Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 14

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu!
Lúc Đại Thần nói “Ngủ đi”, Kỷ Hiểu Nguyệt có chút giật mình. Ôi trời! Sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ thế này. Cũng từ hôm đó, Kỷ Hiểu Nguyệt chính thức đi theo Đại Thần diệt quái làm nhiệm vụ thăng cấp.
Thật ra đôi lúc Đại Thần cũng rất tốt, ví dụ như khi ở công ty, Lý Nhuỵ và “phù thuỷ già” thay nhau săm soi nhòm ngó, Kỷ Hiểu Nguyệt tuy không dám công khai chơi game nhưng có thể vừa làm việc vừa online chơi game, chỉ cần tổ đội đi theo Đại Thần là có thể không cần lo lắng, lại chẳng mất chút công sức nào mà vẫn thu được kinh nghiệm. Nhưng hình như cũng có lúc Đại Thần rất bận, thỉnh thoảng mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu cả. Kỷ Hiểu Nguyệt lúc ấy lại quay về Phàm giới tìm mấy cô nàng Măng Mọc Sau Mưa tổ đội.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, cậu thăng cấp nhanh thật đấy! Đi theo Đại Thần luyện cấp chắc là thích lắm nhỉ!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: Ừ”.
Tiểu Đậu Tử: “Hâm mộ quá đi!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, Đại Thần không bắt nạt cậu đấy chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: …
Bắt nạt à?... Hình như cũng có! Ví như hay tìm mấy nhiệm vụ PK khó khăn, biến thái, rồi khích tướng để cô làm tiên phong. Hiểu Nguyệt biết rõ đấy là cạm bẫy nhưng lần nào cũng tình nguyệt lao đầu vào chỗ ૮ɦếƭ! >_<
Nhưng mà… hình như cũng không có! Dù sao lần nào người kéo cô từ bên bờ cõi ૮ɦếƭ trở về cũng là anh. Mặc dù nhiệm vụ PK rất nguy hiểm, nhưng cô chưa từng bị tổn thất nào. Không, không, không, nên nói là, cô thậm chí còn kiếm được khá nhiều món hời. Bởi tất cả chiến lợi phẩm thu được sau khi đánh quái đều là của cô hết!
Bất chợt Kỷ Hiểu Nguyệt lại nghĩ: Rốt cuộc Đại Thần muốn làm gì? Anh ta không có lý do gì để tự nguyện làm như vậy cả!
Măng Mọc Sau Mưa: “Sao không nói gì thế? Có phải có chuyện gì đau lòng không? Không sao, gia nhập Bang Không Tưởng của bọn mình đi, bảo đảm mọi mong muốn của cậu đều thành sự thật! Tất cả thành viên trong bang mình sẽ giúp đỡ cậu!”
Với tư cách là thành viên của Bang Không Tưởng. Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử dĩ nhiên mong muốn bang mình phát triển lớn mạnh, nhưng cả hai người đều có cùng suy nghĩ: Măng Mọc Sau Mưa để Tế Nguyệt Thanh Thanh gia nhập bang đơn giản chỉ vì muốn giúp Tế Nguyệt Thanh Thanh sao? Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói rất nhiều người muốn kết bạn với hắn mà không được…
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không, mình thích đi một mình hơn”.
Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhất tề im lặng, câu này sao nghe quen thế, giống lời thoại trong bộ phim nào ấy nhỉ?
Rốt cuộc, kế hoạch lôi kéo thành viên trong bang phái của Măng Mọc Sau Mưa thất bại thảm hại, cô nàng quyết định đi đường vòng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ. Phong Diệp Vô Nhai, mau đến bắt nạt Tế Nguyệt Thanh Thanh đi, ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ nàng ấy đi! Để Tế Nguyệt đến với vòng tay của tôi, à nhầm, nhầm, đến với Bang Không Tưởng!
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, bọn mình đi theo Đại Thần cùng cậu nhé”.
Tiểu Đậu Tử: “Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói có rất nhiều người muốn thêm anh ta vào danh sách bạn bè mà không được…”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cậu nói với Đại Thần đi, nói là bọn mình đều muốn theo anh ta”.
Măng Mọc Sau Mưa đổi vai diễn nhanh chóng mặt, nếu đã không thể đồng hoá kẻ thù, chi bằng tự đồng hoá mình với kẻ thù vậy, “gần gũi quần chúng” luôn là cách hay. Có cơ hội cô nhất định sẽ lôi kéo cả hai người bọn họ vào bang.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu nói nhất định anh ta sẽ đồng ý”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “>_< … Đại Thần chưa chắc đã nghe lời mình… để mình thử xem…”
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt à, chẳng lẽ cậu không biết sao? Trong game đang lan truyền một lời đồn đấy!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Lời đồn gì?”
Tiểu Đậu Tử: “Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu”.
口_口
***
Tề Hạo vừa lên mạng đã đọc được đoạn đối thoại này. Nhi*p Phong nhìn Tề Hạo thở dài, anh chàng này gần đây chơi game thành nghiện mất rồi.
“Trời ạ, thần tiên tỷ tỷ cũng bị cậu thu phục rồi đấy à, Tổng giám đốc Tề, cậu lợi hại thật đấy!”
“Quá khen!” Khoé môi Tề Hạo hơi cong lên.
Nhi*p Phong nghi ngờ, anh nhìn Tề Hạo, sao cứ có cảm giác nụ cười của cậu ta gian thế nhỉ? Vẫn nên mặc niệm cho Tử Y Nữ Hiệp trước thì hơn.
“Cậu có bản lĩnh thu phục được thần tiên tỷ tỷ, không biết có bản lĩnh thu phục “tiểu khắc tinh” của cậu không đây?” Nhi*p Phong cười nói.
“Tiểu khắc tinh?” Tề Hạo nhíu mày không hiểu Nhi*p Phong định nhắc đến ai.
“Kỷ Hiểu Nguyệt! Kỷ Hiểu Nguyệt ba lần bốn bận phạm lỗi nghiêm trọng với cậu, không phải cậu quên rồi đấy chứ?”
Tề Hạo mỉm cười:
“Làm sao có thể quên được”. Thậm chí đối với Tề Hạo mỗi việc xảy ra anh đều cảm thấy còn nguyên như mới.
“Nghe nói Kỷ Hiểu Nguyệt rất lợi hại, chỉ cần hai câu đã thu phục được tình địch”. Nhi*p Phong cười vô cùng xấu xa.
“Cậu có ý gì thế?” Có việc gì anh không biết sao?
Nhi*p Phong bật băng ghi hình của ngày hôm nay lên. Thì ra, sau khi nghe được tin đồn, Phong Tín Nhi đã chạy đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt định gây rắc rối, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ cần hai câu đã nhanh chóng thu phục được Phong Tín Nhi.
Câu đầu tiên: “Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Xin… xin chào…”
Câu thứ hai: “Là… là… là tôi. Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Phong… Phong… Phong… Phong tiểu thư, có… có… có, có việc gì thế?”
Sau đó thì không cần nói gì, Phong Tín Nhi chán nản bỏ đi.
Hiển nhiên, so với Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc lỗi thời, nói chuyện lắp bắp, lại ở tầng lớp quá thấp, thật không đáng để so sánh với cô ta. Kỷ Hiểu Nguyệt nhờ thế dễ dàng qua ải, sau khi Phong Tín Nhi bỏ đi, Hiểu Nguyệt còn nghịch ngợm giơ hai ngón tay hình V chiến thắng.
“Thế nào? Tổng giám đốc Tề, cậu có tự tin thu phục được cô nàng này không?” Nhi*p Phong chế nhạo.
“Cậu nói thử xem?” Tề Hạo ung dung đáp.
“Hay là, chúng ta cược một ván nhé!” Nhi*p Phong cười gian trá.
“Cược cái gì?” Tề Hạo nhíu mày, chỉ cần liên quan đến cô gái ấy, đối với anh tất cả đều tự nhiên mang lại hứng thú.
“Trong một tháng phải khiến cô ấy yêu cậu. Có dám cược không?” Nhi*p Phong cố ý làm khó.
Thấy Tề Hạo do dự, Nhi*p Phong lập tức đi thêm một nước cờ:
“Với kinh nghiệm tình trường của Tổng giám đốc Tề, chắc cũng không đến mức sợ thua chứ!”
Khoé môi Tề Hạo thoáng cong lên.
“Được, nếu tôi thắng, cậu phải đi Malaysia đón Tiểu Bạch về, không cần biết cậu dùng cách gì. Nếu tôi thua, sau này tiền lương hàng tháng của cậu sẽ được tăng 30%”.
Nhiệm vụ đón Tề Tiểu Bạch về đúng là rất khó khăn, nhưng lại nghĩ đến tiền lương hàng tháng được tăng 30%... Nhi*p Phong buột miệng: “Đồng ý!”
Mới chỉ tưởng tượng đến lúc Tề Hạo nếm mùi thất bại trước cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt, Nhi*p Phong đã bắt đầu nôn nóng chờ được xem trò vui sắp xảy ra.
Chắc là đang… khúc dạo đầu
Thật ra Nhi*p Phong dám đánh cược như vậy là có nguyên nhân.
Thứ nhất, đương nhiên là vì ba nguyên tắc lớn Kỷ Hiểu Nguyệt tuyên bố hùng hồn lúc học đại học: Không lấy người có quyền, khinh bỉ kẻ có tiền, căm ghét lũ lăng nhăng. Người có quyền, kẻ có tiền lại lăng nhăng, Tổng giám đốc Tề có đủ cả, chắc chắn không có khả năng thắng rồi.
Thứ hai, vì Nhi*p Phong biết Kỷ Hiểu Nguyệt đã có bạn trai. Một lần, khi qua tầng 46, Nhi*p Phong tình cờ nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang đè Hoa Hồ Điệp xuống bàn. Có vẻ quan hệ của hai người đó rất thân thiết. Nghe đâu cả hai đã tính đến chuyện cưới hỏi. Dù những lời đồn vốn không thể tin được nhưng Nhi*p Phong đã tận mắt chứng kiến Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng đi với nhau nhiều lần, chứng tỏ quan hệ của hai người này không hề đơn giản. Tổng giám đốc Tề muốn ςướק đồ ăn từ tay người đàn ông khác đâu phải dễ.
Nguyên nhân thứ ba, anh biết Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ ghét Tề Hạo. Sau khi Phong Tín Nhi đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt gây phiền toái, anh nghe thấy Kỷ Hiểu Nguyệt nói với đồng nghiệp khác: “Loại đàn ông bỉ ổi như gã Tề Hạo ấy mà cũng có người thích sao! Cô gái kia không bị điên thì cũng ngu ngốc!”
Nói tóm lại, Nhi*p Phong tin rằng khả năng thắng của mình rất lớn! Để “tăng 30% tiền lương”, Nhi*p Phong không ngại làm một kẻ tiểu nhân…
Một hôm, Nhi*p Phong không ngại vất vả mang tài liệu từ tầng 48 xuống tầng 46, nghiêm túc đưa đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Photo tập tài liệu này cho tôi, nhanh lên đấy, Tổng giám đốc đang cần”.
“Tổng giám đốc cần?” Kỷ Hiểu Nguyệt vốn định nói Tổng giám đốc cần thì liên quan gì đến cô, cô không phải thư ký của Tổng giám đốc. Nhưng dù sao trong công ty, Nhi*p Phong cũng được coi là “người cầm quyền thứ hai” nên Kỷ Hiểu Nguyệt lại đổi giọng: “À, được. Anh chờ một lát”.
“Nhớ là phải làm nhanh lên đấy! Tổng giám đốc đang rất bận. Cô… mười phút nữa mang lên văn phòng, có làm xong được không?” Nhi*p Phong nhìn đồng hồ, định đoán mười phút chắc là đủ.
“Được ạ”. Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu. Trong lòng cứ cảm thấy Trợ lý Nhi*p hôm nay có chút thần bí.
Nhi*p Phong đi rồi, Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi một tin nhắn cho Phong Diệp Vô Nhai: “Có việc bận, tôi ra ngoài chút đây”.
Trong phòng Tổng giám đốc, Tề Hạo cũng đã để máy ở chế độ chơi tự động.
Nhi*p Phong quả thật rất mờ ám, bởi vì Phong Tín Nhi đang ở đây. Hôm nay, cô ăn mặc khá “mát mẻ”. Nhất là lúc bỏ chiếc khăn choàng trên vai xuống, đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở cực kỳ cuốn hút. Bộ иgự¢ trắng ngần, vô cùng chói mắt. Nhi*p Phong cũng bị đôi gò bồng đảo đó gây choáng mãi đến khi xuống tận tầng 46 vẫn còn thấy chưa hết sốc.
Theo kinh nghiệm trước đây, ít nhất trong vòng hai tiếng sẽ không có ai dám vào phòng Tổng giám đốc quấy rầy. Đây cũng là tính tự giác cần có của nhân viên tầng 48. Nhưng lần này, khi đi ra, Nhi*p Phong cố ý không khoá cửa.
Nhi*p Phong tự nhận bản thân mình rất trượng nghĩa, vì anh chỉ yêu cầu 10 phút. Lúc đó, cả hai chắc là đang trong… khúc dạo đầu. Nhi*p Phong tính toán thời gian để đặt bẫy huynh đệ.
