Khoảng bốn năm ngày sau, Bộ Hành nhận được điện thoại của Hứa Thành.
Bộ Hành chọn địa điểm, vẫn là tầng một của Bảo Thịnh, tiệm cơm Tây mà cô thường tới.
Đương nhiên lúc cô đến đó, Hứa Thành đang đợi cô.
Hứa Thành thoạt nhìn trông văn nhã lão thành, làm việc cũng ổn trọng đáng tin cậy, nên được Hứa Hương Ngọc tín nhiệm, coi trọng.
Nhưng khi anh ta ở đối diện với Bộ Hành, cũng giống như lần trước, có vẻ có chút khẩn trương căng thẳng. Hơn nữa khi đi gặp mặt, Hứa Hương Ngọc ngàn vạn lần dặn dò đừng nói lộ ra những việc ở xưởng, Hứa Thành trong lòng có chút không yên.
“Bộ tiểu thư...” Hứa Thành mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.
Bộ Hành buông muỗng nhỏ quấy cà phê đang cầm trong tay, nhìn thẳng anh ta, “Giám đốc Hứa, anh thích tôi sao?”
Hứa Thành lập tức mặt đỏ bừng, trốn tránh ánh mắt của Bộ Hành, hoàn toàn không còn cái nghiêm túc cũ kỹ như mọi ngày.
Bộ Hành trong lòng thở dài, thím hai thật ích kỷ khi tính toán trong chuyện tình cảm này, có người cháu trai như vậy thật trung thành.
Lại nhớ tới lần đầu tiên gặp anh ta.
Nhà xưởng của gia đình họ Bộ có tên Bước Đi. Bộ Hành vào một ngày đợt đầu năm, thừa dịp vợ chồng chú hai đều không đến xưởng.
Cô theo thường lệ chỉ đến vẽ mẫu thiết kế, thời gian rảnh thì giúp đỡ sư phó đánh hai khoản giày, vợ chồng chú hai có thấy cũng sẽ không nghi ngờ.
Cô làm bộ không biết chú hai không ở đây, lên lầu đi chào hỏi, lại thuận thế quẹo vào lối văn phòng tổng giám đốc, ngay bên cạnh đó là phòng tài vụ.
Bởi vậy biết được Hứa Thành.
Bắt đầu từ hôm đó, Bộ Hành mỗi tháng đều sẽ nhận được báo cáo tài chính từ Hứa Thành. Bởi vậy, cô đối với người này ấn tượng cũng không tệ lắm.
Hứa Thành bị nói trúng tâm, trong lòng bất ổn, cũng nhớ lại lần gặp mặt đó. Hôm đó vào giữa trưa, cô đẩy cửa phòng tài vụ bước vào, anh liền nhận ra cô.
Kỳ thật cô không biết, mấy năm trước trong lễ tang của cha mẹ cô, anh ta đã gặp cô. Lúc ấy cô mới mười sáu bảy tuổi, mặc đồ tang màu trắng quỳ gối trước linh đường, nhỏ xinh gầy yếu. Nước mắt như đã khóc khô, tuyết trắng trên mặt khiến mặt mày thâm lại, trong ánh mắt có một khoảng trống. Cô của anh ta ở một bên gạt lệ, trộm nhìn mẹ anh ta rồi bĩu môi, “Đáng thương, cũng do mệnh cháu không tốt!” Rồi vài năm sau, anh đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lên thấy cô cao hơn rất nhiều, nét mặt trầm tĩnh thong dong, thậm chí làm anh cảm thấy cô cao cao tại thượng. Giống như hôm nay cô nhìn thẳng anh ta, mở miệng câu đầu tiên là: “Xin chào, tôi là Bộ Hành. Anh hẳn biết tôi chứ?”
Anh ta đương nhiên biết, cô vẫn là cổ đông thứ hai của Bước Đi, cô của anh ta đã sớm cho anh ta phương án dự phòng.
Anh ta đứng lên gật gật đầu.
Miệng cô lộ ra một nụ cười nhạt, câu thứ hai của cô nói: “Anh làm tài vụ của công ty, không phải chờ đến chú hai tôi làm sổ sách, tôi là cổ đông của công ty, muốn xem báo cáo tài chính, tìm hiểu tình trạng kinh doanh của công ty, đây là yêu cầu chính đáng. Đúng không?”
Anh ta sững sờ tại chỗ, nói: “… Đúng.”
Cô đi đến trước mặt anh ta, lấy giấy viết một dãy chữ, ngẩng đầu: “Đây là hòm thư của tôi, tôi hy vọng sau này có thể nhìn thấy báo cáo tài chính mỗi tháng. Tất nhiên, vì tránh những việc phiền toái không cần thiết, tôi nghĩ việc này không cần báo cho cô của anh.”
Anh ta ngồi gần cô trong gang tấc, tay chân cứng còng, ấp úng nói không nên lời.
Lúc sau cô thoải mái hào phóng nói “Cảm ơn”, rồi về đi về phía cửa.
Anh ta trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại, đem cái thần thái kiêu ngạo không có phép tắc của cô ấy bây giờ so với cô gái nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa năm đó thật khác nhau.
Đương nhiên cô của anh ta nói muốn tác hợp anh cùng Bộ Hành, anh ta sợ hãi không thôi, trong lòng lại âm thầm kinh hỉ.
Với anh mà nói, cô giống như một con thiên nga trắng cao quý, anh tự nghĩ không xứng với cô, rồi lòng lại mang hi vọng, liền nghĩ nguyên nhân có là vì cô của anh muốn Bộ Hành cùng anh ở bên nhau thì anh cũng nguyện ý.
Bộ Hành nhìn Hứa Thành không được tự nhiên, trong lòng hơi thở dài.
Có một số người giao tiếp chỉ để xã giao, còn đại đa số người Bộ Hành đều thành tâm tin tưởng. Cô công bằng nói: “Hứa Thành, tôi có rất nhiều việc phải làm, tương lai cũng không nghĩ đến việc kết hôn. Cho nên, tôi không thích hợp với anh.”
Hứa Thành trong lòng kinh hãi, Bộ Hành vì thoái thác mà lại nói mình không kết hôn. Không khỏi buột miệng thốt ra: “Bộ tiểu thư, tôi với cô tôi không giống nhau, cũng không phải coi trọng tiền của cô…”
Bộ Hành không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng cô tin tưởng điều anh ta nói, thực lòng nói: “Cảm ơn anh đã thích tôi, còn lại thì xin lỗi anh!”
Kỳ thật, còn có việc rất quan trọng hơn một chút Bộ Hành chưa nói ra, nếu cô có kế hoạch kết hôn, cũng không phải là anh ta. Bởi vì cô không muốn cùng Hứa Hương Ngọc có quan hệ tốt hơn.
Nhìn Bộ Hành trên mặt nghiêm túc cùng sự kiên quyết, Hứa Thành trong lòng thấy một trận mất mát, nhưng cũng nói được rằng chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không được.
Hai người an tĩnh uống cà phê, Bộ Hành cũng không biết nên nói cái gì.
Cô khuyên nhủ anh ta từ tâm, “Anh có tiền đồ rất tốt, đừng vì cô anh mà làm gì đó vi phạm rồi hỏng cả sự nghiệp.”
Hứa Thành mặt biến sắc, nhớ tới Bộ Uy đã hợp thực hóa một số tiền trong sổ sách, biết cô đang cảnh cáo mình.
Bộ Hành nhìn lên bức tường, xem thời gian, cười nói: “Tôi còn muốn đi dạo trên tầng trên một lát.”
Hứa Thành biết điều, “Ừ, tôi cũng muốn về xưởng làm việc.”
Anh ta đứng lên chủ động kêu người phục vụ tính tiền, Bộ Hành cũng không giành thanh toán với anh ta.
Thanh toán tiền xong, hai người một trước một sau đi ra cửa, Bộ Hành muốn đi lên thang cuốn bên phải bỗng nhớ tới một việc, liền quay lại hỏi: “Cậu tôi dạo này có việc gì vậy? Lâu rồi tôi không gặp chú ấy.”
Hứa Thành do dự, cuối cùng vẫn nói: “Bộ tổng đang nghiên cứu một miếng đất ở khu Nam Thành trấn Kim Hồ.”
Bộ Hành gật đầu, kiểu suy tư gì đó rồi xoay người đi lên thang cuốn.
Hứa Thành đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn dáng cô, thở dài rời đi.
Bộ Hành đi dạo từ lầu hai lên đến lầu ba, đập vào mắt là nữ trang, hôm nay cô tính toán chỉ đi mua quần áo mới cho mình, để diện vào dịp tết coi như hợp với tình hình.
Cô đi thẳng đến trầm trồ “Đẹp quá”, lúc trước xem tin tức trên mạng nói đây là sản phẩm mới của công ty thời trang hàng đầu trong nước - Trác Chu, đây là nhãn hiệu nữ trang cao cấp dành cho lớp trẻ lần đầu tiên được bán ở cửa hàng, nghe nói đang còn ở giai đoạn kinh doanh thí điểm.
Khai trương không lâu, Bộ Hành đã tới đây hai lần, khi trước đã mua hai áo len ở đây.
Cô cảm thấy nơi này thật tuyệt vời khi đi dạo để mua sắm, từ bỏ việc mua quần áo cho bản thân, đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với sự trưng bày của nơi này.
Thời gian làm việc buổi chiều đã qua được hai giờ, người đi mua sắm cũng không nhiều.
Bộ Hành đi đến chỗ ưa thích lâu nay đó là áo khoác, có hai áo màu trắng gạo cùng xanh sẫm mà cô ưng.
Dựa theo sở thích, cô cầm chiếc màu trắng gạo tiến vào phòng thử đồ.
Mặc xong ra soi gương nhìn rất vừa lòng, quay đầu nhìn sang giá treo áo cùng kiểu màu xanh sẫm, lâu nay cô không mặc màu này, đột nhiên cũng muốn thử xem sao.
Người bán hàng rất biết xem mặt đoán ý người mua hàng, trên tay đã cầm theo áo màu xanh đậm, cười thân thiện đối với cô.
Bộ Hành mỉm cười, không cần tiến vào phòng thử đồ, trực tiếp ϲởí áօ khoác màu trắng sữa, thay màu xanh đậm lên thử luôn.
Tóc cô bị đè ở phần gáy cổ, phấn khởi đi đến chiếc gương để xem, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói có chút như đã từng quen biết: “Cái này đẹp hơn.”
Bộ Hành quay đầu lại, lại là mục tiêu số 2 của cô - người có tên là Hugh đã quen mấy ngày trước đây.
Anh ta mặc áo trắng quần đen, dáng người thẳng, bên cạnh còn có hai người đi theo.
Nhân viên bán hàng cung kính nói: “Chu tiên sinh!”
Chu Mộ Tu “Ừ!” một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn Bộ Hành.
Bộ Hành tâm tư đã xoay chuyển lại, cửa hàng này tên "Chu", mà đây là cửa hàng kinh doanh của Trác Chu ở Bảo Thịnh, liên tiếp hai lần đến Bảo Thịnh đều gặp phải anh ta, anh ta có lẽ thường trú ở chỗ này.
Xem thái độ của nhân viên bán hàng vừa rồi anh ta rất có khả năng là tên của người phụ trách mặt tiền cửa hàng "Chu" này.
Tổng lão Trác Chu tiếng tăm lừng lẫy - Chu Duy Khang, anh ta cũng họ Chu, không biết có quan hệ gì hay không?
Nhân viên bán hàng thấy tình hình này, cho rằng hai người biết nhau, tự động tản ra xa.
Mặt khác hai người kia, một người là giám đốc cửa hàng, còn một người đi theo tổng giám đốc để kiểm tra doanh số cửa hàng, thấy thế cũng đi tránh ra chỗ khác.
Thật ra Chu Mộ Tu mấy ngày nay đến Bảo Thịnh có việc cần, cửa hàng tên “Chu” này là hạng mục do anh lên kế hoạch, hiện tại đang trong giai đoạn kinh doanh thí điểm, được anh rất coi trọng.
Mà trên thực tế, một giờ trước anh cũng đã nhìn thấy mặt cô gái này.
Anh vừa đến tầng ba, đứng ở hành lang trong lúc vô ý nhìn xuống phía dưới, thấy cô đang từ quán đối diện với tiệm cơm Tây đi ra, đồng hành còn có một người con trai đeo mắt kính.
Hai người ở cầu thang cuốn tạm biệt nhau, cô một mình đi lên trên tầng, còn nam nhân kia nhìn dáng cô lưu luyến không rời.
Anh lúc ấy trong lòng có chút không vui, một nữ nhân có tiền ăn không ngồi rồi, huống chi còn xinh đẹp, thì đương nhiên không thiếu nam nhân thích.
Nhưng anh bất mãn cô là vì trắng trợn táo bạo mà dùng tiền để bao trai, chính miệng cô lại còn nói giá một trăm năm mươi vạn.
Anh nhớ lại hôm đó cô nói những lời hoang đường này một cách tự nhiên, có lẽ, cô vốn chính đang tái phạm, đúng là trên đời không thiếu những chuyện như thế này.
Trong lòng phản cảm, không xem cô ra gì, cùng cấp dưới đi vào cửa hàng tên “Chu”, trao đổi công việc.
Mà lúc chuẩn bị rời đi lại thấy cô dạo đến nơi này, anh ta lúc trước nghĩ thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại theo đuôi cô.
Cấp dưới không biết làm sao cũng đi theo anh, cho rằng ông chủ lại phát hiện nơi nào không hợp mắt. Cho đến vừa rồi khi cô thử cái áo kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bộ Hành nhướng mày, “Cái này đẹp ở chỗ nào?”
Cô nhớ tới ngày hôm ấy anh ta thuận miệng nói bốn yêu cầu, hai yêu cầu “Tự tin” “Độc lập” thấy mình còn phù hợp, chủ yếu là hai yêu cầu sau - “Ưu nhã” cùng “Mỹ lệ”, bản thân mình còn thiếu chút nữa.
Chu Mộ Tu nhìn cô lúc này.
Cô hôm nay trang điểm nhẹ, tóc xõa dài xuống vai, môi đánh son, cả người nhìn qua so với lần trước tâm lý tốt hơn rất nhiều.
Mà cái áo khoác màu xanh đậm càng làm cho da cô như trắng trẻo, mịn màng hơn nhiều, khí chất thanh cao thuần khiết.
Anh ta trong lòng tự động nói ra bốn chữ: “Ưu nhã mỹ lệ”.
Chỉ tiếc là thứ vàng này bên ngoài mượt mà, bên trong thối rữa, không khỏi có điểm mất hứng, xoay người đi.
Bộ Hành nhìn trong mắt anh ta thấy được một tia ghét bỏ, cố ý hỏi: “Tiêu chuẩn của ưu nhã mỹ lệ là gì? Tôi sẽ cố nỗ lực theo chiều hướng đó."
Chu Mộ Tu chắp tay sau lưng, quay đầu bĩu môi cười khẽ, “Cô nỗ lực qua mấy nam nhân?”
Bộ Hành bình tĩnh nhìn anh ta, đột nhiên tiến lên một bước, ánh mắt di chuyển trông gian gian, khóe miệng nhếch lên, hạ thấp thanh âm nói: “Qua anh là tốt nhất.”
Chu Mộ Tu cười nhạo ra tiếng, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ có mặt dày vô sỉ, mà còn miệng lưỡi sắc bén, còn cố tình thể hiện mình lạnh lùng.
Anh liếc nhìn cô thật sâu một cái, cất bước rời đi.
Bộ Hành nhìn bóng dáng của anh ta, cười ra thành tiếng, vui sướng cầm quần áo tính tiền.