“Đêm nay anh ngủ trên giường, có được không?”
“Mang nụ hôn đầu của anh đi ૮ɦếƭ đi.”
Tô Hoàn dùng tay đẩy anh ra xa một chút, không tự giác nở nụ cười, Hứa Minh Ý thấy cô cười, cũng cúi đầu cong môi, lộ ra hai cái trăng cửa trắng tinh.
Tô Hoàn quan sát anh, khỏi cần nói, lúc anh cười rất đẹp trai.
Hai người ngồi đối diện nhau cười ngây ngô một lúc, Hứa Minh Ý đưa tay qua, thăm dò định chạm vào Tô Hoàn, thấy cô không phản ứng, thế là nhẹ nhàng nắm tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn trơn mềm được bàn tay thô ráp của anh nâng niu, giống như nâng bảo bối quý giá nhất, ủ trong lòng bàn tay một lát, anh đưa mu bàn tay cô tới môi hôn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Thấy Tô Hoàn không phản ứng, gan anh lớn hơn chút, dịch người qua hôn lên mặt cô.
Tình cảm dịu dàng đong đầy, đều tan vào trong nụ hôn này —
“Anh rất nhớ em.”
Tô Hoàn nghiêng mặt, cảm nhận đôi môi ấm áp của anh, mấy cọng râu lởm chởm cứng ngắt cọ vào làn da mềm mại của cô khiến trái tim cô không ngừng run rẩy.
Tất cả tủi thân trong quá khứ đều biến mất không còn dấu vết, cô đợi thời khắc này đã bao nhiêu năm.
Ngay cả lúc nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng thấy người đàn ông này quý trọng bảo vệ cô như vậy.
Có một vài người đàn ông, còn cần thời gian để mài dũa, mài cẩn thận, mài chậm rãi, luôn có thể mài ra một loại mùi vị không tầm thường.
Tô Hoàn mở lòng bàn tay, vuốt ve đường nét rõ ràng trên gường mặt kia, so với hai năm trước, đúng là đã gầy đi không ít, lại càng tỏa ra hương vị đàn ông.
Đầu ngón tay ấm áp của cô rơi xuống sống mũi cao thẳng và giữa hai đầu mày của anh, sau đó lại vén mái tóc xoăn ngắn để lộ cái trán trơn bóng.
“Sớm đã muốn nhìn một chút, đôi mắt không bị tóc che của Hứa Minh Ý sẽ như thế nào.”
Đôi mắt của Hứa Minh Ý ngước lên, chớp chớp nói: “Ừm, em nhìn thấy rồi.”
Tô Hoàn dùng tay nâng mặt anh lên, cười nói: “Anh ngốc lắm!”
“Em thích không?”
“Bình thường.”
“Trước kia em rất thích anh.”
“Em nghĩ kỹ rồi, đàn ông đều đểu cáng, trước kia em thích anh, anh rất đắc ý phải không, còn không coi em ra gì, bây giờ em đã thay đổi, sẽ không ngu ngốc như trong quá khứ nữa, thích một người chỉ hận không thể đưa tất cả mọi thứ cho anh ta, hiện giờ em muốn giữ lại, Hứa Minh Ý, em muốn anh thích em nhiều hơn, em mới có thể cùng anh bắt đầu lại từ đầu.”
Hứa Minh Ý cố gắng nghe hiểu lời cô nói, sau đó dùng sức gật đầu, cam đoan với cô: “Anh biết!”
Tô Hoàn cười cười giật tai anh: “Anh sẽ thế gì?”
“Anh sẽ rất thương em, rất thích em, so với em anh càng thích em hơn.”
“Vậy em sẽ tin anh một lần.”
Thật ra Tô Hoàn rất dễ dỗ, anh nói cái gì, cô đều sẵn sàng tin tưởng, dù sao cũng là người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy.
Hai người ngồi trên ghế sô pha nắm tay nhau, thỉnh thoảng sờ má, dính nhau một lát, Hứa Minh Ý hỏi: “Em buồn ngủ chưa, phải đi về rồi sao, anh đưa em về khác sạn.”
Tô Hoàn không nói chuyện, đương nhiên cũng không nhúc nhích.
Hứa Minh Ý suy nghĩ, không xác định hỏi thăm: “Hay là… em muốn ở lại?”
Không khí đông lại mấy giây, đến tận khi Tô Hoàn phá vỡ lúng túng: “Em muốn tắm.”
Hứa Minh Ý lảo đảo đứng dậy, đi tới bên cạnh tủ quần áo: “Anh tìm cho em một bộ quần áo để thay, em… em trước tiên mặc quần áo của anh nhé.”
Tô Hoàn nhìn bóng lưng hốt hoảng của anh, cười cười: “Hứa Minh Ý, muốn em ở lại như vậy? Muốn làm gì?”
“Không phải ngày mai em phải đi rồi sao? Anh muốn ở cùng em nhiều một chút, nói chuyện.”
“Chỉ là nói chuyện đơn giản thôi sao?”
Đôi mắt của Hứa Minh Ý trong suốt, mặt mũi đơn thuần như trẻ con.
Tô Hoàn nhìn bốn phía: “Hứa Minh Ý, cho dù em muốn ở lại, cũng không có chỗ ngủ, nơi này nhỏ như vậy.”
“Em có thể ngủ ở giường anh, anh ngủ trên ghế sô pha.”
“Giường của anh cứng quá, em ngủ không quen.”
Hứa Minh Ý lập tức quấn chiếu, lấy chăn bông giày trong tủ trải xuống dưới, bản thân còn ngồi thử lên một chút: “Lần này mềm rồi, em thử một chút xem?”
Tô Hoàn không cử động, nhìn ra được, anh thật sự hi vọng cô ở lại.
Cô nhận bộ nỉ dài trong tay anh: “Tắm đã.”
Hứa Minh Ý dẫn cô vào nhà vệ sinh: “Hơi nhỏ một chút, nền trơn, em cẩn thận.”
Tô Hoàn đánh giá nhà vệ sinh, mặc dù nhỏ hẹp nhưng cực kỳ sạch sẽ, gạch men đều sáng bóng, không có mùi lại, thậm chí còn thoang thoảng mùi sữa thơm ngát.
Tô Hoàn nghi ngờ mỗi khi anh tắm xong, sẽ lau dọn phòng tắm sạch sẽ một lần, so với dì giúp việc nhà cô còn thành thạo hơn.
Còn trên bệ để dao cạo râu cùng đồ tắm rửa dành cho nam của anh.
“Hứa Minh Ý, em phải dùng sữa rửa mặt, còn cả sữa tắm, lúc mới tới em có nhìn thấy một cửa hàng Watsons…”
“Anh lập tức đi mua cho em.”
Hứa Minh Ý không nói hai lời liền ra khỏi cửa, khoảng chừng hai mươi phút sau, anh thở hồng hộc trở về, trong tay cầm một túi đồ lớn, xem ra là vừa đi vừa chạy.
“Sao đi lâu thế?”
“Cửa hàng Watsons đóng cửa rồi, anh tới một siêu thị tiện lợi khác, có hơi xa.”
Vừa vào nhà là hơi nóng bừng bừng, Tô Hoàn đi qua lau mồ hôi giữa đầu lông mày cho anh: “Không có thì thôi, đêm hôm khuya khoắt, chạy đi chạy lại làm gì.”
“Không sao, mua được là tốt.”
Anh đưa túi cho cô, Tô Hoàn nhìn một chút, bên trong không chỉ có sữa tắm sữa rửa mặt, còn có dầu gội, xả, ủ tóc dành cho nữ, kem dưỡng ẩm, thậm chí ngay cả đồ lót cũng mua.
Cực kỳ chu đáo.
Tô Hoàn cảm động vỗ vỗ mặt anh: “Anh thật giỏi, đợi chút nữa em chuyển tiền cho anh.”
Cơ thể Hứa Minh Ý khựng lại một chút, trầm mặc kéo túi lại, không cho cô nữa.
Tô Hoàn thấy thế, cười nói: “Sao vậy.”
“Anh… không có nghèo như vậy, không đến mức không mua nổi những thứ này cho con gái.”
Tô Hoàn biết mình lỡ lời, đi qua vỗ vai anh, lại ôm eo anh, dỗ dành: “Được rồi, là em nói sai, sau này anh mua đồ gì cho em, em đều nhận, có được không?”
Lúc này Hứa Minh Ý mới mất tự nhiên quay đầu, vuốt tóc cô, tức giận nói: “Mau tắm rửa đi.”
Tô Hoàn thỏa mãn vào nhà vệ sinh, tắm bằng nước nóng dễ chịu, lại dùng sữa tắm thơm ngào ngạt.
Từ bé cô đã tỉ mỉ, những điểm nhỏ nhặt nhất cũng cực kỳ để ý, ngay cả móng tay cũng phải định kỳ đi thẩm mỹ viện chăm sóc.
Cô đi ra, Hứa Minh Ý sớm đã chuẩn bị xong máy sấy, vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây.”
Tô Hoàn đi qua, anh để cô ngồi trên ghế dựa, cắm máy sấy rồi giúp cô sấy tóc.
Đuôi tóc cô hơi xoăn, Hứa Minh Ý cẩn thận từng chút, dùng đầu ngón tay uốn cong phần đuôi, tránh cho tóc của cô bị duỗi ra.
Tô Hoàn dựa vào hông anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ngón tay anh du tẩu trên từng sợ tóc của mình: “Tay nghề của anh còn tốt hơn so với nhà tạo mẫu tóc của em.”
“Nếu thích, sau này anh đều sấy tóc giúp em.”
“Một lời đã định.”
“Ừm.”
Tô Hoàn biết Hứa Minh Ý là người đàn ông cực kỳ tuân thủ lời hứa, nhưng không ngờ lời hứa tùy tiện thời trẻ, anh vậy mà thực hiện cả đời, đến tận khi tóc đã bạc trắng, mỗi lần cô tắm rửa ra ngoài, anh đều cầm máy sấy đợi cô.
Ở cùng một chỗ với Hứa Minh Ý, khẳng định sẽ phải chịu khổ mấy năm, Tô Hoàn không sợ khổ, cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng cô không dự tính trước được, mấy chục năm sau, anh trao cho cô toàn bộ sự cưng chiều tốt nhất trên thế giới.
Trong nhân vật tuần san của tạp chí Tài chính – Kinh tế, Hứa Minh Ý tuổi trung niên từng nói qua, anh và Tô Hoàn là vợ chồng từ thời trẻ, một đường giúp đỡ lẫn nhau, cô không chê anh nghèo, anh liền muốn đem toàn bộ thế giới tặng cho cô, đây là ý nghĩa của tất cả sự nỗ lực và cố gắng của anh.
**
Sau khi sấy xong tóc, Tô Hoàn liền trèo lên giường anh, giường được trải một lớp chăn dày làm đệm, quả thực mềm mại không ít.
“Ôi, mềm mềm dễ chịu.” Cô nói với Hứa Minh Ý đang trải ghế sô pha: “Sao anh lại thích ngủ trên giường cứng ngắt vậy.”
Hứa Minh Ý trả lời: “Từ nhỏ ngủ trên giường ván gỗ, đã thành thói quen rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ, em không quen ngủ giường cứng.”
Nói xong câu này, Tô Hoàn liền phát hiện mình vừa mới thở ra câu ngu xuẩn gì, chuyện với anh chưa đâu vào đâu, sao lại nghĩ tới chuyện sau này hai người cùng ngủ nhau trên một cái giường, nói như thể… cô rất muốn kết hôn với anh vậy.
Hứa Minh Ý cũng ngẩn người, sau đó ma xuy quỷ khiến thế nào mặt đỏ lên ngay lập tức, trời mới biết trong đầu anh hiện ra hình ảnh kỳ lạ gì.
“Không… không sao, anh làm quen một chút, cũng có thể ngủ giường mềm.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ, Tô Hoàn chui vào ổ chăn, nói: “Tắt đèn đi.”
Hứa Minh Ý hỏi cô: “Em có ngại anh không mặc quần áo không?”
Anh quen không mặc gì khi ngủ, Tô Hoàn biết điều đó.
“Mặc quần là được.”
“Thật ra bình thường anh cũng không mặc quần đâu.”
“Anh cởi, anh cởi em lập tức đi!”
Nói linh tinh cái gì với cô.
Hứa Minh Ý vội vàng: “Anh không cởi, em yên tâm đi.”
Hứa Minh Ý ϲởí áօ, đi tới bên tường tắt đèn, một lần nữa chui vào bên trong ghế sô pha.
“Hoàn Hoàn, cuối cùng chúng ta cũng tốt đẹp, sau này anh gọi em là bảo bối, có thể quen không?”
Tô Hoàn nằm trong chăn nổi da gà: “Anh vẫn cứ gọi em là Hoàn Hoàn đi.”
“Anh muốn thân mật hơn một chút.” Hứa Minh Ý ngồi dậy, chăm chú suy nghĩ một lát, nói: “Gọi em là khuê nữ nhé, anh thấy rất nhiều cặp tình nhân yêu nhau, bạn trai đều gọi bạn gái mình như vậy, cực kỳ thân.”
“Vậy tùy anh.”
Hứa Minh Ý bắt đầu vọng động, đứng dậy đi tới bên giường, ghé vào mặt cô, gọi: “Khuê nữ.”
“Vâng, ba.”
(*) Khuê nữ chỉ cô gái chưa chồng, hoặc cách gọi cô con gái trong nhà.
Hứa Minh Ý: …
Sao có cảm giác kỳ lạ.
Hứa Minh Ý nằm một lúc vẫn không ngủ được, thế là lén lút xuống đất, ngồi bên giường của cô.
“Rắc rắc” một tiếng, giường gỗ phát ra tiếng động rất lớn.
Tô Hoàn thấy anh không định đi ngủ, thế là mở chăn, cách bóng đêm mù mịt, nhìn thẳng anh: “Gọi thế nào thật ra không quan trọng, em biết tấm lòng của anh là được rồi.”
“Trước kia yêu đương, thời gian rất ít, liên quan đến tương lại, liên quan đến công việc, anh đều có quá nhiều bận tâm và suy nghĩ, cũng lơ là em.” Hứa Minh Ý áy náy nói: “Bây giờ muốn đền bù, muốn em mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc.”
Trái tim Tô Hoàn mềm nhũn, cô đưa tay đặt trên vai anh, vuốt ve khuôn mặt anh: “Em biết tấm lòng của anh, thật ra không thèm để ý đến hình thức.”
Hứa Minh Ý cúi đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy, anh vẫn nên tặng nụ hôn đầu cho em, để chứng minh thành ý của anh.”
Tô Hoàn sửng sốt hai giây, bật cười khanh khách: “Có phải anh thật sự rất muốn dâng nụ hôn đầu của anh không.”
Hứa Minh Ý thành khẩn gật đầu.
“Được, vậy thử một chút.”
Hứa Minh Ý lập tức hít sâu, bắt đầu củng cố tâm lý, sau đó bò lên giường tới trước mặt Tô Hoàn, đè vai cô lại.
Tô Hoàn đưa mặt tới, đang đến lúc gần chạm môi, Hứa Minh Ý đột nhiên nói: “Anh đi đánh lại răng đã.”
