Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 25

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Không ngờ Đại Thần lại lợi hại như vậy
Tế Nguyệt Thanh Thanh tức giận đăng nhập trò chơi, đang chuẩn bị ôm cục tức trút lên người Boss. Nào ngờ vừa lên mạng đã nhận được tin động trời - nửa tiếng trước, tam đại Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực đã quyết đấu với Phong Diệp Vô Nhai!
Thì ra, từ hôm đó đến giờ Tùng Phong Hàn không lên được mạng là do tài khoản đã bị hack.
Sáng sớm hôm nay, lúc tam đại Vực chủ biết Đường chủ của mình bị người ta bắt nạt, đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nên quyết định đến tìm Phong Diệp Vô Nhai nói chuyện. Nào ngờ Phong Diệp Vô Nhai không muốn giải thích, trực tiếp chọn cách PK để nói chuyện. Kết quả là Phong Diệp Vô Nhai thắng cả ba vị Vực chủ, kết thúc một màn quyết đấu đặc sắc hiếm có trong game.
Ba vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực cùng xuất hiện đã đủ gây chấn động rồi, giờ lại thêm cả Phong Diệp Vô Nhai nữa. Thế nên lực chấn động, sức ảnh hưởng, không cần nói cũng biết lớn đến mức nào.
Việc này không chỉ khiến thế giới dậy sóng mà còn thu hút không ít người chơi ở các server khác tạo tài khoản phụ sang xem. Có người còn quay lại trận quyết đấu rồi tung lên mạng. Hình thức ấy, khí thế ấy, thủ pháp ấy, tốc độ ấy, chậc... chậc..., đúng là cực kỳ hiếm thấy. Thật là trận đấu tráng lệ nhất trong lịch sử mà Tế Nguyệt Thanh Thanh từng xem.
Sao cô lại bỏ qua giây phút quan trọng thế nhỉ? Vì việc này Tế Nguyệt Thanh Thanh càng chắc chắn một điều - sau này tuyệt đối không được thức đêm đánh quái nữa!
Không ngờ Đại Thần lại lợi hại như vậy! Ngay cả ba vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực liên thủ cũng không phải đối thủ! Trong lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên dâng lên một niềm tự hào khôn xiết - anh ấy là ông xã của cô đấy!
Nhưng tài khoản của Tùng Phong Hàn do Đại Thần hack thật sao?
Nghĩ kỹ lại, trên đường đến miếu Nguyệt Lão, đúng là có một lúc Phong Diệp Vô Nhai không ở đó. Anh nói có chút việc, không phải đi hack tài khoản của Tùng Phong Hàn đấy chứ?
......000......€o€...... ╮(╯▽╰)╭ ......
Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng quyết định, sau này nhất định không được đắc tội với Đại Thần!
(Măng Mọc Sau Mưa nói leo: “Đồ ngốc, giờ mới biết à?”)
***
Nghe Hoa Hồ Điệp nói, tài khoản của Tùng Phong Hàn đã tìm lại được, nhưng giờ anh ta rất bận, không có thời gian lên mạng chơi game.
Ba ngày tiếp theo, Kỷ Hiểu Nguyệt gần như biến mất trên mạng. Cô phải chuyển nhà. Nói là phải chuyển nhà nhưng thực chất là bóc lột sức lao động của Hoa Hồ Điệp. Anh chàng đáng thương lúc hoàn thành xong mọi việc, mệt quá nằm luôn xuống sàn gỗ ngủ. Vì vậy... ngày hôm sau... hai người lại cùng nhau đi làm...
Cho nên, những lời đồn đại... không cần đoán cũng biết.
Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt bỏ tất cả ngoài tai. Tề Hạo cũng chẳng buồn quan tâm. Trong tay anh đã có những thông tin vô cùng chi tiết và rõ ràng về Hoa Hồ Điệp. Anh chàng này không có chút sức lực uy Hi*p nào với anh.
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa giải quyết xong mọi việc thì chuyến du lịch ba ngày tới Vịnh Bích hải cũng sắp bắt đầu.
Trong phòng riêng...
Nhi*p Phong cười gian xảo:
“Không phải cậu định “thịt” tiểu khắc tinh ở Vịnh Bích Hải đấy chứ?”
Tề Hạo nhíu mày, im lặng. Anh cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Cô ấy đá anh rồi bỏ chạy. Anh giận.
Cô ấy gọi anh một tiếng “Ông xã”. Anh hạnh phúc.
Cô ấy rời mạng. Anh hụt hẫng.
Cô ấy lên mạng. Anh vui mừng.
Cô ấy vừa gọi anh là “Tên biến thái”, vừa gọi anh là “Ông xã”. Anh thực không biết phải làm thế nào? Từ trước đến nay, chưa có người nào khiến anh trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy.
Lúc trước, đơn giản anh chỉ muốn trêu đùa cô, thấy vẻ mặt tức giận của cô, anh cảm thấy vui vẻ, sảng khoái. Nhưng dần dần, anh phát hiện ra rằng, không chỉ lúc tức giận mà ngay cả khi ngủ cô cũng rất đáng yêu. Thậm chí những lúc vui hay nhẫn nhịn chịu đựng, những khoảnh khắc, diễn biến tình cảm của cô đều biến thành những tinh linh nhỏ bé, len lỏi trong tâm trí anh.
Từ ngày gặp cô, những cô gái khác với anh đều trở nên nhàm chán, vô vị. Ngay cả Phong Tín Nhi xinh đẹp, quyến rũ lại trong sáng, thuần khiết chủ động hiến thân, anh cũng không để tâm. Anh chỉ khát khao mùi thơm mê người trên cơ thể cô.
Đây đúng là một vấn đề, còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, trong thế giới ảo Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận “ông xã” của Phong Diệp Vô Nhai, lại rất nghe lời. Nhưng ở thế giới thực, cô tỏ rõ thái độ e ngại, xa lánh anh.
Liệu anh có nên chữa trị căn bệnh “tâm thần phân biệt” cho “bà xã” của mình trước không?
Bộ óc đáng giá ngàn vàng của Tề Hạo vì vấn đề này mà nhiễu loạn bấy lâu nay.
Nhi*p Phong tính đầu ngón tay đếm ngày, sắp hết thời hạn một tháng rồi, không thể để Tề Hạo thuận lợi “vượt vũ môn” như vậy được. Anh nhất định phải thực hiện kế hoạch phá hoại. Nhân lúc Tề Hạo không để ý, anh lén lút chạy đến bên Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cô biết vì sao Tổng giám đốc chọn Vịnh Bích Hải không? Vì nơi đó có rất nhiều cô gái đẹp. Tổng giám đốc Tề thích nhất là những cô gái xinh đẹp lại yêu kiều. Nếu có cơ hội, cô kiếm cho cậu ta mấy cô, có khi cậu ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho cô đấy”.
Nhìn nụ cười gian giảo của Nhi*p Phong, Kỷ Hiểu Nguyệt rất muốn nói:
“Trợ lý Nhi*p à! Anh có biết dù đã khoác lên người bộ lông của Cừu Vui Vẻ, nhưng trông anh cũng không hề giống một con cừu không?”
Cố tình kiếm chuyện
Với mọi người, đây là chuyến du lịch thoải mái, nhưng đối với Kỷ Hiểu Nguyệt, đây lại là những ngày tăm tối tù đày! Vì chuyển nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, vậy mà giờ còn phải phục vụ đám người vô vị, nhàm chán.
Trước sự xuất hiện của một người không - có - tư - cách - xuất - hiện như Kỷ Hiểu Nguyệt, mọi người đều “ngờ một, ghét mười”, nhất là “phù thủy già” Lưu Dĩnh. Khi biết Kỷ Hiểu Nguyệt có tên trong danh sách đoàn đi, ánh mắt sau cặp kính gọng đen dường như đủ lực Gi*t ૮ɦếƭ Kỷ Hiểu Nguyệt hàng ngàn lần! Đã từng là tâm phúc, là thân tín, giờ lại trở thành tình địch lớn nhất! Ông trời thật là biết trêu ngươi!
Toàn bộ công ty đang đồn đoán, Kỷ Hiểu Nguyệt là tình nhân mới của Tề Hạo.
Phòng trà của Tổng giám đốc chỉ một mình Kỷ Hiểu Nguyệt có thể vào. Tổng giám đốc cũng chỉ uống cà phê do Kỷ Hiểu Nguyệt pha. Một việc này thôi cũng đủ biến Kỷ Hiểu Nguyệt thành cái gai trong mắt toàn bộ nữ nhân viên của tòa nhà.
Mặc dù chị em trên tầng 48 có góp lời giải thích cho Kỷ Hiểu Nguyệt, như trùm buôn chuyện Đào Song Song, cô ta giải thích với giọng cao chót vót:
“Kỷ Hiểu Nguyệt nhà chúng tôi thật sự vô tội! Cô ấy có bạn trai rồi! Chính là cậu Hoa Hồ Điệp ở Bộ phận Khai thác trò chơi trực tuyến đấy”.
Nhưng lời giải thích đó lại gây ra sư phẫn nộ của người người.
Được Tổng giám đốc coi trọng như vậy, cô ta đã không biết tốt xấu, còn dám một chân đạp hai thuyền! Thật đáng ghét!
Cộng thêm “bộ đồ phù thủy” không được ai chú ý của Kỷ Hiểu Nguyệt, khiến cô không nhận được bất kỳ sự “thương hoa tiếc ngọc” nào của cánh đàn ông, đã vậy còn chọc giận cánh phụ nữ, nên kết quả tất yếu...
“Kỷ Hiểu Nguyệt, đi rót nước đi!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt, lấy kem chống nắng cho tôi!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt, tôi muốn uống cà phê!”
...
Người duy nhất đứng lên giúp cô là Tùng Ca. Người vô tình trông thấy “khuôn mặt thật” đã lên tiếng bảo vệ người đẹp:
“Mấy người này, việc nhỏ như vậy không tự mình làm được sao?”
Người tốt đây rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt ngân ngấn nước mắt.
“Đúng!” Một giọng nói nhã nhặn vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía giọng nói phát ra. Gần như cùng lúc, xung quanh Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên không ít những tiếng hít thở sâu.
Yêu nghiệt xuất trận rồi!
Bóng người cao lớn bưng tách cà phê ra boong thuyền, bộ vest trắng ôm sát người khiến toàn bộ xung quanh rực sáng. Ánh mặt trời dường như cũng chiếu cố đặc biệt tới anh, khiến cả người Tề Hạo tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt. Trong phút chốc, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, chỉ có bóng người cao lớn như bước ra từ một bức tranh sang trọng, thanh lịch từ từ đi tới. Ánh mắt anh vừa sắc lạnh, lại vừa phảng phất vài phần cao ngạo.
Tổng... Tổng giám đốc!
Đẹp trai quá đi!
Ngày thường chỉ thấy anh mặc những bộ vest tối màu, hôm nay mặc vest trắng trông đến là chói mắt!
Ngay cả Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không kiềm chế được, khẽ giật mình. Vẫn biết anh “đẹp đến gây họa”, nhưng mỗi lần xuất hiện đừng khiến người ta chú ý thế chứ!
Nhi*p Phong đứng bên cạnh liên tục thở dài, sao người bị “lơ” lúc nào cũng là mình thế!
Ánh mắt Tề Hạo lướt qua một lượt, tất cả những người có mặt đều đứng rất trang nghiêm. Ánh mắt anh dừng lại trên người Kỷ Hiểu Nguyệt, khóe môi khẽ cười đầy ẩn ý, ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều, như khúc nhạc lạnh lùng đột ngột biến đổi vang lên vài nốt tươi vui.
Anh khẽ nhấp ngụm cà phê, thoải mái tiến đến gần bên Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Kính t... Kính chào Tổng giám đốc!” Mắt Kỷ Hiểu Nguyệt lóe lên sự khiêu khích, nhưng ngay sau đó được thay bằng một nụ cười cung kính, trang trọng.
Cô cố ý đấy, có sao không? Nếu không phải vì anh thì giờ cô đã được nằm ngủ trong căn phòng mới, chứ không phải phơi nắng ở đây cho người ta sai khiến.
Anh là một tên kinh tởm, đáng kinh tởm!
Tề Hạo không chấp nhặt, đưa tách cà phê cho Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Thêm đường vào!”
Thêm đường! Trước đây có bao giờ anh uống cà phê cho thêm đường đâu! Đúng là cố tình kiếm chuyện! Bàn tay Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt, cố nuốt cục tức trôi xuống:
“Vâng, thưa Tổng giám đốc!” Nhận tách cà phê, cô quay người bước vào khoang tàu.
Cà phê nguội rồi, nhưng chỗ Tề Hạo vừa cầm vẫn còn khá ấm. Hơi ấm của anh, Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Kỷ Hiểu Nguyệt lại lần nữa khẳng định chắc chắn.
Đi chưa được hai bước, tiếng Tề Hạo đã vang đến ở phía sau:
“Từ giờ trở đi, cô chỉ cần nghe lệnh tôi là được rồi. Những việc khác không cần quan tâm”.
Kỷ Hiểu Nguyệt hóa đá. Một bên chim khách chao liệng, một bên quạ réo vong hồn!
Cuối cùng cũng không phải nhìn mấy khuôn mặt ấy nữa, cô có nên thấy may mắn không?
Nhưng mà...
Giọng Tề Hạo vừa rồi không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Lập tức vô số ánh mắt đố kỵ, đằng đằng sát khí bắn thẳng về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô nàng biết mình đang rơi vào tình trạng mây đen bên này, quạ réo bên kia.
Tên xấu xa này vốn chẳng tốt bụng gì đâu! T_T
Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại, hung hăng bắn thẳng ánh mắt căm giận về phía Tề Hạo. Không chèn ép tôi một ngày, anh không sống được sao?!
Đúng lúc Tề Hạo cũng quay lại, kèm theo ánh mắt chế nhạo. Bốn mắt trong thời khắc chạm nhau bừng bừng tóe lửa.
Ngay giữa lúc nước sôi lửa bỏng, Tùng Ca suy sụp chui vào một góc. Làm việc với Tổng giám đốc lâu như vậy, chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc cười với ai... thì ra... Tổng giám đốc có ý với Kỷ Hiểu Nguyệt...
Kỷ Hiểu Nguyệt không hề hay biết Tề Hạo tiên sinh vừa không tốn chút sức lực đã đánh bại một tình địch. Hơn nữa, còn dán mác “Tề Hạo độc quyền” lên người cô trước sự chứng kiến của bao người.
Bà xã “ngoại tình”
Vịnh Bích Hải quả là đẹp như lời đồn. Trời xanh biển xanh, bờ cát trắng mịn màng, thi thoảng có vài chú hải âu chao liệng giữa khung cảnh trời xanh nước thẳm.
Giám đốc điều hành của Vịnh Bích Hải đã chuẩn bị sẵn sàng đón khách quý từ sớm. Dưới ánh mặt trời, chiếc đồng hồ lớn nạm kim cương trên tầng cao nhất của tòa nhà tỏa ra ánh sáng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt lóa mắt.
Đúng là thiên đường của những kẻ lắm tiền!
Bữa tiệc chào đón Tập đoàn Lãng Thăng cũng được đích thân Giám đốc điều hành chuẩn bị trước. Rất đông người nổi tiếng đến đây nghỉ ngơi đều được mời tham dự. Kỷ Hiểu Nguyệt cẩn thận tìm hiểu, họ đều là những nhân vật có máu mặt trên thương trường.
Từ kinh nghiệm bản thân, Hiểu Nguyệt biết những buổi tiệc kiểu này cực kỳ, cực kỳ nhàm chán, vô vị. Vì thế phản ứng đầu tiên của cô là... tìm cách chạy trốn.
Đẩy cặp kính gọng đen lên, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tìm cơ hội. Nào ngờ có ai đó đã nhìn thấu âm mưu của cô, nhẹ nhàng gọi:
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc!”
“Đi theo tôi!”
...
Lý tưởng to lớn còn chưa kịp thực hiện đã bị Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước. Nhìn dáng vẻ giận dữ của tiểu khắc tinh, Nhi*p Phong cố nhịn cười đến run cả người.
Khung cảnh xa hoa, sang trọng này thật không hợp với cách ăn mặc của Kỷ Hiểu Nguyệt. Ở đây, cô là “loại khác” nên vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn. Đặc biệt lúc cô đi phía sau hai người đàn ông nổi bật như Tề Hạo và Nhi*p Phong, đúng là “một trời một vực”, thiên nga và cóc ghẻ...
Trước ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, ngoài cách lờ đi, Kỷ Hiểu Nguyệt chẳng biết làm gì hơn. Đặc biệt khi cô thấy “phù thủy già” đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ bỏ gu thời trang ngày thường chuyển sang một bộ sườn xám màu đỏ rực rỡ, Kỷ Hiểu Nguyệt càng không biết làm gì hơn......>0<......
Nhìn đi, nhìn đi! Dù sao... nhìn quen là được ấy mà...
T_T
Chỉ tại tên xấu xa kia gây họa!
Suốt bữa tiệc, việc duy nhất Kỷ Hiểu Nguyệt có thể làm là... lẵng nhẵng theo sau. Đi sau Tề Hạo cao lớn cũng có cái lợi, khi tất cả những lời nhàm chán kia tràn qua đám đông như một cơn bão, ở phía cô vẫn sóng yên biển lặng.
Tề Hạo đúng là một cây đại thụ giúp cô che gió chắn mưa! Đi theo Tề Hạo thế này cũng tốt lại nhẹ nhàng đầu óc.
Giờ thì gió bão có thổi mạnh hơn cũng được!
Thấy Tề Hạo nói chuyện rất thoải mái tự tin với những người đa màu da đa sắc tộc, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận Tề Hạo là một người đàn ông rất có sức hút lại tài giỏi.
Trước những lời khen tặng nịnh nọt, anh lạnh nhạt thờ ơ; đối với những lời thách thức khiêu khích, anh bình thản điềm tĩnh. Mỗi cử chỉ đều khéo léo, tao nhã, giọng nói trầm ổn, uy nghiêm. Kể cả những lúc anh mỉm cười cũng vẫn không mất đi nét nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Kỷ Hiểu Nguyệt còn nghĩ, nếu sinh vào thời cổ đại, chắc chắn anh sẽ là một vị vua xuất chúng.
Ánh nắng nhẹ chiếu lên người anh, bộ vest trắng tô đậm thêm dáng vẻ quyến rũ. Mái tóc ngắn đen, sáng bóng. Kỷ Hiểu Nguyệt bất ngờ không kiềm chế được sự hiếu kỳ muốn được ngắm nhìn khuôn mặt anh. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng, lạnh lùng, xa cách nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Mũi anh thẳng, duyên dáng như một người đàn ông Hy Lạp cổ đại. Đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh. Đôi môi mỏng, có chút lạnh lùng thần bí, nhưng vẫn không mất đi vẻ sang trọng.
Người đàn ông như vậy chẳng trách khiến phụ nữ phải điên cuồng.
Kỷ Hiểu Nguyệt còn chưa định thần lại thần trí thì một giọng nói đầy chế nhạo vang lên:
“Cô mà còn tiếp tục nhìn như thế nữa, tôi sẽ tố cáo cô có ý đồ không đứng đắn với Tổng giám đốc đấy”.
Khuôn mặt đang nhịn cười đến mức méo mó của Nhi*p Phong khiến cho câu dọa vừa rồi thật chẳng có chút sức thuyết phục nào. Không phải anh chưa từng thấy những cô gái nhìn Tề Hạo đến mức ngây người, nhưng nếu cô gái đó là tiểu khắc tinh thì... anh cảm thấy rất... rất kỳ lạ!
“Bùm!” Lúc thần trí ngoan ngoãn quay về, Kỷ Hiểu Nguyệt tự cảm thấy cực kỳ xấu hổ, pha lẫn tức giận, không ngừng tự kiểm điểm bản thân. Cùng lúc ấy, một người nào đó dù không quay đầu lại nhưng khóe môi như đang cười, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.
Cái tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt này, thấy cô bối rối anh ta vui đến thế sao!
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Thẹn quá hóa giận, Kỷ Hiểu Nguyệt quay người lại nhìn Nhi*p Phong, nở nụ cười vô cùng trong sáng:
“Trợ lý Nhi*p này, việc anh nói Tổng giám đốc thích những cô gái xinh đẹp yêu kiều ở đây ấy, là thật hả?”
“...” Khóe miệng Nhi*p Phong khẽ run run.
Gì gọi là “lấy đá đập chân mình”? Gì gọi là “tự làm tự chịu”? Chắc cũng chỉ đến thế này là cùng thôi.
Đúng lúc này, Tề Hạo cũng quay người thân thiết mỉm cười với anh...
A...
Nhi*p Phong suy sụp đến nơi rồi!
Đừng... đừng có nhìn tôi như vậy...
Nhi*p Phong tự thề với lòng mình từ nay sẽ không bao giờ trêu chọc hai kẻ biến thái này nữa! Ông trời ơi, cứu con với!
“Trợ lý Nhi*p đúng là rất hiểu ý tôi”. Tề Hạo nói với Nhi*p Phong, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cô nàng hồ ly đang chuẩn bị đào tẩu.
Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng phát hiện, đôi mắt vốn lạnh lùng của Tề Hạo đang bừng lên hai ngọn lửa cháy bỏng, nhẹ nhàng hút Kỷ Hiểu Nguyệt vào một cơn mê loạn.
Lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đứng không vững, thần trí hỗn loạn, cô thấy cơ thể trong phút chốc thiếu oxy nghiêm trọng!
Ánh mắt tên biến thái này... là thế nào vậy!!!
“Tôi... bây giờ tôi có thể đi...?”... Tìm phụ nữ cho anh không? Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
“Hiểu Nguyệt...”. Ánh mắt Tề Hạo nóng rực, bước chân nhẹ nhàng tiến thẳng về phía mục tiêu.
Nếu Kỷ Hiểu Nguyệt không nghe nhầm, giọng anh hơi khàn, gợi cảm hơn bình thường. Ngọn lửa trong mắt đã càng ngày càng cháy bỏng theo mỗi bước chân.
Anh... anh... anh ta muốn làm gì?
Kỷ Hiểu Nguyệt bất giác lùi lại, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm trước mặt. Mọi thứ xung quanh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn khuôn mặt Tề Hạo đang tiến lại càng lúc càng gần...
Thiếu... thiếu oxy!
Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng lùi về sau, nhưng phía sau là chiếc bàn trang trí. Không thể lùi được!
“Kỷ... Kỷ Hiểu Nguyệt!” Ánh mắt cô lộ rõ sự bối rối, làm ơn đừng gọi tên cô thân mật như vậy trước đám đông được không?! Đến khi Kỷ Hiểu Nguyệt sực tỉnh, ý thức được lời nói của mình ngốc nghếch thế nào, Tề Hạo đã nở nụ cười quyến rũ. Đôi môi anh dừng lại cách cô chưa đầy ba centimet, đôi mắt sâu thẳm như thế giới ma thuật giữ chặt cô ở bên trong. Cô như con vật nhỏ bị nhốt, đang ra sức đấu tranh giãy giụa.
Tiếng thở sâu liên tục vang lên. Ôi trời ạ, cô đang, đang...
Kỷ Hiểu Nguyệt xấu hổ, giận dữ không nghĩ được gì ngoài việc đẩy mạnh Tề Hạo ra:
“Tôi... tôi đau bụng quá!”
Đến cả tìm lý do chạy trốn cũng thật đáng thất vọng! Kỷ Hiểu Nguyệt xấu hổ vội vàng bỏ chạy khỏi đám đông.
Nhìn bóng dáng cô hồ ly nhỏ biến mất, Tề Hạo ý cười càng tươi. Vừa rồi, anh ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng, hấp dẫn mê người tỏa ra trên cơ thể cô...
Nhi*p Phong chứng kiến cảnh này được dịp tròn mắt, anh có nhìn nhầm không? Vừa rồi... Tề Hạo giống như... muốn hôn tiểu khắc tinh? Trong bối cảnh này? Trước sự chứng kiến của bao người?
Không, không, không, Tổng giám đốc Tề chưa bao giờ làm những việc thiếu lý trí như vậy. Nhưng cảnh anh vừa thấy nên giải thích thế nào đây?
Nghe nói, tin đồn sau ngày hôm ấy lan truyền với tốc độ chóng mặt thế này: Cô phù thủy nhỏ quyến rũ Tổng giám đốc Tề trước mặt rất nhiều người, còn có ý đồ không đứng đắn với Tổng giám đốc nữa. Việc này có Nhi*p Phong làm chứng.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt nằm dài trên chiếc ghế ngoài bờ cát, nhắm mắt suy nghĩ.
Cô sai rồi! Tên biến thái đó có gì tốt đẹp chứ! Đúng là điên nên cô mới thấy anh ta có sức hút. Nhưng sao mỗi khi nhớ đến ánh mắt hôm đó, cô lại... cảm thấy rất khó thở?
Chắc chắn cô bị tên biến thái đó dọa rồi! Sau này phải tránh xa anh ta càng xa càng tốt!
Cũng may hôm nay tên biến thái này bận họp cùng ban lãnh đạo cấp cao của công ty nên không có thời gian để ý đến cô. Nếu không cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nghe nói đến tối lại có một bữa tiệc ngoài trời. Tiệc tùng! Đúng là vô vị! Hay là cô giả vờ bị bệnh!
Kỷ Hiểu Nguyệt đang suy mưu tính kế thì bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng bịt chặt lấy mắt cô.
“Đoán xem mình là ai nào?” Giọng nói ỏn ẻn không cần đoán cũng biết.
“Không bỏ tay cậu ra mình sẽ đưa số di động của cậu cho Măng Mọc Sau Mưa đấy”. Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng đáp.
Hoa Hồ Điệp chán nản thở dài:
“Chẳng đáng yêu chút nào! Đoán một chút thì cậu sẽ ૮ɦếƭ ư?”
“Sao cậu lại ở đây?” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp sáng bừng, anh chàng tiếp tục trò úp mở:
“Cậu đoán xem!”
Đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen khẽ nhíu lại, tóe ra tia nhìn sắc lạnh.
“Được rồi, được rồi, mình nói là được chứ gì!” Hoa Hồ Điệp nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn không có ai nghe lén mới nói đầy đắc ý: “Giờ mình đang là người phát ngôn tạm thời của “Chàng trai vàng” An Húc Dương. Vì thế sao lại không thể đến đây?”
“Nói chuyện chính đi!”
Hoa Hồ Điệp bĩu môi, mất hứng tiếp tục nói:
“Vì mình nói cho An Húc Dương biết cậu đi theo phục vụ các lãnh đạo cao cấp của công ty ở đây nên An Húc Dương đã cố gắng vượt mọi khó khăn đưa đoàn làm phim đến. Cậu ấy nói muốn được thấy cậu, còn mình đến là để được thấy Tổng giám đốc Tề. Như vậy chả phải vẹn cả đôi đường ư? Hôm nay cậu ấy có lịch quay nên không thể ra ngay được, cậu ấy bảo mình đến báo trước với cậu một tiếng”.
Ánh mắt Hoa Hồ Điệp đột nhiên sáng ngời, miệng vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nói gì thì nói, An Húc Dương đúng là rất tuyệt vời! Vì cậu mà cậu ấy chạy hết nửa vòng trái đất, đàn ông như vậy hiếm lắm đấy. Là chị em với nhau, mình chỉ muốn tốt cho cậu, cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhé!”
Kỷ Hiểu Nguyệt gõ mạnh vào đầu Hoa Hồ Điệp:
“Cậu ít háo sắc thôi! Mất mặt quá đi mất!”
Hoa Hồ Điệp không cam lòng kêu lên ầm ỹ: “Ai háo sắc chứ, mình cũng vì muốn tốt cho cậu thôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ An Húc Dương đang ở nước ngoài chụp ảnh, sao bỗng nhiên lại chạy đến đây? Liền sau đó cô nghe Hoa Hồ Điệp hô lớn:
“Nhìn kìa, nhìn kìa! Mình biết cậu ấy sẽ không đợi được đến lúc chụp hình xong đâu! An Húc Dương đến rồi kìa!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt nhìn theo hướng Hoa Hồ Điệp chỉ. Dưới ánh mặt trời chói chang, một anh chàng đẹp trai cao lớn đang đi ngược nắng, chiếc áo khoác mỏng màu vàng nhạt tung bay trong gió khiến anh nổi bật như thiên sứ. Mái tóc dài mềm mại bay bay, đôi mắt sâu phảng phất màu xanh, hòa cùng màu của biển trời.
“Hiểu Nguyệt!” Khuôn mặt tươi cười ngược nắng tỏa sáng.
Hoa Hồ Điệp biết điều nhường không gian lại cho hai người, anh chàng vốn không thích làm kỳ đà. Lúc đi còn không quên nói bên tai Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cố gắng tận dụng nhé!”
“Cố cái đầu cậu ấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn gõ vào đầu anh chàng mà không kịp, lần này Hoa Hồ Điệp thoát nhanh hơn thỏ.
“Hai ngày nay không được nghỉ ngơi chắc em mệt lắm?” An Húc Dương quan tâm hỏi.
Có thể thấy miệng lưỡi tên Hoa Hồ Điệp này đưa tin nhanh đến mức nào. Nếu An Húc Dương điều gì cũng biết thì cô còn cần giải thích gì nữa.
“Em vẫn khỏe. Sao anh lại ở đây? Không phải anh vẫn chưa quay hình xong sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi dậy hỏi.
An Húc Dương mỉm cười, nhẹ ngồi xuống bên cạnh cô:
“Mọi việc gần như hoàn thành rồi, chỉ còn vài phân đoạn quay cảnh biển ở cuối thôi. Mà cảnh biển thì quay ở đâu chẳng giống nhau”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhún vai mỉm cười, không biết phải tiếp tục nói chuyện gì cùng anh.
Dù biết anh là Bạch Sùng Tước trước đây cô từng quen, nhưng nghĩ đến thân phận đại minh tinh của anh, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Cái này tặng em!” Trong lòng bàn tay An Húc Dương là một chú sao biển nhỏ nhắn được chế tác từ pha lê tinh xảo, sáng lấp lánh.
“Là đạo cụ dùng lúc quay quảng cáo, cũng không đắt tiền lắm nhưng anh thấy nó rất đáng yêu. Anh nghĩ hẳn là em sẽ rất thích nên lén mang ra đây”. An Húc Dương vừa nói vừa cười rất tươi.
“Sao anh biết em sẽ thích?”
“Bởi vì em luôn thích sưu tầm những đồ vật nhỏ nhắn. Anh nhớ ngày trước có lần vì muốn lấy ngôi sao nho nhỏ trên cây thông Noel, nửa đêm em đã mò vào thư viện...” An Húc Dương dịu dàng kể lại kỷ niệm của những ngày xa xưa.
“Sao anh biết?” Hiểu Nguyệt đến tận lúc này vẫn cho rằng việc cô làm ngày đó “thần không biết quỷ không hay”!
“Vậy em nói xem vì sao tối hôm ấy con chó dữ trước cửa thư viện đột nhiên không sủa?” Anh lại cười giải thích.
Ối trời...
Chuyện cũ như một thước phim cổ chầm chậm tua ngược trong suy nghĩ của hai người. Đồng thời cũng đem lại cho họ cảm giác thân thuộc của thời xa xưa từng chút, từng chút một.
Dưới ánh mặt trời, bên bờ cát trắng xóa cùng nước biển xanh trong, hai người sóng vai nhau bước thật chậm, tiếng cười cũng trải khắp một vùng không gian rộng lớn.
Vừa họp xong, Tề Hạo liền nhanh chóng đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt. Nhưng đập vào mắt anh là hình ảnh Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương đang sóng vai ngồi trên bờ cát, ánh hoàng hôn dịu dàng nhuộm vàng bóng hai người bọn họ, kéo dài trên cát.
Ánh mắt Tề Hạo phút chốc lạnh như băng.
Được lắm! Mới xểnh ra một lúc mà bà xã đã dám “ngoại tình”!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc