Tiểu Phú Bà - Chương 11

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Đêm nay, Bộ Hành suy nghĩ rất nhiều.
Ngoài việc tìm được nam nhân ưng ý trước dự định bốn năm, những kế hoạch khác vẫn đang được làm từng bước một.
Hiện cô đang sống ở căn hộ thuộc khu Nam Phụng, phía tây nam Tô Thành, đi đến nội thành mất một giờ đi xe.
Trác Chu lại tọa lạc ở nội thành, đường Hồng Mai, nếu như đi làm ở nơi này hiển nhiên đi lại không tiện.
Lần trước giá nhà ở Tô Thành rơi vào trạng thái điên cuồng, tăng lên mỗi ngày, hai ngày nay bắt đầu có xu hướng ổn định. Cô suy nghĩ đem căn hộ này bán đi khi giá đang cao, để chuyển đến nội thành sinh sống.
Một điều quan trọng nữa, nhà của chú hai cách nơi này chỉ một con phố, cho dù cô có đổi khóa, vẫn cảm thấy không ổn, như vướng gì ở hầu.
Có rất nhiều việc chờ cô khi cô đi làm, cô cũng không có thời gian rỗi cùng bọn họ dây dưa, ở cách xa vẫn tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, cô đến cửa hàng ăn sáng sớm một chút.
Ăn xong sớm thuận tiện liên hệ với người môi giới ở khu bên cạnh, cùng thương lượng sau đó đăng tin bán biệt thự với giá một ngàn tám trăm chín mươi vạn ở trên mạng.
Khu Nam Phụng này rất tốt cho việc học, bên cạnh là trường trung học thực nghiệm Nam Phụng, có trung học cơ sở cùng trung học phổ thông, nên cô không lo lắng một chút nào về chuyện bán nhà.
Bộ Hành đã sớm có kế hoạch cho tương lai của con cô, sẽ ở trong căn hộ nội thành, so sánh với nơi này chỉ có hơn chứ không kém. Đổi nơi ở cũng có trong kế hoạch của cô, chỉ là ban đầu cô tính toán không phải bán biệt thự, bởi vì cô cũng không cần tiền để đầu tư vào chỗ khác.
Khi trở về nhà cô liền bắt đầu thu dọn đồ.
Cô không phải người hoài niệm, cũng coi như không lưu luyến nơi này, tốt hơn nhớ một người hãy ghi tạc ở trong lòng, cô càng cần vì tương lai chính mình mà sống.
Những đồ vật to lớn đều không cần, cô chỉ thu dọn một số đồ dùng cá nhân, sau đó tìm một công ty dọn nhà tốt, để họ tới thu dọn và đóng gói, vận chuyển cùng toàn bộ các việc phải làm.
Hai giờ chiều, Hứa Hương Ngọc xuất hiện ở cửa.
Bà ta hai ngày trước đã đến đây tìm con dấu cá nhân của Bộ Hành khi cô không có nhà, ngẫm lại không cam lòng hôm nay lại tới nữa, không nghĩ đến Bộ Hành xuất viện trước dự định, hơn nữa rõ ràng sắp chuyển nhà.
Bộ Hành đang ở phòng khách chỉ huy nhân viên dọn nhà đóng gói đồ, lỡ đãng nhìn ra cửa thấy Hứa Hương Ngọc đang lén lút.
Trong lòng suy nghĩ, mấy hôm trước trong lòng không vui, hôm qua luật sư mới khởi kiện, chờ án thụ lý phải năm ngày sau họ mới có thể nhận được giấy triệu tập của toà án.
Vợ chồng chú hai còn không biết cô đã khởi kiện ra toà án.
Hứa Hương Ngọc lùi về, đại khái định đi.
Bộ Hành nhân cơ hội kêu một tiếng, “Thím hai!”
Hứa Hương Ngọc mặt lập tức cười, như là vừa tới, “Hành Hành, cháu xuất viện rồi à? Thím tiện đường qua đây xem, không nghĩ cháu đã về thật!”
Chợt làm bộ vẻ nghi hoặc, “Cháu đang làm gì vậy?”
Bộ Hành thở ngắn than dài, chậm rãi nói: “Gần đây cháu không làm gì ra tiền, đỉnh đầu đang có vết nứt. Có mình cháu mà ở nhà lớn như vậy thật lãng phí, lại còn bị những tên trộm thương nhớ.”
Nói đến trộm Bộ Hành cố ý như vô tình nhìn vào mắt Hứa Hương Ngọc, bĩu môi, “Cháu nghĩ còn không bằng bán đi mua nhà nhỏ hơn, tiền còn lại mua một chiếc xe mới. Thím thấy có được không, thím hai?”
Hứa Hương Ngọc có tật giật mình, sắc mặt thay đổi, lại nghĩ mình lần trước đã rất cẩn thận, cô ta không có khả năng phát hiện được.
Bình tĩnh hỏi: “Cháu chuyển đến đâu ở?”
Bộ Hành tất nhiên sẽ không nói cho bà ta chỗ ở thật, thở dài, “Nhà đã có người mua, hợp đồng cũng ký rồi. Bạn của cháu cho cháu mượn tạm căn hộ ở vài ngày, đến lúc đó sẽ tìm nhà sau.”
Cô cố ý nói phòng ở đã bán, để thím hai đừng có chú ý vào cái gì nữa.
Hứa Hương Ngọc vội vàng nói: “Nếu không cháu hãy đến nhà thím ở đi! Tùy cháu muốn ở bao lâu thì ở, bao lâu cũng được!”
“Vẫn là không nên, Bộ Uy hiện tại còn bị giam, có cháu đến mọi người lại thêm phiền.”
Bộ Hành đến bây giờ hoàn toàn không đề cập đến việc bồi thường vụ tai nạn cũng như quyền cổ đông, biết có nói cũng không làm nên chuyện gì, cô cũng lười nghe Hứa Hương Ngọc chơi xấu cãi cọ, việc này đã giao toàn quyền cho luật sư xử lý.
Hứa Hương Ngọc lại có ý hoàn toàn ngược lại, trong lòng bà cho rằng Bộ Hành hôm nay sắc mặt sẽ không tốt khi nhìn thấy bà, không nghĩ tới cô vẫn rất lịch sự, không khỏi cho rằng cô lần trước ở phòng bệnh do khó thở để nói, không dám hành động, sự việc phía trước có thừa mà.
Hơn nữa nghĩ lại, lần trước mạnh miệng như vậy, là có luật sư đến, giống soái ca minh tinh điện ảnh trẻ tuổi!
Bà trong lòng liền thả lỏng, cố ý lấy lòng Bộ Hành, “Người lần trước kia là bạn mới quen của cháu à? Hai người thật là trai tài gái sắc, đăng đối vô cùng!”
Bộ Hành cười cười không nói, cố ý làm cho Hứa Hương Ngọc hiểu lầm rằng bọn họ là một đôi, muốn bà ta có điểm kiêng kị.
Trong lòng lại nghĩ, Hugh mà bà ta gặp ví như “Ngọc thụ lâm phong”*, mà cô lúc ấy nằm ở trên giường bệnh làm gì có nửa điểm mỹ mạo, càng đừng nói cùng anh ta đăng đối!
(* Ngọc thụ lâm phong ý câu đó là rất rất đẹp trai tướng tá oai phong)
Hai thím cháu đứng cạnh nhau nói chuyện cũng không tệ lắm, Hứa Hương Ngọc ở lại một hồi rồi mới đi.
Bộ Hành thông qua cuộc nói chuyện này, cô muốn nói với thím hai mình đã bán nhà, trên thực tế còn chưa có tin chuẩn xác.
Buổi chiều toàn bộ đồ được chuyển đi, cô đem chìa khóa đưa cho người môi giới, buổi tối cũng đã đến căn hộ ở nội thành.
Ở khu nội thành này, nhà cửa cùng an ninh có tiếng quản lý nghiêm ngặt. Trước khi qua cửa lớn phải nhập vân tay để vào, đi vào đại sảnh tầng một còn có một trạm quản lý, có ba ca quản gia phục vụ 24/24 giờ thay phiên nhau, đồng thời có một nhân viên an ninh. Người ngoài muốn vào phải được hộ gia đình cho phép và sau đó phải tiến hành đăng ký mới có thể lên tầng.
Bộ Hành đến nơi này ở cảm giác an toàn được tăng lên, nhanh chóng dọn qua đây quả nhiên là quyết định chính xác.
Hôm nay chuyển nhà tuy rằng không phải làm gì, nhưng sức khỏe cô vẫn chưa phục hồi như cũ, cảm thấy có chút mỏi mệt.
Cô gọi một phần cơm hộp cho bữa tối, cô tắm xong liền cầm notebook vào phòng.
Chu Mộ Tu gọi điện thoại tới, Bộ Hành cố ý nhìn thời gian.
9 giờ tối.
Thời gian gọi điện giống hôm qua.
Bộ Hành nghe máy, “Alo!”
“Sức khỏe tốt hơn rồi chứ?”
Bộ Hành mắt trợn, ngay cả câu hỏi chuyện đầu tiên đều giống nhau như đúc.
Thực sự cầu thị trả lời anh ta, “Không làm gì nên cũng không cảm giác đau đớn. Anh đi công tác ở đâu?”
“Paris.”
Cô tra múi giờ nhanh chóng trên notebook, Paris hiện tại đang ba giờ chiều.
“Có bận không?”
“Ừ!”
Bộ Hành lại đột nhiên nhớ tới Tưởng Dung nói tổng giám đốc thiết kế Trác Chu cùng với nhà thiết kế đầu ngành đi Pháp xem trình diễn thời trang, tò mò, “Anh đi xem trình diễn thời trang?”
“Sao cô biết?” Trên thực tế đến buổi trình diễn chỉ là kế hoạch bổ sung, vừa mới kết thúc, anh đang ngồi trên xe trở về khách sạn.
“Haha!” Bộ Hành cười ra tiếng, không biết anh ta có giống những nghệ sĩ ngồi xếp hàng xem biểu diễn thời trang biểu cảm cao quý, lạnh lùng rồi chụp ảnh tự sướng không nhỷ?
Đầu kia điện thoại phía Chu Mộ Tu không biết cô cười vì cái gì, lại không tự chủ được mà khóe miệng cũng cong lên, cô lần đầu cười rõ ràng như vậy, đáng tiếc anh không nhìn thấy được bộ dáng cô lúc này.
Tháo cúc ở cổ áo sơmi, anh mở cửa sổ xe, phong cảnh Paris rất lớn, lạnh hơn so với Tô Thành.
Anh nói: “Chiều mai tôi bay về. Gặp nhau không?”
Bộ Hành nghe được trong điện thoại có tiếng gió, đột nhiên hỏi câu:
“Hugh, anh sẽ không yêu tôi chứ?”
Chu Mộ Tu иgự¢ nén lại, cười nhạo ra tiếng, “Bộ Hành, cô không chỉ có da mặt dày, mà còn rất ảo tưởng nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc