Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 16

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Sự tĩnh lặng trước cơn bão
Bạch Sùng Tước!
Chính là Bạch Sùng Tước! Người Kỷ Hiểu Nguyệt thầm yêu suốt ba năm trời, nhưng ngay sau khi thổ lộ với Kỷ Hiểu Nguyệt lại biến mất không chút sủi tăm.
Nhưng điều bất ngờ hơn cả là, chỉ với thời gian sáu năm lại có thể thay đổi hoàn toàn một con người đến như vậy! Hoa Hồ Điệp nhìn An Húc Dương, rồi lại nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, không khí giữa hai người này thật kỳ lạ! Nhất là Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng biết, một khi Hiểu Nguyệt yên lặng, tuyệt đối phải đề cao cảnh giác!
Nếu anh chàng trước mặt nói dối thì thê thảm rồi! Anh ta sẽ sớm hiểu nói dối có hại cho sức khoẻ, thể chất và tinh thần như thế nào!
Nếu anh chàng trước mặt này nói thật, An Húc Dương thật sự là Bạch Sùng Tước đã biến mất sáu năm trước, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được! Kỷ Hiểu Nguyệt đã ném cái tên này vào sổ đen vô số lần rồi, có khi cô sẽ “băm vằm chém vụn” anh ta ra cũng nên!
Hoa Hồ Điệp thầm khóc thương cho anh chàng đẹp trai trước mặt.
“Hoa Hồ Điệp, nếu thói quen cũ của cậu vẫn chưa thay đổi, tôi cũng không ngại làm bà mối giúp cậu. Cậu thích Tề Hạo phải không? Tôi có thể tạo vài cơ hội giúp cậu, nhưng với điều kiện là những công việc tối hôm nay cậu phải làm hết”. An Húc Dương đẩy chồng tài liệu phía Kỷ Hiểu Nguyệt tới trước mặt Hoa Hồ Điệp.
“Cậu nói sao? Cậu sẽ tạo cơ hội cho tôi và Tề Hạo ở chung sao?” Hoa Hồ Điệp hoàn toàn quên mất cái gọi là “điều kiện” của An Húc Dương. Chỉ mới nghe thấy cái tên “Tề Hạo” hai mắt anh chàng đã bắn ra vô số trái tim màu hồng, quanh đầu là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh đang bay lượn.
“Đúng thế”. An Húc Dương mỉm cười, quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Chúng ta có thể ra ngoài một lát được không? Coi như cho anh một cơ hội giải thích”.
Kỷ Hiểu Nguyệt là người thế nào chứ? Không cần biết người đàn ông này có phải Bạch Sùng Tước trước kia cô thầm yêu hay không, quan trọng là cô không phải ở lại đây làm việc cả đêm. Tìm được một người ૮ɦếƭ thay lại không phải mời đi ăn đêm, trốn được đương nhiên cô muốn trốn rồi!
Anh chàng Hoa Hồ Điệp đáng thương! Sau này nhất định mình sẽ đối xử tốt với cậu, đêm nay cậu chịu thiệt rồi!
Còn lời giải thích của An Húc Dương thì...
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng thầm cười nhạt, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn kia lại rất bình tĩnh, cô mỉm cười đáp: “Được!”
Không ổn, không ổn rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không thể dễ dàng vui vẻ đồng ý như vậy được! Hoa Hồ Điệp cảm giác có người đã bị lừa!
Nhưng mà...
“Đợi một chút!” Hoa Hồ Điệp lớn tiếng gọi với theo hai người đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
“Làm việc tốt nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương không hẹn mà cùng quay lại dặn dò.
“Làm tốt đi, nhất định tôi sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên bất ngờ! Yên tâm!” An Húc Dương an ủi.
Kỷ Hiểu Nguyệt cũng đưa lời hứa hẹn: “Mình cũng vậy”.
Hoa Hồ Điệp đau khổ cúi đầu tiếp tục công việc, sao có vẻ... người bị lừa lại là anh chàng vậy nhỉ?
Mà, cái câu “Mình cũng vậy” trước khi đi của Kỷ Hiểu Nguyệt là có ý gì?
