Xin chào Tổng Giám đốc!
Thay vì ngồi chờ ૮ɦếƭ, chi bằng cứ “đánh phủ đầu”.
Bộ não thông minh của Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng hoạt động, trong nháy mắt đã nảy ra ý tưởng.
Chỉ một giây trước khi Tề Hạo chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Kỷ Hiểu Nguyệt đã mở cửa, ngạc nhiên kêu lên trước khi đối phương kịp mở miệng:
“A! Tùng Ca, cuối cùng anh cũng về rồi! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy!”
Tùng Ca là người phụ trách Phòng Thử nghiệm game, quan hệ giữa anh và Kỷ Hiểu Nguyệt rất tốt, bởi vì Kỷ Hiểu Nguyệt thường hay có những ý tưởng bất ngờ, giúp anh không ít trong công việc. Chỉ với thời gian ba tháng ngắn ngủi mà Tùng Ca có thể ngồi lên vị trí Trưởng phòng, một phần cũng là nhờ sự giúp đỡ của Kỷ Hiểu Nguyệt. Vì thế Tùng Ca vẫn luôn biết ơn Kỷ Hiểu Nguyệt, nhiều lần muốn mời cô gái xinh đẹp này đi ăn cơm, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt đều khéo léo từ chối. Nhưng, lúc này đã là giờ tan tầm, sao Hiểu Nguyệt lại ở đây?
“Hiểu Nguyệt? Em... em tìm anh có việc gì?” Tùng Ca nâng cặp kính mắt viền vàng lên, len lén liếc nhìn Tề Hạo, thái độ vừa thăm dò vừa run rẩy sợ hãi. Trời ạ, Tổng giám đốc mất hứng rồi! Tổng giám đốc nhíu mày rồi!
Đúng là Tề Hạo đang nhíu mày.
Cặp kính gọng đen, đồng phục rộng thùng thình, đầu bánh bao, cô gái này sao lại biến mình thành ra như vậy?
Bình thường, những cô nàng xinh đẹp tự mình thành bà cô già chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, thẩm mỹ có vấn đề; thứ hai, có điều gì đó muốn che giấu.
Rõ ràng, Kỷ Hiểu Nguyệt thuộc loại thứ hai.
Không phải... vì anh chứ? Không ngờ đã ba tháng rồi mà cô vẫn chưa buông lỏng cảnh giác! Trong mắt Tề Hạo lóe lên một cái nhìn sắc bén đầy thích thú.
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận gào khóc trong lòng: Tôi dám buông lỏng cảnh giác sao? Anh đi rồi, nhưng con chó của anh vẫn ở đây! (Chú ý đặc biệt: Con chó của Tề Hạo: Nhi*p Phong.) (Nhi*p Phong tức giận nói leo từ ngoài vào: “Tôi không phải là chó!”)
“Có việc! Đương nhiên có việc rồi! Còn là việc rất quan trọng nữa! Là như thế này, đột nhiên em có một ý tưởng tuyệt vời! Anh nghe xong chắc chắn sẽ rất vui!”
Kỷ Hiểu Nguyệt không cho đối phương cơ hội để nói, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt với Tùng Ca.
Tề Hạo chính thức bị bỏ qua.
“Là như thế này, em thấy bây giờ điện thoại di động có hỗ trợ chơi game online ngày càng nhiều, game của chúng ta cũng có thể phát triển theo hướng game online dành cho di động, người chơi có thể thao tác thực hiện những nhiệm vụ đơn giản...”
“Chúng ta cũng có thể thêm một số webgame nhỏ đang thịnh hành vào game, kinh nghiệm đạt được qua những trò chơi đó có thể chuyển thành kinh nghiệm trong game online, có thể tham gia quay số trúng trang bị quý hiếm, có thể nhận được những nhiệm vụ ngẫu nhiên bị ẩn đi, cũng có thể đổi lấy những vật thưởng. Đến lúc đó, những người không thích chơi game online sau khi chơi những webgame chúng ta tạo ra sẽ có thể bị hình ảnh đẹp của trò chơi hấp dẫn, chúng ta sẽ thu hút thêm được nhiều người chơi hơn”.
Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn thao thao bất tuyệt. Tùng Ca toàn thân toát mồ hôi hột, khóe miệng run rẩy, giương mắt há mồm, kinh hồn bạt vía. Đôi mắt Tề Hạo lạnh lùng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đang say mê tự biên tự diễn, không nói được một lời.
Cuối cùng Tùng Ca cùng tìm được cơ hội chen lời, anh không thể không nhắc nhở Kỷ Hiểu Nguyệt đang nhiệt tình quá mức, hăm hở đưa ra những đề xuất:
“Hiểu Nguyệt, đây là Tổng giám đốc của chúng ta”.
“A! Tổng giám đốc!”
Gương mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đầy kinh ngạc.
“Xin chào Tổng giám đốc! Tổng giám đốc đúng là phong độ hơn người, tài hoa lỗi lạc, thật đúng như lời đồn!”
Trong lòng Tùng Ca đang gào lên giận dữ: Từ ngữ mới hoa mĩ biết bao! Nhưng sao được Kỷ Hiểu Nguyệt nói ra trong tình huống này lại có vẻ... xấu xa đến thế!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Tề Hạo với ánh mắt sùng bái, vươn tay ra rồi nhanh chóng thu về:
“Ôi! Ngại quá, tôi vừa đi đổ rác về, tay bẩn quá!”
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nói vừa làm động tác chùi chùi tay vào bộ đồng phục rộng thùng thình của mình như thật, rồi tiếp tục quay sang thao thao bất tuyệt với Tùng Ca.
“À, đúng rồi Tùng Ca…”
Có ai đó lại một lần nữa bị bỏ qua một cách trắng trợn.
Sắc mặt Tùng Ca trở nên trắng bệch, Kỷ Hiểu Nguyệt đang hại mình, nhất định là như vậy!
Sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời
Trong ánh mắt của người nào đó đang bị phớt lờ, khí lạnh tỏa ra khắp nơi. Tay bẩn quá ư? Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh!
Nhìn gương mặt lạnh lẽo đù để đóng băng cả tòa nhà của Tề Hạo, Tùng Ca không ngừng khóc thầm. Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn bỏ qua tất cả thay đổi của thế giới bên ngoài, vẫn thao thao bất tuyệt, khí thế như nước Trường Giang cuồn cuộn đổ về phía Đông.
“Còn nữa, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, chúng ta có thể giới thiệu một số chương trình khuyến mãi không giới hạn ngày trước...”
“Còn nữa! Chúng ta có thể in ra những hình ảnh nhân vật kinh điển trong game online để làm phần thưởng, cũng có thể…”
Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn phớt lờ hai con người, một đang hóa đá, một đang đóng băng, tiếp tục hăng say đưa đề xuất, rồi đột ngột chuyển chủ đề rất nhanh:
“Tùng Ca, anh thấy ý kiến của em thế nào?”
Sóng lớn Trường Giang đột nhiên kết thúc, Tùng Ca vẫn đang ngây người há hốc miệng. Nói thật, anh nghe không hiểu gì. Nhanh quá đi!
Kỷ Hiểu Nguyệt không đợi hai người hiểu ra, đột nhiên vỗ vỗ đầu, nói:
“Ôi! Em quên mất, em còn có việc phải đi trước, không làm lỡ việc của hai người nữa. Tùng Ca, Tổng giám đốc, tạm biệt!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong, vẫy tay với Tùng Ca và Tề Hạo, nhanh chóng né mình đi ra cửa, biến mất trước mắt hai người. Kỷ Hiểu Nguyệt lại một lần nữa trốn chạy thành công. Yeah!
Trong đôi mắt nham hiểm của Tề Hạo lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Tốt lắm! Cô bé, xem ra đã đến lúc chúng ta tính sổ với nhau rồi!
“Tổng… Tổng giám đốc, thật là không phải, bình thường Hiểu Nguyệt… cô ấy không như vậy đâu… Nhất định… nhất định hôm nay thấy Tổng giám đốc cô ấy kích động cho nên…”
Tùng Ca cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại, cứng đờ, anh đang cố gắng tìm lại cảm giác.
“Cứ làm như cô ấy nói đi”. Tề Hạo nhìn qua màn hình máy tính tối đen, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi. Lời của cô nhóc đó anh nghe và hiểu cả, quả là có tính khả thi. Nhưng cô nhóc đó xuất hiện ở đây rất đáng nghi.
Nhìn theo bóng Tề Hạo, Tùng Ca cứ ngây người. Kỷ Hiểu Nguyệt vừa mới nói gì ấy nhỉ?
***
Đúng chín giờ tối, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đăng nhập vào game. Tề Hạo ngồi trước màn hình máy tính chờ giây phút này đã lâu. Anh quả nhiên đoán đúng, có người lấy việc công làm việc tư, bị bắt tại trận nhưng vẫn không biết ăn năn hối cải, còn nói khoác không biết ngượng! Cứ như vậy mà tha cho cô ta thì rất tổn hại đến uy danh của Tổng giám đốc!
Tử Y Nữ Hiệp vô tư bay lượn giữa trời xanh mây trắng, tay áo bay bay, mỗi cái phất áo đều toát lên vẻ tiêu diêu tự tại.
Ôi! Game ơi! Ta đã trở lại rồi! Đúng là lâu lắm rồi không lên mạng!
“Tế Nguyệt Thanh Thanh!” Có người gọi cô.
Ai vậy? Tử Y Nữ Hiệp quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa không trung có một con... chim trông rất oai phong lẫm liệt. Không giống, là con chuột thì phải? Nhưng vì sao chuột lại có đôi cánh kia nhỉ?
Thôi, cứ gọi nó là một con - vật - to - lớn đi.
Phía trên con - vật - to - lớn, một đại yêu quái da thịt màu đồng, mặc áo giáo vàng lấp lánh, trên đầu hào quang nhiều màu sắc, tay cầm trường kiếm bằng sắt Bích Sơn Phá Thiên hàn quang chói lóa, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị. Chỉ nhìn qua trang bị cũng biết đây là đồ Thần cấp!
Đây… đây… đây là cái quái gì thế? Cô chỉ mới không chơi game có ba tháng thôi, sao đã xuất hiện động vật mới vậy?
Trên đầu đại yêu quái ghi rất rõ ràng: Phong Diệp Vô Nhai.
Đây là Đại Thần trong truyền thuyết sao?
Phong Diệp Vô Nhai?
Kỷ Hiểu Nguyệt dụi dụi mắt, đúng là Phong Diệp Vô Nhai rồi! Cái tên Bạch Y Thư Sinh kia không ૮ɦếƭ à? Giờ còn trở thành một đại yêu quái nữa! Tử Y Nữ Hiệp không thể không lùi về phía sau từng bước. y da... tình hình có vẻ không ổn rồi.
Trường kiếm Bích Sơn Phá Thiên trong tay Phong Diệp Vô Nhai vung cao, lóe lên những tia sáng sắc lạnh, trên đầu Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng hội tụ một quầng sáng chói mắt, chỉ trong nháy mắt, Phá Thiên Kiếm kia đã lướt gió, lơ lửng dưới chân Phong Diệp Vô Nhai, còn con - vật - to - lớn kia biến thành một con chuột trắng nhỏ lông xù, ngoan ngoãn bay trên đầu Phong Diệp Vô Nhai.
Đây... đây... đây, đây là Đại Thần trong truyền thuyết sao????!!!
Làm sao bây giờ?
Đại Thần rõ ràng đang muốn báo thù mà. Chạy, có vẻ không nữ hiệp lắm. Không chạy, chẳng phải là tự tìm cái ૮ɦếƭ sao? Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang do dự có nên chạy hay không, Đại Thần đã cất lời:
“Muốn tôi động thủ? Hay là cô tự giải quyết?”
Mẹ kiếp! Kỷ Hiểu Nguyệt đâu thể chịu nổi cơn giận này, cô lập tức đáp lại:
“Oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh thì xông vào đi!”
Cùng lắm thì ૮ɦếƭ một lần! Dù sao cũng không phải cô chưa ૮ɦếƭ bao giờ. Lần đầu tiên ૮ɦếƭ còn cảm thấy khổ sở một chút, bây giờ thì… quen rồi… Đối phương im lặng một lát, sau đó mới trả lời:
“Cô dám một mình thách đấu sao?”
Một mình đấu với Đại Thần? Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nói trong lòng: “Không dám” nhưng trên đầu Tử Y Nữ Hiệp lại xuất hiện mấy chữ đầy hào khí:
“Thách đấu thì thách đấu! Ai sợ ai chứ!”
Đây không phải là cô trả lời, chắc chắn không phải cô! Kỷ Hiểu Nguyệt khốn khổ cúi đầu che mặt than thở. Cô bất chấp nguy hiểm bị đuổi việc để nạp điểm tuyệt đối không phải để lên mạng chịu ૮ɦếƭ! Ai có thể nói cho cô biết, ba tháng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì khiến một tên tiểu yêu quái nhãi nhép lắc mình biến thành một đại ma thần, một con chuột vô hại biến thành một con yêu chuột khổng lồ? Biển cả biến thành ruộng dâu cũng không đơn giản vậy chứ!
Phong Diệp Vô Nhai: “Có gan đấy, tám giờ sáng mai, PK quyết đấu một trận ở đấu trường!”
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đau đớn ngẩng đầu lên, Phong Diệp Vô Nhai đã rời mạng.
Không phải chứ? Quyết đấu ở đấu trường sao? Kỷ Hiểu Nguyệt lại một lần nữa cảm thấy cả thế giới thật u tối.
Quyết đấu bình thường giải quyết riêng là được rồi. Nhưng một khi đã vào đấu trường thì hoàn toàn khác.
Đầu tiên, phải lập một topic trên diễn đàn thế giới, nói rõ thời gian, địa điểm và quy tắc thi đấu. Sau đó, hệ thống sẽ liên tục phát đi phát lại theo hình thức chú ý, thông báo tin tức cho tất cả mọi người. Những người muốn xem sau khi mua vé vào cửa có thể vào đấu trường, còn có thể đặt cược thắng thua. Nếu thắng sẽ đạt được phần thưởng của hệ thống. Nếu thua... có thể tưởng tượng được người dự thi kia sẽ bị đám dân cờ bạc phỉ nhổ lâu thế nào!
Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu vào diễn đàn. Quả nhiên, chiến thư đã được gửi lên, thời gian gửi là 1 phút trước. Chắc là lúc cô nói “Ai sợ ai”. Trước khi tin tức xuất hiện lan tràn trên màn hình của hệ thống, Kỷ Hiểu Nguyệt vội rời mạng.
Quyết đấu với Phong Diệp Vô Nhai? Lại còn trước sự chứng kiến của bao nhiêu người nữa?!
Vì sao cô lại đồng ý chứ? A a a a!
Đợi chút! Tám giờ sáng mai, không phải giờ đi làm sao? Đại Thần lại chọn giờ đi làm để quyết đấu! Đại Thần, người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à?
***
Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt đến công ty thật sớm, bật máy, đăng nhập.
Quả nhiên, hòm thư chật ních tin nhắn.
Có người đồng tình: “Tế Nguyệt à, cậu thật sự có thể thắng Phong Diệp Vô Nhai sao!?”
Cũng có kẻ chỉ đến xem trò vui: “Tế Nguyệt này, cô nhóc bị điên rồi phải không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt hầu như bỏ qua toàn bộ tin nhắn, chỉ có rất ít tin được cô trả lời.
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt Thanh Thanh, nếu cậu vẫn không lên mạng thì bọn mình đều nghĩ cậu đã ૮ɦếƭ rồi đấy!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, đúng là cậu không lên mạng thì thôi, lên một cái đã hù ૮ɦếƭ người ta! Có phải lâu rồi không online nên cậu không theo kịp tình hình không?”
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, bọn mình ủng hộ cậu, nhưng mà… mình sẽ đặt cược cho Phong Diệp Vô Nhai, cậu không trách mình chứ?”
>_<
Sau khi trả lời từng người một, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu đi dạo xung quanh. Để tránh bị tấn công tập thể, cô không quên ẩn tên mình đi.
Lượng truy cập trên diễn đàn cao khủng khi*p. Bài viết về Phong Diệp Vô Nhai đã lên mấy trăm trang. Trong đó nội dung chủ yếu là Phong Diệp Vô Nhai tất thắng, Tế Nguyệt Thanh Thanh thua chắc rồi. Đương nhiên, cũng có người bất bình thay cho Tế Nguyệt Thanh Thanh, họ nói Phong Diệp Vô Nhai ức Hi*p người quá đáng, nhưng đó chỉ là số ít. Thế giới này đúng là không công bằng!
Ta Là Một Con Rồng hùng hổ tranh luận trên kênh Thế Giới, không cho phép bất kỳ ai coi thường Tế Nguyệt Thanh Thanh, nhưng ngược lại chính anh chàng lại cược cho Phong Diệp Vô Nhai.
Tình hình đúng là không ổn rồi!
Trước kia nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy Dạ Hành Ma, nhưng số lượng rất ít. Giờ Dạ Hành Ma hoành hành, yêu quái cấp cao cũng nhiều vô số, đều là những yêu quái trước đây cô chưa gặp bao giờ. Lúc trước tân thủ Phàm giới tổ đội tấn công yêu quái, còn bây giờ yêu quái lại tổ đội tấn công người của Tiên giới.
Đúng là yêu ma hoành hành, thế sự đổi thay!
Bây giờ phải làm sao đây?
Không đi sẽ bị mọi người khinh thường, mà đi thì... hình như vẫn sẽ bị khinh bỉ!
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang do dự không biết có nên đi hay không, thời gian đã gần tám giờ. Công ty bắt đầu có người đến.
Phong Diệp Vô Nhai đã đăng nhập vào game.
Trong kênh Riêng Tư:
Phong Diệp Vô Nhai: “Nếu sợ, cô có thể không đến”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Ai sợ ai chứ!”
Nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt ra sức đánh vào đầu mình.
Phong Diệp Vô Nhai: “Tôi đợi cô ở đấu trường”.
Đại Thần, ngươi có thể lờ ta đi được không? Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ lết đến đấu trường.
Ngay lập tức, đấu trường xôn xao hẳn lên!
Vô số tiếng hò hét cổ vũ vang lên: “Phong Diệp Vô Nhai! Phong Diệp Vô Nhai!”
Chỉ có Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử đứng ở một chỗ khuất tầm mắt đăng lên hai dòng: “Tế Nguyệt Thanh Thanh”, ngay lập tức bị mọi người đồng loạt bỏ qua. Măng Mọc Sau Mưa cảm thấy mình không nói gì là cực kỳ sáng suốt, tốt xấu gì cũng là bang chủ Bang Không Tưởng, không thể để mất mặt được!