Thực ra, lúc trưa khi Bộ Hành đi, Chu Mộ Tu có chút mất mát.
Sau đó, anh kêu tài xế tới đón mình, tìm ai đó trút giận, sửa sang lại cảm xúc đi đến gặp ông ngoại.
Trác Khánh Uy thấy Chu Mộ Tu hỏi: “Không phải ông kêu con mang nha đầu kia đến đây sao?”
Chu Mộ Tu ngữ khí nhàn nhạt, “Cô ấy đã có hẹn, tại mọi người không nói sớm. Thôi để sau đi ạ!”
Ba Chu Mộ Tu là Chu Vi Khang cũng tới, nghe vậy nói: “Trách ba, là do ba nhất thời muốn gặp cô ấy, hôm nay đúng thật hơi vội.”
Ông ngoại lẩm bẩm gì đó, chưa rõ nói gì, mọi người đều nhìn ra ông có chút không vui.
Từ lúc thổi nến cho đến lúc ăn cơm, Chu Mộ Tu vẫn luôn thất thần, nói cũng ít, luôn luôn nhìn đồng hồ.
Trên bàn ba người đều thấy rõ trong mắt, Trác Nghiêu hôm tết đã gặp qua cảnh con trai đuổi theo người ta, nên không trách gì.
Còn hai người kia chưa từng thấy dáng vẻ Chu Mộ Tu không bình tĩnh như vậy, Trác Khánh Uy không kìm được, mắng anh: “Dạng không có tiền đồ! Nếu không yên tâm thì cưới về sớm đi!”
Chu Mộ Tu cũng không giấu diếm, thể hiện sự cô đơn, “Con cũng muốn thế lắm chứ, nhưng người ta lại không muốn!”
Trác Nghiêu vẫn luôn nghĩ chuyện tự nhiên như nước chảy thành sông, không khỏi ngạc nhiên, “Tại sao vậy?”
Trác Khánh Uy rõ ràng không vui, thổi râu trừng mắt: “Tiểu nha đầu kia muốn cái gì? Ăn uống cũng không nhỏ nhỉ!”
Tạm dừng lại rồi nói: “Căn hộ của ông ở Nam Uyển kia, con đem tặng cho cô ấy đi.”
Trác Nghiêu cùng Chu Vi Khang nhìn nhau, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Lão gia tuy ngoài miệng nói không dễ nghe, nhưng rất có ấn tượng với “Tiểu nha đầu” này.
Chu Mộ Tu mắt nhìn ông ngoại, nhún vai nói nhỏ, “Người ta không phải không có tiền, không có nhà! Cô ấy vẫn sống tốt một mình qua nhiều năm như vậy.”
Ba người đều lấy làm ngạc nhiên.
“Ý con là gì?”
“Sao lại một mình?”
Chu Mộ Tu liền đem chuyện trong nhà Bộ Hành thêm mắm thêm muối kể cho mọi người nghe. Ba người ngồi nghe tức khắc cảm động không thôi.
Trác Nghiêu cảm thán nói: “Thảo nào khi lần đầu mẹ nhìn thấy con bé đã cảm thấy con bé có gì đó đặc biệt, lại không muốn cho người khác cảm thấy mình mềm yếu, cũng có thể chịu khổ được. Hơn mười tuổi không còn cha mẹ, vẫn có thể trưởng thành như ngày hôm nay, không kiêu ngạo, thanh cao mà duyên dáng, tốt hơn nhiều so với các con gái của các gia đình khác, thật sự rất hiếm.”
Chu Vi Khang cũng ngồi một bên gật đầu, tuy rằng ông chưa gặp Bộ Hành, nhưng qua miệng vợ mình ông cũng biết không ít, hơn nữa thái độ của bố vợ ông và theo lời con trai ông vừa kể, trong lòng cũng đã có nhận định về cô gái này.
Ông Trác cũng không phát biểu gì.
Chu Mộ Tu nhân cơ hội rèn sắt còn khi nóng cố ý đem Bộ Hành ra khoe, nói trong cuộc họp báo may mắn có cô cứu nguy, còn nói thêm rằng vì công việc vừa rồi ăn ngủ không tốt, người gầy đi nhiều.
Có lẽ vì vợ, ông Trác luôn thích những người phụ nữ độc lập.
Không khỏi trầm giọng nói: “Nếu cô ấy có tâm với công việc như vậy, cứ để cô ấy xông pha một lần. Muốn làm việc tốt thì phải gian nan, chuyện kết hôn cũng không cần sốt ruột.”
Chu Mộ Tu mỉm cười gật đầu.
Trác Nghiêu lập tức nhớ tới trong nhà có mấy hộp tổ yến, nói lái xe mang đến bảo anh đem cho Bộ Hành. Liền nói: “Con gái ăn cái này là bổ dưỡng nhất, con đốc thúc cho con bé kiên trì ăn, mẹ cũng thấy con bé gầy hơn lần trước.”
Chu Mộ Tu mặt mày hớn hở, “Con cảm ơn mẹ!”
Ông Trác thấy cháu ngoại mình lâu nay luôn luôn giữ bình tĩnh vậy mà bây giờ đứng trước tình trường lại có vẻ thiển cận, cười mắng: “Được rồi được rồi! Ăn xong thì nhanh đi đi, nhìn chướng mắt!”
Chu Mộ Tu lại nói: “Con chờ lái xe mang tổ yến đến rồi mới đi chứ!”
Mọi người đều bật cười.
Vì thế, khi lái xe mang tổ yến đến, anh chạy ngay tới nhà cô. Cô lại không có nhà, anh không đợi được, suy nghĩ cô bây giờ có thể đang ở đâu. Trong lúc sốt ruột bỗng nhớ tới địa chỉ gian hàng mà lần trước anh hỏi thăm được, lập tức nói lái xe đưa anh qua đó.
Đã là buổi tối nên bãi đỗ xe của Bạch Lộ chỉ còn lại hơn nửa số xe, anh rất dễ dàng tìm ra xe cô.
Cô quả nhiên ở đây.
Anh nghĩ sẽ không quấy rầy cô, lái xe đã đi rồi, anh một mình chờ cô ở cửa, không nghĩ cô sẽ sánh vai với một người đàn ông khác đi ra, lại còn thoải mái trò chuyện với nhau. Đó là không gian anh không tiến vào được, tự nhiên cảm thấy chính mình như ở vòng ngoài.
Cả hai nhìn nhau vài giây, Chu Mộ Tu chậm rãi tiến về phía cô.
Bộ Hành hỏi trước: “Sao anh lại ở đây?”
Chu Mộ Tu đứng cách cô hai bước, không trả lời mà hỏi cô: “Anh ta là ai vậy?”
“Một người bạn.”
Chu Mộ Tu gật đầu, nhớ tới tư thế hai người sánh vai nhau đi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Bạn như thế nào? Vừa rồi sao không giới thiệu với anh?”
“Để lần sau đi.”
Bộ Hành vừa rồi thật sự có chút không phản ứng kịp, sau này hai người sẽ còn gặp mặt nhau, không bằng tìm nơi thích hợp hơn để giới thiệu chính thức.
Chu Mộ Tu lại cảm thấy cô trả lời cho có lệ, trong lòng lại càng không vui.
Thật ra lúc nhìn thấy người đàn ông kia, khi quen cô không bao lâu thì đã gặp cô và người kia từ quán trà đi ra, nói vài câu trước thang máy, anh đến nay vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc ánh mắt lưu luyến của anh ta trước khi chia tay cô.
Anh cảm thấy trong lòng nặng nề, tiến lên một bước, vén tóc bị gió thổi bay của cô, nhẹ hỏi: “Chiều em ăn gì?”
“Cơm hộp.”
“Cùng anh ta sao?”
Tuy rằng ánh sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Bộ Hành rất dễ dàng nhận ra lời anh nói có vị chua xót, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Chu Mộ Tu nhăn nhó, “Cười cái gi?”
“Anh đang ghen à?”
“Anh không nhỏ mọn vậy đâu.” Chu Mộ Tu hừ nhẹ một tiếng, “Em vẫn chưa trả lời anh.”
“Ừ, là cùng với anh ta.”
Chu Mộ Tu lại càng thêm bực bội, nhịn không được nhíu mày, “Cả chiều và tối nay em vẫn luôn ở cùng với anh ta sao?”
“Ừ!”
Mắt Bộ Hành mang ý cười.
“Bộ Hành!”
Chu Mộ Tu tưởng tượng đến cảnh cô cùng người kia buổi trưa rồi lại buổi tối cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, trong lòng bình dấm chua* hoàn toàn bị đổ.
(*Dấm chua: ở đây được hiểu là ghen.)
Lại nhìn cô gái phía đối diện này có vẻ đắc ý, trong lòng lại thêm tức giận, nhưng không biết làm thế nào với cô.
Bộ Hành nhìn anh không còn bình tĩnh, thở dài, “Anh ta là đối tác của em, em đã đồng ý để anh ta góp cổ phần.”
“MOCO sao?”
Hôm nay anh tới tận đây, nhất định anh đã biết cái gì đó, lúc này Bộ Hành thấy anh buột miệng thốt ra “MOCO” nên cũng không thấy có gì ngạc nhiên lắm.
Chỉ hỏi: “Anh biết từ khi nào thế?”
Chu Mộ Tu hỏi lại: “Tại sao lại để anh ta góp cổ phần? Anh cũng muốn.”
Ngữ khí nói chuyện của anh lúc này thật giống như một đứa trẻ đang ầm ĩ đòi món đồ chơi mà nó muốn. Bộ Hành buồn cười mà liếc anh một cái, từ trong túi lấy ra một viên đặt hàng tiện tay đưa tới trước mặt anh.
Chu Mộ Tu tiếp nhận rồi mới phản ứng lại cô xem anh như trẻ con mà dỗ dành, không khỏi bất mãn mà kêu lên: “Hành Hành!”
Bộ Hành ngẩng cổ, duỗi tay vỗ vỗ vào đầu anh, dỗ, “Ngoan nào!”
Chu Mộ Tu dở khóc dở cười, rồi lại hưởng thụ vẻ cưng nựng trên khuôn mặt cô.
Bộ Hành không muốn để anh tiến vào MOCO, đổi đề tài, “Chúng ta còn muốn ở đây đến khi nào nữa, nhanh về nhà thôi.”
Nói rồi hướng bãi đỗ xe đi đến.
Chu Mộ Tu nhìn bóng dáng cô, chỉ biết can tâm tình nguyện mà đuổi theo cô.
Lên xe, Bộ Hành thắt dây an toàn, nhớ ra mới hỏi: “Sao đến mà không gọi điện cho em, ngốc hay sao mà đứng bên ngoài chờ thế?”
Chu Mộ Tu không để bụng, “Sợ em bận, dù sao thì khu này cũng sắp đóng cửa thôi.”
“Anh vừa rồi còn không trả lời em, anh biết đến MOCO từ khi nào vậy?”
Chu Mộ Tu khởi động xe, “Em nói mớ vào lúc ngủ.”
Bộ Hành sợ hãi lên: “Không có khả năng đó chứ!”
Chu Mộ Tu nhìn phía trước, ngữ khí bình tĩnh, “Chẳng lẽ anh lại lừa em?”
Bộ Hành suy nghĩ một chút, cô cũng không chắc chắn, đã nhiều năm như vậy ngoài anh ra, cô có ngủ chung với ai bao giờ đâu.
Anh là người duy nhất nói cô như vậy.
Cô có chút không bình tĩnh, hỏi: “Em còn nói gì nữa?”
Chu Mộ Tu xoay mặt nhìn cô, đột nhiên cười rộ lên. Bộ Hành nhìn ra, anh đang cười ái muội không thôi. Cô lập tức cho rằng bản thân mình đã nói chuyện gì đó khó lường, truy vấn: “Em đã nói gì vậy?”
Chu Mộ Tu không nhìn cô, “Em thật muốn biết sao?”
Anh càng như vậy Bộ Hành càng tò mò, nóng nảy, “Anh nói nhanh đi!”
Chu Mộ Tu lúc trước khó chịu trong lòng lập tức được an ủi một chút, trong lòng cười thầm, xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Em nói - em yêu anh.”
Bộ Hành ngơ ngẩn, hai ba giây sau ấp úng mà nói: “Em nói vậy sao?”
Cô phản ứng đánh giá Chu Mộ Tu. Cô cũng không phải muốn phủ nhận những lời nói này của bản thân, mà là khi*p sợ bản thân mình nói sự thật.
Chu Mộ Tu nhịn không được với tay ôm cô lại gần anh, hung hăng mà hôn má cô, trên mặt không ngăn được ý cười.
Bộ Hành lúc này mới phản ứng được, trừng mắt nhìn anh, “Anh lừa em!”
Chu Mộ Tu tất nhiên không thừa nhận, nghiêm trang, “Anh không lừa em! Em thật sự đã nói vậy.”
Bộ Hành bán tín bán nghi nhìn anh, nhưng trong lòng tin mình đã nói như vậy.
Bởi vì, đó là câu nói thật.
Về đến nhà, Bộ Hành thấy vài hộp để trên bàn. Kỳ lạ hỏi: “Đây là cái gì vậy? Anh đã về qua nhà à?”
“Ừ, tổ yến đấy. Trong nhà có nhiều, anh nhìn không tồi nên lấy một ít.”
Chu Mộ Tu thuận miệng nói: “Em đợt này thường xuyên tăng ca, cần phải bồi bổ. Nếu em ăn thấy tốt, anh sẽ về lấy thêm.”
Bộ Hành tâm tư khẽ rung động.
Một người đàn ông sao có thể nghĩ được tổ yến gì gì đó, sợ vấn đề này có liên quan đến Chu phu nhân. Anh nói như vậy vì nghĩ không nên lấy mẹ gây áp lực cho cô.
Cô nói đùa, “Anh không biết bếp nhà em không bao giờ dùng à, em có bao giờ nấu ăn đâu..”
Cô không phải không biết làm, ngày trước khi còn nhỏ ở cùng ông bà nội, cô làm không ít việc nhà nông, đơn giản như nấu cơm và nấu thức ăn cô cũng làm hết. Nhưng từ khi cô sinh hoạt một mình, đặc biệt sau khi bận rộn với MOCO, cô hiếm khi nghĩ đến vấn đề nấu nướng, đối với việc nhà hay việc bếp núc cô cũng không có hứng thú, trong nhà lâu lâu cô gọi người giúp việc đến dọn dẹp, còn cơm nước chủ yếu đều ăn ở bên ngoài.
“Anh biết rồi,” Chu Mộ Tu không để bụng, “Anh sẽ giúp em.”
Bộ Hành nhíu mày, hoài nghi mà nhìn anh.
Anh khác với cô, từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, chỉ sợ mười đầu ngón tay chưa bao giờ ᴆụng vào nước.
“Coi thường anh sao? Yên tâm, anh nhất định sẽ chăm em trắng trẻo mập mạp.”
Chu Mộ Tu rất tự tin, buổi tối vì mấy hộp tổ yến này, anh đã đến hỏi dì Dương chuyên nấu thuốc cho ông ngoại, dì Dương nói cho anh tỉ mỉ kỹ càng từng công đoạn, anh cầm di động ghi không thiếu một chi tiết nào.
Bộ Hành từ nhỏ đến lớn chưa béo bao giờ, không khỏi cười, “Em cao thế này lại còn béo nữa, nhìn sao được?”
“Sao lại không nhìn được? Em béo cũng là người béo đẹp nhất.”
Chu Mộ Tu hiện tại nói rất tự nhiên, nhưng đây cũng là lời nói phát ra từ tâm của anh.
Bộ Hành nghe có chút rung động, trong lòng không nén nổi vui mừng.
Vào buổi tối mùa xuân, hai người ngọt ngào như mật. Nhưng có người lại bắt đầu yêu cầu đủ các tư thế.
Hiệp thứ nhất:
“Bảo bối, lật lại đi.”
“Không cần.”
“Hôm nay sinh nhật anh mà!”
“......”
Hiệp thứ hai:
“Bảo bối, em lên trên đi!”
“Không cần.”
“Hôm nay sinh nhật anh mà!”
“......”
Đến hiệp thứ ba:
“Bảo bối, em……”
Còn chưa nói xong, Bộ Hành không kìm nén được tức giận:
“Chu Mộ Tu, anh đừng có mà được một tấc lại tiến lên một thước!”
“Anh ra mấy tấc rồi còn gì?”
Có người quả nhiên giật giật.
Bộ Hành hít sâu một hơi, không còn lực, “...... Cho em vào!”
“Hư….! Anh biết rồi”
Hung hăng chạm vào nhau, cùng ôm chặt, giao hòa bên nhau.