Mặc kệ, dù sao anh chàng cũng đã xác định phải ở đây làm việc suốt đêm rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt đáng ghét, An Húc Dương đáng ghét, Bạch Sùng Tước đáng ghét! A... a... a...!
Lại có tiếng bước chân vọng đến, Hoa Hồ Điệp đang định hỏi sao hai người nói chuyện nhanh vậy, thì người xuất hiện trước mặt khiến Hoa Hồ Điệp ta mắt chữ O mồm cũng chữ O.
Dáng người cao lớn, bước đi vững chãi, khí chất, cử chỉ khiến trái tim người người loạn nhịp! Đây, đây, đây không phải là Tề Hạo sao?
An Húc Dương làm việc hiệu quả thật đấy! Nhanh như vậy đã tạo được cơ hội rồi!
Trên chữ “sắc” có một cây đao
Nhìn thấy trước bàn làm việc không phải người mình mong đợi mà thay vào đó là một anh chàng, Tề Hạo nhíu mày hỏi: “Kỷ Hiểu Nguyệt đâu?”
Lúc Tề Hạo hỏi, hai mắt Hoa Hồ Điệp vẫn còn đang mở to, hồn phách bay tán loạn nên câu trả lời hoàn toàn do phản xạ có điều kiện:
“Hả? Hiểu Nguyệt à? Cô ấy đi ra ngoài với bạn trai rồi”.
“Bạn trai?” Cô ấy có bạn trai rồi sao? Ánh mắt Tề Hạo đột nhiên lạnh buốt.
“Cũng không hẳn là bạn trai, đấy là bạn trai trước đây của cô ấy”. Hoa Hồ Điệp cảm thấy hình như đã nói sai gì đó nên cố gắng sửa lại. Đáng tiếc hồn phách anh chàng vẫn chưa trở lại, đầu óc vẫn đang trong tình trạng ૮ɦếƭ máy.
“Bạn trai trước đây?” Vì Tề Hạo đứng ngược sáng nên Hoa Hồ Điệp không nhìn thấy sắc thái tình cảm trên gương mặt anh, nhưng trong đêm tối, khí lạnh toát ra từ người này vẫn rất rõ ràng.
“Cũng không hẳn là bạn trai trước đây, còn chưa chính thức nhận lời yêu thì anh chàng đã biến mất không để lại chút thông tin, dấu vết gì. Nhưng không hiểu tại sao giờ lại đột nhiên xuất hiện”. Hoa Hồ Điệp vẫn trong tình trạng phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không thể khống chế được những điều mình nói ra.
Vẫn nói: “Trên chữ “sắc” (色) có một cây đao (刀)”, anh chàng Hoa Hồ Điệp vốn không thông minh, lại bị cây đao họ “sắc” kia chặt tới chặt lui, còn có thể suy nghĩ được gì nữa!
Cái tên ngu ngốc này rốt cuộc đang nói gì vậy? Tề Hạo nhìn Hoa Hồ Điệp từ trên xuống dưới hỏi: “Vậy cậu là ai?”
“Tôi là Hoa Hồ Điệp. Không phải, không phải, tôi là Hồ Điệp. “Hồ” trong “Cổ Nguyệt hồ”, “Điệp” trong “phi điệp” (UFO). Hồ Điệp”. Đúng là một đứa trẻ ngoan.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi, tôi, tôi... tôi đến làm một số việc giúp Hiểu Nguyệt”. Tổng giám đốc Tề đang quan tâm đến anh chàng kìa! Cả thế giới trong giây lát lại tràn ngập màu hồng.
“Cậu là gì của cô ấy?” Giọng Tề Hạo đã trở nên vô cùng khó chịu. Không ngờ lần đầu tiên mong nhớ một cô gái, liều mình đến gặp cô thì lại bị hai gã đàn ông chặn đường!
“Tôi là tỷ muội... à, không, không phải, là bạn của cô ấy!” Cuối cùng, Hoa Hồ Điệp cũng nhận ra mình sai ở đâu.
“Bạn?” Tề Hạo nheo mắt, nhìn Hoa Hồ Điệp một lần nữa từ đầu xuống chân, tên Hoa Hồ Điệp này và Kỷ Hiểu Nguyệt rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi là bạn tốt từ nhỏ, lớn lên cùng nhau!” Hoa Hồ Điệp hoàn toàn không tự chủ được, anh chàng vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình.
Ôi trời ơi! Thật là hạnh phúc! Anh chàng đã có không gian riêng, thế giới riêng với Tề Hạo!
Tề Hạo thoáng im lặng, không gặp được Kỷ Hiểu Nguyệt cũng có chút thất vọng, nhưng cái gã dáng vẻ cực kỳ ngu ngốc trước mặt này lại rất thân thiết với Kỷ Hiểu Nguyệt, vậy thì... Tề Hạo quyết định ngồi xuống đối diện với Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ Điệp hoàn toàn bị sốc. Ôi trời ơi! Tổng giám đốc Tề... anh ấy, anh ấy, anh ấy lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với mình này! Trời ơi, ngồi xuống thôi cũng đẹp trai, phong độ vậy sao! Khí thế kia! Khí chất kia! Khí phách kia! Hức... hức! Tề Hạo, em rất yêu anh!
“Vậy chắc cậu bị cô ấy ức Hi*p không ít nhỉ?” Tề Hạo bình tĩnh chọn một chủ đề tương đối dễ dàng để bắt chuyện.
Quả nhiên, Hoa Hồ Điệp gọn gàng rơi vào bẫy. Ôi, Tổng giám đốc Tề thật sự rất quan tâm đến mình! Tổng giám đốc Tề đáng yêu quá!
Bộ não vốn đã không thể hoạt động bình thường, giờ lại bị ánh sáng hạnh phúc bao trùm, Hoa Hồ Điệp biết gì nói nấy, nói không ngừng, mồm năm miệng mười kể hết toàn bộ chuyện lúc còn nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt. Từ chuyện trốn học mấy lần, đánh người mấy bận, thậm chí cả việc sau khi thất tình cô nàng đã uống rượu say như thế nào cho Tổng giám đốc Tề nghe hết lượt.
“An Húc Dương, cậu nói An Húc Dương chính là Bạch Sùng Tước?” Tề Hạo có chút bất ngờ.
“Đúng vậy! Tiểu Tước Tước đáng thương, hôm nay anh chàng đó nhất định sẽ bị hành hung!” Hoa Hồ Điệp tỏ ra vô cùng kinh nghiệm phán.
Sau khi tìm hiểu được chuyện mình muốn biết, Tề Hạo đứng dậy, nhìn lướt qua chồng tài liệu trên bàn rồi lại nhìn Hoa Hồ Điệp nói:
“Làm việc tốt nhé!”
“Vâng, nhất định tôi sẽ làm tốt!” Hoa Hồ Điệp hai mắt rực sáng, hoàn toàn quên mất đây không phải công việc của mình. Cũng là bốn chữ ấy nhưng sao khi được nói ra từ miệng Tổng giám đốc Tề lại êm tai vậy nhỉ? Hai mắt Hoa Hồ Điệp vẫn dõi theo Tề Hạo cho đến khi cửa thang máy khép lại, lúc này anh chàng mới lưu luyến nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng lại thế giới ấm áp của hai người khi nãy, cho đến khi những tiếng bước chân dồn dập khác lại vang lên.
Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề quay lại sao? Hoa Hồ Điệp sung sướng mở mắt. Thì ra là An Húc Dương.
Anh ta đang ôm “chú bé” quay trở lại, bước đi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
Thấy chưa! Mình đoán không sai mà, An Húc Dương sẽ sớm biết được nói dối có hại cho sức khoẻ, thể xác và tinh thần như thế nào.
Gần mực thì đen...
“Cậu sao vậy? Sao đã quay về rồi?” Biết được thân phận thật của An Húc Dương, Hoa Hồ Điệp chẳng kiêng kỵ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh chàng cười nghiêng ngả.
An Húc Dương đưa tay gạt vài sợi tóc dài bết trên trán, tức giận trừng mắt với Hoa Hồ Điệp:
“Buồn cười lắm hả?”
“Không, không buồn cười!” Hoa Hồ Điệp muốn nhịn mà không nhịn được, phì một tiếng, lại một lần nữa cười ầm lên. Đúng là đáng thương!
