Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 27

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Lần này xem cô trốn thoát thế nào!
Sao căn phòng này rất yên tĩnh mà lại có bầu không khí âm u vậy nhỉ? Hình như có cả mây đen nữa?
Kỷ Hiểu Nguyệt cảnh giác nhìn lướt qua căn phòng. Phòng này và phòng An Húc Dương kiểu cách tương đối giống nhau, nhưng cách bài trí lại chẳng giống nhau một chút nào. Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạm phải một đôi mắt quyến rũ mà gian ác. Chuông báo động trong lòng cô đột nhiên rung lên mạnh mẽ, cô quay người định mở cửa chạy trốn.
“Đây là phòng của tôi, bên ngoài là đám phóng viên, cô đoán xem nếu cô từ trong này đi ra, bọn họ sẽ nghĩ gì?” Tề Hạo từ từ đứng dậy, dáng người cao lớn khiến căn phòng đột nhiên chật chột, chiếc bóng nghiêng nghiêng nuốt lấy hình dáng bé nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tay Kỷ Hiểu Nguyệt cứng đờ, khóe miệng run rẩy nói không nên lời.
Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu của anh ta!
Quay người lại thấy Tề Hạo cưới gian xảo đang tiến tới từng bước một, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng lấy tay che mặt.
Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết!
Tiếng cười nặng nề vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giả ngốc được nữa, cô hơi hạ tay xuống, nhìn về phía phát ra tiếng cười. Ánh mắt quyến rũ của Tề Hạo sâu tựa biển, lại phảng phất một nụ cười.
Anh ta cười cái gì?
@@
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ra… anh ta biết rồi, anh ta nhận ra cô rồi!
Không, không đúng, nhìn ánh mắt này của anh ta, có lẽ anh ta đã nhận ra cô từ trước rồi.
Là lúc nào vậy? Lúc cô quét dọn trong phòng nghỉ của anh ta? Lúc anh ta điều cô lên tầng 48? Hay là … lúc cô ra mặt vì Tiểu Bạch?
Kỷ Hiểu Nguyệt hốt hoảng lật lại trong đầu những lần gặp nhau từ lúc mới quen đến giờ. Đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển từ kinh hoàng, lo lắng sang nghi ngờ, khó hiểu, cuối cùng bừng bừng lửa giận.
Càng nghĩ càng tức, tên Tề Hạo ૮ɦếƭ tiệt này thì ra đã nhận ra cô từ lâu. Vậy mà còn vờ như không biết. Anh ta vừa nhìn cô giả làm phù thủy “Bịt tai trộm chuông” vừa cố tình tìm cách làm cô xấu mặt.
Thật là đáng ghét!
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận, hạ tay xuống, quát Tề Hạo:
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tề Hạo trái lại không hề giận, còn cười rất tươi. Tốt lắm, cuối cùng cũng lộ nguyên hình, cô nàng đã thay đổi cách xưng hô, không coi anh là Tổng giám đốc nữa rồi.
“Cô nói xem?” Tề Hạo chỉ còn cách Kỷ Hiểu Nguyệt trong gang tấc, nhìn cô hồ ly bé nhỏ từ trên cao.
Lần này xem cô trốn thoát thế nào!
Dáng vẻ của cô sau khi bỏ đi cặp mắt kính đen thật sự khiến anh nhớ nhung!
Chỉ một cái nhìn của cô cũng khiến tim anh loạn nhịp. Trước đây, chưa từng có người con gái nào khiến anh mất kiểm soát như vậy.
Cô nhóc ơi, trò “Mèo vờn chuột” cũng nên kết thúc được rồi!?
Nụ cười trên môi Tề Hạo càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên anh hiểu vì sao mình cứ thích giữ cô không muốn buông, bởi vì... anh rất thích trông thấy cô! Nghĩ đến đây, sâu trong đáy mắt Tề Hạo bùng lên hai ngọn lửa, nóng bỏng và sâu lắng.
Đối đầu gần như vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt có thể cảm nhận được sức hút nam tính từ Tề Hạo và mùi nước hoa Cologne trên người anh. Mùi thơm đột nhiên khiến cô nhớ đến nụ hôn lúc trước…
Hơi ấm đôi môi…
Ầm, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang loạn nhịp.
Ôi, yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
“Đường đường là một trong mười Tổng giám đốc giàu nhất thế giới mà lại bắt nạt một nữ nhân viên quèn, anh không sợ bị người dân cả nước phỉ nhổ sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nói.
Gương mặt đẹp trai đặt nhầm lên một con sói. Đúng là tạo hóa sai lầm!
“Đây là phòng của tôi, cô nói xem mọi người sẽ phỉ nhổ tôi hay phỉ nhổ cô? Mà cô nghĩ đi, mọi người sẽ tin cô hay tin tôi?” Đôi môi gợi cảm của Tề Hạo cong lên hấp dẫn, đôi mắt mê hoặc lấp lánh, ngón tay anh chạm vào mái tóc dài còn chưa kịp khô của Kỷ Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác thật mềm mại!
Kỷ Hiểu Nguyệt chụp lấy tay Tề Hạo:
“Anh cho rằng anh là ai? Giàu nhất thế giới hay lắm à? Có tiền giỏi lắm sao? Là Tổng giám đốc thì đã sao? Tất cả mọi người đều phải nghe lời anh à? Tôi ghét nhất loại người luôn cho mình là đúng, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ như anh. Anh cho rằng mọi người phải vây quanh một tên khốn kiếp vừa ngu ngốc vừa lạnh lùng lại vô tình, coi phụ nữ như đồ chơi giống anh sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt đẩy Tề Hạo đang ngây người ra, chạy như bay tới căn phòng bên trái. Căn phòng này và phòng của An Húc Dương khá giống nhau, phòng bên trái sẽ là phòng vệ sinh.
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy vào phòng lập tức đóng “Rầm” cửa còn nhanh nhẹn khóa trái cửa lại. Cô lôi di động, bấm nút gọi viện binh.
Ánh mắt Tề Hạo dõi theo Kỷ Hiểu Nguyệt cho đến khi cô chạy vào nhà vệ sinh. Anh cảm thấy có chút đờ đẫn, nặng nề. Phải rất lâu sau, anh mới hung hăng đấm cửa, ánh mắt lạnh lẽo, âm u.
Sao anh cứ có cảm giác không thở được? Mỗi câu nói của Kỷ Hiểu Nguyệt như nhát 乃úa gõ vào lòng anh từng đợt, từng đợt, đau đớn…
Đúng lúc nàu, ngoài cửa vang lên giọng nói bỡn cợt của Nhi*p Phong:
“Tổng giám đốc, đám phóng viên đã bị tôi đuổi đi rồi. Không sao nữa! Hai người … có thể đi ra”.
Thật ra, mục đích anh đến để phá rối đấy chứ! Nếu để Tề Hạo ra tay nhanh như vậy, ai sẽ tăng lương cho anh đây!
Không ngờ Nhi*p Phong vừa dứt lời, cửa đã mở ra. Sao thế? Sao nhanh vậy? Nhi*p Phong giật mình đối mặt với khuôn mặt xám xịt đủ khiến anh hối hận nghìn lần.
Tề Hạo lạnh lùng liếc nhìn Nhi*p Phong, không nói câu nào, bỏ đi. Nhi*p Phong tò mò nhòm vào trong phòng, tiểu khắc tinh đầu rồi? Cô ta lại làm gì rồi, sao lại khiến Tề Hạo tức giận như vậy?
Có vẻ không cần anh đến phá rối, Tổng giám đốc Tề à, cũng có ngày cậu không thu phục được một cô gái cơ đấy! Nhi*p Phong càng nghĩ càng thấy cực kì thích thú.
***
Tầng 3 khách sạn, trong một căn phòng xinh đẹp tao nhã, Tề Hạo một mình rầu rĩ uống rượu. Mỗi lần anh ngẩng đầu lên, rượu mạnh như một thanh kiếm sắc lại trượt xuống cổ họng, cứa một vết cắt trong lòng.
Lời Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh rất lâu không chịu tiêu tan.
Cô ấy nói … ghét anh.
Dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng chính tai nghe cô nói ra lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nhi*p Phong gọi một cốc rượu rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tề Hạo, anh chưa bao giờ thấy Tề Hạo chán nản thất vọng như lúc này. Kể cả những năm tháng tứ cố vô thân ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh cũng không thấy Tề Hạo suy sụp chút nào. Họ cứ thế dựa vào hai bàn tay xây dựng cơ nghiệp cho đến khi Tề Hạo về nước tiếp nhận công ty của bố.
Nhưng bộ dạng lúc này của cậu ta khiến Nhi*p Phong không thể không suy nghĩ theo hướng - Tổng giám đốc Tề ơi là Tổng giám đốc Tề, cậu không thấy dáng vẻ mình lúc này rất giống thất - tình sao!
Đùa giỡn với đại thần
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận quay về phòng, cô vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ mang quần áo đã được giặt sạch đến. Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bộ quần áo trong tay rồi quay sang nhìn chính mình trong gương, bỗng cô nhớ đến câu “Hoa nhài cắm bãi - gì - đó” của Hoa Hồ Điệp, lại nhớ đến “Lịch sử nhục nhã của phù thủy nhỏ” hai ngày vừa rồi, lửa giận lại bùng lên bừng bừng.
Đơn giản cô chỉ cần:
“Thoát ngã chiến thời bào
Trước ngã cựu thời thượng
Đương song lý vân mấn
Đối kính thi*p hoa hàng.” [1]
[1] Những câu thơ trong bài Mộc Lan từ.
Dịch nghĩa:
“Ta cởi chiến bào ra
Mặc xiêm áo thường ngày
Vấn tóc mây bên cửa sổ,
Tô điểm nhan sắc trước gương”
Từ hôm nay trở đi, cô không phải trốn tránh nữa rồi. Dù sao “Binh đến thì tướng đỡ, nước dâng đất chặn”! Cùng lắm thì đuổi việc chứ gì, nếu anh ta muốn đuổi việc, cô sẽ đòi tiền đền bù. Chẳng phải anh ta đã từng đồng ý sẽ chia lợi nhuận cuối năm cho cô rồi sao! Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận cầm lược chải đầu, nhìn giương không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ lại, hình như lần đầu gặp tên biến thái xấu xa đó, cô cũng phải trải qua một phen hú vía, bắt đầu hoảng sợ, lo lắng và kết thúc là đen đủi, xui xẻo!
Tề Hạo đáng ghét!
Nhưng khuôn mặt đáng ghét đó cứ vương vấn trong đầu cô mãi không chịu biến mất, nụ cười của anh ta, ánh mắt của anh khiến cô bối rối. Rất nhanh sau đó, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định chơi game.
Đại Thần không có ở trên mạng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh cô độc cưỡi hạc tiên bay tới bay lui. Một lát sau Ta Là Một Con Rồng đăng nhập, Hoa Hồ Điệp cũng đã về nhà an toàn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đành tổ đội đánh quái với Ta là Một Con Rồng. Đúng là hai con người tẻ nhạt!
Ở một nơi khác, di động Tề Hạo khẽ rung lên, có tin nhắn thông báo: “Phu nhân của bạn, Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.”
“Phu nhân của bạn” … Nhìn mấy chữ này thật thoải mái. Mọi buồn bã chán nản trong nháy mắt biến mất.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đã từng muốn Gi*t Phong Diệp Vô Nhai, nhưng cuối cùng lại lấy Phong Diệp Vô Nhai, thế mới nói … ghét bỏ tạm thời không thể nói lên điều gì. Người anh đã muốn, nhất định không thể trốn thoát!
Tề Hạo ngửa đầu, uống hết rượu trong ly.
Thái độ của Tề Hạo phút chốc thay đổi 180 độ, anh cười mê hoặc, thu hút mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Nhi*p Phong hóng hớt ghé sát lại xem:
“Thì ra là thần tiên tỷ tỷ! Cậu dành cả đêm làm game online di động gì đó không phải để bắt thần tiên tỷ tỷ của cậu chứ?” Nhi*p Phong vừa chế nhạo vừa nghi ngờ nhìn Tề Hạo.
Cuộc sống hiện thực tươi đẹp biết bao ấy vậy mà Tề đại thiếu gia từ chối mọi cuộc hôn nhân lại nảy sinh tình cảm với một người trong thế giới ảo! Chuyện Tề Hạo kết hôn trong game đã khiến miệng Nhi*p Phong há suốt một ngày, hôm sau mới miễn cưỡng khép lại được. Cuối cùng anh cũng tìm được lý do để coi thường Tề Hạo.
Tề Hạo nhíu mày, im lặng không định trả lời.
“Lần này định chơi đùa thần tiên tỷ tỷ của cậu thế nào?” Nhi*p Phong tiếp tục chế nhạo.
Tề Hạo đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, chỉ mỉm cười. Nhìn vẻ mặt bí ẩn, mờ ám, Nhi*p phong đột nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Tề Hạo:
“Cậu có cảm thấy cô nhóc đó tức giận nhìn rất thú vị không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh, Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tế Nguyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt!
“Chờ chút! Thần tiên tỷ tỷ không phải là tiểu khắc tinh chứ?” Nhi*p Phong không tin được, lại lần nữa trợn tròn mắt nhìn Tề Hạo.
Tề Hạo cười, lắc nhẹ ly rượu trong tay, trong ánh mắt ý cười cũng lan tỏa.
Nhi*p Phong lập tức phát điên!
Vô liêm sỉ!
Dù Phong Diệp Vô Nhai đã cưới Tế Nguyệt Thanh Thanh, dù Tề Nguyệt Thanh Thanh chính là Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng anh kiến quyết không thể thừa nhận Tề Hạo thắng!
“Không được! Như thế không tính! Trong game không tính!” Nhi*p Phong nhảy dựng lên, khuôn mặt “Baby” liên tục nhăn nhó.
Tề Hạo nhấp một ngụm rượu, hỏi vặn lại: “Ai nói vậy?”
“Dù Tế Nguyệt Thanh Thanh lấy cậu rồi thì đã sao? Có bản lĩnh thì làm tiểu khắc tinh yêu cậu đi, cả ngày chơi game có nghĩa lý gì…” Nhi*p Phong vẫn có tranh luận.
“Nhi*p Phong!” Tề Hạo quay lại nhìn Nhi*p Phong, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tiền lương có thể tăng, nhưng cậu nên nhớ, từ trước đến giờ không có quy định về đánh bạc”.

Câu này là có ý gì?
Anh còn tưởng Tề Hạo sẽ nói, cậu ta đã kết hôn, đã động phòng với Tế Nguyệt Thanh Thanh rồi… vân vân và mây mây, ít nhất cũng sẽ không để anh thắng một cách thoải mái, vậy mà … Sao anh lại có cảm giác Tề Hạo lúc này khang khác thế nhỉ?
“Cậu … không phải cậu định làm thật chứ?”
Nhi*p Phong nghẹn ngào hồi lâu mới cẩn thận ngồi xuống khẽ khàng hỏi.
Từ tận đáy lòng, Tề hạo bỗng thấy cực kỳ xúc động, thật sự anh … thích hay đúng hơn … yêu cô gái ấy?
Anh đã từng cho rằng chữ “Yêu” thật xa vời nhưng rồi chính anh lại bị nó làm cho trái tim mình đau đớn. Không thừa nhận cũng chẳng phủ nhân, Tề Hạo lại lặng lẽ uống một ngụm rượu.
Nhi*p Phong đột nhiên muốn cười lớn. Không phải chứ! Tổng giám đốc Tề mà cũng có ngày biết rung động sao? Sáng mai có lẽ mặt trời sẽ mọc hướng Tây mất!
Tế Nguyệt Thanh Thanh lấy Phong Diệp Vô Nhai, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt lại cực kì ghét Tề Hạo! Lần này Tề Hạo vất vả rồi! Tổng giám đốc Tề bất khả chiến bại trên tình trường hả? Rồi cũng gặp báo ứng thôi!
“Cậu yêu tiểu khắc tinh thật đấy à?” Nhi*p Phong vừa dứt lời lập tức nhận ra giọng mình không ổn, hình như vui vẻ quá. Anh vội uống một ngụm rượu, điều chỉnh giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại:
“Vậy cậu tính sao?”
Tề Hạo liếc nhìn Nhi*p Phong đang vô cùng khoái trá, không muốn so đo, đứng dậy định bỏ đi.
“Này, đợi đã! Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn chưa biết phải không?” Nhi*p Phong đứng bật dậy phát huy tinh thần hóng hớt.
Nhưng anh chàng bị Tề Hạo phớt lờ.
“Này, cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà với bà xã”.
“…” Nhi*p Phong tức khắc sặc rượu.
Hai chữ “Bà xã” phát ra từ miệng Tề hạo sao nghe khủng khi*p vậy! Nhưng … hình như lại rất thú vị. Thì ra Tế Nguyệt Thanh Thanh chính là tiểu khắc tinh, Tề Hạo yêu tiểu khắc tinh nên ngày nào cũng cắm đầu vào chơi game. Quan trọng là, tiểu khắc tinh lại không biết người cô nàng kết hôn trong game chính là tên xấu xa bỉ ổi mà cô vẫn ghét cay ghét đắng.
Ha… ha… ha, thật thú vị! Việc thú vị như vậy sao có thể thiếu anh được. Nhi*p Phong quyết định lập tức quay về bắt đầu chơi game. Anh muốn xem đánh nhau!
***
Nhưng lúc Phong Diệp Vô Nhai đăng nhập, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã không còn trên mạng.
Bởi vì Đại Thần không đăng nhập nên Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng không có hứng chơi game. Hơn nữa bạn bè trước đây cùng chơi game một là không ở trên mạng, ví dụ như Măng Mọc Sau Mưa, hai là ở trên mạng nhưng vì mải làm nhiệm vụ cũng quên bẵng cô luôn, ví dụ như Tiểu Đậu Tử, Bánh Trôi Tròn Tròn. Chỉ còn mỗi Ta Là Một Con Rồng là kẻ duy nhất chịu chơi với cô.
Ở chung với Đại Thần điểm kinh nghiệm tăng lên cả ngàn lần, bây giờ đi chung với Hoa Hồ Điệp lại thành bò sát lê lết từng chút một, Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy cùng cực vô vị, nhàm chán.
Cô bị Đại Thần làm hư rồi!
Trước khi đi, Tế Nguyệt Thanh Thanh nhắn với Ta Là Một Con Rồng một câu:
“Đại Thần lên mạng thì báo mình một tiếng”. Sau đó rời mạng.
Chán quá! Kỷ Hiểu Nguyệt lặng bước ra ban công ngắm nhìn cảnh biển.
Ánh nắng chiếu xuống mặt nước khiến từng gợn sóng phía xa bừng lên lấp lánh, bờ biển xanh thẳm kết hợp cùng những sắc màu xinh đẹp, khung cảnh thật hút tầm mắt.
Bên bờ biển hình như đang tổ chức bữa tiệc nhỏ náo nhiệt. Cô còn nhìn thấy Đào Song Song, “Phù thủy già”, Lý Nhụy, Tùng Ca… nhưng cô lại không có can đảm ra ngoài đó.
Tất cả là do tên biến thái kia! Bây giờ cô đã trờ thành kẻ địch trong mắt tất cả những cô gái ở đây. Huống hồ giờ cả đảo đang ngập tràn phóng viên. Sao cô phải ra ngoài tự chuốc lấy rắc rối chứ!
Nghĩ vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt lại cảm thấy oán giận.
Hơn nữa hôm nay lại là Giáng sinh! Những năm trước, mặc dù cô đều đón Giáng sinh một mình nhưng ít nhất không khí vô cùng yên bình. Bây giờ thì sao? Chỉ cần tên biến thái kia không đến tìm cô gây phiền phức là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi!
Một suy nghĩ bỗng lóe lên, mấy hôm nay không được gặp Đại Thần, không biết bây giờ Đại Thần đang làm gì? Anh ấy sẽ đón Giáng sinh thế nào? Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.
Vừa hay tiếng di động vang lên, Hoa Hồ Điệp gửi tin nhắn đến:
“Ông xã của cậu lên mạng rồi!”
Cuối cùng, Phong Diệp Vô Nhai cũng lên rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng chạy đến trước màn hình máy tính, một tý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cô muốn đùa giỡn Đại Thần một chút. Cô đột nhiên muốn biết, khi không có cô trên mạng, Đại Thần làm gì?
Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tạo một tài khoản mới với nickname: Tiểu Thiên Sứ, nhiệm vụ tân thủ đối với một người thao tác giỏi như Tế Nguyệt Thanh Thanh thật sự chẳng khó khăn gì. Bỏ qua những nhiệm vụ phụ, cô hoàn thành nhiệm vụ chính trong vài phút rồi ra khỏi Tân Thủ Thôn đi tìm Đại Thần.
Phong Diệp Vô Nhai đang nói chuyện với Ta Là Một Con Rồng. Kỷ Hiểu Nguyệt thấy Hoa Hồ Điệp đang rêu rao lịch sử vẻ vang hai ngày nay của cô với Phong Diệp Vô Nhai, thậm chí cả chuyện cô bị người ta “Hô hấp nhân tạo” thế nào cũng kể hết!
Cái tên phản bạn này!
Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ tức giận, chạy thẳng đến thẳng tay chém Ta Là Một Con Rồng một đao.
Ta Là Một Con Rồng nổi giân: “Tên mới chơi này muốn ૮ɦếƭ à!”
Tiểu Thiên Sứ: “ Ai bảo mi không đẹp trai bằng Đại Thần”.
Ta Là Một Con Rồng phụt máu, miệng lưỡi tên nhóc mới chơi này sao ác như Kỷ Hiểu Nguyệt vậy!
Tiểu Thiên Sứ chạy đến trước mặt Phong Diệp Vô Nhai: “ Đại Thần, anh nhận em làm đồ đệ đi, em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi!”
Phong Diệp Vô Nhai vung tay lên, Tiểu Thiên Sứ đáng thương đi đời nhà ma, kinh nghiệm tụt về 0, bị hệ thống đẩy thẳng về quê nhà.
Mặc dù cũng có chút xót xa … nhưng … Kỷ Hiểu Nguyệt lại cảm thấy rất vui!
Vừa lúc đó, Hoa Hồ Điệp lại gửi tin nhắn đến:
“Hiểu Nguyệt, Đại Thần của cậu lên mạng rồi đấy, sao cậu còn chưa lên?”
“Đại Thần của cậu” … Câu nói này xem ra dễ nghe thật!
Nhưng chẳng may Đại Thần hỏi cô chuyện “Hô hấp nhân tạo” thì biết trả lời làm sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt ôm di động do dự một lúc rồi nhắn lại:
“Cứ nói mình không có ở đấy”.
Ta Là Một Con Rồng lập tức nói với Phong Diệp Vô Nhai: “Cô ấy nói, cô ấy không có ở đây”.
Cái tên này muốn bị Gi*t đây mà!
Mấy giây sau, Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập, Ta Là Một Con Rồng vội vàng rời mạng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Em lên rồi đây! Mình đi đâu làm nhiệm vụ bây giờ!”
Kế đó là một màn hợp tác ăn ý. Tế Nguyệt Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, may là Phong Diệp Vô Nhai không hỏi gì.
Không biết từ bao giờ, Tế Nguyệt Thanh Thanh bắt đầu phụ thuộc vào Phong Diệp Vô Nhai. Đi đâu làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ gì và làm nhiệm vụ ra sao, cô hoàn toàn nghe theo ý kiến của Đại Thần.
Nhưng hôm nay mới làm được một nửa nhiệm vụ thì không hiểu từ đâu xuất hiện một tân thủ nick là Thiên Sát Cô Tinh 845. Nhìn cấp bậc chắc anh ta mới ra khỏi Tân Thủ Thôn, hơn nữa rõ ràng anh chàng này đang muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ.
Thiên Sát Cô Tinh 845: “ Tế Nguyệt Thanh Thanh, làm nhiệm vụ chung với tôi đi! Tế Nguyệt Thanh Thanh, làm nhiệm vụ chung với tôi đi! Tế Nguyệt Thanh Thanh, làm nhiệm vụ chung với tôi đi!”
Nói theo sự việc của Tiểu Thiên Sứ lúc trước, Tế Nguyệt Thanh Thanh tung ra một chiêu kết thúc sinh mạng của anh ta - học của Đại Thần cả đấy!
Nhi*p Phong không biết nói gì, nhìn nhân vật của mình bị đẩy về quê nhà.
Cái cô nàng tiểu yêu này, anh mới nói có một câu thôi mà.
Tế Nguyệt Thanh Thanh Gi*t chàng tân thủ xong quay lại nói với Phong Diệp Vô Nhai:
“Chúng ta đi thôi!”
Đại Thần từ trước đến giờ động tác luôn chính xác, nay lại không có chút động tĩnh. Tế Nguyệt Thanh Thanh khó hiểu gửi lên một dấu chấm hỏi.
Phong Diệp Vô Nhai từ từ trả lời: “Anh rất vui”.
Lần này đến lượt Tế Nguyệt Thanh Thanh im lặng, anh ấy nói anh ấy rất vui. Vì cô Gi*t một tân thủ mò đến tán tỉnh sao?
Trong lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh chợt xuất hiện một cảm xúc lạ thường, cô cũng … rất vui!
Tề Hạo kiểm tra qua thời gian đăng nhập và địa chỉ IP của Thiên Sát Cô Tinh 845 rất nhanh sau đó lấy di động gọi cho Nhi*p Phong.
“Cậu hết việc rồi phải không?”
Nhanh thế đã biết rồi à? Nhi*p Phong cười như một con hồ ly gian xảo:
“Tổng giám đốc Tề, mình phát hiện ra một vấn đề quan trọng!”
Anh cố ý dừng lại một chút, sau đó mới từ từ nói tiếp:
“Trò chơi này có thị trường rất lớn nên mình quyết định đi sâu nghiên cứu thêm”.
Tề Hạo lạnh lùng nói:
“Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không cứ gặp lần nào tôi Gi*t cậu lần ấy đấy.”
Nhi*p Phong lại không hề lo lắng đáp:
“Nếu cậu Gi*t tôi nữa, tôi sẽ nói cho Tế Nguyệt Thanh Thanh biết cậu chính là Phong Diệp Vô Nhai. Nếu cậu mượn cớ này đẩy tôi sang Malaysia, tôi sẽ nói cho Tế Nguyệt Thanh Thanh biết Phong Diệp Vô Nhai chính là cậu”.

Sau một phen cò kè mặc cả, Thiên Sát Cô Tinh 845 có thể tiếp tục sống, nhưng phải thề sống thề ૮ɦếƭ nguyện trung thành với Phong Diệp Vô Nhai. Tuyệt đối không được làm phản!
Những lúc rảnh, Phong Diệp Vô Nhai có thể giúp Thiên Sát Cô Tinh 845 thăng cấp, nhưng với điều kiện, trước hết Thiên Sát Cô Tinh 845 phải hoàn thành một nhiệm vụ: Đến Thúy Trúc Sơn bắt một trăm con khỉ.
Nhi*p Phong nghi ngờ, cậu ta cần nhiều khỉ như vậy làm gì? Nhưng, nếu một trăm con khỉ có thể làm “Vé thông hành” thì cũng đáng lắm!
Vì thế, trên Thúy Trúc Sơn vắng vẻ, một mình Thiên Sát Cô Tinh 845 không ngừng chạy khắp núi bắt khỉ. Cùng thời điểm, ở một nơi khác, Phong Diệp Vô Nhai thích thú làm nhiệm vụ với bà xã Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Dù lúc trước Nhi*p Phong chưa từng chơi qua game này nhưng Chân Linh Thần Giới là sản phẩm của công ty nên anh khá thông thuộc. Hơn nữa anh từng là sinh viên hàng đầu của ngành tin học, lúc trước chơi không ít game cho nên thao tác rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã bắt đủ một trăm con khỉ.
Xem ra cũng không khó khăn lắm!
Thiên Sát Cô Tinh 845 đắc ý mang chiến lợi phẩm đi tìm Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Sao lại là anh vậy?”
Lại dám đến đây, đúng là chán sống rồi!
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ: “Anh có biết dù tôi không Gi*t anh thì ông xã tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh không?”
Thiên Sát Cô Tinh 845 gửi lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Ông xã cô bảo tôi đến!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh hỏi Đại Thần qua kênh Riêng Tư, Phong Diệp Vô Nhai nói:
“Mặc kệ cậu ta, sau này cậu ta không dám quấy rầy em đâu”.
Hả?
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Nhiệm vụ hoàn thành, một trăm con khỉ, cho … hai người hết đấy coi như là quà cưới!”
Phong Diệp Vô Nhai không nói nhiều, nhận lấy đám khỉ.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Thế là thế nào?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Phí bái sư đấy”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh giật mình, Phong Diệp Vô Nhai chưa bao giờ dễ dàng thu nhận đệ tử như vậy. Từ sau khi Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn bị bức hôn, hai cô nàng ấy cũng từ bỏ quan hệ sư đồ với Đại Thần. Từ lúc đó có không ít người hy vọng được Phong Diệp Vô Nhai nhận làm đệ tử nhưng Phong Diệp Vô Nhai chưa bao giờ để ý đến bọn họ, tên Thiên Sát Cô Tinh 845 có tài đức gì lại khiến Phong Diệp Vô Nhai nhận làm đồ đệ vậy?
Đấy là vấn đề của Đại Thần, cô không nên hỏi nhiều, nhưng …
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Anh cần nhiều khỉ như vậy làm gì?”
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Tôi cũng muốn biết”.
[Riêng Tư] Phong Diệp Vô Nhai: “Lát nữa em sẽ biết”.
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Cậu cần khỉ làm gì?”
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Cậu cần khỉ làm gì?”
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Cậu cần khỉ làm gì?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Cẩn thận bị cấm phát ngôn”.
Cuối cùng Thiên Sát Cô Tinh cũng yên lặng.
Kỷ Hiểu Nguyệt cười lớn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Thiên Sát Cô Tinh 845, tên anh sao kỳ lạ vậy?”
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Thật ra tôi muốn đăng ký tài khoản là Thiên Sát Cô Tinh nhưng tiếc là không được, có người đăng ký trước mất rồi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Vậy sao lại thêm số 845?”
Vì sao không thêm số 123?
Thiên Sát Cô Tinh 845: “Ý nghĩa của 845 là: Không phải tôi!” [2]
Đọc liền lại có nghĩa là: Thiên Sát Cô Tinh không phải tôi.
Tế Nguyệt Thanh Thanh cười sặc sụa. Đại ca à, rốt cuộc anh muốn nói gì?
Đúng lúc này, trên kênh Thế Giới đột nhiên có người lớn tiếng chửi rủa.
[2] 845 đọc là bã sì wũ, đọc gần giống với bù shì wõ (Không phải tôi)
Tây Phương Ma Thần: “Tên quái gở nào bắt hết khỉ ở Thúy Trúc Sơn vậy? Mẹ kiếp, mi bị bệnh à!”
Cô Dâu Nhỏ: “Khỉ ở đó có ích lợi gì?”
Xuân Phong Bất Tương Thức: “Làm nhiệm vụ liên hoàn phải không?”
Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Tôi biết này! Tôi biết này! Nghe nói đó là một nhiệm vụ nhỏ trong nhiệm vụ Nhân Duyên Tuyệt Thế, yêu cầu trong nửa giờ phải bắt được mười con khỉ để đổi lấy thuốc giả. Nghe nói khỉ ở Thúy Trúc Sơn có hạn, mỗi ngày hệ thống chỉ thả ra một trăm con, bắt hết thì không có thêm nữa!”
Cô Dâu Nhỏ: “Nhiệm vụ Nhân Duyên Tuyệt Thế à, nhiệm vụ này khó lắm đấy, nó kiểm tra lòng kiên nhẫn nên không mấy người có thể qua cửa được!”
Quần Của Ta Mất Rồi: “Đúng là khó thật, lần trước ta có thử một lần, đến vòng thứ ba thì không làm tiế được nữa, người anh em làm đến vòng mấy rồi?”
Tây Phương Ma Thần: “ Vòng cuối cùng rồi! Để hoàn thành nhiệm vụ này, ta đã ba ngày ba đêm không ngủ, chỉ còn một vòng cuối cùng này thôi! Tên quái gở nào bắt hết khi ở đây vậy? Cần nhiều khỉ như vậy làm cái con khỉ gì hả?”
Cô Dâu Nhỏ: “ Để ngày mai bắt lại đi anh!”
Anh Trai Gào Thét: “Bị hạn chế thời gian mà. Trong thời gian quy định mà không hoàn thành nhiệm vụ thì coi như “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
Quần Của Ta Mất Rồi: “Sai rồi, không phải “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ” mà là bị giáng cấp!”
Lãng Tử Bên Thành: “Một phút mặc niệm bắt đầu …”
Vũ Tuyết Phi Phi: “Như trên!”

Thiên Sát Cô Tinh 845 im lặng. Tây Phương Ma Thần à, không phải anh bạn đắc tội với Phong Diệp Vô Nhai đấy chứ? Nếu không sao cậu ta lại bảo tôi đi bắt khi làm gì?
Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy ID của Tây Phương Ma Thần khá quen, cũng không nhớ đa gặp qua ở đâu. Nhưng mấy con khỉ này có cũng như không, sao Phong Diệp Vô Nhai lại sai Thiên Sát Cô Tinh 845 đi ςướק khỉ với anh ta chứ?
Trên kênh Thế Giới, Tây Phương Ma Thần không ngừng chửi bới, cuối cùng mắng chửi đến mức khiến Thiên Sát Cô Tinh 845 nổi điên.
Thiên Sát Cô Tinh 845 hiện thân lên kênh Thế Giới, hết đấu võ mồm lại đọ kiếm với Tây Phương Ma Thần. Cuối cùng kết thúc bằng việc Thiên Sát Cô Tinh 845 tử vong, Tây Phương Ma Thần làm nhiệm vụ thất bại bị giáng cấp.
Phần kết của câu chuyện này là: Tây Phương Ma Thần tuyên bố trước toàn thế giới, sau này đừng để anh ta nhìn thấy Thiên Sát Cô Tinh 845, nếu không gặp lần nào Gi*t lần đó!
Rốt cuộc Tề Nguyệt Thanh Thanh cũng nhớ ra Tây Phương Ma Thần là ai, anh ta chính là người từng nói cô lấy Phong Diệp Vô Nhai chỉ vì muốn trèo cao.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Đại Thần nhắc đến việc này, cô nghĩ Đại Thần không biết, huống hồ ngay cả cô cũng quên lâu rồi, không ngờ Đại Thần không chỉ biết việc này mà còn nhớ đến tận bây giờ.
Nhưng làm sao Đại Thần biết anh ta đang làm nhiệm vụ liên hoàn?
Sau khi được Phong Diệp Vô Nhai giải thích, cuối cùng Tề Nguyệt Thanh Thanh cũng hiểu, thì ra ba ngày trước Phong Diệp Vô Nhai gặp Tây Phương Ma Thần ở trước NPC Nhân Duyên Tuyệt Thế. Vòng ba của nhiệm vụ này diễn ra ở Tuyết Sơn, hôm qua anh đã tính toán thời gian rồi đến Tuyết Sơn đợi, quả nhiên gặp Tây Phương Ma Thần, vì thế mới chắc chắn Tây Phương Ma Thần đang làm nhiệm vụ khảo nghiệm lòng kiên nhẫn.
Vì là nhiệm vụ liên hoàn nên Phong Diệp Vô Nhai giúp anh ta làm nhiệm vụ của Hoàn Tiểu Tiểu ở Tuyết Sơn, để anh ta qua cửa ải này thuận lợi. Tây Phương Ma Thần vốn rất sùng bái Phong Diệp Vô Nhai nên đã hoàn toàn quỳ gối dưới Bạch Thử Tọa Kỵ của anh.
Kết quả thật không ngờ …
Tế Nguyệt Thanh Thanh toát mồ hôi, Đại Thần làm việc đúng là rất nhanh. Không chỉ nhớ rõ từng chi tiết vòng nhiệm vụ trong trò chơi, mà còn tính toán thời gian rất chuẩn. Đúng là khiến người ta không biết nói gì, đến giờ có khi Tây Phương Ma Thần vẫn mang ơn Phong Diệp Vô Nhai cũng nên.
Sau cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng hiểu được dụng ý của Phong Diệp Vô Nhai - “Một mũi tên trúng hai đích”, “Mượn đao Gi*t người”.
Trong lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh thầm quả quyết: Từ nay về sau, không nên đắc tội với Đại Thần là hơn.
Thiên Sát Cô Tinh 845 cũng nhanh chóng hiểu ra, nhưng một người mới như Thiên Sát Cô Tinh 845 bây giờ đi lại rất khó khăn. Bởi vì sau khi Tây Phương Ma Thần bị giáng cấp, anh ta đã tìm huynh đệ trong bang bao vây tứ phía nhằm giăng thiên la địa võng tiêu diệt Thiên Sát Cô Tinh 845.
Thiên Sát Cô Tinh 845 chất vấn Phong Diệp Vô Nhai, có phải vừa rồi cố ý mượn đao Gi*t người không? Phong Diệp Vô Nhai bâng qươ đáp, anh đã từng giúp Tây Phương Ma Thần qua ải liên hoàn, không tin có thể đi hỏi người trong cuộc.
Sau khi Thiên Sát Cô Tinh 845 kiểm chứng, anh hoàn toàn nín lặng. Nhưng vì sự an toàn của bản thân, anh quyết định theo sát Phong Diệp Vô Nhai, cũng đổi luôn tên thành Đồ đệ của Phong Diệp Vô Nhai.
Nhi*p Phong khoái trá nghĩ: “Bây giờ, Thiên Sát Cô Tinh 845 là đồ đệ của Phong Diệp Vô Nhai, Gi*t ta chẳng khác nào không nể mặt sự phụ. Với danh tiếng của Phong Diệp Vô Nhai, trên giang hồ chắc không ai dám trêu chọc anh nữa rồi. Hơn nữa, Phong Diệp Vô Nhai cũng không thể đứng nhìn đồ đệ mình bị Gi*t mà không quan tâm được”.
Nhi*p Phong đang đắc ý vì sự thông minh của mình thì Tây Phương Ma Thần lại tới.
Tây Phương Ma Thần đứng cạnh Phong Diệp Vô Nhai một lúc khá lâu. Tế Nguyệt Thanh Thanh đoán chắc anh ta đang nói chuyện riêng với Đại Thần.
Chỉ một lát sau, Đại Thần quyết định thu nhận Tây Phương Ma Thần làm đồ đệ, Tây Phương Ma Thần đổi tên thành Đồ đệ hai của Phong Diệp Vô Nhai.
Nếu đều là quan hệ sư đồ thì ân oán giữa Tây Phương Ma Thần và Thiên Sát Cô Tinh 845 sẽ là ân oán huynh đệ đồng môn. Vì thế … Đại Thần không quan tâm!
Tế Nguyệt Thanh Thanh lại cười ngất!
Bất kể tình huống nào, Đại Thần cũng có thể lấy yếu địch mạnh khiến mọi người không thể ngờ tới.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, chuyện trẻ con thì để mấy đứa tự xử lý, chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh thoải mái: “Đi thôi, ông xã”.
Một ngày cứ như vậy trôi qua trong ân oán và tàn sát.
Lát sau, nhân viên phục vụ mang bữa tối và đồ uống đến, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa xem đánh nhau vừa làm nhiệm vụ, bận đến nỗi không có thời gian hỏi ai đã gọi họ mang đến. Dù sao cũng có kẻ thích làm anh hùng vô danh, cô nên tác thành cho kẻ đó! ~^o^~
Tối nay, cô là của anh.
Màn đêm từ từ buông xuống, đêm Giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Đúng lúc này, Kỷ Hiểu Nguyệt nhận được điện thoại của Tề Hạo.
Lúc nghe điện, Kỷ Hiểu Nguyệt tức đến mức muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ. Nhưng rồi nhanh chóng quyết định lại, đây là điện thoại của cô mà …
>0<
Trên đời này sao lại có kẻ đáng ghét vậy nhỉ!
Tên quái gở đột nhiên muốn ra biển, còn chỉ đích danh cô đi cùng, anh ta còn uy Hi*p, nửa giờ sau nếu Kỷ Hiểu Nguyệt không xuất hiện trên du thuyền, anh ta sẽ cho người gọi loa truy tìm.
Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối cùng đã bị biển lớn nuốt gọn. Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự rất muốn Gi*t người.
Đáng ghét! Làm gì có ai ra biển vào buổi tối bao giờ, đồ thần kinh!
Việc khiến Kỷ Hiểu Nguyệt phát điên hơn cả là, trước khi Tề Hạo gác máy, anh ta còn buông lại một câu:
“Không phải cô sợ chứ? Hay là … cô nghĩ tôi sẽ có hứng thú với cô?”
Kỷ Hiểu Nguyệt muốn gọi Phong Diệp Vô Nhai tới Gi*t anh ta quá!
***
Bây giờ đang là những ngày cuối cùng của tháng Mười hai, vì thế gió biển vào ban đêm mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn không muốn quay về hình tượng “Cô phù thủy”, nhưng cô chỉ có mỗi chiếc áo khoác lỗi thời đó là có thể mặc được. Vậy nên, lúc Tề Hạo thấy cô lại mặc bộ đồ phù thủy trước đó, anh không khỏi mỉm cười. Chẳng lẽ cô ấy không biết câu “Giấu đầu hở đuôi”? Sau khi được “Chiêm ngưỡng” dáng người yểu điệu, thướt tha giờ lại thấy cô hóa trang thành phù thủy, thật sự khiến người ta … càng muốn phạm tội!
Nụ cười của Tề Hạo hiển nhiên đã lập tức chọc giận Kỷ Hiểu Nguyệt, thù mới hận cũ cùng ập đến một lúc:
“Tổng giám đốc Tề, anh không biết lao công cũng có quyền được nghỉ à?”
Không có cặp kính che chắn, ánh mắt kia đặc biệt lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ xinh xắn động lòng người.
“Tôi còn biết thật ra cấp dưới ngủ trên giường của cấp trên cũng không phải việc gì to tát”. Tề Hạo mỉm cười lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Kỷ Hiểu Nguyệt không nói gì, ngẩng đầu ai oán nhìn trời.
Sau khi nuốt ác ý xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định, nếu đã đánh không lại thì đành chọn cách lờ đi vậy. Phải phớt lờ hoàn toàn! Nhưng quyết tâm của Kỷ Hiểu Nguyệt còn chưa kịp thực hiện thì đã bị một câu của Tề Hạo Ϧóþ nghẹt.
“Thôi thế này đi. Để chứng minh tôi thật sự là một cấp trên tiến bộ, tôi sẽ cho cô một cơ hội, chúng ta đấu một trận, nếu cô thắng, tôi lập tức đưa cô về”.
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Con sói này lại muốn làm gì nữa đây?”
Tề Hạo suy nghĩ: “Đấu gì bây giờ? Hay là … đấu cờ nhé!”
“OK!”
Trước đây cô là quán quân cờ vây liên trường, đấu cờ vây với cô à?! Chờ xem anh sẽ ૮ɦếƭ thế nào đi! Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nghĩ.
“Vậy thì đi thôi!” Tề Hạo nói xong đi thẳng vào khoang thuyền.
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy vậy thoáng do dự. Dù sao họ cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại vào chung một phòng thế này, thật có chút …!!!
Tề Hạo chân không dừng bước, ném lại một câu:
“Nếu cảm thấy hối hận hoặc nhận thua thì vẫn còn kịp đấy!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng gạt bỏ danh dự, xông thẳng vào.
>0<
Gian phòng riêng được bố trí như một cung điện nhỏ, sàn nhà sáng bóng phản chiếu hình bóng hai người, ánh đèn tươi sáng, rực rỡ như ban ngày. Chính giữa căn phòng đặt một bàn làm việc hình bầu dục rất lớn, hai bên mỗi bên đặt một chiếc máy tính. Phía bên trái căn phòng đặt một chiếc đàn dương cầm kiểu dáng châu Âu, lớp sơn ngoài sáng bóng như một viên ngọc trai, bên phải là quầy bar, trên các ngăn tủ cao đặt đầy rượu vang và các loại đồ uống. Trước quầy bar là một bộ ghế sô pha bằng da mềm mại, trên bàn trà trước bộ ghế đặt một bộ bàn cờ được thiết kế tinh xảo và xinh đẹp.
Đúng là xa xỉ đến thái quá!
Kỷ Hiểu Nguyệt thề sẽ Gi*t ૮ɦếƭ Tề Hạo trong trận cờ đầu tiên.
Kết quả… chiếc du thuyền xa hoa từ từ tiến ra biển lớn, thắng bại bất phân. Bằng con mắt chuyên nghiệp, Kỷ Hiểu Nguyệt biết Tề Hạo đang cố ý.
Cố ý để hai người luôn ở trong thế cân bằng, điển hình cho việc muốn kéo dài thời gian! Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận đẩy bàn cờ đứng bật dậy:
“Này, rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Thắng cho ra thắng, thua cho ra thua, kẻ sĩ có thể ૮ɦếƭ chứ không thể chịu nhục!”
Tề Hạo nhẹ nhàng nhún vai:
“Vậy đổi cái khác để phân thắng thua là được, cô thấy thế nào?”
Tề Hạo chỉ về phía hai bộ máy tính bên cạnh. Kỷ Hiểu Nguyệt chơi game đến mức “Tẩu hỏa nhập ma”, bỗng giật mình, chẳng lẽ thi đấu bằng game?
Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến Chân Linh Thần Giới và Phong Diệp Vô Nhai.
Không thể nào …
Kết quả … trờ chơi Tề Hạo mở ra lại là - Dò mìn!! =.=
Tốc độ đúng là rất nhanh, nhìn Tề hạo trong 44 giây đã hoàn thành cửa dò mìn cấp độ khó, Kỷ Hiểu Nguyệt lặng lẽ đóng cửa sổ trò chơi của mình.
“Anh có chơi game online không?” Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi.
Với thao tác này, nếu anh ta chơi game online chắc chắn sẽ là một cao thủ.
Tề Hạo nhíu mày hỏi lại: “Cô thì sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo nhẹ khóe miệng, coi như tôi chưa hỏi gì. -_-
Tề Hạo cười đầy ẩn ý.
Kỷ Hiểu Nguyệt liều mình tranh đấu vì tự do! Nhưng từ dò mìn đến xếp bi, rồi đánh bài, thậm chí cả Pikachu cũng đã chơi hết mà cô thua vẫn hoàn thua.
Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu hối hận, cô không nên đọ thắng thua với tên quái gở này. Cô sai rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang mải ăn năn hối lỗi, thì cách đó không xa một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời bên ngoài đột nhiên đầy màu sắc.
Có chuyện gì vậy?
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy vội ra phía cửa sổ, kinh ngạc thấy pháo hoa nở đầy trời đêm, chiếu sáng cả một khoảng trời.
“Đẹp quá!” Kỷ Hiểu Nguyệt trầm trồ, trong thành phố cấm pháo hoa nên đã rất rất lâu rồi cô không nhìn thấy pháo hoa nữa!
Từ trước đến giờ cô không hề biết, thì ra biển đêm lại đẹp đến như vậy.
Mặt trăng như chiếc mâm ngọc treo trên bầu trời, gần đến mức có cảm giác chỉ cần vươn tay ra sẽ có thể với tới. Hòn đảo nhỏ phía xa dưới ánh trăng huyền ảo như được dát ánh sáng, mờ ảo như một giấc mơ trôi về phía xa. Trong giấc mơ ấy đột nhiên xuất hiện thứ ánh sáng rực rỡ đủ màu kết hợp cùng những hàng cây chạy dọc theo bờ biển được gắn đèn nhấp nháy vô cùng xinh đẹp. Pháo hoa lại nổ, trên trời, dưới biển khắp nơi càng thêm rực rỡ sắc màu.
Đúng là đẹp không gì sánh nổi!
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng bên cửa sổ ngơ ngẩn nhìn ra xa, bỗng phía sau vang lên tiếng dương cầm du dương êm dịu. Kỷ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại…
Tề Hạo biết chơi dương cầm! Tên quái gở này cũng biết chơi loại nhạc cụ tao nhã đó sao?
Hòa trong tiếng dương cầm du dương, pháo hoa nở đầy trời.
Kết thúc khúc nhạc, Tề Hạo đứng dậy mỉm cười nhẹ nhành nói:
“Có người đã từng nói với tôi, ngắm pháo hoa trong tiếng dương cầm là cảnh giới tuyệt vời nhất của cuộc sống”.
Trong ánh đèn rực rỡ của căn phòng, cô dường như có thể cảm nhận được ánh sáng nhẹ nhàng của trăng đang rót xuống khuôn mặt mang nét dịu dàng của Tề Hạo khiến khuôn mặt đẹp trai bỗng thêm phần góc cạnh. Mái tóc đen bóng, đôi lông mi khẽ chớp, trong đôi mắt phảng phất nét sâu lắng không diễn tả được bằng lời.
Nụ cười của anh phút chốc khiến trái tim cô đập mạnh. Ánh mắt thật … dịu dàng, không hề giống ánh mắt của tên xấu xa, bỉ ổi hàng ngày cô vẫn gặp.
Ảo giác … Chắc chắn là ảo giác!
Kỷ Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại chút lý trí trong giây phút bối rối này. Anh ta vừa nói cái gì nhỉ? Cảnh giới tuyệt vời nhất của cuộc sống? Nghe chẳng hiểu gì cả!
Kỷ Hiểu Nguyệt bèn chuyển sự chú ý sang ngắm pháo hoa.
Sao giống … bị điện giật vậy?
Ảo giác … Cô khẳng định đây vẫn là ảo giác!
Đợi chút! Không khí giữa bọn họ bắt đầu trở nên ôn hòa từ khi nào vậy? Lại còn khúc nhạc dưới trăng nữa chứ?!
Không phải cô tự nhủ với lòng sẽ lờ anh ta mà kiên quyết chống đối đến cùng sao?
Đúng lúc này, cùng màn pháo hoa cực lớn, mặt biển phía xa vọng đến tiếng chuông ngân, Giáng sinh đến rồi!
Tiếng chuông đó …
“Đó, đó là từ … Vịnh Bích Hải?” Kỷ Hiểu Nguyệt không dám tin vào tai mình, chỉ đánh một ván cờ, chơi mấy trò chơi thôi mà bọn họ đã đi xa vậy rồi sao?
“Đúng vậy, đó chính là Vịnh Bích Hải, rất đẹp đúng không?” Tề Hạo cười rạng rỡ.
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận, trợn trùng mắt nhìn khuôn mặt hấp dẫn ở gần nhau bên cạnh. Lại một lần nữa cô oán thán đặt câu hỏi về sức sáng tạo của ông trời.
“Tổng giám đốc Tề, mười hai giờ đêm rồi, anh chưa muốn ngủ nhưng tôi thì muốn rồi. Tôi có thể quay về không?!”
Tề Hạo khẽ nhíu mày, ngón tay lỡ đãng ấn lên một phím đàn: “Cô đã thắng chưa?”
“…” Kỷ Hiểu Nguyệt thật muốn cắn người. Vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại cho rằng anh ta dịu dàng chứ? Anh ta đơn giản chỉ là một con sói gian ác quỷ quyệt mà thôi!
“Hay là chúng ta thi đấu một lần nữa nhé!” Sói ta lên tiếng.
Bàn tay nắm chặt, ánh mắt căm giận!
“Đơn giản lắm, thi xem ai ngủ trước người đó thắng. Tất cả phòng ở đây tùy cô chọn”. Tề Hạo thoải mái phất nhẹ tay.
Kỷ Hiểu Nguyệt vươn tay phải với gối ôm hung hăng ném về phía anh:
“Tề Hạo!”
Cú ném hoàn toàn không trúng đích!
“À, phải rồi, phòng của tôi nằm cuối cùng bên tay trái, cẩn thận vào nhầm phòng!” Khóe môi Tề Hạo cong lên, mỉm cười quyến rũ với cô hồ ly đang bừng bừng lửa giận.
A…a …a!
“TÔI - MUỐN - VỀ - NHÀ!”
Giọng nói giận dữ đủ lực công phá toàn bộ cửa sổ của du thuyền, vang vọng trên mặt biển yên tĩnh. Tiếng Tề Hạo nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào:
“Ở đây không còn ai khác, nói chuyện với tôi cô không cần lớn tiếng vậy đâu!”
Câu nói của anh có thể dịch thành: Kêu đi, có kêu vỡ cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu!
***
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, dịu dàng rơi xuống trên chiếc giường trải ga lụa mềm mại, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ như trẻ nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo một tay chống đầu, nghiêng người nằm nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt ấm áp, dịu dàng.
Dưới ánh nắng mặt trời, làn da cô trắng mịn mềm mại như em bé, đôi lông mi dày và dài như hai cánh ve, nhẹ nhàng che đi đôi mắt sáng tựa sao, đôi môi hồng mềm mịn.
Cô gái đang say ngủ khẽ cựa mình.
Thoải mái quá, giường mềm quá!
Cảm giác này có chút quen thuộc … Kỷ Hiểu Nguyệt xoay người, tiếp tục ngủ.
Đợi chút! Sao cô cảm thấy …lạnh sống lưng thế này? Kỷ Hiểu Nguyệt mở cặp mắt đang trong cơn mơ màng, sao trong mơ cũng thấy tên xấu xa kia vậy? Không nghĩ ngợi nhiều, Hiểu Nguyệt nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Nhưng đột nhiên, trong đầy cô xẹt lên một tia chớp. Ý thức Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức bị tiếng nổ kinh hoàng làm cho tỉnh táo. Cô ngạc nhiên mở to mắt, một tiếng sét vang lên giữa trời quang!
“Á …! Sao anh lại ở đây!” Kỷ Hiểu Nguyệt bật dậy, kéo chăn che trước người. Sau đó cô phát hiện hành động này là dư thừa, bởi vì quần áo của cô vẫn còn nguyên trên người.
May quá, may quá!
“Bởi vì đây là phòng của tôi”. Khóe môi Tề Hạo cong lên một cách đa tình, đôi mắt quyến rũ giống như viên ngọc lưu ly, vừa sáng lại vừa trong. Qua đôi mắt đó, Kỷ Hiểu Nguyệt có thể soi rõ hình ảnh của chính mình.
“Tôi … tôi … sao tôi lại ở đây?” Nhất định cô đang mơ, chắc chắn là vậy!
“Vì thấy cô ngủ trên sô pha vất vả quá nên tôi tốt bụng bế cô vào đây, không ngờ cô ôm tôi mãi không chịu bỏ ra, cho nên, tôi chỉ còn cách ở lại”.
Cô đang bị đôi mắt kia hút hồn, nhưng khi nghe xong câu vừa rồi Kỷ Hiểu Nguyệt lại có ý muốn được đánh người.
“Anh…” Kỷ Hiểu Nguyệt nhận ra nói chuyện với Tề Hạo là cách “Tự rước nhục vào thân” nhanh nhất nên cô đành hậm hực cắn răng nhẫn nhịn.
“Cô biết không? Đêm qua, cô nói mớ đấy”.
“Hả?”
“Cô nói: Tề Hạo! Anh thật là đáng yêu”. Tề Hạo cố nín cười, giọng nói nhẹ nhàng mang lực sát thương ૮ɦếƭ người.
“Đồ biến thái!” Hiểu Nguyệt vươn tay lấy gối ném về phía Tề Hạo nhưng anh nhanh nhẹn né được.
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận đẩy Tề Hạo ra, xoay người ngồi bật dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt như điên.
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Sao mình có thể ngủ quên được chứ? Lại còn bị người ta bế về phòng mà không biết? Ngu ngốc …ngu ngốc ૮ɦếƭ đi được!
Đã một lần, hai lần, ba lần … không …không! Tuyệt đối không thể có lần thứ ba. Tuyệt đối!
Kỷ Hiểu Nguyệt uất ức lấy tay che mặt. Cũng may… con sói này còn có chút lương tâm, không nhân cơ hội làm gì cô.
Đợi chút, anh ta có thể bế cô về giường của mình sau khi cô ngủ khiến cô không biết, như vậy nói cách khác, chẳng may anh ta thực sự có làm gì cô thì cô cũng không thể biết rồi?!
A…a…a! Rốt cuộc là có làm gì hay không!!!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp phát điên lên rồi.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt rửa mặt xong ôm một bụng tức giận và quyết tâm phải quay về bằng được, cô lao lên boong thuyền, lớn tiếng quát Tề Hạo:
“Tổng giám đốc Tề, lúc nào anh mới chuẩn bị về? Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến du lịch rồi, tất cả mọi người đều đang đợi anh đấy!”
Ánh mặt trời chiếu lên boong thuyền trắng bóng, biển xanh tĩnh lặng. Tề Hạo thư thái ngồi trước chiếc bàn tròn màu trắng ăn bít tết:
“Nếm thử đi, bít tết mới làm xong đấy, mùi vị cũng không tệ”.
“Không thích!”
“Thì ra Hiểu Nguyệt thích nhìn tôi ăn”.
“…Sao anh không ૮ɦếƭ đi!”
“Tôi ૮ɦếƭ rồi ai nói chuyện với cô?”
A…a…a!
Nếu thời gian có thể quay lại, cho cô một cơ hội để lựa chọn, cô thà để tên quái gở này bật loa tìm cô khắp bãi biển chứ không mong cùng anh ta thưởng thức “Thế giới riêng của hai người” ở đây thế này!
Hối hận quá đi, a…a…!
“Cô biết vì sao tôi điều cô từ tầng dưới lên trên không?” Tề Hạo nhã nhặn ăn một miếng bít tết hỏi.
Hít thật sâu - Không tức giận!
“Cô biết không, dáng vẻ khi tức giận của cô nhìn rất đáng yêu!”

Ý anh ta là, anh ta thích nhìn cô tức giận? Nói cách khác, cô càng tức giận anh ta càng vui?
Đúng là biến thái!
Để không cho ai đó cơ hội vừa lòng như ý, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng nặn một nụ cười khẳng định: Tôi không hề tức giận.
“Phải không đấy? Tổng giám đốc Tề đúng là Tổng giám đốc Tề, lúc nào cũng có thể nói lời ngon tiếng ngọt, anh nói chuyện với mấy cô gái quen rồi phải không?” Ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
“Cô muốn chỉ mấy người … bạn gái của tôi sao?” Tề Hạo nhíu mày, cố ý mở đường.
“Mấy người”!
Kỷ Hiểu Nguyệt cười lạnh:
“Bạn gái của Tổng giám đốc Tề nhiều như cá chép dưới sông, chỉ sợ chính anh cũng không đếm được, nếu có nói với nhau những gì chắc anh cũng không thể nhớ hết được!”
Lửa giận thiêu đốt trong Ⱡồ₦g иgự¢, Hiểu Nguyệt không chút chú ý đã quyết định đi nhầm đường.
“Nếu so sánh như vậy, tôi sẽ cho rằng ý của cô là … cô là bạn gái của tôi!” Tề Hạo cười như một con hồ ly gian xảo. Mà không, là một con sói gian ác!
Bị lừa rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nổi điên:
“Tổng giám đốc Tề, anh nên bớt tự cho mình là đúng đi! Có quỷ mới đồng ý làm bạn gái anh, tôi chỉ quen anh thôi đã tự thấy hổ thẹn lắm rồi!”
Tề Hạo đã bị đả kích tâm lý đủ để trở nên mạnh mẽ, anh khẽ mỉm cười:
“Xem ra cô chỉ có thể tiếp tục xấu hổ thôi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “@@#$%!”
Ánh mắt Tề Hạo thích thú hướng ra biển, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo, mặt trời mọc kìa!
Nước biển xanh thẳm trải dài đến vô tận, nơi trờ và biển giao nhau ẩn hiện rặng mây đỏ đẹp xinh, rặng mây đó từ từ lớn lần, càng ngày càng sáng…
Đợi chút! Hình như có gì đó không ổn!
“Đây là đâu? Vịnh Bích Hải đâu? Anh định cho thuyền chạy đi đây vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn điên quá! Trong khi Tề Hạo nhún vai, tiếp tục ăn bít tết.
Đúng lúc này một nhân viên bồi bàn mang lên một đĩa bít tết đặt đối diện với Tề Hạo.
“Kỷ tiểu thư, mời dùng bữa!”
Bồi bàn thậm chí còn gọi cô là Kỷ tiểu thư, sau đó cúi mình kính cẩn chào Kỷ Hiểu Nguyệt rồi lặng lẽ lui ra.
“Tôi muốn về!”
“Nếm thử đi, đầu bếp hôm nay làm ngon lắm đấy”. Tề Hạo chỉ tay vào đĩa bít tết nóng hổi.
“Tôi muốn về!!”
“Nếu cô không thích ăn cơm Tây, để tôi bảo bọn họ làm cơm truyền thống”.
“Tôi muốn về!!!”
“Hiểu Nguyệt…”
“Đừng có gọi tôi là Hiểu Nguyệt, tôi và anh không thân quen”.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thân quen lắm rồi”.
“Tôi muốn đi về!”
“Nếu bơi về chắc một ngày là đến!”

Cô nàng vịt bơi cạn Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn con sói đang cười vô cùng đắc ý, đột nhiên quay người bỏ đi. Nhìn dáng vẻ tức giận của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo cười khoái trá. Sao những lúc ở bên cạnh cô gái này, anh lại cảm thấy hạnh phúc như vậy chứ.
Đúng lúc này anh nghe một tiếng “Ùm” ở đầu kia du thuyền, tay Tề Hạo cứng đờ, Kỷ Hiểu Nguyệt! Không phải cô định bơi về thật đấy chứ, cô không biết bơi mà!
Anh vội lao đến cạnh thuyền, xung quanh không có ai, trên mặt biển chỉ có từng gợn sóng nhỏ.
“Hiểu Nguyệt!”
Tề Hạo không kịp suy nghĩ, lao xuống nước.
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng trên thuyền xem trò vui, trợn tròn mắt nhìn Tề Hạo chạy vội đến rồi nhảy xuống nước, anh ta đang làm gì vậy? Anh ta nhảy xuống nước thật à?
Cô thừa nhận cô chỉ muốn dọa anh ta một chút, chỉ là dọa một chút thôi, theo lý mà nói Tề đại thiếu gia cũng đây cần … nông nổi như vậy chứ? Không lẽ anh ta thật sự nghĩ cô sẽ bơi về? Nhìn cô giống một kẻ ngốc vậy sao?
Nhưng mà …
Nhìn Tề Hạo vất vả nhô đầu lên khỏi mặt nước đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt rất muốn cười, thật sự rất muốn cười!
Đến tận khi Tề Hạo lên khỏi mặt nước, cả người ướt sũng ngồi trước mặt cô, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn chưa thể dừng cười.
Bỗng nhiên cô hiểu, vì sao Tề Hạo lại nói nhìn dáng vẻ tức giận của cô cũng rất đáng yêu, thì ra … nhìn dáng vẻ đối phương tức giận, xui xẻo đúng là …rất buồn cười.
Ông trời có mắt, ác giả ác báo! Ha…ha…ha.
“Còn cười sao!” Tề Hạo lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo trên thương trường là người thế nào chứ? Có thể hô phong hoán vũ, tính toán chính xác chưa bao giờ nhầm. Hôm nay lại tính lầm một bước! Giây phút ấy, bộ não tự cho mình là thiên tài của anh đã ngừng hoạt động, trong lòng anh vô cùng hoảng loạn, lo lắng. Anh thông minh cả đời cuối cùng đã thật sự thất bại trong tay cô gái này!
Có người liều mạng vuốt râu hùm vẫn cười rất công khai, tỏ ý không chọc giận con hổ này không được!
Tề Hạo đưa tay ôm cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt đang cười đến không biết trời đất vài lòng, nhanh như chớp dùng nụ hôn cuồng nhiệt bịt đôi môi cô lại.

Mải cười đắc ý nên bị người ta lợi dụng cơ hội làm bậy, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn hối hận cũng không kịp nữa, cô trợn tròn mắt nhìn con sói đột nhiên tập kích mình.
Anh… anh ta đang làm gì vậy? Anh ta đang hôn cô kìa!
Cảm giác gần gũi trong nháy mắt xâm lấn toàn bộ giác quan Tề Hạo, cánh tay anh siết chặt hơn, cảm nhận sự ngọt ngào ngoài ý muốn. Sau khoảnh khắc sinh ly tử biệt vừa trải qua, anh muốn từ từ cảm nhận cô, có được cô … Kỷ Hiểu Nguyệt giãy giụa, anh biết, chẳng qua … anh không dừng lại được.
Có lẽ, chỉ trong giây phút này Kỷ Hiểu Nguyệt mới cảm nhận hết được sự khác biệt giữa nam và nữ. Cánh tay anh siết chặt khiến cô thở dốc.
Nụ hôn của anh vội vã khiến cô bối rối.
Cảm xúc của anh dâng trào trong nháy mắt khiến cô sợ hãi…
Trốn không thoát, chạy không xong, cô đánh để mặc Tề Hạo đặt mình xuống boong thuyền lạnh như băng, thân hình cao lớn dán chặt lên người cô, hai tay cô bị nắm chặt, khoảng cách giữa hai người không có một khe hở, cô không còn đường thoát.
Cảm xúc cháy bỏng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt rơi vào hoảng loạn trước giờ chưa từng có, một cảm giác khô nóng khó hiểu truyền dọc khắp cơ thể, cô như con thuyền nhỏ trước sóng lớn biển cả, bị bão tố nhấn chìm.
Nhưng, lý trí lại giúp cô tỉnh táo.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta nghĩ cô là người có thể “Yêu vội” sao? Cô muốn phản kháng nhưng lại không kiểm soát được cơ thể đang bị một cơn bão uy Hi*p, càng không thể đẩy người mang bão ra.
Không kiểm soát được sự rối loạn, không từ chối được sự thân mật, lại ấm ức tích tụ nhiều ngày chưa trút ra, những cảm xúc lẫn lộn ngưng tụ thành một cảm giác chua xót mãnh liệt lập tức trần ngập trong tim Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo đang đắm mình chìm trong ngọt ngào bỗng nếm thấy vị mặn.
Cô ấy khóc?
Đam mê cháy bỏng đột ngột hạ nhiệt. Vì anh hôn nên cô khóc?
Kết thúc ham muốn vô tận, Tề Hạo ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đã lã chã của cô gái nằm bên dưới, trái tim anh se lại.
“Đừng khóc nữa …” Giọng nói khàn khàn đầy thất vọng.
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn nhẹ đôi môi sưng, mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Tề Hạo bất đắc dĩ thở dài, anh xúc động quá nên đã không nghĩ đến cảm nhận của cô, là lỗi của anh. Nhưng …rõ ràng là cô dụ dỗ anh!
Cô đã ςướק đi trái tim anh, trong nháy mắt khiến anh sợ hãi, khiến anh ngập tràn cảm xúc, khiến anh rơi xuống vực sâu…
“Hiểu Nguyệt, đừng khóc nữa…” Tề Hạo lấy tay lau nước mắt cho cô.
Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng chuyển sang nhìn người trước mặt. Ánh mắt Tề Hạo dịu dàng chưa từng thấy. Cô không nhìn nhầm, nhưng sự dịu dàng ấy khiến cô đau xót.
“Anh bắt nạt tôi!” Cô vừa khóc vừa lên án.
“Tôi…” Anh không muốn bắt nạt em, anh chỉ muốn được ở gần em, muốn có được em. Nhưng những lời này không thể nói ra, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu không anh nhất định sẽ bị cô gái bé nhỏ này từ chối thẳng thừng. Bỗng nhiên anh thấy sợ nếu phải nghe lời từ chối của cô.
Tề Hạo bất đắc dĩ thờ dài: “… Xin lỗi”.
Hả? Cô có nghe nhầm không, anh ta xin lỗi? Tổng giám đốc Tề luôn đứng trên người khác mà cũng nói lời xin lỗi sao?
Nhưng lời xin lỗi vừa bật ra ấy lại khiến trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đau đớn. Cô rốt cuộc cũng chỉ là một trong số rất nhiều người phụ nữ của anh ta mà thôi! Sau giây phút nông nổi xúc động, câu nói còn lại dành cho tất cả các cô đều là một câu xin lỗi. ..
Nước mắt lại không kiềm chế được tiếp tục chảy xuống như mưa, mãi không chịu ngừng.
“Hiểu Nguyệt…” Tề Hạo nhẹ lau nước mắt cho cô, làn da cô mềm mịn thật! Đúng là khiến người ta không muốn buông tay …
Nhưng sao nước mắt của cô lại nhiều vậy? Sao lau mãi không hết thế? Tề Hạo lặng lẽ thở dài, làm gì để cô ngừng khóc đây?!
“Tôi muốn về!” Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng chuyển ánh mắt nhìn trời, nơi đó không có khuôn mặt hấp dẫn mê hoặc kia.
“…Được, chúng ta về”.
***
Nhi*p Phong tuyệt đối không tự rước họa vào thân những lúc gương mặt Tề Hạo đang xám xịt thế này. Anh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh không ngừng nghịch ly rượu.
“Nhi*p Phong!”
“Sao?”
“Tôi nghĩ… tôi yêu cô ấy thật rồi”.
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc