Bộ Hành nhìn hợp đồng trong tay anh ta, bĩu môi, “Bốn năm có phải quá dài? Anh không cảm thấy sẽ chán sao?”
Chu Mộ Tu ngước mắt lên nhìn cô, từ đôi lông mày hẹp dài đến đôi môi thanh tú, rồi đến cổ thon dài, nghĩ thầm, đời này có lẽ anh sẽ không chán.
Sợ bị cô phát hiện ra tâm tư của mình, mắt nhìn xuống, giả bộ không thèm để ý mà thuận miệng hỏi, “Cô sẽ chán à?”
“Khó có thể nói trước được.”
Bộ Hành tự nhận tình cảm của mình cũng không tồn tại được lâu.
Chu Mộ Tu sắc mặt trầm xuống.
Bộ Hành không ý thức được, ngón tay thon dài của cô gõ gõ ở mặt bàn, với giấy 乃út trước mặt Chu Mộ Tu, ghi thêm một điều: Hai bên đều có thể đưa ra thời gian chấm dứt hợp đồng bao dưỡng bất kỳ lúc nào, có hiệu lực từ tháng tiếp theo.
Đứng từ góc độ đối phương suy nghĩ, nói: “Thật ra càng nhanh chấm dứt hợp đồng anh càng có lợi mà, đúng không?”
Chu Mộ Tu chán nản, khóe miệng hơi rũ xuống, sợ cô lại nghĩ them ra cái gì nữa, mà rồng bay phượng múa ký nhanh tên của mình: Chu Mộ Tu.
Bộ Hành nhìn bản hợp đồng, chữ như người, tuấn tú cao vời vợi. Anh ta thật đúng là Tiểu Chu tổng mà Tưởng Dung nói đến.
Không khỏi có chút băn khoăn, nhà anh ta nghiệp lớn, tương lai sẽ không bội ước tranh con với cô chứ?
Suy nghĩ một chút, cô thấy thoải mái, kiểu hào môn này sợ nhất gièm pha, đến lúc đó anh ta lại sợ bị cô bám lấy, trốn còn không kịp ấy chứ.
Không hề kiêng kỵ gì, Bộ Hành cũng ký vào tên của mình, hợp đồng có hai bản, mỗi người giữ một bản.
Cô cầm hợp đồng, chủ động vươn tay ra, vui sướng như là ký được đơn đặt hàng lớn, “Hợp tác vui vẻ!”
Chu Mộ Tu nhìn cô đưa tay ra, ngón tay trắng thon dài, đường xương mịn màng, giống mặt của cô, không những nữ tính, mà còn rất rất đẹp.
Anh cũng đưa tay ra, nắm hơi chặt tay, trong đầu đột nhiên toát ra bốn chữ: “Nắm lấy tay nhau”.
Nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Người phục vụ đưa đồ ăn lên, hai người gọi món ăn giống lần trước.
Bộ Hành cẩn thận lau sạch tay, uống ít súp khai vị, bắt đầu xé bánh mỳ trước khi ăn.
Cô dùng mũi dao lấy ít bơ phết vào miếng bánh mỳ nhỏ, bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức, cô rất thích bánh mỳ kết hợp cùng bơ ở nhà hàng này, nó có vị tinh khiết và mùi thơm trong nháy mắt quyến rũ cô ăn.
Chu Mộ Tu rảnh rỗi mắt nhìn cô, ngắm cô híp mắt hưởng thụ món ăn ngon, cô bây giờ với việc khôn ngoan thỏa thuận lúc nãy hoàn toàn khác nhau như hai người.
Bộ Hành vừa ăn, cũng vừa ngắm người đàn ông trước mặt.
Nhiều người bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, nhưng anh ta thuộc kiểu người trong ngoài đều sáng như nhau. Ở thời cổ đại, anh ta nhất định thuộc kiểu thế gia công tử, cả người phát ra một khí chất cao quý, ai nhìn cũng có thiện cảm.
Anh ta đang cắt bò bít tết, lực dao đều đều, động tác ưu nhã, cắt mỗi miếng rất đều nhau không sai biệt lắm.
Bộ Hành hơi kinh ngạc, anh ta và mình có thói quen giống nhau khi ăn bò bít tết, cắt toàn bộ miếng thịt rồi mới ăn.
Cô quang minh chính đại mà mê mẩn ngắm vẻ đẹp của anh, thậm chí quên trong tay đang cầm bánh mì phết bơ.
Anh ngẩng đầu, thấy ánh mắt cô nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên, đem đĩa bò bít tết đã cắt đổi trước mặt cô.
Bộ Hành lúc này mới rõ anh ta vừa rồi cắt bò bít tết cho mình, có chút thụ sủng nhược kinh*, “Cảm ơn!”
(*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm, được cưng chiều mà đâm ra sợ hãi.)
Như một quý ông chu đáo, có lẽ bốn năm sẽ không nản cũng không chừng. Cô lần đầu tiên trong đầu thoáng hiện ý nghĩ như vậy.
Hai người đều có tính cách nhai kỹ nuốt chậm, đều ăn hết thức ăn trên bàn.
Dùng xong cơm, Bộ Hành đề nghị điều cuối cùng: “Chúng ta hãy kết nối WeChat để giữ liên lạc, có yêu cầu gì tôi sẽ thông báo cho anh. Hẹn gặp lại lần sau.”
“Chờ một lát!”
Cô dõng dạc nói từ “Yêu cầu”, Chu Mộ Tu đã nghe nhiều nên không trách, lúc này không nên so đo, anh không nhanh không chậm từ túi xách lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Quà gặp mặt.”
Bộ Hành có chút bất ngờ, nhận lấy.
Cô không hiểu tiếng Pháp, nên nhìn hình vẽ nghệ thuật ở ngoài hộp đoán là nước hoa, trêu chọc, “Chắc ai đi đến Paris cũng đều sẽ trở nên lãng mạn đa tình nhỷ?”
Chu Mộ Tu thần sắc đạm nhiên, “Cô đừng nghĩ nhiều, quà của đối tác tặng tôi, cũng không ảnh hưởng gì.”
Thì ra là thế, Bộ Hành tay lắc lắc hộp, “Tôi thích, cảm ơn anh. Hôm nay tôi sẽ mời cơm.”
Không đợi Chu Mộ Tu cự tuyệt, cô đã cầm lấy túi đứng dậy đến quầy thu ngân tính tiền.
Chu Mộ Tu ngồi im trên ghế nhìn theo dáng cô rời đi, cô hình như không thích mắc nợ nhân tình.
Anh có chút đau đầu mà nghĩ về sau phải xoay chuyển tình huống bị tính tiền này như thế nào, bằng không chính mình trở thành bám váy phụ nữ!
Ngày hôm sau, Bộ Hành giữ nguyên kế hoạch đến cửa hàng xe 4S lớn nhất thành phố để xem xe. Vừa hay lúc đến cửa hàng đang có hoạt động quảng cáo, một vị nam minh tinh đang quảng cáo xe mới.
Đây là một ngôi sao mạng rất hot của năm nay, tên Chung Nghị. Bộ Hành biết anh ta, nhân khí rất cao của một tiểu thịt tươi*, rất đẹp trai, nhưng đối với diện mạo đó cô cảm thấy vô cảm.
(*"Tiểu thịt tươi" là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi. Có thể nói đây là các chàng trai thế hệ 9X hiện đang có được sự hâm mộ của các cô gái trẻ.)
Cô đối với xe không có nghiên cứu gì, vẫn giữ nguyên kế hoạch, cô muốn mua lại một chiếc xe giáp xác trùng, vì cô đã quen thuộc với kiểu xe này. Cũng chỉ là phương tiện để đi lại, cũng không phí thời gian xem xe khác, không khỏi nghỉ chân xem sân khấu có gì thú vị.
Ba vòng sân khấu được vây kín khán giả, loại xe này vốn dĩ được nữ giới quan tâm nhiều, có những cô gái trẻ ở độ tuổi hai mươi, cũng có những phụ nữ trưởng thành khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng đại đa số tới xem minh tinh. Bộ Hành có dáng cao, không cần bọn chen với người khác, đứng ở phía sau là có thể thấy rõ khán đài.
Người dẫn chương trình giơ loa lên cao tuyên bố: “Hôm nay là ngày nhận tiền đặt cọc cho những ai mua xe, bảy người đầu tiên sẽ nhận được ưu đãi sáu nghìn nhân dân tệ, hơn nữa một người người may mắn có thể sẽ được nhận ưu đãi lên đến một vạn nhân dân tệ, quan trọng nhất là —— còn có thể được cùng Chung Nghị lái thử! Cơ hội tốt như vậy, ai sẽ là người may mắn đạt được đây? Tất cả mọi người hãy tham dự, nói không chừng người đó chính là bạn!!”
Phía dưới lập tức ồn ào, liên tục là tiếng hét chói tai, đám người bắt đầu lên đăng kí.
Bộ Hành không để tâm, nghĩ thầm, trúng thưởng kiểu này đều đã sắp xếp trước cả rồi. Tuy nhiên, nếu nhận được ưu đãi sáu ngàn tệ kia cũng không tồi, cô hướng đến bên bàn đăng kí. Có khoảng hai mươi người đăng ký mua, trừ những người mượn cớ, còn người thực muốn mua để được chiết khấu chỉ có một nửa người trong số đó.
Nửa giờ sau, Bộ Hành may mắn là người thứ bảy được nhận ưu đãi, đăng ký thông tin cá nhân để thanh toán tiền đặt cọc. Cô cũng không muốn đi ra ngoài xem đám đông, nên ngồi ở trong phòng nghỉ uống trà.
Nghe âm thanh bên ngoài, hình như người dẫn chương trình cầm hộp số lên, Chung Nghị sẽ là người lấy ra một số ngẫu nhiên từ bên trong hộp. Đương nhiên cô nghe rõ Chung Nghị lớn tiếng đọc ra "Số bảy", cô rất bất ngờ.
Vì thế, hơn nửa giờ sau, cô đã ngồi trong chiếc xe bọ cổ, rất thời trang màu xanh đậm, ngồi bên ghế phụ là nam minh tinh đẹp trai, cô lái xe trên đường trong con mắt ghen tị của rất đông đảo người hâm mộ Chung Nghị.
Chung Nghị yêu cầu người của công ty đi cùng, vì có chút lo sợ. Tài xế là nữ hơn nữa lại là fan nữ, nhìn thấy anh khó tránh khỏi hồi hộp và hưng phấn, một trong những lý do quan trọng nữa là tay lái mới, anh hơi có chút lo lắng đề phòng.
Mà lúc này anh nhìn không chớp mắt cô gái trẻ đã lên xe trước đang nắm tay lái bình tĩnh nói câu "Xin chào!", còn lại không mở miệng nói câu nào. Cô lái xe vững vàng, tư thái thả lỏng, vừa thấy chắc không phải tay mới, anh ta thấy an tâm được phần nào.
Ghế sau có nhi*p ảnh gia cầm camera chụp ảnh, Chung Nghị bắt đầu chủ động tương tác với khách hàng, nói chuyện với cô, “Bộ tiểu thư, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt, cô đã lái xe được bao lâu rồi?”
Bộ Hành nhìn phía trước, “Bốn năm năm gì đó”
“Cô trước kia đi loại xe gì?”
“Cũng là kiểu này.”
Chung Nghị cảm thấy đây đúng là điều mà hãng xe này muốn quảng cáo, vội nói tiếp, “Xem ra cô là fan chính hiệu của kiểu xe bọ này, có thể nói cho chúng tôi biết vì sao cô lại yêu thích kiểu xe này không? Nó có ưu điểm gì khiến cô đánh giá cao?”
Bộ Hành nhìn kính chiếu hậu, bật xi nhan chuyển hướng, mặt không biểu cảm nói: “Không tính là thích, tôi lười đổi sang loại xe khác thôi.”
Sau khi bị tai nạn, đây là lần đầu tiên cô ᴆụng vào xe, kỳ thật trong lòng còn sợ hãi, chẳng qua người khác nhìn không thấy cô đang lo lắng. Hơn nữa, cô không thích khi cô lái xe có người ở bên cạnh luôn hỏi cô như thế và cô cũng không có nghĩa vụ phải hợp tác với hãng xe này để quảng cáo.
Chung Nghị ngạc nhiên, không biết nói sao với câu nói kia của cô. Không khí lạnh lùng bao trùm trên xe ô tô.
Rất nhanh quay trở lại cửa hàng 4S, dừng xe lại.
“Bộ tiểu thư, tôi có thể cùng cô chụp một kiểu ảnh được không? Tôi bắt buộc phải báo cáo kết quả làm việc trên Weibo.” Chung Nghị hỏi tương đối khách khí.
Xe đã dừng lại, không có sự cố gì. Bộ Hành không từ chối, “Được!”
Chung Nghị giơ di động lên cúi người tới gần cô, xin lỗi mỉm cười với cô, Bộ Hành cũng không ngượng ngùng, rất phối hợp nhìn vào điện thoại giật nhẹ khóe miệng.
Lượng theo dõi tiểu thịt tươi đáng kinh ngạc, không đến nửa giờ trên Weibo đã có mấy chục nghìn lượt chia sẻ, với hashtag #Chung Nghị_cùng_mỹ_nữ_lái_thử_xe là đề tài hot được tìm kiếm.
Chung Nghị là người đại diện mới cho nhãn hiệu thời trang nam dành cho giới trẻ của Trác Chu, sự kiện tham gia lần này phải mặc trang phục do nhãn hiệu chỉ định.
Chu Mộ Tu nhìn thấy ảnh của hai người chụp ảnh chung trên Weibo của Trác Chu. Hai người vai dựa vào nhau, mặt cô không trang điểm, khóe miệng hàm chứa điệu cười nhạt.
Anh nhớ tới phản ứng của cô khi anh ᴆụng vào người cô lúc ở bệnh viện, cô lúc ấy còn không được tự nhiên như bây giờ, thậm chí cô còn đang cười nữa?
Trong lòng không ngầm bực bội.
Bộ Hành nghe Tưởng Dung nói, mới lướt Weibo, phát hiện chính mình bị dính trong tìm kiếm hot với minh tinh. Cô không để tâm, càng không để ý tới những lời fan nữ hâm mộ ghen tị để vào mắt.
Điều cô kinh ngạc chính là nhận được tin từ WeChat của Chu Mộ Tu.
“Ảnh chụp không tồi.”
Bộ Hành bật cười, anh ta chắc đã thấy ảnh, trả lời anh: Ảnh đã được chỉnh sửa, do Chung Nghị chụp.
Chung Nghị ư? Chu Mộ Tu sắc mặt có chút khó coi, mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã gọi thẳng tên?
Anh gặp cô được ba lần, cũng chưa nghe cô gọi tên tiếng Trung của mình bao giờ, cũng không hỏi anh lấy một câu!
Trong lòng bất bình, trả lời lại: Chung Nghị ư?
Bộ Hành một lát sau mới xem di động, không nghĩ tới anh ta sẽ nhắn tin tiếp.
Không có do dự, trực tiếp trả lời: “Còn về tài giỏi, so với anh còn kém xa.”
Vì thế, Tiểu Chu tổng lạnh lùng màn hình di động dần dần tắt đi, liệt khóe miệng.