Tân thủ xem chiếnVị Tổng giám đốc cũ cáo bệnh xin nghỉ việc không phải là chuyện gì quá mới mẻ. Sức khỏe ông vốn không tốt nên nghỉ hưu chỉ là chuyện diễn ra sớm hay muộn mà thôi. Vấn đề là tân Tổng giám đốc vừa trẻ vừa đẹp trai, có tài lại có tiền, quan trọng nhất vẫn độc thân. Đây thật sự là một tin khiến chị em phụ nữ trong công ty sôi sục cả buổi sáng!
“Đặc biệt, đặc biệt đây, ảnh chân dung rõ nhất vừa mới ra lò của tân Tổng giám đốc đây…” Một anh chàng quần áo chỉn chu, thân hình gầy tong teo cầm tấm ảnh bước vào phòng ngay lập tức làm bùng lên những tiếng la hét.
Trong khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì duy nhất chỉ có mình Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Chỗ ngồi của cô ở vị trí khuất nhất văn phòng, quay lưng vào cửa sổ. Bởi vậy, mọi người không thể nhìn thấy màn hình của cô, chỉ có thể thấy được vẻ mặt chủ nhân đang rất chăm chú.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô càng thêm mịn màng, mái tóc đen dài ngang vai, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, trông cô đúng thật là một cô gái ngoan. Cặp kính to tròn che đi đôi mắt lanh lợi, gọng kính vừa đen vừa dày khiến cô nhìn có vẻ ngoan hiền hơn nhiều. Khi bức ảnh gây sốt lướt qua bên cạnh, cô vẫn không hề chớp mắt.
Thực tế thì…
Trên màn hình lúc này, một Tử Y Nữ Hiệp tay cầm Ngọc Tiêu đang phi thân bay lên, tung ba chiêu liên tiếp về phía quái vật răng nanh xanh. Đột nhiên, trên màn hình một màu tím dày đặc bao phủ, trên đầu đối phương hiện lên một chuỗi các con số màu đỏ[1]. Một chút xíu nữa, chỉ còn một chút xíu nữa là có thể thăng cấp rồi! Đánh xong con quái này là không còn vấn đề gì nữa. Kỷ Hiểu Nguyệt càng thêm chăm chú.
[1]. Biểu thị điểm.
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên:
“Yên lặng, yên lặng! Mọi người nghe đây, hôm nay là ngày đầu tiên tân Tổng giám đốc nhậm chức, lát nữa sẽ xuống đây kiểm tra, mọi người chăm chỉ một chút đi!”
“Phù thủy già” đến rồi! Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“phù thủy già” là biệt danh của Trưởng phòng Lưu Dĩnh. Năm nay 38 tuổi, chưa chồng, mái tóc ngắn kiểu từ những thập niên trước, cặp kính gọng đen ngự trên khuôn mặt, kính của Kỷ Hiểu Nguyệt cũng là do học tập ở “phù thủy già”.
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”, “phù thủy già” điểm danh, Kỷ Hiểu Nguyệt như tỉnh cơn mê.
“Có!” Còn chút xíu nữa thôi! Chỉ chút xíu nữa là yêu quái tiêu tùng rồi. Chẳng nhẽ không thể đợi tôi thêm một phút thôi sao?
Bất ngờ “phù thủy già” đi thẳng về phía cô, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ tới mức cửa sổ game không kịp đóng lại, lập tức đứng phắt dậy. Cô ngước nhìn lên, ẩn dưới cặp kính gọng đen là đôi mắt với những tia sáng lanh lợi, tràn đầy sức sống. Đó là ánh mắt của loài động vật nhỏ khi phải đối mặt với kẻ thù, cảnh giác và khôn ngoan.
“Tài liệu chị bảo em đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc nói chuyện với Kỷ Hiểu Nguyệt, giọng nói của “phù thủy già” nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Quá rõ ràng, vật sống theo đàn cả thôi!
Lúc này, cặp kính gọng đen bỗng trở thành tấm áo giáp tốt nhất cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trên màn hình, đại yêu quái vẫn đang ra sức phản công, Tử Y Nữ Hiệp choáng váng đứng đó chịu trận, những con số màu đỏ không ngừng giảm mạnh xuất hiện trên đầu, thu hút một tân thủ đến Tề theo dõi trận chiến.
Lần sau muốn ૮ɦếƭ cứ gọi ta
“Chuẩn bị xong rồi thưa Trưởng phòng”. Dù trong lòng đang gào thét, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thật dễ thương.
Lưu Dĩnh nhận lấy tập tài liệu, xem qua, gật đầu rất hài lòng, rồi quay về phía mọi người giáo huấn:
“Mấy người xem, nếu ai cũng chuyên tâm làm việc như Hiểu Nguyệt, có phải tôi đã tiết kiệm được không ít công sức rồi không?”
Thật vậy sao? Chị chắc chứ? Mọi người thầm vặn lại trong lòng.
Trên màn hình, lần đầu tiên chàng tân thủ nhìn thấy tư thế chiến đấu như vậy, rõ ràng người kia tự tìm đánh yêu quái, giờ lại đứng bất động, đúng là tự tìm đến cái ૮ɦếƭ. Chàng tân thủ tiếp tục Tề theo dõi cuộc chiến.
Kết thúc bài giáo huấn, “phù thủy già” hóa thân thành sư mẫu hiền lương:
“Hiểu Nguyệt à! Lát nữa trước khi họp, em nhớ in một bảng thành tích công việc và hồ sơ nhân sự mấy tháng vừa qua của công ty cho chị, được chứ?”
“Vâng ạ!” Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa.
Trên màn hình, đại yêu quái vừa tung một chiêu khá mạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng nhắm mắt. Máu của cô sắp hết sạch rồi. Chàng tân thủ kia cuối cùng không nhịn được, trên đỉnh đầu hiện lên một câu:
“Vì sao không đánh trả?”
Anh nghĩ tôi không muốn sao? Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm. Thanh máu của cô sắp cạn thật rồi.
Lưu Dĩnh hắng giọng:
“Yêu cầu của Tổng giám đốc với công việc rất cao, cho nên… “@#@$%@&*&...bla bla…”
Lại nữa rồi! Từ sau khi biết tân Tổng giám đốc còn độc thân, mỗi khi nhắc đến anh ta, hai mắt Lưu Dĩnh lập tức sáng lên. Nhưng điều khó chịu là, mỗi lần chị ta nhắc đến Tổng giám đốc, ánh mắt đám người đối diện cũng sáng lên, không khác gì đám sói ngửi thấy mùi thịt tươi, chỉ có thể dùng hình ảnh “thèm nhỏ dãi” để miêu tả.
Loạn thế xuất anh hùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm luyện được tấm thân “mình đồng da sắt” trong cái đám “thèm muốn” này, cô ngoảnh mặt làm ngơ với thế giới bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật của mình bị chém tơi tả, cột máu tụt giảm không phanh mà không làm được gì.
Đau quá, đau lòng quá đi thôi!
Không nhịn nổi nữa rồi!
Vừa với tay ra, Lưu Dĩnh đột nhiên quay người lại nhìn cô:
“Vì vậy nên, Hiểu Nguyệt, em nhớ làm cho tốt!”
“Vâng!” Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đứng thẳng người, lại một lần nữa khóc thầm.
“Tốt lắm!”
Lưu Dĩnh gật đầu, ánh mắt uy nghiêm quét qua tất cả mọi người, cuối cùng cũng hài lòng rời đi. Trước khi đi chị ta còn không quên tiện tay lấy luôn bức ảnh chân dung của Tổng giám đốc. Trong khi tất cả mọi người đang dõi mắt nhìn theo bức ảnh trong tay Lưu Dĩnh, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng với lấy con chuột. Cùng lúc đó, đại yêu quái vừa giáng thêm một chiêu, Tử Y Nữ Hiệp chỉ kịp vung Ngọc Tiêu lên thì đã mất mạng.
Chàng tân thủ thản nhiên bước đến nhặt những món trang bị rơi ra, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nói:
“Lần sau muốn ૮ɦếƭ, cứ gọi ta!”
A… a… a! Kỷ Hiểu Nguyệt không còn chút sức lực để tức giận, đại yêu quái cười to mấy tiếng rồi biến mất, trên màn hình chỉ còn lại thi thể bị đánh tan tác của cô.
Hệ thống thông báo: “Trong cuộc quyết đấu với U Linh Dạ Xoa, Tế Nguyệt Thanh Thanh hy sinh anh dũng, quay về động phủ tu luyện thêm ba giờ. Cấp bậc -1, danh tiếng -1”.
Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng, nằm bò ra bàn.
“Phù thủy già” vừa đi, không khí trong văn phòng đã sôi nổi trở lại.
“Tân Tổng giám đốc bên ngoài cũng đẹp trai vậy hả?”
“Đương nhiên rồi! Còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa!”
“Trẻ như vậy đã được làm Tổng giám đốc rồi, thật không đơn giản chút nào!”
“Dĩ nhiên! Nghe nói Tổng giám đốc trước sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Theo nguồn tin đáng tin cậy, lúc còn đi học anh ta đã có công ty riêng ở nước ngoài rồi!”
“Ôi, lợi hại thật!”
“Tân Tổng giám đốc tên gì thế?”
“Tề Hạo!”
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận bùng nổ:
“Ai còn nhắc đến Tổng giám đốc nữa là tôi Gi*t đấy!”
Không khí lập tức yên lặng!
Không qua đây thì cậu ૮ɦếƭ chắc!
Một anh chàng mặc áo sơ mi hoa tách khỏi đám con gái đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt đầy sự cảm thông:
“Hiểu Nguyệt à, không phải cậu lại ૮ɦếƭ đấy chứ?”
Cái gì mà lại ૮ɦếƭ chứ? Đây là lần đầu tiên cô ૮ɦếƭ, được chưa! Lại còn bị ૮ɦếƭ rất oan uổng!
“Hoa Hồ Điệp, cậu muốn ૮ɦếƭ phải không?” Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Mình sai rồi, đừng giận nữa. Hay thế này đi, tối nay mình mời cậu ăn, đến Lan Quế Phương, thế nào?” Hoa Hồ Điệp rất biết điều, ai bảo anh chàng là tỷ muội tốt nhất của Kỷ Hiểu Nguyệt chứ!
Đúng vậy, là tỷ muội tốt nhất! Hoa Hồ Điệp cũng giống mọi người, rất thích trai đẹp và vì thế rất có hứng thú với vị Tổng giám đốc này, bởi anh chàng vẫn chưa có bạn trai.
Hơn nữa, tên thật của anh chàng là Hồ Điệp.[1]
[1]. Tên Thật của anh chàng là Hồ Điệp (蝴 蝶)nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt Thường gọi là Hoa Hồ Điệp (花 蝴 蝶, Hồ Điệp ở đây nghĩa là con bướm) để trêu chọc giới tính của anh chàng.
Đúng vậy, anh chàng là GAY.
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc xéo, ầm ừ mấy tiếng, ý rằng đồng ý. Cô cũng mong mau đến giờ tan làm để đi đập phá một trận, giải tỏa cơn giận vì bị giáng cấp ngày hôm nay.
***
Vừa đến Lan Quế Phương, di động của Kỷ Hiểu Nguyệt đã kêu ầm lên mãi không chịu dứt.
“Mẹ?” Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, yếu ớt day day hai bên thái dương. Mẹ cô mà gọi điện thoại thì có một chuyện duy nhất, đó là…
“Hiểu Nguyệt à, hôm qua mẹ đã gặp bạn trai của con gái lớn cô ba con đó, cậu ta nói có một người bạn, điều kiện cũng không tệ lắm…” Mẹ Kỷ bắt đầu lải nhải.
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay lên ôm đầu, quyết định dùng biện pháp mạnh.
“Mẹ, con có bạn trai rồi”. Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên buông một câu có thể xem là kinh thiên động địa.
“Cái gì? Lúc nào vậy?” Đầu bên kia bàng hoàng kinh ngạc.
Bên này, Hoa Hồ Điệp đang sặc nước trái cây. Thật sao? Không phải chứ? Sao anh chàng lại không biết? Kỷ Hiểu Nguyệt trừng mắt làm Hoa Hồ Điệp lạnh cả người. Không… không phải nói mình đấy chứ? Không được, người ta còn trong sáng lắm!
Nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Hoa Hồ Điệp, anh chàng vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau.
Kỷ Hiểu Nguyệt dữ tợn mấp máy môi:
“Không qua đây thì cậu ૮ɦếƭ chắc đấy!”
Hoa Hồ Điệp bị ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt Ϧóþ ngạt, hậm hực đi đến. Hức, ai bảo giờ cô nàng không đeo kính. Ánh mắt ấy, chẹp chẹp, thật là thu hút, nó có thể Gi*t ૮ɦếƭ cả những linh hồn trong sáng lẫn không trong sáng n lần! Cho nên, thất bại này của anh chàng cũng không có gì đáng xấu hổ cả, phải không?!
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo Hoa Hồ Điệp lại, nhét di động vào tay. “Bạn trai mới” Hoa Hồ Điệp đành miễn cưỡng nhậm chức:
“Cháu chào bác gái! Cháu là Văn Cường…”
“!@#$%!@#$......” (Đây là lúc trí tưởng tượng tha hồ được phát huy, chỉ biết mẹ Kỷ đang đặt ra hàng loạt những câu hỏi ngớ ngẩn).
Ở một góc khác, dưới ánh đèn rực rỡ, một dáng người cao ráo đột nhiên đứng lên, Lan Quế Phương cũng vì thế mà như nhỏ lại. Bầu không khí vốn mờ ảo bị vẻ lạnh lùng toát ra từ con người anh ta làm đông cứng trong nháy mắt. Ánh mắt mọi người trong nhà hàng đều bị hút về phía người ấy. Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú cầm đồ uống lên, vừa uống nước chanh vừa xem kịch vui. Dù sao cũng đã có Hoa Hồ Điệp ứng chiến rồi, chắc trong khoảng một tháng tới, mẹ sẽ không làm phiền cô nữa.
u phục được cắt đúng kiểu làm nổi bật dáng người cao ráo thanh mảnh của chàng trai, dưới ánh đèn, khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, vầng trán cao khiến anh càng thêm tuấn tú. Đôi mắt lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp ngồi phía đối diện, giọng nói bỡn cợt, lạnh như băng:
“Tôi đã nói từ trước rồi, đừng nhắc đến việc kết hôn với tôi. Giờ cô đã nói, cho nên…”
Chàng trai cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái, khóe môi nở nụ cười đầy mê hoặc nhưng cũng thật xấu xa:
“Chúng ta kết thúc tại đây”.
“Tề Hạo!” Cô gái xinh đẹp lo lắng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay chàng trai, mắt ngấn nước nhìn anh. “Đừng mà, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến việc kết hôn nữa, được không?”