“Hoa Hồ Điệp!” An Húc Dương nghiến răng nghiến lợi quát. Anh biết dáng vẻ mình lúc này khổ sở thế nào, không cẩn thận ngày mai còn có thể trở thành chủ đề trên các báo, nhưng cũng không cần cười nhạo anh trắng trợn vậy chứ!
“Khụ, khụ, thế, rốt cuộc cậu bị làm sao?” Hoa Hồ Điệp khuôn mặt đỏ lựng vì cố nhịn cười, đồng cảm hỏi. Đồng thời tự nhủ: Cho người ta chút thể diện đi, dù gì người ta cũng là hình tượng đại diện của công ty mà.
An Húc Dương trợn mắt, lườm Hoa Hồ Điệp, im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Chắc cậu cũng có nghe nói, gần đây lịch trình của tôi kín mít, tôi định đợi thời gian bận rộn này qua đi sẽ tìm cô ấy để nói chuyện nghiêm túc. Nhưng hôm nay nghe nói cô ấy bị giám đốc phạt, phải ở lại tăng ca một mình, lúc đi ngang qua đây nhìn thấy đèn trong văn phòng vẫn còn sáng, không kiềm chế được tôi mới bước vào. Không ngờ... Ngày mai, tôi phải bay sang Anh chụp ảnh, có lẽ một tháng sau mới về, có vài lời tối nay tôi nhất định phải nói cho cô ấy hiểu”.
“Hai người đi lâu như vậy là vẫn chưa giải thích được rõ ràng sao?” Hoa Hồ Điệp nghi ngờ, vậy nãy giờ bọn họ làm gì.
An Húc Dương nhìn Hoa Hồ Điệp trong ánh mắt hiển hiện ý: “Đâu phải cậu không hiểu cô ấy chứ”. Hoa Hồ Điệp giật mình, quả nhiên có người bị lừa. Nhưng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì chứ? Hoa Hồ Điệp cực kỳ tò mò.
“Làm thế nào để liên lạc với cô ấy?” An Húc Dương hỏi.
Hoa Hồ Điệp chợt hiểu, hoá ra An Húc Dương quay lại vì nguyên nhân này!
Đôi mắt Hoa Hồ Điệp thoáng đảo rất nhanh, người ta nói “gần mực thì đen”, anh chàng đã sớm không còn là Hoa Hồ Điệp ngốc nghếch của năm xưa rồi, hơn nữa đi theo Kỷ Hiểu Nguyệt từ đó đến giờ cũng học được không ít tật xấu!
“Chịu thôi”. Hoa Hồ Điệp nhún vai, cố ý “thừa nước ᴆục thả câu”.
“Hoa Hồ Điệp!” An Húc Dương quát lớn.
“Giờ tôi bận lắm, người như tôi có một tật xấu là hễ bận thì cái gì cũng quên sạch”. Hoa Hồ Điệp ngồi trước máy tính giả bộ nghiêm túc làm việc, trong lòng thầm tính, thật ra công việc này cũng đơn giản, chỉ cần gõ hết chỗ tài liệu này là xong, anh chàng nhớ Bạch Sùng Tước có tài đánh máy rất nhanh!
Quả nhiên, An Húc Dương nhìn lướt qua đống tài liệu, do dự một chút:
“Để tôi giúp cậu”.
“Không phải là giúp tôi, mà là giúp Hiểu Nguyệt”. Hoa Hồ Điệp cười tủm tỉm nói.
An Húc Dương tức giận quyết ghi món nợ này với Hoa Hồ Điệp trong lòng:
“Nói đi. Làm sao để liên lạc được với cô ấy?”
“Được rồi, nể tình cậu thành tâm như vậy, tôi nói cho cậu biết một con đường tắt”. Hoa Hồ Điệp bí ẩn vươn người tới gần An Húc Dương nói:
“Lúc cậu tìm cô ấy khắp nơi mà không thấy, điện thoại cũng không gọi được, cậu phải đến Chân Linh Thần Giới, cô ấy nhất định sẽ ở đó!”
“Chân Linh Thần Giới”?
***
Chân Linh Thần Giới.
Tề Hạo đang “ôm cây đợi thỏ”. Tối nay, hệ thống có một nghiệm vụ với phần thưởng rất lớn, Tế Nguyệt Thanh Thanh chắc chắn sẽ đăng nhập.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đăng nhập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc