Sau khi tan học, Sở Sở cầm cặp sách lên chậm rãi đi về phía cửa trường, trên đường người đông xe chật, học sinh tốp ba tốp năm hướng về phía nhà mình mà đi.
Sở Sở đi đến một cửa tiệm thuốc bên ngoài trường học, đứng một lát.
Trên đường truyền đến tiếng còi ô tô, còn có tiếng chuông thanh thúy từ xe đạp, đinh đang đinh đang.
Cô yên lặng một lát vạch ra trong đầu các chuyện cần làm: Trước tiên là mua thuốc, sau đó đón xe buýt đến nhà Lục Xuyên, đưa thuốc cho anh, nhìn anh uống hết, sau đó sẽ đón xe buýt quay về trường học.
Nếu như tình hình rất nghiêm trọng, vậy thì nhất định phải đi đến bệnh viện, như vậy, có khả năng sẽ không về trường học kịp, Sở Sở sờ lên cặp sách của cô, cũng may lần này có mang theo thẻ căn cước.
Lập kế hoạch rõ ràng, Sở Sở cất bước tiến vào tiệm thuốc, muốn mua thuốc hạ sốt, y tá đi đến giới thiệu cho cô, cô ép buộc mình tập trung, chăm chú nghe lời y tá.
Cũng không hiểu rõ hết, cô dứt khoát mua hết tất cả những loại thuốc mà y tá vừa giới thiệu, vừa nghĩ lại, Lục Xuyên bình thường ở nhà một mình, ngã bệnh không có ai chăm sóc, anh cũng sẽ không tự chăm chút bản thân. Cô quyết định sẽ đưa tới cho anh thuốc hạ sốt, thuốc cảm mạo, thậm chỉ ngay cả băng dán cá nhân cô cũng mua luôn vài miếng.
Mang theo cái túi nhỏ, Sở Sở ngồi lên xe buýt, một mình đứng trong góc nhỏ, cúi đầu không nhìn một ai.
Ước chừng năm mươi phút sau, xe buýt dừng lại ở trước của đại viện quân đội, thả Sở Sở xuống xe.
Đại viện nằm ở một khu ngoại ô cách xa thành thị ồn ào náo động, bên ngoài là một mảng xanh biếc, rất yên tĩnh, cạnh cửa có vài người bảo vệ của khu viên đang canh trực đứng gác.
Sở Sở muốn đi vào trong, cảnh vệ không chút lưu tình ngăn cản cô.
“Cháu…tìm Lục Xuyên.” Cô không quen nói chuyện với người xa lạ, đỏ mặt nhìn cảnh vệ giải thích: “Cậu ấy ngã bệnh, cháu…đưa thuốc cho cậu ấy.”
“Cái gì?” Bảo vệ nghe không rõ ràng.
Sở Sở khẩn trương đến mức không nói ra lời, bảo vệ cũng không thả cho cô vào, trong đại viện quan trọng nhất là thân phận, sao có thể tùy tiện thả cho người xa lạ đi vào.
Sở Sở một mình đi đến bên tường cỏ canh biếc, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Xuyên.
Điện thoại thông, tút tút vang lên mấy tiếng, nhưng mà Lục Xuyên không nhấc máy.
Cho đến cuối cùng, âm thanh bên trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận.
Sở Sở quay đầu nhìn cảnh vệ một chút, họ mặc đồng phục màu đen, đứng tư thế nghiêm, mặt không có biểu tình gì nhìn thẳng về phía trước không nói một lời, như một người lính gác trung thành.
Cô bất đắc dĩ nắm lấy quai chéo của chiếc cặp, đi vòng vo tại chỗ vài vòng, có chút lo lắng suy nghĩ.
Suy đoán có khả năng Lục Xuyên đang ngủ, cho nên không nghe máy.
Cô lo lắng, lấy điện thoại ấn mở tin nhắn gửi đi, rồi lại gọi thêm một cuộc điện thoại qua cho anh, nhưng điện thoại vẫn như cũ không có người nhấc máy.
Sở Sở dựa lưng vào bên tường, không biết nên làm như thế nào bây giờ, đứng một lúc, dứt khoát lấy ra quyển từ đơn tiếng anh cơ bản bắt đầu ôn tập.
Không bao lâu sau, sắc trời liền tối sầm xuống, cô yên lặng đi đến dưới ngọn đèn đường, tiếp tục xem từ đơn tiếng anh.
Thời điểm đổi ban trực, một người bảo vệ khác nhìn thấy Sở Sở đứng dưới đèn đường, hỏi: “Cháu là ai, nơi này không thể ở lại, không có việc gì thì nhanh rời đi đi.”
Người bảo vệ trước đó lên tiếng giải thích: “Cô bé đến tìm Xuyên tiểu tử của nhà Lục thủ trưởng, nhưng trên người không có giấy chứng minh, cũng không liên lạc được với người bên trong, đành ở đây chờ người.”
“Chờ bao lâu?”
“Hai giờ rồi.”
Bảo vệ thay ca quay đầu nhìn Sở Sở một chút, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Cháu là bạn gái của Xuyên tiểu tử?”
Sở Sở liên tục lắc đầu: “Cùng…bạn cùng lớp.”
“Điện thoại không gọi được?”
“Vâng.”
“Vậy cháu về trước đi. Quy định bên bọn chú rất cứng rắn, không có cách nào cho cháu đi vào được.”
“Cháu…cháu biết.” Sở Sở tận dụng mọi khả năng phòng ngừa và tránh mặt bọn họ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Cậu ấy…cậu ấy có khả năng ngủ rồi, cháu chờ một lát nữa.”
Cô muốn chờ, bảo vệ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói: “Vậy cháu đi ra xa một chút, không đứng ở cửa chính được, bên này lãnh đạo thường xuyên ra vào, trông thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Sở Sở liên tục gật đầu.
Đeo cặp sách nhỏ đi tới một bên bãi xanh mướt, đứng vững ngay dưới một thân cây.
Mấy chiếc xe con mang bảng số quân dụng tự do tự tại chạy ra chạy vào cổng lớn, mắt Sở Sở hơi mệt một chút, ngáp một cái dài.
Mùa thu ngày một rõ ràng, gió đêm càng lạnh lẽo.
Cô không khỏi lôi kéo cổ áo.
…
Lục Xuyên ngơ ngơ ngác ngác, lăn qua lộn lại trên giường ngủ đến tối trời đen kịt, giấc mơ hỗn loạn từng cái từng cái không dứt ra được.
Tỉnh lại một lần nữa, mở mắt ra đã nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một màn lạnh lẽo rũ xuống.
Mắt Lục Xuyên rất đỏ, mặt cũng đỏ, đầu óc choáng váng, anh từ trong chăn mơ mơ màng màng đưa tay lấy điện thoại trên hộc tủ.
Đầu ngón tay vừa mới mở ra màn hình, bốn cuộc gọi nhỡ hiện lên rõ ràng.
Tất cả đều đến từ cùng một dãy số: Thỏ lớn.
Tim Lục Xuyên như bị một thứ gì giật cho một cái, theo bản năng muốn gọi lại cho cô.
Lúc này, điện thoại riêng trong nhà vang lên.
Lục Xuyên kéo theo bước chân lười biếng mệt mỏi lê xuống lầu, nhận điện thoại, kéo dài giọng điệu hỏi: “Ai vậy?”
“Tiểu Xuyên, đây là đồn bảo vệ.”
“Chú Vương, có chuyện gì?”
“Bên ngoài có một cô gái nhỏ, nói là bạn cùng lớp với cháu, chờ cháu mấy giờ rồi, tụi chú cũng không dám cho người đi vào, nhìn đáng thương lắm, hay cháu ra tiếp một chút xem sao.”
Tim Lục Xuyên bỗng nhiên co rút lại!
Vừa mới nghĩ đến mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, anh sững sốt chừng bốn năm giây, mới tiêu hóa hết được đống tin tức này, điện thoại còn chưa treo lại đàng hoàng, đã lảo đảo như điên chạy ra ngoài cửa.
Dưới đèn đường, Sở Sở ngáp một cái thật dài, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đúng lúc này, một bóng người từ cửa chính bay ra ngoài.
Lục Xuyên mặc một bộ áo khoác đậm màu, vô cùng chật vật vọt ra, thần sắc hoảng hốt đứng bên đường nhìn chung quanh.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh liền khóa chặt trên người Sở Sở đang đứng ở bãi cỏ xanh mướt, giống như một trận gió bổ nhào về phía cô.
Sở Sở thầm nghĩ không ổn, trong tích tắc khi anh muốn đem cô ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhanh nhẹn chui từ dưới nách anh ra, né tránh cái ôm trí mạng của anh.
“Lạnh…tỉnh táo nào.”
Lục Xuyên không có cách nào tỉnh táo lại được, mặt anh nghẹn đỏ nhìn chằm chằm Sở Sở, thở hổn hển lớn tiếng hỏi cô: “Trời ạ, sao cậu lại tới đây! Một mình cậu tới thôi sao? Cậu làm sao…sao có thể đi một mình tới đây?”
Tay của anh vịn lên cái trán, thân hình lung lay, bên miệng vẫn không ngừng thì thào: “Xa như vậy…một mình cậu.”
“Mình đến đưa đồ cho cậu.” Sở Sở cầm lấy cái túi nhỏ đưa đến trước mặt anh lay lay.
Lục Xuyên nhìn vào túi thuốc màu trắng trong tay cô, nghĩ đến mà sợ lại thêm sốt ruột, khó thở hỏi: “Cậu tới lúc nào, chờ bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho tôi?”
“Mình…gọi, cậu không có nhận máy.”
Lục Xuyên giống như nhớ ra cái gì đó, lấy ra điện thoại di động từ trong túi ra, mở thông tin cuộc gọi.
Cuộc gọi nhỡ đầu tiên, là năm giờ rưỡi, đã ba tiếng trước.
Lục Xuyên cau mày nhìn về phía Sở Sở, lẩm bẩm nói: “Cậu một mực ở chỗ này chờ tôi, chờ tôi ba giờ.”
Anh phản ứng như vậy, làm cho Sở Sở có hơi chút ngượng ngùng, cô bước đến gần anh một bước, nhìn anh nói: “ Cậu có còn nóng nữa không?”
“Cậu tự sờ.” Lục Xuyên cúi người, đem mặt đưa đến trước mặt cô.
Khuôn mặt nam sinh bình thường đã lớn hơn so với nữ sinh một chút, huống chi như thân hình này của Lục Xuyên, Sở Sở nhìn thấy rõ ràng ngũ quan khuôn mặt anh, hô hấp dừng lại một chút, đưa tay áp vào trên trán của anh, làn da vẫn nóng bỏng như cũ, Sở Sở nhíu mày: “Cậu như vậy…không được, phải đến bệnh viện.”
Lời nói của cô còn chưa dứt, cả người không kịp chuẩn bị đã bị anh mò tới, sít sao ôm cô vào trong иgự¢.
Tay của anh từ trên hông của cô vòng lên trên lưng, đầu nặng trĩu nhẹ nhàng gác lên trên vai nhỏ, Sở Sở chỉ có thể bị ép nhón nhón chân lên, nghênh đón một cái ôm khoa trương như ôm gấu ôm của anh.
Cảm giác đầu tiên của cô chính là, nóng!
иgự¢ của anh, toàn thân của anh đều nóng, nóng đến mức khiến cô kinh hãi không thôi, giống như một ngọn đuốc đang hừng hực bùng cháy.
“Lục, cậu nhanh…thả mình ra.”
Không giãy dụa còn tốt, cô vừa động nhẹ, Lục Xuyên ôm cô còn chặt hơn.
“Cảm ơn.” Lục Xuyên trầm giọng nói: “Thỏ lớn, cảm ơn cậu.”
Chao ôi….
“Không…không cần khách khí.”
Chúng ta là bạn bè mà, cậu không nên khách khí với mình, nên trước tiên cậu thả mình ra đã.
Tất nhiên Lục Xuyên không có buông cô ra.
Mười mấy giây sau, Sở Sở nghiêng mặt qua, nhìn thấy lỗ tai anh gần trong gang tấc, có chút không xác định nhẹ giọng hỏi anh: “ Lục…cậu có phải là làm bộ cảm động….sau đó chiếm chiếm…chiếm tiện nghi của mình không hả?”
“Mẹ nó! Cái này mà cậu cũng biết?”
“Cậu đừng…đừng xem mình…như tên đần.”
Lục Xuyên đem đầu chôn sâu vào sâu bên trong mái tóc mềm mại bên tai cô, hít thật sâu một cái, có mùi dầu gội đầu tươi mát, cũng có mùi hương đặc biệt trên người chỉ của riêng cô.
“Nhưng thật sự tôi đã siêu cấp cảm động.” Anh ôm chặt cô, nhấn mạnh: “Siêu cấp, cảm động.”
Sở Sở hoài nghi đưa tay vỗ vỗ lưng anh, thương lượng hỏi nhỏ: “Cái đó…cậu thả mình ra?”
Xương cốt cả người cô đều sắp bị anh làm tan thành từng mảnh.
Lục Xuyên đem thân thể mềm nhũn của cô, kéo sát vào trong иgự¢ vuốt vuốt, mới lưu luyến không rời buông cô ra.
“Đi đi đi, về nhà nào.”
“Mình muốn về trường học.”
Sở Sở lui ra phía sau một bước: “Chỉ đến đưa thuốc cho cậu thôi.”
Lục Xuyên nhíu mày, đưa túi thuốc đặt lại trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô, hờn dỗi nói: “Vậy cậu đi đi.”
“…”
“Đi thì đi.” Sở Sở cầm lấy cái túi, cúi đầu xoay người rời đi, không được mấy bước, liền bị Lục Xuyên kéo lấy cổ tay, giành lấy thuốc trong tay cô.
“Tính của cậu vẫn lớn lắm.”
Sở Sở bị Lục Xuyên kéo vào trong đại viện, lúc đi qua cánh cửa bảo an Lục Xuyên lền nói: “Chú Vương, sau này cô gái nhỏ này mà tới tìm cháu, cứ trực tiếp thả cho cô ấy vào trong.”
Bảo vệ đánh giá Sở Sở, trên mặt là ý cười sâu sắc: “Tiểu Xuyên, nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi sao, không sợ chú báo cáo với thủ trưởng?”
Lục Xuyên không thèm để ý một chút nào: “Chú báo cáo cho ông ấy, ông ấy cũng không có thời gian quản cháu đâu.”
“Cháu không phải…bạn gái cậu ấy.” Sở Sở nghiêm trang mà giải thích, Lục Xuyên thì lại chỉ lo lôi kéo cô đi vào bên trong.
Sau khi vào nhà, cô nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Trong nhà có nước nóng hay không?”
Lục Xuyên lắc đầu: “Tôi đi nấu cho cậu.”
“Cậu ngồi…ngồi xuống đi.” Sở Sở đẩy anh một chút, đẩy anh ngã lên trên ghế salon, sau đó đi về phía phòng bếp, kế hoạch lúc đầu của cô dù sao cũng là giám sát anh uống thuốc.
Rất nhanh, trong nhà bếp truyền đến tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng mở khóa gas.
Lục Xuyên ngồi trên ghế salon, ấn ấn cái trán, đầu óc vẫn có chút hỗn loạn, có chút phình to. Anh nhìn vào cái túi thuốc đặt trên bàn, khóe miệng không kìm lại được cong lên, trong lòng là một mảnh ấm ấp thật to.
Sở Sở bưng ly nước ra, lại lấy trong túi ra mấy viên thuốc, nhìn vào giấy hướng dẫn, cô so sánh mấy loại thuốc hạ sốt, nhưng cuối cùng cũng không biết loại nào mới thích hợp với anh.
“Nếu không hay là vẫn nên đi bệnh viện thôi?”
Lục Xuyên lắc đầu, đưa tay cầm lấy túi thuốc tìm kiếm một chút, nhìn vào cái hộp, đưa cho Sở Sở: “Đây là một loại thuốc trung tính độc quyền, tác dụng phụ nhỏ, sau này nếu có lúc cậu sinh bệnh, phải nhớ cho kĩ, mua thuốc có tính ôn hòa, tốt nhất là có chứa thành phần Đông y.”
Sở Sở nghe giảng mà gật gật đầu, thuận tiện chen lấn lấy mấy viên thuốc đưa cho Lục Xuyên: “Vậy cậu mau mau uống thuốc đi.”
Lục Xuyên không có đưa tay cầm lấy, mà đem mặt lại gần: “Đút tôi.”
“…”
Anh đối mặt với làn da trắng bệch của cô há to miệng, phát ra một tiếng: “A.”
Sở Sở không nói gì nhìn anh một hồi lâu, đầu ngón tay vuốt nhẹ viên thuốc, ném vào trong miệng anh.
Khóe miệng Lục Xuyên câu lên, viên thuốc được anh cắn vang lên tiếng cót két.
Sở Sở lại đem nước tới, “Uống nước…cái này không cần mình đút cậu nữa đi.”
“Cũng được đấy.”
Sở Sở đem ly nước trực tiếp nhét vào tay anh: “Không muốn…được một tấc lại tiến thêm một thước.”
Lục Xuyên cười yếu ớt, bưng ly nước ngửa đầu uống một ngụm, dòng nước từ khóe miệng anh tràn ra, bị anh dùng tay áo lau đi.
Cực kì, cẩu thả.
Sở Sở chú ý, thời điểm khi anh cười, khóe miệng câu lên hiện ra một lúm đồng tiền nhạt, làm cho người khác có một loại cảm giác ngọt ngào, so với thời điểm khi anh nổi giận hung hăng, hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Lục Xuyên đặt cái ly xuống, xê dịch vào gần chỗ cô: “Thỏ lớn, cậu quan tâm tôi như vậy, tôi không biết nên làm gì bây giờ.”
“Chúng ta là…bạn bè mà.”
“Bạn bè?”
“Ừm.” Sở Sở trịnh trọng mà gật đầu: “Vẫn luôn như vậy, từ nhỏ…đã là vậy.”
“Nếu không thì cậu suy nghĩ một chút, đem tôi đây từ một thanh mai trúc mã bạn bè chân thành tha thiết, thăng cấp lên một chút đi?”
“Thăng chức?”
“Làm bạn gái của tôi.”
Sở Sở hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm anh, nháy nháy con mắt, cuối cùng, lắc đầu.
Lục Xuyên thở dài, nghiêng đầu qua nhìn vào cô: “Cậu chính là lại không chịu thích tôi, tôi có chỗ nào không tốt, tôi mạnh mẽ hơn nhiều so với người đàn ông hung hăng ban nãy.”
Sở Sở nén cười, cố ý hỏi ngược lại: “Chỗ nào cậu…mạnh mẽ, mình nhìn không ra.”
“Dáng dấp tôi đẹp trai, còn có thể đánh nhau, cơ bắp có rất nhiều, thân thể tốt, quan trọng nhất là, tôi so với những người đàn ông bình thường, cậu nói có phải là tôi mạnh hơn họ rất nhiều không? Nếu cậu qua lại với tôi, tôi cam đoan cậu… Ai ai ai cậu đừng đi mà.”
Lục Xuyên đứng dậy giữ chặt Sở Sở: “Đừng đi, tôi không nói nữa.”
“Lục, mình muốn về trường.” Sở Sở nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười giờ rưỡi sẽ cấm ra vào rồi.”
“Vậy cậu chờ tôi một lát.” Lục Xuyên nói xong vội vàng lên lầu, Sở Sở không biết anh muốn làm cái gì, chờ hai phút, Lục Xuyên chạy bạch bạch xuống lầu, đem một cái laptop đưa cho Sở Sở.
Sở Sở nhận lấy, tò mò mở ra, ở bên trong tất cả đều chi chít những dòng ghi nhớ, tất cả đều là các công thức toán học cùng các bài ví dụ, phía dưới còn có bài giải ghi rõ mạch suy nghĩ.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Lục Xuyên: “Laptop của cậu?”
“Tôi không thích ghi lại!” Lục Xuyên không hề che giấu nói: “Đây là chuyên môn tôi chép cho cậu, tôi đã nghiên cứu qua bài thi số học của cậu, hàm số lượng giác và hình học chính là phần yếu nhất của cậu, cái này cậu đem về xem trước, sau đó tìm hiểu kỹ, hai phương diện này hẳn không thành vấn đề, chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi tôi.”
Trong lòng Sở Sở vô cùng cảm động: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng cảm ơn, đều là tình ý, cậu cần phải đáp trả.”