy hụt hẫng.
Hôm nay nhớ ra cô cùng người khác bơi lội, tâm tình liền khó chịu, làn sóng chưa được xoa dịu, lại thêm một trận đả kích nữa.
Cô lại còn nấu ăn cho nhóm ăn, anh còn chưa được ăn đồ cô nấu!
Hận không thể ngay lập tức lái xe bắt cô trở về, nhưng anh cũng không có gan làm việc đó.
Cuối cùng chỉ có thể nịnh nọt mà nhắn tin lại: Hành Hành thật lợi hại, anh cũng muốn được ăn!
Trăm cay ngàn đắng tìm một icon chảy nước miếng ở sau chữ cuối.
Bộ Hành biết phong cách anh trong ngoài không đồng nhất nhiều lần nên cũng không trách, nhớ tới lúc sáng cô đi ra cửa anh không cam lòng, nhìn phòng bếp không có ai, cô không biết làm thế nào chỉ biết nhắn tin nhắn thoại nói vài câu dỗ dành anh.
Cuộc họp dài dòng lại buồn tẻ, Chu Mộ Tu liếc mắt với Ngô Vi, “Tôi đi ra ngoài một chút, anh cứ cho tiếp tục đi.”
Anh bình tĩnh đi ra khỏi phòng họp, đến cửa, lập tức bước nhanh tìm một góc không người, mở tin nhắn thoại ra.
“Mộ Tu, lần sau em sẽ làm cho anh ăn.”
Lời nói thật ra không có gì, nhưng chủ yếu là ngữ khí của cô nói những lời này, nhẹ nhàng ngọt ngào, hàm chứa ý cười.
Chu Mộ Tu lập tức cảm thấy tê dại trong lòng, đưa điện thoại tới gần tai, cong khóe miệng nghe đi nghe lại vài lần.
Trong lòng lại có chút chua xót, người ta mới nhẹ nhàng có một câu, bản thân anh cồn cào ruột gan mất nửa ngày.
Mọi người cảm nhận được mùi thơm của thức ăn đều vây quanh lại, sôi nổi khen, “Nhìn ngon thật đấy!”
Để công bằng, món ăn của hai tổ được đặt đan xen nhau, Tô Mạn Lệ và một người làm việc trong trang trại vào nếm thử, chấm điểm theo thứ tự các món.
Kết quả như dự kiến ban đầu, tổ thời trang trẻ em đã thắng cuộc.
Mọi người ở tổ thời trang trẻ em vui vẻ nhảy lên, Tiểu Viên cùng mọi người kêu lên: “Chịu phạt! Chịu phạt! Chịu phạt!”
Cùng với đó là tiếng kêu rên của tổ giày trẻ em.
“Được rồi,” Tô Mạn Lệ cười, nói với Bộ Hành: “Mọi người đã đánh cược nên thua thì phải chịu à!”
“Mọi người suy nghĩ phạt thế nào đi!”
Vì thế, Tiểu Viên cùng nhóm thời trang bắt đầu thảo luận.
Thỉnh thoảng nghe được âm thanh, “Không được, như thế không thú vị.”
“Đúng vậy, phạt cái gì phải có tính khiêu chiến mới vui!”
Điền Quân ở tổ giày trẻ em vén tay áo lên buông lời thù hằn: “Nhớ lấy ngày hôm nay, lần sau gặp sẽ biết tay nhau! Thi đấu buổi chiều đừng để thua dưới tay chúng tôi!”
Các chàng trai trong tổ thời trang trẻ em quay đầu lại cười: “Kệ họ! Trước mắt chúng ta biết chúng ta thắng cái đã! Chúng tôi đã thảo luận xong rồi ạ!”
Tô Mạn Lệ hỏi: “Phạt cái gì vậy?”
Tiểu Viên nói: “Những người thua cuộc phải gọi một cuộc điện thoại. Nếu ai đã có bạn trai thì gọi nói chia tay, nếu ai chưa có bạn trai thì phải thổ lộ nói em thích anh!”
“Trời ơi! Quá độc ác đi!”
Tổ giày trẻ em không bình tĩnh.
Giang Kỳ Nhã vỗ bàn cười cười, “Thiệp mời tôi đã gửi đi hết rồi, bây giờ tôi mà nói chia tay, bạn trai tôi có khi cầm dao chạy đến đây tìm tôi ấy chứ!”
“Không sao, không sao! Lúc đó mọi người có thể hỗ trợ cô giải thích với bạn trai cô.”
“Ngữ khí phải rất nghiêm túc đấy, không được cười trong khi nói đấy nhé!”
Tiểu Viên nói to, “Đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nghe mọi người gọi điện thoại đi!”
Tổ thời trang trẻ em thắng ngồi vào một bên, bắt đầu dùng bữa.
“Mọi người cứ lần lượt mà gọi nhé!”
Tôn Hiểu Hiểu gọi đầu tiên, khẽ cắn môi, cầm lấy di động, lắp bắp nói: “Viên Lâm Vũ…… Em thích anh!”
Đối phương trầm mặc một chút nói: “Rất xin lỗi, anh đã có người yêu rồi!”
“Em chỉ đùa chút thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy chứ!”
Tôn Hiểu Hiểu cười hi hi ha ha cúp điện thoại.
Bên cạnh Giang Kỳ Nhã khoác vai cô, “Cô không phải đang yêu thầm người ta thật chứ?”
Tôn Hiểu Hiểu thần sắc phức tạp mà cười cười, mặt đỏ lên.
Giây tiếp theo tự rót đầy ly rượu của mình, tự hào mà nói: “Chúc mừng sự kết thúc chín tháng yêu thầm của tôi, hôm nay tôi muốn say!”
Mọi người vỗ tay cười.
Đến lượt Giang Kỳ Nhã gọi điện, quả nhiên cô ấy cùng vị hôn phu đã cãi nhau gay gắt, hai người mỗi người một câu như muốn hủy hôn đến nơi.
Tô Mạn Lệ thấy tình huống không ổn, vội vàng lên tiếng, tốt xấu gì cũng phải ngăn lại một bi kịch hôn lễ sắp bị chia tay.
Triệu Văn trước khi gọi điện thoại, tự giễu một câu, “Để xem hôm nay có thể kết thúc hai mươi bảy năm độc thân của tôi không nào.”
Cô lấy hết can đảm nói: “Ngô Á Huy, em thích anh!”
Vừa nói xong khi*p sợ mà cúp điện thoại.
Mọi người nhao nhao, “Tắt máy sớm làm gì, để xem phản ứng của anh ta đã chứ?”
Mọi người đang nói, đi động Triệu Văn vang lên, cô xem màn hình, lo lắng không dám nghe, “Là anh ấy!”
Giang Kỳ Nhã ngồi bên cạnh ấn nghe.
“Triệu Văn à?”
“Vâng.”
“Anh cũng thích em.”
“Wow!!!!” Mọi người hưng phấn mà vỗ tay.
Triệu Văn đỏ mặt khó nén kích động, cầm điện thoại trốn vào trong nhà.
“Đến lượt Bộ Hành rồi!”
Không biết ai nói, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn cùng chờ mong.
Bàn người vừa rồi còn cười đùa, lập tức im lặng như tờ.
Tất cả đều biết, vở kịch lớn sắp bắt đầu.
Bộ Hành buông đũa, nhìn mọi người, lấy di động ra bấm dãy số.
Tiểu Viên vươn ngón tay “Xụyt” một tiếng.
Đâu cần cô ấy ra hiệu, mọi người lúc này đều không dám thở mạnh.
“Hành Hành.”
Giọng của Chu Mộ Tu truyền tới.
Có người há miệng làm khẩu hình “Wow”, tất cả mọi người đều biết ý của cô ấy.
Bọn họ chưa từng nghe Tiểu Chu tổng dùng ngữ khí thân mật này nói chuyện.
Rõ ràng biết đây chỉ là vui đùa, Bộ Hành vốn đang rất bình tĩnh, lúc này nhìn biểu tình của mọi người không biết thế nào cũng bắt đầu lo lắng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người cô nhẹ giọng nói: “Chu Mộ Tu, chúng ta chia tay đi.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng khoảng năm giây.
Mọi người nhìn nhau, có người lo lắng, có người hạ mắt nhìn xuống, ẩn ẩn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Có chuyện gì thế?” Chu Mộ Tu hỏi lại, thanh âm có chút cứng còng.
Bộ Hành trong nháy mắt thấy hối hận, giọng cô nhẹ nhàng, “Không có việc gì, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi.”
Đợi lát nữa mọi người phạt cô thế nào cô đều nhận, giờ cô không muốn đùa anh như thế nữa.
Chu Mộ Tu lại trầm mặc, ngay đó giọng nói có chút kìm nén, “Em bây giờ đang ở đâu?”
Bộ Hành không trả lời.
Giọng nói Chu Mộ Tu chậm rãi vang lên, ôn hòa không thể tưởng tượng được, “Hành Hành, không bao giờ cần nói lại những lời nói như vừa rồi, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ…. Bởi vì, anh tuyệt đối không đồng ý!”
Anh nói mấy chữ cuối cùng này như cắn chặt răng rồi cúp điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc