Cúp điện thoại, Bộ Hành nghe anh ta đánh giá cô như vậy coi như là đang khích lệ cô, suy cho cùng thành công của một nghệ sĩ, một nhà thiết kế hay doanh nhân nhiều hay ít đều phải có “Da mặt dày” hay “Ảo tưởng”, đó mới là đặc biệt.
Cô vừa rồi chỉ thuận miệng đùa một chút.
Tuy bản thân không có kinh nghiệm, nhưng qua những cuộc hôn nhân xung quanh của người quen cùng với xem phim, kịch, đọc tiểu thuyết cô thấy, đàn ông rất dễ dàng có tình cảm với phụ nữ, không chỉ qua khuôn mặt, dáng người, khí chất, mà còn do ngoại cảnh tác động, rồi rất nhiều thứ nữa.
Không nghi ngờ gì khi Hugh có thiện cảm tốt đối với cô, nhưng từ thiện cảm đến tình yêu vẫn còn xa lắm.
Mà cũng giống nhau, cô đối với Hugh đương nhiên cũng có thiện cảm, thậm chí cho tới bây giờ anh ta là người đàn ông đầu tiên làm cô cảm thấy có thiện cảm, nếu không cũng sẽ không ở lần đầu tiên gặp liền đưa ra yêu cầu nuôi dưỡng anh ta.
Cô vẫn cho rằng kiểu thiện cảm này vẫn luôn tồn tại, vì ở với nhau nhiều sẽ hiểu nhau hơn, rồi dần dần sẽ trở nên vô cảm, thậm chí không chừng sẽ thành chán ghét, phản cảm.
Cô luôn cảm thấy bản thân mình tệ bạc, sẽ không thật lòng yêu ai đó, đối với cả bố mẹ cô cũng thế. Cô không nghĩ sẽ kết hôn, bởi vì hôn nhân yêu cầu tình yêu lớn cùng sự bao dung, cô tự nhận mình không làm được điều đó.
Cho nên, cô thích hợp với kiểu anh tình tôi nguyện, theo nhu cầu quan hệ nam nữ, đơn giản chính là trả tiền rồi thôi, không cần suy xét việc khác.
Nhưng mâu thuẫn ở chỗ cô muốn có con, mà con gái thì càng tốt.
Một mặt tương lai có người có thể thừa kế tài sản cùng sự nghiệp của cô, mặt khác có lẽ cô muốn bồi đắp cho chính mình, để cô được kiên nhẫn làm bạn cùng con.
Sau khi sắp xếp ý tưởng trong đầu, cô mở trang web thông báo tuyển dụng ra bắt đầu đăng ký, điền sơ yếu lý lịch.
Từ khi ra trường, đây là lần đầu tiên cô viết sơ yếu lý lịch, kinh nghiệm viết không có.
Cũng không cần tìm nhiều công ty, cứ thẳng Trác Chu mà đến, cô nộp đơn cho vị trí trợ lý thiết kế giày trẻ em của Bella, bởi vì vị trí này phù hợp với những người mới tốt nghiệp, yêu cầu kinh nghiệm không cao, cơ hội được đi phỏng vấn cao hơn.
Cô muốn bắt đầu từ vị trí cơ bản nhất, để thử xem xem chính mình có thể đi bao xa.
Ngày hôm sau 6 giờ tối, hai người hẹn gặp nhau lần đầu tiên ở tiệm cơm Tây.
Bộ Hành buổi chiều đến gian hàng, từ gian hàng trực tiếp đến Bảo Thịnh.
Hiện giờ không có xe, đi đâu đều không tiện, cô suy nghĩ ngày mai nên đến cửa hàng 4S xem xe.
Cô đến lúc bốn giờ, mang theo notebook ngồi ở chỗ thường ngồi để làm việc.
Chu Mộ Tu đến lúc 5 giờ rưỡi, anh từ sân bay trực tiếp đến đây.
Không nghĩ tới cô còn đến sớm hơn so với anh. Khi anh đi đến đối diện cô, cô thậm chí không biết.
Một tuần không gặp, cô như gầy hơn.
Cô hôm nay mặc áo khoác màu xanh đậm của "Chu", tay nâng má, cổ thon dài, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trầm mặc khóe miệng hơi rủ xuống, như đang suy nghĩ vấn đề gì.
Lúc anh ngồi xuống, cô mới giật mình, vô tình mắt nhìn lên hờ hững mà xa cách.
Giờ khắc này anh suy nghĩ, cô đang để người nào ở trong lòng?
Bộ Hành nhìn đến Hugh cảm thấy mình nông cạn thật sự, có thiện cảm đối với anh ta cũng bởi vì vẻ bề ngoài.
Anh hẳn là từ sân bay đến thẳng đây, trên tay xách túi màu đen, áo khoác màu đen đặt trên cánh tay, mặc sơ mi trắng quần tây màu xám đậm, trông rất đẹp trai, không có một tia mệt mỏi bởi đường dài.
Lúc nhận xét anh ta thì đồng thời Chu Mộ Tu đặt đồ và ngồi xuống.
Bộ Hành cất notebook vào trong túi, hỏi anh ta, “Bây giờ chúng ta ăn cơm chứ nhỷ?”
Chu Mộ Tu vẫy tay kêu người phục vụ lại, hai người gọi món rất nhanh.
“Sức khỏe thế nào rồi?”
Lại vấn đề này.
Bộ Hành trong lòng buồn cười, mặt nghiêm túc trả lời anh, “Đã qua một tuần rồi, đại khái có thể đạt tới tiêu chuẩn khỏe mạnh mà anh muốn.”
Chu Mộ Tu trong lòng bối rối, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Cô đang đùa tôi đấy à?”
Bộ Hành cũng không trốn tránh, nhếch khóe miệng lên hỏi lại: “Anh bị đùa á?”
Chu Mộ Tu tim đập có chút rối loạn, nhìn máy tính của cô hỏi, “Vừa rồi cô làm cái gì đấy?”
“Tìm việc. Tôi rất tôn trọng yêu cầu của kim chủ. Anh không quên đáp ứng chuyện của tôi chứ?”
Nói xong, Bộ Hành từ túi máy tính lấy giấy tờ cùng 乃út, đưa cho anh ta.
“Không có vấn đề gì thì anh hãy ký tên vào đây.”
Chu Mộ Tu đón lấy xem, mặt trên viết bốn chữ rất to “Hợp đồng bao dưỡng”.
Phía dưới theo thứ tự trình bày một ít điều khoản:
Một, yêu cầu hai bên cung cấp cấp cho đối phương giấy kiểm tra sức khoẻ mới nhất.
Hai, người bao dưỡng cuối tháng chi trả cho người được bao dưỡng thù lao một trăm năm mươi vạn, kỳ hạn bao dưỡng từ ngày một tháng ba đến ngày một tháng ba năm sau.
Ba, trong lúc quan hệ bao dưỡng tồn tại, vì lợi ích của sức khỏe của hai bên, người bao dưỡng cùng người được bao dưỡng đều không được có quan hệ thân mật tiếp xúc cơ thể với người khác phái khác.
Bốn, hai bên đều không được công khai mối quan hệ bao dưỡng.
Năm, nếu mang thai, quan hệ bao dưỡng tự động hủy bỏ, con thuộc sở hữu của người bao dưỡng, người được bao dưỡng không có quan hệ gì.
......
Mười, nếu không thực hiện một trong các điều khoản kể trên, lập tức quan hệ bao dưỡng sẽ chấm dứt.
Chu Mộ Tu nhanh chóng xem một lần, ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi có một câu hỏi.”
“Anh cứ hỏi.”
“Tại sao cô có thể khẳng định trong một năm sẽ mang thai?”
Chu Mộ Tu lúc này trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần*. Trong hợp đồng này, anh tồn tại như một người cung cấp t*ng trùng. (*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Bộ Hành nói thật: “Bởi vì tôi lo lắng có một ngày bị giống mẹ tôi phải đi làm thụ tinh ống nghiệm, cho nên từ khi học năm trung tôi đã kiểm tra sức khỏe, tất cả đều tốt, có thể thụ thai tự nhiên, vận khí tốt nói không chừng nửa năm là được.”
Liếc anh ta một cái lại nói: “Trừ khi anh không được.”
Chu Mộ Tu trong lòng buồn bực, nhìn cô với ánh mắt tức giận, “Cô về sau sẽ biết.”
Bộ Hành nhướng mày, “Rất mong chờ.”
Bản thân cô vốn không phải là người thể hiện vui buồn cho người khác biết, cô cố tình trêu tức anh ta dễ như trở bàn tay!
Chu Mộ Tu liếc nhìn cô một cái thật sâu, “Tôi còn có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Chúng ta có thể bắt đầu là bạn trước khi làm bạn tình, tôi cũng sẽ quyết định có con khi nào tôi muốn.”
Bộ Hành nhíu mày, khoanh tay để trên bàn trước mặt anh ta, “Tôi không đồng ý. Anh biết mục đích của tôi cuối cùng chính là muốn có con mà.”
Nếu để anh ta quyết định, cô chẳng phải là đánh mất thế chủ động? Giao dịch có ý nghĩa gì nữa?
Chu Mộ Tu lúc này cũng không nhượng bộ, “Trong lúc tồn tại mối quan hệ bao dưỡng, tôi bảo đảm sẽ cho cô có thai, sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ hiện tại cô còn trẻ, còn muốn làm việc, kế hoạch sinh con có thể hoãn lại đến hai năm sau?”
Bộ Hành ở nghiêm túc suy xét những lời anh ta nói.
Hợp đồng này có viết kỳ hạn là một năm, một khi mang thai hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô sang năm, nhưng vấn đề không lớn, khi mang thai vẫn đi làm đến lúc sinh, tình huống này đối với công việc của phụ nữ hết sức bình thường, cô đến lúc đó sẽ tìm bảo mẫu cùng một người hỗ trợ phụ giúp cô.
Đương nhiên tốt nhất vẫn nên theo kế hoạch lúc hai mươi tám tuổi sẽ có con của cô, nhưng nói vậy hợp đồng bao dưỡng quá dài, hai mươi tám tuổi thì từ hiện tại cho đến lúc đó còn bốn năm nữa, dựa theo lời ban đầu của cô một tháng một trăm năm mươi vạn, bốn năm khoảng bảy nghìn hai trăm vạn, số tiền này quá cao.
Cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn nghèo.
Cô đề nghị, “Hoặc là khi tôi hai mươi tám tuổi chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.”
Như vậy cô chỉ cần trả phí một năm bao dưỡng, thời gian một năm cũng đủ để cô mang thai.
Chu Mộ Tu khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt hài hước, “Cô cho rằng tôi sẽ chờ bốn năm để cô đến bao dưỡng tôi?”
Khả năng là không thể, anh nói không chừng bốn năm sau đã kết hôn và sinh con. Lúc đó cô không nên có ý tưởng phá hoại gia đình người khác.
Như trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cô nghiêm mặt nói: “Nếu như vậy, trong bốn năm chúng ta một lần nữa bàn lại vấn đề giá cả một chút đi.”
Chu Mộ Tu trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ mình không chỉ bị đặt trên mặt bàn mà ra giá, còn bị người ta cò kè mặc cả.
Thật ra anh cũng không muốn cô ấy trả tiền, lúc này nghĩ lại, tư thế nữ nhân này thể hiện như người làm ăn buôn bán, nếu không để cô chi trả một số tiền, chỉ sợ cô không cần anh ta.
Liếc cô một cái, “Hay là như này, tháng thứ nhất cô trả cho tôi một trăm năm mươi vạn, tháng thứ hai trả một trăm bốn mươi vạn, giảm dần theo từng tháng.”
Bộ Hành kinh ngạc, “Anh đang nói đùa hả? Tính như vậy, tháng thứ mười lăm chỉ còn mười vạn, tháng thứ mười sáu bằng không ư?”
“Đúng thế.”
“Như vậy anh không mệt sao?”
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, anh sẽ làm như thế nào để ý tưởng không thua so với cô?
Anh cầm lấy 乃út ở trên hợp đồng sửa vài chỗ, khóe miệng cười nhẹ, “Tôi vừa lúc cũng đang cần một bạn tình, chúng ta cứ làm theo nhu cầu.”