Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 06

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai
Một màn báo thù quy mô lớn được triển khai rầm rộ!
Đáng tiếc, số lượng Thổ Hành Quái quá nhiều, muốn tìm được Phong Diệp Vô Nhai Thật chẳng khác gì mò kim đáy bể! Đành Gi*t nhầm còn hơn bỏ sót! Tế Nguyệt Thanh Thanh đã ghi nhớ tên hắn ta rồi – Phong Diệp Vô Nhai! Bổn nữ hiệp tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
***
Đúng lúc Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định đuổi cùng Gi*t tận Phong Diệp Vô Nhai, “phù thủy già” lại xuất hiện, thông báo tin tức khiến mọi người nhanh chóng rơi vào trạng thái lo sợ:
Thứ nhất, công ty chuẩn bị có thay đổi lớn. Tổng giám đốc quyết định sẽ đánh giá tất cả nhân viên trong vòng một tháng tới. Nếu không vượt qua đợt sát hạch này, tất cả sẽ bị chuyển xuống chi nhánh. Nói đơn giản, đây là đợt sắp xếp lại nhân sự, đơn giản hơn nữa thì đây là đợt giảm biên chế.
Thứ hai, công ty quyết định hợp tác với tập đoàn truyền thông lớn nhất hiện này, mời ngôi sao An Húc Dương làm người đại diện hình ảnh.
Công ty lại một lần nữa sôi sục! Nguyên nhân do giảm biên chế và vì An Húc Dương. Một việc đáng lo, một việc đáng mừng.
Trong tình hình ấy, hiệu quả công việc của công ty có thay đổi lớn về chất lượng, bất luận vì bản thân hay là vì An Húc Dương, ai cũng muốn được ở lại Tổng công ty. Mọi người quay cuồng trong công việc, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô không có thời gian lên mạng, không có thời gian chơi game, không có thời gian ăn cơm, thậm chí không có cả thời gian uống nước, thời gian nói chuyện! Hoa Hồ Điệp tỏ rõ thái độ cảm thông, mang đến cho cô Hiểu Nguyệt hai cốc nước, rồi lại quay về bận như con quay với công việc của mình.
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt làm xong hết việc thì trời cũng đã tối, ngoài cửa sổ ánh đèn neon nhấp nháy, trong văn phòng chỉ còn đèn trên bàn là thắp sáng. Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.
“Tiểu Bạch? Mình cũng đang định tìm cậu đây, điểm của mình hết rồi, mau nhờ Đông Ca nạp giúp mình đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt là điển hình của giai cấp bóc lột, chưa bao giờ tự mình nạp tiền vào game. Dù sao bạn trai cô bạn thân cũng là ông chủ công ty trò chơi này, nếu đã dắt cô vào con đường game online, đương nhiên phải lo toàn bộ chi phí cho cô rồi, kiểu như cậu mời tôi ăn thì cậu phải trả tiền. Thế nên Kỷ Hiểu Nguyệt rất yên tâm chơi game.
“Biết rồi! Đồ keo kiệt! Mau tới đi, mình đang ở chỗ Đông Ca, Công ty trò chơi Chân Linh. Bọn mình cùng đi ăn khuya nhé, hôm này là sinh nhật anh ấy”. Giọng nữ đầu dây bên kia vui vẻ nói.
Được ăn rồi, tốt quá! Cái bụng lép kẹp của Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức biểu tình ầm ỹ, cô nàng vui vẻ dọn đồ, lái xe thẳng đến Công ty Trò chơi Chân Linh. Đây là một công ty nhỏ mới mở, văn phòng nằm ở tầng 32 tòa cao ốc Ngự Thiên.
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa đến cửa cao ốc, đột nhiên một chiếc Lincoln đen phanh gấp lại, suýt chút nữa ᴆụng phải xe Kỷ Hiểu Nguyệt. May mà tay lái của cô cũng thuộc hạng siêu, kịp thời quay đầu xe, tránh được một vụ tai nạn.
Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn neon trông càng bí ẩn. Thật là một anh chàng đẹp trai, hình như cô đã gặp anh ta ở đâu rồi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ chắc đối phương sẽ có một câu xin lỗi, hoặc hỏi thăm xem cô thế nào. Không ngờ gã đàn ông kia xuống xe, không thèm liếc nhìn cô một cái đã đi thẳng vào tòa cao ốc.
Đúng lúc này, một chiếc xe khác lao tới, phanh gấp ngay sau chiếc Lincoln, cô gái mặc váy đỏ vội vàng xuống xe, trên gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm thấm đẫm nước mắt.
“Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, anh không thể tàn nhẫn như vậy, tất cả bạn bè của em đều đã biết đêm qua bọn mình ở bên nhau…” Cái tên này nghe quen quen, Hiểu Nguyệt thầm nghĩ. Cô nheo mắt lục lọi trí nhớ. Đúng rồi! Chính là tên đàn ông xấu xa trong quán cà phê!
Tề Hạo lịch sự nhưng cũng không kém phần lạnh lùng gỡ cánh tay cô gái kia ra khỏi tay mình, gương mặt đẹp trai không hiện chút cảm xúc.
“Vậy thì sao?”
Cô gái mặc váy đỏ hai mắt đẫm lệ nhìn Tề Hạo, cắn chặt môi, một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói:
“Lần đầu tiên của em đã cho anh rồi…”
Tề Hạo cười lạnh lùng:
“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai”.
Một câu nói đầy hàm ý, cô gái kia run lên, thẫn thờ nhìn Tề Hạo bước vào tòa cao ốc, nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Đã quen với những tình huống như vậy, Nhi*p Phong nhẹ nhàng đưa cô gái khăn ướt:
“Chẳng lẽ cô chưa từng nghe Tổng giám đốc Tề chỉ thích những cô gái biết im lặng sao? Đây là chi phiếu, cô đi đi”.
Anh ta chính là tổng giám đốc
Cô gái mắt đẫm lệ, lắc đầu, xoay người chạy theo Tề Hạo:
“Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, em sẽ im lặng, tuyệt đối không làm ầm ỹ nữa. Em không cần tiền, em không cần tiền, em chỉ xin anh đừng bỏ đi, em thật sự rất thích anh! Em thật lòng mà! Em…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Hạo run lên, rõ ràng anh ta đã hết kiên nhẫn.
“Đây là thứ duy nhất cô có thể có, lấy hay không tùy cô, nhưng nếu cô còn xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, cô sẽ phải hối hận đấy”.
Đây có đúng là người đàn ông đêm qua còn âи áι với cô không? Cô gái kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tề Hạo. Đúng lúc này, một bóng người len đến bên cạnh cô gái, một vật gì không rõ đập vào mặt Tề Hạo. Gần như cùng lúc, một giọng nói khó chịu vang lên:
“Đầu To! Anh lại đi bắt nạt người khác rồi!”
Đột nhiên bị một cô gái nhảy ra quát mắng, Tề Hạo có chút bối rồi. Đầu To nào? Cô gái này là ai? Trông cô ta có nét quen quen nhất là ánh mắt. Là cô ấy?
Cô gái đang khóc cũng giật mình, nín thở, giọt nước mắt trong veo vì giật mình mà thôi không lăn xuống. Lại… lại có người dám đánh Tổng giám đốc Tề? Nhi*p Phong đang ngáp dở cũng bị giật mình, miệng há ra nửa ngày không khép lại được. Anh đang nhìn nhầm cái gì à? Phải rồi! Chắc là nhìn nhầm!
Không đợi ba người bên cạnh kịp định Thần, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu bô lô ba la quở trách:
“Mẹ anh đã dặn không được tùy tiện bắt nạt con gái rồi, anh không nhớ à? Anh nhìn mình xem, lại làm con gái nhà người ta khóc rồi đấy, còn dám lấy chi phiếu giả để lừa người nữa chứ? Cẩn thận tôi về mách lại với mẹ anh, bà sẽ đánh vào ௱ôЛƓ anh cho mà xem! Nhìn cái gì? Nghe không hiểu à? Lần sau không được bắt nạt người khác nữa, biết chưa?”
So với một người cao 1m86 như Tề Hạo, vóc dáng 1m60 của Kỷ Hiểu Nguyệt Thật nhỏ bé, cô chỉ cao đến vai người ta, nhưng khí thế không thua kém bất kỳ ai, giống như một con mèo hoang trong cơn tức giận.
Có ai đó phì cười. Bỗng nhiên có người dám mắng Tề Hạo! Lại còn là một cô gái! Mắng thẳng vào mặt! Và mắng rất… rất hùng hồn nữa. Nhi*p Phong cảm thấy cực kỳ hứng thú. Nhưng rất nhanh khi ánh mắt Tề Hạo đảo qua, Nhi*p Phong lập tức ngậm miệng, vẻ mặt vờ đau khổ, như thể “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Người ta tốt xấu gì cũng là ông chủ, phải cho người ta chút thể diện!
Tề Hạo là người thế nào chứ, sau khi giật mình kinh ngạc, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Vẫn cái giọng lạnh lùng trước giờ, anh hỏi:
“Cô bé con, em là ai vậy?”
Cô! Bé! Con!
Kỷ Hiểu Nguyệt thầm cắn răng nín nhịn, gương mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng, đôi mắt sáng ngời lấp lánh ẩn chứa sự khôn ngoan của loài hồ ly.
“Tôi là Hiểu Nguyệt ở cạnh nhà anh đó, anh không nhớ tôi sao? Không phải anh lại đang sốt đấy chứ? Lần trước ấm đầu suýt chút nữa cháy hỏng não rồi, đừng nói giờ đầu anh hỏng thật rồi nhé!”
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nói, vừa nhìn từ đầu đến chân Tề Hạo:
“Ơ này Đầu To, anh có quần áo đẹp từ bao giờ thế?”
Tề Hạo lạnh lùng đáp:
“Tôi không phải Đầu To”.
“Sao? Không phải Đầu To?”
Gương mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc, cô xem xét cẩn thận trước sau, như đang ngắm nghía một “chú khỉ”:
“Đúng là không phải! Đúng là không phải thật! Đầu của Đầu To không nhỏ như vậy. Kỳ lạ thật, thế giới này sao lại có người giống anh ấy vậy nhỉ? Ôi, ngại quá! Thì ra là hiểu nhầm, tôi sai rồi! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong vội lên xe, nổ máy lái đi. Cô nàng này đến rồi đi không một dấu vết, cử chỉ nhanh nhẹn thật khiến Nhi*p Phong kinh ngạc.
Đợi đến bữa khuya, Kỷ Hiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện cho Tiểu Bạch và Đông Ca – bạn trai cô ấy nghe. Đông Ca im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Hiểu Nguyệt, cái anh chàng Tổng giám đốc Tề ấy có phải mặc bộ vest màu xám tro không?”
“Sao anh biết vậy?”
“Anh ta chính là Tề Hạo, Tổng giám đốc của em đấy!”
“Phụt…” Nước canh Hiểu Nguyệt vừa uống lập tức bắn khắp người Tiểu Bạch.
“Kỷ Hiểu Nguyệt! Cậu quá đáng Thế!” Tiểu Bạch hét lên ấm ức.
Nợ máu phải trả bằng máu
Hôm nay, Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự cảm thấy chán nản, cô quyết định về nhà chơi game kiểm điểm bản thân.
Trong thành riêng của Tế Nguyệt Thanh Thanh, trước Cổ Thôn trong Rừng Hạnh phúc, Tử Y Nữ Hiệp mệt mỏi ngồi dưới đất.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Sao vậy, Tế Nguyệt? Hôm nay nhìn cậu có vẻ không có tinh thần lắm”.
Măng Mọc Sau Mưa: “Cô nàng này có phải yêu rồi không hả?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi liên tiếp những icon giận dữ.
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, có phải cậu đang giận không, hôm nay lên mạng không thấy cậu nói chuyện gì cả”.
Kỷ Hiểu Nguyệt ấm ức kể lại chuyện vừa xảy ra cho các bạn nghe, cô lập tức nhận được một loạt những lời nhắn đầy đau thương.
Măng Mọc Sau Mưa: “Trời ạ, Hiểu Nguyệt, cậu phải cẩn thận đấy, chắc chắn cậu sẽ bị đuổi việc!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Rất có thể đấy”.
Tiểu Đậu Tử: “Vậy làm sao bây giờ? Bọn mình mau nghĩ cách gì giúp Tế Nguyệt đi!”
Chẳng nhẽ bốn người hợp lại mà không thắng nổi tên Tổng giám đốc kia?
Nhưng có câu: Họa vô đơn chí!
Hôm nay, bọn họ không đánh quái nên cũng không tổ đội, tất cả đều để chế độ tán gẫu bình thường.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình mách cậu một cách nhé! Đội tóc giả vào!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Chả có tác dụng khỉ gì đâu, ngày mai cậu cứ dứt khoát xin nghỉ phép cho mình, nói là cậu bị ốm, bệnh rồi. Sốt đến hỏng đầu”.
Tiểu Đậu Tử: “Không thì… hay là đến nhận lỗi đi”.
Măng Mọc Sau Mưa: “Nhận lỗi? Vậy khác nào tự tìm đến cái ૮ɦếƭ? Mình thấy cậu cứ chối không phải cậu đi, không phải cậu, chắc chắn không phải cậu! Hắn ta chẳng thể làm gì cậu đâu”.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình vẫn thấy cải trang một chút sẽ tốt hơn, tốt nhất là hóa trang, giống như trong sách dạy hóa trang ấy! Nhưng quan trọng nhất là không được thừa nhận gì hết”.
Tiểu Đậu Tử: “Mình không đồng ý!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh càng thêm chán nản: “Không nói nữa, mình thoát đây”.
Trong khi mấy bà tám vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt, Tế Nguyệt Thanh Thanh đau lòng rời mạng. Cô nhận ra mình và gã Tổng giám đốc này không hợp nhau. Ngày đầu tiên hắn ta đến cũng là lần đầu tiên cô bị ૮ɦếƭ và giáng cấp trong game, rồi còn khiến cô gặp phải một tên yêu quái siêu cấp biến thái, hại cô làm nhiệm vụ thất bại, lại bị giáng cấp thêm lần nữa. Giờ thì hay rồi, chuyện lần này còn liên quan trực tiếp đến công việc của cô nữa.
Phải làm gì đây? Hiểu Nguyệt nằm bò ra bàn than thở.
***
Hôm nay, tâm trạng Tề Hạo rất tệ.
૮ɦếƭ tiệt, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh bị người ta mắng, còn bị mắng một cách vô cùng khó hiểu!
Anh đăng nhập trò chơi, phải đến thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh trút giận mới được. Mỗi lần tìm cô ta gây sự, anh đều thấy cực kỳ thích thú. Nhất là khi nghĩ đến bên kia máy tính có một người đang nổi điên, Tề Hạo thấy vô cùng hứng khởi.
Đúng vậy, anh chính là Phong Diệp Vô Nhai bị Tế Nguyệt Thanh Thanh hại biến thành yêu quái trước mặt bao người. Cô nhóc đó muốn lợi dụng nhiệm vụ ở Tam Thanh Sơn để đấu lại anh à? Coi thường anh quá rồi đấy! Dù chỉ là game nhưng anh tuyệt đối không chịu thua đâu!
Không ngờ vừa đến thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh, anh lại thấy mấy cô gái đang tranh cãi kịch liệt, lại còn chọn hình thức nói chuyện bình thường nữa chứ. Vậy là anh thoải mái đứng một bên theo dõi.
Không xem không biết, xem rồi mới biết, thì ra xem trộm cũng có cái hay!
Trên màn hình, các nữ hiệp không ngừng tranh cãi; trước màn hinh, một cặp mắt đen sáng lên đầy vẻ tinh quái.
Đội tóc giả? Hóa trang? Xin nghỉ phép? Không thừa nhận?
Việc này hẳn sẽ rất thú vị đây. Anh có nên nhân tiện “nghía qua” một chút không nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc