Tiểu hồ ly bị lợi dụng
Những lúc tập trung vào công việc, Kỷ Hiểu Nguyệt như “cá gặp nước”, làm việc rất đến nơi đến chốn.
“Kế hoạch Tùng Ca viết rất khá, cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng ở chỗ này, khi chúng ta làm webgame nên có phong cách riêng cùa mình, nếu chỉ đơn thuần rập khuôn thì hiệu quả sẽ không cao”. Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ tay vào một đoạn trong bản trình bày kế hoạch của Tùng Ca.
Tề Hạo đứng dậy hỏi:
“Chỗ nào?”
“Ở đây”. Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn giữ thái độ nghiêm túc chỉ ra vài chỗ có vấn đề để Tề Hạo xem xét. Cùng lúc đó, Tề Hạo chợt nhớ ra có người nào đó từng nói về vấn đề “tay bẩn”, anh bỗng cảm thấy khó chịu, cố ý hỏi lại:
“Ở đâu?”
Đồng thời nghiêng người về phía trước.
“Ở đây”. Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đưa tài liệu ra giữa bàn, cơ thể cũng tự nhiên nghiêng theo hướng đó.
Cách nhau chỉ một gang tay, Tề Hạo chợt ngửi thấy mùi thơm dễ chịu tỏa ra từ người cô, không phải mùi nước hoa, mà là mùi hương con gái, thanh khiết và dễ chịu, khiến thể xác và tinh thần nhiều năm “lăn lộn” trong hương nước hoa phụ nữ của Tề Hạo cảm thấy thư thái, thoải mái vô cùng.
Vì thế, anh cứ muốn dựa vào thêm chút nữa.
Nàng hồ ly nhỏ vẫn đang nghiêm túc trình bày về cách nhìn nhận của mình với bản kế hoạch, không thể ngờ kiểu trang điểm như bà cô già này của mình cũng có thể thu hút một tên háo sắc. Thậm chí cái tên háo sắc này còn đang thoải mái “ngắm nghía” từ cổ áo cô xuống. Đôi gò bồng đảo căng tròn được che chắn cẩn thận, không nhìn thấy rõ, nhưng không sao, trí tưởng tượng của “tên háo sắc” rất phong phú, từ chiếc cổ trắng mịn kia không khó để tưởng tượng phía bên dưới…
Tề Hạo thở dài, cái kiểu che che đậy đậy này càng chứng tỏ thân hình cô thật sự rất đẹp! Chắc là... chạm tay vào sẽ thích lắm. Lòng bàn tay Tề Hạo bắt đầu râm ran, mặt bàn trơn bóng bỗng trở nên giá lạnh và thô ráp.
“… Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của cá nhân tôi, vẫn có một số chỗ chưa hoàn hảo lắm...”
“Rất hoàn hảo!” Ai đó tâm trí đang để tận đẩu tận đâu, rất tự nhiên buông một câu, không hề cảm thấy áy náy với những gì mình vừa nghĩ.
“Thật vậy sao?” Cô hồ ly nhỏ đáng thương bị lợi dụng nhưng không hề hay biết, vẫn rất vui vẻ, ai lại không thích được khen chứ.
“Phải, còn đây là tiền thưởng của cô”. Tề Hạo lặng lẽ dựa vào chiếc sô pha mềm thượng hạng, tiện tay lôi từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ game, đẩy đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt vừa chạm đến tấm thẻ màu vàng rực rỡ đặt trên bàn, gương mặt cô lập tức biến đổi rất lớn, mắt chữ A miệng chữ O.
Thẻ 10000 điểm! Cô chưa bao giờ thấy trên thị trường tấm thẻ nào có giá trị lớn như vậy!
“Đây là tấm thẻ được làm đặc biệt để thưởng cho cô, trên thị trường không có mệnh giá này đâu, đây là cái duy nhất. Nếu đề xuất của cô đạt hiệu quả tốt, cô sẽ được thưởng thêm. Đến cuối năm chia hoa hồng, cô sẽ được trích 1% lợi nhuận của game”. Tề Hạo mỉm cười, thì ra cũng có lúc cô nàng trợn tròn mắt vì choáng váng.
Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự sốc. Chưa nói đến thông tin “trên thị trường không có mệnh giá này, đây là cái duy nhất”, chỉ riêng con số “1% lợi nhuận” đã đủ khiến Kỷ Hiểu Nguyệt trợn mắt há mồm rồi.
Chân Linh Thần Giới đang trong giai đoạn phát triển, trung bình mỗi ngày số người đăng ký cũng lên đến hơn mười nghìn người, số người nạp tiền trung bình hơn một nghìn người, chỉ cần mỗi người nạp hai mươi tệ (số tiền nạp ít nhất của mỗi lần nạp!), vậy là… là bao nhiêu đây, a a a!
Kỷ Hiểu Nguyệt một lần nữa đứng hình.
Tế Nguyệt, cậu thật sự đi theo Phong Diệp Vô Nhai rồi hả?
Kỷ Hiểu Nguyệt không thể nhớ nổi mình đã trở lại văn phòng như thế nào.
1%! Nếu game cứ tiếp tục phát triển… Vậy sẽ là bao nhiêu???
Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩn người trước màn hình game. Tử Y Nữ Hiệp lúc này đang quay vòng vòng tại chỗ, thật không có cốt cách nữ hiệp chút nào. Đến khi cột máu giảm mạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt mới nhận ra mình đang bị hai yêu quái tấn công từ hai phía! Chỉ cần nhìn kích thước đầu yêu quái cô đã biết mình không phải đối thủ của chúng, Tử Y Nữ Hiệp vội thi triển khinh công, nhanh chóng chạy trốn. Nào ngờ hai tên đại yêu quái vẫn nhất quyết đuổi theo đến cùng. Đã vậy, trên đường chạy trốn, các tiểu yêu khác cũng nhân cơ hội mà lao đến.
Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận. Trước kia cô đuổi đánh yêu quái, giờ thì ngược lại, yêu quái lại đuổi đánh cô. Sự đời đổi thay, đúng là sự đời đã thay đổi rồi!
Cái tên Phong Diệp Vô Nhai trời đánh! Từ khi có Phong Diệp Vô Nhai, yêu ma bắt đầu hoành hành, thật chẳng còn biết kiêng nể gì ai nữa!
Tử Y Nữ Hiệp ôm hận bỏ trốn, đúng lúc nhìn thấy Ta Là Một Con Rồng đăng nhập, cô vội vàng gửi lời mời gia nhập tổ đội. Nào ngờ Ta Là Một Con Rồng lại lặng im không hề hồi đáp.
Hoa Hồ Diệp ૮ɦếƭ tiệt này! Đến lúc quan trọng chẳng khác gì đồ bỏ đi!
Nhóm yêu quái đã tổ đội từ lúc nào ập đến tấn công, Tử Y Nữ Hiệp chỉ còn cách quay người đánh trả, dĩ nhiên cô không thể đấu lại quân địch đông như vậy, nếu Tử Y Nữ Hiệp ૮ɦếƭ một lần nữa sẽ bị giáng từ Tiên giới xuống Phàm giới. Bỗng một làn sương mờ từ đâu xuất hiện, dừng lại bên cạnh Tử Y Nữ Hiệp.
Áo giáp vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, mái tóc đen rối tung bay trong gió, khí thế như Chiến Thần giá lâm. Dáng vẻ uy nghiêm cùng một con chuột lớn lông trắng bay bên cạnh, chẳng cần nghĩ cũng biết đấy là ai!
Thần kìa! Thần đã xuất hiện rồi! Tử Y Nữ Hiệp mắt đã ngân ngấn nước.
Phong Diệp Vô Nhai ngạo nghễ đứng trên Ngự Thiên Kiếm, khinh thường liếc nhìn hai con tiểu yêu đang kêu gào dưới chân, nhẹ vung tay lên - đánh địch phải đánh tướng trước, những tia sét nhanh, mạnh, chuẩn xác đánh thẳng vào hai đại yêu quái làm một tên ૮ɦếƭ, một tên bị trọng thương, những con tiểu yêu khác thấy thế lập tức đều sợ hãi bỏ chạy. Sau khi tản ra xung quanh, chúng vẫn trốn sau những tảng đá, hình như đang đợi cơ hội.
Tử Y Nữ Hiệp thật sự bị sốc.
Đại Thần đúng là Đại Thần! Một chiêu đã có thể quyết định thắng bại! Tốc độ ấy, khí thế ấy, một người đã từng chứng kiến nhiều cảnh choáng ngợp như Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng không khỏi thán phục!
Phong Diệp Vô Nhai nhìn Tử Y Nữ Hiệp bằng nửa con mắt, không nói một lời xoay người chậm rãi bỏ đi.
Ý gì đây? Ban ơn không cần báo đáp sao? Với hiểu biết của cô về Đại Thần, hắn tuyệt đối không có thứ tình cảm này!
Khi nhóm tiểu yêu quái nhô đầu ra lần nữa, Tế Nguyệt Thanh Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra Đại Thần đang tìm cách “giậu đổ bìm leo”!
Phải làm sao đây? Theo hay không?
Không theo sẽ bị đánh, chắc chắn sẽ bị giáng xuống Phàm giới, lúc ấy tổn thất thật vô cùng nghiêm trọng. Vốn bản tính thù dai, Đại Thần chắc chắn sẽ điều động tất cả đám tiểu yêu, tiểu quái đến đánh cô!
Đi theo hắn ta, vậy… rất mất mặt!
Tử Y Nữ Hiệp còn đang do dự thì Phong Diệp Vô Nhai đã sắp đi xa. Đám tiểu yêu quái lại lập tức vung đao lên chém.
A a a! Cô thật không còn đường nào để lựa chọn nữa!!!
Tử Y Nữ Hiệp vội vàng bay theo Phong Diệp Vô Nhai.
Cuối cùng, Ta Là Một Con Rồng cũng hồi âm:
“A! Tế Nguyệt, cậu thật sự đi theo Phong Diệp Vô Nhai rồi hả?”
Ôi, cái tên đáng ghét này, hắn lại công khai gửi tin lên kênh Thế Giới rồi!
“Phù thủy nhỏ” và chàng thanh niên xinh đẹp
Cuối cùng, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng quyết định đi theo Phong Diệp Vô Nhai.
Tin tức này lập tức gây nên một cơn chấn động rồi nhanh chóng lan rộng trên kênh Thế Giới. Không khí trên kênh Thế Giới lại một lần nữa sục sôi, tam giới Tiên, Ma, Phàm bắt đầu một cuộc tranh luận mới đầy căng thẳng về vấn đề này:
[Tiên] Lãng Tử Bên Thành: “Tế Nguyệt Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là một tiêu tiên trên Tiên giới, thế mà lại nương nhờ Ma giới, đúng là đáng khinh!”
[Ma] Quần Của Ta Mất Rồi: “Ngươi chả biết gì cả, Ma giới tuyệt lắm! Lại có tương lai nữa! Bây giờ Phong Diệp Vô Nhai đang đứng đầu bảng xếp hạng, là người “hoành tráng” nhất ta từng gặp từ hồi chơi game đến giờ, mạnh hơn lão đại của Tiên giới nhiều!”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: “Công nhận, giờ Ma giới đều loạn lên vì Phong Diệp Vô Nhai, Tế Nguyệt Thanh Thanh tìm được chỗ dựa ngon rồi!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Trang bị thượng đẳng, tấn công thượng đẳng, kỹ năng thượng đẳng, tiền tài thượng đẳng. Nếu ta là Tế Nguyệt thì đã sớm đi theo anh ta rồi!”
[Phàm] Cô Dâu Nhỏ: “Cô nàng Tế Nguyệt không phải ăn bám đại gia đó chứ?”@_@
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!”
[Tiên] Lãng Tử Bên Thành: “Đồ đáng ghét Phong Diệp Vô Nhai! Ngày Kia ♥ Cô Đơn, mi đừng có làm mất mặt Tiên giới chúng ta nữa! Cút mau!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Haizz! Ngươi bớt tỏ ra thanh cao đi, lần nào nhìn thấy Phong Diệp ngươi cũng bỏ chạy đấy thôi! Có bản lĩnh thì khiêu chiến đi!”
…
[Phàm] Cô Dâu Nhỏ: “Ta cũng muốn có đại gia...”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: “Tìm đại gia đê! Tìm đại gia đê!”
[Phàm] Măng Mọc Sau Mưa: “Muốn kiếm được đại gia cũng phải có bản lĩnh đấy, người bình thường Phong Diệp Vô Nhai không xem vào mắt đâu!”
(Măng Mọc Sau Mưa trong lòng thầm tính: “Phải tìm cách sớm lôi kéo Tế Nguyệt Thanh Thanh vào bang mới được”.)
[Phàm] Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Ngươi có ý gì? Tân thủ muốn PK phải không?”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: x( x( x( x( *giận xì khói*
…
Trên kênh Riêng Tư:
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, Tế Nguyệt, bọn họ tổ đội đánh nhau đến nơi rồi… Người, thần và ma sắp hỗn chiến!”
***
Trong văn phòng cũng đang diễn ra một trận hỗn chiến.
Mọi người tròn mắt há mồm nhìn cô nàng mặc bộ đồng phục truyền thống Kỷ Hiểu Nguyệt ghìm anh chàng mặc sơ mi kẻ sọc hồng Hoa Hồ Điệp xuống bàn làm việc trong đau đớn.
Xuất chiêu lanh lẹ, ra tay độc ác, động tác linh hoạt thật khiến người khác kinh ngạc.
Chuyện gì vậy? “Phù thủy nhỏ” đang đánh chàng thanh niên xinh đẹp?
Hoa Hồ Điệp gào khóc thảm thiết:
“Mình sai rồi, cứu tôi với! Mình không đi cứu cậu được vì mình cắm máy không ở đó, mình cắm máy vì mình vừa mới được chuyển sang Bộ phận Khai thác game, mình được chuyển sang Bộ phận Khai thác game vì mình đã chủ động viết đơn xin, mình xin chuyển vì mình muốn làm cùng một chỗ với cậu, mình muốn làm cùng chỗ với cậu vì ngày nào mẹ cậu cùng gọi điện thoại hỏi mình khi nào thì bọn mình kết hôn... Cứu tôi với...”
Mọi người lại trố mắt ra nhìn, à, thì ra “phù thủy nhỏ” và chàng thanh niên xinh đẹp này đã bàn chuyện cưới xin rồi!
Hoa Hồ Điệp nói năng không rõ ràng, kêu loạn hết cả lên. Cô gái này điên thật rồi! Nhưng câu nói cuối cùng của Hoa Hồ Điệp vẫn rất có hiệu quả.
“Mẹ mình? Gọi điện cho cậu?” Tay Kỷ Hiểu Nguyệt dừng lại giữa không trung, đôi mắt sáng rực phía sau cặp kính gọng đen.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thật đúng lúc.
“Lại nữa này, lại nữa này!” Hoa Hồ Điệp nhét di động vào tay Kỷ Hiểu Nguyệt, chạy như bay ra ngoài.
“Một ngày mẹ cậu gọi cho mình đến ba cuộc điện thoại hỏi bọn mình khi nào kết hôn, mình sợ đến run cả tay, vì thế... thật sự không thể trách mình được!” Hoa Hồ Điệp cố gắng biểu lộ gương mặt chân thật nhất, giàu cảm xúc nhất, sinh động nhất. Thật sự anh chàng không cố ý! Có cho mười lá gan anh chàng cũng không dám làm vậy!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn lướt qua màn hình điện thoại rồi ngắt máy luôn, tay nâng cặp kính bị trượt xuống vì màn bạo lực vừa rồi:
“Lần sau mẹ mình gọi tới thì cậu cứ nói là đã chia tay rồi!”
Hoa Hồ Điệp như nhận được đại ân, vui vẻ ra mặt:
“Thật hả? Là cậu nói nhé! Cậu nói đấy nhé! Sau này đừng tìm mình làm bạn trai nữa, mình đã phải đổi số di dộng hai lần, thay ba lần tên rồi đấy. Lừa đảo, bịa chuyện, nói thật, nói dối mình đều làm hết cả rồi, đừng tìm mình nữa nhé! Xin cậu đấy!”
Ánh mắt mọi người lại xoáy về phía Hoa Hồ Điệp, à à, hình như cậu thanh niên xinh đẹp này đang tìm cách hủy hôn!
Kỷ Hiểu Nguyệt đập bàn, tỏ rõ uy phong “phù thủy nhỏ”: “Cậu dám há?” Kính mắt lớn lại trượt xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt phải lấy tay nâng lên.
Cô đã nhắm trúng anh chàng rồi! Ai bảo trình độ diễn xuất của Hoa Hồ Điệp càng ngày càng cao, đến mức mẹ Hiểu Nguyệt không còn tìm đến cô nữa mà trực tiếp tìm Hoa Hồ Điệp. Người hợp tác tốt như vậy đi đâu mới kiếm được đây!
Ánh mắt mọi người lại xoáy sang Kỷ Hiểu Nguyệt, à à à, “phù thủy nhỏ” đang bức hôn đây mà!