“Anh muốn dắt tay em, người khác không được phép xen vào nửa câu đàm tiếu.”
Bây giờ là đầu tháng chín, tân sinh viên của các khoa đến báo danh, trường học vẫn chưa chính thức vào học, khóa huấn luyện quân sự cũng chưa bắt đầu.
Hội sinh viên cùng các câu lạc bộ gióng trống khua chiêng bắt đầu tuyên truyền, tổ chức hoạt động cho các tân sinh viên tham gia.
Trong đó có một hoạt động là thăm quan trường học.
Các tân sinh viên tập hợp tại quảng trường âm nhạc, ước chừng có khoảng hơn trăm người.
Dựa theo yêu cầu của hội sinh viên, bọn họ được chia thành hơn mười nhóm, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, mỗi nhóm do hai thành viên trong hội sinh viên dẫn dắt, tách ra thăm quan trường học.
Lúc cả nhóm tập hợp, Tô Hoàn nói: “Hoắc Tiểu Yên, đã bao ngày rồi, cậu còn muốn giận dỗi đến khi nào.”
Hoắc Yên là người ruột để ngoài da, không biết cách che dấu cảm xúc, nhiều khi vui buồn đều lộ hết trên mặt.
“Tớ không giận cậu.”
“Khẩu thị tâm phi!” Tô Hoàn bĩu bĩu môi: “Mấy ngày nay, cậu chỉ nói chuyện với Lâm Sơ Ngữ, không để ý đến tớ.”
Hoắc Yên bất đắc dĩ nhìn cô nàng.
Ngay từ đầu, đúng là cô hơi ghét Tô Hoàn, bởi vì cô bạn nói xấu chị cô, còn nói khó nghe như vậy. Nhưng sau đó suy nghĩ cẩn thận, thật ra Tô Hoàn chỉ nói ra những lời Hoắc Yên giấu trong lòng thôi.
Đều đã trưởng thành, không còn là trẻ con, cho dù đầu óc Hoắc Yên không dùng được, cũng có thể thấy rõ, những năm này chị gái đã tiêu hao tiền bạc của gia đình thế nào.
Nhưng tiền là của ba mẹ, họ muốn tiêu thế nào, tiêu cho ai, không đến lượt cô xen vào.
Hoắc Yên chỉ vì hiểu rõ điều này mà tâm trạng không tốt thôi.
Tô Hoàn khác với những tiểu thư nhà giàu kia, tích cách cô nàng thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, kết bạn không dựa trên tiền tài, chỉ xem thú vị hay không thú vị.
Cô nàng thích cô gái ngốc nghếch Hoắc Yên, cảm thấy dáng vẻ chân thành ngây thơ của Hoắc Yên giống gấu trúc, không dối trá không giả vờ, thích ai thì dính lấy người đó, không thích thì không thèm để ý.
Tính cách này rất hợp với Tô Hoàn.
Cho nên những ngày qua, mặc kệ Hoắc Yên giận dỗi cô nàng thế nào, Tô Hoàn cũng không tức giận, ngược lại còn không ngừng lấy lòng.
“Bảo bối à, đừng giận nữa, chờ chút nữa tớ mời cậu uống trà sữa nhé.”
Hoắc Yên nói: “Cậu không nên hơi tí mời tớ cái này cái kia, muốn uống trà sữa thì tự tớ mua, không muốn cậu mời.”
Lâm Sơ Ngữ cầm coca cola trong tay, nói năng chính nghĩa: “Tất cả những thứ dùng tiền bạc tà ác mua được… đều là tình chị em plastic (*). Cái đó… chờ một lúc nữa chúng ta tới quán trà sữa kia nhá?”
(*) Trong truyện tác giả viết塑料姐妹情 còn cụm đầy đủ塑料花姐妹情: Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục ᴆục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau. (Nguồn: Baidu)
Ở VN tương đương với cụm từ “chị em cây khế” đó.
PS: Ví dụ như cặp khuê mật YM x TY:))
“Vâng ạ, tình cách mạng hữu nghị của phòng 409 chúng ta sao có thể dùng tiền tài để đong đếm, phi phi! Tớ thật sự quá tục! Cảm tạ đồng chí Hoắc Yên đã phê bình góp ý!” Tô Hoàn lập tức giả vờ nói: “Mặc dù tiền là vạn ác, nhưng trà sữa vô tội,chúng ta liền đi Coco đi!”
“Được!” Lâm Sơ Ngữ hò hét.
Hoắc Yên cuối cùng cũng cười một tiếng: “Thật ra tớ không giận cậu, đã nhiều ngày như vậy, tớ cũng không phải là quỷ hẹp hòi!”
Tô Hoàn chu mỏ, tủi thân nói: “Vậy sao cậu lại để tớ phơi người dưới ánh mặt trời.”
Giờ Hoắc Yên mới phát hiện, cô che ô cùng Lâm Sơ Ngữ, còn Tô Hoàn đứng nắng bên cạnh. Thế là ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cô bạn, khoác tay lên người cô ấy, nhón chân che ô, dịu dàng nói: “Sau này chúng ta còn ở chung bốn năm, mọi người hỗ trợ chăm sóc sống hòa bình, không nên mẫu thuẫn, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tô Hoàn là người không thích nghe người khác dạy bảo, nhưng thấy dáng vẻ dịu dàng của Hoắc Yên, cho dù có lải nhải liên miên cũng đều khiến cô ấy có giảm giác như tắm gió xuân.
Hoắc Yên nghiêng ô về phía cô bạn che đi ánh mặt trời, vô thức muốn chăm sóc người bên cạnh.
Tô Hoàn chưa từng gặp qua cô gái nào hiểu chuyện thế, trái tim tan chảy, thật muốn làm bạn trai của Hoắc Yên quá.
Cô gái đơn thuận như vậy, trong trường lại toàn cặn bã, thật sự nguy hiểm. Tô Hoàn thầm hạ quyết tâm, trong lúc học đại học nhất định phải giúp Hoắc Yên tìm được một người bạn trai ưng ý, sàng lọc tra nam, giữ lại những người đạt chuẩn.
Đúc lúc này, xung quanh có tiếng người huyên náo, đám con gái phát ra âm thanh hưng phấn, chụm đầu ghé tai bàn tán.
“Phó Thời Hàn sao lại đến đây?”
“Anh ấy là chủ tịch hội sinh viên đó.”
“Chủ tịch cũng muốn hướng dẫn sao?”
“Ôi! Hi vọng đội chúng ta được anh ấy dẫn dắt!”
…
Hoắc Yên rướn cổ lên, nhìn người đứng đầu hàng ngũ.
Cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc thong thả đi tới.
Anh mặc áo sơ mi trắng mỏng, thân hình thẳng tắp, lông mày như kiếm, sống mũi thẳng tắp như điêu khắc, đôi mắt đen thanh lạnh không mang một tia cảm xúc.
Phó Thời Hàn.
Thấy anh tới, trợ lý hội sinh viên ồn ào đến chỗ anh chào hỏi, Phó Thời Hàn nhàn nhạt đáp lại, mặt không biểu cảm.
Mọi người sớm đã quen cách ứng xử và nói chuyện của anh.
“Hàn tổng, sao cậu lại tới đây, không phải muốn ở lại phòng thí nghiệm, không rảnh sao?”
Người nói chuyện tên là Thẩm Ngộ Nhiên, là nam sinh đi cùng Phó Thời Hàn đến tiệc tối đón tân sinh viên, anh ta cũng là bạn cùng phòng của Phó Thời Hàn, đồng thời kiêm trưởng Ban truyền thông của hội sinh viên.
Bởi vì Phó Thời Hàn là chủ tịch hội sinh viên, bình thường mấy người bạn thân luôn nói đùa gọi một tiếng Hàn tổng, Phó Thời Hàn cũng thuận theo, không so đo với bọn họ.
“Công việc sớm đã hoàn thành.”
Lúc Phó Thời Hàn nói chuyện, ánh mắt quét qua nhóm người.
“Hoắc Yên, cậu nhấc ô cao lên một chút, cậu cản trở tớ nhìn nam thần rồi á!” Lâm Sơ Ngữ nói.
Hoắc Yên dứt khoát đưa ô cho Lâm Sơ Ngữ rồi trốn sau lưng Tô Hoàn.
Tô Hoàn quan sát Phó Thời Hàn, lại nhìn Hoắc Yên: “Cậu trốn ai đấy.”
“Phó Thời Hàn.”
“Cậu trốn anh ấy làm gì?”
Lâm Sơ Ngữ xen vào giải thích: “Cậu ấy luôn cảm thấy Phó Thời Hàn người ta có ý tứ với mình, cậu nói con người này có phải tự luyến không.”
“Tớ không nói anh ấy có ý tứ với tớ, mà là anh ấy… anh ấy muốn gây phiền phức cho tớ! Tớ phải tránh một chút!”
“Vâng vâng vâng, người ta là chủ tịch hội sinh viên, ăn no không có việc gì làm liền thích đi tìm cái tân sinh viên như cậu gây phiền phức, cậu xem phim thần tượng nhiều…”
Nhưng mà, Lâm Sơ Ngữ còn chưa dứt lời, bất ngờ phát hiện, Phó Thời Hàn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt các cô.
Ánh mắt lạnh lùng xa cách vừa rồi hoàn toàn thay đổi, khi anh rũ mắt xuống, đôi mắt màu nâu đậm nhìn thẳng về phía Hoắc Yên, con ngươi bình tĩnh hơi có gợn sóng.
Hoắc Yên siết chặt tay áo Tô Hoàn, không ngừng trốn tránh phía sau lưng cô bạn, giống như con thỏ nhỏ bị săn bắt, cơ thể run rẩy, lại không dám đối diện với Phó Thời Hàn.
“Hàn… Hàn…”
Một tiếng Hàn ca như muỗi kêu, còn chưa kịp phát ra, Phó Thời Hàn đã ngắt lời cô.
“Rất nóng?”
Giọng anh hơi cao, âm thanh như mang theo dòng điện, quyến rũ vô cùng.
“Vẫn… vẫn tốt.” Hoắc Yên thấp giọng trả lời.
“Em nhìn xung quanh, có người thứ hai che ô không?”
Hoắc Yên ngẩng đầu, quả nhiên khoảng 100 bạn học trên quảng trường, không có người nào mở ô, cái ô màu bạc viền vàng của các cô, độc nhất vô nhị.
“Được rồi.”
Quả nhiên bới lông tìm vết, Hoắc Yên ngượng ngùng thu ô, ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh hạ xuống, lông mi dài quét qua, phía bên mắt trái có một nốt ruồi nhạt.
Khi còn bé Hoắc Yên có cảm giác, nốt ruồi son ở đuôi mắt anh trai nhà họ Phó cực kỳ đẹp, cũng giống ngôi sao.
Sau này trưởng thành, đọc tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh, nốt ruồi kia, cũng dần trở thành nốt chu sa trong lòng Hoắc Yên.
Lúc học cấp ba, trong lớp có một nam sinh, đuôi mắt cũng có một nốt ruồi, nhưng màu sắc quá đậm, so với nốt ruồi đỏ nhạt của Phó Thời Hàn, kém ba ngàn dặm phong nguyệt.
Mà giây phút này, anh chăm chú nhìn cô, tuy là trách cứ nhưng nốt ruồi nơi đuôi mắt lại tăng thêm mấy phần tình ý dịu dàng.
“Hàn tổng, chúng tớ muốn đi, cậu cùng đội không?” Trưởng Ban tuyên giáo Thẩm Ngộ Nhiên ở hàng phía trước phá vỡ sự im lặng của hai người.
“Cùng.”
Lúc Phó Thời Hàn rời đi, tiện tay vỗ đầu Hoắc Yên một cái, suýt chút khiến cô lảo đảo chân.
“Tớ ở đội này.”
**
Phía trước, Phó Thời Hàn và Thẩm Ngộ Nhiên hai người đàn ông cao 1m85 dẫn đầu, các nữ sinh may mắn trong tổ thứ mười bị vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các nữ sinh khác bắn tới, đi tới trung tâm thư viện thăm quan.
Trong tay Phó Thời Hàn, còn cầm cái ô nhỏ vừa mới tịch thu.
Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ mỗi người kẹp một bên, ép Hoắc Yên vào giữa, xì xào bàn tán.
Lâm Sơ Ngữ: “Má ơi, anh ấy đúng là tìm cậu gây phiền phức, cái này là giẫm phải vận phân chó gì thế!”
“Tớ đã nói rồi mà.”
Hoắc Yên lau lau mồ hôi trên má, cô không hề cảm thấy đây là vận may, cô tránh Phó Thời Hàn còn không kịp.
“Ai bảo chúng ta lòi ra bên ngoài hàng làm gì, mọi người không bung dù, hết lần này đến lần khác chúng ta bung dù.” Tô Hoàn bĩu môi: “Nhìn dáng vẻ vừa rồi anh ấy dạy bảo cậu, thật là có dáng vẻ của chủ tịch.”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Nghe nói anh ấy là người duy nhất làm chủ tịch hội sinh viên khi còn là sinh viên năm hai.”
“Đẹp trai quá.” Ánh mắt Tô Hoàn rơi trên lưng Phó Thời Hàn, đánh giá: “Ôi cái eo này, cặp ௱ôЛƓ này, đường cong này, khí chất này, sặc, tiểu tỷ tỷ thấy tầm mắt của người đàn ông này rất cao lại là người có năng lực, quả là hàng thượng phẩm.
Hoắc Yên đỏ mặt, nhỏ giọng: “Các cậu bàn luận sau lưng người khác có thể nhỏ giọng một chút không? Tai anh ấy thính như tai cún, dù ở khoảng cách xa vẫn có thể nghe được.”
Lâm Sơ Ngữ quan sát đội ngũ, bọn họ đi ở phía dưới cùng, ở giữa còn cách ba, năm bạn học, nghe được mới lạ.
“Đàn anh Phó Thời Hàn, em gọi anh một tiếng, anh có nghe thấy không?” Tô Hoàn to gan hỏi.
Phó Thời Hàn ở phía trước không quay đầu lại.
“Cậu nhìn đi, không nghe thấy.”
Hoắc Yên bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng gọi: “Phó Thời Hàn, anh thu ô của em, em nóng quá nóng quá.”
Quả nhiên, Phó Thời Hàn ở hàng trước bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Hoắc Yên phía sau.
Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ mở to mắt, cằm muốn rớt xuống đất.
Đúng… đúng thật là lỗ tai cún!
Phó Thời Hàn đi tới trước mặt Hoắc Yên, giọng điệu bình thản: “Vừa mới kêu nóng với anh?”
Hoắc Yên sợ hãi rụt lại sau lưng Tô Hoàn, Tô Hoàn đứng ra bảo vệ cô gái nhỏ, trên mặt là nụ cười chân thành: “Đàn anh, bạn em nói đùa, cậu ấy không nóng chút nào.”
“Nóng không?” Anh chỉ nhìn Hoắc Yên.
Nhiều người như vậy, anh còn có thể bắt nạt cô sao, Phó Thời Hàn trước mặt mọi người, là một quân tử khiêm tốn lịch sự đó!
Thế là Hoắc Yên quyết định cứng đầu một lần, dứt khoát nói: “Nóng!”
Phó Thời Hàn sắc mặt lạnh lùng, không cảm xúc nhìn cô.
Tất cả mọi người đều khẳng định Hoắc Yên xong đời rồi.
Nhưng mà, khiến cho mọi người không ngờ là, Phó Thời Hàn vậy mà bật ô ra, khuôn mặt đẹp trai bị cái ô che khuất.
Chỉ thấy giọng anh hơi nâng, mang theo ý tứ sâu xa: “Có muốn anh che ô giúp em không?”
Trong tích tắc, bóng râm bao phủ Hoắc Yên.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Cô ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy bên cạnh như đè một ngọn núi Hỏa Diệm Sơn, không khí xung quanh càng ngày càng khô nóng.
Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ thấy tình hình không ổn, liên tục tránh né, chạy tới hàng phía trước đi.
Gây chuyện với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được trêu chọc lão đại Phó Thời Hàn! Tự mình tìm cái ૮ɦếƭ, vậy để Hoắc Yên kết thúc đi.
Thế là vị chủ tịch hội sinh viên mặt lạnh nào đó, vậy mà lại chủ động che nắng cho Hoắc Yên, hai người lề mề đi ở hàng cuối cùng.
“Bạn học mới kia thật thê thảm.”
“Đúng vậy, trêu chọc chủ tịch hội sinh viên Phó Thời Hàn, ăn phải trái đắng.”
“Nhưng không hiểu sao tớ lại thấy hơi ghen tị là sao?”
“Phó Thời Hàn đang giúp cậu ta che ô a a a! Chuyện gì đang xảy ra vậy, thế mà lại cảm thấy đây là trừng phạt hả!”
“Có lẽ đây là một loại tra tấn tinh thần?”
“Nếu như Phó Thời Hàn che ô cho tớ, tớ tình nguyện bị tra tấn vạn năm!
Hoắc Yên cố gắng kiên trì, chống đỡ ánh mắt khác thường của các bạn học phía trước, thật sự là áp lực như núi.
Mấy lần muốn chuồn đi, lại bị Phó Thời Hàn cứng rắn nắm cổ tay kéo lại, trông anh ôn hòa mà bàn tay cứng như thép, nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô.
Xương tay rất nhỏ, giống như chỉ hơi dùng sức là có thể Ϧóþ nát, anh rất thích cô bé nhỏ nhắn yếu ớt này.
“Hàn ca.”
Cuối cùng cô cũng nói được hoàn chỉnh cách xưng hô hồi bé: “Hàn ca, anh… anh buông tay em ra trước có được không?”
Phó Thời Hàn không có ý buông ta cô ra, ánh mắt sâu thẳm mà sáng rực: “Anh không dắt em, nhỡ ngã thì sao?”
Lúc nói câu này, khóe môi anh cong lên một độ cong nhè nhẹ, lại có chút tà khí.
“Sẽ không ngã.” Hoắc Yên vội vàng nói: “Em không phải trẻ con.”
“Em đang sợ cái gì.” Một tay Phó Thời Hàn thu ô, một tay kia tự nhiên nắm tay cô.
Hoắc Yên thậm chí có thể cảm nhận được cái nắm tay của anh, mềm mại ấm áp.
“Trước kia anh dắt còn ít sao?”
Hoắc Yên giật nảy trong lòng: “Đó không giống!”
Cô cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể không ngừng với tay ra đằng sau, sợ người khác nhìn thấy.
Hiện tại cùng trước kia đương nhiên không giống nhau, khi đó cô còn nhỏ, hiện tại…
“Bây giờ em là cô gái đã trưởng thành.” Cô vụng về giải thích: “Không thể nắm tay như vậy, người khác sẽ dèm pha.”
Phó Thời Hàn nhíu máy, ánh mắt tự nhiên rơi xuống trước иgự¢ người nào đó, khóe miệng đầy ý cười: “Đúng là cô gái đã trưởng thành.”
Đang nhìn chỗ nào đấy!
Hoắc Yên hất tay anh ra, bước nhanh lên trước.
Đồ xấu xa, lưu manh, vương bát đản, trước mặt mọi người diễn vai chính nhân quân tử, thế mà còn có nhiều cô gái coi là nam thần ánh trăng.
Khó trách trước kia người lớn hay nói, thói đời thay đổi, lòng người hư hỏng…
Phó Thời Hàn bị dáng vẻ phụng phịu này của Hoắc Yên chọc buồn cười, tâm trạng ngột ngạt lâu nay vì cô tới mà tốt hơn rất nhiều.
Cô gái nhỏ vẫn ngốc nghếch như trước kia, nhìn thấy cô, trong lòng anh liền cảm thấy thoải mái.
“Không đùa nữa.” Phó Thời Hàn khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Hoắc Yên tưởng rằng anh muốn nói chuyện đứng đắn, thế là ngẩng đầu lên, chăm chú thành thật lắng nghe.
“Không đùa nữa.” Phó Thời Hàn lại cầm chặt tay cô, nói: “Chưa nói hiện giờ em còn nhỏ, dù sau này em trưởng thành rồi, anh muốn dắt tay em, người khác không được phép xen vào nửa câu đàm tiếu.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo cứng rắn, lộ ra một sự bá đạo kiêu ngạo.
Hoắc Yên: “…”
Editor: Về cách Hoắc Yên gọi Phó Thời Hàn
Trong truyện tác giả viết là 寒哥哥/Hán gēgē/. Tớ cảm thấy để là Hàn ca dễ thương hơn anh Hàn mặc dù bị Hán Việt. M.n có gì góp ý nhé hi