Tô Hoàn: …
Anh quá căng thẳng, căng thẳng không biết phải thể hiện thế nào, vọt vào trong nhà vệ sinh lấy bàn chải, ngậm nước súc miệng ùng ục, đánh răng mất những năm phút.
Lúc đi ra, môi anh ẩm ướt đỏ hồng, đương nhiên mặt càng đỏ hơn.
Tô Hoàn ngoắc ngón tay với anh: “Đến đây đi.”
Thế là Hứa Minh Ý lại ngồi bên mép giường, đồng thời nhắm hai mắt lại, phối hợp thì thào: “Thật căng thẳng.”
Tô Hoàn: …
Công chúa nhỏ từ đâu tới vậy! Còn muốn cô chủ động hôn anh sao!
“Hứa Minh Ý, nếu anh không muốn hôn thì thôi.”
Hứa Minh Ý mở mắt, nhìn vẻ mặt bất mãn của cô, giống như hiểu ra cái gì: “Vậy em nhắm mắt lại.”
Tô Hoàn nhắm mắt, lông mi cong dài run rẩy.
Rất nhanh, cô liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại phủ xuống, hai cánh môi sạch sẽ, bởi vì vừa đánh răng cho nên mang theo cảm giác lạnh buốt cùng hương vị bạc hà mát lạnh.
Tô Hoàn thoáng di chuyển môi, bắp đầu ép lấy anh, Hứa Minh Ý lập tức hoảng sợ không biết làm thế nào, kích động lùi ra sau.
Ánh mắt hai người chạm nhau hai giây, một người ngậm lấy cánh môi, một người hoảng hốt không thôi.
“Hứa Minh Ý.” Cô thấp giọng gọi tên anh: “Hôn lại em.”
Đầu Hứa Minh Ý “ầm” một tiếng nổ tung, ôm cô đè xuống giường, bắt đầu điên cuồng hôn môi cô, không thầy tự giỏi trúc trắc cạy mở hàm răng Tô Hoàn, trong nháy mắt khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, cùng lúc giật nảy mình.
Anh há to miệng, tham lam ʍúŧ lấy nước bọt trong miệng cô. Tô Hoàn ôm lưng anh, dáng người rắn chắc, làn da căng cứng, cơ thể nóng bỏng…
Tay anh bắt đầu không thành thật, nụ hôn cũng di chuyển từ miệng, chậm rãi trượt xuống đến cổ cô, thậm chí…
Cô ôm đầu anh, sờ mái tóc xoăn mềm mại: “Có bao không?”
Động tác của Hứa Minh Ý đột nhiên khựng lại.
Không có.
Hai tiếng trước anh vẫn là một cẩu độc thân cực kỳ đáng thương, sao có thể có bao chứ.
“Anh đi mua ngay.” Anh nói xong đứng dậy.
“Ôi!” Tô Hoàn giữ lấy quần anh: “Đừng, quá nhanh.”
Chớp mắt từ nụ hôn đầu biến thành… đêm đầu tiên.
Anh dùng mũi cọ xát tóc mai Tô Hoàn, thở dài một tiếng: “Ai ~~~”
Tô Hoàn đẩy anh: “Anh vẫn rất thất vọng?”
Hứa Minh Ý ôm Tô Hoàn, đáng thương hỏi: “Đêm nay anh ngủ trên giường, có được không?”
“Phê chuẩn, chỉ cần anh không làm chuyện xấu.”
“Không có bao, anh cũng không dám.” Hứa Minh Ý vùi mặt vào cổ Tô Hoàn, vòng tay ôm eo cô: “Ôm em là được.”
Tô Hoàn tin tưởng người đàn ông này, cô rúc vào người anh, dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn.
“Ngủ ngon, khuê nữ.”
“Ngủ ngon, ba.”
Hứa Minh Ý: ….