Sáng thứ hai, trước khi đi làm Bộ Hành gọi điện thoại cho Hứa Đạt.
Đầu tiên cô hỏi: “Suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi chứ?”
Hứa Đạt như thể vẫn luôn đợi cô trả lời anh, ngữ khí kiên định, “Ừ!”
Bộ Hành nói thẳng luôn vào vấn đề khó khăn phía trước, “Khả năng trong một thời gian dài, tôi sẽ không trả tiền lương cao cho anh được.”
“Tôi không cần tiền lương, chỉ cần cuối năm dựa vào thực tế lợi nhuận chia hoa hồng cho tôi là được, được nhiều chia nhiều, được ít chia ít.”
“Tôi không thể dựa vào vài câu nói của anh mà đồng ý cho anh góp cổ phần. Như thế này nhé, tôi đang đặt một đơn hàng lớn, giao hàng vào ngày hai mươi lăm tháng này. Ý anh nói có thể trực tiếp ở lại trong xưởng, theo dõi toàn bộ quá trình ở nhà xưởng đến khi nhà xưởng giao hàng đến kho của Bạch Lộ. Nếu anh có thể bảo đảm chất lượng cũng như thời gian giao hàng, tôi đồng ý để anh góp cổ phần.”
“Được!”
Hứa Đạt vẫn chưa suy nghĩ bao lâu, trả lời thật sự sảng khoái.
“Tốt, lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ cùng phương thức liên hệ với nhà xưởng cho anh, hơn nữa tôi cũng sẽ trả cho anh một tháng sinh hoạt phí cùng chi phí đi đường.”
“Cảm ơn!”
Trong khi nói chuyện điện thoại, Bộ Hành tự phết mứt trái cây lên bánh mì.
Đây là Chu Mộ Tu tối trước khi đi công tác một ngày cố ý kéo cô đi siêu thị mua, ngăn mát tủ lạnh đã nhét đầy thức ăn, thậm chí anh còn chờ xếp hàng nửa giờ để mua mười cái bánh bao to.
Vì mười cái bánh bao lạnh này anh còn xách từ siêu thị về một cái lò vi sóng.
Trước khi sống chung với nhau cũng là trước khi đến làm việc ở Trác Chu, Bộ Hành sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đặc biệt buổi sáng thường dậy muộn, bữa sáng không ăn là bình thường, nếu có ăn cũng chỉ uống ly sữa bò là xong.
Thói quen xấu này từ lúc hai người ở chung đã bị Chu Mộ Tu dứt khoát thay đổi, anh sợ anh vừa đi cô lại trở về với lối sinh hoạt như trước, không thể không chuẩn bị thực phẩm đủ trong một tuần cho cô.
Ăn xong một miếng bánh mì nướng, bánh bao trong lò vi sóng cũng nóng lên rồi.
Bộ Hành mới vừa lấy bánh bao ra, Chu Mộ Tu gọi điện thoại đến.
Anh đi công tác mấy ngày nay sớm muộn gì cũng gọi điện thoại cho cô.
“Em ăn sáng chưa?”
“Tôi đang ăn. Ôi, nóng!” Bánh bao mới ra lò không thể dùng tay không để cầm.
Bên kia anh cũng nghe thấy, vội hỏi: “Nóng ở đâu?”
“Tay.”
Chu Mộ Tu có chút đau lòng, nhưng nhịn không được liền trêu ghẹo cô, “Ăn nhanh đi không bánh bao nguội mất.”
“Tôi để thời gian hơi lâu.”
“Không sao, chờ nguội hãy ăn.” Chu Mộ Tu sợ cô lái xe cho kịp giờ, dặn dò thêm, “Lái xe chậm thôi nhé, muộn thì cũng muộn rồi!”
Bộ Hành cẩn thận cắn bánh bao, “Đây là lời của ông chủ nói với nhân viên sao?”
“Em là bà chủ của anh.”
Bộ Hành cười cười, đeo túi, vừa ăn bánh bao vừa đổi giày đi ra cửa.
Hỏi anh: “Anh ăn sáng chưa?”
Chu Mộ Tu nghe thấy âm thanh cô ấn thang máy, “Đã xong hết.”
Hai người nói chuyện thêm vài câu, đến khi Bộ Hành lên xe mới tắt điện thoại.
Chu Mộ Tu không còn nhắc đến đề tài kết hôn nữa.
Bộ Hành thích trạng thái bọn họ ở chung hiện tại, mặc kệ là vì yêu hay là vì tiền, hai người thoải mái là được, không cần suy nghĩ đến việc khác, không trói buộc cũng không cần trách nhiệm.
Đến công ty đã thấy Từ Giai, mọi hôm cô ta đến muộn nhất vậy mà hôm nay lại đến sớm như vậy.
Bộ Hành vừa buông túi, liền nghe Từ Giai gọi cô, “Bộ Hành, hôm nay cô đi cùng tôi đến Thiên Mã xem vật liệu mới, thuận tiện thì mua luôn.”
“Vâng.” Bộ Hành trong lòng hơi ngạc nhiên, không phải cô ta luôn không vừa mắt với cô sao? Còn bảo cô cùng nhau đi ra ngoài, không phải tự mình làm mình không thoải mái sao?
Cô quay mặt lại nhìn thấy ánh mắt của Triệu Văn nhìn cô như kiểu “Tự cầu phúc”, cười cười ý nói với Triệu Văn không sao cả.
Dương Tiếu đã nghỉ việc, cô ấy lúc trước cũng đã chuyển phát các mẫu hàng cho Bộ Hành.
Bộ Hành thấy Từ Giai vui vẻ thoải mái ăn sáng, không giống lập tức phải đi ngay, mở ra máy tính, định gửi và nhận mail trước.
Vừa mới vào bàn khởi động máy, liền nghe Từ Giai giục, “Được rồi, đừng làm gì nữa, chúng ta đi sớm một chút.”
Bộ Hành cũng không vội, trả lời cô ta, “Tôi định OA điền một chút vào đơn đặt hàng ở bên ngoài đã.”
Cô không nghĩ sẽ xong việc nhanh bởi vì việc điền đơn này cô còn phải kiểm tra đi kiểm tra lại. Khi đang điền vào đơn hàng bên ngoài, cô thấy Từ Giai không nhanh không chậm đi pha cà phê, rồi tiếp tục ăn sandwich.
Sau khi chờ Bộ Hành trả lời mail xong, đại tiểu thư Từ cuối cùng cũng đã lau miệng, soi gương bôi son, lúc này mới đứng dậy.
Cô ta chỉ vào mặt sau tủ trưng bày, “Cô đem theo bảng màu này, tôi muốn mua bảng màu đấy.”
Bộ Hành không chần chờ, tìm cái túi xách, đem mấy cái bảng màu cô ta nói kia cất vào, bình tĩnh hỏi: “Còn muốn mang cái gì nữa không ạ?”
Từ Giai không trả lời cô, nói to với mọi người: “Mọi người hôm nay trước giờ về phải gửi bản thiết kế vào mail cho tôi.”
Sau đó liếc nhìn Bộ Hành, cầm lấy túi Chanel của mình rồi đi thẳng.
Bộ Hành suy nghĩ cô ấy nói những lời này nghĩa là hôm nay không trở về công ty sao? Tắt máy tính, cũng mang theo túi nhỏ của mình, để túi đựng bảng màu kia ở cửa.
Chờ thang máy, Từ Giai vẫn cầm túi Chanel của mình đứng thướt tha, không có ý muốn ấn thang máy. Thật sự là đại tiểu thư kiêu căng! Bộ Hành thực hiện tốt vai trò trợ lý, duỗi tay ấn nút gọi thang máy.
Thang máy tới, Từ Giai vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay cô.
Bộ Hành ý bảo cô ta tiến vào, thấy cô ta không phản ứng gì, nên cô bước vào trước.
Từ Giai đi theo sát, đột nhiên nói: “Đồng hồ này của cô không tồi, kiểu này còn có đồng hồ nam phải không?.”
“Thế à?” Bộ Hành ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi cũng không để ý nữa.”
Rồi lại cười rộ lên, “Chủ nhiệm Từ có thể mua một đôi cùng với bạn trai cô mà.”
Từ Giai thái độ thả lỏng, vẻ mặt hoài nghi, “Cô không có bạn trai thật sao?”
“Chủ nhiệm Từ luôn quan tâm đến đời sống riêng tư của cấp dưới như vậy sao?”
Từ Giai đột nhiên có chút ác ý mà cười, “Phạm Văn Hiên hình như có ý với cô, cô không suy xét sao? Mỗi tội anh ta nghèo, nghe nói bạn gái cũ đá anh ta cũng bởi vì anh ta nghèo.”
Bộ Hành hoài nghi, “Không phải tiền lương ở Trác Chu so với các công ty khác là cao sao? Anh ta đã là thiết kế cao cấp, tiền lương có thấp cũng không đến nỗi nào chứ!”
“Xời…! Có ích gì đâu. Anh ta là người tỉnh ngoài đến, có thể dựa vào tiền lương này mà mua nhà mua xe ở Tô Thành để cưới vợ sao?”
Bộ Hành nghĩ thầm, nhiều người vẫn dựa vào tiền lương để vay thế chấp mua nhà mua đất ở Tô Thành đấy thôi, cũng lười bàn chuyện riêng tư của đồng nghiệp với Từ Giai.
Từ Giai nghĩ nghĩ hỏi Bộ Hành, “Cô đã đi Thiên Mã bao giờ chưa?”
Bộ Hành gật đầu, “Tôi đến đó hai lần rồi!”
Thiêm Mã là thị trường nguyên vật liệu giày lớn nhất cả nước, cô không thể mới chỉ đến đó có hai lần.
Ra khỏi tòa nhà Trác Chu, Từ Giai nói: “Tôi sẽ lái xe qua đó, tiện đường muốn mua ít đồ, cô ngồi xe điện ngầm đến đó trước, hẹn 10 giờ gặp nhau ở cửa.”
Bộ Hành ước gì tách nhanh nhanh ra khỏi cô ta, vẫy vẫy tay về hướng trạm tàu điện ngầm đi đến. Chưa đến 10 giờ, cô có mặt ở Thiên Mã, chờ đến mười giờ mười phút còn chưa thấy Từ Giai đến.
Cô không muốn lãng phí thời gian, nên tự mình vào trước tìm nguyên vật liệu. Đi dạo đến mười hai giờ, vẫn không thấy bóng dáng Từ Giai đâu.
Bộ Hành đến một tiệm bánh ngọt quen thuộc ở vị trí trung tâm thị trường ăn trưa ở đó.
12 giờ rưỡi, Từ Giai gọi điện thoại đến, hỏi: “Cô đang ở đâu? Tôi đang ở cửa, cô lại đây đi.”
Bộ Hành trong lòng vô ngữ, nói thẳng: “Cô đến tiệm bánh ngọt ở giữa trung tâm đi!”
Tắt điện thoại.
Năm phút sau, Từ Giai đến, ngồi đối diện với Bộ Hành, cố ý giơ tay nhìn đồng hồ. Bộ Hành bật cười, thời gian dài như vậy không thấy đâu hóa ra đi mua đồng hồ, nói vậy cô cũng từng thấy Chu Mộ Tu trên tay mang đồng hồ loại đó, muốn cùng anh ta dùng đồng hồ đôi đây mà.
Đến muộn như vậy, trên mặt Từ Giai không có chút áy náy gì, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bộ Hành chỉ vào túi to ở ghế bên cạnh, “Tôi đi dạo được hơn nửa rồi, chỉ còn hai gian hàng cuối cùng bên tay trái là chưa vào.”
Từ Giai nghi ngờ, “Cô biết chúng ta phải dùng nguyên vật liệu như thế nào không? Đưa tôi xem nào.”
Bộ Hành nhấc túi để lên bàn.
Từ Giai cầm một xấp màu linh tinh ra xem, tiện tay lật lật trong túi, trong lòng không để bụng.
Quả nhiên chỉ là một người mới, khuynh hướng chủ đạo còn nắm không chuẩn, chỗ này ít nhất có một nửa Bella không cần dùng đến.
Bộ Hành khiêm tốn hỏi: “Có được không ạ? Dương Tiếu hôm trước mang tôi và Chu Dung Dung đi đến kho vật liệu của phòng kỹ thuật học tập, nhưng tôi chỉ hiểu một chút về vải lông.”
Thật ra ở trong túi này, một nửa bảng màu là của Bella, một nửa kia cô thuận tay lấy cho MOCO.
Phong cách giày MOCO và Bella không giống nhau. Bella đã là một thương hiệu lớn, có nhiều loại sản phẩm đặc biệt thành công nhất phải kể đến giày thể thao và giày thời trang nữ.
Còn MOCO trước mắt chỉ chuyên về giày trẻ em, đặc biệt điều đầu tiên Bộ Hành đảm bảo ở khâu chất lượng và cũng chú trọng ở khâu thiết kế, cho nên mới có thể có một vị trí nhỏ ở thị trường giày trẻ em như thế.
Ngược lại Từ Giai lúc này thể hiện thái độ tiền bối, chỉ vào lấy ra mấy bảng màu, “Cái này tương đối phù hợp với phong cách Bella, đi tiếp nào, bắt đầu xem từ phía bên này đi.”
Hai người đi vào một gian hàng, nhìn nguyên vật liệu.
Từ Giai đột nhiên hỏi: “Cô có từng nghe qua chuyện của tôi không?”
Bộ Hành nghi ngờ, “Chuyện gì vậy? Tôi không biết.”
Nhưng đại khái cô cũng có thể đoán được cô ta muốn nói cái gì.
Từ Giai ngầm bực, trực tiếp nói thẳng, “Chính là chuyện với Tiểu Chu tổng.”
“À, cô với nhà Chu tổng có quan hệ thân thích?”
“Ai nói vậy?” Từ Giai hừ nhẹ một tiếng, “Hai nhà chúng tôi có giao tình, từ nhỏ đã được cho là một đôi.”
Bộ Hành với lấy một bảng màu, “Chủ nhiệm, cái này chúng ta có dùng đến không vậy?”
Từ Giai trừng mắt liếc cô một cái, ra vẻ bình thản nói: “Ông ngoại anh ấy đã đến nhà ông nội tôi nói muốn kết thông gia đấy!”
Cô ta đang cố gắng dùng thái độ bình thản nói, nhưng trong giọng nói không thể kìm nén sự đắc ý cùng vui mừng.
Bộ Hành cảm thấy chính mình trái tim đột nhiên đau đớn trong vài giây.
Cô nghe thấy chính mình cười nói: “Chúc mừng cô!”
Từ Giai vừa lòng mà “Ừ!” một tiếng, nhìn tài liệu trong tay Bộ Hành, “Cái này không tồi, lấy đi!”
Hai người đi dạo có một giờ, Bộ Hành vác túi tài liệu trên vai càng ngày càng nhiều, đi thời gian dài như vậy cũng có vẻ rất mệt.
Từ Giai đi cũng mệt, nhìn đồng hồ, “Tôi còn muốn đi đón người ở sân bay, cô đợi lát nữa người ta mang những bảng màu đó đi đánh số mỗi màu một mã đến, lấy về công ty, sáng mai phòng cần dùng.”
Bộ Hành “Vâng” một tiếng.
Chu Mộ Tu bay buổi chiều, anh đã nhắn WeChat cho cô trước khi lên máy bay, khoảng bốn giờ xuống máy bay.
Từ Giai đi đón ai ở sân bay, có thể nghĩ ra.
Từ Giai đang vui nên kéo tay Bộ Hành, “Bộ Hành, cô rất có tiềm năng, chỉ cần làm tốt đến nơi đến chốn, Trác Chu chúng tôi nhất định sẽ trả lương xứng đáng cho cô.”
Khẩu khí này của cô ta đương nhiên tự cho mình là vợ ông chủ Trác Chu trong tương lai.
Bộ Hành cười cười, “Cảm ơn sự đánh giá cao của chủ nhiệm!”
Từ Giai thậm chí chủ động vẫy vẫy tay, lần đầu tiên cười hiền lành đối với Bộ Hành, “Tôi đi trước đây, tạm biệt!”
Bộ Hành không cho mình thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn lấy toàn bộ bảng màu vừa mua ra, mặt trên ghi chú rõ thứ tự các gian hàng, đỡ phải chạy qua chạy lại mắt thời gian.
Cứ như vậy vào mỗi gian hàng, đôi khi trong tiệm không có hàng phải đi ra kho hàng phía sau để cắt, cô cũng không chờ, tiếp tục đi sang nhà khác.
Đến cuối cùng quay lại một lượt thu tài liệu.
Thu xong toàn bộ cũng đã năm giờ, trên tay cô xách mười mấy túi nilon màu đen,
Cô vừa rồi tìm một gian hàng gần nhất mua hai túi to màu đen, đem các túi nhỏ xếp lần lượt vào, cuối cùng mỗi tay xách theo một túi lớn.
Một mã vật liệu có chiều dài khoảng một mét, chủ yếu đều là da, hai túi này cũng phải đến ba mươi cân không ít.
Bộ Hành biết Từ Giai hôm nay kêu cô ra ngoài là có ý gì, chính là để cô làm việc thể lực, nếm chút mùi vị đau khổ.
Thật ra công việc trợ lý thiết kế chính là tùy tùng, làm việc lặt vặt, chuyện đi dạo thị trường mua nguyên liệu này càng không có gì oán giận.
Huống chi cô trước kia ngày nào qua Thiên Mã cũng xách theo túi to nguyên vật liệu lên xe, lâu dần rồi cũng thành quen.
Mỗi tội hôm nay cô không lái xe.
Cô đến bên đường nghỉ ngơi một lúc, định gọi xe, di động đã báo pin đỏ, cô mở app ra gọi xe thì tự động tắt máy. Cô đành phải đứng ở bên đường gọi taxi, đợi khoảng bảy tám phút mấy xe đi qua đều có khách.
Nghĩ lại trạm điện ngầm cũng gần đây, cô một lần nữa nhấc hai túi lên động viên tinh thần hăng hái đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Sau khi bước vào trạm, toàn thân cô đổ mồ hôi, tay cũng bị sức nặng của túi thít chặt đến đỏ tím cả ngón tay.
Mọi người đi ngang qua ai cũng nhìn cô cười cười.
Hôm nay biết Chu Mộ Tu trở về, cô trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Áo ngắn Givenchy kết hợp với quần dài khiến dáng người cô thon dài yểu điệu, hơn nữa mái tóc xoăn dài hơi rối lại thêm phần quyến rũ, hơn nữa rất hiếm khi cô mang theo túi Gucci.
Dáng cô cao, khuôn mặt của cô thuộc kiểu “Mặt sang chảnh”. Cô biết chỉ cần cô trang điểm nhẹ, trong đám đông sẽ thực nổi bật.
Huống chi bây giờ còn có hai túi đen khổng lồ không hợp nhau được đặt bên trái bên phải cô, không có chỗ ngồi, cô đứng ở vị trí dễ thấy ở hai hàng ghế, thỉnh thoảng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bộ Hành cũng không để ý, nhìn màn hình thời gian phía đối diện, năm giờ hai mươi, chắc chắn là anh về rồi.
Qua mấy trạm là đến sân ga cạnh Trác Chu.
Mất hơn mười phút, cô cũng đem được hai túi đen to trước cửa tòa nhà Trác Chu. Lấy thẻ nhân viên trong túi xách đeo vào cổ trước khi vào cửa.
Khi đến cửa thang máy, Bộ Hành mệt đến kiệt sức, đi cả ngày, chân và bàn chân của cô cũng đau mỏi.
Cô hít một hơi và ấn gọi thang máy.
Thang máy “Đinh” một tiếng, một người phụ nữ ung dung ưu nhã, với chiếc túi LV trên tay. Người phụ nữ đó tự nhiên liếc nhìn trán đổ mồ hôi trắng nõn của cô gái, ánh mắt rơi xuống thẻ nhân viên của cô, dừng một giây rồi lại đưa tầm mắt nhìn mặt cô, chủ động gật đầu.
Bộ Hành nghĩ rằng thang máy không có người, cũng lịch sự cười cười đối với người phụ nữ đó, di chuyển chiếc túi đen chắn đường dịch dịch sang một bên.
Sau khi người phụ nữ bước ra, Bộ Hành cong lưng đẩy mạnh hai chiếc túi to vào thang máy, ấn số tầng.
Khi cửa thang máy nhanh chóng khép lại, người phụ nữ kia cũng quay đầu lại tầm mắt vừa vặn với Bộ Hành.
Bộ Hành đột nhiên cảm thấy khuôn mặt cùng khí chất của người phụ nữ này có gì đó rất quen.