“Em không muốn đêm đầu tiên của anh, anh… đứng đắn một chút!”
Tô Hoàn và Hứa Minh Ý làm lành, không muốn nhanh như vậy phải rời khỏi anh, thế là ở lại Thâm Quyến thêm mấy ngày.
Trong mấy ngày này, tìm cảm của hai người nóng lên thần tốc, quấn quýt triền miên, dường như so với hồi yêu đương ở đại học còn tốt hơn nhiều.
Thời điểm đó Hứa Minh Ý chỉ như hũ nút, cái gì cũng không hiểu, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cũng không biết cách thương yêu bạn gái thế nào. Mặc dù anh rất thích Tô Hoàn, trong lòng nghĩ thứ này thứ kia nhưng làm thế nào cũng không thể hiện ra được, đến mức Tô Hoàn luôn cảm thấy chỉ có bản thân đơn phương cố gắng, không nhận được hồi đáp.
Tình cảm cũng cần kinh doanh, không có tình yêu nào thật sự không cần nhận lại, chỉ cần để ý, khẳng định đều hi vọng nhận được phản hồi từ đối phương.
Khoảng thời gian đó, thật ra Tô Hoàn cũng rất tủi thân.
Có điều có kinh nghiệm hai năm xa nhau, hai người đối với phương diện tình cảm, tâm thái thành thục hơn rất nhiều.
Nhất là Hứa Minh Ý, hiểu được mùi vị mất đi, hiện giờ mất rồi lấy lại được, quý trọng gấp đôi.
Mấy ngày nay, Hứa Minh Ý tan làm liền hỏa tốc bay về nhà nấu cơm cho bạn gái, Tô Hoàn ở rịt trong nhà đọc manga và tạp chí chờ anh trở về, cuộc sống trôi qua những ngày thư thái thoải mái nhất từ trước đến giờ.
Thật ra phòng trọ nhỏ không thua kém căn nhà lớn bao nhiêu, trước kia cô ở biệt thự trong trang viên, phòng rất lớn nhưng trống rỗng lạnh lẽo, không có hơi người.
Thế nhưng căn phòng nhỏ của Hứa Minh Ý lại cực kỳ ấm áp.
Hứa Minh Ý giống như người bị hội chứng nghiện hôn nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng muốn hôn cô, lúc nấu cơm, lúc giặt quần áo, lúc dạo phố, thậm chí trước khi đi ngủ, hai người cũng phải hôn nhau một lúc lâu.
Những ngày qua, anh càng lúc càng không kiềm chế được bản thân, có điều cân nhắc đến việc Tô Hoàn vẫn còn là “bảo bảo”, mình cũng không có kinh nghiệm gì, cho dù đau khổ, anh cũng phải nhịn, chuyện tốt đẹp xứng đáng để chờ đợi.
Ngày nọ khi tan làm, Hứa Minh Ý ôm một bộ đệm lông mềm rất dày trở về, trải trên ghế sô pha: “Em thích nằm mềm, anh thêm một lớp cho em, ngồi thử lên một chút đi.”
Đệm làm từ lông thỏ, sờ cực kỳ mềm mại, Tô Hoàn biết, giá khẳng định không rẻ.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Hứa Minh Ý đều mua rất nhiều thứ trở về, giống như con chim trống chăm chỉ bổ sung từng cái lá cho ổ chim của mình, xây dựng một môi trường sống dễ chịu cho bạn đời.
Tô Hoàn nói: “Đệm dày như vậy, mùa hè sẽ rất nóng.”
“Nóng thì mở điều hòa ở mức thấp nhất.”
Cô không tự giác nở nụ cười: “Như vậy sẽ rất tốn điện, mấy ngày nay em ở chỗ anh, tổng cộng anh tiêu bao nhiêu tiền rồi?”
Hứa Minh Ý ôm cô nói: “Anh cam tâm tình nguyện.”
Mục đích kiếm tiền, không phải là để cho người phụ nữ của mình tiêu sao, mấy nay Hứa Minh Ý cảm thấy cực kỳ có động lực, giống như cuộc sống đều có ý nghĩa, có hi vọng có mơ ước.
“Ngày mai em sẽ trở về.” Tô Hoàn thở dài một tiếng: “Phải về làm việc rồi.”
“Không thể ở thêm mấy ngày sao? Anh đã học thật tốt, chuẩn bị tặng em một đêm đầu tiên hoàn mỹ.”
Tô Hoàn buồn cười vuốt tóc anh: “Nói câu này anh có thể xấu hổ một chút không!”
Dường như Hứa Minh Ý rất chân thành, không có ý đùa cợt một chút nào: “Tại sao phải xấu hổ, anh cảm thấy đây là chuyện rất tốt đẹp, cũng mong đợi từ lâu, tóm lại anh sẽ cố gắng khiến em hài lòng.”
Thần linh ơi.
Có đôi khi, Tô Hoàn thật sự không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của Hứa Minh Ý, dù sao chính là không giống người bình thường.
“Thật sự không thể ở thêm mấy ngày sao?” Anh dùng chóp mũi cọ cọ cổ Tô Hoàn khiến cô hơi ngứa.
“Em phải về làm việc, ở chỗ này ăn của anh dùng của anh, không hay lắm.”
“Anh đã nói không sao mà.” Anh cố chấp: “Anh cam tâm tình nguyện.”
Tô Hoàn an ủi anh: “Có lẽ em có thể tìm một công việc ở Thâm Quyến.”
Hứa Minh Ý nhìn cô: “Em đồng ý tới?”
Tô Hoàn nhún vai: “Dù sao em cũng sẽ không làm lâu ở công ty của anh Tịch Khiêm nữa, bởi luôn cảm thấy được chiếu cố, bất kể công việc có làm tốt hay không đều không bị trách mắng. Thật ra em cũng rất muốn tự mình kiếm sống, không muốn dựa vào quan hệ trọng nhà.”
“Nếu em sẵn lòng tới, anh sẽ thuê một căn hộ tốt hơn, ở chung cư cao cấp, có gác cổng có bảo vệ, xung quanh xanh hóa cũng rất tốt, gần chỗ làm của em, em không cần chen lấn trong tàu điện ngầm, như vậy được không?”
“Được, anh nói gì cũng được.” Tô Hoàn ôm mặt anh hôn một cái: “Hứa Minh Ý, anh tốt với em hết chỗ chê, cứ như vậy em thật sự không thể rời khỏi anh được.”
Hứa Minh Ý hôn say đắm cô một lúc lâu, ôm eo cô nói: “Thật ra anh học cũng tương đối rồi, nếu không đêm nay, anh dâng đêm đầu tiên cho em?”
Tô Hoàn cười đẩy anh: “Không muốn, em không muốn đêm đầu của anh, anh… đứng đắn một chút!”
“Anh rất đứng đắn mà.”
Tô Hoàn khinh bỉ: “Mỗi lần sau khi hôn xong, anh đều phải hỏi cảm giác của em, còn muốn miêu tả kỹ càng, xin anh đó, những chuyện riêng tư như thế không cần trao đổi cảm nhận, mọi người ngầm hiểu không tốt sao?”
Hứa Minh Ý vô tội chớp mắt: “Anh chỉ muốn làm càng tốt hơn.”
“Những việc này, không phải kỹ thuật, cũng không phải lập trình, nâng cấp nâng cấp có thể làm tốt hơn, anh… anh học hỏi Phó Thời Hàn người ta để có chút EQ đi.”
Hứa Minh Ý xụ mặt xuống: “Ồ, em thích Phó Thời Hàn như vậy cơ à.”
Tô Hoàn: …
Không có cách nào giao lưu với thẳng nam ngành kỹ thuật!
“Ngày mai em đi!” Dường như Hứa Minh Ý vẫn tức giận: “Buổi tối hôm nay đừng mơ được ăn cơm anh nấu! Anh không nấu cơm cho bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!”
“Anh còn được đà lấn tới.” Tô Hoàn nện gội dựa vào lưng anh: “Không cần chờ ngày mai, bây giờ em sẽ đi.”
Hứa Minh Ý không để Tô Hoàn đi, cản trước mặt cô: “Ai… ai bảo em đi, điện thoại di động của em đã sạc đầy chưa, đi… đi rồi liền hối hận.”
Anh cố tỏ ra hung dữ, ngược lại chọc cười Tô Hoàn: “Em có sạc dự phòng, không mệt Hứa nhị quan gia anh quan tâm.”
Hứa Minh Ý lộ vẻ đắc ý: “À, sạc dự phòng sao.”
Tô Hoàn dự cảm không lành, cầm sạc dự phòng ở đầu giường nhìn một chút, vậy mà không có điện.
Hứa Minh Ý nói: “Tối qua anh dùng sạc dự phòng của em, sạc điện thoại cả đêm.”
Tô Hoàn: …
Nắm đấm hơi ngứa, dường như muốn đánh người.
Cô quay trở lại ghế sô pha, bắt đầu phụng phịu.
Mặc dù ngoài miệng Hứa Minh Ý nói không nấu cơm cho cô, nhưng cuối cùng vẫn vào phòng bếp, không lâu sau, mì sốt hải sản (*) thơm ngào ngạt liền xuất hiện.
(*) 海鲜焖面
c78
Những ngày vừa rồi anh thay đổi đa dạng các món ăn cho cô, tay nghề so với đầu bếp ở nhà hàng còn đỉnh hơn.
Ban đầu khẩu vị của Tô Hoàn rất ít, kết quả ở chung mấy ngày nay với anh, thế mà béo thêm mấy cân.
Hứa Minh Ý đeo bao tay thật dày, đặt đĩa mì lên bàn, liếc Tô Hoàn đang phụng phịu một chút: “Khuê nữ, ăn cơm.”
“Người ngay thẳng không nhận đồ bố thí.” Dù sao Tô Hoàn quyết tâm làm căng với anh rồi.
“Thơm quá nha.” Hứa Minh Ý ngồi bên bàn, chọn một sợi mì dụ dỗ cô: “Anh cố ý ra chợ bán hải sản tươi, có cá, có sò, có tôm… thật sự ăn rất ngon.”
Tô Hoàn ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước miếng một cái, khó chịu đi tới.
Hứa Minh Ý vội vàng kéo cô ngồi xuống, dịu dàng dụ dỗ: “Được rồi, không tức giận nữa, tức giận sẽ có nếp nhăn.”
“Sau này không cho phép nổi giận vô cớ với em, em nói cái gì cũng đúng, anh không được cãi lại.”
Hứa Minh Ý nói: “Vậy anh thành dạng gì, có muốn anh chế tạo một người máy làm chồng cho em không, người máy không cãi lại, chủ nhân nói gì đều đúng, em đồng ý chứ?”
Tô Hoàn: …
Cho nên dỗ dàng cô khó khăn như vậy sao! Thẳng nam đáng ૮ɦếƭ.
Mặc dù hai người cãi nhau, buổi tối vẫn ôm nhau ngủ.
Hứa Minh Ý vẫn còn nhớ thương chuyện đêm đầu tiên, tay chân không an phận bị Tô Hoàn đạp xuống giường hai lần, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ngày hôm sau hai người ở sân bay lưu luyến chia tay.
Cuối năm tham gia hôn lễ của Hoắc Yên và Phó Thời Hàn mới có thể gặp mặt.
Toàn bộ nữ sinh của phòng ký túc xá 409 đều làm phù dâu của Hoắc Yên, còn mấy đồng chí nam sinh độc thân phòng 611 làm phù rể cho Phó Thời Hàn.
Một ngày trước hôn lễ, nam nữ trẻ tuổi của hai phòng ký túc xá vây quanh cô dâu và chú rể, cùng cả thợ chụp ảnh, đi tới sườn núi nhỏ phía sau trường học chụp ảnh lưu niệm.
Phó Thời Hàn âu phục giày da ôm Hoắc Yên mặc váy cưới trắng dài quét đất đứng chính giữa, phù rể và phù dâu đứng hai bên, thợ chụp ảnh yêu cầu nam nữ tự do thành cặp, bốn người hai đôi.
Hứa Minh Ý nắm tay Tô Hoàn, cúi người hôn lên gương mặt cô.
“Ơ kìa!” Thợ chụp ảnh ngẩng đầu: “Phù dâu phù rể bên kia, hai người quá thân mật, đoạt cảnh của cô dâu chú rể.”
Tô Hoàn đẩy Hứa Minh Ý, tức giận nói: “Anh tránh xa một chút.”
Hứa Minh Ý vẫn ôm cô không chịu buông tay.
Phó Thời Hàn cười nói: “Hai anh chị xin tự trọng một chút, hôm nay là hôn lễ của tớ.”
Hoắc Yên cũng nói xen vào: “Học Hướng Nam người ta có được hay không.”
Bên trái Hướng Nam và Lạc Dĩ Nam một đôi, lúc đầu thợ chụp ảnh sắp xếp để hai người họ tay trong tay, nhưng Lạc Dĩ Nam không chịu đồng ý, tìm được một nhánh cây, mỗi người một đầu, nhìn rất lạ lùng.
Hoắc Yên biết trong lòng Lạc Dĩ Nam có khúc mắc, vốn dĩ định sắp xếp để Thẩm Ngộ Nhiên cùng cô nàng một tổ, nhưng Thẩm Ngộ Nhiên còn muốn sống, đánh ૮ɦếƭ cũng không đồng ý, anh ta nào dám cầm tay người yêu của anh Hướng Nam.
Thợ chụp ảnh chỉ đạo nói: “Này đôi bên trái, hai người tới gần một chút, học bên phải đi, đừng xa lạ như thế, hai người là phù dâu phù rể, không phải kẻ thù, mau vứt nhánh cây trong tay xuống.”
Hướng Nam đưa tay nâng eo Lạc Dĩ Nam, Lạc Dĩ Nam giãy dụa, không tránh được, Hướng Nam thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Hôm nay là hôn lễ của lão tứ và Yên Yên, cho dù em chán ghét anh, nhưng hãy cho bọn họ chút thể diện, được không?”
Cuối cùng Lạc Dĩ Nam phục tùng, dựa vào người Hướng Nam, theo chỉ đạo của thợ chụp ảnh, đưa tay đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh ta.
Hướng Nam mặc âu phục, nói chuyện thú vị, vô cùng khác biệt so với thời niên thiếu ngây ngô non nớt, anh ta cẩn trọng lãnh đạm hơn rất nhiều, từ trong ra ngoài tản ra khí chất nào đó của bá đạo tổng tài.
Hiện giờ anh ta là vị hôn phu lý tưởng được toàn bộ cô gái trẻ tuổi tầng lớp thượng lưu ở Giang Thành lựa chọn.
Lạc Dĩ Nam tồn tại trong giới giải trí, cũng gặp không ít minh tinh và người mới muốn dính vào vị đại gia trẻ tuổi tài cao, anh tuấn nhiều tiền này.
Lạc Dĩ Nam đối với điều này khịt mũi coi thường.
Theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, mấy phù râu phủ rể làm ra đủ loại động tác chụp chung thân mật.
Cuối cùng, thợ chụp ảnh nhìn ảnh chụp, chậc chậc cảm thán, làm nghề này nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu chú rể cùng phù dâu phù rể có giá trị nhan sắc cao như vậy, đơn giản là đẹp trai xinh gái hơn cả minh tinh.
Ngày hôm sau là hôn lễ chính thức, đêm trước đó, các cô gái ở trong khuê phòng nói chuyện với Hoắc Yên cả đêm, so với cô dâu thì các cô có vẻ kích động hơn nhiều, cũng chờ mong cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn.
“Phải cùng Hàn tổng sống như vậy cả đời, wow, nghĩ mà thấy khủng khi*p.” Lâm Sơ Ngữ run rẩy nổi da gà: “Anh ấy rất hung dữ.”
Hoắc Yên biết, Lâm Sơ Ngữ luôn sợ Phó Thời Hàn, đoán chừng là bóng ma của chủ tịch hội sinh viên còn chưa tan, cô nàng vẫn luôn có cảm giác kính sợ với anh.
Phó Thời Hàn lưu lại ấn tượng nghiêm túc cẩn thận cho người ngoài, bản chất thật của anh, cũng chỉ có Hoắc Yên gặp qua.
Lâm Sơ Ngữ hỏi: “Sau khi kết hôn, các cậu muốn con trai hay con gái?”
Hoắc Yên nói: “Tớ có thể lựa chọn sao?”
“Nói cũng đúng, bây giờ không thể nhìn giới tính.”
Thật ra Hoắc Yên đã cùng Phó Thời Hàn thảo luận vấn đề này.
“Em vẫn muốn con gái, chỉ cần một đứa, không sinh hai đứa.”
Phó Thời Hàn hỏi cô: “Vì sao, một đứa rất cô đơn.”
Anh chính là con trai độc nhất, biết rõ không có anh chị em vắng vẻ thế nào, có điều nửa đường em gái Hoắc Yên xuất hiện, hồi nhỏ dẫn theo cô, cũng coi như náo nhiệt.
“Em sẽ chăm sóc con bé, cùng con bé học đi, học nói, cùng con bé chậm rãi lớn lên, sẽ không để cho con bé cô đơn.” Hoắc Yên cố chấp nói: “Em sẽ giành những thứ tốt nhất cho con bé, sẽ không để bất cứ ai chia sẻ tình yêu thuộc về con bé.”
Phó Thời Hàn hiểu suy nghĩ của Hoắc Yên, cô là nghĩ tới những việc trải qua trong quá khứ, mới có thể suy bụng ta ra bụng người.
Phó Thời Hàn ôm chặt cô, cam kết: “Vậy chúng ta chỉ sinh một cô con gái, cho con bé tất cả tình yêu tốt nhất trên thế giới này.”
**
Sáng sớm của buổi lễ kết hôn, nhóm chị em tốt đã chuẩn bị xong, trang trí lại khuê phòng, bố trí các loại trò chơi nhỏ, còn phải giấu kỹ giày đỏ.
Sau khi Hoắc Yên trang điểm xong xuôi, liền đoan trang ngồi ở chính giữa giường uyên ương, váy trắng to trải rộng, giống như tiểu công chúa trong câu chuyện cổ tích.
“Đến rồi đến rồi.”
“Các chị em, liều ૮ɦếƭ giữ cửa, không được để bọn họ vào!”
“Được!”
Mấy cô gái chặn cửa, Hoắc Yên liên tục dặn dò: “Đừng làm khó bọn họ nha!”
Tô Hoàn cười nói: “Cô dâu mới xin rụt rè một chút.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của đàn ông: “Mở cửa, Hàn tổng tới đón vợ!”
“Đưa hồng bao, không có hồng bao không mở cửa.”
Dưới khe cửa được nhét mấy cái hồng bao, các cô gái cười tít mắt phân chia chiến lợi phẩm.
Thẩm Ngộ Nhiên hô: “Có thể mở cửa chưa.”
“Không được, còn phải trả lời câu hỏi.”
“Sao lại phiền phức thế!”
“Nói nhảm, nhà anh cưới được cô vợ trẻ tốt như vậy!”
“Vậy cô hỏi mau đi! Đừng làm lỡ giờ tốt!”
Tô Hoàn vội vàng lấy tờ câu hỏi đã chuẩn bị trước ra: “Chú rể nhất định phải trả lời câu hỏi trong vòng 3 giây, không được suy nghĩ, câu hỏi thứ nhất, Yên Yên và bạn gái cũ đồng thời rơi xuống nước, vớt lên hô hấp nhân tạo, anh chọn ai?”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Nói nhảm, khẳng định chọn Yên Yên!”
Phó Thời Hàn lại nói: “Tôi không có bạn gái cũ, Yên Yên là thanh mai trúc mã và cũng là mối tình đầu của tôi.”
Thẩm Ngộ Nhiên và Hứa Minh Ý đồng thời trợn mắt há mồm, nguy hiểm quá!
Tô Hoàn giơ ngón tay cái với đám bạn, câu hỏi thứ nhất thuận lợi vượt qua.
“Câu hỏi thứ hai, anh và Yên Yên sống chung, hai người cùng nuôi một con mèo, nếu như tương lai chia tay, ai sẽ chăm sóc con mèo?”
Hứa Minh Ý suy nghĩ: “Tớ cảm thấy lại là câu hỏi nhảm nhí, nếu để tớ chọn, khẳng định là tôn trọng ý kiến của cô ấy, cô ấy muốn nuôi mèo thì nuôi, không muốn nuôi tớ sẽ tiếp nhận.”
Phó Thời Hàn cười nhạt: “Chúng tôi sẽ không chia tay.”
Mẹ nó lại… lại trả lời đúng.
“Các anh có thể học tập Hàn tổng một chút không.” Tô Hoàn nói: “Câu hỏi thứ ba, anh nghe cho kỹ, anh và Yên Yên đang đi xem phim, lúc này bên cạnh có một cô gái xa lạ đưa nước tới nhờ anh mở giúp, anh sẽ chọn thế nào.”
Hứa Minh Ý: “Tống mệnh đề, tôi chọn im lặng.”
Thẩm Ngộ Nhiên đồng cảm nhìn Phó Thời Hàn một chút: “Tớ cũng im lặng.”
Phó Thời Hàn nói: “Tôi sẽ đưa chai nước cho bạn gái tôi, để cô ấy mở giúp, nếu như cô ấy không vặn được, tôi sẽ sờ mũi cô ấy, bảo cô ấy là ngốc ngếch, sau đó lại mở giúp cô ấy rồi lại giúp cô ấy đưa chai nước cho cô gái lạ kia.”
Thẩm Ngộ Nhiên quỳ xuống, bội phục sát đất: “Hàn tổng là thần tiên, nhận của tiểu đệ một vái!”
Hứa Minh Ý ứa mồ hôi lạnh: “Lợi… lợi hại.”
Trong phòng, Tô Hoàn cùng Lâm Sơ Ngữ cũng líu lưỡi cảm thán, nói: “Trí thông minh này, thật không được mấy ai.”
Cuối cùng cửa được mở ra, Thẩm Ngộ Nhiên hỏi Tô Hoàn: “Các cô lấy ở đâu ra nhiều câu hỏi kỳ lạ như vậy?”
Tô Hoàn nói: “Tìm trên mạng đó, đều là tống mệnh đề kinh điển cho bạn trai, có điều phản ứng của Hàn tổng cũng quá nhanh đi.”
Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Chứ không cô cho rằng, nam thần giáo thảo (hotboy của trường) hội tụ nhan sắc và trí tuệ đứng đầu đại học S ở đâu mà ra?”