Quả nhiên, mười phút sau Kỷ Hiểu Nguyệt lên tới tầng 48.
Động cơ đáng nghi
“Cô trực tiếp mang vào trình Tổng giám đốc cũng được, tôi đang rất bận”. Nhi*p Phong tiện tay cầm tập tài liệu lên, lật ra xem sau đó rất nhanh nói.
“Được”. Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Nhi*p Phong lật qua lật lại tập tài liệu ngược, ánh mắt lộ vẻ bán tín bán nghi. Nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn ở đây… có gian kế!
Nhẹ nhàng thử xoay nắm cửa văn phòng Tổng giám đốc, Hiểu Nguyệt biết cửa rất dễ mở ra. Nhưng nghĩ đến thái độ mờ ám vừa rồi, cô khôn khéo cầm tay nắm cửa, xoay phải, xoay trái, lại xoay trái, xoay phải, nhưng không đẩy cửa đi vào.
“Cửa còn tốt. Chưa hỏng đâu”. Nhi*p Phong không nhịn được đưa lời thúc giục.
Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhíu mày nhìn khoá cửa, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Nhưng sao tôi đẩy mãi không được? Kỳ lạ thật!”
“Không thể nào!” Nhi*p Phong đặt tập tài liệu xuống rồi nhanh nhẹn đi đến, vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Nhi*p Phong vươn tay định đẩy cửa, đột nhiên choàng tỉnh, cánh tay khựng lại giữa không trung, đẩy không được, không đẩy cũng không xong.
Cô gái này lợi hại thật!
“Trợ lý Nhi*p, có chuyện gì vậy?” Phía sau cặp kính gọng đen, ánh mắt vô tội kia có thể so sánh với chú nai Bambi ngây thơ.
“Khoá cửa hỏng rồi”. Nhi*p Phong chỉ có thể tự cắn đầu lưỡi của chính mình. Nếu lúc này đẩy cửa bước vào, không chừng anh sẽ bị Tề Hạo đẩy từ tầng 48 xuống mất.
“Thật sự hỏng rồi sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn tập tài liệu trong tay, vẻ mặt vô cùng ảo não.
“… Để tôi nộp giúp cô vậy”.
“Vậy… làm phiền Trợ lý Nhi*p rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười nụ cười cực kỳ trong sáng.
“… Không phiền chút nào”.
“Tạm biệt anh nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt lại tặng cho Nhi*p Phong một nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy bàn tay nhỏ, thoải mái quay người đi xuống.
“…”
Yêu nữ! Đúng là yêu nữ! Cô ta thậm chí còn gian trá hơn cả Tề Hạo, xảo quyệt hơn cả Tề Hạo! Khiến người ta ૮ɦếƭ mà không nói được lời nào…! Linh hồn nhỏ bé của Nhi*p Phong đang không ngừng đấm иgự¢ giậm chân.
Cửa văn phòng Giám đốc đột nhiên bật mở.
Tề Hạo không tức giận, hoàn toàn không tức giận! Ngược lại trên gương mặt anh còn hiện lên nụ cười gian xảo đến mức Nhi*p Phong cũng phải cảm thấy run sợ.
“Việc này… Tôi còn có việc phải làm! Không làm phiền hai người!” Nhi*p Phong rụt cổ lại định quay mình bỏ chạy.
“Trợ lý Nhi*p!” Ba chữ này thốt ra từ miệng Tề Hạo thật khiến người ta nổi da gà.
Tề Hạo khoé môi cong lên, ánh mắt hấp dẫn, quyến rũ với hàng lông mi dài như vẽ:
“Hôm nay cậu được nghỉ, cậu đưa Phong Tín Nhi tiểu thư đi chuẩn bị lễ phục cho bữa tiệc tối nay ở Bạch gia nhé”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tề!” Phong Tín Nhi vui sướng siết chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp trong veo lấp lánh.
Nhi*p Phong khóc thầm. Đi mua quần áo với con gái, lại là một cô nàng nổi tiếng khó tính, Tề Hạo, cậu đúng là Gi*t người không cần đao mà!
Nhi*p Phong vẻ mặt như đưa đám dẫn Phong Tín Nhi rời đi, tay Tề Hạo đặt trên nắm cửa, chỗ này vẫn còn ấm. Nhớ đến đôi mắt sáng rực giấu phía sau cặp kính gọng đen, đột nhiên anh rất muốn gặp cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc