Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 22

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Động phòng trong truyền thuyết
Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng bối rối. Một mặt cô tự nhủ với bản thân, đây chỉ là trò chơi; mặt khác lại bị nguyên tắc “Phú quý bất năng dâm” làm cho phân vân; nhưng rồi cô nghiêm túc suy nghĩ vào giây phút cuối, Đại Thần… thật sự thích cô sao?
Ta Là Một Con Rồng đứng bên cạnh đang háo hức chuẩn bị nhận hồng bao không nhịn được lặng lẽ gửi tin nhắn đến trách móc:
“Kỷ Hiểu Nguyệt! Cậu mà không đồng ý thì mình cũng muốn Gi*t cậu đấy!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt Thanh Thanh! Cậu có phải là tiên hiệp không vậy? Chỉ là kết hôn trong game thôi mà, cậu lề mề gì chứ!”
Trên đầu mọi người hiện lên đủ các loại câu nói, nhưng trong mắt Kỷ Hiểu Nguyệt, khung tán gẫu đã trở thành một lưỡi đao sắc nhọn đang nhe nanh cười với cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần lên tiếng từ chối, cô sẽ lập tức trở thành kẻ thù của toàn thế giới, và sẽ bị loạn đao Gi*t ૮ɦếƭ!
Bạn bè xa lánh, và quả thực bạn bè đang xa lánh cô rồi!
Cô có thể từ chối sao?
Tế Nguyệt Thanh Thanh lặng lẽ khóc thầm.
[Riêng Tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, anh đang bức hôn phải không?”
[Riêng Tư] Phong Diệp Vô Nhai: “Nếu phu nhân không thích, ta cũng có thể ςướק dâu”.
ςướק dâu…
>_<
Tế Nguyệt Thanh Thanh lại lần nữa khóc thầm.
ςướק dâu trong game có hai tình huống.
Tình huống thứ nhất là nhiều nam tranh một nữ hoặc nhiều nữ tranh một nam. Khi không thể giải quyết, có thể đến trước miếu Nguyệt Lão PK để Nguyệt Lão làm chứng, người thắng có thể ôm mỹ (nam) nhân về. Như vừa rồi, nếu Tùng Phong Hàn muốn ςướק dâu, anh phải chính thức PK với Phong Diệp Vô Nhai, nhưng khoảng cách thực lực của hai người quá lớn, kết quả ai cũng có thể đoán được. Kiểu PK này hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì. Vì vậy mới có người không nhịn được, quyết tâm đi xử lý Tùng Phong Hàn – thời gian chính là kinh nghiệm!
Tình huống thứ hai là cả nam lẫn nữ đều không đạt được sự đồng thuận về việc kết hôn, lúc đó có thể cưỡng chế ςướק dâu. Quá trình ςướק dâu rất đơn giản, hai bên nam nữ PK. Người nào PK thắng là ςướק dâu thành công. Người ςướק dâu thành công từ đấy về sau có quyền tuyệt đối trong cuộc hôn nhân này.
Cô và Phong Diệp Vô Nhai PK? Vậy khác nào tìm đến cái ૮ɦếƭ! >0<
Hơn nữa nghe nói người bị ςướק sẽ không có tư cách đòi ly hôn, nếu Phong Diệp Vô Nhai ςướק dâu thành công, liệu có phải cô sẽ vĩnh viễn không thể làm lại cuộc đời không?
Kỷ Hiểu Nguyệt mặc định bàn phím là Phong Diệp Vô Nhai, nghiến răng nghiến lợi ấn lấy ấn để.
Cuối cùng, trên màn hình, Tử Y Nữ Hiệp cũng nói ra ba chữ:
“Tôi đồng ý”.
Tất cả những người chứng kiến hôn lễ hoan hô ầm trời! Pháo hoa lại một lần nữa làm nóng bầu không khí ở miếu Nguyệt Lão, cả vùng trời ngập tràn sắc màu. Tất cả mọi người đều thở phào, miếu Nguyệt Lão tràn ngập niềm vui.
Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nói gì, chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời cao trong lòng thầm oán thán.
Cứ như vậy mà lấy anh ta sao?
Lá cờ “Độc thân” chưa kịp giương lên đã bị đốn xuống.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, người người hoan hô ầm trời. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được lĩnh hồng bao rồi!
Vui mừng nhất phải kể đến Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn.
Tốt quá rồi! Cuối cùng Đại Thần cũng đã kết hôn, bọn họ có thể bái sư học đạo rồi! Bang Không Tưởng từ nay về sau đã có thêm một hậu phương vững chắc, có thể phát triển hùng mạnh rồi.
Không những vậy, trong vụ cá cược lần trước, Măng Mọc Sau Mưa thắng đậm. Phong Diệp Vô Nhai không hề động thủ đối với Tùng Phong Hàn, thay vào đó đã có người khác ra mặt xử lý anh ta. Vì thề, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn đều thua.
Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn không cam lòng! Vụ cá cược này sao giống một cái bẫy thế nhỉ? Tùng Phong Hàn không phải bị Măng Mọc Sau Mưa xử lý đấy chứ? Nhưng Măng Mọc Sau Mưa kiên quyết không thừa nhận.
Hai người Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhanh chóng quyết định từ nay sẽ không bao giờ cá cược thêm bất cứ thứ gì với Măng Mọc Sau Mưa nữa.
Sau khi nhận hồng bao và sử dụng thần dược tăng giới hạn, Ta Là Một Con Rồng bỗng nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng: Vậy Tùng Phong Hàn thì sao? Anh chàng đó không hiểu sao bỗng im lặng lạ thường, không phải cậu ta bị kích động mạnh quá nên rời mạng, tìm một góc, gặm nhấm nỗi đau khổ một mình đấy chứ? Mình làm vậy, có phải hơi… bất nhân bất nghĩa không? Nhưng quay lại nhìn điểm giới hạn tăng cao, lại có thêm cả tiền bạc, Ta Là Một Con Rồng cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Chỉ là game thôi mà, có phải sự thật đâu! Hơn nữa, chẳng phải Tế Nguyệt Thanh Thanh tự nguyện sao…
Tân lang, tân nương thay lễ phục do hệ thống cung cấp. Vì tiệc cưới của họ thuộc diện xa hoa bậc nhất nên bộ lễ phục dĩ nhiên cũng thập phần sang trọng. Nhìn mũ phượng đính bảo thạch lấp lánh trên đầu tân nương cũng đủ biết nó xa xỉ thế nào.
Lúc hôn lễ bắt đầu, hai người đều nhận được một bao lễ vật lớn, vô cùng sang trọng mà hệ thống gửi tặng. Lúc mở bao lễ vật ra, ánh sáng rực rỡ của bộ trang bị Thần cấp hiếm có khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh bị chấn động mạnh.
Người đến người đi đông không sao kể siết, mục đích để xem hôn lễ và lấy hồng bao là chính!
Thật là cảnh tượng xa xỉ nhất từ trước đến nay! Con số 8888 bay đầy màn hình khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ đau lòng. Mình cũng muốn!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, tân lang ôm tân nương đi giữa hai hàng Thần Điêu sặc sỡ, sau đó phi thân, cưỡi mây, đạp gió bay đi.
Cùng với hình ảnh đó, trái tim của biết bao cô gái đồng thời tan nát… Vì sao lại chỉ có chế độ một vợ một chồng cơ chứ???
Tế Nguyệt Thanh Thanh nép vào lòng Phong Diệp Vô Nhai, làn gió khẽ мơи тяớи mái tóc đen của hai người, lướt nhẹ lên bộ hỷ phục đỏ thắm, tay áo khẽ bay bay, Phong Diệp Vô Nhai cúi đầu, trìu mến nhìn Tế Nguyệt Thanh Thanh. Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng mỉm cười dịu dàng với Phong Diệp Vô Nhai.
Từ lúc bắt đầu lễ cưới đến giờ, Kỷ Hiểu Nguyệt hết sốc đến giật mình rồi lại chuyển sang trạng thái kinh ngạc. Ngay cả giây phút khi hôn lễ đã hoàn toàn kết thúc, cô vẫn chưa hồi phục được thần trí. Hình ảnh hai bộ hỷ phục đỏ thắm, sinh động, quyến rũ trên màn hình làm nổi bật hình ảnh đôi trai tài gái sắc trên nền phong cảnh tuyệt đẹp thật đậm nét thần tiên.
Nhất là lúc Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn nhau cười, trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy nhẹ nhàng rung động.
Đây… đây… đây là cảm giác gì thế? Sao đột nhiên cô lại thấy Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh rất xứng đôi nhỉ? Kỷ Hiểu Nguyệt vừa không ngừng khinh thường bản thân vừa tiếp tục than thở.
***
Kế đó là màn động phòng tại cư gia của Phong Diệp Vô Nhai.
Trước khi đến đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã liên tục nhắc nhở mình: “Không thể để Phong Diệp Vô Nhai dễ dàng toại nguyện, dù lấy anh ta rồi nhưng mình vẫn có thể phản kháng. Phản kháng, phải kiên quyết phản kháng!”
Nhưng vừa đến cư gia của Phong Diệp Vô Nhai, lá cờ “Phản kháng” của Tế Nguyệt Thanh Thanh lại bị đánh bay. Tế Nguyệt Thanh Thanh không ngờ đó lại chính là tòa thành nhỏ mà cô vẫn đến hàng ngày – Tòa thành cổ màu trắng!
Tế Nguyệt Thanh Thanh kinh ngạc đi một vòng quanh tòa thành, sau đó chạy đến trước mặt Phong Diệp Vô Nhai: “Anh mua chỗ này rồi sao?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Ừ”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Chắc là tốn kém lắm”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Điều đó không quan trọng”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…..”
Phong Diệp Vô Nhai: “Vào thôi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đi theo Phong Diệp Vô Nhai vào phòng tân hôn. Uầy! Căn phòng này cũng do anh ta bỏ tiền ra trang trí sao? Tinh tế, xinh đẹp thật! Mỗi gian phòng trong tòa thành này đều không thể chê vào đâu được.
Tế Nguyệt Thanh Thanh như một người mới từ quê ra tỉnh, vừa dạo quanh nhà vừa nhớ đến những lời của Măng Mọc Sau Mưa. Đại Thần… sao anh lại mua nơi này?
Đầu tiên là tổ chức một hôn lễ xa xỉ, sau đó lại mua tòa thành mà cô thích, đến cả phòng ngủ cũng trang trí theo màu tím nhạt mà cô yêu. Ý của Đại Thần chẳng phải rất rõ ràng sao.
Chẳng lẽ… Hay là… đúng như Măng Mọc Sau Mưa nói, Đại Thần… thật sự thích cô?
Nhưng mà… Không lý nào! Không thể như thế được!
Chắc là… không phải chứ!
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa suy nghĩ vừa ngắm nghía khu vườn lộng lẫy.
Vẫn đi theo phía sau, Phong Nguyệt Vô Nhai đợi đến khi cô đi tham quan một vòng tòa thành xong, mới nói: “Động phòng thôi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đỏ mặt, toát mồ hôi: “Hả?”
Thật ra, động phòng trong game rất đơn giản, hai người mới kết hôn sẽ bị nhốt trong một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, ngoài nói chuyện ra không làm được gì hết.
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang bối rối, không biết nên nói gì với Đại Thần thì cửa phòng Tổng giám đốc đột nhiên bật mở. Một bóng người cao lớn trầm ổn bước về phía Kỷ Hiểu Nguyệt.
Anh rất muốn… ôm cô!
Từ sau lần bị đẩy xuống nước, Tổng giám đốc Tề không buồn liếc cô lấy một lần, nên lúc thấy Tề Hạo đi về phía mình, Kỷ Hiểu Nguyệt rất bất ngờ, có cảm giác mây đen đang kéo đến bao phủ trên đầu mình. Vội nhìn ra xung quanh cầu cứu thì cô mới phát hiện ra cả văn phòng lúc này đã về hết, chỉ còn lại mỗi mình cô “đơn thương độc mã”.
Đều tại Đại Thần cả, sao lại chọn kết hôn giờ này cơ chứ. Mọi người tan ca hết rồi, giờ còn mỗi mình cô. Chẳng may Tổng giám đốc muốn báo thù, ném cô từ trên này xuống thì sao?!
Nên nhớ, đây lại còn là tầng 48 đấy nhé!
Đôi mắt đen hấp háy, Kỷ Hiểu Nguyệt thu nhỏ cửa sổ game lại, chuyển sang cửa sổ soạn thảo văn bản Word.
“Chào Tổng giám đốc, hết giờ làm rồi mà anh vẫn chưa nghỉ sao?” Lúc Tề Hạo đến trước mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Tôi vốn là một nhân viên tốt lại rất biết nghe lời. Nhưng đáng tiếc lời nói này đã không còn sức thuyết phục nào nữa.
Nhìn đôi mắt tinh ranh và cảnh giác của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo nhẹ nhàng nói:
“Rót cho tôi một tách cà phê”.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc”. Kỷ Hiểu Nguyệt đi vòng qua Tề Hạo đến phòng trà.
Chỉ vậy thôi sao? Chỉ cần rót một tách cà phê thôi à? Kỷ HIểu Nguyệt trong lòng không khỏi nghi ngờ. Ngay giây tiếp theo, Tổng giám đốc Tề lập tức dùng hành động để đáp lời cô. Tề Hạo rất nhanh nắm lấy cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt, hơi dùng sức, lập tức cơ thể xinh đẹp của cô đã ngã vào lòng anh.
Hơi thở đàn ông lẫn với mùi nước hoa nhè nhẹ nhanh chóng tác động tới tất cả các giác quan của Kỷ Hiểu Nguyệt. Bị tấn công bất ngờ đến mức choáng váng mặt mày, cô lập tức lộ nguyên hình, tức giận kêu lên:
“Buông tôi ra! Đồ bỉ ổi!”
Phụ nữ xung quanh hắn ta còn thiếu sao? Sao hắn ta vẫn tỏ ra đói khát vậy? Cô tuyệt đối không bao giờ hạ thấp giá trị của bản thân. So với những cô gái của Tề Hạo, cách trang điểm bây giờ của cô mà cũng có thể khiến Tề Hạo thấy hứng thú, nếu không phải vì hắn ta đang đói bụng ăn quàng thì chẳng còn cách giải thích nào nữa? Đúng là tên đê tiện bỉ ổi?
Ánh mắt Tề Hạo phút chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo khiến cô sư tử nhỏ đang nổi giận nhanh chóng tỉnh táo lại. Địch mạnh ta yếu, nên dùng trí, không nên dùng sức! Vì thế, giọng Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng trở nên dịu dàng, khuôn mặt nhỏ cố nặn ra một nụ cười lấy lòng:
“Sư huynh… anh cứ như vậy tôi không thể đi rót cà phê được!”
Tề Hạo khẽ nhếch môi, tặng cho cô một nụ cười mê hoặc.
Đóng kịch! Phải tiếp tục đóng kịch thôi!
Anh rất thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này thay đổi thái độ trong nháy mắt, cũng đặc biệt thích nhìn dáng vẻ nổi giận nhưng lại không thể không khuất phục của cô. Anh thực sự rất muốn… ôm cô! Tề Hạo bỗng phát hiện, khao khát được ôm cô không biết từ bao giờ đã âm ỉ, nhen nhóm trong trái tim anh. Vì thế, khi đã ôm được, anh càng không muốn buông tay. Cô chắc không biết, giờ này đúng ra là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nghĩ đến “động phòng hoa chúc”, ánh mắt Tề Hạo bừng lên hai ngọn lửa sáng rực. Mới nghĩ đến thôi mà anh đã không thể kiềm chế được, Kỷ Hiểu Nguyệt, cô ấy là người đầu tiên khiến anh có cảm giác này! Kỷ Hiểu Nguyệt ngây ngô lại không ngừng vặn vẹo cơ thể, cô có biết mình đang làm gì không?
Cánh tay Tề Hạo càng ghì chặt hơn khiến cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt càng dán chặt vào người anh. Sự mạnh mẽ của đàn ông cùng sự mềm mại của phụ nữ đúng thời điểm này đạt đến độ kết hợp hoàn hảo – nhưng khuôn mặt “muốn nổi giận lại không dám” của Kỷ Hiểu Nguyệt đang “tàn phá” khung cảnh lãng mạn.
“Cà phê không cần nữa”. Tề Hạo gần như lạc giọng đáp.
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy vật gì ¢ươиg ¢ứиg đâm vào bụng mình.
Á!!! Đó… đó… đó là cái gì vậy?!!!
Người thật PK
Một lần nữa bị nguy hiểm tấn công, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giữ hình tượng nhân viên tốt đẹp nữa, cô dùng sức lên gối, đập mạnh vào cái vật ¢ươиg ¢ứиg kia. Cuối cùng cũng tự do rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt như một chú thỏ con thoát khỏi nanh vuốt con sói lớn chạy trốn như bay.
“Á!” Cũng lúc đó tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảm giác này Tề Hạo tuyệt nhiên chưa từng nếm trải.
Tề Hạo tức giận, vươn tay định bắt lại chú thỏ bé nhỏ ấy. Nào ngờ chú thỏ hoảng sợ đến mức không còn nhận ra đường lối, cứ thể mở cửa sổ nhảy xuống.
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Đây là tầng 48 đấy! Cô gái này vì muốn trốn chạy anh mà sẵn sàng nhảy lầu!
Tề Hạo trơ mắt nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt nhảy ra ban công nhỏ bên ngoài cửa sổ, giẫm lên mấy chậu hoa, rồi chống hai tay lên lan can, lách người trèo sang ban công ngoài phòng trà, chạy mất tăm. Một loạt các động tác liền mạch, đến là trơn tru.
Shit! Cô ấy nghĩ mình đang PK trong game sao? Lại còn chơi trò “chạy đến vách, bay trên mái” nữa chứ. Tề Hạo thật sự tức giận, ngày mai anh sẽ sai người đóng kín tất cả các cửa sổ này lại!
Kỷ Hiểu Nguyệt điên cuồng chạy một mạch xuống tầng dưới, đột nhiên nhớ ra máy tính của cô vẫn chưa tắt, nếu để cái tên Tổng giám đốc biến thái kia thấy cô chơi game trong giờ làm việc, cô nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thảm! Thế là cô quay trở lại tầng trên, “cạch”, gạt cầu dao điện xuống. Giờ thì an toàn rồi! Dù sao văn phòng cũng không còn ai, phòng Tổng giám đốc đã có cầu dao điện riêng, sẽ không ảnh hưởng đến ai hết. Nghĩ vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt yên tâm bỏ đi.
Nhưng, bạn nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt không biết chút nào về điện đã vô tình gạt nhầm cầu dao điện mất rồi. Vì thế, Tề Hạo vừa bước vào thang máy đã bị kẹt cứng trong đó. Sau một thoáng giật mình, Tề Hạo nổi điên:
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
“Rầm”, anh đấm thật mạnh vào vách cầu thang máy.
Ôi, đứa trẻ đáng thương!
***
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa về đến nhà đã nghe chủ nhà thông báo: Một là quý sau nộp tiền, hai là chuyển đi! Đúng là năm xui tháng hạn!
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn răng đáp: “Ba ngày nữa cháu sẽ rời đi!”
Dù sao căn nhà mới cũng đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn một ít đồ gia dụng chưa sắm kịp nữa thôi. Cô tính ba ngày sau sẽ chuyển vì thời gian hai ngày này rất quan trọng, không thể lãng phí được!
Lại phải “đổ máu” một trận nữa rồi!
Trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt hiện lên những con số 8888, nếu tiền trong game có thể biến thành tiền thật thì tốt biết bao! Kỷ Hiểu Nguyệt cắn miếng bánh quy rẻ tiền mua ở siêu thị, vừa đăng nhập game vừa nghĩ: “Tổng giám đốc Tề nói sẽ chia hoa hồng, nhưng không biết phải đợi đến khi nào?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh lên mạng nhưng Phong Diệp Vô Nhai không còn trên mạng nữa, tòa thành cổ lộng lẫy có chút trống trải.
Đúng lúc này, Măng Mọc Sau Mưa gửi tin nhắn đến:
“Tế Nguyệt Thanh Thanh, cậu còn mặt mũi để quay về à? Đêm động phòng lại dám bỏ rơi người ta, giờ tất cả mọi người đến muốn Gi*t cậu đấy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc