Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ngày càng xa, Phó Tinh Thần mới không tự giác nhẹ nhàng thở ra, siết chặt di động đi ra khỏiqq toilet.
Mạc Văn Ngữ đang ở văn phòng, Phó Tinh Thần đi được vài bước, liền nghe được có người kêu cô một tiếng.
“Phó tiểu thư."
Lời nhắc nhở của Mạc Văn Ngữ khi này mới có tác dụng.
Phó Tinh Thần kỳ thật là không nghĩ Trì Minh sẽ đến, cô chớp mắt một cái mới quay đầu lại,khóe miệng có chút đông cứng
Nhưng Trì Minh giống như không để ý, cười liếc nhìn cô một cái: “Có một tin tức tốt, còn có một tin tức xấu, trước hết nghe cái nào?”
Phó Tinh Thần đại khái có thể đoán được anh ta đến đây là vì cái gì.
Không đợi cô trả lời, Trì Minh đã tiếp tục nói: “Tin tức tốt là đối với em mà nói, thử kính qua.”
Tin tức tốt là đối với cô mà nói, vậy tin tức xấu ——
Quả nhiên, Trì Minh thở dài nói khẽ:“Tin tức xấu là đối với tôi mà nói, tặng một vòng hoa, kết quả đối phương vẫn chưa đáp lại.”
“ Đạo diễn Trì thật biết nói đùa.”
“Không nói đùa,” Trì Minh yên lặng nhìn đùa, “Tôi không nói đùa.”
Không nói đùa… Còn không bằng nói đùa đâu.
“Nếu hoa đã đem đến, vậy không có đạo lý còn trả lại " Phó Tinh Thần đem sáu tấm card đưa qua, “Đạo diễn Trì.”
Trì Minh chú ý tới, dưới mấy tấm card đè ép chi phiếu hai vạn, anh ta biết gia cảnh Phó Tinh Thần hẳn là không tồi, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ ra tay rộng rãi tới mức này.
Anh ta hơi hơi mỉm cười: “Tôi mua hoa không tốn nhiều tiền như vậy.”
Phó Tinh Thần: “Đạo diễn Trì hiểu lầm, tôi chỉ là muốn cảm ơn anh,hy vọng anh về sau không cần phải đưa hoa, bằng không dễ dàng để lại hiểu lầm cho người khác.”
Trì Minh: “Nếu bọn họ không hiểu lầm?”
“Nếu đạo diễn Trì thích tôi,vẫn là quang minh chính đại mà theo đuổi?” Phó Tinh Thần cười một chút, thấy anh ta không tiếp, dứt khoát đem mấy tấm card cùng chi phiếu đặt ở trên ghế, cô nói trực tiếp: “Tư liệu cá nhân của tôi có viết tôi bị dị ứng với phấn hoa bách hợp, nếu đạo diễn Trì là bởi vì thích mới đưa hoa cho tôi, không có khả năng không biết cái này?”.
Hai ngày trước Trì Minh gọi người đưa cô một bó hoa bách hợp, Mạc Văn Ngữ biết cô bị dị ứng, đang muốn ném văng ra ngoài, lúc mở cửa liền ᴆụng phải Phó Tinh Thần.
Hai ngày nay còn tốt hơn không ít, hôm trước da cô nổi mẩn đỏ cả người có chút không nỡ nhìn thẳng.
Hôm đó Hoắc Cận Sơ nhíu mày một ngày, hỏi cô thế nào cô cũng không chịu nói, bất quá đối anh ta không ảnh hưởng nhiều lắm, anh ta dễ như trở bàn tay là có thể đem chuyện này hỏi rõ ràng, ban đêm khiến cho cô đem Trì Minh nguyền rủa vạn lần.
Phó Tinh Thần có thể không nghe lời Giang Dạ nói, nhưng với Hoắc Cận Sơ lại không giống nhau.
Không nghe lời anh ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Phó Tinh Thần kéo tay áo, làm da tinh tế trắng nõn trên cổ tay còn phiếm vài vệt đỏ, “Mặc kệ đạo diễn Trì theo đuổi tôi xuất phát từ mục đích gì, hy vọng việc làm đó có thể tới dừng lại ở đây ” cô hơi hơi mỉm cười, “Bằng không anh sẽ phải hối hận."
Lời nói của cô ôn nhu, nhưng Trì Minh có thể nghe ra uy Hi*p ở bên trong.
Nha đầu này,trong và ngoài mặt thoạt nhìn không giống nhau.
Trì Minh khóe miệng giật giật,có lời muốn nói, di động liền vang lên.
Khoảng cách Phó Tinh Thần cùng anh ta không tính xa, cho nên lúc anh ta đem điện thoại lấy ra, rũ mắt một cái liền thấy điện báo biểu hiện.
Trên màn hình, hai chữ “Trình Miểu” dị thường thấy được.
Phó Tinh Thần xốc xốc mí mắt, vừa vặn thấy đáy mắt Trì Minh lướt qua tia nhu tình.
Giây tiếp theo, Trì Minh đem điện thoại cắt đứt.
Phó Tinh Thần ngón tay đặt ở mặt trái di động gõ nhẹ vài cái, “Trình Miểu?”
Trì Minh nhíu mày, không trả lời.
Phó Tinh Thần cười như không cười, lần này dứt khoát nói rõ ràng":“Thì ra là ý kiến của cô ta?”
Trì Minh tựa hồ là không dự đoán được cô sẽ nghĩ đến này, mày nhăn nhíu lại.
Phó Tinh Thần cảm thấy đặc biệt có ý tứ.
Trình Miệt này đem bạn trai của cô đoạt đi rồi, lần này cư nhiên phá lệ mà đẩy cho cô một người đàn ông.
Bắt đầu cô còn không biết mục đích của Trì Minh, nhưng hiện tại……Chín mươi phần trăm là ý kiến của cô ta, trước kia cô còn rằng mình bị đạo diễn Trì chụp cho quy tắc ngầm
Giới giải trí này, trong lòng Phó Tinh Thần đã quá rõ ràng.
“Vốn dĩ làm Trì Đạo tiêu tốn không ít tiền, tôi còn cảm thấy băn khoăn,” Phó Tinh Thần cúi xuống, đem tờ chi phiếu ở dưới tấm card rút ra, cô đối với Trì Minh thâm ý mà cười: “Nếu đạo diễn Trì vì mỹ nhân nguyện ý từ bỏ sự nghiệp của chính mình, thì cứ tiếp tục đưa hoa, tôi không ngăn cản.”
“Đúng rồi, lần sau đừng đưa hoa bách hợp,” dừng một chút, cô lại bỏ thêm một câu: “Cho dù không dị ứng, tôi cũng không thích.
"......".
Phó Tinh Thần nói xong hướng về phía anh ta gật đầu, không đợi anh ta trả lời, cầm đồ vật của mình bước nhanh rời đi.
Trong văn phòng.
Mạc Văn Ngữ ở cửa xoay vài vòng, lúc Phó Tinh Thần đi vào thiếu chút nữa bị đẩy lên tường, cô nàng kinh hồn mà hô hấp khí lạnh, phản ứng vài giây mới nói câu: “Thần Thần,Giang Dạ đúng là đại soái ca …”
Phó Tinh Thần: “……"
Cô duỗi tay xem xét trán Mạc Văn Ngữ, “Cũng không phát sốt, như thế nào lại nói mớ?”
“Mặt tớ không phải mặt soái,” Mạc Văn Ngữ một phen vỗ rớt tay cô, “Xác thực nói, không chỉ là mặt soái.”
Phó Tinh Thần không biết cô nàng nổi điên cái gì.
Mạc Văn Ngữ liếc cô một cái, đem máy tính trên bàn xoay lại, Phó Tinh Thần vừa mới hạ mi, click vào video đang hiện trên màn hình
Đó là một đoạn video một người đàn ông đang đàn một khúc dương cầm.
Người đàn ông trong video có một đôi tay đặc biệt xinh đẹp, mười ngón sạch sẽ thon dài, ở phím đen trắng của đàn nhấn lên xuống, tốc độ rất nhanh làm người thấy không rõ chi tiết.
Tuy rằng video không quay đến mặt, nhưng nhìn đôi tay kia, Phó Tinh Thần liền biết là Giang Dạ.
Mắt Mạc Văn Ngữ lấp lánh: “ Nam thần của tớ có phải hay không đặc biệt soái?”
Phó Tinh Thần hông phản ứng lại.
Loại cảm giác này có chút không thể dùng ngôn ngữ hình dung: Kinh diễm, chấn động…… Nhưng giống như đều không phải.
“Thần Thần, không phải cậu đàn dương cầm rất siêu sao?” Mạc Văn Ngữ càng nói càng hưng phấn, hơn nữa còn cho một đòn ngay tim cô: “Như thế nào cùng anh ấy kém nhiều như vậy?”
Phó Tinh Thần: “……”
Không phải cô không đồng ý lời Mạc Văn Ngữ nói, trong lòng cô rất rõ ràng, dù biến cô thành bạch tuộc, cũng không đuổi kịp tốc độ tay của Giang Dạ.
Đôi mắt Mạc Văn Ngữ đều dán lên trên màn hình.
Phó Tinh Thần nuốt nước miếng một cái, đầu cô phát triển chậm, dùng gần hai phút mới nhớ tới hỏi cô nàng: " Không phải cậu nói video của anh ta không truyền ra bên ngoài hay sao?”
“Có một cô gái thần bí để quên điện thoại, bên trong vừa vặn ghi lại một đoạn này."
Ngữ khí Mạc Văn Ngữ biến đổi, lời nói thấm thía: “ Trước kia lỏa · chiếu · môn cũng là làm rơi di động, ảnh chụp mới chảy ra ngoài …… Cho nên phải thêm vào trong giáo dục dạy mọi người, di động không thể tùy tiện ném loạn"
“……”
“Còn có người nói người đó là bạn gái Giang Dạ.”
Phó Tinh Thần sửng sốt một chút: “Vì cái gì nói như vậy?”
“Phía dưới video ghi chú là: Tiểu bảo bối Giang Dạ.”
Giang Dạ…… Tiểu bảo bối?
Không phải quá buồn cười sao!
Phó Tinh Thần: “Ha hả.”
Mạc Văn Ngữ rõ ràng không tin người nọ: “Khẳng định là người nọ quá thích nam thần của tớ, cho nên xuất hiện ảo tưởng.”
“……”
Mạc Văn Ngữ không có thể ở cùng Phó Tinh Thần thời gian dài, rất nhanh đã bị kêu đi họp.
Trong văn phòng chỉ dư lại Phó Tinh Thần, cô đem tầm mắt thả lại trên màn hình máy tính.
Cái Weibo kia ban đầu chỉ là một cái weibo bình thường, chẳng qua vừa khéo được hơn một vạn fan liền chuyển thành Weibo V, hiện tại bình luận phía dưới đã qua mười vạn.
Cô đem video mở lại một lần nữa, sau đó click mở bình luận phía dưới.
Bình luận là một đám người bán manh lại hoa si, còn kèm theo mấy người có lá gan lớn tuyên bố muốn ngủ với Giang Dạ.
Bình luận được tán đồng nhiều nhất viết: “Ngón tay linh hoạt như vậy, làm bạn gái anh ấy nhất định rất sướng.”
Phó Tinh Thần cảm thấy người trên mạng đều bị Giang Dạ lừa.
Bình luận còn liên tục gia tăng theo số nhân
Phó Tinh Thần không khống chế được, nhịn không được dùng nick phụ bình luận.
Cả nhà tôi đều là tiểu mỹ nhân: Linh hoạt có ích lợi gì, không làm là thanh tâm quả dục sao sao?
Mạc Văn Ngữ họp xong trở về, đã là giữa trưa.
Phó Tinh Thần dựa vào trên sô pha ngủ gà ngủ gật, Mạc Văn Ngữ đem chìa khóa xe nhét vào trong tay cô, đi vội vã, lời nói cũng vội vã: “Cậu xuống bãi đỗ xe chờ tớ,tớ đi toilet đã.”
Căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, Mạc Văn Ngữ đã biến mất.
Xe Mạc Văn Ngữ đỗ ở vị trí không tính là tốt lắm, Phó Tinh Thần mới mở cửa ghế phụ ngồi lên, đã có người gõ cửa sổ xe bên kia.
“Tiểu thư, phiền cô có thể đem xe chạy qua một đoạn được không?"
Phó Tinh Thần theo mắt anh ta nhìn phía sau chiếc xe, ý thức được xe đã chắn đường, có chút xin lỗi mà gật đầu, vội vàng bò đến ghế lái xe.
Nửa phút sau, “Phanh” mà một tiếng.
Người vừa nãy nhờ cô có chút hoảng sợ, chạy tới với mặt mũi trắng bệch, vừa vặn có người từ bên cạnh chiếc xe kia đi xuống, ngón tay người nọ run rẩy mà chỉ vào tay lái Phó Tinh Thần: “Là cô ấy ᴆụng vào tôi……”
Bệnh viện.
Đường Mộ Bạch vừa mới làm xong một cuộc giải phẫu, mới ra phòng giải phẫu liền nhìn thấy một người đàn ông đang nghiêng người dựa trên vách tường.
Anh ta nheo nheo mắt, đem khẩu trang lấy xuống: “Tam ca, sao anh còn ở đây?”
Giang Dạ còn chưa nói, anh đã chú ý tới người đàn ông trung niên đang đổ mồ hôi trên trán ở bên kia, người nọ lau cái trán, có chút sốt ruột mà giải thích: “Thật sự không quan hệ với tôi… Tôi chính là đem cô ấy xuống xe, ai biết vừa đem xuống, liền ngất đi rồi……”
“Phó tiểu muội đây là lần thứ mấy cô bị tai nạn xe?” Đường Mộ Bạch câu môi cười cười, nghiêng đầu nhìn người nọ nói: “Được rồi, không có chuyện của ông, trở về đi.”
Thấy Giang Dạ nhìn qua, Đường Mộ Bạch hướng anh chớp mắt: “Đã đến đây vài lần, phó tiểu muội chắc trở thành người ᴆụng xe chuyên nghiệp mất rồi?”